Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đặt nó trên giường, ông ta nói.
-Tôi không biết có thể giúp cậu ta tỉnh lại không nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình.
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 17
-Dạ, cám ơn bác sĩ. Tôi tin bác sĩ sẽ làm được.
Anh tỏ vẻ vui mừng hạnh phúc vì ông ta đã chịu cứu nó, dù thế nào thì anh luôn hy vọng nó sẽ tỉnh dậy.
Khi nhìn thấy tình trạng của nó. Ông ta không muốn chữa trị chút nào vì lỡ may có chuyện gì thì ông sẽ mang tiếng. Nhưng nhìn thấy cảnh anh quỳ trước nhà, trời mưa xối xả, gió mạnh, lương tâm của một vị thầy thuốc không cho phép ông làm thế nên ông đã đồng ý giúp.
Vì nó mất máu quá nhiều mà không có máu nên anh đành phải hiến máu mình sang nó. Giờ đây anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ mong sao nó nhanh chóng tỉnh dậy thì anh mãn nguyện lắm rồi?
Nhưng nó có tỉnh lại như mong đợi của anh khi mà chính bác sĩ củng không dám đảm bảo tình trạng của nó? Nếu thế thì công sức anh bỏ ra như Dã Tràng xe cát sao? Và anh củng không dám nghĩ viễn cảnh những ngày tiếp theo như thế nào? Nhưng chắc đó sẽ là những ngày tối tăm, chìm trong bóng tối…
Từng ánh nắng của buổi sáng xuyên qua khuôn mặt mệt mõi nhưng vô cùng thanh tú làm nó chợt tỉnh giấc. Khẽ liếc sang bên cạnh thì nó thấy anh đang gục đầu xuống. Một vài sợi tóc xỏa xuống vầng trán của anh. Nó tính đưa tay để sửa lại nhưng cảm thấy đau nhức nhối vô cùng, nó nhăn mặt cố nhớ lại chuyện gì xảy ra. Nhưng cố gắng lắm nó chỉ nhớ ra cả hai đi chơi về nhưng xe bị hư thế là nó với anh đành ngồi chờ vận may người đi đường có thế cho qua giang. Nhưng chốn rừng núi hoang vu, hẻo lánh này ai dám cho người khác đi nhờ. Sau đó, nó quyết định đi ra để quá giang nhưng chẳng may có vật thủy tinh nào đó trúng vào tay. Rồi nó dần mệt mõi và chìm vào hôn mê, sự việc tiếp theo thì nó không tài nào biết được…
Nó đang tự hỏi tại sao mình nằm ở đây thì vị bác sĩ bước ra giải đáp thắc mắc trong lòng nó.
-Cậu tỉnh lại rồi hả? Suốt đêm hôm qua cậu làm tôi sợ muốn chết nếu chẳng may cậu có chuyện gì thì tôi…
Nói tới đây ông chợt ngừng lại nhìn về anh và thở dài.
-Tất cả là nhờ cậu ta hiến máu cho cậu. Mà công nhận cậu ta khỏe thật, người bình thường chỉ cần mất một phần hai số máu như cậu ta là nguy hiểm đến tính mạng trong khi đó cậu ta dầm mưa suốt mấy tiếng, truyền máu cho cậu mà chỉ ngất như thế…
Nói xong ông ta lắc đầu rồi bước ra ngoài.
Nhìn anh nằm gục đầu xuống như thế lòng nó thấy xao động lạ kì phải chăng những gì mà anh làm cho nó đã khiến dần chiếm được tình cảm trong tim nó. Dường như giờ đây nó không còn ghét anh như trước nữa mà đó là sự biết ơn trân trọng. Đây đã là lần thứ hai anh cứu nó, nó cảm thấy mỗi khi nó gặp khó khăn nguy hiểm thì anh luôn là người giúp đỡ nó thậm chí lần này anh không tiếc bản thân khi truyền máu cho nó như thế…
-Ủa, cậu tỉnh rồi hả?
Anh thức giấc khi thấy nó nhìn mình, khi nhìn thấy nó như thế anh vui lắm cứ tưởng là đang ảo tưởng đến khi dụi mắt lại nhìn cho thật kĩ thì mới chắc chắn những gì mình nhìn thấy là sự thật.
-Ờ, chắc anh mệt lắm cứ nằm nghĩ đi?
-Tôi không sao, cậu tỉnh lại là tốt rồi…
Đến bây giờ mà anh vẫn còn lo lắng cho nó càng làm cho nó thêm cảm động còn nó thì luôn ích kỉ, chỉ nghỉ đến bản thân mình.
-Cảm ơn anh nha?
Nghe nó nói thế, anh tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
-Cảm ơn tôi ư? Về chuyện gì?
-Tất cả mọi chuyện mà anh đã làm cho tui…
Thời gian như ngừng lại, không gian lắng đọng, tất cả mọi thứ giờ đây như dừng hoạt động. Ở đây, tại nơi này có hai người đang ngại ngùng, họ không biết nói gì nữa, chỉ biết nhìn nhau như thế…nhưng đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt, không cần lời nói thì củng biết được đối phương đang nghĩ gì, khi đó chắc hẳn cả hai tâm hồn đã hòa quyện vào nhau, đã thuộc về nhau…
-Xin lỗi chiếc xe ngoài kia có phải là của anh?
Từ đâu xuất hiện hai tên cảnh sát phá tan không gian lãng mạn mà họ đang đắm chìm.
-Chiếc xe đó là tôi mượn.
Anh và nó ngơ ngác nhìn hai người lạ, nhưng rồi sau khi suy nghĩ thì anh lên tiếng trả lời.
-Có người tố cáo anh cướp xe của họ. Phiền anh về đồn để chúng tôi điều tra.
-Không được, anh ấy đang bị bệnh không thể đi được. Có thể chờ khi nào anh ấy khỏe hẳn không?
Nó nói nhanh khi nghe cảnh sát nói thế, thực sự sức khỏe hiện giờ của anh rất yếu nên không thể đi được.
-Xin lỗi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Mong cậu hiểu cho.
Nó định nói :”Nhiệm vụ, lúc nào củng nhiệm vụ. Bắt người ta đi trong tình trạng như thế này là được hả?”. Nhưng anh đã bảo nó im lặng.
-Được thôi, phiền hai anh dẫn đường.
Nó muốn đứng dậy ngăn cản nhưng anh cứ bảo nó yên tâm, anh sẽ trở về an toàn, không có chuyện gì xảy ra hết. Nhìn anh bước đi từng bước một không vững vàng như thế lòng nó đau như cắt và giọt nước mắt đã trào ra từ khóe mi, giờ thì nó đã biết được trái tim nó thuộc về ai rồi…
Giải quyết xong vụ chiếc xe, cả nó và anh được chuyển về bệnh viện thành phố. Ở đây tiện nghi đầy đủ hơn, đội ngủ bác sĩ củng có tay nghề nên việc điều trị, dịch vụ chăm sóc củng tốt hơn. Ba mẹ nó và hắn tới tận nơi để chuyển nó về thành phố. Vừa tới nơi, bà Dương đã sốt sắng hỏi.
-Con sao rồi? Đỡ hơn nhiều chưa? Nghe con gặp nạn, mẹ liền tới đây.
Trong khi đó, ba nó đứng đằng sau lên tiếng.
-Con ráng dưỡng bệnh cho tốt rồi về nhà sống với ba mẹ.
Nó tròn xoe mắt khi nghe ông nói, nó không nghĩ khi mình xảy ra chuyện lại được nhiều người quan tâm đến thế. Nó vừa mới biết anh hi sinh quá nhiều thì giờ tới luợt ba mình. Đúng là “trong rủi có may”…
Còn hắn thì hỏi nó tới tấp, dồn dập.
-Nhóc sao rồi? Ồn không? Còn đau không? Trong người thế nào rồi?
-Trời anh hỏi gì mà nhiều thế, sao tui trả lời kịp.
Nhìn gương mặt hoảng hốt, lo sợ của hắn, nó củng thấy tội tội.
Trong khi đó bên kia thì nhân viên của anh đang hỏi han tình hình sức khỏe, bệnh tình. Ba nó bước sang hỏi thăm củng như để cảm ơn anh.
-Cậu thế nào rồi?
-Dạ, cháu khỏe nhiều rồi.
-Cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu không có cậu thì không biết Thế Nguyên sao rồi. Đây là lần thứ hai cậu cứu nó, thiệt tình gia đình tôi không biết phải làm gì để đền ơn cậu nữa.
Nghe ông nói thế, anh liền lắc đầu.
-Dạ không có gì, sự việc lần này củng một phần do cháu nên cháu củng có một phần trách nhiệm…
-Mày sao rồi? Khỏe hẳn rồi chứ?
Hắn bước sang hỏi thăm bệnh tình của anh.
-Tao khỏe nhiều rồi.
-Ờ…
Mặc dù nó đã khỏe rồi nhưng ba mẹ nó vẫn muốn nó ở lại thêm vài ngày cho khỏe hẳn. Còn nó thì mệt mỏi, chán nản khi phải nằm ở đây buồn bã, nghe mùi thuốc, sát trùng không củng đủ làm nó thêm bệnh.
Nài nỉ, van xin cuối cùng nó củng được xuất viện. Về tới ngôi nhà thân yêu, nơi đã gắn bó với nó suốt hai mươi năm qua, nó thấy yên bình thực sự. Nó đã từng nghe ai nói rằng :”Gia đình là nơi an toàn nhất của mỗi con người”. Đặt mình xuống, nó suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra. Từ khi nó gặp được anh cuộc sống của nó đang dần thay đổi, không còn ăn chơi, xa đọa như trước, không thác loạn hằng đêm trong vũ trường, trong các quán bar…nếu không có tiếng gọi của bà Dương thì không biết đến khi nào nó mới thoát ra được “mê hồn trận” do chính bản thân mình đặt ra.
Hôm nay nó cảm thấy tinh thần thật tốt, thật sảng khoái. Nó tới công ty của anh làm việc để được gặp anh. Đứng trước cửa phòng anh, nó ngập ngừng không dám gõ cửa. Trước đây nó đã từng tới đây rồi, nhưng ở trong trường hợp vô cùng tồi tệ. Xông thẳng vào phòng anh, không thèm gõ cửa, lại còn nghe ba mình giáo huấn, chưa hết đã thế còn bị hai cái tát tai như trời giáng nữa. Nói chung là tệ không thể nói.
Nhưng đó là chuyện của trước đây chẳng phải bây giờ mọi chuyện đã tốt rồi sao? Giờ thì ba đã yêu thương nó nhiều hơn cả trước, giữa anh và nó củng đã tốt hơn chắc là sau vụ công tác ở Đà Lạt mọi chuyện dần tốt đẹp. Nhưng không biết khi gặp mặt rồi thì nó sẽ nói gì? Không lẽ là :”Tui tới đây vì nhớ anh hả?”. Như vậy thì còn gì là thể diện, còn gì là hình ảnh của nó nữa. Như thế thì quá kì, chỉ có những người “mặt chai mày đá” mới thế mà nó thì đâu thuộc dạng đó…
Cuối cùng nó cũng đưa tay lên gõ cửa.
-Mời vào…
Giọng nói dứt khoát rõ ràng của anh vang lên càng làm nó thêm hồi hộp. Thôi thì đã gõ cửa rồi thì vào luôn.
Cánh cửa dần mở ra, gương mặt nó xuất hiện. Nhìn thấy nó, anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Ủa, cậu tới đây có chuyện gì hả?
Bước tới chỗ nó, anh nói.
Nó ngập ngừng, ấp úng trả lời.
-Không có, tui…tui tới…tới để hỏi thăm tình hình của…anh thế nào rồi…
Nói xong nó cúi đầu xuống, không dám ngẩng mặt lên.
-Cảm ơn cậu nhưng giờ tôi tốt rồi.
Nói xong anh liếc xuống đồng hồ, khẽ hối tiếc.
-Xin lỗi cậu nha, giờ tôi có việc rồi hẹn cậu khi khác được không?
-Không, không sao đâu? Mà anh có chuyện gì vậy?
-À, chỉ là một vài chuyện vặt thôi…
Nó khẽ ngập ngừng.
-Tui có thể đi cùng anh được không?
Nói xong nó lại cúi đầu xuống vì sợ anh không đồng ý.
-Tôi sợ việc này không hợp với cậu.
Anh nhìn nó nói.
What? Không hợp mà chuyện gì cơ chứ? Không lẽ việc đó khó khăn lắm sao?
-Bộ chuyện đó nặng nhọc, khó khăn lắm sao?
Nó hỏi lại.
-Không, rất nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản.
Nhẹ nhàng, đơn giản mà sao không phù hợp với nó. Không lẽ, nó dở tệ tới mức đó hay sao? Tự ái nổi lên, nó nói.
-Không lẽ tui tệ tới mức đó hả? Anh coi thường tui thế…
-Không phải, tôi biết chắc thế nào cậu củng chán cho mà xem.
Anh lắc đầu.
-Thì anh cứ cho tui theo thử biết đâu tui làm tốt hơn thì sao.
Nó cương quyết trả lời, ánh mắt thể hiện sự quết đoán mạnh mẽ.
-Thôi được rồi, nếu cậu đã nói thế thì tôi củng không thể từ chối.
Thế là cả hai rời khỏi công ty, anh đưa nó tới một siêu thị gần đó.
-Đừng nói với tui là anh vào đây mua đồ nha.
Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy chiếc xe dừng lại trước cổng supermarket.
-Ừm đúng rồi, tôi vào đây để mua đồ mà.
-Ơ, một giám đóc bận rộn như anh mà củng phải làm những việc lặt vặt này hả?
Máu tò mò nó lại nổi lên, nó thực sự không thể nào hiểu được anh lại “rảnh rổi” đi làm những việc như thế này.
-Con người ta có thể làm những việc lớn, trưởng thành từ những việc nhỏ như vầy đó cậu.
Ờ thì củng đúng nhưng nó cảm thấy kì kì thế nào khi lại bước vào chỗ này. Từ nhỏ tới giờ nó có vào nơi đây lần nào đâu nhưng hôm nay vì anh nó lại “phá lệ”.
Bước vào trong nó cảm thấy khó chịu khi phải đi ngang qua cửa hàng bán thức ăn nhanh, một mùi khó chịu xông vào mũi nó làm nó muốn buồn nôn nhưng vì sự nghiệp cao cả, “lấy điểm” trong mắt anh nên nó đành cố gắng kìm chế bản thân.
Anh và nó vào khu bán hàng dành cho trẻ con, nơi đây toàn là đồ chơi. Nào là ô tô, máy bay, xe lửa.
-Cậu chọn giúp tôi vài món được chứ.
ctltvoz says
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 1 -> chap 14 ; https://truyengay.mobi/be-thang-thanh-cong/
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 15 -> chap 21 ; https://truyengay.mobi/thang-thanh-cong-truyen-gay-boy/
Anonymous says
Khi Nào có tập ms z ad
duy says
khi nao co tap moi z ad…