Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“ Shit ! Tôi sẽ nổi phát ban đấy !”
“ Đấy là việc của cậu !” Tôi hét lại trong khi tránh miếng bọt biển mà Pun ném đến. Nhưng mà không có kịp. Và thế là cả hai cùng bị bọt đầy người.
Có chết thì chết chung.
Có vẻ cậu ta vẫn chưa thèm buông tha cho tôi. Cậu ta đuổi theo và tìm cách cởi nốt cái áo lót trên người tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ Pun lại dai như thế. Nhưng cũng vui ghê. Pun gần như đã bắt được tôi để lột cái áo ra. Nhưng mà kiếp này thì chưa được đâu cưng ! =p Tôi thoát được khỏi vòng vây của cậu ta.
Chúng tôi chạy vòng quanh xe tiếp tục cuộc vui của mình. Cậu ta vẫn chưa bắt được tôi. =p Nhưng ga-ra bản thân nó đã trơn rồi, nói gì lúc có nước, xà phòng, và còn gì nữa thì Chúa biết. Cộng thêm việc tôi dẫm phải miếng bọt biển mà lúc nãy Pun ném vào người tôi ( cái mà tôi không tránh được ấy ), và thế là, tôi mất thăng bằng.
“ AHHHHHHH !” Tôi hét um lên, chuẩn bị tinh thần đau mông. Nếu tôi bị gãy lưng và phải ở lại nhà cậu ta thêm tối nay nữa thì sao ?! ( Điều này còn đáng sợ hơn cả phải ngủ một đêm ở bệnh viện.)
“ Auuu !” Nhưng mà người bị đau không phải tôi. Tôi nhắm chặt mắt, nhưng có thể chắc chắn rằng tôi không bị đau tí gì hết.
Này này ! Định làm hiệp sĩ đấy à ! Đau không ?!” Tôi nhận ra rằng, cậu chủ của nhà này mới là người bị ngã. Tôi không biết làm gì ngoài trách mắng cậu ấy. Cậu ta không nhất thiết phải trở thành bộ áo giáp của tôi như thế. Chắc đau lắm phải không, đồ ngốc !
“ Ai bảo là tôi cứu cậu ? Cậu mới là người đẩy tôi ngã đấy !” Ây, thế hở ? Xin lỗi nha . Mặt tôi đỏ bừng, cố thoát ra khỏi người cậu ấy. ( Người tôi ướt nhẹp, bạn có thể vắt tôi ra được cả thùng nước luôn ấy chứ.) Tôi không nghĩ là cậu ta biết được rằng cậu ta đang ôm eo tôi một cách vô cùng tự nhiên đâu.
Nhưng các bạn có biết chuyện gì còn khó tin hơn nữa không ? Kẻ nào đó thực sự là một người biết chọn thời điểm đấy.
“P’ Pun. P’ No.”
Tiếng động cơ xe cũ kĩ ( tuy nhiên, mới được rửa sạch sẽ ) của tôi xé tan màn đêm trên con đường tối mịt, rồi nhẹ nhàng đỗ xịch lại trước cổng nhà. Đỗ cũng trơn tru ghê, ngựa của anh !
“ Nhà này hả ?” Pun hỏi tôi trong khi dựng chiếc xe lại trước hàng rào cửa. Đây là lần đầu tiên cậu ta đến đây. Nhà tôi không to như của cậu ta hay gì cả. Rất tiếc.
“ Ừ, nhà này đấy. Xin lỗi nếu không như tưởng tượng của cậu, hahaha.” Tôi cố pha trò trước khi xuống xe. Pun đã đưa tôi về, theo chỉ thị của Pang tiểu thư. Đơn giản là vì nếu cậu ta không làm thế thì còn lâu Pang mới cho tôi về. Tôi thì không muốn qua đêm với cậu ta nữa. Điên mẹ rồi ! .Tôi mà còn ở lại một đêm nữa, đảm bảo hôm sau cậu ta sẽ dắt tay tôi về nhà xin bố mẹ cho cưới. Tôi cũng có một bố, một mẹ, các bạn biết đấy. ( Tôi gọi họ là Pa và Ma.)
Các bạn đoán xem, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi và Pun đè lên nhau nhờ ơn miếng bọt biển chó chết kia ? Chắc cũng không khó đoán lắm, việc Nong Pang tiểu thư, một hủ nữ, đồng thời là em gái của Pun, bắt gặp chúng tôi trong tình cảnh đó. ( Đúng lúc vđ !) Tôi chẳng biết điều đó tốt hay xấu nữa. Tôi đoán là, tốt đối với Pun, còn con mẹ nó, vô cùng tồi tệ đối với tôi đó có biết không ? Cuối cùng, chúng tôi dừng việc say đắm nhìn vào mắt nhau trong khi Pang ném khăn đi tứ tung rồi hét um lên chạy đi ( một cách vô cùng hạnh phúc !).
Đó thực sự là một điều thú vị. Tôi và Pun cười nứt cả mông lúc ở trong ga-ra ( sau khi tôi đã nhảy ra khỏi người cậu ấy ). Chúng tôi tình nguyện bị xộc xệch quần áo và lau sàn ga-ra bằng lưng.
Tôi nhìn ngắm bầu trời đêm ( không lấy gì làm nhiều sao cho lắm ) từ dưới nền nhà ( vô cùng bẩn ). Trời đêm thực sự rất đẹp, nó khiến tôi, có chút gì đó rất thoải mái.
“ Cậu đang nói cái gì thế ?! Tôi thấy nhà cậu rất đẹp đấy chứ.” Cậu ấy trả lời, đồng thời cũng đánh tỉnh tôi, trong lúc tôi vẫn còn bận mơ mộng ( Tôi còn gần như quên mất hai đứa đang nói gì.) Cậu ấy còn giúp tôi dắt xe vào trong sân lúc tôi mở cổng lớn. Đóng cổng lớn rồi tôi mở cánh cửa nhỏ cho cậu ấy có thể ra về.
“ Okay, về cẩn thận nhé. Tôi không tiễn đâu.” Bởi vì làm thế trông rất ngu. Chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau khuất bóng. Cậu ấy cười, trước khi vẫy tay chào tôi rồi bước đi.
“ À, còn chuyện tiền quỹ CLB.” Cậu ấy đang nhắc đến chuyện mà tôi vô cùng vô cùng quan tâm. O.O
“ Tôi vẫn đang cố, nên cậu chịu khó đợi một thời gian. Nhưng tôi hứa là sẽ làm được.” Nghe cậu ta nói vậy thấy vui ghê ^___^
Tôi cười rồi gật đầu đáp lại. Cậu ấy vẫy tay chào tôi trước khi trèo lên chiếc xe ôm vừa chạy ngang qua.
Hôm nay quả là một ngày đầy biến động, nhưng cũng rất vui.
Trở nên gần gũi hơn với Pun, là một điều thật tuyệt vời.
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 8
CHAP 8 : TRUST
Tôi thức dậy với một vài nốt mẩn đỏ trên cánh tay.
Tôi đoán là vì trận chiến bọt xà phòng tối qua. Khổ thế chứ, cậu ta cứ phun ào ào vào người tôi. Pun đần độn. Đôi cánh tay trắng hồng của tôi bây giờ lấm tấm nốt. Tôi không còn đẹp trai nữa rồi huhu.
Đùa đấy ! Có mấy nốt nhỏ tin hin thôi =p. Thế này thôi thì không thành vấn đề. Nó không làm tôi bớt đẹp trai tí nào, haha! Gượm đã, ai đó vừa bảo tôi tự kiêu hả ? Nhìn lại đi nhé !
Nhắc đến Pun mới nhớ, tôi để quên đồng hồ ở nhà cậu ấy rồi. ( Tôi đã tháo ra lúc rửa xe, vì không muốn cục cưng của mình bị ướt ) Tốt hơn hết là nhờ cậu ta mang đến trường cho. Đồng hồ mà mất thì tôi chết chắc, bà ngoại đã tặng tôi lúc ở Australia.
Tôi bấm máy gọi cho Pun ngay lập tức.
Gọi 2 lần cậu ấy mới nhấc máy. Tôi cứ tưởng cậu ấy đã đến trường nên mới không nghe được tiếng chuông điện thoại. Cuối cùng cũng chịu bắt máy.
“ Alo, sao thế, No ?” Jeez, giọng cậu ấy có vẻ uể oải, làm tôi thấy giật mình. Đừng bảo là cậu còn đang ngủ nhé. Hơn 7h rồi còn gì.
“ Cậu không đến trường à ? Giờ này còn ngủ nướng ?” Tôi càm ràm trong điện thoại, cậu ấy còn vừa ngáp vừa trả lời.
“ Ừ, hôm nay tôi nghỉ. Cậu cần gì à ?!” Eh ?!
“ Ừa, để quên đồng hồ ở đó rồi.”
“ À ừ, tôi đang cầm đây. Mai mang cho cậu nhé ? Hôm nay chắc tôi không đi học được.”
“ Cũng được. Nhưng sao lại không đi học ?” Nghe thì có vẻ tôi đúng là đồ tọc mạch, nhưng mà không hỏi tôi không chịu được. Pun là thư kí Hội học sinh, còn là một học sinh gương mẫu nữa, sao cậu ấy có thể thích thì nghỉ như thế được ? Đặc biệt là giải bóng đá tới mông rồi, làm sao tôi tin cho nổi.
Giọng ở đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, ( hoặc là do tôi tự tưởng tượng ra ?). “ Tôi không khỏe lắm. Chúng ta nói chuyện sau được không ? Buồn ngủ quá.”
“ Ok ok.” Tôi cúp máy, nhưng trong lòng vẫn thấy vô cùng bận tâm.
Vậy là cậu ấy ốm hả ?
Em iPhone báo cho tôi rằng đã hơn 8h sáng rồi. Mà tôi thì đang đứng ở trước cửa ngôi biệt thự kia. Đây đã là lần thứ 3 liên tiếp tôi tự vác xác đến đây. Trông tôi có giống kiểu một fan cuồng của cái nhà này không nhỉ ? -_-“
Làm gì bây giờ ? Bấm chuông hả ? Tôi vừa nghĩ, vừa đi đi lại lại trước cánh cổng sắt màu bạc. Làm cái gì bây giờ ??? Cũng hơn 8h rồi. Tôi chỉ muốn biết cậu ấy có sao không, và vì sao lại không đến trường. Nếu mọi thứ không như tôi dự đoán thì nhìn xong, tôi đi học liền. Nhưng nếu tôi đoán đúng thì sao…?
Ughhh ! Phải tìm hiểu mới được !
“ Oh, cậu No ! Cậu đến thăm cậu Pun hả ?” Thần may mắn đã mỉm cười với tôi sáng nay. Dì Noi bước đến gần. Tôi hạnh phúc phi đến gần cổng lớn. “ Vâng, cậu ấy làm sao thế ạ ?!”
“ Cậu chủ không khỏe lắm. Sao cậu không thử vào phòng xem sao, cậu No ?!” Dì giúp việc mở cánh cửa nhỏ giúp tôi đi vào trong. Tôi cũng không quên cúi chào dì ấy trước khi vào nhà.
“ Rốt cuộc cậu ấy bị làm sao thế ạ, dì ơi ?” Đừng có nghĩ là tôi đang tấn công dì ấy bằng loạt câu hỏi dồn dập nha. Dì Noi không nói gì, chỉ nhìn tôi cười tủm tỉm.
Đừng… nói là dì và Pang cùng hội cùng thuyền nhé, dì Noi -_-“.
“ Cậu có thể lên tầng xem sao. Cậu chủ đang ngủ trên giường ấy.” Chết mất, mọi người thích nghĩ gì thì nghĩ vậy ( Tôi cũng quen rồi !). Tôi gật đầu với dì ấy trước khi rảo bước vào trong ngôi nhà mà tôi bắt đầu trở nên quen thuộc.
Đường lên tầng hai được lau rửa bóng láng. Cánh cửa gỗ được trạm trổ cầu kì kia chính là cửa phòng Pun. Tôi bước thẳng đến đó, rồi chợt khựng lại trước cửa đứng nghĩ một lúc.
Leave a Reply