Truyen gay: Nếu anh là công an – Tập 8
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi đưa tay click chuột xoá sạch những bài vọng cổ “Lá trầu xanh”, những bài hát của ông Út Trà Ôn xa lạ. Tất cả giờ đây chỉ là xát muối vào trái tim thương tật của tôi. Tôi không thích gắn bó với những người không dám tự tin sống thật. Nếu muốn sống với bức bình phong thì hãy sống một mình, tôi không muốn đóng vai người thứ ba làm tổn thương những người phụ nữ. Dẫu không có cảm giác hứng khởi với họ, nhưng tôi vẫn yêu thương, quý mến những người phụ nữ đến với tôi trong cuộc đời này. Tôi cũng sợ lỡ một ngày em gái tôi nhận quả báo thay cho mình, vớ phải một thằng đàn ông kém may mắn như tôi.
Tôi cũng đã qua cái thời đứng trước ngã ba đường và đã chọn cho mình một hướng đi khó khăn nhưng lương tâm không cắn rứt. Dĩ nhiên, tôi không công kích hay lên án những người muốn chọn cho mình một mái ấm gia đình bình thường như bao người đàn ông khác. Có thể vài ba năm tới, suy nghĩ của tôi khác với hôm nay, tôi lại chọn cho mình một hướng đi bình thường. Nhưng nếu đã chọn hãy đi thẳng con đường đó, đừng quay lại hay nhìn ngó sang những hướng khác. Để có được hạnh phúc này thì phải hi sinh niềm vui kia, đừng ích kỷ muốn có hết cả hai rồi rốt cuộc chỉ làm cả ba đau lòng.
Tôi thơ thẩn đi theo những con đường nhỏ trong doanh trại. Góc xa kia nhộn nhịp tiếng vui cười đùa giỡn khiến tôi chú ý. Hôm nay là cuối tuần, là thời gian gia đình lên thăm chiến sĩ nên nhộn nhịp lắm. Cái bãi giữ xe hiu hắt mọi ngày bỗng trở nên chật chội với lổn ngổn xe máy đủ loại đậu đủ hướng. Có gia đình đi cả ô tô nữa nhưng không nhiều. Dĩ nhiên trong đám người thân ấy, chắc chắn là âm thịnh dương suy. “Con gái” là hai từ mà bọn bộ đội gào rú lên như bắt được vàng vậy.
Tôi nhìn đám đông huyên náo mà hơi chạnh lòng một chút. Đã từ lâu chẳng có ai lên thăm tôi như thế này. Mẹ tôi bận em nhỏ, em gái tôi thì chẳng được mẹ cho phép đi xa như thế. Nhiều lúc nghe Tí Nghịch hỏi những câu hết sức ngây ngô như “Anh Hai không thích ở nhà chơi với Tí sao mà đi hoài vậy?”, sao mà buồn lắm. Đời bộ đội vốn đã cô đơn rồi lại càng cô đơn hơn. Người ta vừa có gia đình vừa có bạn gái lên thăm, như cậu Trọng bẽn lẽn như con gái kia, có thể kéo nhau ra góc nào đó không kín đáo mà hú hí trong sự thèm muốn của những thằng đồng đội khác.
Có tin nhắn. “Anh ranh ko chieu gap em mot chut nhe? Em co nhieu chuyen muon noi cung anh”. Tôi nhìn cái avatar của Khánh hiện lên trên điện thoại mà trong lòng dấy lên chút gì xao xuyến. Không phải tôi muốn xoá hết tất cả hay sao? Còn xuyến với chả xao làm gì nữa? Hay mình cứ thử đi nghe xem Khánh muốn chuyện gì cũng đâu có làm lỗi gì với ai. Ước gì lúc này có một cái hoa cúc thật to để tôi nằm vật ra giường bất động, trải cơ thể dài ra, mắt vô định, đôi tay ngắt từng cánh hoa, miệng nhẩm “đi”, “không đi”…
Nơi chúng tôi gặp nhau là một quán ăn với nhiều căn chòi nhỏ cất trên sông. Gió chiều mang theo hơi nước từ đáy sông làm không khí chung quanh mát rượi. Có vài cội si già thơ thẩn soi mình tạo dáng lùng nhùng. Mặt sông dợn sóng đẩy lục bình trôi nhưng vẫn đủ phẳng để tạo thành chiếc gương to cho trăng sao soi xuống. Từng đàn chim chiều tối theo nhau bay về tổ kêu xáo xác cả dòng sông. Đây đó có con thạch sùng nào hẳn là sốt ruột, kêu “chắc chắc” như ngán ngẩm trước hai bóng người ngồi đối diện nhau mà chưa ai cất lấy lời nào. Để sự yên lặng kéo dài mãi đến bao lâu, nếu không có người thứ ba xuất hiện.
– Em mời hai anh dùng ngon miệng ạ!
Khánh ngước lên trả lời cô tiếp viên “Cảm ơn em” rồi quay sang nhìn kẻ đang dõi mắt ra những hàng dừa nước bên kia bờ xa thẳm và vẫn lặng im không nói một lời. Có lẽ đó là một không gian đẹp đẽ dành riêng cho sự lặng im. Dành cho tiếng nước đẩy những khóm lục bình trôi. Dành cho tiếng “chắc chắc” của con thạch sùng sốt ruột.
Và dành cho tiếng chim chiều kêu táo tác đang vơi dần trước sự bủa vây của bóng tối. Thời gian cứ thế mà trôi cùng sự lặng yên cho đến khi tôi quay lại vì cũng đã hết kiên nhẫn như con thạch sùng sốt ruột kia. Trước mắt tôi là Khánh mắt đăm chiêu đầy tâm sự, khẽ khàng rót từng chung rượu nhỏ và khẽ khàng đối ẩm với bản thân. Tôi bỗng thấy mình tội lỗi. Cũng là những số phận trớ trêu như nhau thôi mà. Buồn có vui gì đâu sao cứ chuốc vào mình như thế! Cuộc đời có bao lâu mà hững hờ!
– Sao uống một mình không kêu anh? – Tôi nở nụ cười hơi thiếu tự nhiên
– Em sợ anh sẽ say như lần trước – Khánh cũng nhoẻn miệng cười tươi trên đôi má ửng hồng vì rượu – Hôm trước có chú Quân dìu anh vào phòng chứ hôm nay…
– Không biết đâu à – Tôi đáp nhưng hơi thắc mắc.
Lạ nhỉ, sao lần này mới uống có vài chung mà cậu ta đã hồng hào nét mặt thế kia. Tôi vốn dĩ thích màu sắc này thì phải. Nhìn mặt Khánh lúc này hay hay làm sao. Hoá ra lần trước là anh Quân dìu tôi vào nằm nghỉ. Khánh đẩy ly rượu về phía tôi rồi nhanh nhẹn gắp vào chén của tôi một ít thức ăn. Tôi và Khánh thường dành cho nhau sự yên lặng và lúc này cũng thế. Không gian lại được bình yên. Thời gian lại được trôi lặng lẽ. Và con thạch sùng lại được dịp sốt ruột để mà “chắc chắc” kêu trời. Lặng lẽ rót rượu. Lặng lẽ uống. Lặng lẽ chuyền ly. Lặng lẽ ăn mồi.
“Uống rượu không say nào hay”. Chúng tôi chưa say nên bắt đầu có chỗ cho những lời nói. Nhưng tôi nghĩ đó là những câu hát, Khánh rót vào tai tôi, ngọt ngào như thuở nhỏ mẹ thường cất lời ru dỗ tôi vào giấc ngủ. Trầm mặc như tiếng chuông chùa trong khói bếp hoàng hôn. Êm đềm như dòng sông ngoài kia nặng trĩu những khóm lục bình trổ hoa tim tím:
Anh biết không, em đã thức giấc khi tay anh quàng qua. Nó ấm áp lắm. Em đã ước ao điều đó từ khi nằm xuống cạnh. Nhưng em không dám tin đó là một tín hiệu, một sự đồng cảm. Em chỉ nghĩ đó là một sự vô tình.
Thế nên em không dám làm sự vô tình đó rời xa mình, bởi với em, dẫu chỉ là vô tình thôi, cũng là một khoảng thời gian hạnh phúc. Sự hạnh phúc đó như những cung đàn dìu dặt, đưa em lên từng tầng trời cảm giác. Cảm giác sung sướng đê mê khi môi anh vô tình chạm vào má. Cảm giác bình yên khi nghe tiếng ngáy nhẹ đều đều của anh. Cảm giác ấm áp khi anh phả vào mặt em những hương rượu nồng nàn. Cảm giác anh thuộc về em khi tuổi trẻ thanh xuân của anh đang lớn dần lên sát cạnh chân em.
Khánh từ từ cởi áo tôi ra, cúi xuống trao lên trán tôi một chiếc hôn nhẹ. Rồi chiếc hôn ấy tản ra hai bên, khép từng mắt tôi nhắm lại, từ tốn đi xuống đầu mũi, ngừng một chút ở đầu mũi, như hai con chó hạnh phúc lưu luyến mùi hương của nhau. “Anh cười đi, nhưng chỉ khoe hai hàm răng thôi nhé! Em thích nụ cười của anh lắm!” Tôi nhắm mắt nghe những tiếng thì thào gợi dục phả vào tai và hành động theo như bị thôi miên.
Có cái gì đó ấm ấm khẽ va vào môi tôi. Đó là một vật mềm và ẩm ướt đang cố len qua kẽ răng của tôi nhưng bất thành nên nhân lúc tôi hơi mở miệng ra đã nhanh chóng chui tọt vào bên trong đảo một vòng tròn trong vòm miệng của tôi. Lưỡi của tôi ngạc nhiên đón lấy cái vật lạ ấy và chúng quấn lấy nhau thật lâu trong miệng của tôi.
“Có khi nào anh tin vào tình yêu sét đánh? Em chưa từng tin cho đến khi gặp được anh. Cái cảm giác tim rộn lên những nhịp đập sai nhịp. Khi thấy anh đang ngắm nhìn em bằng ánh mắt thiết tha sau gương chiếu hậu. Khi anh vô tình choàng tay qua vai em. Khi anh không còn giữ được sự tỉnh táo và khẽ tựa vào em mỗi khi thấm mệt. Khi anh nằm sát và ôm lấy em”. Từng lời của Khánh tựa như những câu thần chú kích thích sự đam mê của tôi. Dựng thằng nhỏ của tôi dậy. Làm nó lớn dần lên, đến mức cái quần jeans chật chội khiến nó đau đau và ngột ngạt.
Mắt tôi vừa mở đã bị chiếc hôn ban nãy làm khép lại nữa. Rồi một cảm giác thư thái trào dâng. Tôi khẽ nâng mông lên khi đôi tay Khánh từ từ cởi bỏ giùm tôi cái quần jeans chật chội. Khánh úp mặt vào nách của tôi, dụi dụi mũi vào trong đó rồi hít thật sâu và cũng thở ra thật lâu. Khánh có chút khác biệt, chỉ dùng mũi lướt lên người tôi như thể muốn cảm nhận từng loại mùi hương trên từng ngóc ngách của cái cơ thể trần truồng đang gồng lên vì khoái cảm.
Chầm chậm, từ trên xuống, từ dưới lên. Lướt lên đầu vú, qua từng mảnh xương sườn, chạy xuống một bên mông, chui sâu vào kẽ háng. Thằng nhỏ dựng đứng của tôi cảm giác được mớ tóc ngắn của Khánh đâm tua tủa vào rất là nhột nhạt. Rồi cái mũi tham lam kia lướt dần xuống đùi, qua đầu gối, đến ống quyển rồi dừng lại ở bàn chân.
Tôi mở mắt ra và lần này không có cái hôn nào làm khép lại. Nguyên phần mông trắng nõn của Khánh đang ở trước mặt tôi. Cái hôn kia giờ đang bận rộn thám hiểm vùng lông mu rậm rạp của tôi. Khánh khẽ cạm chiếc cằm lún phún râu vào những phần da thịt không được lông che phủ làm tôi chỉ muốn cong người lên mà hưởng ứng. Tôi đưa lưỡi ra liếm lấy hai vùng mông trắng trẻo trong khi môi Khánh đang đảo những vòng tròn quanh hai hòn bi của tôi làm thằng nhóc của tôi giật giật từng cơn.
Tôi rên lên một tiếng “hơ” khi Khánh đưa miệng ngậm lấy cái đang giật giật ấy và từ từ lên xuống thật chậm. Cậu ta giữ hai hàm răng kẹp hờ và cà nhè nhẹ vào thân cây súng cứng ngắc của tôi theo nhịp lên xuống của cái đầu. Cảm giác hơn đau đau nhưng sướng làm sao. Những giọt rượu ban nãy đang len lỏi vào từng giác quan của tôi để kích thích sự khoái cảm và hưng phấn lên hơn bao giờ hết. Đưa tay đè Khánh nằm xuống, nằm úp lên người, tôi thì thào vào tai cậu “cho anh đâm em nha?”.
Khánh bật dậy, hơi ngần ngừ một chút rồi nói “em chưa từng cho ai đâm hết”. Tôi mở ngăn kéo của cái tủ đầu giường liếc nhìn vào bên trong. Khách sạn nào cũng để trong tủ đầu giường vài cái bao cao su và chỗ này cũng không ngoại lệ. Tôi không trả lời Khánh mà giữ cậu nằm xuống rồi từ từ trườn xuống bên dưới. Tôi banh hai chân Khánh ra và đè hai tay lên hai đùi.
Tôi nhìn thật lâu vào con cu khá dài của Khánh. Nó trắng dù không bằng vùng da trắng xung quanh. Lông mu không nhiều nhưng cũng không ít, mọc ngay ngắn và chạy thành một đường dài mờ mờ lên tận rốn. Mặc dù thằng nhỏ đang cương lên cứng ngắc và hơi cong cong, quy đầu chỉ mới ló ra hơn phân nửa hồng hồng, nửa còn lại vẫn được bao bọc trong lớp da. Tôi nghĩ mình là đứa may mắn đã có được lần đầu tiên của em.
Tôi bắt đầu rê lưỡi xung quanh phần quy đầu lấp ló hồng hồng đó. Một tay kéo nhẹ cho lớp da quy đầu tuột xuống đổ lộ phần đầu khấc căng bóng. Tay còn lại bóp cho phần lỗ tiểu to ra rồi đưa đầu lưỡi vào sâu bên trong. Khánh lúc này cứ căng người trong khoái cảm. Cậu run lên từng đợt mỗi khi cái lưỡi của tôi tiến vào khe háng.
Bắt chước Thái, tôi dựng hai chân Khánh lên rồi ép chúng vào bụng cậu để lỗ hậu môn đưa lên trời. Hơi ái ngại, tôi không dám liếm mà lấy ngón tay trỏ cà cà rồi nhổ vào đó một ít nước bọt. Tôi thấy mặt Khánh hơi nhăn khi tôi từ từ cho ngón tay vào sâu bên trong. Có lẽ là hơi đau. Thế nên tôi cố ý chọc vào thật chậm. Được một lát thì có vẻ Khánh đã quen nên không còn nhăn mặt nữa, tôi xé cái bao cao su và tròng vào thằng nhóc của mình.
Tôi lại nhổ vào đó khá nhiều nước bọt. Lần này là cây súng bự gấp vài lần một ngón tay nên cần nhiều bôi trơn lắm. Mấy cái này toàn là coi phim mà bắt chước theo chứ thực tế tôi có làm bao giờ đâu. Thế nên tôi cứ lóng ngóng đẩy con cu của mình vào trong lỗ hậu môn của Khánh mà vẫn chưa vào bên trong được. Đã thế lại còn trượt qua trượt lại nữa chứ. Từ từ, thật chậm, tôi dùng một tay giữ cây hàng mình và khẽ đẩy vào trong. Rất khó vào nhưng rõ ràng là đang có tiến bộ.
Đột nhiên Khánh than “đau” một tiếng rồi trườn người ra khỏi làm con cu tôi chơ vơ trong không khí. Tôi ôm Khánh thật chặt rồi giữ cậu nằm sấp lại. Tôi nghĩ đẩy vào khi nằm sấp chắc sẽ dễ hơn. Cũng khó y như vậy à. Không lẽ ngừng lại ở đây sao. Tôi muốn thử lắm lắm. Khánh như hiểu ý muốn của tôi nên cậu nằm ngửa ra và nói “em thấy nằm ngửa có vẻ dễ hơn”. Cậu tự mình giữ lấy hai chân và chìa lỗ hậu môn ra. Tôi lại tiếp tục cho vào đó ít nước bọt. Hôm nay dùng nhiều nước bọt quá chắc mai khan tiếng luôn đây.
Tôi thấy Khánh nhăn mặt rất nhiều. Rõ ràng là cậu đang hết sức kềm chế nỗi đau để cho thằng nhỏ của tôi được dịp đi vào sâu bên trong. Tôi cảm thấy nó đang tuột vào từng milimet một. “A đau quá anh” – Khánh vừa dứt tiếng thì tôi cũng cảm nhận được con cu của mình đang nằm sâu bên trong. Tôi khẽ nhấp và Khánh liên tục nhăn mặt. Tôi ngưng lại, mặt áp mặt cậu và hỏi “Đau lắm hả? Hay thôi nhé em?” Khánh lắc đầu như bảo tôi cứ tiếp tục. Rồi thì con cu cũng tôi cũng đã chạy vào chạy ra trong cái đường hầm ấy dẫu rằng thật chậm. Khi những nếp nhăn trên trán Khánh dãn ra, tôi bắt đầu tăng tốc độ nhịp lên nhanh hơn.
Trong khi miệng Khánh phát ra những tiếng rên không hiểu là do đau hay sướng, thằng nhỏ của tôi cũng phát ra những âm thanh kì cục kiểu như “nhóc nhách” rất khó mô tả. Tiếng rên của Khánh dường như to hơn cũng là lúc cậu xuất tinh ào ạt. Cứ mỗi đợt xuất tinh của Khánh là những đợt co thắt của lỗ hậu môn làm thằng nhỏ của tôi cực kì kích thích. Tôi cố hết sức nhấp mạnh và nhanh hơn. Nhưng cũng chỉ thêm được vài cái thì con cu tôi cũng bắn tinh từng hồi. Vừa bắn vừa nhấp quả là sướng tuyệt đỉnh. Đến một lúc nào đó tôi cũng lả người nằm đè lên Khánh mà con cu vẫn chưa hết cứng và vẫn đang nằm sâu bên trong.
Tôi thức dậy khi bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Dù vậy, những tiếng gà báo thức đã râm ran khắp con đường tỉnh lẻ đang í ới tiếng ai đó chào nhau. Tôi nhìn xuống, Khánh đang cuộn tròn người, mặt áp lên bụng tôi, còn tay thì đang ôm lấy đùi, trông thật bình yên. Hơi thở của Khánh phả những luồng nóng ấm khiến thằng nhóc của tôi muốn rục rịch đứng dậy. Nhưng không biết từ đâu một cảm giác buồn buồn ập đến. Tôi tự hỏi mình vừa mới làm chuyện gì đây? Mình đang bước một chân vào vai tuồng người thứ ba mà xã hội lúc nào cũng mỉa mai dè bỉu. Tệ hơn nữa là một người thứ ba thuộc thế giới thứ ba.
Tôi muốn hỏi các bạn sau khi đâm một ai đó xong, cảm giác của các bạn là gì? Với Khánh, người đầu tiên mang đến cho tôi cái diễm phúc đó, cảm giác của tôi thế nào? Tôi mường tượng lại khung cảnh tôi vừa lả người sau những lần nhấp đẩy cật lực rồi vỡ oà những dòng tinh khí sâu bên trong cơ thể Khánh. Lúc đó, tôi có cảm giác hơi chơi vơi, tựa như mình vừa làm xong một nghĩa vụ, một trách nhiệm, tựa như mình vừa đến cái nơi mà mình dự định đến nhưng thực tế lại không giống với tưởng tượng.
Rượu đã thúc giục, kích thích tôi khám phá cái cảm giác mình chưa từng biết qua mà trước đó tôi đã nghĩ là sự hạnh phúc, sự trao nhau tất cả những gì quý giá nhất. Nhưng thực tế khác xa, tôi chỉ thấy hơi đau thốn do sự đàn hồi của cái bao cao su, cảm giác mê dại của bản năng. Và để rồi sau khi bắn ra những dòng tinh khí, tôi thấy mệt nhoài và gần như chẳng còn muốn nhớ gì đến những thời gian vừa diễn ra trước đó. Có lẽ lý trí của tôi đã chế ngự được con người tôi.
Tôi lặng lẽ dỡ Khánh ra khỏi người trong khi cậu đang còn rất say ngủ. Lặng lẽ mặc lại quần áo. Lặng lẽ rời đi. Sao trớ trêu thế nhỉ? Bao đam mê ngày trước phút chốc tan thành mây. Phải chăng tôi là đứa có yêu cầu cao? Khi những người con trai phù hợp xuất hiện trong cuộc đời mình, tôi đã vẽ ra những bức tranh đẹp nhất, lãng mạn nhất về một cuộc tình tuyệt vời nhất của thế giới thứ ba. Vậy mà sau khi những cơ thể trần truồng mệt rã rời và đan vào nhau trong giấc ngủ, tôi lại cảm thấy rằng, mình sắp sửa tỉnh giấc chiêm bao.
Tôi lê những bước nhẹ nhưng hồn ma trong doanh trại. Ngang qua phòng anh Quân, thấy anh đang ngồi uống chè xanh, tôi ghé vào chơi một chút để xua những yếm khí đang trĩu nặng trong đầu tôi mà cũng là để tìm hiểu một số thắc mắc trong lòng. Anh nhìn tôi với vẻ hơn ngơ ngác và như có chút gì đó thận trọng. Phải chăng tôi quá hồ nghi?
– Đi đâu giờ mới về – Anh hỏi hơi gay gắt – Dạo này chú hơi thiếu nghiêm túc đấy nhé!
– Không có lần sau đâu anh – Tôi cười buồn – Hôm qua em say quá bọn bạn không dám cho về một mình sợ có chuyện không hay. Dạo này đơn vị mình có nhiều chuyện không vui quá!
– Chú có chuyện không vui nên mới nghĩ rằng chung quanh cũng thế thì có – Anh đã bớt gay gắt hơn – Nói chung là chẳng có gì cả!
– Ừ thì không có gì cả – Tôi nói chậm rãi – Anh có biết không, chú Minh có bà con với cậu Hoàng đấy!
– Oái – Anh Quân la lên khi vừa làm rơi cái tách xuống vỡ loảng xoảng. Nhưng anh quả thật nhanh trí, miệng chửi – DM nước gì nóng thế này suýt nữa là phỏng cả tay người ta – Rồi quay nhìn tôi, anh nói tiếp – Vớ vẩn, anh chưa nghe anh Minh nói bao giờ cả.
– Em có đến dự ngày cúng thất của Hoàng – Tôi không tin anh Quân ngây thơ đến thế – Em có gặp chú Minh và vợ chú. Vợ chú với mẹ Hoàng là chị em, giống nhau lắm! Thế mà anh bảo anh như người trong nhà của chú Minh. Có mà trong nhà…. vệ sinh thì có!
– Vẫn còn say đấy hả – Anh hơi xẵng giọng – Buồn ngủ thì đi ngủ khi nào tỉnh táo thì ra nói chuyện với anh.
– Chưa khi nào em tỉnh táo như hôm nay – Tôi bỗng thấy mình sáng suốt kì lạ – Sao anh lại đổi khẩu súng của trung đội em vậy anh Quân?
– Cái thằng điên này về phòng đi – Anh quát to – Anh không có rảnh mà đôi co với chú mày mấy cái chuyện nhảm ở đâu ấy!
– Vâng em về đây – Tôi cúi mặt và đáp bằng một giọng xa vắng như người từ cõi khác vọng về – Em hơi buồn một chút anh Quân ạ. Em xem anh như anh ruột của em vậy. Thế mà anh lại xem em như người ngoài, chuyện gì cũng giấu diếm, lén lút với em. Muốn biết có phải anh tráo hay không dễ như không ấy mà!
– Dễ thì chú mày cứ đi mà tìm hiểu nhé – Anh nói xẵng rồi bỏ đi.
Bình minh đã lên quá ngọn tre trước cổng. Ánh nắng còn đỏ hồng đã trải màu sáng lên những rặng dừa xanh. Bọn gà thức sớm đã nhường tiếng cho những bầy chim mùa xuân rộn rã. Và lát nữa đây, lũ chim rộn rã cũng sẽ nhường không gian cho những âm thanh xô bồ của những người thân lên thăm con em vừa mới là tân binh của ngày cuối tuần còn lại. Tôi chẳng muốn tham gia vào trong cái âm thanh ấy đâu.
Thế mà cũng không được. Nằm mơ màng một chút thì Trọng đến báo cáo hết xăng để chạy máy bơm. Tôi quát “còn cả một can mười lít mới được cấp mà báo đã hết là thế nào?” Cậu Trọng đưa cái bình xăng trống lỏng lên cho tôi xem. Nhưng tôi bỗng chẳng quan tâm đến số xăng đã biến đi đâu mà chỉ sững người khi thấy cái bình ấy. Cái của trung đội tôi vốn có một ký hiệu nhỏ mà lúc trước Thái làm dấu sau cái đêm suýt nữa thì tôi, anh Quân và Thái phải làm tay ba. Cái bình trên tay Trọng không có ký hiệu đó. Khẩu súng bị tráo. Bình xăng bị đổi. Vậy là sao? Nhức đầu quá đi mất!
Thế mà đã được yên thân đâu. Trực ban đến báo có thân nhân của Hoàng muốn gặp tôi. Ai thế nhỉ? Không lẽ là mẹ Hoàng? Không phải, đó là một người con gái xinh xắn mặc chiếc váy màu xanh nhạt dài quá gối, chân đi đôi giày thể thao cũng màu xanh nhạt. Và trên tay cầm cái túi con con cũng theo tông màu xanh ấy. Tuy không trang điểm nhưng làn da vẫn trắng, khoé môi vẫn hồng và gương mặt hết sức thanh tú. Tôi cũng không phải thấp nhưng cô gái kia đứng xấp xỉ với tôi. Tôi hơi bực dọc khi nghe cô hỏi “dạ cho em gặp anh Hoàng”. Thế là bọn trực ban chẳng báo tin cho cô ấy mà đùn đẩy sang cho tôi là thế nào?
– Em chẳng biết tin gì sao? – Tôi trỏ cái ghế như ý mời cô ngồi xuống
– Tin gì ạ? – Cô hơi ngơ ngác – Lẽ ra em và anh Hoàng sẽ gặp nhau vào cuối tuần trước. Nhưng em thu xếp không được nên hôm nay mới đến. Em cũng không hiểu sao số điện thoại của anh Hoàng chẳng gọi được.
Ừ nhỉ, tôi chưa bao giờ nghe đến nên cũng chẳng khi nào nghĩ đến số điện thoại của Hoàng. Nhìn cái vẻ đẹp trai ấy, người ta có cảm giác đó là vẻ đẹp của một thế giới khác, thế giới của sự tượng tượng, của thần tiên, chứ không phải là thực tế với ti vi, điện thoại, máy lạnh hoặc là xe máy ô tô… Tôi nhìn cô gái kia, là bạn gái của Hoàng đấy, và nghĩ đến một cái bình thuỷ tinh mỏng tang mà ta chỉ cần gõ nhẹ vào là vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ. Liệu cô có chịu nổi cú sốc này không?
Đó là câu hỏi thừa thãi. Cô chết lặng đi một lúc lâu rồi từ khoé mắt xinh đẹp ào ạt trào ra những giọt long lanh. Qua những giọt nước mắt thuỷ tinh ấy, tôi hiểu được phần nào vẻ ngoài buồn lặng của Hoàng. Và thông qua những thông tin lộn xộn, hơi khó hiểu của cô gái về mối quan hệ trắc trở của hai người, tôi bỗng nghĩ rằng, Hoàng không phải vô tình bị tai nạn. Tôi nhớ rồi, lúc ấy là giờ sinh hoạt trước khi ngủ và Hoàng chưa đến phiên gác đêm thì chẳng thể nào lại đi loanh quanh ra khu ấy được. Mà khu đấy cũng trống trải nếu bén mảng đến chẳng mấy chốc vệ binh cũng phát hiện ra thôi. Khẩu súng bị tráo, bình xăng bị đổi, có liên quan đến chuyện của Hoàng hay không?
—————–
Thuộc truyện: Nếu anh là công an
- Nếu anh là công an - Tập 2
- Nếu anh là công an - Tập 3
- Nếu anh là công an - Tập 4
- Nếu anh là công an - Tập 5
- Nếu anh là công an - Tập 6
- Nếu anh là công an - Tập 7
- Nếu anh là công an - Tập 8
- Nếu anh là công an - Tập 9
- Nếu anh là công an - Tập 10
- Nếu anh là công an - Tập 11
Anonymous says
truyện chú công sao toàn chú bộ đội thế