Truyện gay chó điên – lợn dại – Chương 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– “ đi đâu đấy” – hắn chặn đường ra của tôi
– “hỏi làm cái gì? Liên quan gì đến mày?”
– “tao có quà cho mày đây, đồ con lợn”
– “quà gì? Đi ra để tao còn đi”
– “ anh em đâu, đè nó ra” – nó hét
Vâng, cảnh tượng là 1 đứa như tôi bị 5 thằng đè ra giữ tay giữ chân. Bạn cứ tưởng tượng như hấp diêm tập thể vậy, mỗi tội kinh dị gấp mấy lần thôi.
– “ chúng mày làm cái quái gì thế, bỏ tao ra”
VÙng vẫy để thoát khỏi cái bọn điên kinh niên này, cộng thêm khoản la hét nữa. Đúng kiểu phim bị hấp diêm!
Nó không lột quần tôi, cũng chả lột cái gì của tôi cả. Cũng chả đánh, đúng như nó nói: nó có quà cho tôi.
Món quà này tôi nghĩ bạn gái nào cũng cần, mà chắc được tặng thì rất thích. Còn riêng tôi thì: kinh khủng!
Áo lót phụ nữ!
Đó là món quà hắn “tặng” cho tôi đấy các bạn. Lại còn có ren nữa chứ.
Các huynh đệ tốn của hắn đè tôi ra, và hắn thì chịu trách nhiệm mặc cái áo đó cho tôi.
Cả lớp xôn xao, cười nói, 1 vụ việc đáng để xem.
Truyện gay chó điên – lợn dại by NhoxQuan Tôi không khỏe bằng chúng nó, nhưng quả thật khi ấy tôi cũng làm bọn nó khó có thể xỏ cái ấy vào người tôi. Cứ gặp cái nào gần mồm là cắn luôn. Tuy nhiên khó chứ không phải không thể xỏ vào. Mệt…. lỏng người ra…thế là vào!
Vâng! Thế là đã hoàn thành xong cái sự “tặng” của nó cho tôi. Cả lớp cười ầm ĩ, có đứa còn quay phim lại nữa chứ! Đứng dậy, loay hoay cởi ra.
Ôi nhục nhã quá. Thằng người yêu tôi thế đấy! nó và cả lớp cười, tôi xấu hổ không có chỗ nào để mà chui, mặt cứ như chuẩn bị đưa đám ai vậy.
– “tao mà có con dao nào ở đây, tao phi cho chúng mày chết luôn tại đây” – tôi gào lên
1 thằng khác hý hửng khoe: “tao quay lại được rồi, giống hiếp dâm tập thể lắm chúng mày a”
Thế là cả lũ bâu vào xem, xong cười như thể chúng nó sắp chết nên phải tranh thủ cười.
ỨC CHẾ! 1 ngày học mặt méo như mất của.
Về tới nhà, việc đầu tiên tôi làm là phải uống nước để hạ hỏa. Không thể hiểu được thể loại người gì có thể làm cái việc như thế với người yêu!
5h pm
sms: “giận ah”
L tính tôi không giận lâu ai đó được. Cứ sáng giận thì chiều lại cười. Tôi nhớ có lần vì giận ba mẹ mà quyết tuyệt thực bữa tối, cuối cùng đói quá 11h lại phải mò xuống ăn. Đúng là chết vì ăn!
Trường hợp này cũng không khác gì, tôi cũng nguôi nguôi nhiều rồi. Cả chiều luyện phim xiếc cho nên đã relax (chém gió đấy). Tuy nhiên đâu thể dễ dàng nói hết giận được, thôi cứ giả vờ bơ, cho mày nhắn tin gọi điện đã đời, ta chả thèm trả lời. HỐ hố!
Đợi mãi chả có thêm cái tin nhắn hay gọi điện nào! Rõ là chán!
6h30
Sms: “ra công viên Định Công, anh chờ”
?? Quái, tự dưng kêu ra, không hiểu có việc gì quan trọng hay không? Mà thôi, đang giận, ra làm gì
Sau 5p, vẫn quyết định lò dò dắt xe ra. Dù thế nào thì cũng không thể để hắn ngồi chờ suốt ở đó được. hắn vốn nóng tính, cục tính nữa, làm vậy thì hắn sẽ cho tôi 1 trận tơi bời mất… với cả tôi cũng tò mò nữa. Cái tính tò mò thật không hay chút nào!
– “có chuyện gì mà anh gọi em thế?”
– “sao anh nhắn tin em không trả lời”
– “em để sạc điện thoại, thế có chuyện gì gấp không”
– “còn giận vụ sáng nay ah?”
– “chả có gì để giận, giận làm gì cho to đầu chân teo, chân tôi ngắn sẵn rồi, không dài như chân anh, sợ lùn lắm”
– “em đúng là đồ trẻ con, a đã nói rồi, hậu quả của việc cãi đấy”
– “vâng, tôi trẻ con, càng sướng!’
– “bỏ cái giọng cười cợt đấy đi, đánh cho thì đừng kêu”
…..
– “ăn cơm chưa?”
– “chưa”
Hắn mang cho tôi 1 hộp rất to và đẹp. khá là bắt mắt. Chắc là quà làm lành đây mà. Biết ngay mà, cười sướng trong lòng
– “cái gì thế anh”
– “mở ra thì biết”
Aigoo~ Sướng =))~
1 hộp cơm bento (được trang trí theo phong cách cute cuteo của Nhật)
Đẹp, bắt mắt, và ngon!
– “anh mua ở đâu đấy” – tôi tò mò
– “anh tự làm”
– “nghe như Chí phèo nói tao muốn làm người lương thiện thế? tin được chết luôn’
– “thế đừng có giận vụ sáng nay đấy”
– “ah, hóa ra tội lỗi cũng chỉ bằng hộp cơm, mình cũng chỉ bằng hộp cơm mà thôi”
– “thế tóm lại có ăn không? Lằng nhằng thế, không ăn để đem về”
– “ơ, ai nói không ăn đâu. Ăn là việc của ăn, giận là chuyện khác”
Thế là hết giận. Tôi và hắn lại cười. 1 sự vụ lãng xẹt. Hắn chả biết nấu nướng gì đâu các bạn đọc của tôi ah, tôi cũng mù tịt. Giờ thì tôi pro hơn rồi. Biết ngay là hắn mua ở đâu đó vì sau hộp nhựa có cả sdt và tên cửa hàng gì đó liên lạc( tôi quên mất rồi)
Tôi chưa thấy có 1 sóng gió nào nào trong câu chuyện tình yêu của mình. Tôi thấy các câu truyện, các nhân vật chính đều đến với nhau rất khó, rất éo le, rất xúc động. Đó là những cuộc tình bi thảm hay nhiều đau thương. Của tôi thì lại chả có gì đáng nói ở việc bi thảm hay đau thương cả. Đơn giản, đó là những gì tôi thấy.
Tôi từng nghĩ: có bao giờ tôi đang mơ không? Và tôi không mơ.
Cứ thế từng tháng trôi qua. Mọi việc cứ êm đẹp như nó đã được sắp xếp.
Vẫn những ngày học, vẫn những buổi đi chơi, vẫn những tối rủ nhau chơi trò sinh em bé, nó cứ thế thôi.
Có lẽ giờ internet đã rất phát triển, tôi có thể dễ dàng tìm bạn qua những trang web, những forum. Nhưng 4 năm trước – khi tôi đang yêu thì nó lại rất bình thường. Tôi chưa bao giờ làm quen ai trong giới, hắn cũng vậy. Mà cũng không có hứng thú để gặp, để chơi cùng ai! Những người bạn ở lớp đã đủ chết mệt với hắn rồi, và tôi thì cũng nhiều cái bận tâm.
Tôi cứ nói với bạn bè :” chúng mày việc gì mà phải ghen lồng lộn như thế?” TÔi cứ thấy các bạn gái ghen tuông, rồi buồn, rồi khóc. Tôi không hiểu cảm giác ghen là như thế nào, cũng chả biết cảm giác khi thấy người yêu mình tán tỉnh người khác ra sao. Cứ hồn nhiên như cô tiên rằng; chả có gì phải ghen!
Có những lúc tôi nghĩ, hay là chúng tôi ngộ nhận về yêu. Ngoài là người yêu, chúng tôi vẫn là 2 thằng bạn, mọi người vẫn nói chúng tôi như bạn thân vậy, chả có gì hợp nhau nhưng lại cứ dính lấy nhau. Ghét thì rõ ghét, nhưng rồi lại tự mình bám lấy!
Chán! Đó là cảm giác sau 6 tháng quen nhau. Bây giờ nhìn lại, tôi nhận thấy đó là 1 cảm xúc của tình yêu đó chứ (vì tôi đọc nhiều báo nói về cái này) nhưng khi đó tôi không quan tâm đến điều đó, chỉ cảm thấy chán là chán.
Không phải tôi thích người khác. Ngoại trừ người yêu ra thì tôi không thích con trai động vào người mình một cách quá… gọi là quá tiếp xúc da thịt. Mà cũng không phải tôi hết yêu hắn, khó chịu. cái cảm giác gò bó, nản nản!
Truyện gay chó điên – lợn dại by NhoxQuan Tôi đọc nhiều phân tích rồi, nhiều câu chuyện về cách chán nhau, trong đó có nào là tắt điện thoại, nào là giả vờ quên, nhiều thứ lắm… tôi chưa thấy mình thuộc thể loại chán nào trong mấy thể loại chán như thế.
Ah, nói vậy cũng không đúng, có lần tôi đã tức sôi nổ đom đóm mắt và quyết định thành ninza theo dõi người yêu. Để cuối cùng bị mắng cho 1 trận. Thế có gọi là cách chữa chán không nhỉ?
Hắn – người chữa bệnh chán yêu cho tôi!
Chỉ là gián tiếp thôi. Việc đó bằng cách làm tôi ghen!
1 ngày đẹp trời. phất phơ trên những con đường gió đìu hiu. Tôi yêu, ôi tôi Hà Nội. thôi dừng cách tả văn này lại, tôi rất dốt tả mĩ miều, quay về văn phong cũ nào.
Thứ bảy. ĐẸp trời. Không mưa. Ít nắng. Nhiệt độ: thoang thoảng.
SMS: “anh có đi đâu không? Đi xem phim đi. Chán quá”
“ anh bận rồi!”
“ủa, có việc gì vậy?”
“đi với mẹ có việc”
……
Chán! Thế là lại mất toi 1 ngày đẹp.
Online phát xem có đứa nào không nói chuyện. Tổng cộng cả list chỉ có 4 đứa ( 2 đứa đại học + 2 đứa cấp 3)
– Buzz!
– Không đi chơi ah? – nhỏ Trang lớp tôi hỏi.
– Chán lắm, chả biết đi đâu. Tự kỉ rồi.
– Sao không đi chơi, thằng P vừa sang rủ cái Yến ra ngoài, nó không rủ mày ah?
– ớ, nó rủ cái Yến đi ah?
– ừ, vừa mới đi thôi.
– ah, chắc là chúng nó hẹn hò chăng ? tôi nói mà lòng chả vui gì cả
– tao không biết, thấy Yến kể thằng P rủ đi mua gì đó ở BigC
– uh, tao biết rồi, thế nhé, giờ tao đi ngủ đây, pai pai…..
Ôi trời ơi. Thế mà nó nói dối tôi là đi với mẹ. Sao mà nó phải nói dối chứ.
Quên, Yến là 1 cô bạn rất dễ thương của lớp tôi. Nàng ấy vốn nổi tiếng ngoan ngoãn, hiền lành, còn giỏi nấu ăn nữa. nói chung đó là 1 cô gái đáng để yêu.
Ơ, nhưng mà nó nói dối mình, lại rủ cô bạn dễ thương nhất của lớp đi đâu nữa chứ
Ôi thôi, xong rồi. Tôi lúc đó chỉ muốn bốc hỏa lên thôi. Đầu óc chỉ quanh quẩn; vì sao nó nói dối mình, vì sao nó rủ bạn ấy đi, vì sao thế này, vì sao thế kia….rất nhiều cái vì sao”
Kết luận sau 1 hồi suy luận theo kiểu con cóc: “ nó đang ngoại tình”
Ghen rồi!
Đó là lần đầu tiên tôi ghen. Vâng, cái gì lần đầu tiên thì nó cũng thật kinh dị.
Khó chịu, nhăn nhó, bực mình.
Tại sao lại như thế???
Tôi muốn đi xem chúng nó làm gì????????? Ít nhất ngồi ở nhà thì tôi sẽ điên lên mất, phải ra đường, phải ra đấy xem!
Công cuộc làm ninza của tôi không thuận lợi chút nào cả bạn ah. Tôi còn lạc đường nữa chứ! Loằng ngoằng mấy cái ý nghĩ linh tinh trong đầu, cuối cùng lại không biết là mình đang ở chốn nào. Dù sao thì cũng đã tìm ra nơi mình cần tìm.
Ông trời không phụ công tôi. Giữa rừng người như thế, tôi vẫn bắt gặp được 2 người đó. Rõ ràng là cái siêu thị to, nhưng mà to đến đâu thì mình cũng lân la đi hết được thôi.
Tôi may mắn. Mà không. Quá may mắn. 1 sự may mắn đáng ngạc nhiên mà đến tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi chả thích sự may mắn đó, tôi ko thích bắt gặp cảnh đấy.
Ah quên, tôi chưa nói với các bạn đọc của tôi cảnh đấy là cảnh gì nhỉ? Đôi bạn nam thanh nữ tú khoác tay nhau chọn mua rau với đủ thể loại mà tôi không biết trong siêu thị, cười tíu tít!
Thế đấy, tôi chưa biết có vấn đề gì hay không. Nhưng cứ từ việc hắn nói dối, xong lại thế này là tôi đủ dữ liệu suy luận ra rồi.
Thẫn thờ, xem xong cảnh này là ngất ngây rồi các bạn ah.
Aigooo, lật đật ra về.
Tôi ghen. Ghen lắm. Ghen nhiều nhiều. Giờ thì sao tôi biết bạn tôi ghen rồi. Và tôi không thích cảm giác này. Nó làm tôi buồn, mà cũng làm tôi sôi máu nữa. Sao bỗng dưng lại như vậy, sao tự nhiên tôi lại online nói chuyện với bạn, sao tự nhiên tôi lại đến siêu thị này… nhiều cái tự nhiên quá. Nhưng rồi nó lại dẫn đến 1 câu chốt bất tự nhiên: “vì sao nó lại nói dối tôi”
Tôi thấy bạn đọc nói rằng; “chờ cảnh đánh ghen”, nhưng mà tiếc là cái cảnh đó sẽ không bao giờ diễn ra đâu các độc giả của tôi ah.
Tôi lấy lí do gì mà để đánh ghen chứ, tôi là bạn của nó, mọi người thấy vậy. Với cả tính tôi không phù hợp cho những cảnh như vậy. So với cơm như tôi, thì phở kia hơn hẳn rồi.
Tôi mới chỉ nghĩ tới việc tôi chán hắn, giờ tôi mới nghĩ đến chuyện hắn chán tôi rồi!
Cũng đúng thôi, ăn cái gì mãi cũng chán, đây còn ngày nào cũng giáp mặt, ngày nào cũng cãi nhau nữa…
Cuối cùng thì cũng vác được tấm thân nặng nề về nhà. 1 ngày mệt mỏi.
Chả muốn nghĩ gì nữa, nhắn tin hay gọi điện cũng vậy! lại anh đang đi với mẹ thôi.
6h pm:
Sms: “chút nữa qua nhà anh, có sự đặc biệt cho em”
Cần gì đợi tới chút nữa, cả ngày hôm nay no mắt với quà đặc biệt rồi còn đâu nữa. Đọc tin nhắn xong mà tôi chỉ muốn nhảy tưng tưng lên, muốn gọi lại nói cho rõ ràng. Nhưng tôi chỉ trả lời “uh” 1 cái rồi lấy xe đi. Tôi muốn sang xem hắn nói cái gì đặc biệt (vẫn cái tính tò mò đó thôi) và cũng muốn nói chuyện hỏi thử 1 cách rõ ràng.
Leave a Reply