Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Muốn sống thì câm mồm lại không chị đáp ra ngoài ban công đấy !
Tôi khóc không ra nước mắt, cười không nhe một cái răng.
ÔNG TRỜI ƠI ÔNG GIẾT CON ĐI CHO RỒI.
Làm xong đống bài tập được giao đã là 11h đêm. Tôi đau đầu nhăn trán. Thật tệ hại.
Bố mẹ cấm túc 3 ngày vì tội không tôn trọng khách.
Bố cũng đã gọi điện nói chuyện với cô Nam, và cũng chẳng mắng mỏ gì tôi vì lỗi lầm cũng ko có gì cả.
Cả 3 người đều nghĩ chắc tại bị gọi phụ huynh nên tôi mới hành xử vậy, cũng bỏ qua cho tôi. Không đề cập gì thêm, ngoài việc bị cấm túc ra.
Tôi thở dài. Thật tình cái sự việc ma tôi gặp phải còn đáng sợ hơn nhiều cái việc bị gọi phụ huynh.
Tôi tắt điện thoại suốt từ lúc ở quán lẩu kem đến giờ. (đúng là hàng của Nokia, ngay cả smartphone rơi xuống đất cũng vẫn chả sao) 11h đêm, tôi vẫn ngồi chống cằm suy nghĩ ở bàn học. Nghĩ đi nghĩ lại. Vẫn mở máy.
Ngồi chờ nhận tin nhắn trong 10 phút. Tôi nhận được tổng cộng 40 tin nhắn. THẬT ĐÁNG SỢ.
Hít 1 hơi thật sâu. Tôi mở từng tin nhắn ra đọc.
Đầu tiên là của Chi.
‘Em yêu ơi… số em là số chó rồi. Chị giờ mới để ý là cả 3 thằng chúng nó đều ở quán cùng thời điểm chị em mình ngồi ăn.’
“Em đâu rồi ? Sao không rep ? Lại còn tắt máy làm gì? Em sợ gì à? Yên tâm chúng nó ngồi xa. Ko nghe thấy đâu.”
“Blah blah blah…”
Vài tin điên điên nữa từ nhỏ Chi, My và Hạnh.
Tiếp theo mới đáng sợ chứ.
Từ Vương:
“Anh đang làm gì thế?”
“Ủa sao tắt máy vậy?”
“Ngủ chưa anh?”
“Em có chuyện muốn hỏi.”
“Khi nào mở máy thì rep ngay nhé. Em chờ anh đến 12h.”
“Anh mở máy đi. Anh sợ gì thế? Có phải anh sợ chị Chi, My và Hạnh nói gì với em ở quán lẩu ko hả?”
“Họ không nói gì đâu, anh mở máy đi.”
“Mở máy đi anh Linh.”
“NÀY BÙI TÙNG LINH, TÔI KO CHỊU ĐƯỢC ĐÂU NHÉ. MỞ MÁY NGAY RA CHO TÔI. BỰC MÌNH RỒI ĐẤY. ĐỒ NHÁT CHẾT. TÔI KO ĐỂ YÊN CHO LINH ĐÂU.”
“MỞ MÁY RA HOẶC LÀ BỊ ĂN SẠCH. CHỌN ĐI!!!”
Tim tôi đập liên hồi. Mồ hôi túa ra dù điều hoà vẫn đang chạy. Ăn cái quái gì chứ? Điên.
Từ Hoàng:
“Truyện hay đấy, hehe, còn quyển gì hay ko cho tớ mượn.”
“À mà hôm nay đi ăn với tụi Chi mà ko rủ tớ nhé.”
“Này sợ gì à mà tắt máy?”
“Trả lời đi chứ.”
”Đừng sợ gì cả. Cứ thoải mái đi. Đừng lo.”
“Khi nào mở máy thì rep nhé. Tớ chờ đến 12h.”
“Cứ bình tĩnh, yên tâm đi, tớ và cậu chơi thân hơn 2 năm rồi mà.”
“Tớ hiểu cậu nhất, so với 2 thằng kia. Đúng ko?”
“Đừng lo lắng quá, nhé ^^”
“E hèm… NÀY BÙI TÙNG LINH LỚP 12 LÝ. CẬU CÓ NGHE BÍ THƯ LỚP GỌI KO ĐẤY HẢ?”
“HEHE. YÊN TÂM LÀ TÔI KO LÀM GÌ CẬU ĐÂU. THỀ. MỞ MÁY ĐI.”
Nhẹ nhàng nhưng ko nhẹ nhàng, hiền lành nhưng ko hiền lành, miệng nam mô bụng 1 bồ dao găm, chính xác là Hoàng – tứ đẳng Karate.
Từ… Mạnh. Thực tình là tôi cũng đoán ra được số lạ này là hắn, vì chỉ có hắn mới có thể nhắn tin kiểu.
“Ê. Chó con.”
“Sợ gì hả?”
“Nói nghe này. Hôm nay ở quán ấy.”
“Đệt. Mở máy ra xem nào. Sợ cái gì? Ngại à?”
“Này… cậu.”
“BÙI TÙNG LINH TỪ GIỜ ĐẾN 10H KO MỞ ĐIỆN THOẠI RA ĐỪNG TRÁCH THẰNG MẠNH NÀY ÁC.”
“Ặc… 9h30. Vẫn ko mở. Ngứa rồi nhá.”
“Mở máy đi xem nào. Tôi muốn nói với Linh mấy chuyện này.”
“Linh à…”
“Haizzz… ngủ đây. Mai đến lớp xác định đi.”
“Đệt. Đéo ngủ được. Này từ giờ đến 12 giờ mà ko rep. Tôi… ép cậu giặt áo cho tôi tiếp đấy.”
“MỞ MÁY RA.”
Tôi gần như khóc thét cả lên. Sợ quá. Trùm khủng bố.
Tôi phải làm sao đây???
Cơ mà… tôi sợ điều gì nhỉ? Tại sao lại sợ. Tôi… lúc tôi nói chuyện với Chi, My, Hạnh, tôi đâu có nói tôi thích họ, cũng đâu có bảo họ thích tôi.
THẾ THÌ TÔI ĐANG SỢ CÁI QUÁI GÌ CHỨ?
Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy ớn lạnh. Nếu mà rep bây giờ thì….
Kệ. Tôi đâu thể trốn cả đời. Vừa định rep lại cho Mạnh thì có tin nhắn mới:
Superman: “Hôm nay sao tắt máy vậy? Tôi gọi cả buổi mà ko được.”
Chết tiệt, biết thế mở máy, thì có phải nghe đc giọng thằng cha này rồi ko.
“Mệt, có chuyện.”
“Sao vậy?”
“Tại sao tôi phải nói với cậu nhỉ?”
“Tuỳ thôi. Tâm sự với 1 ng lạ mặt xem nào.”
“Lạ mặt á? Tôi biết cậu cũng trường với tôi. Nên chả ngu gì tôi nói. Nói ra. Mai cậu loan ra toàn trường.”
“Nếu tôi loan ra toàn trưởng. Chẳng phải cậu sẽ có manh mối để hỏi mọi người xem ai là kẻ đã phao tin sao? Như vậy sẽ tìm ra tôi thôi. ĐÚng ko? Cậu nghĩ tôi ngu thế à?”
Ừ nhỉ… cũng đúng.
“Tôi nói xấu 3 người bạn của mình một cách to mồm và lộ liễu ở một quán ăn. Trong khi đó cả 3 đều ngồi ở quán đó, cùng tầng, nhưng tôi ko để ý, vì mải nói chuyện và quán cũng rộng, đến khi tôi dắt xe về tôi mới phát hiện ra 3 ng bọn họ.”
“Ahaha… ai thế? Tôi biết quý danh được ko?”
“Hoàng 12 Lý – đệ Nhất Nam vương, Mạnh 12 Hoá – đệ Nhị Nam vương, Vương 10 Toán. Ứng cử viên sáng giá của chức đệ Nhất Nam vương.”
“Chà chà… nói xấu 3 đứa chúng nó. Mạnh thì khỏi phải nói, trùm khủng bố. HOàng thì là tứ đẳng Karate, còn thằng Vương kia thì… không vừa một chút nào đâu. Nó cực kì đỉnh. Ngang ngửa Mạnh đấy.”
“Phải. Vấn đề là hình như cả 3 người bọn họ đã biết tôi nói những gì.”
“Chia buồn =))) Thôi yên tâm đi. Theo đánh giá của tôi thì cả 3 người họ ko ai dám động vào nửa sợi lông tơ của cậu đâu.”
“Cậu biết?”
“Đương nhiên. Tôi dám cá là 3 người họ ko ai dám làm gì cậu. Chắc chắn.”
“Thôi đi. Nhảm quá. Tôi chẳng nên nghe lời kẻ đã sàm sỡ tôi, lấy đồ của tôi làm gì. Ngu ngốc.”
“Haha… vẫn hận tôi chuyện ấy à?”
“TÔI HỎI CẬU MỘT CÂU. TẠI SAO CẬU LẠI LÀM THẾ? MỤC ĐÍCH LÀ GÌ? TÔI VỚI CẬU CÓ THÙ OÁN GÌ KO?”
“Không. Vì tôi muốn dành cho cậu một bất ngờ,”
“Bất ngờ gì?”
“Tôi muốn có sđt và một vài thông tin của cậu.”
“Để làm gì?”
“Rồi sẽ biết. Hehe. Tôi ngủ đây. Bye”
“Này…”
Tôi gọi lại. Máy bận. Chết tiệt.
Giờ giải quyết thế nào với 3 con quái thú kia đây?
Tin nhắn mới:
Vương: “Ngủ đi. Khuya rồi. Đừng thức khuya. Dễ ốm. Ngủ ngon Linh!”
Nó… sao biết tôi mở máy mà nhắn tin nhỉ? À… chắc là máy của nó báo tin nhắn đã gửi thành công.
“Chuyện chiều nay…” – tôi rep.
“Bỏ đi. Đừng bận tâm.”
“Cậu nghe được những gì?”
“Tất cả.”
“Thật à?”
“Ừ… nhưng đừng lo. Mai lại quên đi thôi mà. Tính tôi hay quên lắm. Ngủ ngoan đi. Đừng thức khuya. Nghe ko Linh?”
“Ừ… ngủ ngon.”
“Ngoan!”
Leave a Reply