Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“ Thế là nó bảo, nếu tôi có bạn trai, nó sẽ nói với bố mẹ cho. Mà bạn trai tôi càng đáng yêu, nó càng nỗ lực giúp.”
Trời đất thiên địa ơi ~ Có ai biết tôi đã không chớp mắt bao nhiêu giây rồi không ?
Tôi bắt đầu lầm rầm cầu nguyện trong đầu. Ước gì tôi có thể chết đi khoảng 2 đến 3 phút thôi. Nếu được, tôi nguyện đến Sanam Luang hốt rác 3 tháng liền.
Nhưng mà chả có vị thần nào thèm quan tâm đến tôi. T___T
“ Mà cậu thì…..rất là đáng yêu.” Đây là câu nói tiếp theo tôi nghe được.
À, mẹ nó. Lúc mẹ đẻ ra, tôi đã bé hơn cậu đấy. ( Mặc dù tôi cũng không phải là bé, còn cậu ta cũng không phải là to con gì cho cam, nhưng mà…tựu chung lại, tôi vẫn bé hơn cậu ta). Tôi đẻ trong một gia đình Trung Hoa nên da trắng không rám nắng nổi đấy. Mắt tôi hai mí rõ ràng đấy, mắt vừa to vừa tròn đấy. Môi cũng đỏ đấy… Nhưng mà thế thì làm sao ? Bạn tôi cũng hay trêu rằng trông tôi rất đáng yêu. Nhưng mà chưa bao giờ tôi bận tâm về nó. Mãi cho đến tận tối nay, ngay khoảnh khắc này, cậu ta đã làm tôi cảm thấy tôi…
…không còn ở cõi trần nữa, xuống mẹ nó địa ngục rồi !
Có vẻ như cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi thì phải.
“ Aw, No. Tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý. Nhưng mà…tôi cũng không thể tìm những người như Shane, rồi lôi đến trước mặt Pang, bảo đó là bạn trai mình, đúng không ?!” Chắc chắn là cậu ta đã lường trước được rồi. Còn lấy cả Shane ra cơ mà. Shane là vận động viên giỏi nhất của trường tôi. Chắc bạn cũng đoán được, đúng rồi đấy, cậu ta cơ bụng sáu múi, cơ bắp đầy mình.
“ Sao không tìm nhóm Thiên thần ấy ?” Tôi cố gắng vứt trọng trách qua cho nhóm tập hợp toàn các vị bà tám bê-đê nổi tiếng om sòm, luôn luôn tràn đầy tinh lực ở trường tôi. Và đảm bảo một điều là, chỉ cần Pun lên tiếng, họ sẵn sàng đánh nhau chảy máu đầu để có được một chân dâng hiến.
“ Pang không thích đâu, No. Nó thích gay, không thích bê-đê.” Thế tôi thì giống gay chỗ nào chứ ?! Tôi thực sự muốn hét vào mặt cậu ta như thế.
“ Có Oak nè, Dul nè, Vit nè. Họ đều bé hơn tôi, cute hơn tôi. Sao cậu không đi tìm họ ?” Tôi vẫn nỗ lực thay đổi suy nghĩ của cậu ta. Pun hình như bị não rồi. Cậu ta lại thở dài nữa.
“ Họ đều là thẳng cả. Họ sẽ không đồng ý đâu.”
“ Thế sao lại là tôi ?”
“ Bởi vì tôi và cậu,… có thể trao đổi.” Người tôi cứng đờ luôn. Tôi đang bị đe dọa đấy à ?
Tôi đã gần như quên mất rằng Pun có thể giúp tôi. Có thể nói, tôi có thể lợi dụng tiền của cậu ta.
“ Okay ? Không cần phải giả vờ mọi lúc mọi nơi, chỉ cần trước mặt Pang thôi. Cậu lại còn có thể lấy được tiền cho CLB.” Mẹ nó, tôi có cần phải bán thân vì 20.000bath không, bằng cách trở thành vợ của Pun ( danh nghĩa thôi ) ?!
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười của cậu ấy, vừa nghĩ một cách kĩ lưỡng. Nhưng mà không còn cơ hội nói ra nữa rồi, một giọng nữ cao thánh thót vang lên.
“ P’Pun, ai đây ?”
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 4
“ P’Pun, ai đây ?”
Cái giọng nói đến từ địa ngục đó – dĩ nhiên là tôi nhận ra nó là của ai rồi! Một cô bé với khuôn mặt ngây thơ cùng sự ranh ma ẩn sâu trong ánh mắt, đồng thời cũng là người đang bối rối đứng đằng sau lưng Pun kia, tôi không biết nó là ai mới lạ đấy.
Chính là em nó , Nong Pang trong truyền thuyết!
“ Bây giờ cầu cứu Bat-man liệu còn kịp không ?!”
Nhìn thấy con bé ngây thơ đó mà tôi shock như nhìn thấy ma ( Mà nói thật, trong tính cảnh này thấy ma có khi còn tốt hơn đó !). Trong khi đó, Pun thì có vẻ như cho rằng tình hình này vẫn còn kiểm soát được ( Chắc thế ?!). Cậu ta chỉ đơn giản là hít thật sâu một hơi trước khi quay lại và mỉm cười với cô em gái nhỏ.
“Này…chú em. Đừng có vui vẻ quá mức như vậy chứ…Tôi là tôi…sợ đó…”
“ Không phải em nói với anh là em đang định đi ngủ sao?” Tôi nhăn mày lần thứ hai khi tận mắt chứng kiến một-P’Pun-ga-lăng với em gái. Thảo nào, con gái trường Convent mê cậu ta như điếu đổ. Tôi nhướn mày một cái khi nhìn thấy cảnh tượng Pun xoa đầu đứa em gái đang độ tuổi trung học của mình. Thật là một người anh tốt nha. Không hiểu sao, hình ảnh đó làm tôi thấy thật dễ chịu. Tôi cũng không giải thích được nữa.
“ Không ngủ được nên em xuống nhà xem ba đã về chưa, rồi tự dưng thấy anh.” Vị tiểu tổ tông đó vừa trả lời vừa nhìn tôi chằm chằm. Aha, trông tui quen hông ?! ( Lần cuối tôi gặp con bé là trong cuộc thi bóng đá năm ngoái. Nong Pang đến gặp Pun, cậu ấy trong đội hậu cần, còn tôi thì trong ban nhạc. Chính tôi đã đích thân dẫn Pang đến gặp Pun đó.)
Tôi nhìn con bé một cái, cười thật xinh, show trọn 32 cái răng. ( Cười muốn rách cả lợi luôn ), rồi Pun cũng bắt chước quay lại nhe răng cười với tôi. Da gà tôi lại một lần nữa xuyên dọc sống lưng.
“ Ah, đây là … một người bạn … đến để gặp anh thôi”. Cậu ta quay lại nói với Pang. Sao cậu ta lại nhấn mạnh từ BẠN một cách kỳ cục như vậy ?( Lại còn dài cái giọng ra !)
“ Bạn ?” Tôi có thể thấy được nét tinh quái trong ánh mắt của con bé. Tôi là tôi thấy có gì đó không ổn rồi nha. ( Hai anh em nhà này đang bày mưu tính kế chơi khăm tôi đúng không ?)
“ Thật ra …” Pun bắt đầu nói, mặt thì đối diện với Pang, nhưng mắt thì lại xẹt qua tôi. Có vẻ như cậu ta không nhìn thấy ánh mắt vô cùng hoang mang của tôi lúc đó.
“ Em nói là em muốn gặp p’No đúng không ? Vậy nên anh kêu anh ấy tới gặp em nè”. Nè cái gì mà nè ? Sao cậu dám nói như thế ? Thậm chí còn không thèm ra hiệu trước gì hết? Đồ trời băm đất vằm ! Má ơi !Tên xấu xa ! Cậu tốt nhất là cẩn thận, coi chừng tôi đó!
“ Em có nói là em muốn gặp p’No sao?”
“ Em có nói … là muốn gặp bạn trai anh, đúng không?”
Tôi đồng ý hồi nào vậy ông nội???
Là tôi mất cmn trí nhớ rồi hay là cậu đang dựng chuyện lên để tự thỏa mãn vậy ?
Tôi đang định đứng lên rồi đập vào đầu cái tên khốn đó, nhưng cậu ta đã kịp giữ tay tôi lại, lại còn vô-cùng-dịu-dàng nắm lấy nó nữa.
Cuộc đời tôi đã đến nước này rồi sao…?
Cuối cùng thì tôi cũng bị lôi vào đại bản doanh nhà Phumipat ( lần này tôi cũng có cố chống cự lại nha). Hai anh em nhà này thật phiền phức như nhau. Ngay khi Pang biết được rằng tôi chuẩn bị trở thành chị dâu nó ( Tôi điên mất !), nó ngay lập tức bắt anh trai đi lấy nước cho tôi ( Sao nó không đi mà lấy ?). Còn Pun, cậu ta quyết định sẽ nghe lời Pang. Cậu ta nói chúng tôi sẽ bị muỗi cắn mất nếu cứ ở ngoài này. ( Này, có một cách đơn giản hơn nhiều đó, cho tôi về nhà là được !)
Dĩ nhiên là tôi luôn thua trong mọi cuộc tranh luận. Tục ngữ có câu “miệng ướt thì nước trôi”*. Giờ thì tôi đã hiểu nghĩa của nó rồi. (Ai dám nói là câu tục ngữ này không đúng chứ ?). Vậy nên cuối cùng là tôi ngồi đây, trên sofa phòng khách nhà Phumipat, đối diện là Pang, con bé ngồi ở sofa ngay cạnh. Còn Pun … cậu ta ngồi gần tới mức trông tôi như đang ngồi trên đùi cậu ta vậy.
“ Sao cậu ngồi sát vậy ? Nóng !” Tôi quay sang nói nhỏ với Pun để Pang đang coi seri tiếng Anh trên Tv sẽ không nghe thấy. Vậy mà tên trời đánh thánh vật đó chỉ nhìn lại tôi một cái vô cùng chế nhạo.
“ Cậu nóng à? Tôi bật điều hòa nhé ?”
“ Không cần! Cậu lùi ra chút đi !” Sao tên này không chịu suy nghĩ đơn giản chút nào vậy ? -_-“
Vậy mà cậu ta lại nhìn tôi cười một cách ranh mãnh, “ Sao mà tôi tránh ra được chứ ? Đã giả là phải giả cho thật, No.” Cái mẹ gì mà giả giả thật thật cơ ? Cậu ta không bao giờ thèm làm theo ý tôi cả !!!
“ Đang nói cái điên khùng gì vậy hả? Tránh ra đi!” Tôi bắt đầu không thèm nhẹ nhàng gì nữa, sống chết phải làm cậu ta ngồi tránh xa ra. Pun chắc đã nghe tôi nói và có vẻ như để cho tôi làm theo ý mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu ta cũng chịu dịch ra một chút. ( Mặc dù hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau ). Nhưng sự nhẽ nhõm bay ngay đi khi mà cậu ta cho tay lên khoác vai tôi !
What’s up, man ?!?
Tôi để ý thấy rằng Nong Pang đang chăm chú nhìn chúng tôi. Mắt con bé phát sáng như đèn pha, nhưng mà trông lạ lắm. Ánh nhìn chứa đựng sự ấm áp và hạnh phúc. Thôi sao cũng được, chỉ là tay tôi nổi bắt đầu nổi da gà rồi.
Pang, làm ơn tiếp tục xem chương trình TV của mình đi ! T___T
Leave a Reply