Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sau khi tìm được chỗ nấp lý tưởng đằng sau cầu thang thì Minh Hưng bắt đầu hí hửng ngồi ôm cây đợi thỏ.
Minh Hưng cứ đứng lén la lén lút ở đó khiến không ít sinh viên khác khi đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn. Nhưng cảm giác háo hức trong lòng khiến mặt nó dường như đã dày lên gấp đôi thì phải. Vì thế, cậu nhóc cứ mặc kề sự săm soi, xét nét của mọi người mà kiên nhẫn chờ đợi thành quả của mình.
Cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, Minh Hưng đã thấy bóng dáng kiêu ngạo của Đình Khang đằng xa đi tới. Nó chỉ cần tưởng tượng đến nét mặt đau khổ cùng cực, vò đầu bứt tai rồi sau đó hắn phải dẫn bộ cái xe màu vàng lòe loẹt kia về nhà thì cảm thấy công sức mình bỏ ra đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ quả thật không vô ích. Minh Hưng tơ tưởng đến hậu quả mà tên ác ôn kia sắp đón nhận mà trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, tâm trạng lâng lâng như đang bay.
Nghĩ như thế nên Minh Hưng kiêu hãnh dựa tường, nhếch mép cười đợi cảnh tượng “thầy” Đình Khang oai phong lẫm liệt dẫn xe ra khỏi trường như thế nào.
Nhưng đã năm phút trôi qua, nó từ trạng thái hí hửng nay đã chuyển sang có chút nghi ngờ. Linh cảm cho biết có chuyện gì đó không ổn nên Minh Hưng bèn lén lút quay lại, lúc nó còn chưa kịp quan sát xem chiếc xe và khổ chủ của nó đâu thì liền có một chiếc taxi chạy vụt qua!
Vâng! Trên xe không ai khác chính là thầy Đình Khang của chúng ta đang ngồi ngạo nghễ.
Chiếc taxi đã chạy qua năm phút, thậm chí cũng đã có người lại mang chiếc mô tô đi sửa mà Minh Hưng vẫn chưa kịp định hình lại chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ vì quá tự tin vào kế hoạch của mình mà trong phút chốc, cậu nhóc đã quên rằng trên đời này có một thứ gọi là taxi, để giờ đây, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn ta trên xe lướt qua mà Minh Hưng đành phải ôm thêm một mối huyết hận tâm thù.
Sau lần trả thù bất thành đó, tuy trong lòng vẫn còn ấm ức nhưng ngoài môn học giáo dục thể chất của tên Đình Khang đó ra thì Minh Hưng còn phải đối mặt với hàng tá những môn học khó nhằng khác nữa; chính vì thế, tạm thời, nó đành phải gác mối thù đó qua một bên mà tập trung chuyên môn vào việc học.
Nhưng mọi chuyện đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Câu chuyện “cục cưng” yêu quý cua Đình Khang bị ai đó ngược đãi làm sao mà hắn có thể bỏ qua đơ giản như vậy chứ!
Lúc vừa nhìn thấy chiếc mô tô được mình hết sức cưng chiều bị ai đó hành hạ ra như vậy đã khiến Đình Khang vô cùng tức tối. Nhưng sau đó hắn kịp nhận ra thân phận thầy giáo và đang ở trong khuôn viên trường học nên không thể phát tiết ra được. Vì thế, hắn đành phải kìm nén cơn tức giận, lấy điện thoại ra gọi một chiếc taxi và kêu người đến mang “cục cưng” của mình đi sửa.
Lúc đã yên vị trên xe thì đầu óc Đình Khang mới kịp bình tĩnh trở lại. Hắn bắt đầu suy nghĩ mình phải tìm ra được thủ phạm. Đúng lúc đó, chiếc xe đang chạy ra thì có lướt ngang một dáng vẻ đang đứng thấp tha thấp thỏm sau cầu thang gần đó, trông rất đáng nghi. Khi tiến lại gần thì Đình Khang nhận ra đó chính ta cậu nhóc Minh Hưng bị mình trêu chọc mấy bữa nay.
Khoan đã! Nhìn nét mặt cậu ta có gì đó rất kì lạ!
Sau khi chiếc taxi đã ra khỏi cổng trường thì Đình Khang cũng bắt đầu nhận ra một điều! Tại sao giờ này sinh viên đã về hoặc xuống căn tin ăn trưa mà chỉ có Minh Hưng đứng lấp ló ở đó, ánh mắt còn liếc về phía nhà xe nữa chứ! Ngoài ra, mấy hôm nay bị mình trù dập nên chắc chắn cậu ta sẽ ôm hận trong lòng! Xét về tình về lý, Phan Đỗ Minh Hưng là cái tên sáng giá nhất cho “danh hiệu” thủ phạm đã phá xe hắn.
Sau khi đã nhận ra điều này, Đình Khang cảm thấy máu nóng đã dồn hết lên não. Trong một lúc không kìm chế được, hắn đã đấm một cái thật mạnh vào cửa kính, khiến chú tài xế đang tập trung cũng hoảng hốt xoay ra nhìn với ánh mắt sợ sệt.
Thấy nét mặt dè chừng đó của chú tài xế, Đình Khang cũng hơi ái ngại về hành động bộc phát vừa rồi của mình nên khẽ tằng hắng mấy cái rồi mở lời xin lỗi người đang lái xe ở đằng trước.
Ngoài miệng, tuy Đình Khang đang nói lời xin lỗi nhưng trong lòng lại đang quyết tâm trả đũa lại cậu nhóc nghịch ngợm kia. Hắn thầm nhủ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà!
Nhưng không cần phải đợi đến mười năm, chỉ hai tuần sau đó thì Đình Khang đã có được cơ hội trả thù của mình.
Đó là giờ học của hắn dạy, đúng lúc hắn có yêu cầu các nhóm chuẩn bị bài thuyết trình vào cuối giờ.
Hôm đó vẫn như mọi khi, Đình Khang đến lớp sớm hơn mười lăm phút như thường lệ. Lúc đi học hành lang, các nữ sinh thấy hắn đêu tỏ vẻ e thẹn rồi lễ phép cúi đầu chào, Đình Khang cũng vô cùng lịch sử khẽ nhếch môi tạo nên một đường cong đầy mê hoặc để đáp lại lời chào đó của các bạn nữ sinh. Chính động tác này đã khiến hàng trăm trái tim nữ sinh của trường đại học này ngây ngất, nhưng trong mắt Minh Hưng, cậu ta lại cho rằng như thế đối với một thầy giáo thật là thiếu đứng đắc, không hợp mắt nó tí nào!
Đình Khang vào chỗ ngồi, mang laptop ra xem lại bài giảng một lần nữa. Vì học kì này đa số chỉ học lý thuyết nên cũng khá nhẹ nhàng, chỉ có điều đòi hỏi hắn phải chuẩn bị giáo án cẩn thận hơn một chút. Sau khi Đình Khang chuẩn bị xong xuôi thì chuông báo giờ vào học cũng vừa vặn vang lên.
Trong khi đó, Minh Hưng mấy hôm nay ngủ không đủ giấc, vừa gục vào bàn chưa kịp chợp mắt thì nghe cả đám con gái xung quanh nhao nhao lên. Theo phản xạ, nó liền ngóc đầu dậy, sau khi thấy cả đám bị sắc đẹp của tên thầy giáo giảo quyệt kia mê hoặc liền bĩu môi rồi gục xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Tiếc thay, Minh Hưng chưa ngủ được bao lâu thì chuông đã reo lên báo hiệu giờ vào học. Đến đây, nó mới chịu chậm rãi đứng dậy, sau đó ngáp một cái thật to rồi đem tài liệu lấy ra.
Sau khi ngáp một cái thật kiêu, Minh Hưng mới bắt đầu tỉnh táo hơn. Thấy đám con gái trong lớp đồng loạt đứng thẳng người, đồng loạt tạo dáng ngực tấn công mông phòng thủ mà nó thầm bĩu môi kinh bỉ, đúng là lũ con gái dễ bị bề ngoài đánh lừa mà không nhận ra nội tâm thâm độc của tên thầy giáo đó.
Minh Hưng thật sự không hiểu nổi tên Đình Khang đó có gì hấp dẫn mà khiến cả bọn nữ sinh, thậm chí là một số nam sinh mê hắn như điếu đổ như thế? Trong mắt nó hắn chỉ có bài giảng hơi thú vị một chút, cũng có khiếu hài hước một chút xíu thôi, cộng thêm giọng điệu khá trầm bổng biến hóa cùng gương mặt điển trai, thân hình vạm vỡ. Cùng lắm thì chỉ có bao nhiêu điểm đó thôi, vậy thì có gì mà khiến cả một bọn người lập fanclub cho hắn chứ? (Người như vậy không mê thì mê ai nữa trời?)
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Minh Hưng thầm đưa ra kết luận: Một người đàn ông dùng gương mặt để đứng lớp thì khác gì một phụ nữ dùng thân để kiếm tiền.
Với suy nghĩ hạ nhục được đối phương như vậy đã khiến nó vô cùng hạnh phúc, khẽ mỉm cười rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ dở dang ban nãy.
Minh Hưng ngủ một mạch đến gần tan học thì nhỏ Linh Lan ngồi kế bên mãnh liệt giật giật tay nó. Khi đầu óc chưa kịp tỉnh táo, suýt chút nữa Minh Hưng đã tưởng động đất đứng lên chạy ra khỏi lớp rồi, nhưng rất may là Linh Lan đã lên tiếng trước giúp kéo nó về thực tại:
– Minh Hưng,…
– Gì chứ? – Nó vẫn chưa hết tỉnh ngủ, híp híp đôi mắt to tròn lại hỏi.
– Thầy điểm danh đến tên mày kìa! – Linh Lan hối thúc
– Sao…?
Lúc đầu Minh Hưng vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề nên nó vẫn trơ cái mặt ngốc nghếch của mình ra nhìn nhỏ bạn. Mãi đến khi lớp trưởng Quốc Trung bên cạnh lên tiếng mới có thể kéo nó trở về thực tại: (Nôm na là trai kêu mới nghe đó mà hehe)
– Minh Hưng, đứng lên đi, thầy điểm danh đến tên cậu rồi kìa!
– Ơ…
Tuy đầu óc vẫn còn chút lơ ngơ nhưng đôi chân đã rất nghe lời bạn lớp trưởng mà đứng dậy ngay lập tức.
– Dạ… Có!
Nhìn bộ dạng lúc đó của cậu ta y như xác ướp sống dậy, tay chân cứng đơ còn lưng thì thẳng tắp, khiến ai nhìn thấy cũng phải phì cười. Đình Khang cũng suýt chút nữa bị bộ dạng ấy của Minh Hưng làm cho phì cười, nhưng may là hắn đã kịp thời kìm chế chứ không thôi đã mất hình tượng giáo viên “nghiêm túc” trong mắt mọi người rồi.
Sau khi đã nhịn cười đến mức sắp bị nội thương thì Đình Khang mới có thể hết sức khách khí lên tiếng:
– Mời em lên đây!
Bốn chữ ấy được hắn nói ra nhẹ tựa gió thoảng mây bay nhưng đối với Minh Hưng lại vô cùng nặng nề. Trong lúc nó đang đau khổ trong lòng, chần chừ không biết có nên đi lên hay không thì nhỏ Linh Lan bên cạnh hồ hởi nói:
– Wow wow… mau lên đi, mau lên đi! Cậu thật may mắn, có cơ hội đứng gần thầy Khang rồi!
Nghe giọng điệu vừa tung hô vừa ghen tị đó của nhỏ bạn khiến Minh Hưng suýt chút nữa đã thổ huyết! Bị hắn ta điểm mặt chứ có phải mời đi dự tiệc gì đâu mà con mắm này vui vẻ thế? Nó vừa thầm thở dài trong lòng vừa liếc mắt nhìn khắp lớp, hóa ra không chỉ mình nhỏ Lan mà cả bọn con gái trong lớp cũng đang nhìn nó với ánh mắt “ghen tị” đó!
Thật tức chết đi được! Minh Hưng đang rất muốn hét lên như thế! Nhìn ánh mắt đó của bọn con gái càng khiến nó ức chế hơn. Cả bọn ngu ngốc sao lại để vẻ bề ngoài có chút hào nhoáng đó của hắn ta bỏ bùa mê thuốc lú chứ?
– Nhìn gì mà nhìn, mày thích quá thì lên đó thay tao đi! Tao cám ơn mày nhiều! – Minh Hưng bực tức nói với nhỏ bạn kế bên.
Linh Lan ú ớ chưa kịp trả lời thì Đình Khang đã lặp lại yêu cầu ban nãy:
– Minh Hưng, em vui lòng lên đây!
Rồi! Đúng là hắn ta nhất quyết không chịu buông tha mình! Thôi thì chết vinh còn hơn sống nhục, lên cũng chết mà không lên cũng chết, vậy thì bước lên trên chết trước mặt mọi người chẳng phải oanh liệt hơn sao? Dù sao cái chết này cũng có thể xem là tấm gương cảnh tỉnh bọn con gái thấy được bộ mặt lòng lang dạ sói đó của hắn ta, xem như chết cũng có ý nghĩa! (Hưng Hưng à, cưng hoang tưởng hơi bị quá rồi đó!)
Trong đầu nghĩ vậy nên trong chốc lát, bao nhiêu sợ sệt không biết đã bốc hơi đâu mất, Minh Hưng lập tức hùng dũng bước lên phía trước trong tư thế một dũng sĩ “ra đi đầu không ngoảnh lại” để lại sau lưng mấy chục cặp mắt háo hức, ganh tị, tò mò,… của đám người bên dưới.
Khi đã đối mặt với Đình Khang, dũng khí đang hừng hực trong người nó bỗng nhiên đã giảm đi phân nửa. Lúc đó, nó bắt đầu cảm thấy tay chân thừa thãi, vội đưa tay lên vuốt vuốt lại mái tóc rối vì nãy giờ mải mê nằm ngủ gật. Sau khi gãi đầu gãi tai xong lại đến tiết mục sờ mũi, lần này đúng là thật sự rất mất mặt, bao nhiêu động tác ngu ngốc nhất đã được nó “biểu diễn” trọn vẹn trước mặt cả lớp.
Sau một hồi ngồi bắt chéo chân xem bộ mặt ngốc nghếch đó của Minh Hưng, Đình Khang tỏ ra vô cùng thích thú, phải mất một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi đưa micro cho cậu nhóc.
Minh Hưng đưa tay ra đón lấy cái mic mà hắn đưa cho. Thấy bộ mắt hắn nhìn mình như đang xem diễn hề trong rạp xiếc thật khiến nó cảm thấy vô cùng tức tối. Trong đầu cậu nhóc đang rất rất muốn dùng cái micro trên tay đập vào đầu hắn mấy cái, đấm vào bộ mặt điển trai mà đểu cáng kia nhưng lại không dám! Nó không dám làm vậy không phải vì sợ bị đuổi học! Vì đuổi học dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bị cả tập đoàn fan cuồng của hắn chặn đường thăm hỏi mới là chuyện lớn đó!
– Chào em, Phan Đỗ Minh Hưng!
Nó đang chu du với suy nghĩ của mình bỗng bị giọng điệu cứng nhắc đó của hắn ta kéo về thực tại.
– Chào thầy Nguyễn Đình Khang! – Nó quyết không chịu thua kém.
Nói xong, Minh Hưng đánh mắt qua nhìn hắn. Haizzz, nhìn tới nhìn lui nó không hiểu sao cái tên này có thể làm thầy giáo nhỉ? Đúng là một người không có khí chất! Đứng đắn! Vừa nhìn vào đã thấy không có rồi, hai mắt hắn ta vừa nhìn vào thật đẹp nhưng linh cảm nó mách bảo đằng sau ánh mắt ấy là cả một kho chứa đầy những âm mưu đen tối! Vậy chững chạc? Không! Vừa nhìn nét mặt hắn ta đã thấy có nét gì đó như muốn trêu tức người khác, một chút chững chạc cũng không có! Nói tóm lại, hắn ta như một con sói đeo cái mặt nạ điển trai để giả làm thầy giáo mà thôi, nhưng đáng tiếc tất cả mọi người đều bị cái mặt nạ ấy qua mặt, chỉ có một mình nó là “sáng suốt” nhìn thấy sự thật mà thôi.
Với câu trả lời dứt khoác đó của mình, trong phút chốc bầu không khí nhanh chóng ngưng tụ lại, bọn họ hai mắt nhìn nhau như phòng ra tia lửa điện, xẹt xẹt khiến cả đám sinh viên bên dưới nín thở chờ đợi!
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Minh Hưng chợt nhớ đến một nguyên lí mà nó từng bắt gặp ở đâu đó rằng trong một số tình huống, kẻ nào giành được thế chủ động tất sẽ giành chiến thắng! Nghĩ vậy nên nó lập tức nói tiếp, không để cho hắn ta kịp phản pháo:
– Thầy Khang, thầy kêu em lên đây không biết có gì cần chỉ giáo không ạ?
– Đương nhiên là có rồi! Tôi có một số vấn đề cần em giải đáp!
– Vấn… vấn đề gì ạ?
Vừa nghe đến hắn ta sẽ hỏi mình cái gì đó đã khiến cho Minh Hưng hơi hoảng loạn. Chẳng lẽ này giờ mình ngủ gật bị hắn ta phát hiện, nên cố ý kêu mình lên đây hỏi lại những gì hắn đã giảng để làm mình bẽ mặt ư?
Dường như đọc được suy nghĩ đó của Minh Hưng nên Đình Khang chỉ nhếch mép bình thản nói:
– Em yên tâm, tôi sẽ không hỏi những gì tôi đã giảng trong lúc em ngủ gật trong lớp đâu!
Rầm! Minh Hưng nghe xong mà cảm thấy xây xẩm mặt mày, rõ ràng đây chính là trình độ cảm nhất của sự nham hiểm. Giọng điệu điềm tĩnh, lời nói như có như không nhưng thật ra lại khiến người ta bẽ mặt nhất, đây chính là bộ mặt thật của hắn ta đó! Minh Hưng thật sự muốn xoay xuống hét lớn với lũ con gái đang u mê dưới kia như thế nhưng không thể!
– Thưa thầy! Vậy xin thầy cho biết cụ thể thầy muốn hỏi em mấy câu ạ?
Trong tình huống này, nó lập tức sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, không hề có chút chống đối. Minh Hưng quyết định thay đổi sang chiến thuật “lạt mềm buộc chặt” đấy mà.
Thấy sự thay đổi bất thường của Minh Hưng nên Đình Khang lập tức đề cao cảnh giác, cố gắng thu hết móng vuốt của mình lại, ôn tồn sử dụng một câu hỏi khác thay cho câu trả lời:
– Vậy tôi muốn đặt cho em một câu hỏi được không?
– Vâng được ạ! – Minh Hưng lễ phép nói – Thầy vừa hỏi xong rồi đấy ạ!
Đình Khang vừa định mở miệng ra hỏi, nghe cậu nhóc nói xong liền vội vàng nuốt ngay mấy chữ vừa định phát ra. Nhìn nét mặt tỏ vẻ thơ ngây, đôi mắt cười híp lại của Minh Hưng mà hắn chỉ muốn nhảy ra khỏi chỗ ngồi, cốc vào đậu nó mấy cho bõ tức.
Phải cố gắng lắm Đình Khang mới có thể kìm chế được cơn tức giận. Hắn hít thở mấy cái thật sâu rồi nặn ra một nụ cười hiền lành cho cậu ta:
– Vậy thầy có thể hỏi em hai câu hỏi được không?
– Dạ được! – Nó lại nhanh chóng trả lời – Thầy vừa hỏi xong câu thứ hai rồi đó!
“Cái gì?”. Đình Khang thầm la lớn trong đầu mình, đúng là cậu ta muốn giở trò. Thật đáng ghét, mình không thể nhất định chịu thua. Nghĩ vậy nên hắn ta tiếp tục nhẫn nhịn, bình thản nở tiếp một nụ cười.
– Nếu như vậy thì thầy muốn hỏi em bốn vấn đề được không? – Hắn ta cố tình nhấn mạnh số bốn cho Minh Hưng nghe thật rõ.
Vừa hỏi xong Đình Khang khẽ nở một nụ cười đắc thắng, trong lòng thầm thách thức “Xem lần này cậu sẽ đối phó tôi như thế nào?!”
Đứng trước đòn tấn công bất ngờ và đầy nguy hiểm này của đối phương nhưng Minh Hưng vẫn không hề nao núng, cậu nhóc lại lễ phép nói:
– Cám ơn thầy, thầy cũng đã hỏi xong rồi đấy ạ! Vậy em xin phép trở về chỗ ngồi nhé!
Đình Khang đang chờ đợi câu trả lời nên khi nghe những lời đó của cậu nhóc liền biết ngay cậu ta đã chịu thua đang tìm cách rút lui bèn tiếp tục lên tiếng:
– Tôi hỏi em câu thứ tư khi nào?
– Đó, thầy vừa hỏi xong câu thứ tư rồi đấy! Chẳng phải sao?
Cậu nhóc nhẹ nhàng vặn lại khiến Đình Khang lập tức nghẹn họng! Không ngờ trước đây những tưởng mình là chuyên gia chọc phá giáo viên rồi nhưng không ngờ bây giờ lại gặp phải thằng nhóc này còn gian manh, quỷ quyệt hơn nữa! Cái này không lẽ là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”?
Hắn thật sự không thể chấp nhận được mối nhục này, rõ ràng là đã sắp đặt ý định trả thù từ trước, không ngờ lúc chính thức ra trận lại gặp sự cố này! Vừa nghĩ Đình Khang phải vừa kìm chế lắm mới có thể không đập bàn cái rầm. Giờ đây hắn tiếp tục suy nghĩ mà hai tay đã nắm chặt thành hai nắm đấm, nét mặt thật sự rất khó coi.
Nhưng ngược lại, nhìn sắc mặt u ám của Đình Khang lại khiến cho Minh Hưng cảm thấy vô cùng sung sướng. Vừa khai màn cuộc chiến đã bị hắn ta ghi điểm trước, rất may ngay sau đó nó đã gỡ lại được tỉ số 1 – 1. Đúng là hạnh phúc quá đi mà!
Nghĩ một lúc hắn vẫn thấy không thể chịu thua như vậy được, nên tiếp tục giở giọng nghiêm túc ra nói, nét mặt đã trở lại bình thường:
– Khoan! Tôi chưa nói là đã hỏi xong mà! Em cứ từ từ đã…
Minh Hưng đang cảm thấy vô cùng hứng khởi nên nhún vai, đưa đôi mắt đắc thắng hướng về hắn ta đầy thách thức:
– Được thôi, thưa thầy! Nhưng tóm lại thầy còn muốn hỏi em bao nhiêu câu hỏi nữa?
Đình Khang dễ dàng cảm thấy được nó đang có âm mưu gì đó nên cẩn thận suy nghĩ, sau đó mím môi “đề phòng” nói:
– Tôi muốn hỏi em ba vấn đề! – Lần này, để tránh bị bắt thóp như lần trước nên Đình Khang đã sử dụng câu đề nghị thay cho câu nghi vấn!
Minh Hưng dễ dàng nhận ra sự dè chừng đó của hắn ta nên cười khẩy rồi gật gật đầu không thèm đáp.
Còn Đình Khang cũng trầm tư một hồi, sau đó buông ra một câu hỏi không liên quan gì đến bài giảng khiến cả lớp đều bất ngờ:
– Với thể chất của em “tốt” như vậy, tại sao em lại theo học ngành sư phạm thể dục?
– Vì em thích! – Minh Hưng nhún vai, ương bướng đáp.
– Vậy tại sao em thích? – Hắn ta nghe câu trả lời “huề vốn” đó của cậu nhóc nhưng vẫn cố gắng nén cơn thịnh nộ, tiếp tục hỏi tới!
Minh Hưng biết mình trả lời thế nào cũng sẽ bị tên ác ôn này truy cho đến cùng, nhất định phải trả lời như thế nào cho hắn ta cứng họng mới được! Nghĩ vậy nên nó lập tức nói tiếp:
– Vì trường có nhiều trai đẹp!
Câu trả lời được cất lên không chỉ khiến Đình Khang kinh ngạc mà cả lớp cũng phải há hốc mồm! Còn Minh Hưng trước thái độ đó của mọi người vẫn tỏ ra vô cùng bình thản như đoán được từ trước. Còn Đình Khang sau một phút sững sờ cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
– Thật sao?
– Thật! – Minh Hưng vừa nghe xong câu hỏi đó của hắn ta lập tức nở một nụ cười bí hiểm.
– Vậy… Tại sao em lại nói ra điều này?
– Thưa thầy…
Minh Hưng cất giọng ai oán, kèm theo đôi mắt ngấn lệ, khóe môi mấp máy tựa như nửa muốn nói nửa lại không. Đình Khang nhìn nét mặt như đang chất chứa nhiều uất ức đó của cậu nhóc bèn có chút động lòng, vừa mở miệng chuẩn bị cất lời an ủi thì Minh Hưng nói tiếp:
– … Chẳng phải thầy vừa nói chỉ hỏi em ba vấn đề thôi sao?
Bao nhiêu thương cảm dành cho cậu ta lập tức tan biến đâu mất, bây giờ máu nóng đã đồng loạt dồn hết lên não, Đình Khang suýt chút nữa đã xé đi mặt nạ giáo viên nghiêm túc của mình, lại treo ngược Minh Hưng lên mà tét vào mông. Căn bản nhìn nét mặt vừa rồi của cậu ta suýt chút nữa hắn đã bị đánh lừa, rõ ràng là tỏ ra đáng thương nhưng thật ra lại chơi mình thêm một vố đau! Không thể tin nổi hôm nay Nguyễn Đình Khang nay trong một buổi đã bị xỏ mũi đến hai lần như thế!
Đúng lúc đó chuông báo tan học cũng đã réo rắt vang lên, Đình Khang phất phất tay với Minh Hưng đang dương dương tự đắc, ý bảo nó đi xuống rồi sau đó thấp giọng nói “Tan học!”. Sau đó hắn ngồi thất thần một hồi lâu rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Trong lúc chuẩn bị rời đi, anh chàng mới phát hiện Minh Hưng vẫn còn đứng ở phía cửa chưa chịu về. Trong lúc bốn mắt giao nhau nó bất ngờ nở một nụ cười “thùy mị” nhưng Đình Khang lại không khỏi cảm thấy trong nụ cười ấy có pha chút tà khí!
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply