Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Xin lỗi cậu khi nãy tôi thấy nằm trên bàn nên tôi đem cất rồi vì tôi sợ tụi nhỏ chạy giỡn làm rớt rồi hư nữa.
Bà ta nói nhẹ nhàng nhưng làm nó xấu hổ chết được, chưa dừng lại bà còn nói thêm.
-Cậu đừng nói thế, tội tụi nhỏ. Tụi nó đúng là nghèo thiệt nhưng không bao giờ tham lam hay trộm cắp của ai thứ gì.
Lúc này nó ước gì mình có đôi cánh để bay khỏi đây nhưng đó chỉ là ước mơ. Nó chỉ biết cúi mặt xuống chứ không dám ngẩng lên nhìn gì cả.
-Dạ, con xin lỗi cô, bạn con nói thế thôi chứ không có ác ý gì đâu.
Anh lên tiếng cứu nó.
-Dạ, tôi cảm ơn cậu ta nhiều lắm, nhờ thế nên bọn nhỏ mới có đồ chơi.
-Chúng con không cần những thứ đó nữa mẹ.
Một đứa nhỏ trong đám nhóc lên tiếng. Rồi nó nói tiếp.
-Khi nãy đứa nào nhận bánh kẹo, gấu bông, xe thì trả lại đây tao đưa lại cho người ta. Chứ tao không cần những món đó nữa.
Thế là những món hàng nó vừa mới tặng được về lại chủ củ, trả xong tụi nhỏ còn nói thêm.
-Về đi, không cần người đạo đức giả. Về đi.
Lời nói của tụi nhỏ càng làm nó thêm nhục nhã chưa bao giờ nó phải chịu cảnh như thế này nó hi vọng có một cái lổ để nó có thể chui xuống không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
-Những món quà này là của anh mua nên mấy em cứ nhận đi. Nếu em không nhận thì anh sẽ buồn lắm đó. Bạn anh tốt lắm không phải thế đâu chỉ là quá tức giận thôi.
Một lần nữa anh lại ra tay cứu cho nó. Đám nhỏ không biết thế nào, nhìn người đàn bà, bà ta gật đầu rồi nói.
-Anh Nam đã nói thế tụi con cứ nhận. Với lại đây chỉ là sự hiểu nhầm thôi mà.
Khi nghe lời bà ta nói, tụi nhỏ nhận lại.
-Thôi ăn cơm thôi mấy em.
Anh chuyển sang chuyện khác. Nghe thế tụi nhỏ nhao nhao lên, chạy về bàn ăn. Khi tất cả đi hết chỉ còn nó với anh, nó mới dám ngẩng đầu lên. Anh nhìn nó lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, nhìn thấy thế nó buồn lắm. Nó có muốn mọi chuyện thành ra thế này đây. Như thế thì nó củng xấu hổ, nhục nhã chứ bộ. Nó bước theo sau anh xuống ăn cơm, nhưng giờ thì còn tâm trạng nào mà ăn nữa chứ.
Thức ăn được bày ra, nó nhìn mà muốn xỉu gì chứ. Rau xào, trứng luộc, thịt ba chỉ kho chỉ nhìn thôi mà nó hết muốn ăn. Bưng chén cơm lên, cho một vài hạt vào miệng nó khẽ nhăn mặt, gắp miếng thịt thì nó chỉ muốn ói ra thôi nhưng đành cố nuốt vào bụng. Thấy nó như thế bà cô hỏi.
-Cậu sao thế? Ăn đi chứ…
-Thường ngày đám nhỏ ăn thế này hả cô?
-Ừ, đúng rồi.
Bà ta trả lời một cách rất bình thường.
-Trời, như thế này thì sao mà ăn được. Cơm gì mà khô thế này, thịt gì mà dai như giẻ rách nhai muốn mỏi miệng chỉ thế thôi là hết muốn ăn. Ở nhà mẹ con mua gạo bên Thái, hạt gạo mềm dẻo còn thịt là cừu ăn đầu có dai như thế, còn nữa tụi nhóc nhỏ thế này sao cô cho ăn thế thì sao mà đủ chất dinh dưỡng để phát triển được…
Nghe nó nói mà tất cả ai củng ngơ ngác, đưa mắt nhìn nó như một sinh vật lạ.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 19
Trên đường về, nó nín thinh không dám mở miệng nói câu nào cơ bản vì nó cảm thấy quá xấu hổ. Nó cứ tưởng trong lần này nó sẽ làm thay đổi hình ảnh mình trong mắt anh nhưng nào ngờ sự việc càng lúc càng tồi tệ hơn. Nên chỉ biết cúi mặt xuống, híc đúng là xui xẻo thiệt.
Đưa nó về tới nhà, bước xuống xe, nó cúi đầu xuống lí nhí nói.
-Tui xin lỗi…
Anh không nói gì mà lắc đầu như bảo là không có chuyện gì đâu nên đừng lo lắng. Thật tình anh đã biết thế nào củng có chuyện nhưng anh không thể nào ngờ được sự việc lại tệ đến thế có lẽ anh đã sai lầm khi cho nó theo cùng.
Thấy anh im lặng không nói gì, nó nói tiếp.
-Tui thật lòng xin lỗi mà, tui củng đâu muốn mọi chuyện lại như thế cơ chứ. Lần sau tui hứa sẽ không như thế nữa…
Nghe nó nói anh cảm thấy khó chịu. “Lần sau” anh cảm thấy bực mình khi nó nói thế, nó đã như thế thì làm sao anh có thể dám đảm bảo là cho nó đi cùng nữa chứ. Thật tình lần đầu gặp mặt anh đã hiểu được phần nào con người nó, anh cứ nghĩ nó sẽ thay đổi được phần nào nhưng đâu có ngờ nó vẫn “chứng nào tật nấy”. Mặc kệ những lời nài nỉ của nó anh bỏ ngoài tai, mở cửa xe về nhà. Với anh hôm nay là một ngày chả có gì tốt đẹp.
Thấy anh im lặng như thế, nó nắm tay anh lại như đang giữ lấy tình yêu của mình. Vì nó biết nếu anh đi thì nó chả còn cơ hộ nào mà để tiếp tục với anh nữa và tất nhiên nó củng không có lí do chính đáng nào để gặp anh.
Lần này cơn giận lên đỉnh điểm anh gắt lên.
-Cậu đúng là phiên phức gây ra bao nhiêu rắc rối thế mà chưa đủ hả?
Bất ngờ, ngạc nhiên và đau lòng những cảm xúc nối tiếp nhau khi nghe anh nói. Nó cứ ngỡ rằng anh là con người điềm đạm nên không bao giờ nạt nộ người khác như thế nhưng hôm nay nó đã thấy được một khía cạnh khác ở con người anh.
-Cậu tự xem lại bản thân mình đi, hôm nay cậu đã làm được những gì hả? Ngoài gây ra hiểu lầm vụ điện thoại rồi tới bữa ăn cứ thao thao bất tuyệt mấy món “sơn hào hải vị”…Thật tình tôi đúng là sai lầm khi cho cậu theo cùng lúc đâu tôi đã bảo là cậu không hợp nhưng cậu nằng nặc, một hai đòi đi giờ sự việc mới như thế vậy mà còn bảo lần sau cho cậu đi cùng.
Nó bàng hoàng khi nghe anh nói thế, nói thế chẳng khác nào anh đang trách móc tất cả sự việc là do nó. Ừ thì tất cả là do nó thật nhưng đâu phải nó muốn thế, mọi việc thành ra như vậy nó củng vó vui vẻ gì đâu mà còn xấu hổ nữa.
Anh nhìn nó không có một tí cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lùng, nó thấy mà đau lòng. Nước mắt nó như muốn tuôn ra ngoài nhưng nó cố kìm nén bản thân, để anh không thấy. Chưa bao giờ nó bị ai đối xử như thứ vậy mà giờ đây, người mà nó thương yêu đứng ngay trước mặt nói những câu chẳng khác nào như muốn rạch nát tim nó. Vội buông tay anh, nó im lặng để cho anh vào xe. Nó cảm thấy mình thật dở tệ đến cách làm cho người mình yêu thương vui vẻ mà củng không làm được vậy thì làm sao có thể giữ được trái tim anh đây? Lết từng bước nặng nề vào nhà, nó cảm thấy mệt mõi , đau buồn, thất vọng chán chường…
Mấy hôm nay không gặp được nó, hắn cảm thấy trong lòng nao nao khó chịu. Mặc dù rất muốn được nhìn thấy nó, muốn nó trở lại làm việc cho công ty mình nhưng hắn muốn nó ở nhà nghĩ ngơi cho thật khỏe nhưng làm sao mà hắn có thể làm chủ được con tim mình khi ngày nào củng luôn nhớ về nó. Không chịu được nên hắn đành tới nhà tìm sẵn viện cớ bảo rằng tới thăm nó vì dù sao ở đó củng có một người luôn ủng hộ nó đó là bà Ánh-mẹ nó.
Thấy hắn vào, bà chẳng lấy làm ngạc nhiên vì bà biết rất rõ tình cảm mà Khắc Vũ dành cho con bà. Mở cửa cho hắn vào, bà vội pha nước mời khách rồi đi nơi khác để hắn có thể nói chuyện tự nhiên nhất với nó.
-Nhóc khỏe hẳn rồi chứ.
Vừa thấy nó hắn vui như bắt được vàng, liền lên tiếng hỏi han.
-Tui khỏe rồi, cảm ơn anh.
Hắn cảm thấy không biết phải nên nói gì bây giờ, hắn là người nhiều lời, lắm chuyện, dẻo dẻo miệng không hiểu sao khi đứng trước nó cảm thấy khó nói, lưỡi cứ đơ đơ ra. Nếu nói những lời hoa mỹ thì cho là nịnh hót, mặc khác nó đã quá quen với những lời như thế nhưng không lẽ cứ im lặng mãi thế này khi mà đến đây hắn cứ nhìn nó như thế thì sao được. Còn bảo là hắn nhớ nó thì quá sỗ sàng.
-Anh tới đây chỉ để hỏi thăm tui như thế thôi hả?
Thấy hắn cứ im lặng nhìn mình như thế nên nó đành lên tiếng.
-Không phải, thật ra anh có nhiều điều muốn nói với nhóc lắm nhưng sợ nhóc không tin.
Nghe nó nói thế hắn vội lên tiếng nói lại.
-Nhiều điều? Mà điều gì mới được chứ.
Nó nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
-Thật ra là anh…anh nhớ nhóc…
Thấy nó im lặng hắn nói tiếp.
-Anh thực lòng muốn nhóc đi làm trở lại để hằng ngày có thể được nhìn thấy nhóc. Nhóc biết không? Không gặp được nhóc là anh có thấy bứt rứt, khó chịu ghê lắm. Đã nhiều lần con tim anh lên tiếng đòi hỏi để có thể làm cho nó được thỏa mãn nhưng anh không muốn làm phiền nhóc nên đành kìm chế bản thân nhưng lần này không thể chịu được nên phải tới đây.
Nghe hắn nói mà nó cảm thấy day dứt, giá như người trước mặt nó là anh thì tốt biết mấy. Nó sẽ chạy tới ôm anh thật chặt để cho thỏa mãn nỗi lòng, sẽ than trách anh tại sao lại đối xử với nó như thế. Nhưng người đang ở đây là hắn-Khắc Vũ chứ không phải Nhật Nam người mà nó yêu thương, hằng đêm nhung nhớ. Híc cuộc đời thật trớ trêu, người mình yêu thương thì không quan tâm đoái hoài gì tới mình trong khi đó người mình không có tình cảm lại cứ một mực bám theo.
Nghe hắn nói thế, nó cảm thấy tội tội cho hắn thế là nó quyết định đi làm trở lại vừa để làm hắn và bà Ánh vui lòng, vừa để học hỏi thêm kinh nghiệm kinh doanh và ở nhà củng chả có gì làm, nếu cứ nằm nghĩ về anh thì càng rầu thêm.
Nó đi làm trở lại hắn vui lắm vậy là hắn được gặp nó mỗi ngày như thế sẽ không còn cảm thấy nao nao khó chịu nữa. Lúc nào hắn củng kè kè nó bên cạnh như là sợ nó biến mất khỏi cuộc đời nó vậy.
Tuy là nó hơi khó chịu vì thái độ của hắn nhưng mà những gì hắn làm đều thể hiện tình cảm dành cho nó nên nó củng tặc lưỡi cho qua nếu như hành động của hắn có phần nào hơi quá thì nó sẽ nói ngay.
-Nhóc đi ăn trưa với anh nha.
Hắn nhìn đồng hồ khi đã tới bữa trưa.
-Giám đốc cứ ăn trước tui không đói.
Nó mãi lo nhìn lại bản hợp đồng mà không nhìn lên hắn. Nghe nó trả lời thế hắn có chút thất vọng nhưng nó lo chí thú làm hắn củng làm hắn vui vui. Hắn cứ nghĩ là nó không hứng thú mấy tới việc này nhưng có vẻ suy nghĩ của hắn đã sai.
-Công việc thì để khi khác làm mà củng đã hết giờ làm nhóc đừng có gọi anh là Giám đốc nữa được không?
-Ờ ờ…nhưng mà tui không đói thật mà…
Ngước mặt lên nhìn hắn cười, khoe hàm răng trắng đều như bắp lộ ra chiếc răng khểnh.
-Thôi, đứng dậy nhanh đi nếu không sẽ bị đau bao tử đó, nhóc cứ coi như đây là mệnh lệnh của cấp trên đi.
-Èo, mới khi nãy bảo hết giờ đừng có gọi là giám đốc còn giờ thì nói là mệnh lệnh.
Nó vặn vẹo.
-Hì hì, thôi mà đi nha.
Gấp bản hợp đồng lại nó đứng dậy cùng hắn vào bước ra ngoài. Thực sự mà nói nếu không nhờ hắn trong những ngày qua thì giờ đây nó không biết mình như thế nào nữa. Để không nghĩ về anh, nó luôn vùi đâu vào công việc. Nhiều lúc hắn củng không sao mà nó lại thay đổi nhanh chóng thế kia, từ một người chỉ thích ăn chơi, không quan tâm gì tới công việc thế mà nay lại thế, hợp đồng nào củng công ty nó củng đem về nhà để xem xét, nếu có gì không hiểu thì nó nhờ ba mẹ và hắn chỉ giúp nhờ thế trình độ của nó ngày càng được tiến bộ rõ rệt. Thật ra là nó đã có máu kinh doanh trong người sẵn rồi, bà mẹ đều là nhà kinh doanh nên con cái phần nào củng ảnh hưởng, người ta nói “con nhà tông không giống lông củng giống cánh” là thế. Chỉ là nó mãi mê ăn chơi, ỉ lại vào tiền ba mẹ làm ra mà nén tiền qua cửa sổ một cách vô thức. Hằng đêm chỉ biết thác loạn trong các quán bar, các vũ trường. Giờ thì tài năng đó được đánh thức nên hắn có ngạc nhiên về nó củng là điều đương nhiên.
-Nhóc ăn nhiều vào nha, dạo này anh thấy nhóc ốm nhiều đi nhiều đó, đưng có làm việc quá sức như vậy nữa.
-Ừm, tui biết rồi…
Nó đang ăn nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
-Đó thấy chưa? vậy mà nói không đói nếu anh không bảo nhóc đi ăn thì lát nữa chắc trong phòng có người ngất xỉu vì thiếu ăn quá.
Mãi ăn nên nó bị dính ở mép mà không để ý, thấy thế hắn vội lấy giấy lau cho nó. Nó ngạc nhiên khi hắn làm thế, có phần hơi ngượng nhưng rồi củng để cho hắn lau.
Thực sự là nó có đói nhưng mãi tập trung quá nên không muốn đi. Nó tính chờ làm xong thì đi luôn chứ không thích bỏ dở giữa chừng như thế.
-Mai là chủ nhật, nhóc có dự tính gì không?
Khi đã ăn xong hắn hỏi nó.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 20
-Tui củng chưa biết nữa…à mà có.
-Gì vậy?
Hắn tò mò hỏi.
-Hỏi chi? Chuyện riêng của tui mà. Thôi đến giờ làm việc rồi kìa, về nhanh đi.
Nó hối hắn vì không muốn để hắn hỏi thêm gì nữa. Ngày mai là một ngày nghĩ, nó hi vọng điều tốt đẹp sẽ đến với nó. Ngoài trời đang nắng gắt, cái nắng như muốn thiêu đốt tất cả củng như nó đang cháy bỏng, sống hết mình với cuộc sống.
Năm giờ sáng nó thức dậy thật sớm để tới một nơi. Cái nơi mà đã khiến nó và anh cãi nhau, đã gần một tháng rồi nó chưa gặp được anh mà anh củng không có liên lạc với nó. Nó không biết giờ này anh đang làm gì, chắc là đang cuộn tròn trong chăn ấm rồi vì cả tuần mới có một ngày nghĩ như thế thì phải tự thưởng cho mình chứ.
Tối hôm qua nó đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho chuyến đi này. Lần trước anh cùng nó mua bánh kẹo, gấu bông và đồ chơi nó củng làm y chang như anh. Nhìn những thứ mình đang cầm trên tay, nó thấy lòng buồn. Những vật này làm nó nhớ tới anh, khi trước nó cùng anh đi mua, anh là người dẫn nó tới đây thế là lần này chỉ mỗi mình nó thôi. Lắc đầu như muốn không nghĩ tới anh để khỏi chạnh lòng. Và nó đâu hay ở sau có một chiếc xe vẫn cứ luôn bám theo nó. Cuối cùng nó củng đến nơi mà mình cần đến. Chiếc xe dừng lại, người tài xế phụ nó khiêng những đồ đạc xuống. Và rồi tụi nhỏ củng chạy ra nhưng nó để ý thấy tụi nhóc có vẻ không vui. Ừ thì củng đúng thôi vì vụ lần trước nó thế kia thì giờ đây ai còn hoan nghênh nó nữa chứ. Tụi nó cứ đúng nép vào một bên đưa mắt mà nhìn nó chứ chẳng nói lời nào chẳng bù cho lần trước khi vừa thấy anh là bọn chúng mừng rỡ, nhào tới ôm anh chặt cứng luôn. Bổng nhiên, người đàn bà bước ra, như vớ được cái phao giữa biển cả mênh mông nó cúi đầu nói.
-Chào cô, cô còn nhớ con chứ.
-Có phải lần trước cậu đi cùng với cậu Nam không?
Người đàn bà nhìn nó nói.
-Dạ đúng, là con. Dạ con tới đây là để thăm tụi nhỏ.
Bà nhìn nó củng với đống đồ vừa mới khiêng xuống rồi nói.
-Mời cậu vào nhà chơi, mấy con phụ anh khiêng đồ vào trong đi.
Bà vừa dứt lời, tụi nhỏ chạy tới khiêng hết đống đồ vào trong còn nó thì bước theo sao bà.
Bưng nước lên bà nói.
-Mời cậu uống nước.
-Dạ con cảm ơn.
Nhìn đống đồ trước mặt bà củng hiểu được phần nào lí do khi nó tới đây. Nhưng bà củng cảm thấy khó hiểu khi mà vụ lần trước, bà cứ nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này thêm một lần nào nữa.
-Lần này cậu Nam không đi chung với cậu Nguyên hả?
ctltvoz says
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 1 -> chap 14 ; https://truyengay.mobi/be-thang-thanh-cong/
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 15 -> chap 21 ; https://truyengay.mobi/thang-thanh-cong-truyen-gay-boy/
Anonymous says
Khi Nào có tập ms z ad
duy says
khi nao co tap moi z ad…