Truyen gay: Tôi yêu hắn – Đoạn 8
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chẳng lẽ tôi hoa mắt sao chứ! chẳng ai khác chính là hắn. Vẫn gương mặt ấy, giọng nói ấy, nhưng giờ đây nụ cười ấy đã khuất dạng tự khi nào! Hắn tiến gần đến chổ tôi và rồi :
– Duy… – hắn có vẻ ngượng ngịu khi gọi tôi cho ngồi chung, khác hẳn với cách đối xử của hắn đầu năm trước với tôi.
– Uhm!! – tôi dường như hiểu ý và đồng ý cho hắn ngồi chung.
– Cảm ơn Duy! – vẻ mặt hắn vui vẻ hẳn lên.
– Không có gì! – tôi cũng rất lúng túng trước hắn.
Hắn ngồi vào bàn rồi, tim tôi đập loạn xạ khi hắn vừa ngồi xuống, người tôi cũng nóng rang lên. Tôi không dám nhìn vào mặt của hắn rồi!
Suốt buổi học hôm đó tôi chỉ ngồi im lặng nghe thầy thông báo về nội quy nhà trường. Mặt tôi đã ửng đỏ lên rồi! thấy tôi lạ quá nên Yến xoay người xuống hỏi :
– Way!! Duy nè! sao hôm nay mặt ông đỏ ngầu hết vậy nè! bệnh hã?
– À!! Duy không sao đâu! tại hơi mệt thôi!
– Phong nè!! sao im ru vậy!
– Ơ…tại Duy không muốn nói chuyện với Phong thôi! – Hắn hụt hẫng.
– Thế tại sao Phong không nói chuyện với Duy? – tôi xen vào để tiện thể phá vỡ sự im lặng giữa tôi và Phong.
Sau đó Yến xoay người lên vì thầy đang nhìn bọn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Thông báo được 1 lúc cũng đến lúc ra chơi, tôi không ra chơi mà vẫn ở trong lớp và suy nghỉ mình cần phải đối mặt với hắn như thế nào?
– Duy ăn gì không, tôi đi mua cho? – hắn hỏi.
– Tôi không đói! cảm ơn Phong! – tôi chối khéo.
– Duy thật sự không muốn gặp mặt tôi à?
– Phong muốn nghĩ sao cũng được!
– Chẳng lẽ Duy không cảm nhận được tình yêu tôi dành cho Duy? – mắt hắn đã rưng rưng.
– Thế còn Phong? Phong tưởng tôi dể chịu lắm à? – tôi với hắn nói chuyện và lớp tôi lúc này chỉ còn tôi và hắn.
– Tại sao? Tại sao chứ?
– Nếu Phong còn yêu tôi…thì hãy chứng minh đi!- tôi thử lòng hắn.
-…- hắn im lặng và đang tiến sát đến tôi.
Người tôi lại nóng bừng lên, cảm giác lúng túng lại đến, tim tôi đập rất nhanh. Mặt hắn đang dần áp sát vào mặt tôi, tôi cảm nhận được hơi thở của hắn 1 cách rõ ràng. Cơ thể tôi giờ đây không còn là của mình nữa rồi. Tôi như chết lặng trước hắn. Tôi cố gắng thốt lên :
– Phong…Phong định làm gì?
– Điều mà Duy muốn! – hắn thẳng thừng đến lộ liễu.
Tôi vội đẩy hắn ra, vì nếu như thế mãi không lâu nữa tôi sẽ không “kiềm chế” được. Và rồi “cứu binh” của tôi đã đến, mấy đứa trong lớp đã vào rồi! hắn cũng về lại chổ của mình – cũng tức là kế tôi . Tôi cũng lặng lẽ ngồi vào chổ của mình, hắn không còn buồn nữa mà cứ ngồi đó. Mặt hắn rất buồn. hắn về chổ rồi viết gì đó vào 1 tờ giấy và quẳng cho tôi, tò mò nên tôi mở ra xem : “Ra về đợi tôi về nhé! tôi có chuyện muốn nói với Duy! RẤT QUAN TRỌNG!! – hắn viết hoa chữ rất quan trọng.”
Thế rồi giờ ra về cũng đến, tôi chẳng muốn đợi hắn tí nào nhưng tôi phải đợi thôi nếu không thì mọi chuyện sẽ càng rất rối hơn. Thôi vậy! 1 lần và mãi mãi!!
– Leo lên xe đi! – Hắn dừng xe trước mặt tôi.
Tôi im lặng nghe theo lời hắn, hắn vụt xe đi. Và dừng lại ở 1 nơi rất lạ, thắc mắc nên tôi hỏi :
– Đây…đây là đâu?
– Nơi tôi thường đến khi nhớ đến Duy!
– Ngốc!! – tôi mắng yêu, nhưng chắc hắn hiểu theo ý khác.
– Đúng!! tôi ngốc, tôi rất ngốc là đằng khác. Ngốc đến nổi yêu say đắm 1 tên ngốc, và tên đó chẳng hiểu ra được.
– Thế sao? – tôi hửng hờ.
– Thật ra Duy đang nghĩ gì? – hắn hỏi tôi.
– Tôi đang nghĩ rằng mình có nên yêu lại người đó không! – tôi lấp loáng đồng ý.
Tay hắn lúc này đã nắm chặt lấy tay tôi, tôi không phiền rút tay lại. Lúc này tôi rất muốn tựa vào bờ vai rắn chắc của hắn. Tim tôi đập ngày càng nhanh, “mày có im ngay không hã tim, mày có biết mày đã làm tao run biết chừng nào không hã, sao mày không cho tao lấy 1 câu trả lời mà cứ đập hoài thế”- tôi tự nhủ.
– Duy có biết là tôi yêu Duy lắm không?
– Yêu tôi mà bỏ tôi mất biệt suốt gần 1 năm! – tôi trách.
– Duy có biết rằng tôi rất đau khổ trong suốt thời gian qua không?
– Tại sao? – khi tôi nhìn sang hắn đã khóc từ lúc nào rồi.
– Đừng…đừng khóc như thế chứ! – tôi tiếp lời.
– Duy muốn biết những gì xảy ra với tôi suốt 1 năm qua chứ? – hắn khẻ hít mũi.
– Đương nhiên!
– Đầu năm học cha và mẹ tôi đã cãi nhau rất nhiều! và cả 2 người đã li dị, tôi phải về sống với mẹ ở SG. Ban đầu tôi đã từ chối, mẹ tôi đã hỏi lí do tại sao tôi từ chối…
– Và lí do đó là gì?
– Tôi đã nói với mẹ rằng tôi đã yêu Duy và tôi không muốn đi đâu cả! tôi cũng đã thừa nhận với mẹ tôi là Gay. Lúc đó mẹ tôi rất giận! Bà đã ép buộc tôi lên SG để học.
– Tại sao phải làm như vậy chứ? tại sao? tại sao chỉ vì tôi mà Phong lại làm như vậy?
– Vì tôi yêu Duy! – hắn trả lời mà không cần suy nghỉ.
-…- tôi im lặng.
– Từ ngày đầu tiên tôi gặp Duy, À không! là những ngày mà chúng ta cùng học, trò chuyện. Tôi đã nhận ra mình đã yêu Duy nên tôi quyết định sẽ không bao giờ rời xa Duy. Nhưng tôi đã không làm được!
– Mẹ…mẹ…tôi mất…mất rồi!! huhuhuh
Tôi như chết lặng trước những gì mà Phong vừa nói, hắn đang rất buồn, những giọt nước mắt đã rơi, từng giọt, từng giọt, Hắn đã khóc!
– Phong…Phong nói sao?
– Đúng như thế! mẹ tôi mất thật rồi! – hắn đã ôm chằm lấy tôi, tay hắn siết mạnh làm tôi nghẹt thở, tôi cảm thầy vai mình âm ấm, những giọt nước mắt của hắn chảy xuống vai tôi.
– Phong hãy khóc đi! khóc thật nhiều nhé! vì ngày mai tôi sẽ không cho Phong khóc nữa đâu đấy! – tôi an ủi và nói cho hắn biết mình yêu hắn.
– Duy…- hắn có vẻ bất ngờ.
– Uhm…tôi yêu Phong nhiều lắm! – tôi xen vào và đây là lời nói tận trái tim tôi.
Hắn im lặng và rồi rời khỏi vai tôi, mặt hắn lúc này đã áp sát vào mặt tôi, lại là cảm giác ấy, tôi cảm nhận được từng hơi thở của hắn, mặt tôi lúc này chắc đã ửng đỏ lên rồi! người thì lại nóng rang lên. Tôi đang rất hồi hộp! hắn định làm gì đây???? mặt hắn càng áp sát tôi hơn, môi…môi hắn đã chạm vào môi tôi!! tôi đê mê trước nụ hôn này, lưỡi hắn đang khám phá miệng tôi. Tôi khẻ nhắm mắt và đón tiếp nụ hôn đầu tiên ấy! Được 1 lúc thì môi tôi phải rời xa đôi môi tôi. Vì lúc này chúng tôi không còn không khí để thở nữa!
– Này!! sao hôn tôi mà không xin phép hã! – tôi giả vờ hờn trách.
– Nếu xin phép thì đâu được hôn! – hắn hí hửng.
– Hứ!! nữa đừng có trách tại sao tôi không cho đấy nhé! – tôi đùa.
– Đừng như vậy mà! nếu như vậy tôi không chịu nổi đâu!! – hắn nũng nịu làm tôi không nhịn cười được.
– Hihi!! Duy yêu Phong lắm!!
– Uhm!! Phong cũng yêu Duy mà!
– Trể rồi mình về nha! Duy về trể là mẹ Duy la á!
– Uhm! để tôi chở Duy về!
– Ok…!! – tôi vui vẻ.
Trên đường về chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện rất nhiều, tôi đã nói với Phong :
– này!! Phong nè!
– Có gì không Duy!
– Em…Yêu…Anh…!!
– H…hã?? – Phong ngạc nhiên.
– Làm…làm gì mà anh ngạc nhiên thế?
– Tại..tại thấy Duy à không…em xưng hô vậy nên anh thấy lạ thôi!
– Không muốn em xưng hô như vậy thì thôi!
– Đừng mà!! anh có nói là không muốn đâu nào?
– Có vậy chứ!! mai mốt không được ăn hiếp em đó!
– Haha!! anh nào dám ăn hiếp em! – phong cười tươi.
– Gian xảo quá à! – tôi phụng phịu.
– Tối nay em rãnh không?
– Có gì không anh?
– Đến nhà anh chơi nhé! ở nhà 1 mình chán quá!
– Có mưu đồ gì đây? – tôi trêu.
– Nghĩ xấu anh hoài! đi nha!!
– Uhm! tối 7h nhé! đến nhà chở em đi! em không biết nhà anh đâu.
– Rõ thưa sếp!! – Phong hô to và đưa tay lên tráng như trong quân đội làm tôi không khỏi cười.
– Haha !!
Hôm nay là ngày tuyệt vời đối với tôi, từ lúc về nhà đến giờ thấy tôi cứ mĩm cười suốt nên mẹ thắc mắc :
– Hôm nay mày ăn lộn cái gì à? sao cứ ngồi cười 1 mình hoài thế?
– Dạ..con…con…à không có gì đâu mẹ! – tôi đánh trống lãng.
– Con với cái! làm gì cũng được nhưng phải học cho tốt đấy! nếu không thì không xong đâu đấy! – mẹ mắng yêu.
– Dạ! con biết mà! – tôi vui vẻ mĩm cười với mẹ.
Và tôi vội lên phòng để chuẩn bị mọi thứ vì giờ đã 6h30 rồi! tôi lựa cho mình 1 bộ đồ thật đẹp…1 lát sau tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ và điều đáng quan tâm là phải xin phép mẹ.
– Mẹ ơi ! tối nay cho con đi ăn tiệc ở nhà bạn nhé!
– Ừ…! Nhưng không được nhậu nhẹt đó nhé!
– Dạ! con có biết uống rượu đâu mà nhậu với nhẹt!
– Biết vậy thì tốt! mà mày đi với ai?
– Dạ ! con đi với Phong!
-Ừ…!!
Anonymous says
hay lam…cam dong nua
Du says
hay qtqd
nếu có thêm part 2 càng tốt
Thắng says
viết tiếp đi tg
cho 1 cái kết hp tí đi
Thiên Vũ says
Cho 1 cái kết hp đi tg năn nỉ tg ó
TT says
Tác giả ơi cho thêm một chap là Thằng Phong lên sg tìm thằng Duy đi …. năn nĩ lun mà
Lusexia'furry' says
Câu chuyện của anh rất giống đúng hơn nó là cuộc sống hiện tại của em chỉ khác em ko có ng yêu và cx ko có ai nhớ đến em. em yêu thầm 1 ng mà em chắc ngta ko có yêu em đâu?? mà em chắc em ko sống đc lâu em đợi tới lúc sắp ra đi thì em nói sự thật là em gay(mà chắc nghe xong thì họ bỏ em đi hết r còn đâu mà nói tiếp??) ở nhà thì em bị đánh đập nói là ko đc đi chs vs mấy đứa gay mà càng nói thì em chỉ càng mún chết đi cho rồi?
Lusexia'furry' says
Anh hiền quá gặp em là nếu mà ba em nói ra những tù đó thì cx coi như mối liên hệ đã ko còn điều cuối cùng em nói sẽ là xin lỗi mẹ thật nhiều rồi đi khỏi căn nhag đây vì em đi cx ko có ai qtâm?nhà em còn anh 2 em mà
Zới lại em mong anh ra chap mới?❤️