Truyen gay: Lời hứa định mệnh { Fate Promise } – Chương 25

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mà Khang càng nghĩ thì thấy hơi kỳ kỳ, vì hình như Toàn quan tâm tới Khang hơi quá so với một người bạn bình thường, những hành động đó, những lời nói và cả sự quan tâm đó người ngoài nhìn vô còn thấy có vấn đề huống gì là Khang… “Chắc là do Toàn cảm thấy có lỗi vì chuyện hôm qua nên mới làm như thế thôi, chắc không có gì đâu! Mình nghĩ nhiều quá rồi!”_ Khang chậc lưỡi rồi lại nghĩ qua chuyện khác không nghĩ đến Toàn nữa. Nằm được một lúc thì bác sĩ từ ngoài đi vào khám định kỳ cho Khang.
– Cháu thấy như thế nào rồi?
– Dạ, đỡ nhiều rồi Bác sĩ. Ít đau hơn hôm qua khá nhiều.
– Ừ, hôm qua chú kê cho cháu thuốc an thần và giảm đau liều cao nên có tác dụng tốt, chỉ cần nằm chích và uống thuốc, nằm nghĩ vài ngày là cháu sẽ khỏe và xuất viện được rồi.
– Dạ, cháu biết rồi, cám ơn Bác sĩ.
– À, anh trai cháu đâu rồi?
– Dạ?? À… Anh trai cháu di mua đồ ăn cho cháu rồi.
– Vậy à? Chắc anh trai cháu thương cháu lắm nhỉ? Tận tình chăm sóc và quan tâm cháu lắm đó. Hơn cả anh trai luốn ấy chứ.
– Dạ…”_ Khang chỉ biết cười trừ vì không biết phải nói gì, đúng là từ hôm qua tới giờ Toàn quan tâm Khang rất nhiều có đôi lúc là hơn cả tình bạn nữa.
– Như tối qua chẳng hạn, cháu lên cơn đau, quặn người lên, anh trai sợ cháu té và đau nên đã ôm lấy cháu, cháu còn cấu vào người anh trai làm cho cánh tay của cậu ấy làm tay cậu áy bị bầm tím hết đó. Đã vậy còn thức tới 4h sáng để canh cháu nữa. Mà trời lạnh như thế mà cậu ấy vẫn ngủ được bên cạnh cháu mà không đắp được gì, không bị cảm lạnh là hay rồi đấy. Một hồi vào dặn cậu ấy ngủ bù đi nếu không cậu ấy bị kiệt sức nữa. Bộ cháu không nhớ gì sao?
– Thật sao Bác sĩ??? Dạ… Chắc lúc đó do thuốc nên cháu không tỉnh táo lắm… Để hồi vào cháu sẽ dặn anh trai cháu ngủ bù. Cám ơn chú Bác sĩ.
– Ừ. Thôi cháu nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi cho bác sĩ trực nha cháu.
– Dạ…”_ Đợi Bác sĩ đi ra khỏi phòng Khang thờ dài, đôi mắt thắm buồn và khó tả vì Khang đang tìm ra một lý do thật chính đáng để giải thích cho tất cả hành động đó của Toàn. Nếu là vì trách nhiệm và cảm thấy có lỗi vì ngày hôm qua thì cũng không đủ Toàn phải làm như thế. Mà không những là hôm nay mà còn những ngày trước như thế! Khang vẫn cảm nhận có gì khác khác từ trong ánh mắt của Toàn… “Không! Chắc chắn là không có gì! Vì Toàn yêu An nhiều lắm làm gì có thế có gì đó với mình được!”_ Khang tự giải thích cho mình lý do lỏng lẽo logic như thế nhưng vẫn không hiểu. “Thế mà tại sao?….”
Khang cứ nghĩ miên man, rồi Toàn vào tới đổ cháo ra tô và đỡ Khang ngồi dậy.
– Nhóc không khỏe nên tui đút nhóc ăn nha. Mà làm gì nhìn tui chăm chăm vậy?”_ Toàn đang cầm tô cháo lên thổi thổi cho ngụi bớt thì chợt nhận ra ánh mắt tò mò của Khang nhìn mình.
– À, không có gì đâu… Đưa đây tui tự ăn được rồi!
– Nhóc điên à, tay chân bủn rủn ngồi còn không nổi như thế kia mà đòi ăn một mình cái gì? Đừng có ngại hay bướng, ăn nhanh đi cháo ngụi rồi nè!
– Ừkm… Cám ơn anh!
– Hả???”_ Toàn hơi bất ngờ, vì ít khi Khang cám ơn Toàn và rất rất ít khi Khang kêu Toàn bằng anh.
– Sao lại cám ơn… Anh???
– Vì đã chăm sóc và quan tâm tui nhiều như thế… Cũng biết là vì trách nhiệm nhưng như thế cũng nhiều hơn trách nhiệm rồi… Vì tôi mà tay anh…
– À… Cái này ấy hả?… Thật ra… Nổi đau này sao bằng nổi đau mà hôm qua nhóc phải chịu vì tôi… Nhóc đừng nghĩ nhiều cứ lo nghĩ ngơi đi. Nhanh nhanh mà ra viện là được.
– Ừkm… Cám ơn anh…
– Lại cám ơn. Lo ăn đi.”_ Toàn đút cho Khang từng muổng cháo, chăm chút và đầy cẩn thận, làm Khang phải e ngại vì nhìn cứ như người yêu đútnhau ăn ấy, thoáng Khang lại nhìn thấy bóng dàng Hoàng ở Toàn, cậu nhìn Toàn thật sâu và dịu nhẹ vì trong mắt cậu Toàn giờ là Hoàng – Người mà cậu yêu thương rất nhiều… Toàn chợt nhận ra ánh mắt đó, tim lại lỗi một nhịp…
Trong cuộc đời sẽ có lúc, ở một số người… Trái tim của ai đó sẽ lỗi nhịp với một ánh mắt của một người khác mặc dù ai đó đã có một tình yêu, rất sâu đậm, rồi một khi đã mất niềm tin vào tình yêu hiện tại và tổn thương quá nhiều cứ tưởng không thể lay động được nữa hoặc tưởng rằng còn yêu người cũ rất nhiều nhưng khi gặp ánh mắt ấy, dáng vấp ấy thì con tim không thể đập đúng nhịp được… Toàn cũng thế… Rất yêu An nhưng từ lúc nào anh lại thương thầm Khnag như thế…. Anh cũng không biết cảm xúc này là gì và có thật hay không… Toàn chỉ biết mỗi lần nhìn thấy Khang, nhìn thấy ánh mắt buồn bã và dịu nhẹ của Khang anh cảm thấy bình yên và chỉ muốn bảo vệ Kang suốt đời nhưng với An anh cũng muốn thế, mặc cho An có lỗi với anh bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận rần anh yêu An nhiều lằm…
Rồi cũng trong cuộc đời cũng sẽ có lúc, ở một số người… Trái tim của ai đó sẽ lỗi nhịp với những ánh mắt, những hành động quan tâm và chân thành của một người khác. Mặc dù ai đó vẫn còn đang yêu một người đã ra đi rất nhiều, dufddax ra đi những trái tim ai đó vẫn không tin và vẫn chờ đợi một điều kỳ diệu mặc dù đó là phi lý đi chăng nữa nhưng vì quá yêu nên ai đó không màng gì hết, cứ đợi cứ chờ cứ nghĩ cứ đau…
Yêu nhiều đến nỗi khi nhìn thấy những ánh mắt, những cử chỉ, những quan tâm mà người khác đó mang lại thì họ lại nhìn ra bóng dáng của người cũ hiện ra, ai đó sẽ lại dùng ánh mắt đầy yêu thương để nhìn người khác đó như nhìn với người cũ… Tuy rằng biết như thế là sai… Là có lỗi với người khác nhưng biết sao được khi con tim đã muốn thế và ai đó cũng không muốn thế! CHỉ vì còn quá yêu người cũ , nhất thời chưa quên được nên đã có một cảm xúc có lỗi với “người khác”… Khang là thế! Thoáng phút chốc nhìn Toàn như ngày xưa nhì Hoàng một ánh mắt dịu hiền và ấm áp, Khang không biết vì sao nữa, có lẽ Toàn quan tâm và chăm sóc Khang quá mức tình bạn giống như Hoàng đối với Khang vậy nên có lẽ…
Ăn xong, Toàn dọn dẹp, định ra ngoài mua đồ cho Khang. Đang đứng lên chuẩn bị đi thì Khang nắm cánh tay của Toàn lại.
– Nhóc làm gì thế?
– À… Anh vẫn còn lạnh nè, chắc bị cảm nhẹ rồi, tối qua lịa ngủ được có 2 tiếng nên anh nghic ngơi đi. Mất công lại lật ngang nữa thì… lấy ai mà chăm sóc tui…
– Hì, cám ơn nhóc nhe, nhưng tui không sao đâu, tui còn khỏe hơn trâu nữa mà thế này thì nhầm nhò gì?
– Đừng có mà bướng! Trâu cũng có thể bệnh huống chi là anh. Nãy tui có xin viên thuốc cảm rồi nè, anh uống đi, rồi nằm… kế bên tui nè.
– Hả??? Giường nhóc nằm mà sao tui nằm được.
– Cái giường rộng thênh thang, người 150kg còn nằm được àm huống chi tui với anh cộng lại có tới đâu, anh nằm nghĩ đi, mắt anh thâm quàn và mệt mỏi lằm rồi, tui phải mù đâu àm không thấy, nghe lời tui đi…
– Thui, nằm bên cạnh mất công nhóc không nghĩ ngơi được nữa…
– Không sao đâu… Anh… Nằm đi mà..”_ Chẳng biết vì lý do gì mà Khang lại bạo dạn và nũng nịu năn nĩ Toàn như thế – điều mà Khang cứ tưởng là sẽ không bao giờ xảy ra đối với Toàn. Toàn thì khỏi phải nói lần đầu tiên nghe được lời ngọt ngào nũng nịu của Khang liên siêu lòng không lý do. Toàn uống viên thuốc xong thì nhẹ nhàng lên giường nằm cùng với Khang. Khang cẩn thận dùng mền của mình đắp cùng với Toàn vì Toàn đang lạnh rung lên.
– Vậy mà bảo là không lạnh, ko cảm, tui mà không bắt anh lên giường chắc anh xỉu vì lạnh quá…
– Há há! “Bắt tui lên giường với nhóc” luôn.
– Éc, lại chăm chọc tui, có tin tui đã anh xuống giường không?
– Ấy, ấy đừng làm thế. Nằm cạnh nhóc sướng thí mồ ai àm muốn bị đã xuống giường đâu”!_ Hai người cùng nói chuyện cùng cười nhưng vẫn không nhìn vào nhau vì cả hai đều sợ sẽ xuất hiện cái tình cảm không tên và đầy có lỗi đó. Nói một hồi cả hai đều im lặng vì không biết phải nên nói gì tiếp theo… Toàn suy nghĩ gì đó một lúc lâu rồi quay sang Khang:
– Cám ơn nhóc nha!
– Hả? Cám ơn gì?”_ Khang xoay mặt qua vì giọng Toàn nhẹ lại và khác hẳng.
– Vì đã quan tâm tôi và cho tôi nằm chung với nhóc…”_ Rồi cả hai im lặng rồi lại nhìn nhau… Ánh mắt Toàn trìu mến lặng nhìn Khang thật sâu… Khang nhìn lại hình ảnh của mình trong mắt Toàn, cậu nhìn Toàn với ánh mắt ấm áp và dịu nhẹ vì cậu lại có cảm giác và nhìn thấy Toàn là Hoàng một lần nữa. Thế là cả hai không nói, rồi Toàn từ từ, từ từ đưa môi mình lên môi Khang, Khang không kháng cự vì cứ cho rằng đó là Hoàng, nhưng khi vừa chạm vào môi nhau Khang giật mỉnh rụt người lại, xoay người sang hướng khác. Toàn đứng hình rồi lại nghĩ, chuyện này là bình thường thôi vì nhóc không dễ dàng thay đổi tình yêu như thế giống mình đâu nên Toàn buồn bã xoay lưng lại với Khang nhìn ra cửa sổ với ánh mắt khó hiểu… Còn Khang lại có hàng tá suy nghĩ hành hạ mình trong đầu..
“Không! Đó là Toàn! Không phải anh Hoàng|! Mình không thể làm thế được! Làm thế sẽ rất có lỗi với Toàn… Toàn không phải anh Hoàng đâu tôi ơi… Đừng làm thế nữa…”
A WEEK LATER
– Để tui sách cho, nhóc lên xe trước đi.”_ Toàn giựt lấy chiếc balo khá nhiều đồ mà Khang đang cầm rồi nhanh chóng đẩy Khang lên xe và nặng nhọc cầm 4 cái ba lô nặng trịch đi sau Khang,
– Để tui sách tiếp cho, anh cầm nhiều quá rồi.
– Không sao đâu mà, xe tới rùi kìa. Lên lẹ đi.”_ Nói dứt câu một chiếc xe sang trọng tiến đến chổ Khang và Toàn, Khang miễn cưỡng bước lên xe, ông quản gia từ trong xe vội chạy ra tiếp Toàn sách đồ của Khang lên xe. Rồi Toàn cũng nhanh chóng lên xe cùng với Khang.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh… Khang khẽ tựa đầu vào cữa kính nhìn đường phố xung quanh, đã một tuần rồi Khang không được ra ngoài cứ nằm trong bệnh viện suốt, chỉ có Toàn bên cạnh trò chuyện và chăm sóc cho Khang thôi… Nghĩ đến Toàn, Khang thấy là lạ… Sao nãy giờ sao không nghe một âm thanh nào từ Toàn hết nên nhìn sang thì Toàn đã ngủ ngon từ lúc nào.
“Chắc có lẽ anh mệt quá rồi… Cả tuần có buổi nào là ngủ ngon trên một chiếc giường êm nào đâu, toàn ngồi ngủ gục đầu bên giường cạnh mình, không giám nằm cùng vì sợ hẹp quá mình sẽ bất cẩn mà té hoặc lúc ngủ, anh sợ sẽ quơ tay quơ chân chúng mình… Anh vẫn hằng ngày ngủ ngồi bên cạnh mình mà bảo ngủ rất ngon. Ngủ ngon mà lại ốm đi hết mấy kí như thế này sao?… Ngon mà đôi mắt anh thâm đen và chỉ cần được ngồi dựa trên ghế sofa của xe là nằm ngủ được ngay sao?…”._ Khang thở dài nhìn anh rất lâu, và suy nghĩ rất nhiều… Không hiểu sao Toàn lại thay đổi quá nhiều theo hướng tốt như thế và càng ngày cậu lại càng thấy những điểu tốt đẹp từ Toàn và càng ngày cậu lại nhìn thấy hình ảnh cảu Hoàng từ Toàn… Nói không có cảm giác với Toàn cũng không hẳn.
Vì đơn giản sự quan tâm và tấm lòng của Toàn quá rõ ràng và quá nhiều đối với Khang nên cho dù Khang có ngốc đến thế nào di chăng nữa thì vẫn sẽ nhận ra và cảm nhận được… Cũng có lúc Khang phải tự trấn tỉnh mình lại vì cậu cứ nhìn thấy hình ảnh của Hoàng từ Toàn, những lúc ấy cậu chỉ muốn nhảy đến ôm chầm lấy Toàn vì cậu thật sự rất nhớ Hoàng và rất mệt mỏi khi không có anh bên cạnh…
Cũng có lúc hai người bất chợt ngồi nhìn nhau rất lâu… Những lúc mà Toàn quan tâm Khang quá nhiều, những lúc Toàn chăm sóc Khang từng chút một, đút từng muỗng cháo hay lau từng ngón tay cho Khang, những lúc Toàn bất chợt thức dậy sau những giấc ngủ bên cạnh khang hay những lúc Khang ngồi nhìn vào đâu đó một cách vô định thì Toàn liền hỏi han ngay, những lúc đó Toàn luôn nhìn Khang một ánh mắt đầy sự quan tâm và tình cảm mà Khang biết đó không phải là dối trá, còn Khang thì luôn đáp lại ánh mắt đó của Toàn bằng sự e ngại, một chút thoáng bối rối, những lúc đó Khang chỉ biết quay đi…
Khang e ngại, Khang bối rối vì không biết phải làm gì trong tình huống này. Khi Toàn có tình cảm với mình! Khang không biết tại sao Toàn lại thích mình, chẳng nhẽ là vì cảm thấy có lỗi với mình khi mọi chuyện xảy ra như thế sao? Cũng có thể lắm nên Khang không dám nhìn quá sâu trong ánh mắt ấy. Khang sợ Khang cũng sẽ có thể siêu lòng vì cứ mỗi khi nhìn Toàn là mọi hình ảnh của Hoàng lại hiện về rtong Khang nên những lúc Toàn sắp nói ra những suy nghĩ trong lòng hay những lúc Toàn nhìn Khang với ánh mắt đó là Khang lại né đi lại nói qua chuyện khác. Và hình như Toàn cũng hiểu nên anh chỉ im lặng kèm theo ánh mắt thoáng buồn. Khang biết là Toàn sẽ buồn chứ! Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Khang và Toàn đến với nhau! Một tình yêu lầm tưởng và không chắc chắn thì kết quả cũng không chắc chắn và lầm tưởng mà thôi!…
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Khang, Khang nhẹ nhàng ra hiệu cho bác quản gia khỏi gọi Toàn dậy và tự mình đem đồ vào. Bác quản gia hiểu ý liền gật đầu nhưng vẫn nhẹ nhàng xuống xe giúp Khang sách đồ vào nhà.
– Con cám ơn bác quản gia. Bác về cẩn thận. Nhớ cho anh Toàn nghĩ ngơi nhiều. Mấy bữa nay vì con mà anh ấy mất ngủ nhiều rồi. Con thấy ngại lắm…
– Tôi biết rồi! Cậu chủ là vậy đó! Bình thường thì lạnh lùng vô tâm nhưng đối với những người “quan trọng” là cậu ấy sẽ quên đi sức khỏe bản thân à.”_ Bác quản gia vừa nói vừa cười mỉm nhìn Khang, chào Khang rồi tiến ra xe.
– Dạ…”_ Khang chỉ biết cười trừ khi nghe nói thế… Đến bác quản gia còn nhận ra tình cảm của Toàn dành cho Khang nữa…
Sau khi chiếc xe lăn bánh đi xa, Khang bắt đầu sắn tay áo lao vào dọn dẹp căn nhà yêu quý của mình. Một tuần không có ở nhà căn nhà của Khang bụi đã bám đầy khắp nơi nên Khang hì hục hơn cả tiếng mới xong hết việc. Khang nằm vật ra sàn vì quá mệt, nằm một chút Khang mới lồm cồm ngồi dậy soạn đồ đi tắm rữa! Tắm rữa xong, vừa bước ra tới giữa nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Khang nhanh chóng ra trước xem là ai đến.
– Uả? Ba? Sao ba tới mà không gọi con trước.
– Ba nhớ con quá nên nghe con nói hôm nay con đi du lịch về là ba lên đây thăm con ngay! gần hai tuần rồi không được gặp con mà…”_ Ba Khang từ tồn nhưng tình cảm trong từng câu nói, ông vừa nói vừa xoa đầu Khang, Khang mỉm cười dắt tay ông vào nhà! Dù giận ông lắm! Nhưng Khang không bao giờ từ chối và xua đuổi ông cả, vì một phần Khang biết ông rất thương Khang và mẹ Khang nhiều lắm, cùng vì ông bà nội mà mọi chuyện mới như thế…
– Ba ra thăm con được rồi, đem đồ ra cho con chi mắc công vậy?
– Có mấy con tôm với mấy con cua gạch thôi mà, tại vừa mới sổ vuông nên ba chừa mấy con ngon lại đem cho con. Có tốn kém gì đâu, con để đó nấu mấy món ngon bồi bổ đi. Coi kìa đi du lịch ở đâu mà nhìn con ốm quá vậy? Cứ như từ bệnh viện về ấy.”_ Ba Khang vô tình nói đùa mà Khang lại giật mình vì ông nói đùa mà lại chính xác như thế.
– Dạ… Dạ… Đâu có đâu ba… Tại… Con leo núi nhiều nên mới thế thôi. Hi, ăn uống vài ngày là con bình thường lại à. Mà ba uống gì không? Để con đi làm cho ba uống.
– Thôi, khỏi đâu con! Ba phải đi công chuyện nữa. Ba phải ra chợ mời mấy người bà con chủ nhật tuần này đến ăn cũng cơm của bà nội con nữa.
– Vậy hả ba? Chủ nhật tuần này là cúng cơm bà nội à?
– Ừ… Mà con phải đi nha!
– Dạ??? Sao con đi được…
– Sao lại không được? Con là con của ba và cháu ruột mẹ của ba mà!
– Thôi, con không đi đâu. Mất công bà con của bà và dì rồi anh lớn nữa…
– Bà con của ba ba nói hết rồi, ai cũng chấp nhận bình thường hết rồi! Còn dì và anh con thì cả hai cũng không có ý kiến và cũng không nói gì đâu! Con đồng ý đi đi! Dù gì cũng là bà nội con mà! Con không thể về thắp cho bà nội một nén nhang sao?…”_ Ông biết Khang là người tình cảm nên ông xuống giọng khá buồn để Khang có thể suy nghĩ lại mà đồng ý.
– Dạ được rồi… Con sẽ về dưới ấy. Nhưng chỉ thắp nhang cho bà nội rồi về nha.
– Ừkm. Cũng được. Miễn sao con về ấy, nhận ba nhận bà nội là được.”_ Ông mỉm cười mãn nguyện nhìn Khang. Khang cũng cười lại khi thấy ba mình vui như vậy.
– Thôi. Ba đi nghen. Còn nhiều người phải mời lắm. Con đi xa mới về chắc mệt rồi, cũng nghĩ ngơi cho khỏe đi. Mấy ngày nữa ba ra thăm con nữa.
– Dạ. Ba đi đi, ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Cho con hỏi thăm sức khỏe của dì và anh lớn.”_ Khang lễ phép chào ba mình, tiễn và đợi ba đi xa cậu mới vào nhà nghĩ ngơi.
Còn ba Khang vừa đi được một đoạn thì bỗng nhớ điều gì đó liền lấy điện thoại ra và điện cho ai đó.
– Alo? Hoàng hả con?
– Dạ. Có gì không ba?
– Chủ nhật tuần này là cúng cơm bà nội con đó. Con sắp xếp đồ về chưa?
– Dạ rồi. Mốt con lên xe về. Mà cho con hỏi… “Em” con… Nó có về nhà mình ăn cúng cơm không?”_ Ông định nói có nhưng liền dừng lại và nghĩ: “Thằng Hoàng không hiểu vì điều gì mà còn rất ghét Khang nên nếu ông nói là có thì có thể Hoàng sẽ không về như thế Khang sẽ mặc cảm anh nó không thích nó, rồi cả mình và vợ mình đều buồn vì đã lâu rồi không được gặp con nên rất nhớ…”
– Alo? Sao ba im lặng vậy?… Alo…
– Hả? À… Ba đây… À, ba có rủ em con nhưng nó không đồng ý, em con còn ngại và không dám về nên con cứ về đi hen.
– Dạ! Nếu vậy thì được! Vậy mốt con sẽ về. Thôi, con vô tiết rồi… Con đi học đây! Gặp lại ba sao nha.
– Ừ… Tạm biệt con!”_ Ông tắt máy rồi lại thở dài… Không biết vì sao Hoàng lại ghét em nó đến vậy? Và ông không biết phải làm sao để hai đứa sẽ hòa thuận nữa. Rồi không biết chủ nhật này khi Hoàng gặp Khang sẽ giận ông không vì ông đã nói dối như thế… Ông lại thở dài và tiếp tục nổ máy chạy xe ra phía chợ để đi tiếp công việc của mình…
Tiễn ba xong Khang lại vào nhà, cậu vào phòng năm thiêm thiếp, định ngủ một giấc ngủ sâu vì cậu đã khá mệt mõi. Nằm trong bệnh viện rất khó chịu vì cái mông cứ đau suốt nên cậu cung không ngủ được bao nhiêu, vừa đặt lưng xuống chưa được một phút thì…
Bing bong_ Tiếng chuông cửa lại vang lên.
– Ai vậy ta? Không lẻ là ba, chắc ba quên đồ gì quá.”_ Khang uể oải rời khỏi giường, chạy ra mở cửa.
– Ủa? Anh lại đây làm gì? Sao không ở nhà ngủ đi.
– Àk… Ngủ từ bệnh viện tới nhà là đủ rồi. Vừa xuống xe là tui đi tắm ngay để tối nay dẫn nhóc đi chơi. Cả tuần trong bệnh viện rồi, phai đi đâu đó để xã stress chứ. Nhóc đi được không?
– Ừm…”_ Khang đang suy nghĩ nên có đi hay không, vì một phần cậu đang rất mệt, chỉ muốn ngủ mà thôi, một phần vì cậu không muốn tạo nhiều cơ hội giữa hai người quá, cậu sợ Toàn sẽ lạc trong sự lầm tưởng của cả hai người! Nhưng… nhìn đôi mắt thâm quầng của Toàn, cậu cũng biết Toàn đang rất mệt nhưng lại muốn đi với mình mà…
– Được rồi… Anh đợi tui chút, tui vô thay đồ.
– Ok!”_ Toàn hí hửng, rất vui vì Khang đã đồng ý, lúc về nhà cậu đã suy nghĩ nhiều về Khang lắm, rất nhiều rồi cậu chợt nhận ra một điều, một điều mà làm cậu bật dậy nhanh chóng tắm rửa rồi chạy ngay đến nhà Khang.
Chiếc xe bon bon trên đường, Khang ngồi sau xe đón những ngọn gió đêm mát rượi hòa cùng mùi hương dễ chịu của Toàn, không biết vì sao nhưng giây phút này đây, Khang thấy bình yên lắm, đã lâu lắm rồi, sau bao chuyện đắng chát xảy ra, cậu… chẳng bao giờ thấy bình yên tỏng lòng mình nữa. Cậu cứ nhớ Hoàng mãi, không gì nhưng lại nỗi nhớ đó, càng nhớ cậu lại càng buồn…
Cậu không hận hay hờn trách gì Hoàng hết, cũng giống như Nguyên, Hoàng ra đi một cách không có lý do rõ ràng và cậu luôn không tin những gì mà Hoàng làm, dù cho tận mắt chứng kiến đi nữa thì cậu vẫn không muốn, không dám và luôn phủ định những sự thật đó, có phải cậu quá ngốc không khi luôn nghĩ như thế? Cậu không biết và không quan tâm! Cậu không muốn nghĩ nhiều… Thôi thì tối nay cậu sẽ gắng không nghĩ về Hoàng nữa, đi chơi với Toàn thật vui xem sao.
– Đến nơi rồi, nhóc xuống xe đi. Để tui đi gửi xe rồi lên cùng với nhóc. Nghe nói hôm nay có nhiều phim mới hay lắm.
– Ừkm…
Toàn nhanh chóng gửi xe rồi chạy ra cùng với Khang vui vẽ bước vào! Từ trong nhà xe cũng đang có một cặp bước ra cũng vui vẽ không kém Toàn và Khang, hơn nữa là rất hạnh phúc nữa.
– Hôm nay có bộ phim hoạt hình mới hay lắm lắm á! Hôm nay xem cái đó nha!”_ Phương nháy nháy mắt nũng nịu với Nguyên, Nguyên thì khỏi nói, Phương ít khi được nữ tính dể thương như thế này lắm nên dạo này Phương tập tành dịu dàng lại thì y như rằng Nguyên nghe lời Phương răm ráp ấy. Nguyên và Phương nhanh chóng vào rạp.
– Nhóc muốn xem phim gỉ?
– Gì cũng được. Miễn không tình cảm sướt mướt, không kinh dị, không bắn súng ầm ầm là được!
– Èo! Nhóc sao giống con nít thế? Chỉ thích coi phim hài và hoạt hình à?
ctltvoz says
Cập nhật chap mới truyện Lời hứa định mệnh.
– Chap 33 Lời hứa định mệnh
– Chap 34 Lời hứa định mệnh
– Chap 35 Lời hứa định mệnh
yuleszodoy says
Cóa chap ms chưa z p……đợi lâu wá
ctltvoz says
Chap 36 – truyện gay Fate Promise – Lời hứa định mệnh
cha5 says
may chap sau o dien dan hk coi dk tg oi
tuan Nguyen says
Haiz….t/g ơi s a k up lên đây mà up vô diễn đàn lm chi
Bh k bjk s k vô diễn đàn dc í
K bjk pị xoá rùi hay là chuyển page rùi nữa
huỳnh tấn huy says
Sao chưa ra chap mới nữa tg
???????????