Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 3
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Con biết rồi!
-Ừ…thôi…ba có việc, con làm việc tiếp đi.
-Dạ!
Trong khi đó tại phòng trưởng khoa QTKD thuộc trường ĐH danh tiến nhất ở thành phố.
cốc cốc
-Vào đi!
-Thưa GS! Em là Triệu Minh em…
-À! Triệu Minh em vào đi, ngồi ghế chờ thầy vài phút nhé.
-Dạ vâng ạ!
Triệu Minh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, khẽ dõi theo ánh mắt hơi chau lại của vị Giáo Sư già, tóc đã bạc trắng hoàn toàn như một ông tiên, nhưng hiền hay ko thì nó ko dám khẳng định bỡi các anh chị khóa trước nó hay bảo rằng ” Trưởng khoa là sát thủ”, nó nghĩ thầm: ” Chắc thầy chấm điểm gắt lắm…”
Nó gướng người lên xem bàn làm việc của “sát thủ” nó thấy có rất nhiều quyển luận văn, và duờng như mỗi lần xem là “sát thủ” lại chau mài. Nó cảm thấy không khí trong phòng như bị loãng ra, bất giác nó ôm chặt quyển luận văn dày 90 trang trong tay.
sát thủ đột nhiên lên tiếng:
-À! Thầy quên mất, thầy đã xem mail đăng kí làm luận văn cuối khóa học của em. Đề tài thì thầy đã duyệt qua, em có thể thực hiện nó và thầy tin với đề tài đó em sẽ thành công.
-Dạ! Em cũng đã chuẩn bị, thầy xem giúp em ạ!
Nó vội kính cẩn đưa quyển luận văn cho “sát thủ”.
-Tốt! Không ngờ em tự tin và tài năng đến thế! Được, để thầy xem nào.
Đôi mắt nhăn nheo vì tuổi tác ẩn sau chiếc kính cận của “sát thủ” như lóe lên một luồng sáng mới.
soạt
xẹt
-Ùm…
sọat
-Tốt!
xẹt xẹt
-Rất hay!
Nó nín thở dõi theo từng ánh mắt của “sát thủ” và sau mỗi lời nhận xét khiến nó thở phào nhẹ nhõm như thoát khỏi một lưỡi dao của tử thần.
-Dạ…thầy thấy sao ạ?
sát thủ già ngẩng đầu lên từ tốn nói:
-Em viết rất tốt, như thế này thì thầy tin Hội đồng bảo vệ luận văn sẽ chấm điểm rất cao! Tốt rồi, em cứ để đây như vầy là hoàn chỉnh em không cần sữa chữa gì cả. An tâm về nhà chờ ngày bảo vệ nhé!
-DẠ! Dạ, em cảm ơn thầy!
-Điều này là nhờ em cả đấy thôi!
-Dạ…hì! Thưa thầy em về ạ.
-Ùm, em về đi! An tâm nhé!
Nó cúi đầu chào “sát thủ” rồi hớn hở bước ra ngoài. Đóng cửa phòng lại nó thở phào nhẹ nhõm, và nó khẽ nói thầm: “tiên ông nhân hậu”
-Hihi hi hi…
Nó tung tăn chạy tót xuống bãi xe, nhanh chóng lấy xe trở về nhà.
píp píp píp điện thoại của nó vang lên báo hiệu có tin nhắn, nó vội lần tay vào trong túi áo khoát lấy điện thoại ra xem. Thì ra là tin nhắn của mẹ nó: ” mẹ đã làm đồ ăn, trưa đi học về con hâm nóng lại nhé! Mẹ có việc gấp phải ra ngoài, có thể đến tối mẹ mới về kịp ” Nó nhanh tay send ngay một tin nhắn cho mẹ: ” vâng! Con pít rùi, mẹ nhớ mua quà cho con nhé!hjhj, yêu mẹ nhiều ”
píp píp píp… ” mẹ sẽ mua quà cho Tiểu Minh, bye con! ”
Cất điện thoại trở lại túi, nó nhẩn nhơ nhẩn nha đạp xe về nhà.
Lúc này tại tập đoàn SKY vị TGĐ vừa kế nhiệm đang bù đầu vào công việc như một cổ máy không nghỉ ngơi, mãi đến giờ nghỉ trưa thì mới hoàn thành xong các công việc sáng nay.
-haiz… Cảnh Tinh thở một hơi dài đầy mệt mỏi. “Đúng là làm TGĐ chẳng dễ dàng tí nào, làm “ông trùm” có lẽ sướng hơn. Nếu ko phải tại ba có ý ép thì còn lâu mới tiếp nhận công việc này! ”
-AAAAA…thật là chán! Một khẩu khí chứa đầy năng lượng bức phá phát ra phòng TGĐ khiến cho những ai ngang qua đó điều nhanh chân chạy về thang máy tuột xuống vù vù thoát ra khỏi tòa nhà để kịp giờ nghỉ ngắn ngủi. Cảnh Tinh nằm thừ ra ghế, tay không ngừng bức tóc, may thay hắn ta mỗi ngày điều dùng Clear men nên đầu hắn ko bị trọc, nhắm mắt thật lâu cố xua đi sự mỏi mệt, cứ thế hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay biết…
<<-Hị…phù…phù…Sao anh nặng quá dậy? Tôi kéo không nổi, anh tự mà ngồi dậy đi! -Cậu nói nghe hay quá nhỉ? Chính cậu làm tôi ra nông nỗi này mà bây giờ còn dám nói với tôi cái giọng đó nữa hả? -Chứ tôi kéo anh không nổi, anh tự mà ngồi dậy đi. Tôi về đây!……>>
-Này, này nhóc con đừng trốn nha…ê! Đồ nhóc…Hum, ra là mình mơ.
Hắn chợt tỉnh giấc trưa và nhận ra những hình ảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ trưa mà thôi. Hắn xoa xoa gương mặt mà hắn tự cho là điển trai của mình, mắt có vẻ mơ màng nhìn về phía cửa kính chói sáng, và…hắn nghĩ về “tai nạn” nói đúng hơn là một tai họa vô cớ từ trên trời rớt xuống vô đầu hắn.
-Đồ nhóc con đáng ghét, khó ưa, ko biết lễ độ, dám ném quả bóng trúng mình…đã vậy, không cò đỡ mình ngồi dậy. Quá đáng! Dám ném lén mình nữa chứ!
-Hừ! Được lắm, hôm nay đại ca nhớ ra thì nhóc chết chắc! Hãy đợi đấy! Hừ…
*Tại nhà Triệu Minh.
-Ắc xì…ắ…c…xì…ì… Nó đưa tay lên chán xoa xoa rồi kết luận: “Chắc lại bị cảm rồi!”
Lúc này nó đang lăn qua lăn lại trên giường, lúc nãy định đánh một giấc nhưng chẵng hiểu sao nó không thể nào chợp mắt lại được. Nó đành ngồi dậy lững thững bước ra ngoài, đến cầu thang nó ủ rũ ngồi bẹp xuống hai tay chống mặt, mắt thì chợp chợp tựa muốn ngủ. Đột nhiên mắt nó giật giật cơ hồ là một điềm báo chăng?!
(Cách xưng hô khúc đầu trog truyện hơi rối, nên từ chap này cho đến hết mình qđịh chọn cách xưng hô như sau:
Cảnh Tinh là “hắn”, Triệu Minh là “nó”. Đối với những nv khác thì tùy trường hợp mà mìh gọi theo vai vế trog gđ hoặc gọi tên lun)
Ngẫm nghĩ hồi lâu hắn vơ lấy chiếc áo khoát đi ra khỏi phòng nhanh đến bãi đỗ xe rồi phóng đi mất dạng dưới lòng đường đông đúc. Lúc này là giờ cao điểm nên kẹt xe là điều ko tránh khỏi, hắn bực tức nắm chặt tay đấm liên hồi vào vô-lăng, miệng gầm gừ ko rõ lời, điên tiếc cả người hắn bấm còi liên hồi nhưng vẫn ko thể thay đổi thực trạng này. Không thể đợi nốt 5s đèn đỏ cuối cùng, hắn phi nhanh xe về phía trước vượt đèn. Dựa theo trí nhớ hắn lần mò tìm lại khu dân cư ấy, qua bao khu phố qua mấy con đường nhưng hắn vẫn không thể nào tìm ra nơi ấy. Tưởng chừng như thất vọng nhưng có lẽ ông trời có mắt và cảm thông cho con người khốn khổ, trên đường quay trở lại hắn vô tình nhớ ra một manh mối quan trọng, chính là con đường đầy cây xanh đặt biệt là cây hoa tím và những mảng tường phủ đầy thường xuân.
Hỏi biết bao người nhưng hắn vẫn ko tìm gặp con đường như hắn tả, suốt mấy tiếng đồng hồ y như hắn nhận 1 câu đại loại “-Trong thành phố này con đường cây xanh thì nhiều, nhưng con đường như cậu nói thì hơi hiếm ấy”
Không bỏ cuộc như thế được, hắn thầm nghĩ “-Đường lớn ko có thì ta tìm đường nhỏ. Nhóc con! Khôn hồn thì cầu cho anh đây tìm ra chỗ hôm trước, ko thì anh mà gặp lại anh cho die luôn”
Loay hoay lướt qua mấy con đường nhỏ và không ít hẻm sâu, cuối cùng thì hắn đã tìm ra chỗ hôm trước.
-PHÙ! Cuối cùng cũng tìm ra. Cho dù bới tung “khu ổ chuột” này ta phải lôi “con chuột” kia ra, ta lột, lột từng mảnh da cho bằng được.
…
-UI! Sao tự nhiên cảm thấy lưng mình lạnh lạnh dạ ta?! Không phải bị nóng lạnh rồi đi chứ. Trời nắng mà mình thấy lạnh. Haiz…đúng là mình sắp bệnh rùi.
Nó ngồi ủ rủ trên cầu thang một hồi, nó lê ra sân ngồi phơi nắng xế chiều cho đỡ lạnh lưng. Nắng vàng thêm dịu, lấp ló mấy tia xuyên qua tán hoa tím trước cổng rọi vào mặt khiến nó nheo nheo mắt. Vơ đại chiếc nón lá thường ngày mẹ nó đội khi chăm sóc vườn hoa ụp lên mặt, thiu thiu đánh giấc xế chiều…
…
-À! Hình như lũ trẻ hôm đó…
Hắn quay đầu xe quẹo vào hẻm.
pim pim pim
Lũ trẻ nghe tiếng còi xe liền rôm rả nhao lên: “-Xe đến, xe đến…tránh đường xe chạy ak…” “-Bi ơi! Đừng đá bóng…” “Nhặt bóng lên, kẻo mất”…
Hắn bước xuống xe tiến lại lũ trẻ.
-Này mấy đứa, cho anh hỏi!
Hắn vừa dứt câu thì lũ trẻ hốt hoảng túm tụm lại thành một góc trên vỉa hè. Đứa nhỏ nhất bi bô nói:
-Hình như là cái anh hôm đó…
Mấy đứa khác phụ họa:
-Ùi! Ảnh ko trả bóng cho mình.
-Vậy bữa nay…mình xin lại đi. Đứa lớn nhất nói với cả bọn, nhưng sau đó chẳng đứa nào dám xung phong đòi bóng.
Hắn nhếch mài, cười nửa miệng, tiến lại gần lũ trẻ. Nhẹ nhàng bế đứa nhỏ nhất lên dụ khị:
-Bé con! Nhớ anh không? Hắn tròn xoe mắt cúi xuống nhìn bé.
Bé chớp mắt, nhìn đồng đội rồi bi bô trả lời người lớn:
-Dạ…nhớ! Anh ko trả bóng cho anh Minh, nên em ko có bóng chơi…
Hắn phì cười, véo cái mỏ xíu xíu đang phụng phịu.
-Anh sẽ trải lại bóng cho mấy đứa, nhưng mấy đứa phải giúp anh một chuyện ak…
Bọn trẻ đồng thanh đáp: “Dạạạ…!”
-Mấy đứa biết anh Minh gì đó của mấy đứa nhà ở đâu ko? Chỉ anh đi!
Mấy đứa lớn chụm đầu thì thầm gì đó với nhau hắn ko thể nghe.
-Mấy đứa chỉ anh đi, anh hứa sẽ ko mét anh Minh là tụi em nói đâu.
Hắn ra sức dụ lũ trẻ.
-Ko được đâu! Anh Minh sẽ giận và ko chơi với tụi em nũaaa…
-Anh sẽ ko nói!
-Không ược âu…
Lũ trẻ lắc đầu nguầy nguậy. Hắn đành dụ tiếp bé con trên tay:
-Bé nói cho anh biết nha? Hắn mỉm cười thật tươi.
-Em…em sẽ ko nói âu…nhưng…hôm nay anh sẽ không gặp anh Minh được đâu…hồi sáng em đi ngang nhà anh Minh…thấy cửa khóa rùi. Ngón tay nhỏ xíu của bé chỉ về ngôi nhà có cổng hoa tigôn um tùm phía trước.
Hắn suýt bật cười ha hả, cố nén lại hắn xoa đầu bé con rồi thả xuống.
-Ùm! Hì, thôi mấy đứa đi chơi tiếp đi. Anh bận ùi! Bái bai!!
Hắn vẫy tay chào với lũ trẻ. Đợi lũ trẻ chạy hết ra đầu hẻm hắn trong lòng hả hê đến ngôi nhà ấy.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Chắc là có ở nhà “Nhưng cớ gì mình đến đây ta?” “Haiz…”
Hắn tầng ngầng đứng trước cổng, đưa tay định nhấn chuông nhưng lại thôi.
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply