Truyen gay: Lời hứa định mệnh { Fate Promise } – Chương 15

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Là gì mà mày nhin tao ghê thế?
– Là quần bơi đó, tao nhớ cái quần bơi cũ của mày rách rồi mà. Lần này phải mua cái nào thật là sexy cho mày mới được. Ak, anh Hoàng anh thích quần bơi màu gì để em mua cho Khang mặc.
– Hả?… Ak… Màu gì cũng được mà.”_ Hoàng lúng túng lạc tay láy tí nữa là đâm qua Phương.
– Haha, mới nói thế mà lúng túng rồi, chả biết khi thấy Khang mặc quần bơi anh sao nữa, chắc ngất ngây luôn quá”_ Phương cười lớn nhìn qua hai quả cà chua đang dần được chín đỏ.
– Mà tướng anh hai thế này, mặc quần bơi cơ bắp cuồng cuộng chắc hấp dẫn lắm nhỉ? Phải không Khang?
– Hả?… Ai biết đâu… Chắc dị…
– Chắc chắn chứ chắc dị gì. Keke, Mày thấy hết rồi còn bày đặt…”_ Phương vẫn với nụ cười gian xảo chăm chọc hai quả cà chua ngại ngùng kia.
– Thôi, tới ngã ba rồi, tao quẹo về nhà đây, trả không gian riêng cho hai vợ chồng mày đó. Tối gặp nha Khang. Em về trước nha anh hai.”_ Phương vừa quẹo sang vừa vẫy tay chào Khang và Hoàng. Còn hai nhân vật chính của chúng ta thì cứ im lặng mà đi tiếp, hình như sự ngại ngùng trong họ vẫn còn từ khi đã là của nhau. Người ta thường nói, khi đã hòa quyện vào nhau thì hình như không còn điều gì là khoảng cách nữa, sẽ không còn sự ngại ngùng hay giữ khoảng cách nữa thay vào đó là sự nồng nàng và sự gần gũi ấm áp nhưng không hiểu sao cả hai lại thế… Cũng có thể đây là lần đầu tiên của hai người yêu thương nhau thật lòng nên họ mới thế chăng?…
Trên con đường về ấy, vẫn hàng cây xanh lác đác những chiếc lá vàng rơi, vẫn là những cơn gió mát lành và vẫn có hai người yêu nhau thật nhẹ nhàng nhưng chân thành trên con đường hạnh phúc…
7:00 AM/ SATURDAY/ H SCHOOL
– Các em học sinh chú ý!!! Chúng ta tách ra làm ba nhóm để đi ba xe riêng biệt! Khối 10 và 11 trường ta chung 1 nhóm, Khối 10 và 11 trường C một nhóm! Còn lại 2 khối 12 của hai trường là 1 nhóm. Các em tập trung theo nhóm nhanh chóng rồi chúng ta lên xe! Đúng 7:15 chúng ta sẽ xuất phát, không đợi ai đi trễ hết nên các em nhanh chóng về nhóm mình và lên xe đi.”_ Giọng của cô bí thư đoàn trường oang oang làm ai đang say ke ngủ gật cũng phải giật mình tỉnh giấc.
– Trời ơi, giờ này đã 7h5 rồi mà sao hai vợ chồng thằng Khang chưa tới nữa trời! Bực mình ghê.”_ Phương vừa nói vừa đi tới đi lui ngóng ra phía cổng để tìm bóng dáng của hai người bạn thân của mình.
– Em điện cho họ chưa?”_ Nguyên đứng sau lưng vỗ vai để trấn an Phương.
– Dạ rồi, Khang nó nói đang đến, gần tới rồi mà giờ này chưa thấy mặt mũi nữa.
– Chắc họ sắp tới rồi đó, em đừng lo mà.
– Dạ…
– Nhóm lớp 12 của 2 trường còn ai nữa không? Tập hợp chuẩn bị xuất phát đầu tiên!”_ Giọng của cô bí thư lại vang lên.
– Thôi, vậy anh lên xe trước nha, nhóm anh lên trước rồi, em đứng đợi tí nữa nếu họ không đến thì lên xe luôn nha.
– Dạ… Anh lên đi. Em đứng đợi tí nữa, chừng nào xuấ phát em lên luôn.
– Uk, vậy hẹn bà xã ở vũng tàu nha!”_ Nguyên nói xong tiến đến hôn nhẹ lên má của Phương rồi nhanh chóng bước lên xe của nhóm mình. Phương thì cười nhẹ nhàng với nụ hôn đầu ngày ngọt ngào rồi lại tiếp tục ngóng ra cổng.
– Ê Ê Ê…. Đây nè. Nhanh lên.”_ Phương hét thật to khi thấy bóng dáng của Hoàng và Khang ngay cổng. Hoàng nhanh chóng chạy xe thẳng đến chổ Phương.
– Hai người làm gì mà trễ thế, còn 5 phút nữa là chạy rồi đó.
– Anh xin lỗi tại chạy giữa đường thì hết xăng, phải dắt bộ 20p mới có chỗ đổ xăng.
– Thô được rồi có gì nói sau, anh vô gửi xe rồi chạy lên cái xe màu xanh lá kia đi. Xe của khối 12 đó, em với Khang lên xe của khối 11 đây. Có gì gặp anh ở Vũng Tàu nha. Khang, theo tao nè.
– Uk. Gặp hai em ở VT nha. Khang, em nhớ đừng ngồi ở dãy cuối nha, khó chịu lắm đó.”_ Hoàng cố dặn dò Khang một tiếng.
– Dạ. Em biết rồi, anh lên xe nhớ ăn hộp cơm em làm cho anh nghen, đừng có nhịn đói đó.
– Uk, anh biết rồi, không ăn sao được, của bà xã anh làm mà.
– Hi…
– Trời ơi, xe chạy tới nơi rồi àm hai người cứ lâm li dặn dò hoài đi”_ Phương nắm tay Khang kéo đi xềnh xệch, Khang theo Phương không quên vẫy tay chào Hoàng, Hoàng cũng vẫy tay chào Khang nhưng trong phúc chốc Hoàng bị lỗi một nhịp tim khi nhìn Khang! Là một sự bất an! Trong lòng anh bỗng lo lắng vô cùng, cứ hư một chuyện rất không hay sẽ xảy ra, còn vì sao thì… anh cũng không biết… Một cảm giác lạ!
– Còn ai ở khối 12 không? Còn thì lại đây ngay tôi cho ba phút nữa! Ba phút nữa xuất phát!”
Tiếng la oang oang của cô bí thư làm Hoàng giật mình, Hoàng nhanh chóng gửi xe rồi phóng như bay lên chiếc xe của nhóm mình. Hoàng vwuaf lên xe thì chỉ còn mỗi một chổ trống là chổ ở hàng số năm, anh ngồi vào và khẽ gật đầu chào người bạn ngồi cạnh của mình.
– Ơ, cậu có phải là bạn trai của Phương không?
– Uk, mình là bạn trai của Phương còn cậu là anh trai nuôi của Phương phải không?
– Uk, nó kể về cậu cho tớ nghe suốt.
– Vậy ak? Phương cũng hay nói về cậu cho mình nghe lắm.
– Nó nói sau, cậu nói tờ nghe xem…”_ Hai người vui vẽ nói chuyện với nhau như những người bạn thân từ lâu vậy, họ đâu biết rằng sau này chính họ sẽ đưa ra những quyết định không tưởng về tình yêu của mình dành cho một người mà họ đã và đang yêu thương nhất… Còn bên phía chiếc xe của khối 10 và 11 của trường H cũng vui vẽ không kém, Khang và Phương ríu rít với những thứ mang theo và những dự định sau khi đến nơi. An và Toàn ngỗi dãy ghế sau Khang, An dựa vào vai Toàn, Toàn thì với ánh mắt tất thắng và nụ cười nữa miệng nhìn Khang từ phía sau với đầy những ý nghĩ thú vị trong chuyến đi đầy sóng gió này…
!!!XUẤT PHÁT!!!
Cả ba chiếc xe dần chuyển bánh rời khỏi khuôn viên trường, rời khỏi vùng đất bình yên để tới một nơi có nhiều biến cố xảy ra…
8:00 AM
Những chiếc xe đã đi xa khỏi thành thị, trên xe mỗi người mỗi việc, có người thì ngồi tám với nhau, người thì nghe nhạc, lên mạng, còn nhiều số khác thì ngủ thật ngon lành. Phương cũng vậy, không biết hôm qua cô nàng có làm gì khuya không mà mới lên xe gần một tiếng mà đã lăn quay ra ngủ rồi. Khang khẽ nhấc đầu của Phương dựa lên vai mình để cho Phương khỏi ngã ra rồi lặng nhìn khung cảnh bên đường… Cảnh ngoại thành thật đẹp, nhìn xa xa là cánh đồng lúa vàng ươm đang chín tới cùng với những án mây lặng lờ trôi…
“- Nè, tặng cậu nè!
– Cái này là cái gì vậy?
– Nhẫn lúa đó!
– Nhẫn lúa???
– Hi, mình thấy trên phim khi người ta ra ngoài ruộng chơi thì lấy mấy cọng cỏ cuộn tròn thành nhẫn rồi tặng cho người bên cạnh, mình cũng tính lấy cỏ mà cỏ ở đây ngữa lắm, mình sợ cậu ngứa nên lấy cọng lúa làm nè. Hihi.
– Hi, cám ơn cậu nha.
– Mà nè, không được kêu mình bằng cậu nữa đâu đó.
– Hả? Tại sao?
– Vì tớ cho cậu nhẫn rồi cậu phải kêu mình bằng chồng cơ!
– Ơ… Phải gọi vậy thật sao?
– Uk, mẹ sơ ở viện nói với tớ thế mà, mẹ sơ nói nữa lớn tớ trao cho ai nhẫn là người đó là vợ tớ.
– Hi, vị từ bây giờ mình kêu cậu bằng chồng nha!…
– Uk, vợ của chồng ngoan ghê.”
Trời bắt đầu rớt hạt, những áng mây đên kéo đến, cơn mưa nặng hạt bất ng, những hạt mưa đập lên kiếng xe mạnh đến nỗi làm Khang giật mình quay về hiện tại. Nó dựa vào thành ghế, sao nó lại nhớ về Nguyên nữa cơ chứ, cũng đã lâu lắm rồi nó không nhớ về Nguyên, là từ cái ngày nó quen anh là mọi ký ức về Nguyên bỗng nhẹ nhàng và ẩn đi trong nó chứ không nặng nề như xưa… Nó có cảm giác hình như Nguyên đang rất gần nó… Sao thế nhỉ?… Khang khẽ gõ đầu mình rồi tự mỉm cười – “Chắc nhìn phải cánh đồng lúa vàng nên mình mới nhơ tới kỷ niệm xưa thôi… Anh ấy đã mãi xa rồi! Không còn nữa. Giờ chỉ được nghĩ về anh thôi, về anh Hoàng của mày thôi Khang!”. Khang lấy chiếc áo khoát của mình khoát cho Phương vì cô nàng đang run lên vì lạnh, vì mưa quá to và đã lớn tuổi nên bác tài của xe Hoàng đi dần chậm lại, chiếc xe của Khang dần tiến lên… Đến đoạn đường khá rộng xe của Khang vượt lên xe Hoàng… Vì mong được gặp anh nên nó muốn tận dụng lúc xe của đoàn mình vượt lên sẽ thấy anh, nó căng hai mắt ra để nhìn qua chiếc xe của Hoàng, trời mưa to nên chả thấy gì hết nhưng vẫn thấy mờ mờ, 5s là khoảng thời gian mà nó đi ngang qua nơi anh ngồi, nó vẫy tay thật nhanh để anh thấy nó, và hình như Hoàng cũng đợi giây phút này nên đã vẫy tay chào lại nó thật nhanh khi thấy hình dáng của nó, nhưng! Nó chỉ vẫy tay chào anh đúng 3s còn 2s còn lại nó tắt đi nụ cười vì hình như đã nhìn thấy gì đó…
Xe Khang đã đi qua xe của Hoàng, Hoàng ngồi lại vị trí cua mình với vẽ mặt đầy thắc mắc… “sao vẽ mặt của em lại biến sắc nhanh vậy chứ, rõ ràng khi nhin thấy mình em còn rất vui vẽ và vẫy tay với mình mà? Tại sao sau vài giây em lại ngừng vẫy tai và mặt biến sắc đến khó hiểu vậy chứ??? Càng nghĩ càng nhức đầu, nhất định khi đến nơi phải hỏi em mới được!”
Trên xe, Khang vẫn vẽ mặt đầy ngạc nhiên và đầy thắc mắt của mình từ lúc nhìn thấy anh Hoàng… và cả người bên cạnh nữa… Trog 2s ít ỏi đó, trong cơn mưa nặng hạt mù mịt Khang vẫn thoáng thấy một gương mặt đang năm ngủ trông rất quen, quen đến nỗi mà khi nhìn thoáng qua vẫn đủ Khang đứng hình trong suốt vài phút!… “Không phải… Nhất định không phải là Nguyên… Nguyên đã bỏ nó rất lâu rồi, không thể ở đây được… Vả lại xe đó của khối 12 mà, Nguyên học cùng lớp với nó từ nhỏ nên không thể Nguyên trên xe đó được! Chắc là người giống người thôi… Chắc chắn là lầm rồi… Chắc chắn thế!” _ Khang tự trấn an mình rồi khẽ tựa lên đầu Phương để nghĩ ngơi và thôi nghĩ về Nguyên.. “Không nghĩ nữa… Dù gì thì vài tiếng nứa mới tới nơi, phải ngủ một giấc thôi! Không nghĩ nữa, không nghĩ về Nguyên nữa…”.
Ba chiếc xe lại quay bánh đi về hướng VT mặt dù cơn mưa đang rất to và không có dầu hiệu giảm đi, mwua càng ngày càng nặng hạt, càng ngạy càng lạnh đi…
– Các em chú ý xe chún gta sắp đến nơi rồi, các em chuẩn bị đồ đạc hết đi, đến nơi chúng ta di chuyển nhanh chóng vào nhà nghĩ hết. Vì trời còn mưa khá to nên các em phải nhanh chân không là ướt đó!”_ Cô quản lí bên xe của Khang và Phương thông báo rồi nhanh chóng gọi mọi người dậy đê chuẩn bị xuống xe.
– Các em thức dậy hết đi, có chuyện không hay rồi…”_ Cô quản lí bên đoàn xe của Hoàng và Nguyên với giọng khá căng thẳng làm cho mọi người tỉnh giấc ngay và cũng lo lắng theo, Hoàng nhìn quanh… “Đúng là có chuyện thật rồi…”
2:00PM
– Bác xin lỗi, vì trời mưa quá to nên bác đã quẹo nhầm đường, giờ chúng ta đang ở rất xa VT, nếu giờ muốn quay lại đó thì chắc chắn các em sẽ rất mệt, nhất là mấy bạn gái. Nên có lẽ chúng ta đành phải cắm trại tại đây thôi. Bác có một người bạn có một nông trại gần đây, chúng ta sẽ đến đó rồi sáng mai chúng ta sẽ xuất phát về lại VT cùng với đoàn kia, các cháu có đồng ý không?”_ Bác tài xế bên xe của Hoàng và Nguyên giải thích cặn kẽ và hỏi ý kiến cả đoàn xe.
– Không sao đâu bác tài xế ơi, đi nông trại ci bộ vui hơn đi VT đó, đi đi bác tài ui….”_ Cả đám nhau nhau đồng ý và nôn nao muốn đến nông trại ngay, vì cả đám đi VT nhiều rồi, được đổi gió sao lại không muốn chứ, nếu có người không muốn thì chỉ có…
– Trời ơi, vậy là không được gặp bà xã yêu dấu rồi… Haiz….”_ Nguyên than vãn trong cả đám đang nhốn nhau vui cười.
– Haiz… Chán thật. Cứ tưởng là có một chuyến “Trăng mật” thật vui rồi… Hix… Thôi, không sao đâu ông, sáng mai chúng ta sẽ gặp được người mà mình muốn gặp thôi, dù gì vẫn còn 1 đêm 1 ngày cho chúng ta nữa mà!”_ Hoàng cũng chẳng vui vẽ gì, than vãn và động viện cùng với người cảnh ngộ kế bên. Nguyên và Hoàng nhìn nhau, thông cảm cho nhau rồi cùng nhúng vai. Trời đã tan mây đen, hình như bầu trời chưa muốn tất cả phải ẩm ướt hơn nữa…
2:00PM/ VT
– Các em nghe cô thông báo đây! Cô mới nhận được điên thoại từ cố quản lý bên khói 12 hai trường, xe của họ đi lạc nên giờ cách chúng ta rất xa, bây giờ họ đang cắm trại ở nơi đó sáng mai sẽ chạy về đây có lẽ là trưa mai sẽ tới đây. Giờ các em tập trung chia nhóm rồi dựng lều đi khỏi đợi họ đâu. Các em cũng chia ra đi xung quanh tìm cũi đi, tối nay chúng ta sẽ đốt lữa trại.”_ Cô quản lí bên Khang dặn dò mọi người rồi về chổ để dựng lều.
– WHAT?????? Có phải không chời. Sao lại lạc được chứ. Cái bác tài xế đó phải tài xế không chời. Đường mà cũng lạc nữa.”_ Phương tức tối ngay khi cô vưa thông báo xong.
– Chắc có lẽ hồi nãy mưa to quá bác tài xế quạo nhầm đường đó.”_ Chỉ có Khang vẫn từ tốn dựng lều cho nhóm.
– Sao mài không có phản ứng gì thế? Bộ mày không bực ak?
– Bực làm gì? Có bực thì cũng thế chẳng mang hai người đó lại đây được. Mà dù gì mai cũng gặp được mà, có phai là mất tích luôn đâu mà bực”_ Khang cười nhẹ với Phương.
– Ừk… mày nói cũng đúng. Hihi, mà sao kì ghê, sao mỗi lần hẹn gặp đi chơi với nhau là cứ như là không được gặp à. Ngày mai mà không gặp được nữa thì mày với anh Nguyên của tao đúng là không có duyên rồi.
– Tại trùng hợp thôi, mà dù mai có không gặp thì sau này vẫn gặp mà tao thấy cứ trên đà này mày với anh Nguyên của mày cũng cưới nhau thôi. Mà ngày cưới của mày có chết tao cũng lết xác tới chứ.
– Gúm quá đi, mà có chết thì nhớ viết di chúc lại để toàn bộ tài sản lại gửi tiền chúc mừng đám cưới cho tao nhe. Keke.
– Đừng có mơ nha cưng. Có di chúc cũng không có cho mày đâu. Hehe, mà tao chưa chết đâu, ít nhất mày cũng phải làm “dâu phụ” cho tao rồi tao làm “dâu phụ” cho mày trong ngày cưới mới được chứ.
– Ok baby. Nhớ đó nha, bửa đó mày mà không mặt bộ đồ cô dâu phụ là tao không tha cho mày đâu.
– Ê, chơi xấu mậy, dù gì tao vẫn là trai nha, tao không thích mặc mấy bộ đồ của con gái đâu.
– Hehe, giỡn thôi mà. Mà mày là dâu phụ chắc anh Hoàng làm rễ phụ quá.
– Ừ… chắc gị. Hi.
– Coi kìa. coi kìa… Mới có nhắc anh Hoàng tí xíu mà từ ranh mãnh chuyển sang thẹn thùng liền ta, đúng là “con gái” nhà lành có khác.”_ Phương cười ma mãnh nhìn Khang.
– Kệ tao, đỡ hơn con gái nhà không lành ak.”_ Khang cười ẩn ý nhìn Phương.
– Chời chời, dám chọc bổn cô nương nữa ta, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nhà người, hãy đỡ lấy!!!” _
Phương với lấy cây quạt giấy thọt liên tục vào Khang, Khang yếu thế chạy vòng vòng quanh các lều trại làm cho mọi người cũng vui hẳn lên, chỉ có hai người là không lấy gì vui…
Thằng đó hình như là thằng Khang khối 11, người mà giựt anh Hoàng của mình… Có đẹp đẽ gì đâu mà anh Hoàng lại thích chứ… Vì nó mà anh dám chê tôi à… Hãy đợi đấy…_ An nhìn theo bóng Khang với ánh mắt hằn học, bẽ gãy đôi cả khúc củi nhỏ trên tay vì tức giận.
Thằng nhóc đó trông vui vẽ nhỉ, cứ vui đi, đêm nay khi mọi người ngủ ta sẽ bắt ngươi ra để hỏi tội” ngươi. Dám giấu ta ak, tưởng rằng ta quên rồi sao? Đêm này ta nhất định sẽ… “_ Toàn nhìn theo Khang với ánh mắt đầy thú vị cũng nụ cười nữa miệng, bẽ gãy đôi cả khúc củi nhỏ trên tay vì háo hức.
– Vòng vòng đây, toàn củi nhỏ nhỏ không, không đốt lữa trại được, giờ vẫn còn sớm các em tranh thủ chia nhau ra đi len dốc núi lụm cụi về đi, nhớ đi theo nhóm và gần gần thôi nha đừng có lên núi đó.”_ Cô quản lý nói xong chia nhóm cho từng nhóm khoảng 2-3 người. Khang và An cùng nhóm.
– Dạ. Tuân lệnh.”_ Cả đám đồng thanh rồi cũng chia nhau ra.
– Anh Khang ơi…”_ An vừa đi xuống những bật thang dẫn từ trên núi xuống vừa gọi Khang. Trên tay cầm những khúc cũi khá to.
– Hả? Có gì không An?
– Ak, em vừa đi trên đó xuống, trên đó nhìu cũi to lắm, em tìm được một đống luôn. Em chỉ rinh xuống được một ít ak, giờ em phải đem mấy thanh này về, anh tiếp em đi lên đó lấy giùm em được không? Em để sẵn ở mấy bậc thang rồi, anh chỉ lên rồi lấy xuống thôi hen?
– Oh, vậy ak? Vậy để anh lên lấy tiếp em.”_ Khang vui vẽ nhận lời mà không biết suy tính của An…
– Dạ. Vậy anh lên đi. Em về trại đây.
– Oh.”_ Khang trả lời xong rồi bắt đầu chạy lên những bậc thang dài ngoằn bắt lên núi. Có vài bạn cùng khối của Khang cũng bắt đầu đi xuống cầm theo những thanh cũi to làm cho Khang không nghi ngờ gì. Cứ đi tiếp đi tiếp trên những bậc thang dài ngoằn.
Kaka, làm gì có dụ tui lụm sẵn cho mi lụm. Cho mi đi hoài đi hoài cho biết cái tội giựt anh Hoàng của ta. Ta không hề nói là bao xa nên khỏi trách ta không nói trước, cứ đi mãi đi cưng, nếu mi hỏi cũi đâu ta sẽ nói chắc có lẽ mấy đứa kia từ trên núi xuống thấy lụm xuống luôn rồi, thế là ta vô tôi nhá. Kaka, muốn trông thấy cái bộ mặt vừa mệt vừa tức của mi quá. Haha…_ An bất cười ra tiếng làm cho mấy đứa xung quanh củng phải nhìn…
Thằng nhóc đó lên đó làm gì vậy nhỉ? Mấy đứa kia cũng đang xuống hết rồi ma còn lên đó chi nữa? Ak… Hay là… Giờ này trên đó khá vắng. Xử” nhóc luôn cho gọn khỏi mắt công tối lôi ra nữa, mắt công lúc đó nhóc la làm mọi người thức nữa thì khổ.”_ Nghĩ tới đó Toàn bỏ những thanh cũi xuống rồi chạy đến chân cầu thang bắt đầu đi theo Khang lên núi…
– Đi trên cả trăm bậc thang rồi mà sao chưa thấy đống củi của An để nhỉ??? Băt đầu thấy mệt rồi đó.”_ Khang thở dài, lau vệt mồ hôi trên tráng, dừng lại định ngồi trên những bậc thang để nghĩ ngơi, nhưng vừa quay lưng lại định ngồi xuống thì thấy ngay Toàn đang trình ình trước mặt mình.
– Cậu… Cậu… Lên đây theo mình chi vậy?…”_ Khang lại bị cám giác sợ hãi chi phối mình, vẫn là giọng nói lắp bắp, vẫn là đổ mồ hôi lạnh khi gặp Toàn…
– Còn phải hòi nữa à? Hồi đầu năm gặp tôi biết tôi mà cũng không chào hỏi nói gì luôn ha. Còn phản đối cho tui ngồi gần nữa. Hèn gì tui thấy là lạ quen quen mà không biết gặp ở đâu. Cũng may mà mấy bữa trước cô hỏi vụ trường tiểu học tui mới nhận ra. Định dấu anh hả cưng, đừng mơ nhá.”_ Toàn cười khẩy rồi tiến sát đến Khang.
– Dấu gì chứ? Mà tại sao tôi phải nói với cậu chứ??”_ Khang đuối lý vừa quay mặt qua chổ khác vừa đẩy Toàn ra vì Toàn càng ngày càng áp người sát vào cậu.
– Tại sao á? Tại tôi cần phải biết để tôi…”_ Nói đến đó Toàn vặt Khang, giữ chặt Khang, ép khang dựa vào một gốc cây lớn kế bên những bậc thang.
-Cậu làm gì vậy… Thả tôi ra…”_ Khang cố gắng giãy giụa vô ích trong vòng tay cứng cáp của Toàn.
Leave a Reply