Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Nhật kí của thằng học sinh. Tác giả: nguyencaotien. Tân An ngày…tháng…năm… Cái nắng gay gắt của ngày hè cũng dần qua. Mà thay vào đó là cái khắc nghiệt do sự thay đổi đột ngột của khí trời vào những ngày cuối hạ đầu thu. Hôm nay tôi thức dậy từ rất sớm, tâm trạng cứ nôn nao mãi.
Truyện gay: Nhật kí của thằng học sinh
Tác giả: nguyencaotien
Vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường cắp 3. Nhờ điểm thi tuyển không tệ nên tôi được học ở ngôi trường danh tiếng ở thành phố Tân An. Mà quên giới thiệu nửa tôi tên là Trần Quốc Đạt. Năm nay 15 tuổi rồi. Không đẹp trai lắm mà dể nhìn. Tôi cao 1mét7…
5h30 AM
Tiếng của những chú gà trống chào đón một ngày mới và những tia sáng mặt trời len lỏi qua tấm vải rèm màu tím đã đánh thức tôi. Mở mắt ra một điều kinh khủng đã ập đến với tôi. Đó là cơn lạnh do khí trời. Tôi lờm cờn ngội dậy khoát thêm trên mình chiếc áo khoát dày và đi làm vệ sinh cá nhân. Đến khoảng 6h tôi mở điện thoại lên và gọi cho thằng Cường bạn thân nhất của tôi tấm hình của nó hiện lên với khuôn mặt tươi cười thật là dễ thương biết bao.
(Tút… Tút… Tút… )
– “Alo tao nghe nè Đạt ơi”. Cường
-” Ê. Đừng ăn sáng lát đi ăn với tao nha m.” Tôi
-” Ok cu. Mà m đi giờ chưa.” Cường
-” Tao đang chuẩn bị nè. Mầy qua nhà rước tao đi. Tao không có xe.” Tôi
-” Ok. Đợi tí nha cu.” Cường
-” Lẹ nha m.” Tôi
Vừa nói điện thoại xong tôi hăm hở chạy ngay đến tủ đồ chọn cho mình một cái quần tây và một cái áo sơ mi đẹp nhất. Vừa lựa đồ vừa hát liếu lo bài gạt đi nước mắt của anh noo Phước Thịnh thần tượng của tôi. Mặc đồ xong tôi ra trước ngỏ đứng đợi thằng Cường. Khoảng 5 phút sau từ sau bàn tay thằng Cường vổ nhẹ vào vại tôi mà nói
-” Em đứng đường nhiêu buổi em. Hôm nay anh bao trọn xô luôn”. Thằng Cường cười lớn.
-” Đứng đường cái đầu mầy á. Tao giận m luôn à”. Tôi
-” Thôi thôi. Anh Đạt đẹp trai tha cho em. Em lở dạy lần đầu mà.” Cường
-” Vậy phải ngoan hơn không”. Tôi
-” Đi đâu ăn mậy đứng nói chuyện hoài trể giờ”. Cường
-” Ai biết mầy tùy mầy hà. Tao dể ăn dể uống lắm”. Tôi
Leo lên xe đội nón cận thận. Nó chở tôi đến một quán ăn nhỏ trên đường. Chúng tôi gọi mỏi đứa một to phở. Cô chủ quán bưng ra 2 tô phở thơm phức. Tôi ăn nhanh hơn Cường và ngồi nhăm nhi ly cafe đá. Ăn xong hai đứa chúng tôi nhanh chóng lên xe vọt lẹ đến trường vì bây giờ cũng đã 6h30 rồi. Ngồi sau tôi với lên hỏi nó lớn.
-” Ước gì mình học chung lớp há mậy”. Tôi
Thằng Cường chỉ cười và trả lời tôi một cách vội vàn” Um” vì nó đang học hơi đạp chiếc đạp điện của nó mà thấy thương luôn.
Đến trước cổng trường cảnh quang trong sân trường ập vào mắt chúng tôi như một bức tranh tuyệt đẹp và đầy mào sắc. Một ngôi trường lớn với 4 dãy phòng, 1trệt và 2 lầu khang trang. Sân trường được tráng xi măng sạch sẽ. Hai bên những cây phượng còn lún phút nở những bông cuối cùng như ngọn lửa le hoe không chịu tắt. Trong sân đám thì tụm 5, chổ thì tụm 7 nhìn mà thấy náo nức. Thằng Cường xoay qua khều tôi làm gián đoạn mọi dòng suy nghĩ của tôi.
– ” Đứng đây đợi tao nha mậy. Đừng đi đâu á. Tao đi gởi xe cái”.
Tác giả quên mã kênh truyện rùi. Ai lấy lại dùm tác giả đi.
………………….
-” Um mầy lẹ đi”. Tôi
Đứng giửa một đám người xa lạ tôi e thẹn lắm chỉ muốn đi theo sau thằng Cường mãi thôi. Tôi đưa tay rà từng hàng một trên bảng thông báo để kiếm tên tôi và Cường. Thằng Cường từ sau đi tới.
-” êk mình có chung lớp không m”. Cường.
Nó vừa hỏi xong tôi đã thấy tên tôi ở lớp 10A7 rồi. Ráng dò một lần nửa coi có cái tên thằng Cường không. Tôi buồn so và trả lời nó bằng giọng yếu ớt.
-” Không m ơi”. Tôi
-“Thôi không sao đâu mầy đừng buồn. Mầy đi kiếm lớp m đi lát ra về t điện thoại cho m”. Cương
Thằng này nó cố nở một nụ cười với tôi để tôi vui thôi. Chứ thật ra tôi biết nó cũng buồn lắm.
-” Vậy tao đi nha”. Tôi.
Thằng Cường lúc này không nói gì mà chỉ nở một nụ cười ngượn với tôi. Tôi quay lưng bước đi bước vào giửa đám người đang cười nói vui đùa. Không khí ở đó lúc này náo nhiết lắm mà sao lòng tôi cứ buồn cứ nhớ về thằng Cường mãi. Những bước của tôi là những bước đi vô hồn. Tôi tìm mãi mới thấy cái bảng màu xanh trên cửa phòng ghi lớp 10A7.
lặng người đứng nhìn vào lớp một lúc thì con Khang nhỏ bạn củ của tôi chạy lại. Nhỏ này nó lanh lắm nói chuyện uyên thiên luôn, hỏi tôi nào là hè mầy đi đâu chơi nào là mầy còn quen ghệ cũ không. Không biết phải trả lời nó làm sao tôi chỉ có thể cười trừ vậy thôi.
Một lúc sau thì lớp học cũng dần đông như tôi không quen một ai trong lớp này trừ con
Khang. Tôi xoay qua hỏi nó:
-” Lác ngồi chung nha mậy, tao không quen ai hết á”.
Nó cười cười rồi gật đầu không quên nói sốc tôi một câu:
-” Tao nhớ mầy dễ bắt chuyện với người khác lắm mà”.
Suy nghĩ một hồi tôi thấy sao hôm nay mình không tự tin gì hết nếu là ngày thường ngày là bây giờ mình đã quen hết các bạn trong lớp này rồi. Tôi thở dài và tự tìm cho mình lý do ẩn tránh sự thật. ” chắt là do thay đổi môi trường sinh hoạt mới đây thôi.”
Bước vào lớp điều đầu tiên ập vào mắt tôi là môt chàng công tử khá bảnh trai nhưng khuôn mặt chắt là dân láo đây…. Ngồi đợi một chút một người phụ nữ mặc bộ đồ com lê bước vào chúng tôi đón đây chắc là giáo viên chủ nhiệm nên cả lớp đứng dậy chào cô. ngồi xuống cô bắt đầu điểm danh “Nguyễn Ngọc Minh” hắn ta đứng lên la “có” với giọng điệu hắc dịch. Thì ra hắn tên Minh à tên sao đẹp quá vậy ta. Sau khi cô sinh hoạt được một chút thì lớp chúng tôi cũng bước vào phần quan trọng nhất là phần bầu ban cán bộ lớp. cô dở sổ ra xem một lúc thì nói:
– ” Minh em làm lớp trưởng nha.”
Cả lớp chúng tôi xoay lại nhìn hắn vẫn bộ mặt láo hắn nghênh nghênh đứng lên cười cười đồng ý. Bầu xong một hồi cũng đến lúc ra về lúc vừa nghe tiếng trống đánh lớp tôi tuôn ra như bầy ong vở tổ vậy. Đó là ngày đầu tiên của lớp chúng tôi. Hắn đang đi trước mặt tôi và quay lại cười với tôi một cái tôi ngay người nhìn hắn hắn ngạt nhiên bỏ đi. Đang lúc ấy điện thoại trong túi tôi không ngừng reo. Tôi cứ trân người nhìn hắn cho tới khi hắn đã đi khuất bóng.
Mở điện thoại ra xem thì thấy Cường đã gọi tôi trước sau cũng 7 cuộc rồi. Bắt máy, thằng Cường nó chửi tôi một tăng mà sao tôi không thấy buồn xíu nào hết. Bây giờ sao tâm trí của tôi sao cứ nghĩ về đâu, nghĩ đến tên đáng ghét kia ư. “không có mà” nghĩ tới thằng Cường sao? Sao lúc này đầu tôi trống rỗng thế ta… Ra đến cổng trường thì thấy thằng Cường đang ngồi trên xe chờ tôi rồi. Thằng này nó điệu lắm che mặt che mài như con gái không bằng. Từ xa tôi chạy lại nhảy lên xe vì không có chống nên 2 thằng té lộn ra đường. Thằng Cường tức giận đứng lên nạt tôi:
-” Mầy điên à?”.
Tôi không trả lời nó chỉ cười thôi. Đứng xa là tên đáng ghét với bộ mặt láo toét nhìn tôi. Tôi cảm thấy quê quá nên kêu thằng Cường chạy về nhanh. Vừa chạy được một quãng nó vừa hỏi tôi:
-” Ra nhà tao chơi nha mậy?”
Tôi không đáp lại mà chỉ gật đầu cho nó biết tôi đồng ý thôi. Tôi ngồi yên lặng trên chiếc xe của nó mà không nói một lời nào. Con đường quen thuộc này tôi đã đi qua nhiều lần rồi nhưng sao lần này cảm giác khác quá vậy có chút buồn, có chút vui, có chút sao xuyến. Tới nhà thằng Cường mà tôi không biết nửa chắt tại vì tôi cố gắn suy nghĩ cái gì á. Thằng Cường thấy tôi như vậy chắt cũng sợ. Nó cứ theo tôi, mà hỏi mãi những câu nhàm chán:
– “Mầy có sao không?” Cường
Tôi chỉ thở dày và đánh trống lảng qua việc khác:
-” Thôi vào nhà đi mày”. Tôi
Nó gật đầu rồi cùng tôi đi vào nhà. Tôi lễ phép chào hết tất người nhà của thằng Cường. Mà cũng đúng thôi gia đình nó thích tôi nhất ở điểm này mà “vừa lễ phép vừa lịch sự”. Thấy tôi tới bà của nó vui lắm hỏi han tôi liên tục nói chuyện một lúc tôi lễ phép đi vào phòng thằng Cường thằng này nó sạch sẽ lắm phòng óc thì gọn gàng chắc giống chủ của nó quá thằng Cường nhiều lúc nó giống như là chổ dựa tinh thần của tôi vây á. Bên cạnh nó tôi thấy yên tâm và bình an lắm. Nằm bên tôi nói khẻ vào tai nó:
-” Dù sau này có chuyện gì xảy ra mình vẫn là bạn tốt nha Cường. Mày đừng bỏ tao nha! Mày mà bỏ tao chắt tao chết quá Cường à.”
Rồi nó thở dài nhẹ nhàn xoay mặt lại nhìn tôi rồi nó chậm rãi nói:
-” Mày khùng quá… Sao tao có thể bỏ mầy được… Tao xem mầy là anh em trong nhà mà mầy đừng lo nha. Dù sao này có vấn đề gì đi chăn nửa tao vẫn là bạn thân của mày.”
Nghe thằng Cường nói đến đây lòng tôi bỏng ấm lên hẳn. Thật vậy nếu không có Cường chắt tôi sẽ chết mất. Im lặng một lúc thằng Cường nói:
-” Hôm nay mầy vào lớp sao rùi?”.
Tôi ráng gượn cưởi và trả lời nó:
-” Cũng vui lắm á mầy ơi!”
Thằng Cường xen vào:
-” Vậy sao mầy buồn vậy.”
Tới đây tôi không kiềm được nước mắt nửa và nói với nó:
-” Chắc tại không được học chung mày á”.
Thẳng Cường cười cười rồi nói một câu làm tôi hơi bất ngờ:
-” Tao cũng buồn lắm! Mầy đừng lo thứ hai tuần sau tao chuyển qua lớp mày rồi.”
Nghe nó nói vậy tôi vui lắm. Ở nhà nó một lúc cũng đã trưa tôi cùng nó ăn cơm xong nó chở tôi về nhà.
Anonymous says
Viet j it wa z pan. Tiep dj dag hap dan ma