Truyện gay: Đôi cánh hai màu – Chương 14: Quyết định sai lầm
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Bình minh lên với ánh ban mai ló rạng sau đêm dài chào mừng một ngày đông ấm áp.
– Vũ Phong! Tối qua con có ra bờ sông không? – Mẹ tất tả từ đâu chạy về hỏi tôi khi tôi vừa thức giấc.
Tôi hít thở một hơi thật sâu rồi gật đầu:
– Có chuyện gì sao mẹ?
Mẹ nhìn tôi rồi chỉ về hướng dòng sông, nói:
– Con có biết ai trói đám trai làng quanh gốc đa không?
– Bà nói sao? Ai bị trói? – Bố từ trong nhà chạy ra hỏi.
Mẹ thở dài:
– Cả làng đang xôn xao chuyện mấy thằng chơi bời hay tụ tập ven đê bị trói cả đêm hôm qua ở bờ sông đó. Đến giờ vẫn chưa biết ai trói nữa.
Bố cười:
– Tưởng gì! Ai chứ mấy thằng đó bị thế là đáng đời.
Mẹ gật nhẹ:
– Nhưng mà kể cũng tội, đêm lạnh như vậy mà còn bị trói ở bờ sông thì…
Bố nói:
– Bà đúng là lo bò trắng răng. Thanh niên trai tráng mới có vậy chết làm sao được. Người nào dạy cho chúng một bài học thật là tốt quá đi!
Tôi cười nhẹ trước câu nói của bố rồi đi đánh răng làm như mọi chuyện không liên quan tới tôi vậy. Bỗng nhiên tôi cảm thấy tiết trời sáng nay thật đẹp.
Ăn một bữa sáng nhanh, chúng tôi ra xe. Trong khi bố mẹ chia tay với mấy người bà con hàng xóm thì tôi cùng Hiểu Minh mang đồ của bố mẹ xếp lên xe.
– Chào anh ạ! – Một giọng nói không xa lạ vang lên bên tai tôi.
Tôi quay đầu lại thì thấy thằng béo cùng một thằng nữa đi ngang qua, chúng khép nép chào tôi. Tôi gật đầu làm cho bố mẹ và mấy người đứng đó há hốc miệng ra mà nhìn.
– Con quen nó sao? – Mẹ hỏi khi thằng béo đã đi được một đoạn.
Tôi mỉm cười:
– Mới quen tối qua thôi mẹ!
Mẹ càng ngạc nhiên hơn:
– Làm sao con quen nó được? Tại sao nó lại… lễ phép với con vậy?… Nó…mới bị trói…
Tôi cười nhạt, vuốt lên tóc mẹ:
– Vâng! Đúng vậy! Con trói nó nên nó lễ phép là đúng thôi!
Hiểu Minh cười tươi trong khi những người còn lại tròn mắt nhìn tôi.
– Con làm thế nào mà trói được nó vậy? – Bố hỏi.
– Cậu nói có thật không? – Một người hàng xóm thắc mắc.
– Mấy thằng đó hay chặn đánh người lắm mà sao có thể…. – Người khác nói thêm.
-…..
Tôi không đáp, mỉm cười nhìn bố mẹ:
– Muộn rồi! Chúng ta đi thôi bố mẹ!
Nói rồi, tôi mở cửa xe cho bố mẹ vào trước ánh mắt đầy khó hiểu của họ. Vì biết tính tôi nên bố mẹ không hỏi thêm gì nữa, từ biệt mấy người hàng xóm rồi lên xe.
Chiếc xe lăn bánh hướng tới thành phố cho làng quê dần lùi lại phía sau trong ánh mắt hoài niệm của bố mẹ. Thỉnh thoảng hai người ngoái lại phía sau như muốn lưu giữ hình ảnh quê hương nhưng những cảnh vật gắn liền với họ thì đã khuất tự khi nào.
– Chỉ cần bố mẹ muốn thì có thể về đó mỗi ngày! – Tôi nói.
Mẹ mỉm cười:
– Con không cần lo cho bố mẹ, con còn bận nhiều việc mà. Ngày nào cũng đưa bố mẹ về thì con làm việc vào lúc nào được!
Tôi cười nhẹ:
– Bố mẹ yên tâm. Nếu bận con cho người của con đưa bố mẹ về! Ngày đi vài lần cũng được!
Bố mẹ nghe thế thì nhìn nhau rồi nhìn tôi hỏi:
– Người của con?
Tôi gật nhẹ khiến bố mẹ thêm tò mò:
– Vậy con…con làm công… việc gì? – Mẹ ngập ngừng hỏi.
Một thoáng im lặng, tôi nói:
– Lúc nào có thời gian rảnh rỗi con sẽ nói cho bố mẹ nghe!
Bố mẹ gật đầu rồi thở nhẹ. Tôi biết họ đang nghĩ gì nhưng làm sao tôi có thể nói rõ công việc của mình cho họ nghe được. Không lẽ tôi phải nói với bố mẹ rằng tôi là một tên đại ma đầu, cầm đầu một băng đảng xã hôi đen khét tiếng hay nói tôi là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiên Long có bao gồm một số hoạt động phi pháp. Tất cả đều không thể. Họ đối với tôi hết mức thương yêu nên tôi không thể để họ ngày đêm thấp thỏm lo âu, ăn không ngon ngủ không yên bì cái công việc đáng sợ của tôi. Hơn nữa tôi không muốn nói dối họ. Giờ này, bố mẹ chính là người tôi kính trọng nhất, sẽ chẳng bao giờ tôi muốn nói dối họ một điều gì cả.
Chiếc xe cứ thế đi trong sự tĩnh lặng. Hiểu Minh cũng không nói. Cậu luôn biết mình nên nói gì và nói khi nào. Thỉnh thoảng cậu quay sang nhìn tôi như muốn nói gì đó rồi lại im lặng. Có lẽ cậu hiểu chưa đến lúc thích hợp để tôi nói cho bố mẹ tôi về những gì tôi đang làm.
Con đường mỗi lúc một đông hơn. Thay vì hai hàng cây thì lúc này ven đường đã là hàng quán tấp nập. Hà Nội là vậy. Dường như không mấy khi nó vắng vẻ cho người ta có chút tĩnh tại của tâm hồn.
Lúc này, Hiểu Minh đang cười cười nói nói chỉ trỏ cho bố mẹ tôi về thành phố này. Họ trò chuyện vui vẻ làm tôi có một chút ấm lòng và nhẹ nhõm giữa con đường đầy vội vã, xô bồ.
Xe đi thêm một lát nữa thì khói bụi và ồn ào tạm lùi lại phía sau cho những khu nhà biệt thự rộng lớn hiện ra trong ánh mắt lạ lẫm của bố mẹ. Người ta sẽ thấy được trong lòng thủ đô một cảm giác yên tĩnh mà tưởng như chỉ vùng quê mới có.
– Xuống thôi bố mẹ ơi! – Tôi dừng xe và nói.
Bố mẹ ngước nhìn ngôi biệt thự lộng lẫy mà dường như đến trong mơ họ cũng chưa dám nghĩ tới ngập ngừng nói:
– Con… sống… ở… đây… sao?
Tôi gật đầu thay cho lời đáp. Ngôi biệt thự này là ông ấy để lại cho tôi. Còn đối với bản thân tôi, tôi chỉ muốn sống trong một căn nhà nhỏ, nơi không ai biết tới mà thôi.
– Ông chủ! – Người bảo vệ cúi đầu chào tôi.
Tôi gật nhẹ, mỉm cười nhìn bố mẹ vẫn đang ngẩn ngơ trước ngôi nhà xa hoa:
– Chúng ta vào thôi!
– Ừ… ừ…! – Bố mẹ ấp úng nói.
Hiểu Minh cười tươi, cậu đi sau tôi vào nhà. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà tôi nhưng thái độ của Hiểu Minh khác hoàn toàn so với bố mẹ bởi đơn giản cậu biết tôi là ai và cậu vốn được sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có.
– Anh đã về! – Hạ Băng cười rạng rỡ, lao từ trong nhà ra và ôm chầm lấy tôi.
Trước mặt người khác, Hạ Băng là một cô gái thông minh, cứng cỏi và đầy nghị lực song trước mặt tôi, Hạ Băng chỉ như một đứa trẻ vậy.
– Anh đi đâu giờ này mới về làm em lo quá! – Hạ Băng nói.
Đưa tay vuốt tóc Hạ Băng, tôi cười nhẹ:
– Em lo chuyện gì chứ? Đây có phải là lần đầu tiên anh ra ngoài như vậy đâu.
Buông tôi ra, Hạ Băng buồn bã nói:
– Nhưng hôm qua là ngày mẹ anh…
Nói đến đó, Hạ Băng ngừng lời. Tôi hiểu ý của cô ấy nên gật đầu, chỉ bố mẹ tôi, nói:
– Anh đi đón bố mẹ anh về sống cùng với chúng ta!
Lúc này dường như Hạ Băng mới biết ngoài sự xuất hiện của tôi còn có thêm ba người nữa, cô bối rối nói:
– Cháu chào hai bác ạ! Tại thấy anh ấy về nên cháu vui quá mà…
Mẹ tôi mỉm cười:
– Không sao đâu cháu!
Nhìn sang Hiểu Minh, tôi nói với Hạ Băng:
– Em còn nhớ cậu ấy không?
Hiểu Minh mỉm cười nhẹ còn Hạ Băng tròn mắt ngạc nhiên:
– Thiên thần….à…không…cậu…sao cậu ấy đi cùng anh? – Hạ Băng nói.
Tôi xoa đầu Hạ Băng nói:
– Đưa cậu ấy đến đây để kiểm tra xem lời em nói có đúng không?
Hạ Băng ngẩn người:
– Em nói gì?
Tôi lạnh lùng hỏi:
– Chàng trai em nói đẹp hơn thiên thần khiến em tự thẹn mình xấu xí có phải cậu ấy không?
Hạ Băng cười trừ, đánh trống lảng:
– Em đi bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn đây!
Nói rồi, cô ấy quay đầu chạy vào trong.
Lắc đầu nhẹ nhìn bóng Hạ Băng khuất dần, tôi nói với mấy người bảo vệ:
– Đưa đồ của bố mẹ tôi đến dãy nhà ven hồ, bố mẹ tôi thích nơi yên tĩnh!
– Vâng! – Họ đáp.
Quay sang bố mẹ, tôi mỉm cười, dẫn họ vào.
– Toàn bộ khu nhà này là của con ư? – Bố hỏi.
Một lần nữa, tôi gật đầu:
– Đúng vậy!
Có lẽ lúc đầu bố mẹ chỉ nghĩ ngôi nhà trung tâm ngay trước mặt là của tôi, giờ này nghe tôi nói đến dãy nhà ven hồ phía xa, hai người không kìm được mà há hốc miệng ngạc nhiên, nói không nên lời:
– Con…con…nói…sao…?
Tôi cười nhẹ, định đáp lời thì chuông điện thoại reo.
– A lô! – Tôi nhấc máy.
– Ông ta nói sao?
– Tôi sẽ đến ngay!
Tắt điện thoại, tôi hướng vào trong nhà gọi:
– Quản gia!
Bác quản gia đã lớn tuổi vừa dẫn mấy người bảo vệ đi sắp xếp chỗ đồ đạc cho bố mẹ tôi vội vàng chạy ra.
– Bác đưa bố mẹ tôi đi nghỉ ngơi. Nếu họ cần gì thì phải nhanh chóng đáp ứng. Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, tôi không muốn thấy họ buồn khi tôi trở về nhà đâu. – Tôi lạnh lùng nói.
– Dạ vâng ạ!
Tôi ừ nhẹ rồi nói với bố mẹ:
– Bố mẹ thoải mái như ở nhà nhé, tất cả mọi người trong nhà này bố mẹ đều có thể sai bảo, họ sẽ không thể làm trái lời. Con sẽ về sớm thôi!
Nhìn bố mẹ gật đầu, tôi nói:
– Hiểu Minh! Đi thôi!
Thấy tôi như vậy, Hiểu Minh nào dám chậm trễ. Cậu vội chào bố mẹ tôi rồi đi luôn.
– Khả Hào! Đến công ty! – Tôi nói khi lên xe.
Khả Hào đáp vâng rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Mười phút sau thì trụ sở chính tập đoàn Thiên Long đã hiện ra trước mắt tôi. Lúc này, Giám đốc kinh doanh đã đứng chờ sẵn ngay cổng chính.
– Tổng giám đốc! – Anh ta cúi đầu chào.
Tôi gật đầu, vào thẳng vấn đề:
– Ông ta muốn vay bao nhiêu?
– 100 tỷ ạ! – Anh ta đáp.
Tôi hừ một tiếng:
– Ông ta tưởng tiền của chúng ta là lá đa ư?
Giám đốc kinh doanh mở cửa thang máy, nói:
– Tôi cũng đã nói vậy nhưng ông ta không chịu đi, đòi gặp Tổng giám đốc bằng được. Bây giờ ông ta vẫn đang chờ Tổng giám đốc ở đó.
Tôi cười nhạt:
– Định ăn vạ ở công ty chúng ta à? Sao anh không gọi bảo vệ tống cổ ông ta ra ngoài.
Giám đốc kinh doanh cúi đầu:
– Tôi không dám. Ông ấy nói ông ấy và tập đoàn Thiên Long có quan hệ sâu…
– Chẳng có quan hệ gì hết! – Tôi ngắt lời Giám đốc kinh doanh – Chúng ta đã sớm đoạn tuyệt cái quan hệ ấy từ lâu rồi.
– Dạ vâng…vâng ạ!
– Gọi bảo vệ chờ trước cửa phòng cho tôi! – Tôi ra lệnh.
Nói rồi, tôi không để ý đến anh ta nữa, cùng Hiểu Minh đi thẳng đến phòng khách.
Lúc này, trong phòng có ba người bao gồm ông ta – Chủ tịch tập đoàn Tiến Cường cùng một người trợ lý, còn thư ký của tôi thì đang rót trà mời ông ta. Vừa thấy tôi, ông ta cười tươi:
– Vũ Phong! Mười năm không gặp, cháu đã trưởng thành rồi ha!
Tôi cười khẩy, ngồi xuống:
– Tôi trưởng thành hay không thì có liên quan gì đến ông hả?
Ông ta nhăn mặt:
– Sao cháu lại nói thế? Dù gì chúng ta cũng là chỗ quen thân từ lâu!
Tôi cười nhạt:
– Quen thân? Hừ! Bây giờ tôi mới biết!
Cầm ly trà và xoay nó trong tay, tôi nói tiếp:
– Ông đến đây làm gì? Tập đoàn Tiến Cường làm ăn chẳng phải “tốt” lắm ư! Đừng nói là ông đến thăm tôi đấy nhé!
Ông ta cười trừ:
– Cháu nỡ lòng nào nói với chú như vậy, trước đây…
– Đừng nói chuyện trước đây với tôi. – Tôi gắt – Mười năm trước chính ông đã đuổi chúng tôi ra khỏi tập đoàn Tiến Cường và tuyên bố chấm dứt quan hệ.
Ông ta cúi đầu rồi nghiêm mặt nói:
– Thôi được rồi, chú cũng không dài dòng nữa. Chú biết chú đã sai. Bây giờ công ty của chú gặp chút khó khăn nên cháu có thể lấy ân báo oán giúp chú một lần này không?
Tôi lạnh giọng:
– Tại sao tôi phải giúp ông? Mà có một chút khó khăn thì ông tự giải quyết được, cần gì tới tôi!
Ông ta nói:
– Chúng ta làm ăn trong ngành nên chắc cháu rõ tình hình của công ty chú lúc này. Nếu như không có cháu thì công ty chú sẽ phá sản.
Tôi cười nhạt:
– Chuyện ông phá sản hay không không liên quan gì tới tôi. Tôi không làm cho công ty ông phá sản đã là may cho ông rồi.
– Chú xin cháu đó! – Ông ta nói.
Tôi thấy chán ngán với mấy lời đó:
– Tôi nói cho ông hay: sẽ không bao giờ có một đồng nào từ tập đoàn Thiên Long cho công ty ông vay đâu. Thế nên ông hãy mau rời khỏi đây, đừng để tôi gọi người lôi ông ra ngoài.
Nói rồi tôi đứng dậy đi ra ngoài thì đột nhiên ông ta quỳ xuống, bám lấy chân tôi làm tôi thoáng ngạc nhiên bởi một người tự cao như ông ta cũng có lúc thế này. Thế nhưng, sẽ chẳng thể nào tôi động lòng được bởi những việc làm trong quá khứ ông ta từng làm cũng như tình hình hiện tại, tập đoàn Tiến Cường chẳng thế nào cứu vãn được nữa, dù tôi có bơm cả nghìn tỷ vào đó thì cũng vẫn phá sản mà thôi.
Quay sang Hiểu Minh vẫn đứng sau mình, tôi nói:
– Hiểu Minh! Gọi người đuổi ông ta ra khỏi đây!
Dứt lời, tôi hất nhẹ chân cho người ông ta bay lên ghế rồi đi ra ngoài.
– Vũ Phong! Cậu cứ chờ đó! Cậu không xong với tôi đâu! – Ông ta tức giận nói lớn sau lưng tôi.
Dừng bước, tôi cười nhạt:
– Tôi chờ!
Thế rồi, tôi cùng Hiểu Minh trở về phòng Tổng giám đốc để cho bảo vệ làm việc.
– Cậu có chuyện gì à? – Tôi hỏi Hiểu Minh khi ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Hiểu Minh cười nhẹ, cậu lắc đầu.
– Từ lúc về nhà tôi đến giờ tôi thấy cậu trầm hẳn xuống. Nhưng nếu không có gì thì cậu đi làm việc đi! – Tôi nói.
– Vâng ạ! – Hiểu Minh đáp.
Tôi ừ nhẹ một tiếng rồi không để ý đến Hiểu Minh nữa, tập trung vào xem xét những giấy tờ và báo cáo của ngày hôm qua. Có một vài điều làm tôi chưa hài lòng song kết quả thế này cũng không tồi. Một ngày làm việc không quá áp lực đối với tôi.
Trở về nhà sớm hơn thường ngày, tôi cười nhẹ khi thấy bố mẹ đứng đón mình:
– Ngoài này rất lạnh, bố mẹ mau vào nhà đi!
Mẹ cười:
– Ừ! Con về rồi thì vào ăn cơm thôi!
Tôi gật đầu. Một bữa cơm khá ấm áp trong ngôi nhà rộng lớn khi tôi có thêm bố mẹ ở bên. Hạ Băng rất hợp với họ, dường như cô ấy còn giống con của họ hơn tôi. Có lẽ bởi mồ côi từ nhỏ như tôi nên Hạ Băng cũng luôn khao khát tình yêu thương của gia đình.
Và cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn cho đến một tuần sau thì tôi nhận được tin tập đoàn Tiến Cường chính thức phá sản. Tôi chẳng vui chút nào khi nghe tin này cũng không lấy làm buồn bởi giữa ông ta và tôi từ lâu đã chẳng còn liên quan đến nhau. Công ty của ông ta tồn tại không phải là một mối đe doạ canh tranh với tập đoàn Thiên Long, giờ này phá sản tất nhiên chẳng ảnh hưởng gì. Vì vậy, tôi cười nhạt đặt tờ báo sang một bên, thầm nghĩ ông trời cũng không quá đỗi bất công.
– Hôm nay em được nghỉ nên em đưa bố mẹ đi mua sắm anh nhé! – Hạ Băng nói với tôi, cô ấy đã đổi sang gọi bố mẹ tôi là bố mẹ từ bữa cơm tối hôm ấy.
Tôi gật đầu:
– Ừ! Để anh bảo Khả Hào đưa em đi!
Hạ Băng cười tươi:
– Không cần đâu anh! Trung tâm thương mại cũng gần đây thôi mà! Em với bố mẹ đi bộ một lát là tới, phải không bố mẹ?
Bố mẹ tôi cười:
– Đúng đó! Bố mẹ cũng muốn đi dạo một lát, ở nhà mãi thế này không quen.
Nghe vậy, tôi mỉm cười, biết rằng hai người ở quê làm việc, đi đây đi đó, bây giờ ở trong nhà mãi kể cũng chán thật.
– Vậy em chăm sóc bố mẹ cẩn thận nhé!
Hạ Băng đáp:
– Anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!
Tôi gật đầu, chào bố mẹ rồi đến công ty. Như thường lệ, khi tôi đến thì Hiểu Minh cũng vừa tới.
– Đây là hợp đồng với công ty Vạn Phúc, Tổng giám đốc xem đi! – Hiểu Minh nói.
Tôi nhận lấy, nói:
– Được rồi! Cậu chuẩn bị để buổi chiều chúng ta sẽ tới chi nhánh phía Nam.
– Vâng!
Hiểu Minh đáp rồi đi về phía bàn làm việc của cậu.
Ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ. Chẳng hiểu sao tôi rất muốn nhìn cậu làm việc. Càng lúc tôi càng thấy lời Hạ Băng nói đúng bởi lúc này đây nhìn Hiểu Minh không khác nào một thiên thần. Những tia nắng bao lấy con người Hiểu Minh đủ để hớp hồn bất cứ ai. Một cảm giác lạ dâng lên trong lòng tôi. Chưa bao giờ tôi biết con tim tôi nghĩ gì và lúc này cũng vậy. Lắc đầu xua đi sự khó hiểu, tôi dành thời gian cho những công việc đang chờ tôi giải quyết.
Gần trưa, tôi nhấc điện thoại khi Hạ Băng gọi cho tôi.
– A lô! Anh nghe đây! Em đưa bố mẹ về nhà chưa?
-…
– Em vừa nói gì? Không thấy bố mẹ đâu hả?
-…
– Em ở đó! Anh sẽ tới ngay!
Quay sang Hiểu Minh, tôi nói:
– Cậu gọi Trần Hùng cho người đến trung tâm thương mại gần nhà tôi ngay lập tức!
Thế rồi, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lao thẳng ra khỏi phòng.
Nhấn ga cho chiếc xe lao với tốc độ cao nhất, tôi rời khỏi tập đoàn Thiên Long với lửa giận bốc cao. Nhớ lại những lời Hạ Băng vừa nói tôi biết chắc chắn có kẻ đã bắt bố mẹ tôi đi. Nhưng đó là kẻ nào? Tôi không biết, tôi chỉ cần biết một điều tôi sẽ không bao giờ tha cho kẻ đó. Bố mẹ tôi có mệnh hệ gì thì chắc chắn không chỉ riêng hắn mà đến ba đời nhà đó sẽ bị chôn sống.
Khoảng hơn mười phút sau thì tôi dừng xe trước cổng trung tâm thương mại. Hạ Băng đã đứng ở đó, đi đi lại lại trong run sợ. Vừa thấy tôi, cô ấy gục vào người tôi mà khóc. Tôi lạnh lùng đẩy cô ấy ra, nói:
– Không việc gì phải khóc! Nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra!
Hạ Băng run rẩy nhìn đôi mắt đáng sợ của tôi rồi gạt đi dòng lệ đang chảy trên gò má thanh tú, từ từ kể:
– Em và bố mẹ đến đây… được một lát…thì…thì có người hô cháy…làm cho mọi người chạy tán loạn…Em cố gắng…theo sát…bố mẹ…nhưng cả đám…người xô đến…càng lúc…em càng không… không…thể đến gần bố mẹ…rồi…dần…dần…em không thấy…bố mẹ đâu nữa…
– Có cháy đâu? Rồi sao nữa? – Tôi lạnh giọng.
Hạ Băng lắc lắc đầu, mắt ướt nhoè:
– Em không biết vì sao lại vậy. Em đã tìm từ sáng đến giờ nhưng không thấy, gọi điện thoại thì không ai nhấc máy.
Tôi hừ một tiếng, nói:
– Chắc chắn có kẻ đã giở trò. Chúng đã bắt bố mẹ đi rồi.
– Em… xin… lỗi… chỉ tại… em… – Hạ Băng run giọng nói.
Tôi lắc đầu:
– Không phải tại em. Bằng cách này hay cách khác chúng đều muốn bắt bố mẹ đi mà thôi.
Hạ Băng ngập ngừng:
– Nhưng…
Tôi gạt đi:
– Không nhưng nhị gì hết nữa. Bây giờ em về nhà và ở yên đó cho anh. Việc tìm bố mẹ để anh lo. Chấm dứt việc lỗi lầm ở đây.
Nói rồi, tôi quay đầu nhìn Trần Hùng đang tới. Hạ Băng nói vâng rồi lầm lũi ra về.
– Anh mau cho người lục soát thật kĩ trung tâm thương mại này lên cho tôi. – Tôi nói với Trần Hùng.
– Dạ! – Trần Hùng đáp.
Ngay lập tức người của Thiên Long hội kéo tới tràn vào mọi ngõ ngách của trung tâm thương mại, xô tất cả những người trong đó ra. Ngày hôm nay quả thực là ngày không may mắn cho cả tôi và cho cả cái trung tâm thương mại này.
– Mọi chi phí sẽ do tôi chịu trách nhiệm! – Tôi nói rồi đặt một chồng tiền trước mặt người quản lý trung tâm thương mại đang ra sức gào thét ngăn cản trong vô vọng.
Ông ta run run nhìn đôi mắt muốn giết người của tôi rồi dần im lặng, ngồi thụt vào một góc mà quan sát.
– Thế nào? – Tôi hỏi Trần Hùng khi anh ta quay trở lại.
Trần Hùng lắc đầu:
– Không thấy! Cũng không hề có dấu vết nào!
Cơn giận ngùn ngụt bốc lên đầu tôi, bàn tay không thể kìm nén, tôi đập mạnh xuống chiếc bàn thu ngân cạnh chỗ mình đứng làm nó vỡ đôi.
– Lục tung cả thành phố này lên cho tôi. Nội trong ngày hôm nay phải có tung tích của họ. Rõ chưa?
– Dạ! – Trần Hùng vâng lệnh rồi nhanh chóng triệu tập anh em từ khắp các hướng bắt đầu tìm kiếm.
Đến lúc ấy, tôi mới quay sang nhìn tên quản lý đang co ro. Tiến lại gần ông ta, tôi xách cổ ông ta nhấc bổng lên làm ông ta kêu oai oái.
– Ông nghe cho kỹ đây: nếu khôn hồn thì mau chóng tìm người cho tôi. Bố mẹ tôi bị mất tích ở nơi này, ông không tránh khỏi liên quan đâu. – Tôi nghiến răng nói.
– V.. â.. n… g…v… â… n… – Ông ta ú ở trong cổ họng do nghẹt thở rồi ngừng lời ho sặc sụa vì bị tôi vứt huỵch xuống đất.
Quay sang nhìn những người còn lại đang chờ lệnh, tôi gắt:
– Đi!
Anh em của Thiên Long hội nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại phân chia ra các ngả đường bắt đầu lùng sục. Bấy giờ, người quản lý thét ra lửa của trung tâm thương mại mới dám lóp ngóp bò dậy chửi mắng nhân viên của mình.
Lên xe, tôi phải trở lại trụ sở chính của tập đoàn Thiên Long để giải quyết một số công việc khẩn cấp cũng như chờ đợi tin tức từ Trần Hùng. Tôi biết trong bất kỳ trường hợp nào cũng cần phải thật bình tĩnh và không được nóng vội. Ấy vậy nhưng giờ này không biết bố mẹ ra sao khiến tôi bực bội vô cùng. Điều đó làm cho đôi mắt của tôi vốn đáng sợ trở nên lạnh đến rợn người. Và hiện tại, đôi mắt ấy làm cho mọi người trong tập đoàn Thiên Long vội dạt ra và nép vào một góc nào đó mỗi nơi tôi bước qua.
– Thế nào rồi Tổng giám đốc? Hai bác không sao chứ? – Hiểu Minh vội hỏi khi tôi bước vào phòng.
Tôi lạnh lùng nhìn cậu, không đáp mà ngồi xuống bàn làm việc của mình, mở đống tài liệu cao ngất ra.
– Cậu lo làm việc của mình đi! – Tôi nói.
Thế rồi tôi cúi xuống bắt đầu xem những giấy tờ cần mình ký trong ngày hôm nay. Tuy nhiên…
– Sao cậu còn đứng đó? Cậu không nghe lời tôi hả? – Tôi ngẩng lên nhìn Hiểu Minh vẫn chưa chịu đi.
Nhìn đôi mắt khát máu của tôi, Hiểu Minh run run:
– Tôi… tôi…
– Cậu làm sao? Cậu thấy chưa đủ chuyện làm tôi nhức đầu hay sao? Hiểu Minh vội xua tay:
– Không… không phải vậy… tôi chỉ muốn biết bố mẹ của Tổng giám đốc…
– Họ chưa có chết – Tôi lạnh giọng.
Đôi mắt Hiểu Minh vội cụp xuống, cậu xoay người bước đi. Chẳng hiểu sao nhìn vẻ mặt ấy của cậu tôi lại nói thêm:
– Tạm thời chưa có tin tức gì cả!
Hiểu Minh ngoảnh lại nhìn tôi rồi gật đầu, hiện rõ vẻ lo lắng.
Tôi nhẹ thở dài, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục công việc của mình. Thế nhưng tôi chẳng thể nào tập trung nổi, hình ảnh bố mẹ đang phải chịu khổ cứ hiện ra trước mắt tôi. Một dự cảm chẳng lành liên tục xuất hiện khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Chưa bao giờ tôi phải đối diện với cái tâm trạng này và cũng chưa bao giờ tôi để cảm xúc của mình thả nổi như hiện tại tính từ khi tôi lên tám.
Mỗi lần chuông điện thoại kêu là một lần tôi hy vọng đó là cuộc gọi đến từ Trần Hùng, anh ta sẽ nói cho tôi rằng đã tìm thấy bố mẹ tôi và hoàn toàn bình an song tất cả đều không phải. Đó chỉ là những cuộc gọi của khách hàng hay một số đối tác và nhiều lần tôi đã trút giận một cách vô cớ lên họ chỉ vì những lý do nhỏ nhặt mà đáng lẽ bình thường tôi sẽ bỏ qua.
Nhìn đồng hồ đã qua mười hai giờ mà bố mẹ tôi vẫn biệt vô âm tín làm ruột gan tôi đảo lộn, lòng nóng như lửa đốt. Lẽ nào ngày hôm ấy tôi về quê là một sai lầm? Phải chăng tôi nên nghe lời Hiểu Minh để bố mẹ tôi yên ổn ở nhà? Nếu thế thì họ có bình an không? Tôi không biết và không thể trả lời được ngoài việc hiểu rằng giá như họ không liên quan đến một tên ma đầu như tôi thì sẽ chẳng có chuyện gì đến với họ. Vậy thì tôi đã sai rồi ư? Có phải chỉ vì phút chốc không kiềm chế được lòng mình, tôi tìm về quê để rồi làm họ chịu liên lụy không? Hay là bởi sáng nay tôi không nên để họ ra ngoài? Như thế có được không khi mà nó chẳng khác nào là giam lỏng họ trong một ngôi nhà rộng lớn? Có lẽ sẽ là không. Và giờ tôi phải làm sao đây? Có cách nào khác không ngoài việc ngồi đây chờ đợi? Và tôi cứ tự trách mình như vậy thì liệu quá khứ có quay về cho tôi làm lại không? Câu trả lời sẽ luôn luôn là không. Chắc chắn không. Thời gian đã trôi đi không bao giờ quay trở lại cũng như những việc tôi đã làm không thể nào rút lại được nữa. Tôi hiểu được điều đó và biết rằng mình cần đưa bố mẹ về chứ không phải ngồi đây than vãn với chính bản thân mình. Sẽ chẳng có một công việc nào được giải quyết khi mà mình lại tự chê trách mình. Tuy nhiên, hiện tại chưa có một manh mối gì thì sao tôi có thể. Kẻ thù của tôi thì có đếm cả tháng chưa chắc đã hết lấy gì mà loại trừ đây? Tôi không biết, những lúc như thế này tôi dần thấy mình bất lực.
– Tổng giám đốc ăn cơm đi! – Hiểu Minh đặt hộp cơm lên bàn tôi và nói, tôi cũng không biết cậu ra ngoài mua cơm tự khi nào nữa.
Nhìn Hiểu Minh bằng ánh mắt thất thần, tôi mệt mỏi nói:
– Tôi không đói. Cậu mau đem ra kia đi.
Thế nhưng, Hiểu Minh không đi, cậu mở nó ra và đưa đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói:
– Tổng giám đốc phải ăn thì mới có sức làm việc chứ?
Tôi không đáp, gạt nó sang một bên rồi cười nhạt. Thực sự lúc này tôi không muốn ăn, có ăn thì nuốt cũng không trôi.
– Tổng giám…
– CẬU KHÔNG NGHE TÔI VỪA NÓI GÌ HẢ? MANG ĐI NGAY CHO TÔI! – Tôi nói lớn, ngắt lời Hiểu Minh khi cậu vẫn ngoan cố rồi trừng mắt nhìn cậu.
Không còn cách nào khác, Hiểu Minh không biết làm gì hơn song cậu vẫn để nguyên hộp cơm ở đó, chỉ nói:
– Lúc nào đói Tổng giám đốc ăn vào nhé!
Rồi cậu trở lại bàn làm việc của mình.
Im lặng. Tôi nhìn theo Hiểu Minh rồi chợt nói:
– Xin lỗi cậu!
Hiểu Minh thoáng ngạc nhiên:
– Tại sao? Tổng giám đốc đâu có lỗi gì.
Tôi thở nhẹ:
– Tôi biết cậu chỉ muốn tốt cho tôi. Lẽ ra tôi không nên nặng lời với cậu.
Hiểu Minh mỉm cười:
– Không sao đâu! Tôi hiểu mà. Tổng giám đốc mau ăn đi
Tôi lắc đầu:
– Chưa thấy bố mẹ tôi ăn sao nổi.
Hiểu Minh ân cần nói:
– Nhưng hai bác biết Tổng giám đốc như vậy sẽ không vui đâu.
Tôi cười nhạt:
– Họ sao có thể biết được?
Hiểu Minh há miệng trước lời của tôi. Cậu không biết đáp ra sao, đành nói:
– Hai bác nhất định sẽ không sao đâu!
Khóe miệng tiếp tục nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, tôi nhìn thẳng vào mắt Hiểu Minh:
– Sao cậu cho rằng họ sẽ không việc gì?
Một lần nữa Hiểu Minh ngây người. Tôi nói tiếp:
– Cậu dựa vào cái gì mà kết luận như vậy? Cậu có biết trên đời này có vô số kẻ chỉ hận không thể băm tôi ra làm trăm mảnh không?
Hiểu Minh gật đầu song không thừa nhận:
– Họ hận Tổng giám đốc chứ đâu có hận hai bác.
Tôi bật cười vì cái lý sự cùn của Hiểu Minh, không nói gì thêm trong khi Hiểu Minh tiếp tục:
– Dù vậy những kẻ đó cũng đâu làm được gì Tổng giám đốc. Thế nên chắc chắn hai bác sẽ bình an vô sự.
Tôi cười khẩy:
– Vậy sao?
Hiểu Minh khẳng định:
– Đúng vậy!
Lắc đầu, tôi xua tay cho Hiểu Minh trở lại làm việc. Tuy nhiên, tôi cũng không hiểu sao, nghe cậu nói vậy, lòng tôi cũng nhẹ đi đôi chút.
———–
Thuộc truyện: Đôi cánh hai màu – by VuPhong
- Đôi cánh hai màu - Chương 2: Làm con nuôi
- Đôi cánh hai màu - Chương 3: Tôi giết người
- Đôi cánh hai màu - Chương 4: Kẻ lang thang
- Đôi cánh hai màu - Chương 5: Bước ngoặt
- Đôi cánh hai màu - Chương 6: Thanh lý môn hộ
- Đôi cánh hai màu - Chương 7: Tình cờ
- Đôi cánh hai màu - Chương 8: Có nên nhìn mặt mà bắt hình dong
- Đôi cánh hai màu - Chương 9: Võ đài
- Đôi cánh hai màu - Chương 10: Hiểu Minh
- Đôi cánh hai màu - Chương 11: Ngôi mộ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 12: Những điều bí ẩn về quá khứ của mẹ
- Đôi cánh hai màu - Chương 13: Cảm xúc không tên
- Đôi cánh hai màu - Chương 14: Quyết định sai lầm
- Đôi cánh hai màu - Chương 15: Trái Tim Hiện Hình
Leave a Reply