Truyen gay: Lời hứa định mệnh { Fate Promise } – Chương 27

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nhưng Hoàng vẫn không bỏ cuộc cậu hất ra anh níu lại, đến bốn năm lần như vậy rồi cậu đinh đứng dậy chạy tiếp thì anh nhanh chóng nắm cậu lại thật chặt và kéo cậu lại ôm vào lòng mình như ngày xưa anh vẫn hay làm khi cậu giận điều gì đó… Nhưng lần này Khang không đẩy anh ra đánh nhe anh mất cái cho bớt giận như lúc trước mà cậu chỉ im lặng cho anh ôm như thế…
– Em đừng như vậy nữa được không?…”_ Giọng Hoàng nhẹ nhàng nhưng vẫn không che đi nỗi đau trong lời nói đó.
– Vậy em phải sử xự thế nào mới đúng đây…”_ Giong Khang còn nhẹ nhàng hơn và cũng nhiều nỗi đau hơn rất nhiều so với Hoàng. Hoàng im lặng không biết phải trả lời sao cho đúng vì chính bản thân Hoàng nếu như là cậu thì Khang thì cũng sẽ không chấp nhận nổi cái sự thật quá đau lòng này. Hoàng bắt đầu khóc, vừa khóc vừa ôm Khang thật chật!
Khang lặng lẽ nhìn anh một cách chua xót rồi cùng khóc theo, hai người cứ thế ôm nhau mà khóc, khóc vì trong lòng đau đớn thật sự! Người ta hay nói: “Có nỗi đau nào bằng nỗi đau bị phản bội khi hai người đang yêu nhau chứ???”. Nhưng có những nỗi đau hơn rất nhiều lần cả những nối đau đó! Chính là yêu nhau, nguyện suốt đời bên nhau nhưng cũng vì những sự thật, vì những rào cản mà cả hai không đến được với nhau! Yêu nhau mà không được bên nhau… Thử hỏi trong tình yêu có nỗi đau nào sánh bằng…
MP3: SAI – MỸ TÂM
Bao đêm, em chìm trong những giấc mơ,
Vờ như em chưa yêu anh dẫu đã yêu anh thuở nào…
Đêm nay em nhìn sâu đôi mắt anh
Mà tại sao em không ngăn nói câu chuyện tình yêu ấy!
Dù em biết nếu như thế ta càng thêm xa cách nhau
Chỉ mình em ôm lỗi đau xót xa người ơi!…
Rồi trong cơn mưa ấy, Khang ngước mặt lên nhìn anh, nhìn những giọt nước mắt của anh mà lần đầu tiên cậu mới thấy và cũng có thể là lần cuối cùng… Chính giây phút này và mãi mãi về sau… với cả hai người sẽ hoàn toàn không bao giờ có chuyện tình cảm được nữa! Cho dù gặp nhau ở nhà hoặc ngoài phố đi chăng nữa thì cả hai cũng phải giả vờ như không yêu cho dù cả hai đã yêu nhau từ thởu nào… Muốn như thế chỉ cần cậu không nhìn sâu vào đôi mắt anh như bây giờ, khi yêu thật sư ai cũng sẽ có cái cảm giác chỉ cần nhìn vào đôi mắt người ấy cũng khiến cái cảm giác “Yêu” lại dâng trào lên, không thể ngăn lại được!
Một lần hôn nhau rồi thôi, một lần ôm nhau rồi thôi
cuộc tình đôi ta từ đây rẽ hai lối đi
Vì tình yêu ta là sai, vì tình ta chia làm hai
Một lời em nói ra đây dường như chưa hết
Chỉ biết yêu anh là thế,chỉ muốn ôm anh là thế
Dẫu biết yêu anh bên anh là bao đớn đau
Mãi mãi thôi không còn nữa, mãi mãi ta xa rời nhau
Mãi mãi ta không gặp nhau cho đến kiếp sau.
Rồi cậu khẽ rướn người hôn anh một cách thật sâu và ôm anh thật chặt, cái ôm chặt nhất mà cậu từng trao cho anh, nụ hôn dài nhất mà cậu từng có, cậu chỉ muốn kèo dài mãi vì có thể đây là lần cuối cùng mà cả hai được ôm nhau hôn nhay như thế này vì đơn giản tình yêu giữa cậu và anh là… SAI! Rất sai nên cho dù có yêu nhau như thế nào thì cả hai cũng không thể bên nhau và yêu nhau tiếp tục được! Càng yêu nhau! Càng bên nhau thì càng đớn đau mà thôi…
Mãi mãi… Tình cảm này, tình yêu này sẽ không bao giờ còn nữa, tình cảm này sẽ không được tiếp tục, đôi tay này sẽ không được nắm lấy, đôi môi kia đã không còn là chỉ riêng của nhau nữa… Phải xa nhau… Không bào giờ gặp nhau… Nếu có gặp nhau, lại yêu nhau, lại bên nhau thì chỉ có thể là ở… kiếp sau mà thôi…
Trong cơn mưa tầm tả mịt mù cả một khoảng trời, có hai người ở giữa cánh đồng bất tận ôm nhau, hôn nhau thật lâu ồi lại nhìn nhau một cách đơn đau và không cần nói gì hết! Họ yêu nhau đến mức chỉ cần nhìn nhau đã biết người kia nghĩ gì và cả hai cần phải làm gì cho đúng, mặc dù việc làm đó của cả hai khiến hai người phải đơn đau đến nhường nào nhưng cũng vì chữ ĐÚNG chữ SAI mà hai người không thể kháng cự chỉ có thể lặng im thực hiện trong nỗi đau bất tận…
Cơn mưa nhẹ hạt dần…
Mưa kết thúc! Những cơn mưa khác thường kết thúc cơn mưa nắng sẽ lên cầu vồng sẽ xuất hiện nhưng cơn mưa này không như thế, kết thúc rồi nắng không thấy đâu, cầu vồng cũng chẳng buồn mà xuất hiện, chỉ có những áng mây xám trắng đầy ưu tư vẫn còn đọng lại trên từng mảnh không chịu tan đi từng góc của cả bầu trời…
Anh nắm tay Khang dắt Khang lội qua những mãnh ruộng để trở về nhà, anh đi phía trước Khang đi phía sau, vừa đi anh vừa nhìn một cách xa xăm vào những cánh đồng, ánh mắt buồn lắm, đến sâu tận vào lòng!
Anh không dám nhìn Khang cứ năm tay Khang rồi băng băng qua những cánh đồng, cũng không nói một lời nào nữa! Vì anh sợ anh sẽ yếu đuối làm những việc mà trái với đạo lý, những việc sẽ khiến anh dằn vặt, sẽ khiến gia đình anh xáo trộn hơn, anh ước thà mình đau bằng thể xác này còn dể chịu hơn bây giờ, lý trí, con tim, cái đầu của anh cứ đánh nhau liên tục. Dằn vặt, mệt mỏi, điên dại, yếu đuối, gắng dặn lòng, chịu đựng là tất cả những gì anh phải trải qua hiện tại, cả đống cảm xúc hỗn độn đó anh không biết phải làm gì để giải quyết nó! Anh rối lăm! Cư như bước vào một ngã cục mà không quay đầu lại được vậy!
Trong khi Hoàng đang chống chọi với cả đống cảm xúc thì với cậu, cậu cũng có chứ nhưng chỉ một thôi, chỉ một cảm xúc đang hiện diện trong cậu thôi! TRỐNG RỖNG!
Cậu trống rỗng trong tấm trí! Không thể nghĩ gì nhiều hơn! Cậu trống rỗng trong trái tim vì nỗi đau quá lớn, lớn đến nỗi nó ăn sạch những cảm xúc trong cậu…
Cậu tự hỏi sao ông trời ác với cậu như vậy, đưa đến cho cậu những người rất tuyệt với những người thật sự yêu thương và chở che cho cậu nhưng cũng chính ông trời đã đem họ đi bằng một cách nào đó khiến cậu đau lòng nhất! Bằng những cách cho dù muốn hay không cũng phải xa nhau!
Nguyên đã là vết sẹo lớn trong cậu và giờ đây Hoàng lại là một vết thương mới làm nên một vết sẹo to hơn đè lên vết sẹo cũ ấy, thử hỏi cậu phải sống sao đây! Sao chuyện này cậu có còn chút cảm xúc nào nữa hay không? Cậu sẽ lại vô cảm không nụ cười như lúc trước không? Nỗi đau này sao giống với nỗi đau lúc trước lắm nhưng có gì đó lại khiến cậu đau lòng hơn! Cậu đau lòng không đơn giản chỉ là mất đi anh vĩnh viễn mà còn đau vì cái sự thật, cái hiện tại đắng cay này, cậu – là con của người phụ nữ khiến mẹ anh và anh sống trong những tháng ngày đơn độc và cô đơn với một người cha, một người chồng vô tâm, người mà lúc nào cũng bỏ mặc hai người hiện tại để chỉ quan tâm tìm kiếm đến hai người quá khứ.
Anh đã đau cho chính mình và mẹ của anh nên anh rất căm ghét và hận hai người đó biết bao nhiêu, phải chi cậu không quen biết Hoàng, không nghe Hoàng nói những câu căm ghét mình như thế thì có lẽ giờ đây cậu không đau thế này! Cậu không biết phải làm sao cho phải! Không biết làm thế nào nữa, chỉ cảm thấy đau nhói, trống rỗng và cứ để mặc cho Hoàng dắt về mà không nói gì!
– Thật ra… Em đừng bận tâm về chuyện đó… Từ khi biết em là người đó… Từ khi biết mẹ em là người đó… Thì anh đã không còn hận nữa rồi! Không chỉ vì đơn giản là anh yêu em… Mà vì trước đó anh không biết rằng mẹ em và em sống cực khổ trong nổi cô đơn không khác gì hai mẹ con anh. Mẹ em đã đợi chờ ba anh đến nỗi không con chờ được nữa, còn em thì phải sống một mình khi em còn quá trẻ, em đã một mình chống chọi và sống trong nỗi cô đơn không gia đình… Anh nghĩ đến đó thôi là đã không còn giận hay hận em nữa rồi! Người có lỗi và đáng giận thật sự là ba anh… Ông là một người đàn ông tệ hại làm cho cả 4 người trong gia đình ông phải đau khổ! Ông sai vì ông không đấu tranh với ông bà nội để theo đuổi tình yêu của mình đến cùng! Ông sai vì đã không dứt khoát với mẹ anh hoặc mẹ em để chỉ 1 gia đình thôi là đủ… Nếu ông ấy chọn mẹ em ngay từ đầu thì hay biết mấy… Mẹ anh sẽ lấy một người khác hạnh phúc hơn và anh sẽ không ra đời, sẽ không gặp em… Sẽ không yêu em…
– …”_ Khang nghe từng chữ một, từng chử một mà lòng đau xé! Thà anh cứ mắng chửi, cứ hận cậu có lẽ cậu sẽ dể chịu hơn là như lúc này… Vì sao ư? Cậu cũng không biết nữa, có lẽ là do nếu anh ghét cậu hận cậu, bỏ cậu một mình thì hay quá những ngược lại anh lại quan tâm và thấu hiểu như thế lại khiến cậu lại đau lòng hơn, đau lòng vì từ giờ hai người sẽ là “anh em tốt”… Khang đứng khựng lại làm Hoàng cũng đứng lại, Hoàng ngạc nhiện ngoáy đầu ra sau thì Khang tiến tới ôm anh từ sau lưng.
– Em xin lỗi…!”_ Hoàng bất ngờ, rồi lại gục mặt xuống! Cảm nhận lời xin lỗi của Khang, anh biết Khang xin lỗi vì đã khiến anh và mẹ anh đã khổ cực và chịu nhiều đơn độc cay đắng suốt mười mấy năm qua, Khang xin lỗi vì đã cho Hoàng cơ hội để đến bên mình rồi lại chấp nhận buông tay anh như thế này, Khang xin lỗi vì đã khiến cho anh khó xử và phải chủ động ra đi thật xa vì mình… Rồi Khang lại khóc, còn Hoàng thì cảm nhận những giọt nước mắt của Khang đang rơi trên lưng của mình! Nó nóng hổi và đầy thương tâm, anh dùng đôi tay của mình ôm lại đôi tay đang rung lên vì đau của Khang.
– Anh xin lỗi…!”_ Hoàng cũng thốt lên ba từ đó rồi cũng khóc với Khang. Khang cũng hiểu anh xin lồi vì cái gì… Anh xin lỗi vì đã đến bên Khang, chi Khang hạnh phúc rồi lại tự mình lấy đi mất, anh xin lỗi vì từ đây về sau anh sẽ không chăm sóc và quan tâm Khang như lúc trước nữa, anh xin lỗi Khang vì anh không thể thay đổi cái sự thật này và không biết làm gì để Khang hết đau… Hai người chỉ khóc lặng lẽ, không ồn ào không nức nở, chỉ nhẹ tuông ra như suối chảy từ trong nguồn tâm hồn đầy vết thương…
Xa xa có một người đã thấy cảnh tượng này… Là ba của hai người, ông trầm lặng rồi quay lưng suy nghĩ nhiều điều suy tư…
KHANG HOME’S
Khang về nhà với tâm trạng trống rỗng như thế… Cậu ngã lưng vào chiếc ghế dài sô pha của mình, nhắm mắt lại.. Không muốn nghĩ gì thêm…
– Khang ơi!!!
Khang giật mình khi giọng của Toàn vang lên, cậu nhìn Toàn với ánh mắt đầy mệt mỏi, vô hồn, mở cửa nói vọng ra một cách yếu ớt:
– Xin lỗi anh nhưng… anh về nhà đi. Tôi không muốn nói gì hay gặp ai lúc này hết. “_ Rồi Khang quay vào nhà, cứ tưởng Toàn sẽ đi về nhưng ánh mắt buồn và vô hồn đó của Khang làm thôi thúc Toàn khiến Toàn bỏ mặt lời Khang, leo lên cái cổng sắt của nhà Khang nhảy vào nhà Khang một cách nặng nhọc rồi nhanh chóng chạy vào nhà!
– Anh vào đây làm gì?… Tôi đã bảo là…”_ Khang khó chịu khi Toàn hành động như vậy, Khang bắt đầu khó chịu định nói vài lời nhưng Toàn cứ mặc mà chạy đến ôm Khang.
– Hôm nay nhóc về nhà ba của nhóc, người mà bỏ rơi mẹ và nhóc bấy lâu, anh biết nhóc rất khó để chấp nhận và cả phải gặp hai người trong gia đình riêng của ba nhóc nữa, đối diện với hai người đó chắc không dể dàng gì! Chắc mọi chuyện không tốt đẹp nên nhóc buồn đến thế! Hai người đó làm khó dể hay nói gì với em hay sao?…”_ Khang không nói gì hết chỉ im lặng, mặc cho Toàn ôm chặt lấy mình. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn… Rồi Khang lại khóc trong lặng lẽ…
– Anh ấy… Anh trai cùng cha với tôi… là anh Hoàng…”_ Khang nói đứt quảng trong từng giọt nước mắt, cậu không biết tại sao cậu lại nói điều này cho Toàn nghe nhưng như thế cậu lại thấy dể chịu hơn.
– Sao??? Hoàng… là… anh trai em!!!???”_ Toàn bất ngờ hơn bao giờ hết, từ ánh mắt ngạc nhiên cậu chuyển qua ánh mắt buồn bả vì cậu bắt đầu hiểu mọi chuyện, cậu bắt đầu cảm nhận thay Khang, cảm nhận nỗi đau xé lòng và quá tàn nhẫn ấy, nỗi đau ấy quá lớn đối với một cậu bé đơn độc như Khang, nó quá tàn nhẫn với Khang, một vết thương lớn đè lên một vết sẹo lớn khác…
– Nhóc đừng khóc nữa! Có anh bên cạnh nhóc rồi! Nhóc đừng nhớ đến chuyện này nữa! Đừng nhớ đến cái sự thật này nữa!
– Bên tôi ư… Hay cũng sẽ ra đi trong sự đau đớn của tôi…”_ Khang trả lời trong vô thức như những người chán nản không còn cảm giác, rồi cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi trên người Toàn.
– Nhóc yên tâm đi! Tôi sẽ mãi bên cạnh nhóc cho đến khi nhóc không còn trên đời này nữa! Tôi sẽ tìm hạnh phúc cho nhóc và không cho bất kì ai làm nhóc tổn thương nữa! Tôi hứa! Nhóc… Nhóc…”_ Nói xong anh thấy Khang im lặng nên anh lay lay Khang nhưng Khang đã ngủ quên trên người của anh. Toàn nhẹ nhàng bế Khang vào phòng ngủ, đặt Khang lên giường, tìm một chiếc khăn tay lau mặt cho Khang, đắp mền cho Khang rồi lặng lẽ ngồi bệt xuống đất dựa vào tường nhìn Khang ngủ! Anh không muốn về vì anh muốn bên cạnh Khang lúc này, anh sợ Kháng sẽ quá đau buồn mà sinh bệnh hoặc làm chuyện dại dột, cứ thế anh cũng chìm vào giấc ngủ cùng Khang…
Trong giấc mơ Khang thấy Hoàng! Khang nhìn anh cười thật tươi, muốn chạy đến ôm lấy anh nhưng Hoàng chỉ nhìn Khang một cách triều mến rồi nở một nụ cười buồn tiếc nuối quay đi về phía vực thẳm, Khang hoảng sợ chạy đến định ôm anh lại nhưng có một vòng tay khác ôm Khang lại, vì phía đó là “vực thẳm” nên người đó không thể cho Khang chạy đến được, Khang cựa quậy nhìn ra sao thì nhìn thấy Toàn nhìn mình với anh mắt kiên định nhưng đầy yêu thương, Khang định hỏi tại sao Toàn làm vậy thì lại có một bàn tay khác nắm lấy tay Khang, đẩy Toàn ra rồi kéo Khang ôm vào lòng mình và nói :” Anh đã về với em rồi đây!”_ Khang bàng hoàng khi nghe lại giọng nói ấm áp đã xa mình hơn 3 năm. Người mặt lên nhìn Khang không khỏi ngạc nhiên khi người đó là Nguyên!
KHANG HOME’S
– NGUYÊN??”_ Khang bật dậy người, mồ hôi chảy tuông ra, nhịp tim cậu đập loạn xạ, cậu thở hổn hển một cách mệt nhọc như thể mới trải qua một cơn ác mộng… Mà đó có phải là một cơn ác mộng hay không?? Nguyên quay về mà… Tại sao lại là ác mộng?? Khang ngồi bần thần hết một lúc rồi thở dài nhìn quanh, nhìn vào cái đồng hồ cũ. Đã hơn 4h sáng rồi. Vậy là cậu đã ngủ được hơn 6 tiếng rồi.
– Mà sao mình lại ngủ trong phòng?… À, chắc Toàn đưa mình vào…”_ Rồi cậu nhìn quanh, Toàn cũng ngủ quên từ lúc nào. Toàn nằm dựa vào tường, gương mặt mệt mỏi vì không được ngủ một nơi êm ái, cứ gật gà gật gù lên một cách khó chịu. Khang ngồi đó nhìn Toàn lâu lắm! Khang biết là Toàn thương mình lắm, sẵn sàng làm nhiều chuyện vì mình, sẵn sàng bên nó bất cứ khi nào nó cần mà không cần nó phải đáp trả tình cảm ấy! Nó cảm thấy mắc nợ anh rất nhiều, một người tốt như thế, vì nó như thế thì đáng lẽ nó phải đáp trả chứ nhưng nó không thể… Vì anh quá tốt nên nó không thể chấp nhận anh, quen một người mà mình không yêu là làm khổ người ta – nó luôn nghĩ vậy! Với lại sau bao nhiêu chuyện thật tình trong lòng nó không còn cảm xúc giành cho tình yêu nữa! Cuộc đời nó, như màng tối đen mà ai đụng đến cũng phải mang theo nỗi đau, nên nó không muốn ai bước vào cuộc đời nó nữa! Nó như một tảng băng nổi, ai ôm lấy nó cũng sẽ lạnh giá và chìm dần vào đại dương sâu thẩm… Nó không muốn bị tổn thương thêm lần nào nữa cũng như không muốn làm ai tổn thương!
Khang nhìn Toàn thật lâu. Rồi nhẹ nhàng mang gối và mền xuống cho Toàn, Khang đỡ Toàn nằm xuống gối đắp vận thận cho Khang rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bước lên sân thượng…
“- Sao anh lại yêu em?
– Đơn giản vì em là em!
– E vẫn không hiểu!
– Em hiều làm gì? Chỉ cần biết như thế thôi!
– Nhưng em không yêu anh!
– Không sao! Anh biết mà! Chỉ cần em cho phép anh bên cạnh em, quan tâm, chăm sóc em là được! Không cần phải xem anh như là người yêu và đừng cố gắng bắt buột phải yêu anh! Đối với anh chỉ cần như thế là đủ!
– … Nhưng… Em yêu người khác rồi!
– Anh biết! Nhưng họ không bao giờ về nữa đâu! Có về cũng không bên em được! Anh sẽ không cho phép em đi với họ đâu – những người mà chỉ biết làm em tổn thương! Bỏ mặt một mình em tổn thương và đau khổ!!!
– Vậy nắm tay em đi! Lôi em ra những điều tồi tệ của hiện tại đi!
– Thật không? Em cho anh bên em sao?_ Toàn tiến đến nắm lấy bàn tay của Khang đang chìa ra, nỗi vui sướng không được bao lâu thì có một bàn tay khác choàng qua cổ của Khang, Khang nhìn qua ánh mắt bất ngờ rồi lại chuyển qua buồn thẫm một cách bất lực, Toàn bực tức định gỡ tay người kia ra thì lại có một bàn tay khác nắm tay còn lại của Khang kéo Khang đi một hướng khác, mất hút trong bóng tối khiến Toàn không đuổi theo kịp, Toàn hốt hoảng chạy thẳng vào bóng tối kia để tìm Khang!”
– Khang!… Khang!!!!”_ Toàn la lên rồi bật dậy. Mồ hổi toát ra rất nhiều. Cậu nhìn dáo dác xung quanh… Thì ra là mơ. Rồi cậu lại nhìn quanh thì thấy mình đang nằm gối và được đắp chăn cẩn thận. “Chắc là Khang! Nhóc quan tâm mình sao?…”_ Toàn vui nhẹ trong lòng với suy nghĩ đó rồi lại chuyển sang lo lắng khi nhìn quanh không thấy Khang đâu hết! Toàn bật dậy tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy Khang, nhìn ra cửa thì vẫn khóa trong nghia là Khang không đi đâu hết! Toàn lo lắng cuống cuồng suy nghĩ.
– À! Sân thượng!”_ Toàn nhanh chóng bay lên sân thượng với lòng lo lắng không nguôi cứ sợ Khang làm điều gì dại dột vì Khang thật sự đang rất buồn đau. Toàn mở cửa sân thượng tung ra, Khang giật mình quay lưng lại, khi thấy Toàn Khang lại quay về phía bình mình nhìn tiếp, cậu ngồi tựa mặt lên hai cánh tay bắt chéo lên đầu gối của mình, cậu ngồi như thế đã lâu rồi. Toàn thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Khang vẫn bình yên, rồi cậu nhẹ nhàng tiến đến ngồi cạnh Khang.
– Em ổn không?
– …
– Đang ngắm bình minh à?
– Dạ…
Rồi hai người không nói gì thêm nữa, chỉ lặng im cùng nhau ngắm ánh bình minh một cách lặng lẽ, Toàn nhìn Khang, nhìn từng tia nắng nhẹ của bình minh chiếu lên từng nét góc cạnh trên gương mặt không đẹp hoàn hảo nhưng đầy thanh bình, rồi anh nhìn ánh mắt đầy buồn bả và lạnh giá của Khang, anh đau lòng như cắt khi thấy ánh mắt đó. Anh biết trong ánh mắt đó có hình bóng của ai, anh buồn vì bất lực không thể khiến ánh mắt vui lên được! Rồi anh lúng túng ngay sau đó khi ánh mắt của Khang bắt đầu rơi những giọt nước mắt. Anh thở dài rồi ngồi xích lại gần Khang, dùng tay đẩy nhẹ đầu Khang vào vai mình. Khang bất ngờ nhưng cũng để yên, tựa vào vai Toàn, vì ngay bây giờ cậu thật sự yếu đuối và không biết phải làm gì ngoài việc khóc một cách bất lực!
– Em cứ khóc đi! Khóc cho hết nước mắt vì người đó rồi thôi! Vì em có khóc bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Hoàng cũng không quay về đâu! Anh biết em đau như thế nào… Nhưng anh xin em đấy! Làm ơn đừng đau buồn và tổn thương nữa được không?
– Anh làm ơn đừng có tốt với em như vậy được không… Em không đáng đâu… Anh biết em không thể… mà…”_ Khang cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của Toàn rung lên từng hồi, cậu biết chứ, biết tất cả tình cảm của Toàn nhưng làm sao đây…
– Anh biết! Nhóc cứ kệ anh đi! Đừng quan tâm anh làm gì cứ để một anh quan tâm nhóc là đủ rồi! Anh không thể bỏ nhóc một mình được, nhất là lúc này… Anh không cần nhóc phải đáp trả tình cảm anh gì hết, nhóc cứ để im cho bên nhóc một cách lặng lẽ là được…
Khang không nói gì thêm, vì Khang biết có nói thế nào thì Toàn cũng không bao giờ rời bỏ Khang, Khang lại thấm mệt, ngủ quên trên đôi vai ấm áp của Toàn… Toàn nhìn Khang mỉm cượi yên bình, được người mình yêu từa đầu vào vai mình cùng ngắm bình minh, yên bình lắm chứ cho dù sự yên bình đó chỉ đến từ một phía…
9:00 AM/ SCHOOL
– Ê! Khang!!! Tao bên này nè!”_ Phương la í ới gọi Khang khi thấy Khang từ bãi gửi xe ra!
– Mày tới lâu chưa?”_ Khang hỏi Phương một cách yêu ớt! Nhìn Phương với ánh mắt buồn lạnh – cái ánh mắt mà Khang đã từng nhing Phương lúc lần đầu gặp mặt nhau hồi lớp 10.
– Làm gì mà nói chuyện nhỉ xíu vậy? Sao mắt mày sưng vậy? Sao hôm qua giờ tao nhắn tin, gọi điện mà không trả lời? Bộ hôm qua về nhà ba mày có chuyện gì hay sao mà nhìn mày buồn quá vậy. Rồi sao lại ủ rủ vậy? Mày có sao không???”_ Phương lay hỏi Khang liên tục một cách lo lắng.
– Tao… không sao… Tại hơi mệt thôi…”_ Khang muốn kể cho Pương nhiều lắm nhưng không biết bắt đầu từ đâu lại vì sợ Phương lại lo lắng ảnh hưởng tới cuộc thi hôm nay nên Khang lại cố gắng cười nhẹ cho Phương nhẹ lòng.
– Ừkm. Vậy vô ngồi uống nước tí đi. Tao thi chạy 500m xong vô nói chuyện với mày.
– Tao muốn lên sân thượng trường một tí, mày chạy xong thì gọi tao tao xuống…”_ Bình thường Phương không cho Khang lên sân thượng vì trên đó vừa gió to với lại mỗi khi lên đó là Khang như người trầm cảm vậy nhưng nhìn Khang bây giờ là Phương biết chắc là Khang đang rất buồn nên cũng ừ để Khang lên đó giải khuây!
– Ừ. Vậy lên đi, tí tao mua nước đem lên ngồi đó chơi với mày luôn. À, tí nữa anh xã của tao cũng đến hồi lên gặp mặt mày cho mày biết luôn.
– Ừ…”_ Nói xong Phương chạy đi chuẩn bị cho cuộc thi, Khang thì bắt đầu lên sân thượng của trường nhìn xuống sân trường đầy kỷ niệm… Đây cũng là nơi mà lần đầu tiên cậu gặp Hoàng, lúc đó cậu còn buồn chuyện của Nguyên nhiều lắm, cậu thường xuyên trốn lên sân thượng để tâm trạng đỡ hơn, nhìn những hàng cây thẳng tấp, những cánh đồng xung quanh trường, nhìn mọi người đùa giỡn dưới sân trường khiến tâm trạng cậu đỡ hơn nhiều. Ngày hôm đó cũng như mọi ngày, cậu lên đứng ở hành lang sân thượng nhìn mọi người thì Hoàng chả biết ở đâu ra đứng ở sau lưng cậu. Nghe tiếng động cậu quay sang thì thấy Hoàng, lúc đó ánh mắt cậu buồn lắm, lại thêm sự yếu ớt khiến Hoàng ấn tượng, đứng nhìn cậu vài giây mới sực tỉnh.
Lúc đó cậu không nói gì rồi quay lại nhìn mọi thứ tiếp như không có chuyện gì xảy ra, Toàn thì ấp úng tiến đến bắt chuyện nhưng Khang không trả lời, Hoàng hiểu nên không nói gì thêm chỉ đứng bên cạnh cùng ngắm nhìn cùng Khang, đến hết giờ ra chơi Khang đi vào cũng không nói với Hoàng một câu nào vậy mà từ ngày đó Hoàng thương Khang một cách kỳ lạ…
Khang nhớ hết những chuyện đó, cậu thầm cười nhẹ nhớ đến những kỷ niệm đó rồi lại buồn bả nhìn mọi thứ khi nhớ đến Hoàng! Mọi người bắt đầu chạy rồi, cuộc thi đã bắt đầu, Khang chăm chú nhìn Phương chạy, dù là ở tận tầng 4 nhưng Khang cũng nhận ra dáng Phương, Phương hồ hởi chạy một cách nhanh lẹ, và đã về hai sau một người của trường khác. Sau khi chạy thì Phương đi đến một người, Khang đón đó là bạn trai của Phương, Khang cố nhìn kỷ nhưng hai người đó đang đứng trong cây dù che nắng to tướng nên Khang không nhìn rỏ được. Hai người đó nói chuyện một tí rồi lại đi ra, lần này Khang có thể nhìn được cả hai người.
RENG RENG!_ Khang giật mình nhìn vào điện thoại! Là Toàn!
– Alo?
– Đang ở đâu vậy? Tui đang ở trường nè.
– Đang trên sân thượng…
– Vậy à? Trên đó làm gì? Để anh lên với nhóc. Vậy nha!”_Khang chưa kịp nói gì thì Toàn đã tắt máy. Khang thở dài nhìn lại xuống sân thì hai người kia đã đi mất tiêu rồi. Chắc đã đi mua nước rồi lên với Khang. Khang lại nhìn mọi thứ xung quanh một cách lặng lẽ… Được một lúc thì Toàn lên tới, cầm theo hai lon nước ngọt.
– Nhóc lên đây chi vậy? Đại hội thể dục mà đứng trên đây là sao? Sao không tham gia, nghe nói nhóc thích chạy lắm mà! Nè nhóc uống nước đi.
– Tại tui không muốn chạy nữa… Anh uống đi, hồi Phương đem nước lên cho tôi rồi.
– Vậy à? Có Phương nữa à? Còn ai nữa không?
– Còn bạn trai của Phương nữa.
– Oh…
– Nhắc gì tới tao đó mậy?”_ Toàn và Khang đang nói chuyện thì giọng của Phương chen vào.
– Có gì đâu! Mà chồng bà đâu?”_ Toàn thắc mắc hỏi vì chỉ thấy mình Phương.
– Đang lên, tại tui chạy nhanh quá nên theo không kịp. À, lên tới rồi kìa! Giới thiệu với hai người anh xã Nguyên của tôi!”_ Nguyên mồ hội nhể nhại khi đuổi theo Phương, anh mở nụ cười thân thiện nhìn Toàn và Khang nhưng nụ cười đó chợt tắt ngay sau đó. Cảm giác thân thuộc tràn ngập vào tim khi anh nhìn thấy Khang. Còn Khang như không tin vào mắt mình, đôi mắt ngạc nhiên đến không tưởng, miệng chỉ thốt được một chữ:
– Nguyên…
TERRACE
– Cậu biết tôi sao??? Tôi cũng thấy cậu trong thân quen lắm. Cả Toàn nữa! Hình như đã gặp ở đâu đó rồi…”_ Nguyên ném ánh mắt đầy thắc mắc dành cho hai người đang đối diện mình, một người nhìn anh chăm chú rồi tự sực nhớ ra điều gì đấy, còn một người vẫn nhìn anh không khỏi ngạc nhiên pha trong đó là nỗi buồn lạnh đến khó hiểu…
– Đúng rồi. Anh Nguyên mất trí nhớ vào mấy năm trước. Bộ hai người quen biết anh Nguyên à?”_ Phương liền hỏi ngay vì cả ba có những phản ứng quá lạ, khác với những gì mà Phương đã nghĩ.
– Sao lại không biết! Thì ra là cậu mất trí nhớ. Hèn gì Khang nói cậu mất tích… Hồi xưa cậu là…”_ Toàn chưa nói hết câu, thì Khang nắm lấy tay cậu nắm thật chặt! Anh giật mình nhìn Khang, Khang nhìn anh một cách buồn lắm như muốn nói với anh điều gì đó, cho dù Khang không lắc đầu hay nói gì hết nhưng anh bắt đầu hiểu là Khang không muốn Phương và Nguyên biết chuyện của Nguyên và Khang, Toàn đã hiểu, anh thở dài… Nghỉ đôi lúc rồi anh nói tiếp.
– Hồi xưa cậu là… bạn chung lớp vơi tui và Khang lúc nhỏ thôi, hồi đó ba đứa chơi chung cũng khá thân nên đang học cậu mất tích làm cho tui và Khang khó hiểu và bất ngờ khi giờ gặp lại cậu thôi.
– À… Thì ra là thế. Hèn gì trông hai cậu quen lắm, nhất là Khang nhìn Khang tôi có cảm giác thân thuộc lắm. Chắc là khi xưa chơi thân lắm…”_ hai từ “thân thuộc” làm Khang đau lòng hơn gấp bội, cậu cắn chặt môi, không để giọt nước mắt tuông ra, tim đau như cắt.
– Vậy là tốt quá rồi. Thì ra là quen biết nhau hết, lại còn từng thân thiết nữa. Hehe, vậy chúng ta đi ăn một chầu lớn vừa ăn mừng tui thắng giải với chúc mừng cuộc hội ngộ bất ngờ này đi.”_ Phương vẫn cười nói vui vẽ trong sự ngây thơ của một người không hề biết sự thật quá đắng cay ấy. Khang biết mình sắp chịu hết nổi nên lay lay cánh tay của Toàn, Toàn hiểu ngay.
– Hai vợ chồng bà đi ăn đi, Khang hơi mệt, để tui đưa Khang về. Để bửa khác rồi cùng đi.
– Hả? Khang mệt hả? Khang! Mày có sao không? Cần đến bệnh viện không?”_ Phương quay qua Khang.
– Không… Tao chỉ… Hơi mệt thôi… Mày đi đi…
– Khang bị nhẹ thôi mà, nghỉ ngơi là được, để Khang cho tôi. Bộ bà không tin tưởng tôi sao?”_ Toàn vừa nói vừa nhìn ánh mắt kiên định nhìn Phương, lần đầu tiên Phương thấy được ánh mắt mạnh mẽ của Toàn nên cô bắt đầu an tâm.
– Thôi được rồi, vậy tao đi trước đây, ông đưa Khang về cẩn thận nha. Mày về tới nhà nhớ nhắn tin cho tao, có gì thì điện tao liền nhà.
– Ừ…”_ Khang trả lời yếu ớt.
– Vậy tui cũng đi đây. Hẹn hai bạn sau… Tui muốn hỏi về những chuyện ngày xưa khi tôi mất trí.”_ Nguyên nói mà Toàn lại lơ đi chổ khác còn Khang thì lại núp sao lưng Toàn, cứ như muốn tránh mặt anh vậy, rồi anh cùng Phương đi khỏi nơi đó, trước khi đi, cậu nhìn lại lần cuối, cậu thấy đôi tay của Khang, khiến cậu cảm thấy thân thuộc lắm cứ như mình đã nắm đôi tay ấy rất nhiều lần rồi. “Có điều gì đó không đúng…”_ Một suy nghĩ nhưng cả hai điều đang nghĩ, là Nguyên nhức đầu thắc mắt một tá câu hỏi khi gặp hai người đó và… Phương, cô bắt đầu không hiểu khi những người xung quanh cố toàn phản ững một cách khó hiểu…
Gió vẫn xào xạc, sân trường bắt đầu vắng vẽ lặng im, nắng không ánh nữa, sân thượng lặng im một cách đau lòng. Khang nhắm mắt, ở sau lưng Toàn, dùng đôi tay bếu chặt vào đôi vai của Toàn, chặt tới mức áo của Toàn nhàu xấu đi, trên da anh bắt đầu xước khiến anh phải nhăn mặt một cách đau đớn. Nhưng anh vẫn không nói gì, không la lến, không hất Khang ra.
– Em cứ khóc đi…”_ Anh chỉ nhẹ nhàng nói với Khang như thế. Khang bắt đầu khóc, cậu cứ tưởng nước mắt trong cậu đã hết nhưng cậu không ngờ giờ đây nó có thể tuông ra như thế, cậu cứ đấm lưng của Toàn, khóc thét lên miệng không ngừng nói hai chữ: “Tại sao… Tại sao???… Tại sao!!!!…”. Toàn vẫn không nói gì chỉ lặng im, cảm nhận nổi đau thể xác đến lẫn tâm hồn, cái cảm giác thấy người mà mình thương yêu nhất trong cuộc đời khóc thét trong đau khổ mà mình không thể làm gì hết… Cái cảm giác đó buồn và đau lắm…
Khang cấu xe, đánh vào lưng của Toàn nhiều lầm, ngay giờ đây cậu không biết làm gì ngoài những hành động này, cậu không để ý Toàn đau hay không, cậu không quan tâm xung quanh là đâu người trước mặt mình là ai, cậu cứ thế vằn vặt cho nỗi đau dằn xé cậu một cách cay nghiệt… Rồi cậu kiệt sức… dựa đầu vào lưng đang rướm máu của Toàn… Cậu mệt mỏi thiếp mắt đi, dựa vào lưng Toàn rồi dần chìm vào bóng đêm… Cậu ngã xuống…
– Khang! KHANG!!!”_ Toàn thất thanh ôm Khang vào lòng rồi nhanh chóng đưa Khang rời khỏi nới đó… Sân thượng trường đầy oan nghiệt…
ctltvoz says
Cập nhật chap mới truyện Lời hứa định mệnh.
– Chap 33 Lời hứa định mệnh
– Chap 34 Lời hứa định mệnh
– Chap 35 Lời hứa định mệnh
yuleszodoy says
Cóa chap ms chưa z p……đợi lâu wá
ctltvoz says
Chap 36 – truyện gay Fate Promise – Lời hứa định mệnh
cha5 says
may chap sau o dien dan hk coi dk tg oi
tuan Nguyen says
Haiz….t/g ơi s a k up lên đây mà up vô diễn đàn lm chi
Bh k bjk s k vô diễn đàn dc í
K bjk pị xoá rùi hay là chuyển page rùi nữa
huỳnh tấn huy says
Sao chưa ra chap mới nữa tg
???????????