Truyen gay: Nếu anh là công an – Tập 10
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Một trang trong quyển sổ của Phát làm tôi thấy buồn ghê. Rồi bỗng tôi nghĩ đến Thái. Nếu em còn sống hẳn em cũng sẽ dành cho tôi biết bao thứ đầy tình cảm. Nếu em còn sống, tôi sẽ nhận được sợi dây đeo tay thắt bằng chỉ nhiều màu với dòng chữ “T love T”. Thái yêu Tuấn. Tôi nhớ bài thơ Rừng ơi của Nguyễn Thị Hồng Ngát mà Thái viết cho tôi. Oài, không biết có phải vậy không nhưng mà thôi kệ, trong tim Thái lúc ấy rõ ràng chỉ có chỗ cho tôi chứ không phải như Phát chỉ để dành cho cái tên “Luân” xấu xí nào đó.
Có lẽ Thái cũng đóng một vai trò nhất định trong trái tim tôi. Thế nên việc tôi hay nghĩ về em cũng không có gì quá đáng. Thái từng nói thích được đi Đà Lạt một chuyến và mừng ra mặt khi tôi hứa sẽ sắp xếp một chuyến vì tôi cũng muốn đi lên đó. Thái nói như đứa con nít rằng “em thích thở ra khói” như hút thuốc vậy. “Chà chà, trời lạnh mà thở ra khói chắc là lạnh lắm mà em thì không có cái áo lạnh nào không biết làm sao”.
Khi đó tôi không hiểu lắm nét u buồn thoáng qua của Thái. “Ừ thì đi mua một cái trước khi đi chứ sao em!”. Giờ tôi hiểu em nghèo và tiết kiệm lắm. Để đi được Đà Lạt hẳn là phải cố gắng lắm rồi nói gì đến mua sắm quần này áo nọ. Nghèo cũng làm người ta buồn lắm nhỉ?
Vừa xem mấy bài báo trên mạng mới biết bây giờ đang là mùa phượng tím trổ trên Đà Lạt. Tôi chưa từng có dịp nào nhìn ngắm cây phượng tím ở ngoài đời nhưng mà nhìn những tấm hình trên mạng thôi đã thấy mê lắm rồi. Thế rồi từ sau đó, tôi gắn liền Thái với cây phượng tím mà chẳng hiểu có bất cứ sự liên quan hợp lý nào giữa em với cái cây hoa ấy nữa.Có lẽ cây hoa phượng nên trổ màu tím thì hơn là trổ hoa màu đỏ. Hà hà, sẽ có rất nhiều người lắm đây, nhất là người dân Hải Phòng, “thành phố hoa phượng đỏ”, thể nào cũng phản đối cái ý tưởng này của thằng tôi đây. Mà thôi cũng chẳng có gì quan trọng, quan điểm cá nhân thôi mà.
Có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục thả mình theo mây gió trời trăng, theo hoa cỏ mùa xuân, theo Đà Lạt lạnh mềm tuôn khói trắng. Cho đến khi cậu Trọng ấp úng bên cánh cửa phòng “Sếp ơi sang dự sinh nhật em cái ạ”. Thế là đời bỗng vui. Tôi nói rồi mà, bạn nào chịu khó đọc lại phía trên sẽ thấy. Bạn bè quan trọng lắm đấy. Mỗi lúc mình bị ức chế, dồn nén hay thảm hại trong tình yêu thì cái tình cảm bè bạn sẽ gúp ta lấy lại biết bao nhiêu cân bằng một cách kì diệu.
Thế nên tôi cũng nhắn các bạn rằng hãy giữ gìn tình bạn, đừng để tình yêu làm nhạt nhoà tình bạn sau này sẽ hối hận lắm đấy nhé! Thái ạ, bây giờ thì anh qua ăn sinh nhật cậu Trọng một chút, lát về sẽ suy tư tiếp với em nhen! Tôi nhớ mấy tiếng “nhen” “nhen” miền Nam của Thái ghê á!
Ái chà cũng hoành tráng thật. Không biết ai tìm được cả một ổ bánh kem nữa kìa. Ở trên này muốn tìm được bánh kem sinh nhật không phải dễ đâu nhé. Mặc dù cái nắng nóng của quân ngũ đã làm cái bánh hơi biến dạng một chút nhưng dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ! Miss you!” vẫn còn đỏ nguyên và rõ nét lắm. Bạn gái của cậu Trọng mang lên tặng người yêu đấy. Sao mà cuộc đời bất công quá nhỉ? Tướng tá cao ráo đẹp trai như tôi (cho tôi làm cảm tử quân tí nhé) mà lại cứ ngồi nhìn hạnh phúc của người ta rồi thèm khát và ganh tị là sao?
Hôm nay có salad dầu giấm, thịt heo kho củ cải trắng, rau luộc chấm nước mắm kho quẹt, cơm trắng, “hào chiên trứng” (món này tên như vậy chứ không phải làm từ “hào”, chả hiểu cậu ấy chế kiểu gì nhưng ngon lắm nhé). À có cả món mà tôi rất thích ăn là canh rau bồ ngót với thịt băm nữa. Đời chiến sĩ, bữa sinh nhật đơn sơ! Vậy mà ngọn nến vẫn lung linh, tiếng nói vẫn giòn tan. Những ly rượu đầy tràn. Ấm lòng những người lính xa nhà đang vui cười nghiêng ngả!
Tôi thấy Phát không giữ nét buồn như thường lệ. Trong đôi mắt thường ưu tư đăm đắm, có hai ngọn nến lấp lánh như ánh sao. Những nét thời gian giãn đi trên gương mặt làm Phát trở nên trẻ trung và hấp dẫn. Có ai từng nói với Phát rằng, khi cười Phát sẽ đẹp lên rất nhiều lần hay không? Có ai thổ lộ rằng, khi Phát cười sẽ có một người đang dần dần say men rượu muốn ôm chầm lấy Phát mà siết thật chặt trong đôi tay rắn chắc mà thiếu tình cảm này hay không?
Ôi chao Phát khảy đàn ghi ta nghe rất hay. Hoà theo tiếng đàn dặt dìu đó là giọng hát cao vời vợi như ca sĩ Bằng Kiều. Tôi biết bài hát này. “Phút cuối” của nhạc sĩ Lam Phương.
Chỉ còn gần anh một giây phút thôi
Một giây nữa thôi là xa nhau rồi
Người theo cánh chim về vui với đời
Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi
…
Biết chi một đêm.
Tha thiết chi một đêm.
Rồi xa nhau nghìn trùng?
…
Nếu ngày nào tình ta đã phai
Ngày vui của anh cùng ai trên đời
Là hôm tiễn em về nơi cuối trời
Anh ơi bao giờ nhớ thương này nguôi.
…
Tự nhiên tôi cảm thấy sống lưng mình lành lạnh. Trước mặt tôi có phải là Phát đang vừa khảy đàn réo rắt vừa cất giọng hát cao vun vút nghe như đến từ cõi nào. Trong lòng bỗng có cảm giác gì đó khó tả, tựa như mình cảm nhận được trước một điều mất mát lớn sắp xảy ra. Đó là bóng ai mờ mờ ảo ảo ngồi trên chiếc giường tầng, hát hay đàn giỏi mà ôm một mối u uẩn trong tâm hồn, ẩn sâu trong ánh mắt buồn đăm chiêu. Đâu đó trước mắt tôi nhạt nhoà những làn khói trắng như ai đó vừa cất hơi thở trong cái lạnh êm êm của Đà Lạt đang rộ mùa hoa phượng tím.
Có một giấc mơ thật êm đềm lướt qua tôi. Tôi nghe phảng phất cái mùi rượu thấm sâu vào cơ thể vốn đã ngập tràn chất đàn ông ấm nồng nằm đó. Và tôi sẽ chỉ thích được nằm bên cạnh tự do nhìn ngắm nhìn một cơ thể trần truồng bất động. Tôi sẽ khẽ khàng áp má mình vào cái ai kia ngực to rộng. Sẽ áp mũi hướng về cái mũi ai kia đang phà ra nhè nhẹ hơi rượu nồng nàn hoà lẫn với cái hương vị riêng của một con người. Tôi sẽ thấy buồn cười với cái sở thích kỳ quặc đó của mình. Và cứ thế, môi tôi sẽ cứ chạm từ từ vào cái môi dày cong cong kia, sẽ chầm chậm, sẽ nhẹ nhàng, cứ như hai con chó âu yếm nhau vậy.
Những chú chim siêng năng đánh thức tôi khỏi giấc mơ đầu hạ nhiều mật ngọt. Tôi đưa tay bóp nhẹ trán để cố gắng nhớ lại những gì đã diễn ra tối hôm qua. Sớm tinh mơ nên trời se se lạnh. Tôi thấy cả cơ thể như có cảm giác mơn man vừa quen thuộc vừa xa lạ. Và trước mắt tôi là một anh sĩ quan cô đơn nằm trần truồng trên chiếc giường của mình.
Nòng súng đang giương lên thật cao đón những cơn gió vô tình lùa qua khe cửa, len lỏi vào từng sợi lông xoăn xoăn làm cơ thể thêm nhột nhạt. Bên trên những vùng lông đen rậm rạp vẫn còn vương vãi những vết tích của một cuộc xuất binh. Sao mà tôi lại nằm đây trong tình trạng khoả thân với nhoè nhoẹt tinh dịch vậy nhỉ? Chẳng biết có ai đi ngang nhìn vào thấy tôi tênh hênh như thế này hay không? Ngoài trời vẫn còn phủ chút màu u ám nhạt và ánh mặt trời vẫn còn uể oải nằm thật sâu dưới những rặng cây.
Kỳ lạ thật nha, vẻ mặt thằng nào cũng bình thường như đêm qua chẳng có gì xảy ra vậy. Tôi ngầm quan sát từ sáng nay chẳng thấy ai có biểu hiện gì bất thường hết. Thế không lẽ tối qua tôi tự lột quần áo của mình à? Tôi say thì cũng nhiều lần lắm rồi nhưng chưa khi nào tôi tự lột quần áo của mình ra như thế. Tôi mà say vào là nằm lăn ra ngủ như chết đến khi tỉnh táo thôi chứ không có “tự phá hoại thân thể” như thế.
Mà cũng lạ lắm, sao tối qua tôi say lúc nào không biết, mà có phải uống gì nhiều đâu. Vốn đây là trong doanh trại mà, tôi đâu có để anh em say sưa bét nhè còn ra kỷ luật thể thống gì nữa. Vậy mà mình lại… thế đấy! Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa.
Có điều có một chuyện mà tôi nghĩ là mơ mộng nhưng sao ngẫm lại tôi có cảm giác rất thật. Đó là khoảnh khắc mà Phát đàn hát bài “Phút cuối”, tôi bỗng nhiên mơ màng đi rồi tưởng tượng ra cảnh hai đứa đang âu yếm nhau. Hay đúng hơn là tôi đang âu yếm một người nằm trần truồng trên giường. Tôi vẫn còn nhớ cái hơi thở và mùi đàn ông nồng đậm từ cái cơ thể tưởng tượng đó.
Tôi vẫn như chưa quên cái cảm giác thô ráp của bàn tay mình chạm vào gương mặt ai kia. Và cả cảm giác mềm ẩm của môi khi chạm vào môi người đó. Vậy rốt cuộc là thật hay không thật nhỉ? Tôi cố bóp trán và hình dung lại cái cơ thể trần truồng trong cơn mơ màng của tôi. Không giống những cơ thể khác mà tôi từng nhìn thấy qua…
– Tuấn vào anh bảo – Anh Quân thấy tôi đi ngang nên gọi vào – Chú mày dạo này làm trò gì vậy?
– Trò gì… là sao ạ? – Tôi chột dạ, không lẽ anh có thấy cảnh tượng ấy đêm qua của tôi – Em… có làm gì đâu.
– Thì bày trò nhậu nhẹt say xỉn trong đơn vị chứ gì – Anh nghiêm mặt – Không lẽ vì tình cảm mà anh cứ bao che cho chú mày hoài hay sao?
– Dạ… em xin lỗi – Tôi cúi mặt lí nhí – Em cũng không định uống say vậy mà không hiểu sao…
Tôi dám cá là mắt anh Quân vừa thoáng nét gì đó tinh quái. Nhưng do đang lúc cúi mặt xuống nên tôi không kịp nhìn cho rõ lại. Vậy hẳn là đêm qua anh thấy mất rồi. Kể ra anh Quân có nhìn thấy cơ thể tôi rồi nhưng mà lần này nhìn thằng tôi say xỉn tự cởi quần áo ra rồi tự sục cho ra thì kì cục quá đi mất. Không biết lúc đó tôi có lảm nhảm, oằn mình ưỡn mẩy hay rên rỉ gì hay không nữa. Hic sao mà xấu hổ thế không biết nữa. Tôi không dám ngước mặt lên nữa để mặc cho anh ta cười cợt vào cái đầu để tóc đinh lởm chởm của tôi như con nhím xù lông nhọn trước kẻ thù. Là tôi đoán vậy chứ không biết anh đang nghĩ gì nữa.
– Thôi lần này cho qua – Anh mở lời – Đừng để có lần sau nữa nhé! Trước hết là kỷ luật của đơn vị mình sẽ bị giảm sút. Tiếp nữa là anh em đơn vị khác người ta biết lại nói xấu hoặc chê cười thì không hay đâu.
Anh chê cười như thế tôi đã xấu hổ lắm rồi nếu để người khác biết thì còn nhục cỡ nào nữa. Bởi người ta nói khôn ba năm dại một giờ. Tôi khôn mấy chục năm nay mà dại có vài chục phút. (Nói nhỏ: tôi không có khả năng kéo dài đến một giờ đâu, thật thà vậy để các bạn thương mến và nếu lỡ có dịp “ấy ấy” với ai thì cũng không bất ngờ trước khả năng của tôi nhé ^^). Nhưng mà nghe anh Quân nói vậy tôi cũng như cất được bao gánh nặng cũng như sẽ giải được bao nhiêu là khúc mắc trong đầu. Nghĩ anh thấy hết rồi nên tôi đánh bạo hỏi:
– Anh Quân… hôm qua em… – Tôi ngượng miệng quá đi mất – Em… có rên rỉ hay… làm gì khác…. không anh?
– Ha ha… là sao… – Cái ông Quân này rõ là biết hết chuyện rồi mà còn giả bộ nên nhịn cười không nổi đây mà.
– Thôi anh đừng đùa nữa – Tôi lấy một tay bưng mặt – Sáng giờ em xấu hổ lắm. May đi ngang qua đây nghe anh nói. Với anh thì em không xấu hổ lắm
– Nói năng gì lộn xộn quá Tuấn – Anh Quân đã thôi cười nhưng nét mặt rất kì cục, như là đang kềm những tràng cười trong cuống họng vậy.
– Thì.. tối qua em say quá… lột sạch quần áo ra nằm ngủ… lại còn tự sướng nữa… Anh thấy hết rồi còn bắt em kể lại nữa… Bực anh quá rồi đó! – Tôi làm một tràng xoá đi những ấm ức trong lòng nãy giờ.
– Trời… ha ha… có chuyện vậy nữa ha ha… – Rõ là cái ông thần này xạo nên vừa tỏ vẻ ngạc nhiên vừa cười sặc sụa – Anh không biết khúc đấy… ha ha…
Tôi cứ ngồi yên nhìn anh cười sằng sặc. Mặc anh ngồi tán hươu tán vượn, nào là “ái chà cậu sĩ quan hôm nay chiêu đãi anh em mà không gọi anh sang nhé”, nào là “tiếc quá nhỉ, mấy nay anh bức xúc quá chưa có ai cùng giải toả”, nào là “anh chưa thấy Tuấn lúc bắn ra ào ạt vừa rên hơ hơ nhỉ”…. Oài oài oài, nghe muốn xì hết khói trong đầu ra vậy đó. Tức thiệt. Hết xấu hổ rồi. Chuyển qua tức thôi! Tức cái thằng cha đại đội trưởng của tôi lắm rồi đó! Vái trời ông cười cho chết sặc luôn đi! Ông nói cười một lúc mà không chết thì cũng chán thôi. Tôi nói có sai đâu.
– Thôi anh nói thật nhé – Anh cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc – Tối qua anh… có “phi vụ”… nên vô tình sang thì trên bàn chỉ còn mình em đang ôm cây đàn gục gặc một mình hát cái gì mà cứ “biết chi một đêm” với “tiếc chi một đêm” anh không biết.
– Mà giọng em cao thật, anh hơi bất ngờ đấy Tuấn! – Anh lộ vẻ thành thực – Thường nghe em nói trầm trầm anh không nghĩ khi hát lại cao vậy đâu.
– Cầm cây đàn về đi – Anh trỏ vào cây đàn dựng trong góc rồi trầm ngâm – Em vừa đàn vừa hát làm anh nhớ đến một người bạn cũ.
– Ai vậy anh? – Tôi hơi lạnh sống lưng
– Hoài Nam ấy mà, em cũng biết rồi – Anh mơ màng nhớ lại – Cậu ta đàn rất hay, còn giọng hát thì khỏi chê… hay vào cao vút hơn em nhiều Tuấn ạ.
– Lúc anh sang thấy em là mấy giờ rồi – Tôi thấy gai gai người rồi nhưng mà vẫn cố trấn tĩnh hỏi
– À nhắc mới nhớ – Anh nghiêm mặt nhìn tôi – Hai giờ sáng đó nhé chú em!
– Trời ơi… – Tôi buộc miệng thảng thốt. – Lúc đó… em có mặc quần áo đầy đủ không anh?
– Ha ha… – Anh Quân lại cười cợt nữa – Có đủ, yên tâm chưa. Tối qua anh được người khác xử lý rồi, yên tâm nữa nhé! Nên anh tha cho chú chỉ dìu về phòng giùm rồi quên cầm luôn cây đàn theo về đây này.
Tôi về phòng trước cả tiếng bảo “về đi” của anh Quân. Ngoài trời nắng đã trải vàng chói chang làm sẫm màu những tán cây lớn. Thế mà tôi thấy có gì đó lành lạnh trong người. Phải chăng anh Hoài Nam không giúp tôi mà ngược lại còn quay sang quấy phá tôi nữa? Không lẽ ma cỏ đã bắt đầu xâm nhập vào tôi được rồi hay sao? Tôi làm gì biết đánh đàn, làm gì hát giọng cao vợi. Tôi làm gì say vào mà cởi cả quần áo ra như thế? Tôi làm gì mà say mèm khi mà bao nhiêu anh em còn tỉnh táo mà rút đi ngủ hết. Mọi người làm gì bỏ mặc tôi nằm đó với cây đàn chứ…
—————–
Thuộc truyện: Nếu anh là công an
- Nếu anh là công an - Tập 2
- Nếu anh là công an - Tập 3
- Nếu anh là công an - Tập 4
- Nếu anh là công an - Tập 5
- Nếu anh là công an - Tập 6
- Nếu anh là công an - Tập 7
- Nếu anh là công an - Tập 8
- Nếu anh là công an - Tập 9
- Nếu anh là công an - Tập 10
- Nếu anh là công an - Tập 11
Leave a Reply