Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“ Ờ, hôm qua tao không ở nhà.”
“ Wow, wow, wow ! Thế hôm qua mày ở với em nào ?!” Thằng bỏ mẹ Om. Chỉ giỏi phun c*t. Trẫm mà ở với gái thì làm gì phải trông như sắp chết thế này ?
“ Nói cái mẹ gì vậy ? Tao chỉ chơi ở nhà thằng Pun bên lớp 1 suốt đêm qua thôi !” Tôi nói làm thằng Om ngã ngửa ra ghế sau. Keng tiến tới, nắm chặt vai tôi, vừa vỗ vỗ, vừa kiểm tra thân thể tôi.
“ Vậy là trinh trắng của chú đã rơi vào tay một thằng gay. Anh hiểu anh hiểu. Thế nào ? Lần đầu có đau không ? Anh mày nghe nói là của thằng Pun cũng to lắm.” Thằng bỏ mẹ này thay đổi như chong chóng. Chuyện gì nó cũng xoay ra được. À nhưng mà của Pun to thật hả ? Đợi đã, không thể !
“ Cmm ! Tao có vài chuyện phải bàn bạc với nó. Nói xong thì muộn rồi nên ngủ lại. Thế thôi !” Om cuối cùng cũng ngồi lại được bình thường cạnh tôi. Trẫm sẽ xử lí ngươi, thằng trời đánh này !
“ Từ khi nào mày lại thân với Pun ? Tao tưởng hai đứa chúng mày chỉ xã giao thôi.”
“ Chỉ tại lỗi của thằng ngu Ngoi. Nó là lí do làm tao phải gần gũi với thằng Pun đấy. À đúng rồi, tao đã giải quyết được vụ 20.000bath rồi.”
“ Đừng nói với tao là mày bán mông mày cho thằng Pun với giá đó nhé.”
Thật bốc mùi !
Tay sẽ đau nhưng mà không sao. Trẫm sẽ xử lí ngươi thật cẩn thận, Om!
“ Ai ui ! Sao lại đánh tao !” Thằng này vẫn còn trơ mặt hỏi thế được.
“ Tao tự thấy là mày đang cố gắng nhả sh*t ra nên tao đang giúp mày đó, bởi vì có vẻ sh*t trong mồm nhiều quá, không thở được phải không ? Sao lúc nào mày cũng treo từ “ mông” ở trên mồm thế ?” Vừa chửi nó tôi vừa nhìn đồng hồ. Còn lâu mới đến giờ vào lớp. Tui phải nghe mấy đại ca này lải nhải đến bao giờ nữa đây ?
…Nếu thời gian cứ như vậy trôi qua, thật lâu sau đó, liệu em sẽ lãng quên tôi ?
Điện thoại kêu, đó là bài “ Do you miss me “ của nhóm Cocktails. Om sử dụng nhạc chuông này được 3 tháng rồi ( Tôi bắt đầu phát ốm vì nó!). Tiếng điện thoại cắt đứt trận đấm bốc của tôi với nó. Haizz. Tôi thấy thật nhẽ nhõm, bởi vì không phải nghe bài ca liên hoàn mông của chúng nó nữa. Tôi cười nhếch mép một cái với nó, trước khi lôi bài tập ra xem mình đã làm chưa. Nhưng chưa kịp làm gì, nó đã nhếch mép lại với tôi.
“ Mẹ mày gọi.” Oắt đờ heo ? Mẹ gọi ?
Tôi nhướn mày khi nhìn vào màn hình điện thoại LG. Mắt tôi trợn lên, “ Nói là tao không ở đây.”
“ Sao ? Bạn gái mày gọi mà. Sao lại đối xử với cô ấy như thế ? Yuri với mày có chuyện gì à ?” Tôi không có thích cô ấy, phải làm gì đây ? Với cả, tôi không giỏi giao tiếp với con gái, đặc biệt là với những đứa con gái cứ cố theo đuổi tôi như thế này.
Tôi không đáp lại nó. Om nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, rồi mới trả lời điện thoại. Tôi vỗ vỗ vai nó để duyệt lại kịch bản. Nó vỗ lại tôi, ra điều đã hiểu.
“ Alo ? No ý hả, không có ở đây. Tớ cũng không thấy nó đâu.” Good. Tốt lắm.
“Oh…hahaha. Cậu thông minh thật đấy. Đợi máy nhé.” GÌÌÌÌÌ ?!
“ Mẹ mày biết tỏng rồi.” Nó che điện thoại vào nói nhỏ với tôi điều mà tôi không muốn nghe chút nào. Tui không biết gì hết. Không biết gì hết. Sao bọn con gái cái gì cũng biết vậy ?
Cuối cùng, tôi đành thở dài đánh thượt, cầm lấy cái cục gạch đen sì của thằng Om.
“ Alo ? Có chuyện gì ?”
“ Sao tớ không liên lạc được với cậu vậy, No ?” Tôi có thể nghe được tiếng líu lo bên cạnh xen lẫn vào giọng nói phấn khởi của Yuri. Cô ấy đang ở trường. Tôi nghĩ về điều đó với nụ cười méo mó trên môi.
“ Máy tớ hết pin.”
“ Sao tối qua cậu không online ?”
“ Tớ ngủ ở nhà bạn. Cậu có cần gì không, Yuri ?” Làm ơn nói vào chủ đề chính dùm tui cái.
“ Oh, hehehe.” Điệu cười của cô nàng chẳng có vẻ gì là đáng tin cả. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng dù điều hòa trong phòng đã lạnh lắm rồi. “ Chiều tối chúng ta đi ăn cái gì đi !” Biết mà.
“ Hôm nay tớ phải đến CLB. Chắc muộn mới về được.”
“ Không sao. Tớ sẽ đợi ở Trung tâm thương mại Siam. Nhà hàng Baanying ở tầng hai như thường lệ.” Cô nàng luôn tự quyết định tất cả. Đó chính là Yuri. Thật đáng tiếc, tôi lại là kiểu người không thể nói “ không” với mọi người. Đặc biệt là với Yuri, mọi việc khó khăn hơn nhiều ( Thế nên là, tôi cũng không thể nói “ không” với Pun, phải không ?)
“ Tớ sẽ đến muộn lắm đấy.” Tôi chỉ làm được đến thế thôi -_-“
“ Okay. Tớ cũng không hối cậu nữa. Gặp lại sau.” Cô ấy nói với giọng điệu vô cùng thích thú trước khi cúp máy. Thực tế, Yuri rất xinh gái. Cô ấy không kiêu, cũng không khó tính. Cô ấy không cần phải cái gì cũng cần được phục vụ như các cô nàng khác. Chỉ là thích tự quyết định theo ý của mình. Hiện tại, tôi đang mang trên mình cái mác “bạn trai” của cô ấy, trong khi tôi còn không biết là tôi đồng ý lúc nào nữa. Dần dần, tôi nhận ra rằng, tôi đã thực sự trở thành “ bạn trai” của Yuri.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không bị thiệt gì cả. Yuri khá là dễ thương. Bố cô ấy là người Nhật nên cô ấy là con lai. Da trắng, nổi bật lên là đôi mắt to tròn ( À, cô ấy cũng có răng khểnh nữa ). Cô ấy rất thích tám chuyện, và tám không mệt mỏi, tám không biên giới. Thỉnh thoảng, tôi sâu sắc cảm nhận được rằng cô ấy vô cùng có sức sống, nhưng cũng vô cùng phiền thức, haha.
Có lẽ tôi nên gặp cô ấy. Chúng tôi không gặp nhau một tuần rồi. Tôi không muốn bị mọi người buộc tội là không quan tâm ỏ ê đến bạn gái.
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 6
CHAP 6 : MEET
“No, tình hình bộ trống của chúng ta thế nào rồi?” Tuyệt ! Tụi này chúng nó yêu tôi ghê. .Vừa nhìn mặt nhau một cái đã hỏi ngay chuyện tiền nong rồi.
“Cũng không có gì đặc biệt lắm.Tao vẫn sống sót trở về, nhưng thương tích đầy mình. Vẫn phải chạy trốn bọn cớm.Tao nghĩ có lẽ tao sẽ đến Phuket để ẩn thân.”
Bốp!
“Im ! Không vui vẻ gì đâu nhá.Tao đang nói về chuyện tiền nong, không phải chuyện giết người. Mày cứ cẩn thận. Ai đến Phuket cũng đều như vậy đó.”
“Không, chuyện bộ trống cũng tương tự như vậy,P’….” Cái trò chơi chữ trong lúc này thật ngu si !!*
( * Đây là một kiểu chơi chữ của Thái. Hai từ chỉ “ tiền nong” và “ giết người” đều phát âm là “ kha”.)
Tôi vừa đi vừa cười,vượt qua P’Nont – người vừa đánh vào đầu tôi. Tôi quăng cặp ( của Pun) xuống bộ sofa nằm kế bên cây piano. Tôi nhìn quanh để kiếm tên chỉ giỏi gây rắc rối – cái thằng đang cố lảng tránh ánh nhìn của tôi kia. Aha,vậy là nó đã nhận ra những điều nó đã làm.
“Tao…tao đi toilet đây.”. Á à trốn à .Nó nghĩ nó có thể thoát được sao?!?
“Đợi đã, Ngoi! Mày là thằng đã gây ra rắc rối chết tiệt này!” Đương nhiên là thằng nhóc này không thể nhanh hơn tôi được. Người nó nhỏ thó có một mẩu. Tôi nắm ngay lấy cổ áo nó trước khi nó có cơ hội tẩu thoát rồi lôi xềnh xệch ra giữa phòng để vạch tội.
“Hôm họp ngân quỹ, thằng khốn này chỉ ngồi im. Nó để cho P’Aun từ CLB văn hóa Thái Lan cướp mất ngân quỹ của tụi mình. Anh em nói xem, giờ xử nó thế nào ?” Aha, chúng bạn bắt đầu thấy bực bạn nhỏ Ngoi rồi
“Lột quần nó ra, vẽ lên “ xúc xích” của nó bằng bút chết ấy.” Jeez, mỗi khi thằng Per lên tiếng thì chắc chắn sẽ là một ý tưởng rất khốn nạn. Nhưng mà cái này hơi dị .Hơn nữa, tui là tui cũng không muốn xem cái kia của thằng Ngoi đâu.@@
“Hay là sáng sớm bắt nó đứng giữa cột cờ nhảy Chicken dance ?” Ý tưởng này nghe có vẻ thú vị đấy.
“Trong vòng một tháng, bắt nó làm bài tập về nhà cho cả đám.” Còn gì nữa đây ?!!
“Chúng ta có thể bắt nó làm osin từ bây giờ cho đến cuối học kì. Nó phải làm tất cả những gì chúng ta yêu cầu.” Hmmm…
Leave a Reply