Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
“ P’No, anh định về nhà kiểu gì? Muộn rồi đó!” Pang đột nhiên hỏi tôi. Nhưng này…câu hỏi còn gì nữa không thế ? Ấy không được không được. Như thế không tốt đâu nha. Mình phải chuyển đề tài, như vậy an toàn hơn. Tôi nhìn đồng hồ, đúng là đã muộn thật rồi. Tới giờ tẩu thoát khỏi tầng địa ngục thứ 18 này rồi !
“ Anh tự đi xe đến. Chắc tôi phải về rồi, chào cậu, Pun “. Tôi đứng lên, vẫy vẫy với Pun, vị đại tổ tông đang định tiễn tôi về. Nhưng còn tiểu tổ tông kia thì có vẻ như không muốn tôi cho tôi đầu thai sớm dễ dàng vậy đâu T^T.
“ Sao anh nỡ để P’No tự đi về giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy được p’Pun? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ? Ai sẽ chịu trách nhiệm ?!” Cái gì vậy ? Tui 17 rồi. Tui tự do được, thưa p’Pang !
“Ừa…”
“ P’No, anh ở lại đây đi nha. Được không ? Anh có thể ngủ ở phòng p’Pun được mà, về nhà giờ này nguy hiểm lắm!” Tôi phải làm gì với con mèo đang bám đung đưa trên tay mình đây ?-_-“ Nếu có thể, tôi xin được đá nó một cái, rồi thỏa thuê nhìn nó lăn lông lốc trên sàn.
Đôi môi bé nhỏ đó cứ nói không ngừng và dường như không có ý định gì là sẽ dừng lại hết. “ P’Pun, anh không thể chỉ nói với em là anh đã có bạn trai rồi sau đó mong em nói lại với ba chuyện này. Nếu anh không chăm sóc p’No đàng hoàng, em sẽ không đời nào giúp anh đâu!”. Cmn, cái quái quỷ gì nữa đây ?! Một câu nói vô cùng nặng đô, tôi ngất mất
“ Uhmm … No, cậu ở lại đây đi, về nhà giờ này thì … hơi nguy hiểm. Heh..heh..heh.” Nhìn điệu cười đắc ý của hắn xem. Cậu ta đang cười vào mặt tôi đó. Đồ bại hoại, đã không giúp người ta được thì thôi, ít nhất cũng đừng làm người ta lo lắng. Ughhhh, tôi nên chửi cậu ta câu nào trước bây giờ ?!
“ Sao làm thế được. Mai còn phải đến trường, mà tôi không mang đồng phục theo.”
“ Anh có thể mặc đồ của P’Pun, P’No.”
“ Không làm thế được. Mã học sinh không giống nhau.” Rồi xong, xem ai thua ai.
“ Không sao. Thầy quản sinh ít khi kiểm tra lắm. Mà kể cả thầy có hỏi, thì cứ bảo hôm qua cậu có việc, phải ngủ lại nhà tôi, nên mượn quần áo tôi mặc.” Cậu chẳng giúp được cái gì cả, Pun !!! Chết tiệt ! Sự tốt bụng của cậu làm tôi cảm động sắp chết rồi nè !
Cảm động chết mẹ mất !
“…” Tôi câm nín. Không thể bắt bẻ nổi nữa.
“ Anh lên tầng rồi tắm đi. Cả hai anh. Em sẽ thử nói chuyện với ba sau, nha p’Pun.” Pang vừa nói vừa đẩy chúng tôi ra khỏi phòng khách, và thế là chúng tôi có thể đi lên phòng tân hôn rồi (??!) . Mắt Pun phát sáng sau khi nghe Pang nói. Phải thú thật là, tôi có chút thất vọng khi thấy điều đó.
Con bé nó sẽ thử nói cái gì đây ? Tôi còn phải dính vào vụ này đến bao giờ ?
“ Đừng lo về quỹ CLB. Tôi sẽ giải quyết cho cậu.” Pun thì thầm vào tai tôi. Tôi đúng là suýt nữa thì quên.
Điều đó có thật sự đáng không ? =.=”
Truyện gay: Love sick : Yêu vì Yêu – Chap 5
CHAP 5 : JUST LET IT FLOW
Tôi đến trường một cách đầy mệt mỏi và rã rời.
Uhmm, đừng chú ý đến câu vừa rồi nhiều quá. Tôi biết các bạn đang nghĩ gì trong đầu đó, nhưng nói một cách nghiêm túc thì, hôm qua tôi đã ngủ lại ở đó -_-“ Nhưng tôi thề là đêm qua không hề có bất cứ chuyện gì kì lạ xảy ra ! Xin thề !
Làm sao mà tôi có thể ngủ khi mà có Pun nằm bên cạnh ?! Đương nhiên là chúng tôi quen nhau, nhưng mà tôi đã nói rồi đó, không có thân thiết lắm. ( Thực sự là không thân thiết, chấm hết câu.)
Thế nên, có ai nghĩ rằng tôi sẽ nằm chung giường với cậu ta không ? Ngay tại nhà của hắn luôn ? Nơi quen thuộc nhất mà tôi từng đến của ngôi nhà này là cái vườn ( khoảng 2 năm về trước ). Và bây giờ đã nâng cấp mối quen hệ lên mức độ có thể riêng tư chung chăn gối rồi ? Như vậy là sớm quá đó. Thêm nữa, mọi chuyện đã tiến triển quá nhanh chỉ trong có một ngày.
Tôi chưa có chuẩn bị kĩ lưỡng cho chuyện đó.
Nhưng thành thật mà nói, ngủ lại ở đây cũng không thành vấn đề. Tôi cũng không lo lắm. Tôi đi tắm, rồi mặc bộ đồ ngủ của cậu ta. ( Ở nhà là tôi mặc áo ba lỗ đi ngủ, nhưng ở đây thì mặc vậy mới an toàn ). Chúng tôi cũng có nói chuyện một chút. Mới đầu, hai đứa chơi trò Xbox 360 mà cậu ấy thích. Nhưng tôi thì không thích lắm, nên cậu ấy đã tắt nó đi và chúng tôi đi ngủ.
Nhà cậu ta giàu, nên giường cũng to. Nằm thích lăn đi đâu thì lăn. 3 đến 4 người nằm còn thoải mái.
Nhưng mà tôi thì không biết nằm như thế nào cho phải.
Rồi bất chợt, Nong Pang đẩy cửa vào.
Pun ôm chầm lấy tôi. ( Cậu ta nằm ở đầu bên kia giường, 2 đứa ngăn cách nhau bằng một cái gối ôm ). Tôi đang lơ mơ ngủ thì bị ôm trọn.
Cậu ta đang ôm tôi đó ! Điều gì đang diễn ra vậy !! Chết mất !
Tôi cố gắng tìm chỗ để thở. Tôi còn phải cố đẩy cậu ta ra nữa, nhưng mà vô phương, cậu ta khỏe hơn tôi. Tên chết bầm này khỏe khiếp ! Nhìn thì mảnh mai, nhưng bạn chớ có đánh giá thấp. Còn nữa, cậu ta còn đang ở vị trí có lợi hơn. Trong khi đó, tất cả những thứ tôi có thể làm là chết dí dưới vòng tay cậu ta.
“ Một giây thôi.” Cậu ta thì thầm vào tai để tôi bình tĩnh lại mà không vùng vẫy nữa. Rồi cậu ta giả vờ như vừa bị đánh thức mà thò đầu ra nhìn cô em gái nhỏ đang thẫn thờ đứng ở cửa. Chắc cô nàng có vẻ sốc khi nhìn thấy anh trai mình đang thắm thiết ôm cậu bạn trai nằm trên giường. ( Nhìn cho cẩn thận đó ! Tôi chuẩn bị đá cậu ta ra giờ nè !)
“ Có chuyện gì, Pang !” Hai anh em các người có định dừng nói chuyện và biến đi không thì bảo ?
“ Em… mang thêm chăn… tại em sợ P’No bị lạnh…” Cô bé nhìn có vẻ sốc, nhưng mà ẩn sâu bên trong ánh mắt chính là sự hạnh phúc vô bờ. Oh no ~ Nong Pang, trong đầu em toàn là cái gì vậy ?!
“ Không sao đâu, Pang.” Pun trả lời, tôi có thể cảm nhận được vòng tay cậu ấy đang ôm chặt hơn.
Tôi nằm giả chết, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra trên cõi trần này nữa.
“ P’No sẽ không lạnh đâu.” Tôi nhắm mắt cũng biết được biểu cảm trên mặt Pun. Cả của Pang cũng biết luôn.
Sao hai vị tổ tông nhà này chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác vậy ?!
“ À vâng, em quên mất. Hehe, em không làm phiền hai người nữa. Em sẽ khóa cửa cho nha.”
Cạnh……..!!!!! * tiếng đóng cửa *
Và thế là chúng tôi tách nhau ra mà ngủ. Không ai đắp chăn cả ( vì chỉ có một cái, không đắp cho công bằng ). Pun chỉnh điều hòa còn có 25 độ nên cũng không lạnh lắm. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, có thể nói, tôi đã đi vào giấc ngủ một cách khó khăn.
Quay lại hiện tại. Giây phút tôi bước chân vào cửa lớp, mọi người đều nhìn tôi chăm chú.
Sao ? Chưa nhìn thấy Super star bao giờ à ? ”=.=”
“ Nhìn gì ? Sao lại nhìn tao ?” Tôi hỏi trong khi ném cái cặp ( của Pun ) lên bàn học. Tôi cố lảng tránh ánh nhìn của mấy thằng cùng lớp. Tôi không muốn chúng nghi ngờ. ( Trong khi không biết rằng, càng làm thế càng bị nghi ngờ ).
“ Bộ đồng phục mày mặc là của ai ?” Mẹ. Mày nhận ra kiểu gì vậy Keng ? Đúng là người sao tên vậy, thần thánh như nhau. @@
“ Ý mày là gì ?” Thằng No này không dễ ăn đâu nha. Tôi chẳng cần biết mình đúng hay sai, nhưng mà cứ phải cãi đã. Mặc dù tôi tránh ánh mắt của nó, nhưng vẫn tự hỏi không biết nó có tin không.
“ Làm sao mà phải phủ nhận ? Nhìn là biết không phải của mày. Mã học sinh không khớp, lại còn to so với người mày. Trừ khi hôm qua mày bị teo nhỏ.” Cmn bạn nhỏ Keng của chúng ta thật tinh ý !
“ Còn nữa, cặp cũng không phải luôn. Cặp của mày còn có sticker, cặp này không có.” Xem xem, nhìn nó phân tích có chi tiết không. :3
Rốt cuộc hôm qua mày ngủ ở đâu ? Tao đợi mày vào đánh Dota cùng mà không thấy online gì cả.” Tóm lại là cưng đã biết từ hôm qua rồi phải không ? Vậy tại sao ngay từ đầu còn tra đi hỏi lại làm cái gì ?
Tôi thở dài thườn thượt nhìn Keng khi nó đang cố moi tin từ tôi. Om cũng ở đó, gật đầu phụ họa.
Leave a Reply