Truyen gay: Nếu anh là công an – Tập 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mấy ngày Tết trôi qua thật nhạt nhẽo. Thế mà người ta nói “vui như Tết” liệu có đúng hay không? Tết nhất gì mà những bụi cỏ mỹ vẫn khô cháy hai bên đường mòn. Những bụi keo tai tượng cũng không khác những thời gian trước, lá vẫn xanh, hoa vẫn vàng, chẳng có chút gì mới mẻ, quyến rũ. Cái chậu mai duy nhất của đơn vị thì đã nở trước xuân rồi, giờ chỉ còn chi chít hoa giả nhìn sao mà chán ngắt.
Nếu chiều nay lỡ hẹn không về Thì xuân năm nay chắc sẽ buồn Sẽ buồn hơn mấy cội mai già. Mấy ngày này tôi cứ nghe đi nghe lại bài hát này mà phải do Đan Nguyên hát mới thấm thía. Đêm nay tôi và Thái lại ngủ chung. Cậu cùng tôi nghe bài hát này và có hỏi sao lại là “buồn hơn những cội mai già” hả anh? Tôi cũng không hiểu tại sao mà bài hát lại nói “buồn hơn những cội mai già” nữa.
Có lần tôi cũng hỏi anh Quân câu hỏi này. Anh có giải thích là những cội mai già thường chỉ có ở trong rừng mà thôi, gốc nó rất to nên chung quanh nó ít có hoa cỏ xung quanh. Bản thân cội mai cũng già rồi nên lộc chồi kém và hoa cũng chỉ đơm lác đác. Thế nên mùa xuân về chỉ có mình cội mai già trổ hoa vàng lơ thơ một mình lặng lẽ.
Như vậy không phải là rất buồn và cô đơn hay sao! Nhưng mà từ sau hôm nghe qua mấy lời đau lòng của anh Quân, tôi có ý giận và tránh tiếp xúc với anh. Bởi vậy tôi cau mày trả lời Thái bằng giọng hơi xẵng chả biết. Mỗi lần nghĩ đến anh ta là những cảm giác uất ức đó cứ trào lên làm tôi khổ lắm. Đến mức tôi chẳng thiết tha gì chuyện làm tình nữa. Ví dụ như ngay cái đêm sau khi nghe những lời anh Quân nói, tôi uất hết mức, làm như là tôi không có hàng để chơi hay sao nên tôi hẹn Thái sang ngủ chung.
Tôi cố ý để cho anh Quân nhìn thấy để anh biết là hàng này luôn dành sẵn cho tôi mà mọi thứ khác đều hơn hẳn Khánh nhé . Sự thật thì tôi chưa thấy hàng của Khánh ra sao ,nhưng chắc hàng của Thái cũng khủng hơn Khánh rồi. Thế nhưng khi cởi quần áo nhau ra thì tôi cứ nằm ôm riết lấy Thái chứ cũng chẳng quan tâm đến cái cơ thể trần truồng bên cạnh đang làm gì hay nghĩ gì. Bởi thế, mấy hôm sau đó, tôi và Thái, anh em chỉ ngồi nhâm nhi cho qua thời gian hoặc là sang các đại đội khác, đá bóng, đánh bóng chuyền giao lưu.
Mà thật ra tôi cũng không muốn sa lầy vào trong tình cảm với Thái vì ra Tết này sẽ đón nhận tân binh vào, sau đó sẽ luân chuyển một số chiến sĩ về các đơn vị phía nam, trong đó có Thái. Giờ mà dây dưa lỡ phát sinh tình cảm với nhau rồi biết làm sao. Nếu có một điều ước, tôi ước sao tình đời đừng như cánh lục bình trôi.
Có chăng chỉ nán lại đôi bờ trong chốc lát rồi lại lững lờ trôi theo dòng chảy. Cái Đại đội này đã bao lần đổi thay. Bao lớp người trai đến rồi đi như lữ khách. Trong số đó có một chiến sĩ đã mang theo trái tim tôi khi rời khỏi doanh trại từ khi tôi còn là một cán bộ nguồn, sống chan hòa với các anh em, điếu thuốc cũng bẻ làm hai, cái quần cũng xé làm đôi mảnh chia cho nhau. Không có sự phân biệt vai vế. Ngày nhận được giấy quyết định của Ủy ban nhân dân cấp tỉnh cử đi đào tạo và được bố trí về đơn vị phục vụ trong quân ngũ, tôi vui sướng biết bao.
Rồi buổi tiệc nào mà không tan. Cuộc vui nào cũng tàn. Giá mà có thể xem người ta như một lữ khách thì tốt biết mấy. Rồi Thái, chiến sĩ cũng sẽ cất bước ra đi. Đôi khi đầu óc bình yên, tôi suy nghĩ lại, giữa tôi và Thái chỉ như là thoả mãn thể xác cho nhau mà thôi chứ chưa hẳn là có tình cảm. Tôi đã nghĩ thế mà bản thân Thái hẳn cũng nghĩ như thế.
Cho nên cu cậu cũng không quấn quýt với tôi hơn mà cứ giữ mức độ thân mật như bình thường. Sĩ quan cô đơn là thế đấy! Như đêm nay vậy, Thái muốn sang ngủ chung với tôi. Ừ thì ngủ chung, nằm ôm nhau nghe nhạc vậy đó mà chưa đứa nào khơi gợi đến cái chuyện ấy cả. Rồi hai đứa luân phiên đứa đi tắm, đứa nằm nghe nhạc. Tắm táp, nghe nhạc chán chê, hai đứa cùng nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Thì ra hôm nay là mười sáu rồi, trăng tròn vằng vặc gieo vào phòng những sắc sáng vàng dìu dịu. Ánh sáng đó mơn man lên gương mặt màu bánh mật của Thái, khoé môi đang mỉm cười mỉm khi đôi mắt hướng về trăng. Thái đẹp trai thật, nhìn hao hao diễn viên Quý Bình. Nụ cười hiền lành lắm. Nếu là đạo diễn cần tìm một anh nông dân hiền lành, chất phác, đẹp trai thì tôi sẽ nghĩ đến Thái ngay.
– Anh Tuấn ơi! – Thái thường thì thào gọi tôi tha thiết như thế. Cậu thôi không nhìn trăng nữa mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi khiến tôi hơi ái ngại. – Sao hả đồng chí binh nhất? – Tôi lấy hai ngón tay xoa xoa vào dái tai cậu – Sao đồng chí dám gọi tên cấp trên thân mật như thế? – Á em quên mất – Thái cười hi hi – Nhưng mà điều em định trình bày không được nghiêm túc lắm ạ!
– Có đề đạt gì lên cấp trên à? – Tôi cố tỏ ra nghiêm nghị. “Em muốn vầy nè sếp”. Chưa dứt lời Thái đã chồm đến đè tôi nằm ngửa ra, ôm chặt lấy tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu. Tôi hơi ngỡ ngàng trước cảm xúc bất chợt mà mãnh liệt của Thái. Thú thật tôi chưa có kinh nghiệm hôn nên lúc đó tôi lóng ngóng lắm. Tôi để mặc cho Thái đưa lưỡi vào trong miệng mình, dùng lưỡi tóm lấy cái lưỡi của tôi rồi lôi nó ra ngoài thật là điệu nghệ.
Tôi cũng không hiểu sao Thái lại được như thế. Rồi cậu ta cứ thế mà nút lấy cái lưỡi của tôi. Tôi nghe nóng ran trong bụng. Cảm giác như những luồng lửa chạy rần rần trong người tôi khi chợt cảm nhận được con cu của Thái đang từ từ lớn lên và cứng ngắc, cọ xát vào quần của tôi như để đánh thức thằng nhỏ của tôi dậy. Ham muốn của tôi dù đang nguội lạnh cũng lớn dần và cương cứng lên từ từ trước sự kích thích liên tục của cái vật vừa dài vừa cứng kia.
Tôi khó nhọc chặn Thái lại: “Để anh cởi quần áo ra đã kèo nhàu hết em”. Thái vẫn cứ mặc kệ những lời tôi. Hàng cúc áo tôi đã được tháo bung từ lúc nào. Đồng chí binh nhất thì đã luồn hay tay vào hai bên nách của tôi rồi cứ thế mà điều khiển hai tay áo của tôi giang ra. Tôi rụt tay lại, thế là cái áo đã được cởi bỏ. Cậu ngồi hờ lên bụng của tôi rồi cầm lấy hai tay tôi để vào quần cậu.
Trong khi tôi đang cởi khoá quần của Thái thì hai tay cậu ta liên tục se se hai đầu vú của tôi. Sau khi tôi cởi bỏ hết quần áo của Thái thì cậu quay cái cơ thể trần truồng ngược lại với tôi. Cây hàng dài hơn 18 xăn chỉa thẳng vào trong mặt tôi, nói đúng hơn là ngay miệng của tôi. Khác nào con cáo thấy chùm nho chín mọng, nồng nồng cái mùi đàn ông ngây ngất, tôi thè lưỡi ra liếm làm con cu của đồng chí Thái đung đưa qua lại rất là buồn cười mà thú vị lắm.
Rồi tôi ngậm lấy nó để yên trong miệng của mình. Thái thì đang cởi quần tôi ra, cả quần dài lẫn quần lót một lúc bằng một cái trườn dài khiến cây hàng bị rút ra khỏi miệng tôi như thanh kiếm báu bị chôn trong đất nay được người quân tử rút ra mạnh mẽ. Cái cảm giác được giải thoát chính là tâm trạng của tôi lúc này. Con cu của tôi đã được tự do và đang chỉa thẳng lên trời.
Thái co người lại làm thanh kiếm của cậu lại được tra vào vỏ (là cái miệng tôi đây). Cả người cậu ta nhấp lên xuống nhịp nhàng, vừa sục cu tôi vừa khéo léo đẩy con cu khủng nhất lữ đoàn vào trong miệng tôi vừa vặn không để tôi bị ngộp. Hai tay của tôi lúc này đang bấu chặt cái hông săn chắc của Thái, đến khi quen nhịp nhấp của cậu ta thì tôi cũng phối hợp theo, tự nâng đầu mình lên xuống để cây kiếm kia được tra sâu hơn vào vỏ.
Nhưng tôi còn ngố lắm, cái lưỡi chẳng biết làm gì nên cứ lóng ngóng chạm vào hết chỗ này đến chỗ khác của thanh kiếm báu. Thái chống hai tay vào giữa háng tôi, dùng sức banh hai chân tôi rồi từ từ đưa hai chân tôi dựng đứng lên trời. Tay chống xuống giường, hai cánh tay cậu kẹp chặt lấy hai bắp đùi của tôi, Thái để mặc hai cẳng chân của tôi lơ ngơ trong không khí.
Cậu gục mặt xuống dùng lưỡi rê rê hai bên kẽ háng làm tôi hết sức nhột nhạt. Rồi Thái lại khẽ khuỵu tay đè hai bắp đùi tôi về phía hông làm người tôi cong lại. Bỗng nhiên một cảm giác mát rượi ở đâu lướt lên asshole của tôi. Trời ạ, tôi không ngờ Thái lại dám liếm lên chỗ đó. Cảm giác có cái lưỡi chạy qua lại quanh vùng ấy khiến tôi như mất sức.
Tôi cố vùng dậy nhưng không được. Cái đầu tôi đã được giữ chặt bởi cây kiếm đang cắm sâu trong họng. Còn đôi tay như gọng kìm của Thái đang đè mạnh phần bên dưới của tôi khiến tôi giống như bị đóng đinh hai đầu, hết nhúc nhích cục cựa gì được cả. Cái lưỡi của cậu ta không còn đi lòng vòng bên ngoài nữa đã đầu lưỡi đang xoáy xoáy thẳng vào trong cái lỗ.
Tôi cố nín lại để cái lỗ không mở ra vì mỗi lần mở ra là cái lưỡi quái ác kia lại có dịp chọc vào một chút làm tôi rã rời. Cậu này khoẻ thật. Vả lại cũng cao lớn hơn tôi. Phần nữa là lần đầu tiên tôi bị kích thích hết sức bất ngờ ngay ngay chỗ đó nên chẳng có phòng bị gì và gần như bao sức lực bị tuôn ra hết vậy. Tôi thả tay ra khỏi hông Thái.
Miệng thì liên tục nuốt nước bọt vì Thái rất khéo léo găm con cu vào đấy vừa vặn không cho tôi thoải mái mà cũng không làm tôi muốn nôn. Đuối quá nên tôi cũng không nín được lâu. Thế nên cái lưỡi có nhiều thời gian hơn mà tiến sâu vào trong lỗ. Tôi không biết tả cái cảm giác lả người đó như thế nào nhưng mà vừa mệt vừa sướng, điên dại lắm. Dường như tôi sắp ra đến nơi nên phát ra tiếng rên ú ớ.
Thái dường như biết tôi sắp lên đỉnh nên thật nhanh thả hai chân tôi ra đồng thời rút luôn thanh kiếm đang trám chặt trong miệng tôi. Trời ạ, hoá ra là phản tác dụng. Tôi đang bị co cứng như thế bỗng đột nhiên được giải thoát hoàn toàn lại khiến cho thằng bé của tôi không giữ nổi những thứ chứa đầy trong đó. Một dòng tinh dịch bắn phụt lên cao, trúng vào mặt Thái. Do bất ngờ và chủ quan nên cậu không tránh được. Phát thứ hai tuy có thấp hơn nhưng vẫn bắn trúng “quân thù”.
Những phát còn lại thì không bay cao bay xa được như thế nên chảy tràn xuống vùng lông mu đen rậm rạp kéo dài lên đến rốn. Tôi xuất tinh như chưa từng xuất tinh bao giờ. Cũng đúng thôi, cả hai tuần nay mình có ra phát nào đâu. Hậu quả là khi Thái quay lại, cái mặt hết sức lem nhem. Thì ra phát thứ hai bắn vào trong miệng cậu.
Ai bảo đưa mặt vào cây súng của tôi làm gì. Cho chết nhé! Tết qua lâu rồi thế mà hôm nay doanh trại lại có dịp tưng bừng rộn rã. Chuẩn bị đón tân binh ấy mà. Mỗi lần đón nhận tân binh, tôi đều có cảm giác gì đó rất là khoan khoái. Nhiều khi Tết không khiến tôi vui bằng đón nhận tân binh đâu. Cảm giác đó chỉ có những người trong quân ngũ mới hiểu được.
Giống như gia đình mình chào đón thành viên mới, vừa vui vừa hồi hộp. Đại đội này giờ là gia đình của tôi. Có thể sau này tôi sẽ được luân chuyển sang đơn vị khác, nhưng rốt cuộc thì những chiến sĩ, đồng đội đều là anh em của tôi và phần lớn cuộc đời của tôi sẽ gắn chặt với những người anh em không cùng họ, khác quê và xuất thân từ nhiều giai tầng trong xã hội.
Bản thân là một người chỉ huy, tôi lại càng phải thể hiện mình nhiều hơn nữa để làm sao dung hoà được tất cả những khác biệt đó để tạo nên một sức mạnh tập thể, đoàn kết yêu thương nhau mà vẫn đảm bảo được kỷ luật và sự nghiêm túc. Có một người bạn trên Yahoo chọc tôi là đến kỳ đón nhận tân binh thì “tha hồ mà ngắm hàng đẹp tươi mới nhỉ”.
Bạn đó nói cũng đúng mà cũng không đúng. Không hẳn tôi lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn ngắm trai đẹp. Dục vọng chiếm ít thời gian của tôi lắm. Nhưng quả thật, với những cậu có nét gì đó nổi trội, hoặc đúng tiêu chuẩn tôi định trong đầu thì cũng dễ thu hút sự để tâm của tôi. Tuy nhiên, tân binh thì thường là trẻ tuổi, ít có ai cỡ tuổi của tôi lắm.
Do vậy, đôi khi có cái gì đó đặc biệt rồi lại tan đi vì không cùng lứa tuổi, suy nghĩ khác nhau nhiều và theo thời gian sẽ thấy là không hoà hợp được. Thái đang bò lăn ra cùng vài anh em khác để dán mấy cái chữ lên băng rôn. Lát nữa đây, cái băng rôn đỏ chữ vàng sẽ được trang trọng căng trước cột cờ. Sân cờ hôm nay sạch sẽ thật.
Cờ Tổ quốc đang uy nghiêm tung bay trong gió, khoe sắc đỏ rạng ngời uy dũng máu của cha anh. Hàng cây hai bên sân cũng hồ hởi nở vài đoá hoa tươi tắn. Thỉnh thoảng vài chú chim tinh nghịch sà xuống một nhánh cây nào đó, ngó nghiêng nhìn những chiến sĩ đang hân hoan chuẩn bị chào đón những thành viên mới rồi khẽ lích chích những âm điệu trong trẻo như những em gái văn công đem lời ca điệu nhạc phục vụ cho những người chiến sĩ luôn thiếu thốn về mặt tinh thần.
Mùa xuân ơi, Ta nghe mùa xuân hát bên kia trời. Ðồi núi xanh ngời, Đâu đây tiếng đàn cầm buông lả lơi, Ðâu đây tiếng lòng tôi nghe tả tơi. Và em tôi, lung linh giọt sương trắng trong vời vợi Em biết yêu rồi, Em yêu những chiều ngồi nghe gió rơi Em yêu tiếng đàn tôi, yêu thế thôi! Những hình ảnh chẳng thể nào quên dù có qua bao ngày tháng, chẳng thể nhàm chán dù tôi đã bắt gặp biết bao lần.
Đó là những hàng thanh niên đứng nghiêm trang trong sắc áo màu cỏ úa. Những gương mặt còn chưa thôi nét bỡ ngỡ nhưng đầy phấn chấn, chăm chú lắng nghe những lời hào hùng của đồng chí Sư đoàn trưởng về truyền thống anh hùng của bộ đội cụ Hồ, về những lời mong ước các chiến sĩ tân binh sẽ tích cực rèn luyện thân thể, trau đổi ý thức chính trị và giữ vững niềm tin ý chí để cùng bảo vệ từng tấc đất, từng hòn đảo của Tổ quốc thiêng liêng.
Đó là phút giây hùng tráng và đầy tự hào khi hàng trăm thanh niên cùng cất to bài Quốc ra “Đoàn quân Việt Nam đi…” với đôi mắt sáng ngời sức trẻ dõi theo lá cờ Tổ quốc từ từ được kéo lên cao hoà theo gió tung bay phần phật. Đó là bước đi trang nghiêm chỉnh tề của đại diện tân binh tách nhóm đi lên bục phát biểu nói lời cảm ơn và tuyên hứa.
Một cậu thanh niên có gương mặt chữ điền với hàng râu quai nón nhạt dần từ tóc mai. Giọng nói trầm hùng như muốn khẳng định với những người đi trước rằng, tre chưa già nhưng măng đã mọc. Vui vậy đó đến chiều là phờ phạc cả người à. Nhiều việc để làm mà cũng mất nhiều thời gian lắm. Ví dụ như bố trí phòng ngủ này, khu vực sinh hoạt này, phổ biến nội quy của đơn vị này.
Và thú vị nhất là buổi đầu trình diện. Lúc ấy, tôi mới có dịp tiếp xúc với từng tân binh trong đơn vị mình. Tối nay đại đội tôi có màn văn nghệ giao lưu giữa lính cũ với lính mới. Tôi ngước sang nhìn Thái và chợt nhận ra cậu ta luôn nhìn tôi với ánh mắt có vẻ gì đó buồn buồn và thái độ không hài lòng. Trong số tân binh được phân về trung đội, Hoàng là người khiến người khác dễ chú ý nhất vì cậu rất đẹp trai và cao ráo (chắc phải hơn mét tám). Hoàng nhìn trắng trẻo và săn chắc chắc có tập gym (tôi không nghĩ cậu lao động nhiều vì đến da tay mà còn trắng như công tử vậy).
Phải nói Hoàng rất là đẹp trai, dù nam hay nữ nhìn thấy đều phải bỏ ít thời gian ra để ngắm vẻ đẹp đó. Và một điểm đáng chú ý của Hoàng chính là vẻ ngoài buồn bã, ít nói và hết sức thụ động khiến cho “cảnh vật chung quanh cũng u ám thảm sầu theo” – Thái nhận xét như thế. Nhưng điều Hoàng khiến tôi chú ý nhiều và nhớ rất lâu đó chính là đôi mắt và giọng nói.
Cũng là đôi mắt to tròn, sáng long lanh và thu hút người đối diện. Cũng giọng nói trầm trầm xa vắng đã từng hút hồn tôi. Có nhiều người chat với tôi hỏi rằng cuộc sống trong quân ngũ như thế nào. Hồi tôi là tân binh đã qua lâu rồi nên tôi cũng không còn nhớ nhiều về những cảm xúc lần đầu tiên biết đến môi trường quân đội.
Cho nên, để có câu trả lời cho mấy bạn chat mà cũng là để tìm hiểu tâm tình anh em chiến sĩ, tôi thường lân la bắt chuyện để hỏi thăm cảm xúc của anh em thế nào. Điểm chung nhất và được phản ánh nhiều nhất là thức ăn trong quân đội rất dở. Cái này khá là đúng. Bởi vì tiêu chuẩn cho anh em bộ đội không nhiều để mà có thể có nhiều món ngon vật lạ.
Thế nên anh em phải tăng gia để cải thiện bữa ăn. Ngoài ra, anh em vốn ăn ngon mặc đẹp ở ngoài rồi nên khi được cho vào cái nơi chỉ có ăn no mặc ấm thì hỏi sao mà không ngán cho được. Thôi mấy chuyện quân ngũ để hôm khác nói. Bây giờ là bắt đầu chương trình văn nghệ giao lưu lính mới và lính cũ. Cái này “giao lưu ngoài luồng” chứ giao lưu chính thức thì tối nay mới bắt đầu.
Trung đội tôi có một cái trò giao lưu mà hầu hết anh em lính mới rất đỗi là ngại ngùng. Sau màn giới thiệu tên tuổi này nọ, chơi vài trò chơi tập thể để nhớ tên nhau, lính cũ sẽ ngầm chọn ra vài cậu tân binh nào đó rồi a lê hấp xông vào lột quần ra để xem “bên trong màu gì”. Có lần anh Quân hỏi “ai bày ra trò này”, “nó chẳng có ý nghĩa gì mà cứ chơi mãi thế”, “đã thế còn nâng lên thành truyền thống nữa chứ”. Tôi cười khùng khục trình bày với anh “trò này là để anh em tân binh hiểu được sức mạnh của sự đoàn kết”.
Đôi mắt anh Quân khi đó tròn xoe hỏi “sao tụt quần người ta thì lại có liên quan gì đến đoàn kết hử?”. “Quá liên quan luôn ấy chứ anh”, “anh nghĩ xem, tân binh là một nhóm ô hợp chưa có ai chỉ huy, trong khi bọn ma cũ thì có tổ chức phân công hẳn hòi”, “nếu tân binh mà chúng nó đoàn kết với có chiến lược đối phó thì bọn em sức mấy mà tụt được quần chúng nó”, “đằng này mấy anh em tân binh cứ đứng ngẩn ra nhìn người bị lột mà cười, mà tránh, rồi tự phòng vệ một cách tuyệt vọng khi nghĩ sẽ đến lượt mình”.
“Thế không phải đoàn kết sẽ tạo thành sức mạnh hay sao, haha”. Lần “giao lưu” này, cậu Hoàng được chọn ngay. Không phải tôi chọn đâu nhé, cũng không phải Thái chọn đâu. Ai thế nào tôi không biết chứ tôi khác lắm, chơi ra chơi, *** ra *** lúc nào là đồng đội, lúc nào là bạn tình, rạch ròi rõ ràng lắm. Hầu hết lính cũ chúng tôi đều chọn Hoàng để lột đầu tiên đấy.
Ở đời người ta nói “con gà ganh nhau tiếng gáy” hay sao, khi thấy một người hết sức đẹp trai, đến mức làm lu mờ những nam thanh khác, mà nét buồn lại còn khiến cho “cây cỏ kém tươi”, thì bọn con trai chúng tôi thể nào mà ko G.A.T.O. Hoàng mặc underwear boxer hiệu A/X màu trắng. Vậy mà vẫn không trắng bằng vùng da đùi kéo dài đến bẹn.
Không hiểu bên trong cái quần lót màu trắng kia, có khi nào là một nòng pháo còn to và khủng hơn của Thái hay không nhỉ? Lông chân của Hoàng không quá rậm cũng không xoăn mà suôn thẳng, nổi bật trên nền da trắng. Khoảng từ nửa đùi trở lên bẹn (có lẽ cũng nối vào vùng mu) là một hàng lông phơn phớt đen nhìn rất là hấp dẫn. Mà tôi cũng thắc mắc, không biết nòng pháo kia trắng thế nào nhỉ?
Haizzz, đã nói là nghiêm túc, nên thôi không quan sát, không kể nữa mất công lại thèm thì khổ. Lần đầu tiên và hình như cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nụ cười của Hoàng. Phải nói tạo hoá sao mà khéo nặn ra một người đẹp trai đến vậy, vui cũng đẹp, buồn cũng đẹp, hoàn hảo không tì vết. Khi bị đè ra lột một cái bất ngờ như thế, Hoàng chẳng kịp chống cự.
Nhưng mà dù cao to thật, cậu cũng không thể nào chống nổi “sức mạnh tập thể và đoàn kết ấy”, haha. Trong hoàn cảnh ấy ai nấy đều bò lăn ra cười làm cho Hoàng cũng hướng ứng theo. Cười đẹp trai thật! Người tiếp theo là một cậu trai khá thấp bé tên Trọng. Nhưng đó không phải là điểm mà khiến chúng tôi chọn. Cái chính là cậu khá nữ tính, rụt rè và e ấp làm sao.
Giới thiệu tên mà cũng ấp a ấp úng, làm ửng hồng đôi má bao phen. Cậu cũng trắng nhưng là kiểu trắng hồng khác hẳn với Hoàng. Tôi nghĩ da trắng hồng như thế này đẹp hơn các màu da trắng khác. Đó cũng là khiếm khuyết hiếm hoi của Hoàng nếu so da với Trọng. Lần này là underwear màu xanh đen đậm (bất ngờ nhỉ, vẻ ngoài nữ tính nhưng màu quần thì rất chi là đàn ông).
Sau này mới thấy Trọng dễ thương và hoà đồng. Cậu đứng ra làm anh nuôi. Từ khi có Trọng nấu ăn thì cái lời đồn đoán về “đồ ăn của bộ đội dở ẹc” mới bớt đi, ít nhất là ở đơn vị của tôi. Những lúc chơi như thế, thật lòng tôi chẳng nghĩ gì đến mình mang giới tính gì. Tôi cảm thấy lạc quan và yêu đời lắm. Có anh bạn trên mạng bảo tôi là, bạn bè đồng đội rất là quan trọng.
Tình bạn cũng như tình yêu vậy, khó tìm và khó giữ. Cũng làm ta vui cũng làm ta buồn ghê gớm. Nhưng khi đã là bạn bè thật sự rồi thì chẳng thể mất đi, trong khi yêu thực sự thì lại có thời hạn. Đau lòng nhỉ. Bởi thế anh khuyên tôi cố gắng gìn giữ và trân trọng những người bạn thật sự, những người anh em chân tình. Họ mới chính là điểm tựa cho ta trong mọi hoàn cảnh. Tôi cũng không chắc là anh bạn ấy đúng, nhưng tôi cũng đã không còn buồn, còn trách anh Quân nữa. Vì có một điều thật trong lòng là, buồn trách anh ấy cũng khiến tôi đau khổ lắm chứ có sướng vui ích gì đâu.
—————–
Thuộc truyện: Nếu anh là công an
- Nếu anh là công an - Tập 2
- Nếu anh là công an - Tập 3
- Nếu anh là công an - Tập 4
- Nếu anh là công an - Tập 5
- Nếu anh là công an - Tập 6
- Nếu anh là công an - Tập 7
- Nếu anh là công an - Tập 8
- Nếu anh là công an - Tập 9
- Nếu anh là công an - Tập 10
- Nếu anh là công an - Tập 11
Leave a Reply