Truyen gay: Tôi yêu hắn – Đoạn 3
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– là Phong ạ – Oái…tại sao mình lại nói tên hắn chứ, mặt tôi thì sắp thành trái gất rồi.
– được rồi! em có thể mời 1 bạn khác lên
– Yến lên nhé! hihi – tôi gượng cười.
Và như thế đến nhiều bạn khác nhau, và cuối cùng thì cũng có người kêu đến tên hắn.
Hắn thì đi lên bục giảng và chọn cho mình 1 tờ giấy, mặt hắn lúc này không khác gì tôi lúc nãy! khong biết trong đó ghi gì nhỉ? sao tôi tò mò quá!
– Bạn hãy hát một bài để tặng người mình thích và..và…nói tên bạn ấy trước lớp. – haha…lần này hắn chết chắc, tôi đắc chí.
– HÁT ĐI!!!! HÁT ĐI!!! – cả lớp lại réo lên.
– Mình xin hát tặng…tặng…Duy một bài – mặt hắn lúc này nhìn gian xảo lắm, lúc này chắc hết ngại rồi, tên này đúng thật là khó hiểu.
Cả lớp im lặng chuẩn bị nghe hắn hát và….
Vắng em chiều nay, áng mây nhẹ theo gió bay
Vươn vấn đâu đây, điệu buồn nhung nhớ giăng đầy…
Không ngờ hắn lại hát hay như vậy, giọng hát của hắn trầm và ấm lắm. tôi như bị mê hoặc…
Vườn hồng ngày xưa đã úa tàn
Con tim khổ đau đã héo mòn
Chờ đợi tình yêu đã lỡ làng….
– Ok, em có thể về chổ – thầy lên tiếng khi thấy hắn hát xong, oái bây giờ mới nhớ sao hắn lại hát tặng mình chứ.
– Haha…Phong có gì với Duy hã, sao không hát tặng mình nè! – giọng của nhỏ Xuyến, nhỏ này nổi tiếng là “bà tám” chắc chuyện này không lâu nữa sẽ đến tai mấy lớp kia…hix…không dám nghỉ nữa rồi.
– Tại mình không có ai để tặng thôi! hihi – hix… hắn còn gãi đầu nữa chứ, tên này đúng là làm cho tôi gặp không ít rất rối.
Phải đợi hắn vào chổ ngồi mà hỏi cho ra lẽ mới được, chứ vậy thì…mặc dù tôi là “G” – các bạn tự hiểu nhé. thật nhưng mà…chưa có ai biết cả. nhưng gặp phải chuyện như thế này thì…À…hắn vào chổ ngồi rồi.
– Này…sao không kiếm người khác mà tặng tự nhiên tặng tôi.- tôi nhăn mặt nhưng cũng hơi ngượng.
– Thì tại tôi thấy trong lớp tôi chỉ nói chuyện với ông thôi nên…mà tôi thấy có gì đâu mà ông làm ghê vậy! đúng là con nít. Hihi! – Oái…hắn trả lời 1 cách tự nhiên, còn tôi hì bó tay với hắn rồi, thôi kệ vậy.
Chiều hôm đó rất vui, lớp tôi nhộn nhịp hẳn lên, tôi rất thích hihi. Và chắc các bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại thích như vậy đúng không? Tôi cũng chã hiểu nhưng qua 1 tuần học cùng với các bạn thì tôi thấy mình đã quen dần với sự ồn ào ấy. Nhưng còn việc giao tiếp thì chưa hẳn.hì ^^!
Nhưng nhắc mới nhớ, ánh mắt của thầy Nguyên nhìn tôi có vẻ lạ lắm. Tôi cũng không chắc lắm, nhưng có 1 điều chắc chắn 100% là lâu lâu thầy lại kêu tôi lên bôi bảng và hỏi tôi những câu hỏi mà tôi cho là “bó tay” và làm tôi đỏ mặt trước lớp hix…tránh tên kia lại tới ông thầy rồi. Nhưng tôi vẫn thích môn này lắm hihi.
Lại một ngày nữa kết thúc, tôi đang nằm trên chiếc giường thân yêu của mình mà nhớ lại những việc lúc chiều. Nào là ngạc nhiên vì tiếc cuối chiều nay lại là môn “GDGT” và 1 phần là sợ đơn giản vì câu hỏi “khắc ngiệt” của thầy đưa ra, nếu tôi trả lời không được thì sẽ phải làm cho cả lớp cười như là thằng Huy, còn nữa nha nhỏ Mai phải làm vẻ mặt nhõng nhẽo nữa làm cả lớp cười rộ lên, vui ghê luôn.hihi…Mãi lo suy nghỉ tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm vì rút kinh nghiệm hôm thứ 2. Tôi lật đật ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Hôm nay không khí thật mát mẻ, thật trong lành và dể chịu, tôi đạp xe đến trường và hòa nhập vào sự trong lành ấy! Chắc các bạn tưởng mình mơ mộng lắm nhỉ nhưng những điều đó sẽ làm cho bạn cảm thấy dể chịu hơn rất nhiều đấy!
Mãi lo suy nghỉ, tôi không biết rằng mình đã đến trường, vậy là mình phải ngừng suy nghỉ ở đây rồi, tôi dẫn xe vào nhà xe sau đó đi lên lớp, nhưng hôm nay không hiểu sao con đường này lại dài và buồn đến thế nhỉ. Mặc dù xung quanh tôi các bạn khác đang trò chuyện, vui đùa vui vẻ với nhau. Tôi cảm thấy như mình đang thiếu 1 thứ gì đó nhưng chẳng nhớ nỗi nó là gì nữa.
– Này…Bảo Duy!! đợi mình với!! – giọng ai quen thế nhỉ.
– Ủa! Yến đó hã – tôi quay lại mừng rỡ khi thấy Yến.
– Uhm! mình lên lớp nha. Hihi ^^~
– Sao hôm nay trong Yến vui vậy!! – tôi thắc mắc khi thấy Yến cứ cười mãi.
– Mà Duy chưa hay tin gì à? – Yến tròn xoe mắt.
– Ừa…! mình có biết gì đâu, mà có chuyện gì vậy Yến?
– hihihi! cũng không quan trọng lắm nhưng mà hôm nay sẽ có thời khóa biểu mới đấy!
– hihi thế thì sướng quá rồi! học như thế này mãi chán lắm – tôi hí hửng khi nghe Yến nói vậy.
– Mình lên lớp nhé!!
– Ok…!! Không biết thời khóa biểu mới như thế nào há!
– Uhm…mình lên xem thôi!! ^^~
Chúng tôi cùng nhau tâm sự và cùng đi lên lớp. Đúng như Yến nói, mới vào lớp đã thời khóa biểu mới dán trên bảng thông báo rồi. Mừng ghê!!!! Sau đó tôi lấy tập ra và chép vội thời khóa biểu mới vào. Nhưng không như sự mong đợi của mình, nhưng tôi cảm thấy vui hơn vì sẽ có đến 3 ngày 4 tiết, các môn khó cũng được phân chia ra nhiều ngày khác nhau như vậy học sẽ không áp lực lắm. hihi.
– Ê…Duy!! – nhỏ Yến quay xuống khều vào tay tôi.
– có gì không Yến?
– Sao 1 tuần có 1 tiết “GDGT” thế?
– Ơ…sao lại hỏi mình?
– Tại mình thấy nếu như vậy thì 1 tuần mình gặp Thầy Nguyên có 1 lần. vậy thì chán lắm!! >.< ~ – đúng là mê trai chính hiệu mà!!. – Yến đúng thật là! – tôi trêu Yến. – Hihi nhưng mình thấy thầy Nguyên đẹp trai mà!! ai mà chã mê. Lớp mình có nhiều đứa mê thầy ấy lắm rồi! – Trong đó có Yến!! đúng không?? – Ờ…thì…-hihi tôi trêu làm nhỏ đỏ mặt rồi kìa!. Cuối cùng thì cũng vào tiết rồi, nếu không thì tôi sẽ mệt với nhỏ Yến quá. Nhưng tại sao hôm nay hắn nghỉ học nhỉ? Từ sáng đến giờ tôi chã thấy hắn đâu cả. “Thôi kệ vậy! không có hắn thì mình khỏe chứ có gì đâu mà lo” tôi tự nhủ với mình như thế nhưng không hiểu sao mình lại nhớ hắn nữa, nhớ những lúc hắn chọc cho tôi chửi, nhớ nụ cười của hắn khi bị chửi – chắc chai mặt rồi nên không ngại tôi chửi nhỉ!.. Nhưng sao tôi lại nhớ đến hắn, hắn đâu phải là gì của tôi. Suy nghỉ mãi cũng vô ích hỏi Yến vậy! – Yến nè! – tôi khều Yến. – Có gì không Duy? – À…mình định hỏi hôm này sao Phong không đi học ấy mà! – Phong chuyển trường rồi! – Yến…Yến nói sao???? – tôi sửng sờ khi nghe những lời Yến nói, hắn chuyển trường…nhưng….nhưng tại sao chứ??? >.<.
– Uhm…mình cũng mới biết đây thôi! nghe nói là cha mẹ Phong di lị rồi nên cậu ấy ở với mẹ, nhưng nay về Sài Gòn để học rồi!
– Tại sao lại đi gấp như thế chứ!! Mới thấy hôm qua Phong còn cười nói vui vẻ lắm mà!! – tôi rất buồn nhưng không hiểu tại sao lại như vậy.
– Mình cũng không rõ, nhưng hắn đi rồi chắc Duy mừng nhỉ, hihi – Yến hí hửng nhưng tôi thì ngược lại, tôi cảm thấy mình rất trống vắng.
– Uhm…- tôi nhẹ gật đầu và gượng cười để kết thúc cuộc nói chuyện vì lúc này giáo viên cũng đã vào.
Thế rồi suốt ngày hôm đó tôi chã học được gì cả! đã vậy sáng nay còn phải trả bài nữa chứ, hix…xui ghê! nhưng như vậy cũng không đủ làm tôi buồn và điều làm tôi buồn chính là hắn và tôi mãi cũng không hiểu tại sao hắn lại chuyển trường gấp như thế. Nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, tôi thấy mắt mình cay cay…và rồi 1 giọt nước mắt lại rơi xuống gối. Tại sao tôi lại khóc chứ, chẳng phải lúc trước tôi rất mong hắn ra khỏi cuộc sống tôi sao. Huhu…Dù chỉ học được gần 2 tuần nhưng tôi cảm thấy mình như càng thân thiết với hắn, mặc dù hắn nhiều lần chọc và làm tôi buồn lắm. Và có lẽ tôi cần phải mạnh mẻ hơn chứ nhỉ! Tôi sẽ cố gắn học tập và phải quên hắn nữa chứ! Tôi lim dim và chiềm vào giấc ngủ.
Phù…hôm nay là thứ 7, hiện giờ đối với tôi thời gian trôi qua thật chậm chạp. Tôi thức dậy và vội vệ sinh cá nhân sau đó chạy thật nhanh đến trường trong niềm hi vọng rằng mọi chuyện mà Yến nói hôm qua chỉ là đùa. Ủa…mà tại sao mình phải như vậy chứ…đang suy nghỉ miên man và rồi…
– Oái!! – tôi té xe rồi nè!! may là xung quanh không có ai chạy xe, nếu không thì lụm rồi!! té ngay xuống mặt đường mà.
– Này…có sao không???
– Sao chạy xe mà không xem gì hết vậy…Ủa…Đây là…??
– Ơ…Duy đó hã!! cho thầy xin lỗi nhé, tại gấp quá nên…- thì ra là thầy Nguyên…xui thật…nhưng nghỉ lại cũng hơi giống lúc đầu năm nhỉ, nhưng khác ở địa điểm, vì đây là trong trường rồi!! và người đụng tôi đầu năm là hắn.
– À…không sao đâu thầy…em lên lớp nhé…tạm biệt…!!
– Xin lỗi em nhiều nhé! tạm biệt!
Hix…sao tự nhiên lại suy nghỉ đến hắn rồi! thôi vào học rồi không suy nghỉ nhiều nữa.
Chẳng lâu sau cũng hết cả 2 buổi học rồi! chán như con gián luôn! hix…giờ cũng 4h45 rồi, về nhà thì chán quá nên tôi ghé vào internet gần nhà mình. Vào chủ yếu là nghe nhạc thôi chứ có làm gì đâu, tôi lại nhớ đến bài hát của Phong tặng mình hôm ấy! hình như tên là “999 đóa hồng” đúng không nhỉ. Tôi gõ vào và nghe, Ôi! tiếng nhạc nhẹ nhàng làm tôi thoải mái hơn, hix tự nhiên tôi lại nghe bài hát này nhỉ. Tôi nghe mãi mà không thấy chán! Nhưng cũng trể rồi tôi phải về thôi! 5h30 rồi còn gì.
– Máy em bao nhiêu vậy chị!
– 3.000 đồng em à!
– đạ, đây ạ!! – tôi đưa tiền cho cô chủ tiệm.
– Tiền thừa của em này!
– Thưa chị, em về ạ!! – tôi chào tạm biệt chị vì tôi và chị cũng quen nhau mà hihi.
– Này, Duy ơi…-chị kêu tôi lại.
– có gì không chị?
– À…Hôm trước có cậu nhóc kia nhờ chị giao lại cho em vật này nè! – chị vừa nói vừa lấy trong hộc tủ ra 1 chiếc lọ chứa rất nhiều ngôi sao giấy!.
– Ủa…! mà ai gửi em vậy chị! chắc chị nhằm rồi thì phải! – tôi từ chối vì không chắc món quà này là của ai tặng tôi.
– Chị không nhầm đâu, cậu ấy còn nói tên của em mà! Bảo Duy! đeo kính cận nữa chứ! – chị ấy tả về tôi đây mà, nhưng mà ai tặng nhỉ?.
– Mà người đó như thế nào vậy chị? – tôi thắc mắc.
– Cũng cở em, nhưng có vẻ to con hơn tí, trong cũng khá đẹp trai ấy…hihi – chị ấy vừa nói hắn đẹp trai vừa mĩm cười tủm tỉm.
– Vậy em tạm nhận vậy, nếu có nhận nhầm thì chị cho em biết để trả lại nhé! em về đây! – tôi với tay lây chiếc lọ và về nhà.
– Uhm…tạm biệt em!
Không biết là của ai tặng nhỉ? tôi tò mò quá rồi nè! hình như cũng mấy trăm ngôi sao lận. lát về nhà đếm. hihi!
Sau đó tôi chạy xe về nhà còn trên tay thì cầm chiếc lọ, và nhà tôi đây rồi, tôi vào nhà và thấy mẹ ở trong bếp.
– Thưa mẹ, con mới về ạ!
– Sao hôm nay con về trể vậy, lại chơi game à!
– Dạ…con lên mạng tìm tài liệu tí mẹ à!
– Uhm…con lên phòng nhanh rồi xuống ăn cơm nhé! mẹ nấu xong hết rồi đó! – mẹ tôi là thế đó, tuy hơi khó nhưng mẹ lo cho việc học tôi lắm, tôi thương mẹ lắm.
– Dạ…mà dạo này bà sao rồi mẹ! từ lúc bà bệnh đến giờ đã 2 tuần rồi mà con chưa được thăm bà!
– Bà con khỏe rồi! chắc là mai mốt bà con về ngay ấy mà!
– Dạ! con lên tắm nhé! chào mẹ!
Tôi chào mẹ xong chạy vụt lên phòng và không quên mang theo chiếc lọ sao. Vào phòng tôi đặt cặp lại chổ bàn học và chiếc lọ thì tôi để cạnh cặp. Và sau đó đương nhiên là đi tắm, những giọt nước mới mát mẻ làm sao hihi thích ghê!! nhưng cũng không tắm lâu được kẻo ốm mất! Tôi thay đồ và xuống ăn cơm cùng mẹ! mẹ tôi nấu ăn rất ngon nhé! Tôi thì…không dám nói…hihi
– Dạo này con học như thế nào rồi? – mẹ tôi lên tiếng để phá tan sự yên lặng.
– dạ! cũng ổn mẹ à!
– Uhm…con phải cố gắn đấy nhé! – mẹ tôi cười hiền hòa.
– Dạ! hihi…
Ăn xong bữa cơm, tôi chạy thật nhanh lên phòng, quên cả chào mẹ nữa chứ hihi. Tôi đến nơi để chiếc lọ và lấy nó lại chổ giường ngủ của mình để đếm xem có bao nhiều ngôi sao, hihi chắc lâu lắm đây!
– 1…2…3…
– 300…301….
– 364…365…Phù cuối cùng cũng xong! mừng ghê!
Mà sao lạ như thế nhỉ! 365 là gì nhỉ!
Anonymous says
hay lam…cam dong nua
Du says
hay qtqd
nếu có thêm part 2 càng tốt
Thắng says
viết tiếp đi tg
cho 1 cái kết hp tí đi
Thiên Vũ says
Cho 1 cái kết hp đi tg năn nỉ tg ó
TT says
Tác giả ơi cho thêm một chap là Thằng Phong lên sg tìm thằng Duy đi …. năn nĩ lun mà
Lusexia'furry' says
Câu chuyện của anh rất giống đúng hơn nó là cuộc sống hiện tại của em chỉ khác em ko có ng yêu và cx ko có ai nhớ đến em. em yêu thầm 1 ng mà em chắc ngta ko có yêu em đâu?? mà em chắc em ko sống đc lâu em đợi tới lúc sắp ra đi thì em nói sự thật là em gay(mà chắc nghe xong thì họ bỏ em đi hết r còn đâu mà nói tiếp??) ở nhà thì em bị đánh đập nói là ko đc đi chs vs mấy đứa gay mà càng nói thì em chỉ càng mún chết đi cho rồi?
Lusexia'furry' says
Anh hiền quá gặp em là nếu mà ba em nói ra những tù đó thì cx coi như mối liên hệ đã ko còn điều cuối cùng em nói sẽ là xin lỗi mẹ thật nhiều rồi đi khỏi căn nhag đây vì em đi cx ko có ai qtâm?nhà em còn anh 2 em mà
Zới lại em mong anh ra chap mới?❤️