Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 23
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Còn đây là danh sách nhân sự công ty tính tới thời điểm hiện tại cùng việc chỉnh sửa bậc lương, chế độ phụ cấp có sự thay đổi do phía công đoàn đề nghị. Cậu chuyển lại cho TGĐ xem xét.
Sau khi làm việc với các trưởng phòng nó liền lật các văn bản ra xem và nhận thấy các văn bản này khá quan trọng nên nó trực tiếp đem đến cho phía chủ tịch vì hiện tại TGĐ không có mặt tại công ty.
Kỳ lạ…Sao chẳng có ai thế này?…
Không gặp…vẫn hay hơn…
Mình sợ phải đối mặt…haiz..
Nó vỗ vỗ xấp văn bản trong tay.
Nhưng…đây là trách nhiệm mà mọi người cũng như cty đã giao phó cho mình…
Một lần nữa nó trở xuống.
-Công việc xong rồi chứ? Chị tiếp viên ân cần hỏi.
Nó ngán ngẩm lắc đầu nguầy nguậy đáp:
-Chưa xong đâu chị…Có lẽ em phải gặp trực tiếp Chủ tịch trình bày…
Chị ta liền tỏ vẻ mặt hình sự.
-Em đi đi! Chúc may mắn.
Nó phì cười rồi nhờ một tài xế của cty chở đi.
-Cậu đã đến nhà Chủ tịch rồi sao?
-Hum? Là sao ạ? Bác có thể nói rõ không ạ?
-Vì tôi đã làm tài xế trong cty bao nhiêu năm mà không biết nhà chủ tịch, tôi chưa bao giờ đến đó! Cậu chắc có duyên…ấy nhỉ!
-Hì…không đâu ạ! Chẵng qua ngẫu nhiên thôi… À bác nhanh đến đó được không ạ! Cháu đang gấp…
-Được rồi!
…
-Sao? Không có ai à?
-Vâng! Cháu nhấn chuông nhưng có vẻ không ai ở nhà thì phải…
-Có cần tôi chở cậu về cty không?
-Um…bác cứ về cty trước!
-Vậy thì tôi trở về cty, nếu có gì cậu về cty tôi sẽ trở lại đón cậu.
-Cảm ơn bác!
Vì trách nhiệm trong công việc nên nó đành đứng đợi… Một lần nữa nó đứng trước cổng nhà- nơi nó đã một lần bước ra và khóc.
Đối với nó, cánh cổng này như một ranh giới rạch ròi.
Xót xa…
15 phút. 20 phút. Rồi 30 phút đã qua. Nó ngao ngán nhấn chuông thêm lần nữa và nó chắc chắn đây là lần cuối cùng nó đứng ở đây là nhấn chuông cổng. Nó thầm than trách trong lòng, đúng là kẻ làm tôi tớ thì phải lụy hạ bề trên.
Cũng sắp tan ca chiều rồi… Nó quyết định rời đi không chờ đợi hay hy vọng sẽ gặp Chủ tịch hoặc TGĐ cty nữa, dù sao thì mai cũng đến cty và ắt cũng gặp và chắc chắn nó sẽ giao nốt “cái của nợ” trong tay này đây. Nó chậm chạp bước đi trong khu phố nhà giàu chi chít biệt thự xa hoa. Con đường vắng hoe và nó chẳng ngại chệch choạng thả bước dưới lòng đường. Ngắm nhìn sự giàu sang nơi đây nhưng trong lòng nó chẳng gợi lên chút ham muốn nào…
Ngẩng đầu nhìn những áng mây trôi trong gió nó cảm thấy dễ chịu. Nó ước chi nó được làm một áng mây trắng nhỏ, tự tại cùng người tình là gió, bên nhau mãi không xa rời, gió thổi mây sẽ bay theo gió, một tình yêu của gió và mây… Ngẩn ngơ nghĩ ngợi trong lòng, nó bỗng dưng nhớ về hắn. Thầm tự hỏi trong lòng ngày hôm đó hắn có tìm mình hay không? Và hắn đã khỏi bệnh hay chưa… Chỉ một cuộc gọi thôi là nó sẽ được nghe hắn nói nhưng nó không thể…
Xoạt.
Xấp hồ sơ trong tay rớt xuống đường, gió thổi tung hất ra xa. Nó cúi xuống hấp tấp nhặt từng tờ, gió như muốn trêu đùa với nó thổi thổi, hất hất mấy tờ giấy ra giữa đường. Thật khó khăn để gom lại. Nó thở phào, bước ra nhặt tờ cuối cùng.
Nó không hề biết…
Từ đằng xa chiếc Rolls royce đang chạy tiến về phía nó khá nhanh. Nó vẫn còn ngồi dưới đường nhặt tờ giấy cuối cùng lên. Phủi phủi chút cát bụi bám trên tờ giấy. Vừa đứng lên thì…
RÉTTT…RÉT…T…T…T…
Nó hãi hùng đứng chết trân. Đôi chân nó run lên… Mặt tái đi chẳng còn một giọt máu. Tim nó đập liên hồi. Nó thầm cảm ơn thượng đế vì…nó vẫn còn nhận thức được tim nó vẫn còn đập.
Nó sợ hãi, vội bước vào trong. Bước được vài bước thì nó đột nhiên quay đầu lại. Hình ảnh chiếc xe lướt qua trong trí nhớ nó… Chiếc xe đứng yên.
Lại gần hơn nhìn vào trong cửa kính nó hốt hoảng nhìn thấy người ngồi trước vô lăng đang gục xuống bất động.
Nó đập đập vào cửa kính.
-Ông ơi…ông…ông không sao chứ…
-Ông có nghe tôi nói không…
Nó không ngừng đập, rõ vào cửa kính và gọi người đàn ông trong xe. Loay hoay một hồi nó cũng bật được cánh cửa. Đẩy đẩy người đàn ông ngồi trong xe.
-Ông không sao chứ?
Nó sợ hãi cúi xuống thấp nhìn gương mặt người trong xe.
-Chủ tịch Cao!
-Chủ tịch! Chủ tịch! Ông không sao chứ?…Chủ tịch! Ông mau tỉnh dậy…
Nó vịnh vào vai Cảnh Hùng lắc lắc.
-Hmm…ơ… Cảnh Hùng lên tiếng yếu ớt, khẽ cử động, ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy vết trầy trên trán do đầu va chạm vào vô lăng nên rướm rướm chút máu. Nó vội lấy chiếc khăn trắng trong túi áo vest của mình đấp vào trán Cảnh Hùng.
-Chủ tịch…không sao chứ ạ? Tôi thật sự xin lỗi, vì tôi bất cẩn mà xém chút…
Cảnh Hùng vội hất tay nó ra, nó cũng im bặt.
-Không cần cậu lo! Mau ra khỏi xe tôi. Cảnh Hùng yếu ớt nói. Vầng trán nhăn lại tạo thành nếp, tay ôm lấy đầu.
-Nhưng Chủ tịch vẫn ổn chứ?
Cảnh Hùng không trả lời, tay vẫn ôm lấy đầu, rên rỉ.
-Tình trạng này không tốt… Tôi sẽ gọi TGĐ đến đưa Chủ tịch về. Chủ tịch không thể như thế này mà láy xe về nhà…
-CẬU CÂM NGAY CHO TÔI! Cảnh Hùng đập tay vào vô lăng. -VÌ CẬU MÀ CON TÔI PHẢI VÀO BỆNH VIỆN…VÌ CẬU MÀ NÓ…HUHU…NÓ NHƯ ĐÃ CHẾT RỒI…HUHU…VÌ CẬU…HUHU…
Nó run rẩy người. Nó như không tin vào những gì đã nghe thấy…
-CẬU…CHÍNH CẬU ĐÃ GÂY RA CHO GIA ĐÌNH TÔI…CẬU BIẾT KHÔNG HẢ.? HẢ? VỢ TÔI VÌ SỐC TRƯỚC TÌNH TRẠNG CON TÔI MÀ LÊN CƠN SUY TIM ĐỘT TỬ…CẬU BIẾT KHÔNG HẢ? HUHU…
Nó bàng hoàng gục xuống đường, nước mắt không ngừng tuôn ra. Nó khóc như chưa từng được khóc.
Đoòng…rầm…ào…ào…
Mưa lại rơi. Nó ngồi dưới mưa ngẩng cao đầu lên trời tự hỏi sao số phận nó lại như thế nào, tại sao nó như thế này,…
-Huhu…hu…
Những lời nói của ông ta vẫn không ngừng vọng lại, ong ong trong đầu như một lời oán trách…Vì cậu mà con tôi phải vào bệnh viện…vì cậu mà con tôi…như đã chết rồi…vì cậu mà vợ tôi…lên cơn đột tử…
-Hu…hu…u…-Không…không…nhất định không phải…ông ấy chỉ nói gạt mình…Tiểu Tinh, anh không sao phải không…hức…em sẽ tìm anh…được thấy anh…hức…
Nó bò dậy, nặng nề bước đi dưới trời mưa. Nó ho khù khụ cùng cơn nấc. Mưa như đang đè nặng nó xuống.
-Em…muốn gặp anh…anh sẽ không sao…Tiểu Tinh…
PHỊCH.
Sau khi trở về nhà, Cảnh Hùng mệt nhọc thu xếp ít quần áo cho vào vali trở lại bệnh viện. Lúc này, ông chẳng thể nào nghĩ đến điều gì khác ngoài tình trạng của con trai ông.
Cảnh Hùng chau mài đặt tay lên trán, nơi vết trầy do va đầu vào vô lăng lúc nãy… Tay ông nắm chặt tạo thành nắm đấm, đập mạnh xuống bàn…
Ngồi giữa căn phòng quen thuộc của hai vợ chồng nhưng giờ trở nên trống trãi, lạnh lẽo… Trong lòng Cảnh Hùng trở nên bi thương khôn siết…
Ông khép cửa lại bước ra ngoài. Dù cơn mưa vẫn chưa dứt hạt, lâm râm lâm râm từng giọt… Cảnh Hùng lái xe đến bệnh viện.
KÉTT…
Ngồi trong xe nhìn về phía trước trong đầu ông như vừa bị tẩy não, như không suy nghĩ điều gì… Như là không cảm xúc. Một con người nhỏ bé dáng hình quen thuộc đang nằm bẹp xuống đường…
Cảnh Hùng quay xe sang hướng khác.
KÉTT…
Bước ra xe mặc kệ trời mưa, Cảnh Hùng bế phốc nó vào trong xe quay trở về nhà.
-Hức…ức…tiểu…ức…tinh…anh…nhất định…không…sao…hức…
-Tiểu…tinh…hức…
-…
Nhìn vào kính chiếu hậu, Cảnh Hùng nhìn nó bằng ánh mắt sắc bén…nhưng nghe nó không ngừng gọi thầm thì tên đứa con mình trong cơn nấc khiến Cảnh Hùng có chút dịu đi sự căm ghét, thù oán…
Tại sao tôi lại đưa cậu lên xe…tại sao tôi lại đưa cậu về nhà tôi… Cậu đúng là…Hừ… Tôi không biết tôi đang làm gì…Phải làm gì…
-Tiểu…tinh…
-Tiểu…tinh…hức…hức…
Cảnh Hùng khó chịu nhìn qua kính chiếu hậu.
Đưa nó vào trong nhà, đặt nó nằm xuống ghế sôpha phòng khách. Cảnh Hùng liền trở ra xe đến bệnh viện.
-Um…lạnh…
Từ trong sâu thẳm nó cảm thấy lạnh buốt cắt da thịt. Mắt nó khẽ mở. Chớp chớp. Nó giật mình bật dậy đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây đối với nó không xa lạ nhưng cũng không quen. Nó chỉ thắc mắc…tại sao nó lại ở nơi này? Làm sao nó có thể đến được nơi này… Nó vỗ vỗ đầu…cố nhớ… Nó nhớ nó vẫn còn ở trên đường… Trời mưa…
Nhìn lại quần áo ướt sũng nước, nó cảm thấy cơ thể nó như đông cứng lại.
Nó đứng lên… Hãi hùng đứng lặng người đi khi nhìn thấy một chiếc bàn khăn trắng muốt phía đối diện. Một di ảnh và ba chiếc khăn trắng nằm yên. Nó nghe thoang thoảng xung quanh mùi nhang khói…
Nó chậm chạp tiến về phía đó. Những tiếng hét của ông ta lại văng vẳng trong đầu nó.
Không…không phải đâu mà…mình không có làm…tại sao ông ta lại trách mình…hu…hu… Nó khuỵ một chân xuống, dáng nửa quỳ trước bàn khăn trắng… Nó đột ngột ngước lên với ánh mắt hốt hoảng, lo sợ…
Còn anh đâu…anh ở đâu…hức…
Tiếng oán trách của ông ta lại văng vẳng trong đầu nó. Nó gào lên trong cơn nấc:
-TIỂU TINH…ANH Ở ĐÂU…MAU XUỐNG GẶP EM ĐI…HUHU…HU…
-TIỂU TINH…EM BIẾT ANH ĐANG Ở TRÊN LẦU…ANH MAU XUỐNG GẶP EM ĐI MÀ…
-TẠI SAO ANH TRỐN KHÔNG GẶP EM CHỨ? Huhu…hu…hu…u….
Cạch.
-Nó không ở trên lầu. -CẬU ĐỪNG GÀO THÉT NỮA…NÓ SẼ KHÔNG GẶP CẬU NỮA…NÓ…Huhu… Cảnh Hùng hét to giống như nó, gương mặt đau đớn.
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply