Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyen gay: Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà. Tác giả: NhimNhoiBong. Bầu trời giờ là những vệt màu loang lỗ bao phủ khắp thành phố, đám lá khô nằm im lìm bị cơn gió thổi bay tán loạn trong không gian rộng lớn. Căn phòng nhỏ trên tầng hai ngập trong màn đêm quánh đặc, thoang thoảng mùi rượu chát, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc điện thoại bởi dòng tin nhắn “Hôm nay anh bận không đến được, xin lỗi em”, Lam Phong, chàng trai trẻ đang nằm quằn mình trên sofa mỏi mệt nhả ra một nụ cười nhạt và quăng cái thứ gây ồn ào đó qua một bên và tiếp tục nằm vật mệt mỏi.
Truyen gay: Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà
Tác giả: NhimNhoiBong.
Opening
Một ngày mùa đông
Những thứ xung quanh nó nằm nghiêng ngã, chai rượu sắp cạn, đống tạp chí nằm dưới sàn, áo khoác vắt trên thành sofa và nó, như một con mèo lười biếng thu mình trên ghế. Phong lại với tay lấy ly rượu hớp một ngụm rồi bất giác suy nghĩ, nó nhớ về cái kế hoạch bỏ trốn mà nó vạch ra vài ngày nay, chắc chắn không phải trốn nợ, chỉ là nó muốn trốn người nó từng yêu, một kẻ bắt cá và cho rằng nó ngu ngốc không hay biết, cũng muốn chạy khỏi nơi ghìm nó vào nỗi cô đơn cùng cực, chẳng nhớ nỗi từ ngày đến nơi này, từ ngày yêu hắn, từ ngày một mình chống chọi với cuộc đời giữa thành phố ấy nó đã cô đơn như thế nào, khổ sở ra sao và biết bao lần tìm đến cơn say như bây giờ. Hay mình bắt đầu tìm kiếm ngay bây giờ, nhưng biết đi đâu khi thành phố này quá nhỏ bé, ngoài đường chắc gió lạnh lắm, nó miên man trong hàng khối suy nghĩ của riêng mình, trong tiếng nhạc phát lại từ đâu đó, trong tiếng còi xe inh ỏi dưới phố, nó biết rằng mình phải đi. Nó đứng dậy trong chếnh choáng men say, thở hắt một cái và với tìm áo khoác rồi lần mò ra khỏi phòng, cơn gió đêm thổi mạnh ngay khi nó vừa bước xuống phố làm nó tỉnh hẳn, phố giờ đã lên đèn…
Truyen gay: Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà – Chương I
Truyen gay: Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà – Chapter 1
Phong không rõ là mình đã đi được bao lâu và bao xa kể từ lúc rời khỏi căn phòng u ám đó, nó chỉ biết bây giờ đôi chân nó sắp mỏi nhừ trong cái lạnh sắt se này rồi, dù vậy nó cũng chẳng bận tâm lắm về mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, cứ coi như hôm nay nó tự cho phép mình không ngoan để bỏ nhà đi bụi thôi, bỏ lại phía sau những thứ kìm hãm nó bấy lâu, cảm giác này phải nói là vô cùng dễ chịu.
Hiện tại, Phong đang đứng đâu đó trên cây cầu mang tên Ánh sao đầy thơ mộng, nó dõi mắt xuống dòng sông như tấm lụa đen huyền được tô điểm bởi ánh sáng sao đêm cùng ánh đèn neon bên hai bờ, thành phố đã vào đêm, chẳng còn ồn ào huyên náo, chẳng xô bồ tấp nập, chỉ là lâu lâu lại có tiếng còi xe rồi tắt lịm sau những tán cây cổ thụ xanh mướt, nó hít một hơi để tự thưởng cho sự táo bạo hôm nay của mình. Thời gian yên tĩnh này ắt là rất thích hợp cho việc hồi tưởng quá khứ, ôn lại kỷ niệm cũ, nó miên man nhớ, hờ hững quên, chỉ là đến hôm nay thì có nhớ có quên cũng đâu còn quan trọng.
-Cậu cũng đi bụi à?
Dòng cảm xúc của Phong bị cắt ngang bởi một giọng nói trầm trầm lạ hoắc nào đó, nó quay tìm theo hướng giọng nói phát ra và dưới ánh đèn neon, gương mặt điển trai của tên cà chớn xuất hiện, hay xui gặp biến thái vậy trời, nó thầm nghĩ khi hắn đang tiến gần tới nó, nó hơi sợ, lùi lại vài bước rồi cộc cằn đáp:
-Mặc kệ tôi.
Chàng trai lạ đứng cách Phong chỉ vài bước, anh ta cười khẩy rồi nói tiếp:
-Tôi không phải biến thái đâu nha!
Sao hắn biết mình nghĩ gì nhỉ? Phong bất ngờ vì câu nói đó, nó lảng tránh ánh mắt kì cục từ anh ta, gió thốc lên làm mặt nó trắng bệch. Nó run run môi trả lời:
-Kệ anh chứ, liên quan gì tôi mà giải thích.
-Kệ sao run dữ vậy?
Anh ta nói với giọng đùa cợt, nó hất cằm và hai tay thì ôm cứng vào nhau, chẳng biết nói gì thêm nên nó chọn cách im lặng, chàng trai lạ cũng thế, anh ta tựa hồ im bặt chỉ đứng cạnh nó và cười khúc khích mãi. Được một hồi, Phong bứt rứt quá nên nó đánh tiếng:
-Bộ khùng sao đứng cười hoài thế?
Hắn quay lại, giả đò ngơ ngác:
-Đang nói với tôi hả?
-Chứ không lẽ tôi nói với ma!
Nó cau có trả lời, anh ta vẫn giữ nụ cười bí ẩn đó trên miệng và nói một cách thản nhiên:
-Thích thì cười thôi, hỏi chi.
Phong lại nhíu mày rồi quay sang chỗ khác, trên đời này sao có một kẻ đáng ghét như thế hả trời, nó hậm hực nghĩ trong khi cố bám vào cái áo khoác vì lạnh. Bầu trời nửa đêm chi chít sao và hai kẻ lạc đường đang hứng những đợt gió đủ khiến cả hai ngã bệnh, như thể chịu không nỗi nữa Phong ho thành tiếng:
-Đi nhậu không?
-Rủ tôi à?
-Chứ ai nữa mà hỏi.
Anh ta nhìn dò xét nó rồi hoài nghi hỏi:
-Cậu dám chắc là cậu nhậu được không đó?
Giống như bị xúc phạm, Phong đỏ gay mặt, nó rít qua kẽ răng:
-Chưa chắc ai say trước ai à, đừng ở đó coi thường nhau.
Nhìn điệu bộ trẻ con của nó, anh ta khẽ cười và nhún vai:
-Ok, thích thì chiều thôi.
Nói đoạn cả hai bước xuống một con đường nhỏ có những tán cây xanh đang ngậm sương, một quán nhậu nằm bên hông căn nhà phủ đầy rêu, Phong kêu hai chai rượu đế và chia cho anh ta một chai, nó nói là ai nhậu say trước sẽ thua và trả tiền chầu nhậu, anh ta gật gù đồng ý tham gia vào một chầu nhậu kì lạ như thế này.
-Yêu một người thật sự là như thế nào nhỉ?
Phong lè nhè nói khi đã uống cạn ly rượu thứ tư, anh ta gắp miệng mồi rồi từ tốn đáp:
-Cảm giác đó rất thú vị, nhiều xúc cảm, nhiều hương vị, vừa đủ để bên người đó mà không thấy chán, vừa đủ tin tưởng người đó khi gặp bất cứ chuyện gì, đủ yêu thương, đủ nhớ nhung thậm chí là đau khổ hay tự dằn vặt bản thân vì một người, đó là tình yêu.
Phong cười một cách vô thức, nó mơ hồ nghĩ về Lâm, người yêu của nó hiện tại:
-Nhiều khi tôi tưởng rằng mình thật sự yêu một người nhưng hóa ra không phải, tình cảm đó không đủ để tôi có thể ghen dù biết người đó lừa dối, chẳng chút cảm giác vì khi bị cho leo cây hay hờ hững.
Anh ta hớp một ngụm rồi chống cằm nhìn Phong:
-Vậy chắc người đó không phải người cậu thật sự yêu, chỉ là bị đánh lừa cảm xúc, thích cũng gần như yêu nhưng không mãnh liệt bằng.
-Anh từng yêu ai chưa?
Phong nằm úp mặt xuống bàn, bỏ mặc mọi thứ, nó hỏi bằng cái giọng nhừa nhựa khó nghe. Anh ta suy tư đôi lúc rồi đáp:
-Đã từng, nhưng không nhớ rõ cảm giác đó, lâu lắm rồi.
-Như vậy thì anh cũng may mắn hơn tôi nhiều nhiều lắm…
Ly rượu trên tay Phong bỗng rơi vô định và vỡ tan tành, nó ngáy khò khò mặc cho anh ta có lay nó như thế nào nưa, chắc nhiêu đó cũng đủ mệt để cần một chỗ ngủ.
Anh ta đưa nó ra khỏi quán và tấp vào một nhà nghỉ gần đó, cả hai cũng chẳng ai còn đủ tỉnh táo nữa. Mà phải công nhận Phong nặng ghê nơi, khi dìu nó vào phòng anh chàng đã phải khổ sở vì nó vừa đi vừa lắc lư làm anh mệt muốn xỉu. Vừa nằm xuống giường bỗng Phong ngồi bật dậy cởi hết quần áo rồi quăng xuống sàn chỉ còn mặc mỗi cái quần lót, anh chàng đứng nhìn nó đầy khó hiểu nhưng chắc là thói quen sau khi say, anh ta vừa định vào nhà vệ sinh tắm rửa thì đã bị nó kéo lại, mất phương hướng anh ta té về phía Phong và nằm đè lên nó, anh nghe tiếng nó lí nhí trong cơn say rằng “anh đừng đi”, quá bối rồi trước tình huống khó đỡ anh muốn đứng lên thoát ra khỏi vòng tay của Phong nhưng một nụ hôn đã kịp níu anh lại, cơ thể không mảnh vài nó giờ áp sát vào người anh khiến anh nóng bừng, anh không thể kìm chế được nên hưởng ứng nụ hôn ấy một cách đầy mãnh liệt, khi hôn tới bầu ngực của Phong bỗng anh dừng lại, đứng phắt lên và tát vào mặt mình mấy cái, không thể làm bậy được, anh chạy thẳng vào nhà vệ sinh dội nhanh nước lạnh lên người, tỉnh hẳn rồi, anh tự trấn an bản thân. Nguy hiểm quá.
Sáng hôm sau Phong thức dậy với cơn nhức đầu đầy khó chịu, nó nặng nhọc mở mắt thì thấy khung cảnh lạ quá, bỗng nó giật mình khi tay mình đụng vào cái vật hữu cơ nào đó, hóa ra anh chàng đêm qua đang nằm cạnh mình, nó nhìn lại bản thân không còn quần áo, chuyện quái gì đã xảy ra vậy trời, nó lấy tay xoa đầu cố nhớ ra chút gì đó nhưng vô vọng.
-Dậy, dậy mau coi.
Nó nói như quát mà anh chàng vẫn cứ ngáy khò khò, anh ta mệt mỏi trả lời sau cái đạp mạnh bạo của nó:
-Đừng có làm phiền để yên tôi ngủ.
-Đêm qua anh đã làm gì tôi rồi hả?
Phong bực dọc hỏi còn anh ta thì uể oải trả lời:
-Có ai làm gì đâu mà cái mặt như đưa đám vậy.
-Sao tôi không mặc quần áo?
Anh ta thản nhiên đáp:
-Cậu tự cởi ra thì hỏi gì nữa mà hỏi.
-Tào lao, tự dưng tôi cởi làm gì.
Phong khựng lại vì câu nói của mình, chính xác là nó có cái tật xấu khó bỏ, khi say bí tỉ thì chỉ cần nằm xuống giường là nó cởi hết đồ đạc quăng đầy sàn, nó thấy xấu hổ vô cùng vì điều đó, nó ngượng ngùng lí nhí:
-Thật sự là anh không làm gì tôi chứ?
-Tôi thì không nhưng câu thì có.
Phong trợn tròn mắt khi nghe anh ta nói vậy, nó rít lên:
-Tôi làm gì anh hả?
Anh ta kể lại bằng cái điệu bộ tiếu lâm không thể tả, nhất là cái đoạn “anh đừng đi”, anh ta chu mỏ về phía nó rồi hôn tới tấp vào không khí:
-Thôi đủ rồi, anh đang kể chuyện nhảm nhí gì vậy.
Phong cắt ngang bằng giọng không thể bực hơn, nó bước nhanh xuống giường và với tay lấy mớ đồ nằm dưới sàn, nó ấn vòi sen để nước cuốn trôi hết những thứ xót lại đêm qua, mình mà đi hôn hắn hả? nhảm nhí hết sức, vừa tắm nó vừa cằn nhằn đến phát mệt.
Ra khỏi nhà nghỉ mà Phong không thèm nhìn mặt anh ta luôn, nó cũng chỉ mong là cả đời này, cả kiếp này cũng đừng bao giờ cho nó gặp lại anh ta thêm bất cứ lần nào nữa, trên đời này làm gì có kẻ đáng ghét khó ưa, thích lợi dụng mà còn đổ oan cho người khác thế không biết, nó hậm hực cho đến khi về tới nhà.
Bầu trời hôm nay nắng vàng thật đẹp.
Truyen gay: Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà – Chapter 2
Phong trở về nhà sau một đêm nhậu nhẹt đầy mệt mỏi, giờ đầu óc nó còn nhức tưng tưng vì men rượu vần còn ám. Vừa đến trước cửa thì nó đã gặp anh, Lâm, trông anh có chiều lo lắng nhưng khi nhìn thấy nó thì anh đã thở phảo nhẹ nhõm, anh thắc mắc hỏi vì bộ dạng uể oải của nó:
-Em đi đâu vậy, nãy giờ anh gọi em không được.
Phong vừa mở cửa vừa trả lời:
-Đêm qua em ngủ bên nhà bạn, bỏ quên điện thoại nên không biết anh đã gọi.
Lâm sải bước theo sau Phong vào nhà, nó quăng mình xuống sofa mà chẳng buồn nhìn anh một cái. Lâm ngồi đối diện chỗ Phong nằm, anh tiếp tục hỏi:
-Em uống rượu à?
-Ừm, có một chút.
Lâm đứng nhanh dậy, bước vào nhà bếp để tìm thứ gì đó có thể giã rượu cho Phong, cuối cùng anh thấy trong tủ lạnh vài trái chanh, đun ít nước sôi và anh nói vọng ra trong lúc đợi nước sôi:
-Trông em bơ phờ thế kia chắc không chỉ có một chút chứ.
-Hơn một chút!
Vài phút sau Lâm đặt ly nước chanh nghi ngút khói trước mặt Phong và nói bằng một giọng ấm áp:
-Em uống đi cho mau tỉnh.
Phong ngước mắt nhìn ly nước rồi buông một tiếng cám ơn đầy miễn cưỡng. Lâm dò xét hỏi:
-Có giận anh không?
Phong hờ hững hỏi lại:
-Giận chuyện gì?
-Thì việc hôm qua anh không đến.
Phong cầm ly nước đang phun khói trắng lên và hớp một ngụm rồi nhún vai đáp:
-Chắc là không, em đoán hôm qua chắc anh bận.
-Em không muốn biết lí do sao?
Lâm chăm chú chờ xem câu trả lời tiếp theo của Phong như thế nào nhưng nó chỉ cười nhạt rồi lắc đầu:
-Em không tò mò lắm.
-Ừm.
Lâm thở dài, chiếc đồng hồ treo trên tường bỗng kêu một tiếng tách báo hiệu đến 9h, anh đợi Phong uống hết ly nước rồi mới cất lời:
-Em đỡ hơn chưa, hay hôm nay khỏi ra quán, ở nhà nghỉ ngơi đi.
Phong suy nghĩ giây lát rồi nói:
-Không sao đâu anh, em không muốn ở nhà.
-Anh đưa em ra đó nha.
-Để em tự đi, anh còn phải về công ty mà.
Nhìn vẻ kiên quyết của Phong, anh không nói thêm chỉ gật đầu đồng ý vì anh biết khi Phong đã quyết định điều gì thì khó mà thay đổi. Anh lại cảm thấy cuộc nói chuyện nãy giờ có gì đó gượng ép như thể hai đứa chỉ mới quen biết nhau và xã giao thôi vậy, khoảng cách ấy xa xôi dẫu Phong đang ngồi trước mặt anh. Nhìn vẻ mong manh khi Phong co mình vào thành ghế làm anh chỉ muốn chạy đến ôm chặt Phong nhưng sao anh thấy mình bất lực quá.
Còn Phong cũng thấy vô cùng khó xử ngay lúc này, nó chẳng thể điều khiển được lời nói của mình nó và điều tốt nhất có thể làm bây giờ lạ tạm tránh mặt anh nên nó đánh tiếng rằng phải ra quán để anh về, nó thừa biết đêm qua anh làm gì không đến nhưng đó không quan trọng, nó không muốn bận tâm quá nhiều.
Quán cà phê của Phong nằm ở giữa một ngã tư huyên náo và đông đúc người, căn tiệm này là điều kiện để nó có thể ở lại Việt Nam khi cha mẹ Phong bắt nó theo hai người sang Pháp, vì dù nó cũng thích Pháp nhưng nếu đến đó sống chắc là chưa đủ sức cuốn hút nó như thế, mà ở lại đây thì phải có gì đó để làm chứ, mở quán cà phê là hợp lý nhất rồi. Hôm nay quán có vẻ vắng khách, nó chỉ thấy có hai người khách ngồi cạnh cửa sổ đang tâm sự thôi, vừa đẩy cửa bước vào Phong đã nghe một giọng nói hí hửng quen thuộc:
-Ahhh, anh chủ hôm nay tới trễ dữ hen.
Phong nhe răng cười khi Ngọc Linh tiến tới, trên tay cô nàng đang bên một khay ly đầy ấp:
-Tại anh ngủ quên mà. Sáng giờ khách đông không nhỏ?
Ngọc Linh nheo mắt sau chiếc kính cận dày cộm của mình, cô nàng giả đò thở hổn hển:
-Không biết đông không mà chạy muốn rách váy vậy đó. Bình thường có anh ở quầy thu ngân thì đỡ, sáng em với nhỏ Hương muốn tuột máu.
Phong bước nhanh qua chậu phong lan đặt trên bàn, nó ngồi xuống và nhỏ nhẹ nói:
-Cho anh xin lỗi, trưa nay anh đãi hai đứa buổi trưa thịnh soạn luôn.
-Anh hứa rồi đó nhe.
Linh lại hí hửng bỏ khay ly xuống và mang tạp dề vào rửa cho xong cả đống ly nằm ngã nghiêng trên bàn. Chợt từ đằng xa một giọng nói quen thuộc khác cất lên làm hai đứa giật mình:
-À há, anh chủ cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện rồi nha, em tưởng hôm nay anh nghỉ chớ.
Giọng nói đó là của Thanh Hương, cô bé hình như mới lau kính xong nên trên tay còn cầm xô nước với cái giẻ, Phong thấy cô nàng nên nhớ ra gì đó, nó hỏi ngay:
-Mà chuyện anh nhờ em làm tới đâu rồi bé?
Hương bỏ vội xô nước xuống rồi móc trong túi một tấm giấy dán màu hồng đưa cho Phong:
-Xong rồi đó anh, đảm bảo anh sẽ hài lòng cho xem.
Phong gật gù nhìn tờ giấy mà Hương đưa trong khi đó Linh tò mò khó hiểu, cô bé vội hỏi:
-Hai người có chuyện gì hả?
Phong vừa chăm chú đọc dòng chữ trên tờ giấy vừa trả lời:
-Anh đang tìm chỗ ở mới.
Linh bất ngờ hỏi:
-Sao vậy anh? em thấy chỗ anh đang ở tốt lắm mà.
Phong lãng đãng đáp:
-Chỉ là anh muốn thay đổi chỗ ở để làm mới cuộc sống của mình thôi.
-Anh sẽ đóng cửa quán này hả anh?
Hương bỗng nghi ngại hỏi, Phong gật đầu. Điều đó làm cho hai đứa con gái hụt hẫng vô cùng, Linh rưng rưng nói:
-Từ đó giờ em làm ở nhiều nơi nhưng chưa ở đâu tốt bằng ở chỗ này, quán đóng cửa chắc buồn chết mất.
Hương đồng tình, cô bé ủ dột tiếp lời:
-Chứ gì nữa, làm với anh không sợ bị mắng oan, không sợ bị đì mà còn vui vẻ thoái mái làm việc nữa, giờ anh đóng cửa tụi em biết làm sao đây.
Nhìn hai cô bé nhân viên buồn bã mà Phong cảm động quá chừng, nó liền trấn an:
-Anh đóng cửa quán này nhưng sẽ mở một quán khác gần chỗ ở mới, nếu tụi em không thấy xa xôi quá thì vẫn có thể làm tiếp với anh mà.
Hương và Linh đang sắp khóc tới nơi nghe thế liền mừng rỡ reo lên:
-Vậy thì còn gì bằng, chỗ mới của anh gần nhà tụi em mà, có khi tiếc kiệm được tiền xăng nữa chớ.
Đang cười hớn hớ bỗng Phong nghiêm mặt:
-Nhưng hai đứa phải hứa với anh một chuyện.
-Chuyện gì ạ?
-Tụi em không được phép cho anh Lâm biết chỗ ở cũng như quán mới của anh.
Linh thắc mắc:
-Sao không được vậy anh?
-Nghe lời anh đi.
Dù tò mò nhưng hai đứa cũng đồng thanh dạ.
Hương miêu tả chỗ ở mới làm Phong muốn đến ngay vì có hàng cây xanh bóng, một con phố yên bình, một căn hộ theo kiểu cổ điển đầy lãng mạn, chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ khiến cho Phong thích mê rồi, nó quyết định chiều này sẽ đến đó xem thử.
Danh sách các chương:
- Chàng Trai Trên Mái Hiên Nhà - Chap 3 - 4
- Chàng trai trên mái hiên nhà - Chap 5 - 6
- Chàng trai trên mái hiên nhà - Chap 7-8
Leave a Reply