
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Dì 7 Bún Riêu Và 2 Đứa Cháu Lộ Thiên. Tác giả: Rồng Rồng. Chẳng biết quán bún riêu của Dì 7 có từ khi nào. Chỉ biết nó là một cái quán liu xiu,nằm vỏn vẻn ở một gốc đường gần bến phà Cái Vồn ở huyện Bình Minh- tỉnh Vĩnh Long. Bờ bên kia là Thành Phố Cần Thơ.
Truyện gay: Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên – Chương 1
Tác giả: Rồng Rồng
Lưu ý: Một phần truyện có nội dung dành riêng cho người lớn (18+) trên 18 tuổi bạn không nên đọc nếu dị ứng với thể loại truyện này.
Mặc dù chỉ là quán ăn nhỏ. Nhưng nhờ tài nghệ nêm nếm của Dì 7 rất tài tình nên khách tới ăn rất đông. Nhằm giờ cao điểm, khách đến ko có chỗ ngồi, Dì 7 phải bày thêm bàn ghế lấn ra mặt đường. Ko thiếu lần công an Thị Trấn tới nhắc nhỡ Dì, thanh tra giao thông cũng có. Rồi đâu cũng vào đấy. Công an đến nhắc thì Dì dẹp dô, công an đi rồi thì Dì lại bày ra như cũ. Dường như khách khứa cũng quen dần với chuyện đang ăn phải bộp chộp bưng tô chạy vào trong lề mà tạm đứng. Nghe nói a.. quán dì 7 bị công an liệt vào danh sách những hộ buôn bán lấn chiếm lòng lề đường gây cản trở phương tiện lưu thông qua phà
Ngoài biệt danh chính thức là Dì 7 bún riêu , thì Dì còn có một biệt danh phụ mà dân sành ăn đặt cho Dì là ” 7 Dao Lam”. Bởi lẽ , khắp cái bến phà này, từ người bán hủ tiếu gõ cho tới các quầy phở, hủ tiếu ,bánh canh. Nếu nói quán nào sắt miếng thịt mỏng nhất thì phải nói đến quán của Dì 7. Người ta gọi Dì là “7 dao lam” cũng đúng. Bún thì dì cũng để ít hơn quán khác. Giải thích cho sự ít ỏi của tô bún mình. Dì 7 nói ” thịt nạc ăn dầy quá thì nó gây ngán, bún nhiều thì người ta ăn no. 7 muốn thực khách ăn ít mà ngon, chủ yếu là nước lèo đậm đà để người ta nhớ cái hương vị 7 thôi”
Dì 7 có 2 đứa cháu nuôi phụ bán. Đứa lớn 20 tuổi , tên là Ngọc Trinh. Đứa nhỏ 18 , tên Phương Trinh. Cả hai đứa đều là xăng pha nhớt như Dì. Có lẽ. Cái tên kiều nữ mỹ miều ấy cũng là do chị em thân hữu trong giới ưu ái đặt cho. Chị em mang tiếng là cùng chữ ” Trinh” như nhau nhưng thú thật cái lỗ tai cũng chẳng còn chứ đừng nói chi là lỗ rún. Hai đứa mê trai lắm!
Cũng như mọi khi. Dì 7 dọn ra bán bắt đầu từ 5 giờ sáng. Đến độ tầm 8 giờ là quán dì lại chật nức khách. Dì 7 vừa trụng bún vừa nói nheo nhẽo
– Phương Trinh ơiiiii….dọn thêm 2 cái bàn ra đường cho khách ngồi đi con
Nếu như là trước đây thì khi Dì 7 gọi là Phương Trinh nhanh nhão làm ngay. Nhưng gần đây hết công an tới nhắc nhỡ rồi tới thanh tra giao thông làm khó làm dễ. Nghĩ tới cái cảnh bộp chộp bưng dọn đột ngột đó Phương Trinh lại dè dặt
– Thôi đi Dì ơi….mấy ảnh cảnh cáo quài…ngại quá à
Ngọc Trinh đang dọn tô lau bàn nghe thế bèn nói
– Bà cũng biết ngại với trai nữa hả?
Dì 7 trút số bún đã đc trụng vào tô, bốc hốt nêm hành, nêm tỏi , mắt liếc Phương Trinh rồi quở
– Tao biểu sao thì làm dậy đi..con ngựa
– Dái chời cho công an hốt hết bàn ghế cho khỏi bán
– Con hà bá đéo này nói chuyện xíu quẩy quá nha
Nếu là khách mới đến ăn lần đầu thì may ra còn có người nghĩ là mấy dì cháu đang gây lộn. Nhưng kỳ thực ko phải. Dì cháu nhà này đùm bọc, thương yêu lẫn nhau lắm. Chỉ là cách nói chuyện suồng sả dung tục cũng đã quen miệng. Đa phần thực khách ko ai nhịn đc cười . Có lẽ . 1 phần quán dì 7 ngòai nhu cầu ẩm thực ra thì còn mang lại tiếng người sản khóai cho mọi người. Chả trách sao quán dì 7 là địa điễm ăn uống lý tưởng giữa miền quê sông nước.

Phương Trinh lây lẫy bước đi dọn thêm bàn ghế ra đường, phẩy tay gọi 2 người con trai đang đứng chờ ngồi
– Hai anh ơi…ngồi đây nè. Phương Trinh xếp ra 2 cái ghế, nhanh nhão mời khách. Anh mặc áo sơ mi sọc ca rô tay ngắn tên Vinh nhìn cô mỉm cười. Rồi cả 2 anh ngồi vào bàn
– Cho anh 2 tô bún riêu đi
– Dạ
Phương Trinh ẻo mông xoay đi. Lúc này anh bạn đi chung tên Lâm mới đá mắt 1 cái và nói bông đùa
– Dòm tướng cũng đã chứ mày ha
Anh Vinh nhoẽn miệng cười rồi đáp
– Quán này là quán bún riêu bê đê…con mẹ đang trụng bún là Dì 7 Dao Lam…cũng bê đê luôn
– Sao gọi là 7 Dao Lam? Bộ….chặt chém dữ lắm hả?
– Thì lát dòm tô bún biết liền hà
Sở dĩ anh Vinh quá rành cái quán này bởi vì anh là người địa phương ở đây. Anh Vinh có tiệm sửa xe gắng máy ở khóm 2 , cách bến phà cũng ko xa mấy. Tuy vậy. Đây cũng chỉ là lần đầu tiên anh ghé ăn thử thôi. Vì ngoài những điều anh vừa nói , có một nghe đồn nữa là nước lèo ở đây nêm rất ngon. Anh Lâm là bạn của anh Vinh ở Sài Gòn mới về Vĩnh Long chơi.
Tuổi cũng trạc ngang nhau. Sau khi hai anh học xong khóa nghề ở một trung tâm dạy nghề Q7 thì anh Vinh về quê mở tiệm. Anh Lâm thì xin vào làm bảo trì cho 1 salon Yamaha ở Q10, nghe đâu lương lậu cũng thấp lắm. Lần này anh Lâm về Vĩnh Long, thứ nhất là để thăm anh Vinh, thứ hai là anh muốn bàn coi có thể hùng hạp với bạn coi coi có mở rộng đc cái nghề mình học, mà theo anh Lâm nói là dù sao thì mình vừa mở cửa hàng buôn bán xe, vừa sửa chữa, tự mình làm chủ hay hơn là làm công ăn lương.
Thú thật. Những người đẹp trai mà có chí hướng cầu tiến như anh Lâm thì ra đường khối cô mong ước đc ” nâng khăn sửa túi. Ngoặc nổi là anh Lâm vẫn còn độc thân. Mặc dù có bạn gái làm nhân viên bán hàng ở siêu thị điện máy Nguyễn Kim. Nhưng mỗi khi đối đế , hoặc ko có ở gần bạn gái ,anh Lâm cũng ” bóc bánh trả tiền” bên ngoài, ko thì cũng vờ vịt tán tỉnh con nhà lành dụ “tình 1 đêm” cho thỏa đời trai. Thật ra những người đàn ông như anh Lâm ko hề hiếm , nếu ko muốn nói là đại trà. Anh Lâm chưa có vợ, xét về điều này thì có thể cảm thông. Anh Vinh thì quá hiểu tính bạn. Vì thế mà ảnh hỏi
– Sao rồi? Từ lúc xuống Vĩnh Long tới giờ có vờ vịt đc em nào chưa
Anh Lâm lắc đầu
– Chưa vờ vịt đc ai
– Thấy nhỏ nảy đc hông?
– Thôi đi ba
– Sao dậy? Chân dài, dú bự , eo thon..gu của mày mà
Thoạt đầu . Anh Lâm hơi bở dè chừng vì sợ bạn chỉ trêu chọc mình. Nhưng sau 1 lúc suy ngẫm thì anh mới mạnh dạng bàn tán về đề tài này
– Hổng biết có giải phẫu chưa hen mậy?
– Hên xui
Hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại, ngồi trò chuyện rôm rả trong thời gian đợi bún riêu. Một lát sau thì Phương Trinh bưng bún tới. cô lúi cúi để 2 tô bún và dĩa rau lên bàn làm cái áo 2 dây xệ xuống. Anh Lâm nhân cơ hội địa đôi gò bồng đảo của cô. Anh Vinh trông thấy cũng cười túm tím. Phương Trinh biết mình đc trai địa hàng, đúng với sở thích của cô nên cố tình khòm lâu hơn cho hai anh rữa con mắt với cặp dú khủng của mình.
Thật ra đó là khoảng tiền chắt chiu từ quán bún riêu mà mấy dì 6 có đc để đi sang Thái Lan phẫu thuật độn túi nước vào sau những lần phải bơm silicol tại Việt Nam nhưng lúc đó dú to ko đáng kể mà lại có tác dụng phụ. Coi bộ ngực này làm đàn ông mê hơn. Thảo nào Phương Trinh cười khoái trá. Dù sao thì cũng ko còn gì để đặt ra bàn nữa. Phương Trinh phải đứng thẳng lưng lên thôi. Tuy vậy. Hai cái ngấn dú bên trên vẫn lồ lộ ra ngoài do chiếc áo 2 dây màu hồng cổ xệ mà cô mặc quá gợi cảm. Cô vờ vễnh ẻo mông xoay đi. Anh Lâm bất ngờ kêu lại
– Em
– Dạ. Phương Trinh giả ngây
– Lại nói nhỏ nghe nè. Anh Lâm ngoác tay
Phương Trinh điệu bộ ngây thơ, ghé đầu gần lại
– Sao anh?
– Ở dưới làm chưa
Đánh mùi đc 1 gã đàn ông mám gái. Phương Trinh lấp liếm sự thật
– Dạ rồi anh
– Cho anh số ĐT
Phương Trinh vờ làm con nai tơ
– Dạ….lát em lén viết giấy đưa cho….sợ dì em biết la lắm
– Ừm…..nhớ nha
Rồi Phương Trinh lại xoay đi , phụ Dì 7 dọn tô lau bàn để đón khách mới vào ăn.
Anh Vinh nói
– Cái dụ này mới à nha mậy?
– Mới gì đâu….ở Sài Gòn tao từng đụ 1 đứa rồi?
– Cảm giác sao? Anh Vinh tỏ vẻ hồi hởi. Anh Lâm vừa xé khăn giấy lau đũa vừa trả lời
– Bú cặc thì bánh bèo ko có cửa dự….dâm khỏi chê….sướng lắm
– Thật hả? Anh Vinh long đôi mắt lên
– Ủa…tao tưởng mày đụ ẽm rồi chứ
– Có đâu ra..mới tới quán lần đầu
Đúng lúc này thì Dì 7 chỉ tay vào bàn bên kia và gọi to
– Ngọc Trinh ơi Ngọc Trinh….bàn bên nây kêu tính tiền nẩy giờ mà điếc hả con ngựa?
– Dạ…nghe rồi mụ
Anh Lâm và anh Vinh nhìn nhau cười sặc sụa. Lát sau anh Vinh nói
– Ê..mày….con Ngọc Trinh cũng ok lắm kìa
Anh Lâm địa dáng Ngọc Trinh rồi mới xoay lại nói với anh Vinh
– ừ…cũng ngon
Anh Lâm lùa 1 gắp bún vào miệng nhai ngồn ngộn, chỉa chỉa đũa nói
– mày đụ con đó đi, mai đổi cho tao
– hên xui
Anh Lâm rứt miếng khăn giấy trong cái hộp, xếp đôi lại để chùi miệng xong rồi anh gọi lớn
– Tính tiền đê
– Dạ
Phương Trinh nhanh nhão, đặt dĩa rau trụng lên bàn cho khách rồi vội vã đi ra. Cô tính toán
– Hai tô bún riêu 40…trà đá 4000..44 ngàn anh
Anh Lâm loay hoay móc bóp. Anh Vinh nói
– Để tao trả cho
Dứt lời anh Vinh cũng nhõm đít móc bóp. Anh Lâm nói
– Để tao trả cho…lát trả tiền cà phê đi
Anh Lâm vạch bóp lựa tiền ra trả.
– Hên quá..có 4 ngàn lẽ luôn
Phương Trinh cầm tiền và hé môi tươi cười . Cô thọt tay dô áo dú , lấy ra 1 tờ giấy đưa cho anh Lâm, giọng cô ỏng ẹo
– Anh…..số điện thoải của em…..mà anh tên gì dạ…để anh điện em ko biết ai
– Lâm
– Dà…nhớ điện cho em đó nha
– Ừ….mà em có số Ngọc Trinh hông? Cho bạn anh đi
– Dĩ nhiên là có rồi …ủa !!! Mà sao anh biết chị của em tên Ngọc Trinh?
– Tên em là Phương Trinh đưng hông?
– Dạ …đúng ồiiiiii
Anh Vinh hất đầu vào trong nhà
– Hình như ai cũng biết hết ớ….Dì 7 bả la ó rùm beng nẩy giờ mà
– ò….
Phương Trinh quay mặt vào trong gọi to
– Ngọc Trinh oiiiii….có người kiếm bà nè
Ngọc Trinh lật đật chạy ra
– Ai kiếm tui?
Anh Vinh vội trả lời
—————–
Danh sách các chương:
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 2
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 3
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 4
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 5
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 6
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 7
- Dì 7 bún riêu và 2 đứa cháu lộ thiên - Chương 8
Leave a Reply