Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Anh nói với nó.
-What? Chọn gì? Anh đừng nói là mấy thứ này nha.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 18
Nó lại tròn xoe mắt chỉ vào đống đồ chơi con nít kia.
-Chính xác.
Ơ, nó không thể nào hiểu được, anh mua những thứ này để làm gì? Đừng nói là anh ta mua về chơi nha 🙁
-Mà anh mua những thứ này chi vậy?
Nó vừa lựa chọn vừa ngước lên nhìn anh mà hỏi.
-Bí mật, lát nữa thôi cậu sẽ biết…
Trời, nó là nó chúa ghét cái trò đánh đố này, vậy mà anh lại làm thế mới ác chứ.
Bực mình với câu trả lời của anh nó không thèm nhìn nữa mà quay xuống tiếp tục lựa chọn đống đồ chơi.
Nhìn thấy nó như thế, môi anh cong lên tạo nên một nụ cười nhưng tiếc là nó không thấy.
-Thế này đủ rồi chứ…
Nó giơ lên cho anh xem khi đã ưng ý được một chiếc máy bay, một xe tải, một xe cảnh sát và một plane. Nó không biết chọn như thế nào nên đành mỗi thứ một cái cho chắc ăn.
-Trời, sao ít thế, nhiều hơn nữa chứ.
-Whát? Bộ anh mua dzề trưng bày “triển lãm” hay sao mà nhiều thế.
Nó bực mình đáp, không thể nào hiểu nổi được thằng cha này luôn.
-Cứ cho là thế đi.
Anh đáp.
Ghét…thế là nó mua luôn mỗi thứ mười cái luôn vậy là tổng cộng bốn mươi chiếc.
-Như thế này thì đủ rồi chứ…
Nó giơ cái bịch to đùng lên cho anh xem.
-Tạm ổn…
Híc…đúng là cực thiệt tự nhiên khi không “đeo gông vào cổ”. Bốn mươi chiếc, nó hai mươi, anh hai, khi trước mỗi lần đi shopping có khi nào nó phải cầm thế này đâu, đều có mấy đứa kia theo phụ vậy mà giờ đây lại thành ra thế này. Nếu chẳng may gặp phải đám bạn mà nhìn nó trong cảnh mua những thứ này không biết tụi bạn nghĩ nó sao nữa.
Lần này là dừng lại ở cửa hàng thú nhồi bông.
-Đừng nói là anh mua nữa nha.
-Sao thế? Khi nãy tôi đã nói là cậu không hợp với chuyện này rồi mà…
Anh lắc đầu ra vẻ buồn rầu.
-Ai nói anh là tui không hợp chứ, tui sẽ cho anh thế chuyện này rất rất hợp với tui. Anh muốn mua gấu bông chứ gì, để đó tui sẽ vào trong chọn lựa.
Máu nóng nổi lên, nó đặt những món mới mua rồi vào trong tiếp tục công việc.
Một lần nữa anh lại thầm cười, thật sự anh chưa thấy ai như nó lớn rồi mà cứ như con nít. Hễ ai nói khích tí là tự ái.
Mọi người trong khu vực đó, ai củng nhìn nó với ánh mắt khó hiểu khi thấy một người con trai đôi mươi đẹp trai mà lại lựa chọn, xem xét những con thú nhồi bông.Họ không hiểu được cậu mua để làm gì mà lại nhiều thế.
Lựa chọn xong nó mệt bở hơi tai, đúng là cực thiệt, chỉ việc ngồi lựa chọn thôi mà nó đã thấy khổ rồi. Củng may là nó có gu thời trang tốt nên mua đồ không tệ.
Nhưng chưa hết, anh lại đưa nó tới cửa hàng bánh kẹo. Biết nó mệt mõi nãy giờ rồi nên lần này anh vào trong mua. Bước ra, nó thấy anh hai tay xách hai bịch to quá trời luôn làm nó cảm thấy choáng.
Mua đồ xong nó mới thấy cái “ngu” của mình. Tự nhiên hăng máu mua cho nhiều vào giờ không biết làm sao mà khiêng ra xe củng may là anh có nhờ vài người khiêng phụ nếu không chắc nó xỉu khi đưa “cục nợ” ra xe.
Chiếc xe chạy trên đường, từng làn gió lùa vào cửa làm nó cảm thấy mát lạnh dễ chịu. Nó cảm thấy hôm nay nó đã “phá kỉ lục” nhiều đó chứ. Từ việc bước vào siêu thị, lựa chọn đồ chơi, đến khiêng chúng ra xe, xem ra đây là những kì tích đáng nể. Nhưng nó không tài nào hiểu được. anh mua những thứ này nhiều thế để làm gì. Thắc mắc của nó được giải đáp khi chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà lớn. Xe dừng lại nó đã nghe tiếng ồn ào, nhìn vào trong nó thấy nguyên một đám con nít chạy ra. Trời ơi, sao mà đông thế này chắc củng hơn hai mươi đứa mà toàn là la cha lút chút không hà, chắc đứa lớn nhất tầm mười hai tuổi là hết.
-A, anh Nam…
-Mẹ ơi. anh Nam đến này,…
Cứ như thế đám này vây anh như tổ kiến làm nó muốn ngộp. Chúng nó đứa nắm tay, đứa níu chân anh, lôi anh vào nhà còn anh thì bế trên tay một đứa nhỏ khoảng năm tuổi. Nó dần dần hiểu ra mọi chuyện và nó củng hiểu tại sao anh lại nói là nó không hợp với chuyện này. Trong lần chạm mặt đầu tiên, nó đã để lại hình tượng vô cùng xấu trong mắt anh, khi ngang nhiên chữi mắng, còn tính đánh thằng nhỏ bán vé số nên anh củng không muốn dẫn nó theo làm gì chỉ vì nó nài nỉ đòi theo nên anh mới đồng ý.
Bước vô trong đập vào mắt là một ngôi nhà khá rộng, có mền gối dưới sàn nhà, chắc là nơi chúng ngủ. Một người đàn bà chắc khoảng năm mươi bước ra nói chuyện với anh.
-Cậu mới tới?
-Dạ, tụi nhỏ dạo này thế nào rồi mẹ.
Nó chỉ biết ngồi lắng nghe câu chuyện.
-Chúng vẫn bình thường nhưng con bé Linh nó không chịu ăn, bảo là nhớ cậu. Cậu tới chơi chắc nó mừng lắm…
Ủa, Linh nào ở đây? Đừng nói là người yêu nha, nếu thế thì quá lắm rồi. Nó thầm nghĩ trong lòng dấy lên một sự ganh tị và lo lắng bất an.
-Vậy cô dẫn cháu vào thăm nó đi.
Để nó coi thử con nhỏ đó ra sao mà lại thế chứ, bỏ ăn vì nhớ anh ư?. Thế là nó theo người đàn bà và anh bước vào bên trong. Trên chiếc giường cũ kĩ, một con bé khoảng bảy tuổi đang nằm co ro một góc. Người đàn bà ngồi xuống cạnh con nhỏ và khẽ nói.
-Linh ơi, anh Nam tới thăm con nè.
Ôi trời, thì ra Linh chỉ là một đứa con nít vậy mà nó cứ tưởng là một thiếu nữ nào chứ. Đúng là nó yêu anh quá nên hoa mắt hóa điên rồi, ai đời lại đi ghen tị với một con bé cơ chứ.
Nhưng có một sức sống mãnh liệt trong người khi nghe nói tới “anh Nam” con nhỏ vùng dậy, mắt nhìn dáo dác và dừng lại khi nó thấy anh.
-Anh…Nam…
Con nhỏ thốt lên từng lời nói một cách khó nhọc.
Nghe nó gọi tên mình một cách khó khăn nhưng tha thiết như thế anh vội bước đến bên nó và nói.
-Ừ, anh đây. Sao em không ăn uống gì thế như thế thì làm sao mà mau hết bệnh được.
Anh ngồi bên nó, mắt nhìn con bé một cách trìu mến. Nó ước gì mình là con bé để được nhận ánh mắt đó từ anh.
-Dạ…em…em mệt…lắm…
Con bé nói một cách khó khăn, phải cố gắng lắm nó mới nói được như thế.
-Mệt thì phải cố ăn chứ.
Rồi anh quay lại chỗ người đàn bà và nói.
-Cô múc cho con chén cháo được không?
-Cậu chờ chút.
Nói xong bà ta ra ngoài. Anh nói với nói.
-Cậu ra ngoài phát những thứ khi nãy vừa mua cho bọn nhóc được không?
-Tui hả? Ờ…được chứ…
Giờ thì nó đã hiểu hết sự việc, anh mua những thứ đó là để cho đám cù bất cù bơ này. Nói rồi nó vội ra ngoài mở cốp xe mang những món đồ khi nãy mà phân phát cho từng đứa một. Đúng là rối thiệt, cả đám cứ lóc chóc, rối lên làm nó muốn bực mình không có trật tự gì cả, thức sự nó muốn điên cái đầu với đám quỷ này, muốn chữi cho một trận nhưng đành cố kìm nén cơn tức lại, dằn lại vào trong nếu nó làm thế khác nào anh thêm ghét nó.
Phù…cuối cùng gì củng đã xong, mệt chết người.
Dạ, con nghe nè mẹ
……………
Con có công chuyện rồi, mẹ với ba ăn cơm trước đi
Đặt điện thoại xuống bàn, nó vào trong coi thử anh đang làm gì, bỏ lại sự vui vẻ, hạnh phúc của tụi nhỏ khi nhận được quà.
Trước mặt nó, anh đang đút từng muỗng cháo một cho con nhỏ đó ăn. Anh phải ép lắm nó mới chịu ăn. Hứ…thứ gì đâu nhỏ mà làm chảnh làm muốn tức điên nhưng đành phải kìm chế. Khi ăn xong anh còn phải ở bên dụ dỗ nó ngủ nữa mới chết chứ. Nó bước tới gần, anh bảo nó im lặng rồi anh dẫn nó ra ngoài để nói chuyện.
-Con bé đó bị sao thế?
-Linh bị bệnh tim bẩm sinh.
Anh trả lời mà mắt nhìn đâu đâu có lẽ đang thương xót cho số phận cô bé.
-Trời, tưởng chuyện gì to tát lắm. Y học giờ phát triển lắm rồi chẳng phải có thể phẩu thuật được sao?
Nó ngây ngô trả lời.
-Cái đó thì ai chẳng biết nhưng cần phải có tiên trong khi đó hoàn cảnh của bé Linh thì cậu biết rồi đó.
-Ủa, sao anh không giúp đỡ nó.
Nó ngạc nhiên trong khi anh thừa sức để làm chuyện này.
-Đâu phải đơn giản như cậu nghĩ thế, muốn làm chuyện này phải kêu gọi thêm nhiều nhà hảo tâm chứ mình tôi thì làm được gì trong khi đó ở nước Việt Nam này không còn biết được bao nhiêu hoàn cảnh như thế nữa.
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi nói tiếp.
-Với lại bé Linh không muốn tôi giúp đỡ…
-Ủa sao vậy?
Giờ người làm nó ngạc nhiên là nhỏ Linh.
-Em ấy nói không muốn nợ ai nữa…Haizz, mà thôi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta vào ăn cơm thôi…cậu vào trước đi để tôi vào xem thử có phụ thứ gì không?
Nhắc tới cơm nó mới nhớ, sáng giờ “hao tâm tổn sức” quá giờ nó đói quá luôn rồi nè. Mới khi nãy mẹ nó gọi về ăn cơm mà nhắc tới mẹ nó mới nhớ cái điện thoại. Nó vào trong để tìm cái điện thoại nhưng không thấy đâu cả. Nó nói đám nhỏ.
-Khi nãy có em nào thấy điện thoại anh để trên đây không?
Đáp lại nó chỉ nhận thấy cái lắc đầu của tụi nhỏ. Máu nóng dồn lên nảo nhưng nó vẫn nhẹ nhàng hỏi lại.
-Giờ anh hỏi lần cuối có ai thấy không? Cái điện thoại màu đen anh mới để trên đây, giờ mất tiêu. Không lẽ nó có cánh mà bay, có chân mà chạy nhảy hả?
Nhưng vẫn là cái lắc đầu, không đứa nào có thể biết được cái điện thoại của nó đang ở đâu cả.
Tức giận, không kiềm chế được bản thân nó hét lớn.
-Lũ bay đúng là thứ trộm cắp, vừa mởi để đây mà mất rồi, nếu có thiếu tiền bạn thì nói tao cho chứ đừng có như thế. Mới nhỏ mà đã vậy, không biết khi lớn lên còn có thể làm gì nữa…
Tiếng hét to lớn của nó làm anh và cô ở bên dưới giật mình chạy lên xem thử.
-Có chuyện gì vậy?
Anh hỏi nó.
-Tui vừa mới để điện thoại ở đây mà giờ mất tiêu, hỏi cả đám đứa nào củng nói không biết. Anh nghĩ xem có tức không? Không phải tụi nó lấy thì ai vào đây.
Anh ngơ ngác không biết phải làm gì thì người đàn bà lên tiếng.
-Có phải có điện thoại màu đen không?
-Nó đó.
Nó trả lời một cách bực dọc.
ctltvoz says
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 1 -> chap 14 ; https://truyengay.mobi/be-thang-thanh-cong/
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 15 -> chap 21 ; https://truyengay.mobi/thang-thanh-cong-truyen-gay-boy/
Anonymous says
Khi Nào có tập ms z ad
duy says
khi nao co tap moi z ad…