Truyện gay: Incest – chương 17
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Ma..mama.. – tôi chạy đến bên mẹ nhưng đột nhiên tôi khựng lại. Ý nghĩ tồi tệ, kinh tởm nhất hiện lên trong đầu tôi. Tôi vội quay lưng, bỏ mặc mẹ nằm đó mà chạy thật nhanh ra ngoài.
End Flashback
Không, tôi không giết mẹ. Là do mẹ đẩy tôi ra, là do mẹ tự ngã. Tôi không có lỗi trong việc này. Chẳng phải sau khi bỏ đi không lâu, tôi cũng đã chạy về và thấy được mảnh giấy anh để lại sao? Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ biện minh cho chính mình. Dù sao đi nữa, tôi không thể phủ nhận một điều rằng: Tôi là kẻ giết người.
Tôi đã nghĩ nếu tôi không cứu mẹ, mẹ sẽ chết và mẹ sẽ không thể nói điều này với bất cứ ai, cũng như không thể ngăn cấm tôi và anh. Điều này hoàn toàn có lợi cho tôi. Tôi sẽ có thể tiếp tục làm những gì mà tôi muốn, tôi vẫn có thể được bên anh. Nhưng đây có phải là sự lựa chọn đúng? Giết người – việc đó quá đỗi bình thường với tôi. Tôi đã giết hàng trăm người nhưng lần này, người tôi giết là mẹ tôi, là người luôn yêu thương, lo lắng cho tôi. Nhưng nếu tôi cứu mẹ, thì tôi sẽ không được ở cạnh anh nữa. Giữa mẹ và anh, tôi đã chọn anh.
Tôi ích kỉ, tôi đạt tình cảm cá nhân của mình lên trên, tôi xem thường mạng sống của mẹ để rồi không lúc tôi không nghĩ về ngày hôm đó. Tôi sợ hãi không dám đối diện với mẹ, tôi trốn tránh mọi thứ liên quan đến mẹ với hy vọng sẽ không gợi nhớ đến mặc cảm tội lỗi ấy. Nhưng tôi đã lầm. Mỗi khi nhắm mắt thì gương mặt đau đớn của mẹ lại hiện ra. Bất cứ nơi nào, tôi đều thấy hình ảnh của mẹ. Mẹ trách tôi, mẹ nói tôi giết mẹ, mẹ bắt tôi trả mạng cho mẹ..Không, tôi không muốn, không muốn!!!!
“Đồ bất hiếu. Mày đã giết tao.”
“Trả mạng cho tao”
XOẢNG..
Tấm gương vỡ tan, bàn tay tôi rướm đầy máu. Tôi không muốn nghe nữa, làm ơn đừng nói nữa..làm ơn..
“Trả mạng cho tao..”
“Trả mạng cho tao..”
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!! – tôi hét lên, kèm theo đó là tiếng rơi của đồ vật. Tôi ném tung mọi thứ, ném vào khoảng không mà tôi cho là mẹ đang đứng ở đó. Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi la hét như điên hòng át đi tiếng nói trong đầu mình. Tôi tự đập mạnh vào đầu với hy vọng sẽ xoá tan được nỗi ám ảnh đó.
Chợt bàn tay ai đó giữ tay tôi lại, ngăn không cho tôi tự tổn thương chính mình. Tôi chưa kịp phản ứng thì cảm giác ấm áp từ cơ thể anh đã truyền sang tôi. Anh ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt như sợ rằng tôi sẽ tan biến mất.
-Thành Long… Thành Long àh..em sợ.. – tôi không thể hiểu bản thân mình được nữa, tôi gọi tên anh, siết lấy cơ thể anh, dựa đầu vào vai anh mà khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình yếu đuối như thế..
-Không sao đâu..Không sao đâu.. – anh vuốt dọc lưng tôi, dịu dàng vỗ về tôi. Tôi như đứa trẻ ngang bướng, càng được dỗ dành thì càng khóc lớn hơn. Cảm giác sợ hãi vừa rồi đột nhiên tan biến nhường chỗ cho sự ân cần của anh. Tôi hiểu lúc này..tôi cần anh…
Tôi không nhớ mình đã khóc trong bao lâu, tôi chỉ biết vừa tỉnh dậy tôi đã thấy mình gối đầu trên ngực anh mà ngủ. Giấc ngủ đầu tiên trong suốt một tuần qua, kì lạ là tôi không hề thấy ác mộng hay gì cả. Không lẽ..nhờ anh ư?
Anh thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều. Anh ngày trước khác anh bây giờ nhiều lắm. Nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu đây có phải cùng một người không? Bởi anh mà tôi biết lúc nào cũng lạnh lùng với tôi, anh mà tôi biết tàn nhẫn vứt bỏ tình cảm của tôi, anh mà tôi biết chưa từng quan tâm đến sự hiện diện của tôi, anh mà tôi biết sẽ không bao giờ yêu tôi..
Nhưng người thay đổi nhiều nhất là tôi. Trần Gia An ngu ngốc chỉ biết yêu anh đâu rồi? Cơ thể này, gương mặt này..đây có thật sự là tôi? Tôi ghê tởm, khinh bỉ chính tôi. Tôi có thể làm tình với bất cứ thằng đàn ông nào chỉ để thoả mãn dục vọng. Cơ thể dơ bẩn này có xứng đáng với anh nữa không? Tôi đánh mất lương tâm của mình.Giết hàng trăm người chỉ để thực hiện được kế hoạch điên rồ. Tại sao tôi có thể tàn nhẫn như thế? Tôi làm tất cả mọi chuyện để được gì? Thù hận? Trả thù? Đây thật sự là điều mà tôi mong muốn ư? Tôi khiến anh đau đớn, tôi cướp mất người thân duy nhất của anh..Tôi trả thù được rồi nhưng tại sao tôi lại đau như thế? Tôi mệt mỏi, mệt mỏi với nỗi ám ảnh, mệt mỏi với sự dằn vặt, mệt mỏi với thù hận và mệt mỏi với chính bản thân mình. Liệu đã quá trễ để tôi quay lại..?
Ngày mẹ mất, anh không khóc và những ngày sau đó cũng không. Mọi người nói anh lạnh lùng, nói anh vô cảm nhưng tôi hiểu, vì anh không bao giờ để lộ mặt yếu đuối của mình..vì anh không còn nước mắt để khóc nữa.. Nhưng tại sao anh không hỏi tôi? Anh chắc chắn đã thấy tôi chạy trốn khỏi nhà và vì cớ gì anh không một chút nghi ngờ? Nếu anh biết..tôi là người đã giết mẹ thì anh sẽ còn yêu tôi hay không?
Tôi vuốt nhẹ gương mặt đang say ngủ. Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi..đều là những thứ tôi từng yêu. Trước đây không biết bao nhiêu lần tôi muốn chạm vào nhưng không lần nào tôi tỉnh dậy mà có anh bên cạnh. Mãi chìm vào suy nghĩ, tôi không nhận ra anh đã dậy từ lúc nào. Anh nhìn tôi rồi cười, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng được thấy. Anh khẽ đưa tay, mâm mê vài sợi tóc rối của tôi. Không hiểu sao tim tôi đập loạn nhịp, tôi làm sao thế nào?
Không thể để anh nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này được. Tôi vội trở mình, quay lưng sang anh. Vòng tay ấm áp bất ngờ ôm lấy tôi, tôi định đẩy anh ra nhưng rồi lại thôi. Câu chuyện nào cũng sẽ có hồi kết và tôi có thể đoán được cái giá mà tôi sẽ phải trả cho tất cả việc làm của mình sẽ rất lớn..Tôi sẽ đặt cược ván cuối cùng trong trò chơi tình yêu này.
-Anh có yêu tôi không?
Bàn tay đang vuốt ve tôi bỗng ngừng lại, dù không nhìn tôi vẫn có thể nhận ra sự lúng túng của anh.
-Có.. – anh thì thầm rồi hôn nhẹ vào tóc tôi.
-Nhiều không?
-Rất rất rất nhiều..
-Rất nhiều là bao nhiêu?
-Hơn cả mạng sống này..
-Trong bao lâu?
-Anh không thể yêu em mãi mãi..
Tim tôi chợt thắt lại, anh không thể yêu tôi mãi mãi được ư? Vậy tình yêu của anh dành cho tôi là gì?
-Nhưng..anh sẽ yêu em đến khi nào anh không thể thở, không thể sống và không thể yêu em được nữa.
Cảm xúc như vỡ oà, tôi không thể kiềm nén được mà khóc. Bao nhiêu toan tính, thù hận cứ thế trôi đi theo dòng nước mắt chỉ còn đọng lại trong tôi những yêu thương mãnh liệt. Hận anh nhiều nhưng cũng yêu anh thật nhiều. Dù cho anh có xấu xa, hèn hạ đến mức nào đi nữa thì tôi vẫn yêu anh. Tôi cứ nghĩ lòng thù hận sẽ giúp tôi quên anh, quên đi tình cảm tội lỗi này nhưng không thể. Tôi là cây và anh là nước. Cây không có nước sẽ tàn úa cũng như tôi sẽ chết nếu không có anh.. Điều mà tôi không thể nào chối bỏ..tôi yêu anh…!
-Ăn đi.. – tôi nhấn nó ngồi xuống ghế. Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn thoáng nét ngạc nhiên của nó mà tôi cười khoái chí. Nó không nghĩ tôi có đủ thời gian chuẩn bị chu đáo như thế đúng không?
Nó cầm thìa lên, chưa đầy 1 giây, cái thìa rơi phịch xuống bàn. Nó khẽ rên rồi ôm lấy bàn tay phải. Mặc kệ nó đồng ý hay không, tôi giật lấy tay nó để rồi đau đớn nhìn vết thương vẫn không thôi rỉ máu. Máu thấm đẫm miếng vải băng ở lòng bàn tay nó. Ngốc thật..lúc nào cũng phải tự tổn thương mình ư?
-Aaaa.. – tôi giơ thìa thức ăn trước mặt nó.
Nó ngơ ngác nhìn tôi rồi lắc đầu. Nó nghĩ nó không muốn thì tôi không ép được nó sao?
-Không chịu..vậy anh móm cho em ăn nhé? – tôi nói rồi từ từ rúc tay lại. Ánh mắt nó trở nên bối rối rồi nó nhỏm người dậy, chồm người về phía tôi, đớp trọn lấy thìa thức ăn. Hai má nó đỏ ửng lên trông đáng yêu hết sức.
-Ngon không?
Nó gật đầu thật nhẹ, ngoan ngoãn để tôi đút từng thìa thức ăn. Tôi thích thú nhìn ông mặt trời trên mặt nó hiện ra mỗi lúc một rõ. Lâu lắm tôi rồi mới được thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của nó nhỉ?
Tôi đã có thể đối diện với tình cảm thật của mình. Tôi yêu nó, yêu nó rất rất nhiều. Qua những gì đã trải qua, tôi rút ra một điều..trên đời này không có gì là mãi mãi. Như quy luật của tự nhiên, hoa nở rồi sẽ úa, nắng rồi sẽ tắt, mưa rồi sẽ ngừng, sống rồi sẽ chết, yêu rồi sẽ hết..Mãi mãi..có gì chắc chắn được điều đó? Mãi mãi là khi nào, là bao lâu? Ai có thể biết được khi nào mãi mãi sẽ kết thúc. Tôi không dám hứa rằng sẽ yêu nó mãi mãi cũng không thể hứa sẽ mãi mãi bên nó..nhưng chừng nào tim tôi còn đập, thì tôi vẫn còn yêu..
Nó thay đổi một cách chóng mặt. Thái độ của nó vẫn thế, nó vẫn tỏ ra lạnh lùng, không cần tôi nhưng hành động của nó thì phản bội lại nó. Lúc ngủ, nó luôn né tôi, không cho tôi lại gần, thế mà lúc tôi vờ giận dỗi, không quan tâm đến nó thì nó đột nhiên xích lại gần rồi ôm tôi mà ngủ. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình chẳng khác nào con rối trong tay nó, nó khiến tôi quay vòng vòng, làm mọi điều mà nó muốn. Mà nghĩ lại, tôi còn thay đổi nhiều hơn nó. Phan Thành Long vô tâm đâu rồi? Tôi quan tâm, lo lắng cho nó từng chút một, tôi không muốn nó phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Tôi không biết nó đã gặp chuyện gì khủng khiếp nhưng nó vẫn thường khóc vì những cơn ác mộng. Mỗi lần thế thì tim tôi lại đau như hàng ngàn mũi tên cứa vào. Giá như..giá như tôi có thể chịu đựng tất cả thay nó..
Lần này tôi sẽ giữ nó thật chặt. Tôi sẽ không để vụt mất nó bất cứ lần nào nữa. Bởi hạnh phúc phải nắm lấy bằng chính tay mình. Nếu chỉ có đứng đó mà thở dài thì hạnh phúc cũng sẽ trôi qua..
-Thành Long..
-Hả? – tôi tròn xoe mắt nhìn nó, nó chịu mở miệng nói chuyện với tôi rồi sao? Tôi không nghe nhầm chứ?
-À..không có gì. – nó cúi gầm mặt xuống.
-Chuyện gì? Nói đi An..
-Tôi..
-Sao?
-Tôi muốn..
-Muốn gì?
-Tôi..anh..
Nó cứ ngập ngừng mãi mà không nói. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến nó như thế? Không lẽ nó muốn “…”? Không hiểu sao mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, tôi nuốt nước bọt liên tục, hồi hộp theo từng lời nó của nó. Nếu chỉ là chuyện đó thì không phải tôi quá lời hay sao? Chỉ cần nó muốn, tôi sẽ “phục vụ” nó tận tình mà..
-Anh..mua kem cho tôi được không?
Từ trạng thái sung sướng tôi bỗng dưng hoá đá. Mua kem? Chỉ như thế thôi sao?
-Kem?
-Uhm.. – nó nói rồi chui rúc vào chăn hòng che gương mặt đỏ au vì xấu hổ.
-Chờ anh tí! – Thèm kem thì nói thèm kem có gì phải ngập ngừng chứ? Làm tôi cứ nghĩ nó sẽ..Haiz..đầu óc tôi dạo này thật là..!!! Tôi nói rồi vui vẻ ra ngoài. Tôi nào biết rằng, điều tồi tệ nhất đang diễn ra với tôi và nó…
Cạch..
Anh về rồi ư? Không phải anh chỉ vừa mới đi thôi sao? Tôi vội chui ra khỏi chăn để rồi thất vọng khi người bước vào không phải anh.
-Ba?
-Thành Long đâu rồi? – ba đảo mắt khắp phòng.
-Vừa ra ngoài rồi..nhưng có chuyện gì sao ba?
-Chừng nào nó về?
-Không biết..
Ba thở dài rồi ngồi trên chiếc ghế sô pha, mặt đối mặt với tôi. Nỗi bất an trỗi dậy trong tôi, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra..
-Con và Thành Long là mối quan hệ gì?
-Ba hỏi gì kì vậy? Đương nhiên là anh em rồi. – tôi cố tỏ ra bình tĩnh mà trả lời. Tôi không muốn lặp lại chuyện này một lần nữa. Mẹ..và giờ không thể là ba..
-Là anh em thật không?
-Thật..
-Vậy đây là gì? – ba ném cho tôi chiếc điện thoại đang mở sẵn một video.
Tôi rụt rè nhấn nút play. Tôi có thể nhận ra đây là phòng của tôi và anh..và trên chiếc giường quen thuộc, anh đang cưỡi trên người tôi. Tôi vội ném điện thoại xuống sàn nhưng màn hình vẫn không tắt. Tiếng rên, tiếng thở dốc cứ vang lên dồn dập. Sức lực tôi đột nhiên biến mất, tôi đứng sững người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ai có thể quay cảnh tôi và anh đang làm tình? Người duy nhất thấy được cảnh đó là mẹ. Mẹ không thể quay đoạn phim này được..không thể..
-Ba hỏi con lần nữa, con và Thành Long là quan hệ gì? – Ba nhẹ nhàng nhặt điện thoại lên rồi bấm tắt.
-Con..
Tôi cười toe toét suốt quãng đường về nhà, cứ nhìn bịch kem cầm trên tay thì không hiểu sao khoé môi tự vẽ nên nụ cười. Cuối cùng nó đã chịu mở lời với tôi. Không biết gương mặt của nó khi thấy nhiều kem như thế nào nhỉ? Sẽ vui mừng hay sẽ la mắng vì tôi mua quá nhiều? Mặc kệ, nó vui cũng được, nó mắng tôi cũng được..Ít ra như thế, nó vẫn còn cảm xúc đối với tôi. Có lẽ..có lẽ nó đã tha thứ cho tôi. Tôi biết đó chỉ là do tôi suy diễn nhưng tôi vẫn muốn hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, nó sẽ mở lòng, sẽ tha thứ cho lỗi lầm của tôi dù tôi biết..điều đó rất khó!
Nụ cười tắt hẳn khi tôi đặt chân trước cửa nhà. Cánh cửa mở toang..đã có chuyện gì xảy ra? Tôi vội chạy nhanh vào nhà tìm nó, tôi không thể, không thể mất nó được.
BỐP..
Tiếng động lạ vang lên từ phòng tôi. Như điên như dại, tôi lao nhanh vào phòng để rồi ngỡ ngàng nhìn ông. Năm dấu tay hiện rõ trên đôi má, nhuộm đỏ ửng đôi má trắng sứ thường ngày của nó. Tôi không nhìn nhầm chứ? Ông tát nó???
-Quyết định cuối cùng của con là..? – ông phát hiện ra sự xuất hiện của tôi, ông hỏi nó mà mắt nhìn đăm đăm về phía tôi.
Gương mặt nó thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi nhưng rồi trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Và hình như nó không thích sự xuất hiện của tôi lúc này. Nó nhìn tôi, đôi mắt nâu đầy hỗn loạn. Phân vân, bối rối, lo lắng, thất vọng..những cảm xúc liên tục thay đổi trên đôi mắt ấy…Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Hai tay nó nắm chặt lại, dường như nó đã có câu trả lời. Câu nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tim tôi rỉ máu..
-Con sẽ kết hôn với Anna.
-Con sẽ kết hôn với Anna.
Kết hôn? Nó sẽ kết hôn với Anna? Chắc chắn tôi chỉ nghe nhầm thôi. Nó không thể nào chấp nhận lấy ả ta được. Bởi người nó yêu là tôi, là Phan Thành Long này đây!!!
-Jiyong àh, em nghĩ em đang nói gì vậy hả? Đùa thế không vui đâu..
-Anh hai, em và Anna sớm hay muộn gì cũng phải kết hôn thôi.
-AN!!!! Đây không phải là chuyện có thể đùa giỡn đâu!
Mặc kệ thái độ phản đối của tôi, nó đẩy tôi ra rồi nhìn ông.
-Con sẽ kết hôn với Anna. Ba vừa lòng chưa?
-Tốt! À Thành Long này, con muốn mời bạn bè thì cứ mời nhé. – Ông mỉm cười nhìn tôi đầy thách thức rồi lướt thật nhanh ra ngoài. Tôi biết thế nào cũng có ngày này mà. Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã biết ông không ưa gì tôi. Ông đeo một lớp mặt nạ hoàn hảo, ông tỏ ra yêu thương tôi trước mặt mẹ nhưng tất cả chỉ là giả tạo. Tôi không biết tôi đã quá nhạy cảm hay không nhưng ánh mắt của ông như nói rằng “Gia An sẽ không bao giờ thuộc về mày”. Mẹ kiếp, tôi đã từng nói tôi ghét ánh mắt ấy chưa nhỉ???
Đợi ông đi khuất hẳn, tôi đóng sầm cửa lại, ép nó vào góc tường. Tôi phải làm rõ mọi chuyện. Tại sao ông có mặt ở đây? Tại sao ông tát nó? Và hơn hết..lý do tại sao nó chấp nhận kết hôn với ả.
-Giải thích đi.
-Giải thích gì?
-Tất cả.
-Làm tình. Quay lén. Phát hiện và kết hôn.
-Nói rõ hơn đi!!!!! – tôi nói gần như hét lên. Nó nghĩ bây giờ là lúc nào mà còn tỏ thái độ ương bướng như thế? Hay tôi không đáng để biết rõ mọi chuyện ư?
Nó không nói gì mà chỉ hướng mắt về chiếc điện thoại đặt trên bàn. Ngay lập tức, tôi thả nó ra rồi tìm xem đoạn phim ghê gớm nào đang nằm trong chiếc điện thoại ấy. Đoạn phim nào có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời ông ta một cách điên rồ như thế.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Là tôi và nó. Tại sao..tại sao lại có đoạn phim này? Anna..chắc chắn là ả, chính ả là người đã quay lén đoạn phim này và đưa ông ta xem. Ngoài ả ra thì không ai biết chuyện tôi và nó. Tôi đã quá xem thường ả, tôi quá sơ suất mà không cảnh giác với ả. Ả đúng là con rắn độc, dùng mọi thủ đoạn chỉ để được kết hôn với nó. Tiền thật sự quan trọng đến mức khiến ả xem thường hôn nhân đến thế sao? Nếu ả có được nó, ả sẽ không dễ dàng gì buông tha cho nó. Ả sẽ bám víu, lấy nó làm bàn đạp để thực hiện được những mơ ước hão huyền của chính ả. Điều ấy không thể xảy ra..không thể..
-Đừng kết hôn với Anna..
-Không thể.. – nó nói thật khẽ rồi vội quay lưng, né tránh ánh mắt của tôi.
—————
Thuộc truyện: Incest
- Incest - chương 2
- Incest - chương 3
- Incest - chương 4
- Incest - chương 5
- Incest - chương 6
- Incest - chương 7
- Incest - chương 8
- Incest - chương 9
- Incest - chương 10
- Incest - chương 11
- Incest - chương 12
- Incest - chương 13
- Incest - chương 14
- Incest - chương 15
- Incest - chương 16
- Incest - chương 17
- Incest - chương 18
- Incest - chương 19
- Incest - chương 20
- Incest - chương 21
- Incest - chương 22
- Incest - chương 23
- Incest - chương 24
- Incest - chương 25
- Incest - chương 26 Hết
Leave a Reply