Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Ờm.
Đi giữa trời đêm lạnh giá mà nó chẳng thấy lạnh tí nào cả. Phải chăng vì người bên cạnh là ngọn lửa đang sưởi ấm tâm hồn nó, một tâm hồn đã chai sạn nay lại được thắp sáng vì có nguồn sáng mới, tình yêu mới. Liệu hạnh phúc này sẽ tồn tại được trong bao lâu hay rồi sẽ tan vỡ như mối tình đầu đầy cay đắng…
———————-
Truyện gay boy Bẻ thẳng thành cong – Chap 16
Thế là hợp đồng củng kết thúc thành công mĩ mãn. Thật ra chuyến đi công tác lần này chẳng khác nào là chuyến đi du lịch. Mang tiếng là đi kí kết hợp đồng mà nó có làm gì đâu chỉ việc đi theo anh. Tất cả mọi việc đều do anh làm cả và nó cảm thấy anh quá giỏi trong khoảng này. Hắn nói không sai khi nói nó có thể học nhiều thứ từ anh. Mà củng đúng, nhờ anh nó có thể hiều hơn về những việc này. Phải lấy lòng vợ và con của đối tác thì khi kí kết sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chả là khi đi gặp đối tác, ông ta có dẫn theo vợ và đứa con trai nhỏ kháu khỉnh. Nhờ việc khen ngợi bà vợ trẻ trung xinh đẹp, quý phái. Còn anh thì ra hiệu nói nó tới chơi đùa với thằng nhỏ. Những việc làm tuy đơn giản thế nhưng đã ăn điểm trong mắt của “quý bà”. Khi bàn tính, đưa ra những quyền lợi cho hai bên, định hướng phát triển sau này thì bên nó nhận được cái gật đầu đồng nghĩa với việc hợp đồng sẽ được kí.
Để tự thưởng cho mình, nó và hắn đi dạo ở rừng thông. Đi dần lên đồi nó cảm thấy khí hậu ở đây thật mát mẻ. Nó mê mẫn phong cảnh ở đây rất rồi, để thỏa thích niềm đam mê của mình nó chụp ảnh, tự sướng khắp nơi. Hành động trẻ con đó làm anh phì cười, anh không ngờ một người như nó lại có tâm hồn nghệ thuật như vậy. Anh cứ tưởng nó lạnh lùng, khó chịu lắm chứ.
Màn đêm dần buông xuống, cái giá lạnh ở vùng núi bắt đầu len lỏi vào trong từng da thịt làm con người ta lạnh tê người. Nó củng biết đã đến lúc về nhà nhưng xui xẻo làm sao khi đang trên đường về xe của anh lại bị xẹp lốp thế là cả hai bị kẹt ở vùng núi hẻo lánh thế này.
-Ủa, có chuyện gì vậy?
Xe đang chạy bỗng nhiên ngừng lại nên nó lên tiếng hỏi.
-Không biết hình như là xì lốp rồi.
Anh trả lời, cố gắng cho xe lăn bánh nhưng có vẻ điều đó là vô ích.
-Ơ, kì vậy? Anh xuống coi thử xem.
Anh mở cửa xe, xuống kiểm trả thì quả nhiên bánh bên trước xẹp thật còn nó vẫn ngồi im trong xe, đơn giản nó không thành thạo những chuyện này.
Anh mở cửa xe ra nói với nó.
-Lốp xe hư thật rồi.
-What? Tui không muốn phải ở lại chắc rừng núi hoang vu này đâu.
Nó bất ngờ hét lên, làm anh chói tai đến nỗi phải bịt lại.
-Để từ từ tôi tính, cậu cứ la toáng lên thế thì có giải quyết được gì.
Anh nói.
-Nhưng tui không biết, anh làm gì thì làm nhưng phải đưa tui ra chỗ này, tui sợ lắm…
Nó nói mà giọng run run.
-Ờ ờ, biết rồi. Nhất định tôi sẽ đưa cậu về nha an toàn. Chịu chưa…
Anh nói để an ủi nó. Hi vọng sẽ có một chiếc xe nào đó chạy ngang qua để anh có thể quá giang. Bực hơn là ở đây lại không có sóng điện thoại nên đành chịu, lốp sơ cua củng chả có nên đành chờ vào vận may.
-Ủa anh không sửa hả?
Nó lên tiếng khi thấy anh cứ đứng ở ngoài mà đưa mắt nhìn ra đường.
-Sửa không được nữa.
Anh đáp lại với giọng chán nản.
-Vậy thì vào trong chứ đứng ngoài đó lạnh lắm, không cảm đó.
Anh phì cười, không ngờ nó củng biết quan tâm tới người khác như thế.
-Cậu lo cho tôi hả?
Nó đỏ mặt, củng hên là trời tối nên anh không phát hiện ra.
-Ai…ai…mà thèm…lo cho anh…chứ….
Nó bối rối đáp lại, nó củng không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì nữa. Chẳng phải nó chỉ muốn về khách sạn thôi sao, vậy mà lại lo lắng cho anh như thế.
-Tôi đứng đây chờ có xe nào chạy qua thì quá giang về. Thôi cậu cứ nằm ngủ đi nếu có xe, tôi sẽ gọi dậy.
Lúc này nó thấy anh thật là vĩ đại, hết mực quan tâm lo lắng cho nó như thế. Nó rất muốn gọi anh vào trong cho đỡ lạnh nhưng lại muốn về khách sạn thật nhanh. Phải chăng nó quá ích kỉ khi cứ để mặc anh ngoài trời lạnh giá như thế. Ở trong xe mà nó còn cảm thấy lạnh thế này, ngoài trời chắc lạnh hơn nữa. Vì vui chơi cả ngày khá mệt mõi nên nó ngủ đi lúc nào củng không hay. Đến khi bừng tỉnh dậy thì đã gần hai giờ sáng. Mở mắt ra nó vẫn còn thấy anh ở bên ngoài, nó vội mở cửa xe ra bước về phía anh.
-Anh thức tới giờ luôn hả?
-Sao cậu không ngủ tiếp mà thức dậy làm gì? Cậu vào trong đi ở ngoài này lạnh lắm.
Anh không trả lời mà khuyên nó vào xe.
-Chứ anh đứng ở ngoài này không lạnh, không buồn ngủ hả?
Nó tức giận hỏi ngược lại anh, người gì mà chỉ biết quan tâm người khác còn bản thân thì không màng tới. Nghĩ tới đó sao nó thấy xấu hổ quá trong khi đó thì nó lại ích kỉ bỏ anh ở ngoài này một mình.
-Tôi quen rồi, không sao cả.
Anh cười trả lời lại nó.
-Thôi anh vào ngủ tí đi, để tui ở đây bắt xe cho.
-Tôi không buồn ngủ, củng không mệt.
-Vậy tui ở lại đây luôn.
Nó nói một cách chắc chắn.
Anh cười khi thấy thái độ của nó như thế. Biết có khuyên thế nào nó củng không chịu vào nên đành cho nó ở lại.
-Trong lúc tui ngủ không có xe nào thật hả?
Cả hai ngồi bên nhau im lặng, chỉ có tiếng gió thổi mạnh bên tai. Nó lên tiếng để phá tan cái không khí này.
-Thật ra củng có vài chiếc nhưng họ không chịu dừng lại.
Anh trả lời mà nhìn về hướng phía xa.
-Ờ, củng đúng ai mà cho quá giang chứ. Giữa cảnh rừng núi hẻo lánh thế này họ không nghĩ chúng ta là trộm cắp mới lạ.
Nó vừa nói xong, có tiếng động cơ, đèn sáng. Biết là có xe sắp chạy ngang nên nó ba chân bốn cẳng lật đật chạy nhanh ra đường đón bắt. Lần này nhất định nó phải bắt cho bằng được. Người tài xế có vẻ nhìn thấy nó nhưng ông ta chạy nhanh qua không chịu thua với nó. Củng phải thông cảm, vì trời khuya vắng vẻ lại chốn hoang vu nên đề phòng vẫn trên hết. Dường như chạy quá nhanh nên có một mảnh thủy tinh bày vào người nó và chẳng may trúng vào cổ tay. Nó cảm nhận được có vật gì đó bay trúng vào người mình những chẳng quan tâm.
Thấy nó thế, anh nói.
-Chắc là chúng ta đành ngủ ở đây tới sáng vậy? Chỉ sợ cậu chịu không được thôi.
Biết là anh đang nói khích nhưng nó vẫn mạnh miệng nói lại.
-Có gì đâu mà sợ, tui chịu được hết.
Thế là cả hai đành bước vào trong xe để ngủ tạm nhưng khi bước tới cửa xe, vì phải dùng lực mở cửa xe nên tay nó bắt đầu ra máu. Lần này thì nó cảm nhận được nhưng nó không nói cho anh biết vì sợ anh phải lo lắng. Nó biết anh đã mệt mõi nhiều rồi, nó hi vọng có thể cầm cự đến sáng mai. Nhưng vết thương cứ thế ra máu nhiều hơn đến nỗi nó không kiểm soát được bản thân mình nữa. Vào trong xe được chốc lát nó đã ngã xuống. Thấy thế, anh lay nó dậy.
-Này, đừng nói là cậu mệt quá nên không thể ngồi dậy nha.
Anh lay người nhưng vẫn không thấy nó động đậy. Anh tính ra hàng ghế sau ngồi, nhưng nhìn tư thế của nó tức cười quá nên anh phải chỉnh sửa lại. Khi vừa chạm phải tay nó thì anh cảm nhận được có cái gì đó ấm ấm. Cầm tay nó lên xem thử, anh mới phát hiện đó là máu. Vội vã lay người nó mạnh hơn, anh nói.
-Này, cậu dậy đi, đừng có ngủ nữa được không?
Anh dùng đủ mọi cách, la hét, gào thét. vã vào mặt nó, nắm tai nhưng nó vẫn bất động. Nhìn thấy nó như thế, anh lo sợ vô cùng, anh sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra. Gương mặt nó trắng bệch, người lạnh ngắt càng làm anh thêm sợ hãi. Ở đây lại là chốn rừng núi hoang vu vắng vẻ, không có bóng người, biết tìm đâu để cứu nó bây giờ. Mà tình trạng nó lúc này nguy cấp lắm rồi nếu không cứu chữa kịp thời có thể nguy hiểm tới tính mạng. Anh bước ra ngoài, hi vọng sẽ có chiếc xe nào đó chạy ngang qua để có thể cứu lấy tính mạng của nó. Anh không thể để nó chết như thế được, anh cầu nguyện ông trời sẽ thương anh, thương nó để nó có thể vượt qua tai nạn lần này.
Nhưng ông trời có nghe được lời cầu nguyện chân thành của anh? Nó có thể sống sót qua khỏi lần này không khi giữa chốn hoang vu không một sự sống mà tình trạng của nó quá nguy cấp. Anh sẽ làm cách nào để có thể giành lại sự sống của nó từ tay Tử Thần hay Thần Chết sẽ mang nó đi mãi mãi. Mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào? Đâu sẽ là cái kết của nó, liệu rằng nó có đủ khả năng để có thể chờ đợi anh đưa tới bác sĩ hay không?
Anh cảm thấy run sợ hơn bao giờ hết khi mà tình cảnh hiện giờ của nó. Đang không biết phải làm thế nào để cứu nó thì anh bỗng nghe tiếng động cơ của xe, và ánh sáng từ xe hiện lên. Không ngần ngại nguy hiểm, anh chạy ra đứng thẳng giữa đường với hi vọng có thể giúp nó qua cơn nguy kịch này. Chiếc xe băng qua màn đêm một cách nhanh chóng nhưng bỗng nhiên ngừng lại một cách đột ngột tạo nên một âm thanh ghê sợ.
-Mày điên à? Muốn chết hay sao hả?
Tiếng bực bội của người tài xế xa quát lên xen lẫn sự sợ hãi.
Anh không bận tâm tới điều đó, tới cửa xe lôi người tài xế ra ngoài vì anh không còn thời gian nhiều nữa. Nếu cứ cầu xin ông ta chở tới bệnh viện thì không còn kịp mà chắc gì ông ta chịu giúp đỡ nên cách này là tốt nhất mặc dù thô bạo nhưng để có thể cứu được nó anh sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Người tài xế bị lôi ra người cứ tưởng anh là những tên trộm cắp nên run cầm cập không dám mở miệng nói điều gì. Vì ông ta cứ tưởng anh luôn “thủ” vũ khí mật trong người nên chỉ cầu trời có thể giữ được mạng sống và trong thâm tâm ông không quên than thân trách phận cho mình sao lại xui xẻo đi gặp phường trộm cướp.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch, lộ rõ sự sợ hãi của ông ta làm cho anh cảm thấy nặng lòng. Thử hỏi bất kì ai ở trong trường hợp của ông ta có như vậy không chứ? Để đền bù cho ông ta, anh tháo chiếc đồng hồ của mình ra và nói.
-Chiếc đồng hồ này trị giá gấp đôi chiếc xe này đó.
Ông ta ngây người ra, không hiểu anh đang nói gì. Mà ông củng không bao giờ tin chuyện này: Cái đồng hồ này mà giá trị hai lần chiếc xe của ông.
Mặc kệ những gì ông ta thắc mắc, việc quan trọng của ang bây giờ là sao có thể đưa nó tới bệnh viện nhanh. Mở cửa xe, anh đặt nó vào trong. Nhìn gương mặt trắng bệch không giọt máu của nó làm anh càng thêm sợ hãi.
Chiếc xe bắt đầu chạy trong màn đêm tăm tối, ngoài trời gió không ngừng thổi. Anh không biết giờ mình nên đi hướng nào nữa. Có lẽ khi người ta mất bình tỉnh thì làm việc gì đều không được cả. Chốn rừng núi hoang vu này để tìm ra một cái nhà đúng là khó khăn thật. Nhưng có lẽ trời không phụ lòng người khi anh cũng đã tìm thấy được một ngôi nhà nhỏ của người dân nằm ở bên đường. Dừng xe lại, anh vội tới đập cửa ngôi nhà đó.
-Có ai không? Mở cửa ra đi…Làm ơn giúp dùm tôi…
Anh cứ làm vậy như thế, tiếng đập cửa tiếng la hét của anh làm huyên náo cả nơi đó.
Vài phút sau, điện được mở lên, và có hai người khá lớn tuổi bước ra.
-Cậu tìm ai?
Người đàn bà lên tiếng hỏi.
-Xin hai bác giúp dùm cho. Bạn cháu chẳng may gặp tai nạn. Tình hình hiện giờ rất nguy cấp, nếu không cứu chữa kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Anh nắm tay đôi vợ chồng già, khẩn khoản cầu xin. Nhìn thậy sự lo lắng tột cùng hiện trên khuôn mặt cùng với sự tha thiết của anh họ nói.
-Chúng tôi đâu phải là bác sĩ mà có thể giúp được gì cho cậu. Cậu cứ đi thẵng khoảng hai cây nữa thì sẽ gặp được bác sĩ. Ông ấy là bác sĩ duy nhất ở đây, còn bệnh viện thì xa lắm.
Lần này là người chồng nói. Nghe được như thế anh vui lắm. Không quên cảm ơn họ trước khi lên xe tới nhà vị bác sĩ kia. Có phải anh đã vui mừng quá sớm khi mà một bác sĩ ở chốn hẻo lánh này liệu có đủ tay nghề để chữa trị cho nó. Còn bệnh viện thì rất xa, “nước xa sao cứu được lửa gần”. Lần này nó có thể bình an mà có thể trở về từ cõi chết. Nếu nó được thế thì công sức anh bỏ ra không uổng phí tí nào. Và thế thì nó đã nợ anh một mạng sống.
Chiếc xe lại tiếp tục băng qua đoạn đường quanh co nguy hiểm. Ngoài trời tiếng gió thổi lạnh tê buốt, tiếng gấm rú của động vật rừng núi…tất cả hòa vào nhau tạo thành bản tình ca núi rừng, một bản tình ca ghê rợn đến từng da thịt. Nhưng những điều đó không làm anh sợ hãi, điều anh lo lắng lúc này là làm sao có thể thật nhanh tới nhà người bác sĩ để có thể cứu nó kịp thời.
Cuối cùng thì anh củng đã đến nơi. Vội vàng bế nó vào trong, anh đập mạnh cửa.
-Làm ơn mở cửa ra nhanh đi, có người đang nguy cấp…
Anh kêu gọi như thế thì vài phút sau có người ra mở cửa. Đó là một người đàn ông thân hình gầy gò, khá cao, chắc củng hơn năm mươi tuổi. Sự xuất hiện của ông ta làm anh vui mừng khôn xiết, anh liền nói.
-Xin bác sĩ hãy cứu dùm bạn tôi. Cậu ta đang rất nguy hiểm.
Anh tha thiết cầu xin.
Trước mặt vị bác sĩ là hình ảnh người thanh niên cao lớn, đẹp trai đang ẳm trên tay một người con trai khác, gương mặt lộ rõ sự lo lắng tột cùng. Mặc dù đang trong tình trạng nguy kịch nhưng ông ta củng thấy được sự thanh tú hiện rõ trên từng đường nét của khuôn mặt.
Nhìn gương mặt trắng xóa không một giọt máu của nó, người bác sĩ già khẽ lắc đầu, phẩy tay và nói.
-Đi đi, cậu ta nặng lắm rồi, không thể cứu chữa được…
Lời nói của ông ta như tiếng sét ngang tai. Anh cảm nhận trời đất dường như sụp đổ. Mới khi nãy đây, lòng anh tràn đầy hy vọng với niềm tin là nó sẽ vượt qua. Nhưng giờ đây thì đã không còn nữa, mặc dù thế anh vẫn không từ bỏ sự sống của nó.
-Xin bác sĩ cứu dùm, giờ không còn thời gian tới bệnh viện…
Bỏ ngoài tai những gì anh nói, ông ta đóng cửa lại bước vào trong.
Đau đớn, tuyệt vọng, anh ngã quỵ xuống đất miệng vẫn không ngừng kêu.
-Xin bác sĩ hãy giúp cậu ta, tôi cầu xin ông mà…huhu…tôi xin ông…
Anh tha thiết, cầu xin, thậm chí quỳ trước nhà với hy vọng có thể làm thay đổi ý định của ông ta nhưng không cánh cửa đó vẫn đóng chặt. Chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng như lúc này và rồi anh đã bật khóc. Trước mặt anh, nó đang xa lìa cõi đời, trước mặt anh, thần chết đang mang nó đi. Nhưng anh lại không có thể làm được gì. Quá căm hận bản thân, anh đành bất lực nhìn nó ra đi. Không biết làm gì hết anh chỉ biết kêu gào, òa khóc…
Đùng…!Đùng…!Đùng…! Bỗng nhiên trời làm giông thế là sắp có mưa. Chỉ một lát sau, mây đen kéo tới và mưa rơi xuống. Mưa chốn rừng núi rất dai dẳng và xối xả. Từng hạt mưa tạt vào mặt anh. Rát lắm chứ, nhưng nổi đau thể xác này thì sao có thể bằng nổi đau tinh thần mà anh đang chịu đựng. Anh thầm hỏi có phải ông trời củng đang thấu hiểu nổi lòng của anh không? Đang khóc cho số phận bạc mệnh của nó. Nếu thế thì sao ông không cho nó cơ hội để sống sót. Gió thổi càng lúc mạnh hơn, tiếng gầm rú của động vật ơn lạnh sương sống, mưa thì mỗi lúc một lớn, tiếng giông, sấm chớp đùng đùng càng làm tâm trạng anh thêm đau đớn. Anh tự hỏi liệu mưa có phải là nước mắt của anh? Tiếng gió, tiếng gầm rú phải chăng là nổi lòng tiếng la hét, than khóc của anh và sấm chớp là hy vọng của anh. Những sấm chớp làm sáng cả một khoảng trời liệu có thể làm thay đổi tất cả, thay đổi số phận của nó. Nhưng rồi anh thấy mình thật điên rồ, cứ suy nghĩ lung tung bậy bạ. Nhìn gương mặt không một giọt máu của nó càng làm cho tinh thần anh cảm thấy bất an. Không lẽ cuộc đời nó chôn vùi tại đây, chết một cách lãng nhách như vậy sao? Rồi khi anh quay về mà không có nó thì sao anh có thể đối diện với gia đình, với ba mẹ nó đây trong khi đó nó là con một duy nhất trong nhà? Liệu họ sẽ thế nào khi biết được chuyện này? Chắc hẳn sẽ đau đớn tột cùng. Còn hắn-Khắc Vũ, người bạn thân của anh nửa. Chắc hắn sẽ không bỏ qua chuyện này, người mà mình yêu thương không còn nữa thì thử hỏi ai có thể được bình tĩnh. Chỉ nghĩ đến thôi mà anh đã thấy sợ lắm rồi, dẫu biết không phải là lỗi của mình nhưng làm sao anh không tự trách bản thân được cơ chứ. Giá như xe anh không hư? Giá như anh mang theo lốp sơ cua thì đâu đến nỗi thế này? Nhưng giờ thì mọi thứ đã quá muộn rồi. Nếu có thể anh ước mình là người bị như thế này chứ không phải nó. Nhìn xuống gương mặt trắng bệch, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của nó anh thầm nói. “Thế Nguyên, cậu làm ơn mau tỉnh dậy đi. Tôi xin cậu đó…!”. Lời nói nhẹ nhàng, chứa chan tình cảm, sâu thẳm là sự lo lắng, đau đớn. Nhưng làm sao mà nó có thế nghe được khi mà nó đang hôn mê như thế…
Bổng nhiên cánh cửa mở ra, vị bác sĩ già bước đến và nói.
-Cậu mau bế bạn mình vào nhà đi. Trời mưa thế này ở ngoài không tốt đâu.
Phải mất ba mươi giây anh mới có thể hiểu hết câu nói của ông ta. Anh mừng rỡ không lời nào diễn tả chỉ biết cúi đầu, miệng luôn nói cảm ơn.
ctltvoz says
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 1 -> chap 14 ; https://truyengay.mobi/be-thang-thanh-cong/
+ Bẻ thẳng thành cong – Chap 15 -> chap 21 ; https://truyengay.mobi/thang-thanh-cong-truyen-gay-boy/
Anonymous says
Khi Nào có tập ms z ad
duy says
khi nao co tap moi z ad…