Truyen gay: Nếu anh là công an – Tập 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hai tuần đã trôi qua. Những nỗi buồn về Thái cũng đã vơi đi nhiều. Thế mới biết, mất một người bạn đau đớn thế nào. Nhiều kỉ niệm về Thái vẫn còn vây quanh tôi cũng như đôi khi tôi tưởng là Thái vẫn còn ở đây vậy. Có lúc lầm lẫn thế nào mà cứ kêu ai đó là “cậu Thái lại tôi bảo”. Cũng như hôm nay cả bọn đi sang C19 để đánh bóng chuyền tôi cũng định bảo ai đó đi gọi Thái như mọi khi.
Chết thật, không lẽ tôi bị ma ám hay sao? Gì chứ trong quân đội có nhiều ma lắm. Từ hồi chập chững vào quân ngũ, tôi đã được tiêm vào trong đầu bao nhiêu là chuyện ma. Nghe cũng rờn rợn nhưng mà chưa tin cho đến khi bản thân mình trải qua vài “kinh nghiệm” thì tôi chuyển sang phân vân giữa tin và không tin. Hôm nào có dịp tôi sẽ kể thêm cho các bạn nghe vài câu chuyện ma có thật ở đơn vị này. Tuỳ các bạn tin hay không tin, nhưng tôi cam đoan là chuyện có thật mà tôi đã từng chứng kiến. Còn bây giờ thì cả bọn đang đứng ở sân bóng chuyền. Tôi bận rồi! Ơ kìa, có cả người tân binh tôi gặp lần trước nữa.
Hôm nay hắn ta mặc chiếc áo thun màu vàng cổ tròn viền một vòng xanh lá cây, tay áo ngắn và ôm sát cánh tay nên nhìn cũng có cơ bắp lắm. Ánh nắng chiếu ngang cặp mắt đăm chiêu muôn thuở và nheo nheo mắt chăm chú nhìn tôi như muốn tách tôi ra khỏi đám đông. Dù nét mặt hơi gầy sẽ khiến người ta nhìn đứng tuổi hơn nhưng do má lúm đồng tiền làm nét mặt ấy trẻ trung hơn một chút.
Có lẽ hắn cùng tuổi với tôi. Những người trong đội bóng chuyền của C19 tôi đều biết tên hết cả trừ vài người mới được bổ sung vào, trong đó có hắn ta. Tôi tiến đến đội bạn đang lố nhố kẻ đứng người ngồi và rút bao thuốc ra vừa mời vừa nói “Tôi tên Tuấn, anh em mới vào giới thiệu để tiện xưng hô nhé”. Đúng như tôi dự đoán, Phát, tên người tân binh ấy, cùng tuổi với tôi.
Đến lượt hắn ta thì lại chẳng còn điếu nào trong bao thuốc cả. Tôi đưa điếu thuốc mình đang hút cho hắn rồi nhướng mắt nhìn, miệng mỉm cười nói “Chết thật, vừa hết thuốc. Phát hút cùng với Tuấn điếu này nhé! Thật ra lúc này trong túi quần rộng thùng thình của” tôi vẫn còn bao thuốc nhỏ loại mười điếu một bao.
Nhưng tôi chẳng muốn lấy ra mà thích đưa cho hắn ta điếu tôi đang hút dở. Vì sao các bạn biết không? Hôm nọ tôi đọc một bài viết trên mạng, có anh kia được thầy bùa bày cho cách làm cho cô gái mà anh ta say mê trở nên gắn bó với mình. Đó là làm sao cho nước miếng của mình vào miệng của cô gái đó là được. Cho nên khi vừa thấy bao thuốc không còn điếu nào, tôi đã chợt nhớ ra chuyện này và nhanh chóng nhè vào đầu lọc ít nước miếng của mình.
Không biết cách này có linh nghiệm hay không. Thôi kệ, có tin có thiêng, có kiêng có lành. Phát không biết gì đến “thâm kế” của tôi nên cứ thế mà đón lấy điếu thuốc hút ngon lành. Kéo vài hơi thì hắn đưa trở lại tôi. Tôi nhận lấy và cũng kéo vài hơi. Tôi cũng muốn nước miếng của Phát hiện diện trong miệng mình. Có như thế cả hai chúng tôi mới cùng gắn bó với nhau chứ đơn phương một mình, dù là tôi hay Phát thì đều không hay, phải không các bạn?
Không biết có phải nhờ nước miếng của Phát hay không mà hôm nay tôi chơi bóng xuất thần, liên tục ghi điểm và giúp cho đội C20 thắng liền ba trận giòn giã. Buồn cười thật chứ, hắn nhìn tôi bay lượn như chim, đập bóng chan chát mà mắt cứ tròn xoe như thể muốn làm cho đôi mắt bớt sâu vậy. Mặc dù chơi xuất thần như thế nhưng tôi vẫn để ý hắn và thấy là hắn chỉ chú ý đến tôi mà thôi.
Tôi biết mình cũng điển trai và đàn ông lắm. Chưakể là cơ thể của tôi cũng săn chắc. Những ngày tháng miệt mài tập luyện trong quân đội đã đem lại cho tôi một cơ thể khoẻ mạnh. Mặc dù bụng không sáu múi như tập gym những cũng hằn những đường cơ làm đắm đuối biết bao chàng trai khi dúi mặt vào (cái này là bịa ra thêm chút đấy các bạn ạ).
Tôi nhìn Phát háy háy mắt như muốn nói “Phục anh chưa hả em?” Tôi cứ giữ mãi nét đắc ý nhơn nhơn ấy trên gương mặt suốt từ lúc rời sân bóng chuyền. Lúc này, cảm giác phấn khích như dâng lên tới cổ và muốn phát hết ra ngoài. Tôi nhìn trước nhìn sau. Vắng lặng con đường mòn phủ đá ba-dan theo thời gian đang dần rũ bỏ màu đỏ quen thuộc để khoác lên người màu nâu nhạt quen thuộc với tôi hơn.
Hai bên đường vẫn là những lùm cỏ mỹ khô cháy vàng làm nổi bật những bông hoa cỏ đuôi phụng màu tim tím. Thi thoảng nhô lên những bụi keo tai tượng, lúc cao lúc thấp mà xanh mát mắt người chiến sĩ. Tôi thử nhịp chân sáo trên con đường bình yên. Chợt tôi nhớ mấy câu của tác giả Thanh Tịnh mà hồi nhỏ tôi được học: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều….”, “con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ, cảnh vật chung quanh tôi đang có sự thay đổi lớn…”.
Hôm nay tôi …… đã cho được vài giọt nước miếng của mình vào miệng Phát cũng như trong miệng tôi bây giờ vẫn còn ngọt ngào hương vị của ai kia. Thế cho nên, con đường hàng ngày tôi vẫn qua lại, cỏ vẫn cháy và cây vẫn xanh, vậy mà tôi thấy như có gì mới mẻ, có gì đó khoan khoái, đến mức một thằng đàn ông cục mịch như tôi bỗng nhiên hứng khởi nhịp chân sáo như những ngày còn bé thơ.
Đến một ngã ba, con chim sáo tưng tửng rẽ sang bên trái và vẫn đang tiếp tục tung tăng những nhịp bước rộn ràng. Đột nhiên nó va vào một màu sắc vàng nổi bật trên phông xanh rờn của hàng keo tai tượng hai bên. Trước mặt tôi là Phát đang đứng giấu hai tay phía sau và nhìn tôi cười mỉm mỉm rồi cất tiếng “Mới thắng một trận mà vui ghê ha”.
Phải chi tôi có máy ảnh lúc này để ghi lại cái cách mỉm môi của Phát. Nhìn vào đó người ta chẳng đoán được là ủng hộ hay trêu đùa, đang giận dỗi hay là xởi lởi. Tôi chưa biết trả lời thế nào cho phù hợp thì Phát đã tiến đến gần bên, cho vào cái túi quần rộng thùng thình của tôi cái gì đó rồi nhanh chóng bước về hướng ngã ba còn lại.
Tôi như đứng hình vài phút mới hồi tỉnh lại, cho tay vào túi lấy ra …. một gói thuốc mười điếu một bao. Không phải cái này! Trong cái túi ấy còn một mẩu giấy nhỏ có nguệch ngoạc vài chữ: “Tối nay rảnh ra phía sau bãi bia tập bắn, 8h tối nhé”. 13 từ. Tôi có thể đọc xuôi lẫn ngược mà không vấp chữ nào vì tôi đã đọc suốt từ lúc mở mẩu giấy ra cho đến giờ. Nằm vật ra giường nghỉ mệt… đọc.
Rót cốc nước uống… đọc. Đi tắm… đọc. Nhai cơm… đọc. Đi loanh quanh như thằng điên… đọc. Cho đến đi nhà vệ sinh… cũng đọc nốt. 99.99% phe ta rồi các bạn ạ. Nhưng tôi vẫn dành 0.01% cho phe địch vì ngộ nhỡ có ai đó bày trò dụ tôi “lòi đuôi cáo” ra thì sao? Cẩn tắc vô áy náy mà! Nhưng mà thôi kệ nó đi, cũng chẳng có ai rảnh đến mức vậy.
Hơn nữa tôi tin vào trực giác của mình, tin vào đôi mắt của mình. Cũng như lúc này đây, tôi nghĩ con tim của tôi có khả năng phán đoán chính xác hơn hẳn bộ óc chỉ mới dừng lại ở phân tích và đánh giá mà thôi. Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? Tôi nghĩ nếu mắt tôi mà phát ra tia hồng ngoại, tử ngoại hay tia X gì gì đó thì hẳn là cái mặt kính của chiếc đồng hồ đeo tay to bản trên tay tôi đã mòn hơn phân nữa rồi.
Cứ một chốc tôi lại nhìn đồng hồ. Rồi lại lảm nhảm trong đầu “tối nay rảnh ra phía sau bãi bia tập bắn, 8h tối nhé”. Bối rối nhỉ? Trong lần hò hẹn đầu tiên thế này thì mình nên mặc quần áo thế nào cho phù hợp? Tôi có nên mặc cái áo thun màu xanh sẫm dài tay ôm sát người để lộ ra cơ thể săn chắc của mình với đôi tay rắn khoẻ, để người ta thấy là tôi sẽ luôn là chỗ dựa vững
vàng trong cái thế giới nhiều phức tạp này không? Hay là mặc quân phục như thường lệ để thể hiện sự oai nghiêm của một vị trung uý quân đội nhân dân Việt Nam? Hay xì-tai bụi bặm, sơ mi ngắn tay và quần jeans để tạo sự thân thiện và xoá đi những khoảng cách giữa một người sĩ quan với một anh tân binh mới tập tễnh vào quân ngũ? Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? Có khi nào cái đồng hồ này bị hư rồi hay không?
Sao mãi mà mới có 6 giờ chiều thế này. Còn những hai tiếng đồng hồ nữa ư? Chắc hư rồi. Tôi chạy vội sang phòng họp, ở đó có cái đồng hồ nổi tiếng chính xác và được dùng canh làm giờ chuẩn. Toi rồi, cái đồng hồ của tôi chạy sớm 5 phút đây này. Không hư thì là gì? À không, tôi chỉnh sớm 5 phút để tránh bị muộn trong mọi trường hợp.
Oái, thế có nghĩa là còn những 2 giờ 5 phút nữa mới đến giờ hay sao? – Tuấn – Có tiếng ai đó gọi phía sau tôi – Làm gì mà cứ đứng đó nhìn đồng hồ mãi thế? Đó là chú Thành, chính uỷ của Trung đoàn. Chú là bạn thân của bố tôi. Từ sau vụ xe tăng nổ, chú cũng như Ban chỉ huy Trung đoàn phải chạy ngược chạy xuôi để mà kiểm điểm với giải trình.
Chuyện cũng to chứ có phải nhỏ đâu. Mặc dù chiếc xe tăng ấy đã cũ và chỉ dùng để trưng bày nhưng mà để phát nổ một vật có giá trị lịch sử như thế thử hỏi sao mà không tránh khỏi kiểm điểm, kỉ luật. Tôi có phần may mắn vì hôm ấy tôi được duyệt đi học nên không bị truy cứu trách nhiệm. Bản thân là trung đội trưởng trực tiếp của hai chiến sĩ kia, thế nào tôi cũng phải tham gia cùng với chú Thành và mọi người lên Quân khu mất rồi.
Như anh Quân đấy, đợt này lẽ ra được nâng lên hàm thiếu tá và sẽ được cất nhắc lên làm tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1 rồi đành phải chờ sang năm thôi. Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? Chú Thành khoác vai tôi, vừa đi về phía phòng của tôi vừa ân cần hỏi han nhiều thứ. Mọi thường tôi thích được có dịp trò chuyện với chú Thành lắm.
Bởi chú ít có thời gian rảnh. Và chú hay kể những chuyện của bố tôi, những quá khứ anh hùng mà ở đơn vị này chỉ có mỗi chú Thành là biết. Nhưng hôm nay chú Thành ơi, cho cháu “dại trai” một hôm nhé. Lát nữa cháu có hẹn với một người mà làm cháu bấn loạn suốt cả chiều nay chỉ với 13 từ ngắn ngủi “tối nay rảnh ra phía sau bãi bia tập bắn, 8h tối nhé”.
Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? – Cháu có gì bận hay sao mà cứ chốc chốc lại xem đồng hồ thế? – Chú Thành vừa pha trà vừa quay sang tôi hỏi. – Dạ không ạ! – Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi trả lời nhanh gọn như thế – Cái đồng hồ của cháu đang bị hỏng hay sao ấy, cho nên cháu cứ xem chừng có phải nó đã hỏng hay chưa thôi ạ. – Thế có hỏng không? – Chú nhìn vào chiếc đồng hồ của tôi – Đồng hồ Liên Xô đấy cháu, khó hỏng lắm.
Nói đến đấy là bao nhiêu kỉ niệm về thời đất nước ta có người anh cả Liên Xô mạnh mẽ lại ùa về qua những câu chuyện của chú Thành. Đây là chiếc đồng hồ mà bố tôi để lại. Mẹ đã trao cho tôi vào ngày tôi trúng tuyển vào Trường sĩ quan lục quân 2. Chiếc đồng hồ này là chú Thành tặng cho bố tôi trong một lần đi công tác ngoài Hà Nội. Thời đấy mua được chiếc đồng hồ như thế là quý lắm. Thôi chết rồi, chú Thành lại khơi ra bao nhiêu chuyện cũ như thế này thì biết bao giờ mới chấm dứt đây? Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi suýt phát khóc khi chú Thành gọi thêm anh Quân nhân lúc anh vừa đi ngang qua phòng tôi. Lúc này, chuyện về chiếc xe tăng lại được khơi ra. Cũng tội cho chú Thành, hôm ấy chú cũng đang nghỉ phép ở nhà. Nhưng do vị trí của mình, chú cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Câu chuyện cũ qua những câu hỏi của chú Thành được anh Quân dựng lại rời rạc trong đầu óc hết sức thiếu tập trung của tôi.
Hoá ra lúc phát hiện cháy nổ là giờ sinh hoạt trước khi đi ngủ. Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? Ối trời ơi 7 giờ 30 phút rồi mà tôi chưa có chuẩn bị gì cả. Chú Thành đã kết thúc những kỉ niệm và cùng anh Quân ra khỏi phòng tôi, mỗi người đi về hai hướng khác nhau. Tôi dùng hết sự nhanh nhẹn của mình để tắm sơ lại, xỏ quần áo vào người, một ít khử mùi cho thơm tho.
Chả biết thằng nào lấy cây lược của tôi mất rồi. Nhưng mà tóc tôi ngắn cũn thế này thì cần quái gì lược. Từ khi đổi kiểu tóc đón Tết, tôi đã cho anh em chiếc lược ấy rồi. Mải nghĩ quẩn quanh tôi không đi đúng phòng mình mà lại đi nhầm vào khu vực cất vũ khí.
Lại còn va vào một khẩu AK mới khó hiểu. Chẳng biết khẩu AK này ai lau chùi mà mới thế nhỉ. Oài, muộn mất rồi mà còn bị nhầm với va thế này. Mà lúc này là mấy giờ rồi nhỉ? Chả hiểu một quả tên lửa mất bao lâu để bay từ Triều Tiên sang Hàn Quốc chứ tôi thì đang lao như tên bắn ra bia tập bắn. Tôi chẳng thèm để ý đến những lối mòn phủ đá ba-dan cũ màu nâu nhạt lạo xạo sỏi dưới chân.
Cũng chẳng để ý đến những bụi keo tai tượng đang cố vươn cành lá ra níu kéo tôi ở lại. Càng chẳng quan tâm đến những ánh đom đóm lập loè trong cỏ cháy. Và bỏ mặc hẳn những tiếng nhạc râm ran phát ra từ đám côn trùng đêm.
Chỉ biết cắm đầu chạy hết tốc lực. Đồng hồ của tôi chỉ 08 giờ 08 phút. Vậy là muộn mất 03 phút. Trước mặt tôi là bãi bia tập bắn rộng thênh thang và vắng lặng không một bóng người, à không phải, vắng lặng chỉ một bóng người. Theo ánh trăng, bóng đổ dài lê thê và bất động như tượng đá. Liên tục mấy hôm sau đó tôi không đi đánh bóng chuyền. Cũng chẳng thèm dò hỏi tin tức của ai đó.
Tôi giận đấy! Trễ có 03 phút mà chẳng đợi được hay sao? Người gì mà chẳng Việt Nam tí nào thế? Người ta trễ cả mấy chục phút còn không sao. Mà tôi có phải là trễ vì chủ quan đâu. Cũng tại chú Thành và anh Quân ấy! Mà chú Thành tôi không dám giận. Nói chung là tại anh Quân, khi không lại đi ngang qua phòng tôi làm gì để kéo thêm dài câu chuyện.
Hôm đi về bực tức quá, lôi cây lược tặng cho anh em bẻ gãy làm đôi khiến anh em vừa ngơ ngác vừa sợ hãi, nhìn người chỉ huy mặc áo sơ mi quần jeans đầy khoẻ khoắn nhưng gương mặt không một chút mùa xuân. Cũng may hôm đó ai khoá phòng vũ khí lại chứ không tôi dám vào bẻ luôn cái khẩu AK tôi va vào nữa lắm à! Nhắc mới nhớ cái khẩu AK khốn kiếp ấy, tao phải trút giận lên mày mới được.
Tôi sang trực ban lấy chìa khoá. Quái lạ, chả thấy cái khẩu súng ấy đâu cả. Khẩu nào cũng cũ cũ mới mới đều như nhau chẳng phân biệt được. Tôi đếm đi đếm lại thấy vừa đúng số lượng. Thế hôm đó rõ ràng tôi nhìn thấy một khẩu AK rất mới và nổi bật hẳn so với những khẩu súng khác là sao? Cũng chẳng ai từng thấy qua một khẩu AK mới.
Lính tráng là vậy đấy! Lại là đàn ông đàn ang nữa! Có ai mà để tâm đến mấy cái tiểu tiết ấy đâu. Giờ có đem hết súng ống ra thay mới có khi họ cũng chẳng biết nữa chứ đừng nói đến một khẩu thôi. Tôi còn được anh Quân cho lời khuyên nên đi khám mắt sau khi kể cho anh nghe sự việc. Tôi xin hai ngày phép về nhà chơi cho bớt giận.
Với lại tự dưng tôi muốn đến nhà Hoàng thắp nén nhang. Nhà Thái thì chắc là đi không được. Sau khi viếng Hoàng xong sẽ đi tìm gặp Khánh. Lần trước ở bệnh viện không tiện nói nhiều nhưng Khánh đã bật đèn xanh cho tôi và đã trao đổi số điện thoại. Mấy hôm nay mải lo “tấn công tân binh” tôi quên mất Khánh. Đúng là cái đứa có trăng quên đèn mà.
Cơ mà không phải thế đâu. Những lời anh Quân nói cũng làm tôi vơi đi cảm xúc khá nhiều rồi. Hơn nữa, Phát ở trong quân đội, quen nhau sẽ tiện gặp hơn và có nhiều điểm chung hơn. Quái lạ cái cậu Hoàng này, tìm mãi mới thấy trong mớ sổ sách mới có một chỗ ghi địa chỉ nhà cậu ta. Lạ ở tận ngoài Hà Nội nữa chứ. Rõ ràng cậu ta nói nhà ở Sài Gòn mà.
– Có gì mà đăm chiêu thế anh? – Cậu Trọng vô tình đi ngang ghé vào hỏi. – Chẳng phải nhà cậu Hoàng ở Sài Gòn sao? – Tôi nhìn Trọng thơ thẩn một lúc rồi đáp bâng quơ – Dạ, nhà Hoàng ở quận 8 – Trọng đáp – Sao cậu biết – Tôi hỏi và thấy Trọng có vẻ ấp úng – Có gì nói tôi nghe xem, sao đàn ông con trai gì mà cứ bẽn lẽn ấp úng thế?
– Dạ… em có đến… nhà Hoàng – Trọng càng ấp úng hơn – … thuê khách sạn ạ. Nhà Hoàng cho thuê khách sạn nên em biết Oái, cậu Trọng girly thế kia mà là trai thẳng chính hiệu mới đau. Cậu ta đưa bạn gái vào khách sạn của nhà Hoàng đúng lúc Hoàng làm tiếp tân. Mà quả là nhìn Hoàng một lần khó có thể quên bởi cậu ta quá đẹp trai và hoàn hảo.
Đàn ông nhìn còn mê chứ nói gì phụ nữ. Thế nên Trọng nhớ ngay ra Hoàng khi vừa mới gặp lại trong quân ngũ. Nhà Hoàng nằm trong một con đường nhỏ và ngắn với những căn biệt thự san sát nhau với chi chít những tấm bảng “Hotel”. Nhưng mà tôi không tìm ra tấm bảng nào ghi “Hoàng Linh Hotel” cả. Chả lẽ cậu Trọng nhớ nhầm? “Hoang Linh hotel 100% e ko nham a”. Tin nhắn nói vậy đó. Tôi hỏi thăm một chị bán thuốc lá bên đường. “Khách sạn Hoàng Linh nghỉ lâu rồi em, từ trước Tết lận”. Rồi chị thì thầm vào tai tôi: “Em qua khách sạn Ngọc Bích đi, bảo đảm sạch đẹp mà còn … em tha hồ vui vẻ nữa!
Em thích cỡ nào?” “Em thích trai chị có ko? Ha ha”. Tôi nhìn chị ta đon đả mà nghĩ thầm trong bụng. Thế rồi chị chỉ cho tôi khách sạn Hoàng Linh sau khi nghe tôi nói lý do tìm kiếm. Tôi đang đứng ở cuối đường còn nhà Hoàng thì nằm ở đầu đường. “Nhà em có hoa vàng trước ngõ, tường thật là cao, có dây leo kín rào”. Nhà Hoàng y như trong bài hát ấy.
Bên ngoài là tường giả đá xanh nâu còn khá mới. Những dây leo hoàng anh trổ hoa vàng phủ ngang những cột sắt lởm chởm vươn thẳng lên trời cao. Cổng rào bằng sắt sơn đen đang rộng mở. Có một khoảng sân khá rộng trải sỏi trắng được phân thành ô vuông bởi những đường ngang dọc cỏ xanh non mơn mởn. Góc sân có một cây mận đang trổ hoa rụng trắng sân. Vài chiếc xe máy đắt tiền đậu ngay ngắn.
Bên trong căn nhà xinh xắn màu trắng tụ tập khá đông người. Thì ra hôm nay là ngày cúng thất cho Hoàng. Mẹ Hoàng là một phụ nữ rất trẻ đẹp mà tôi cảm thấy khá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi. Cô hơi ngỡ ngàng và có vẻ phân vân khi nghe tôi tự giới thiệu. Bất ngờ làm sao, chú Minh cũng đến nữa. Chú cũng sững người và hết sức bối rối khi nhìn thấy tôi. Chú đi cùng vợ chú.
Cô ấy và mẹ Hoàng giống nhau đến kinh ngạc, nhưng mẹ Hoàng biết cách chưng diện nên nhìn sang trọng, đẹp và trẻ hơn rất nhiều. Hẳn phải là hai chị em. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, tôi thấy Khánh từ trong nhà hớn hở đi ra. Có một người con gái sóng đôi, tóc dài bay trong gió, thướt tha váy trắng trinh nguyên, một tay vòng qua cánh tay, một tay nắm lấy cổ tay, tựa sát vào Khánh trông rất là thân thiết. Tôi nghe như buổi chiều đầy nắng sắp tàn, gánh trầu xanh mang trên vai bấy lâu dường như đã ngả màu héo úa và văng vẳng tiếng pháo cưới nhà ai nổ đì đùng trong trái tim đơn độc của tôi.
—————–
Thuộc truyện: Nếu anh là công an
- Nếu anh là công an - Tập 2
- Nếu anh là công an - Tập 3
- Nếu anh là công an - Tập 4
- Nếu anh là công an - Tập 5
- Nếu anh là công an - Tập 6
- Nếu anh là công an - Tập 7
- Nếu anh là công an - Tập 8
- Nếu anh là công an - Tập 9
- Nếu anh là công an - Tập 10
- Nếu anh là công an - Tập 11
Leave a Reply