Truyện gay chó điên – lợn dại – Chương 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Khong hiểu sao, mùa đông làm tôi cứ lởn vởn cái ý nghĩ đó. Ôi, đen tối lắm
Cái mà trước đây tôi vẫn nói là ghê ghê, giờ tôi lại ngồi coi nó lần 2, lần 3 và….mấy lần nữa. Không hiểu sao nó cứ lượn đi lượn lại trong tôi.
Các bạn thấy tôi nói vì sao tôi thích mùa đông rồi chứ?? Vì nó là chất xúc tác cho nhiều chuyện xảy ra. Hehe.
24/12: Giáng sinh
Không khí của ngày này rất vui. Trẻ con ríu rít. Dù ở Việt Nam, giáo dân không đông như bên Tây, nhưng không khí thì cũng không kém gì cả. Tôi thích phố hàng Mã vào những ngày này, bao nhiêu thứ lung linh. Đối với tôi, giáng sinh rất đặc biệt, tôi mong chờ quà của bố mẹ. Và năm nay tôi cũng muốn có quà từ 1 ng khác nữa.
– “anh, sắp giáng sinh rồi đấy”
– “ giáng sinh thì sao?”
– “ thì đấy, người ta thường làm gì mùa giáng sinh đấy”
– “thấy người ta đăng báo nhà nghỉ đông hơn thôi” – hắn cười
– “ơ, cái lão này, tôi nói không phải cái đó”
– “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”
…..
Cuối cùng thì đêm tôi mong chờ nhất cũng đã tới, nhà thờ đông và rất vui. MỌi thứ đều được trang trí đẹp đẽ. Tôi và hắn thì ngồi ở nhà coi tivi. Với tôi điều đó không quan trọng lắm, đúng như người ta thường nói: được ở bên người mình yêu là điều thú vị và sung sướng nhất.
– “nhắm mắt lại đi”
– “ anh có quà cho em hả?”
– “sao em nói lắm thế, nói nhắm thì nhắm đi”
– “ rồi, mở mắt ra được rồi đấy”
Wow, 1 hộp quà khá là to, nặng nữa. HAHA, chưa cần biết là gì, chỉ cần to và nặng là tôi đủ thích rồi. Tôi lột quần áo của cái món quà rất nhanh, và nó cũng bất ngờ như cái vẻ ngoài của nó
– “ủa, máy PS2 hả anh”
– “uhm, thích không?’
– “thích, nhưng mà em ko biết chơi”
– “thì để bên nhà anh, em qua đây anh dạy”
– “ơ, anh đểu vãi!”
Vâng, chính xác nó thật là đểu các bạn đọc của tôi ah. Hóa ra nó tính toán hết rồi, nó biết thừa tôi không biết chơi mấy cái game, mà nó tặng tôi cái này, tôi vừa sướng nó cũng vừa sướng. Aigooo, thâm hậu quá!.
Mùa đông là mùa người ta quấn lấy nhau, chả trách mà tôi sinh vào tháng 10, hắn sinh vào tháng 11. Ba mẹ cũng biết chọn mùa mà cho chúng tôi ra đời lắm chứ, he he.
Tôi vẫn lởn vởn cái ý nghĩ về chuyện…đó. Tôi chả tin có ai yêu nhau mà không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là có làm hay không thôi. Chỉ có điều… tôi chưa làm chuyện đó với ai bao giờ. Tôi sợ nhiều hơn là thích. Nhưng dù sợ vẫn muốn thử.
Lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy, chuyện ấy là chuyện gì?? Tự hiểu nhé, tôi không muốn câu chuyện này thiên về cái đó đó, he he!
Đó là ngày t7 (tôi nhớ rõ lắm). Trời lạnh. Gió đìu hiu. Người héo hắt. Chó mèo co ro.
2h pm:
Msm: “qua nhà a chơi game”
“ lạnh lắm”
“ qua đi cho cái này”
…..
3h pm: có mặt tại nhà người yêu!
Lâu rồi tôi mới gặp bác, được khoảng 1 tuần chưa gặp (với tôi 1 tuần là dài lắm) hai bác cháu lại nói chuyện, về việc học hành, rồi chuyện bàn dân thiên hạ, chém bão đủ thứ. Nhưng bác nói nhiều quá, tôi phải công nhận là bác như 1 cái máy khâu tự động, bật thì dễ, dừng thì hơi khó….
Cuối cùng thì cũng xin phép lên phòng được. cái phòng thật là bừa bộn, nó với tôi giống nhau 1 chỗ: lười. nhìn cái phòng mà như ổ chuột di động. aigoo, hắn đang chơi cái trò bóng đá, chả hiểu điều khiển kiểu gì, chóng cả mặt.
Tôi thuộc dạng mù tin học, mù luôn mấy cái game này, hắn vẫn nói tôi ngu như lợn, dạy mãi chả hiểu. Nhưng cái gì hiểu được, chứ cứ bấm bấm chuyền qua chuyền lại thì ai mà biết được. Lần này thì tôi cũng chỉ ngồi coi nó chơi thôi, chán!
– “chán quá, anh rủ em qua đây nhìn anh chơi ah”
– “tại em không muốn chơi chứ tại gì anh?
– “ nhưng mà… em đã nói em ko thích trò này mà”
– “ờ, thế chơi trò khác”
– “trò gì cơ?’
– “trò người lớn”
– “là cái trò gì?”
– “trò làm ra em bé!”
– “lạy cha, ra thế quái nào được mà em với chả bé”
Tôi cười, hắn cũng cười. Hơi nhạt nhưng cũng cười.
Aigoo, trước khi đến nhà hắn. Tôi cũng thấy là lạ rồi, có mấy khi hắn rủ tôi qua nhà đâu. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, sẵn sang chiến đấu rồi. Sẵn sàng cho lần đầu tiên chơi trò vật nhau: 2 hòa làm 1 rồi. Thế mà nó chả giống tôi lên kế hoạch gì cả.
Truyện gay chó điên – lợn dại by NhoxQuan Tôi không nhớ rõ hoàn cảnh lúc đó lắm. Tôi không hiểu sao lại mê cái trò đó như vậy, vớ lấy quyển harry porter, tôi lật qua lật lại mà cũng chả ra đọc, đây gọi là: phi ngựa xem chữ.
Tàng tàng vậy thôi. Rồi tôi thấy hắn quay sang nhìn tôi, tôi nghĩ là đến lúc rồi đây.
Tôi nhắm mắt lại, mồm chu chu ra 1 chút(vì tôi thấy ở trong phim người ta thường thế)
Đợi mãi, đợi mãi mà chưa thấy hôn
– “em làm cái gì đấy?”
– “ơ..em tưởng…”
– “tưởng gì? Tưởng chơi trò làm em bé ah” – hắn cười phá lên
– “vớ vẩn, em nói thế bao giờ”
– “tại anh chưa làm gì, em nhắm mắt rồi cứ chu chu cái mồm ra” – hắn cười
Thế là tôi xị mặt xuống, hắn cười. rồi hắn ôm tôi, tiếp tới là hôn, tiếp tới nữa là….
Tôi chia sẻ với các bạn độc giả của tôi nhé. Hồi đó tôi cứ sờ sợ, đó là 1 nụ hôn sâu kiểu Pháp thì phải, hắn cứ tiến dần tới thì tôi lại lùi dần về. xong lùi cạch vào giường rồi thì bó chiếu.
He he, tôi muốn câu chuyện của mình trong sáng chứ không muốn đi phân tích vào mấy cảnh nóng này. Sở dĩ tôi chia sẻ với các bạn độc giả vì nó rất buồn cười thôi.
Quay trở lại cảnh nóng của hai đứa nhé:
Hôn >> sờ sờ >> cởi cởi >> …
Nó cứ tự nhiên diễn ra thôi, không có gì bất tự nhiên cả.
Ah, tiếp tục ngắt mạch truyện nhé. Tôi và hắn đều chưa bao giờ làm chuyện đó cả(kể cả trai với gái), để có được những nụ hôn kiểu Pháp là chúng tôi lại tập rất nhiều đó, lúc đầu thì tôi thấy ghê ghê, sau cũng thấy..sướng. he he.
Trong thời gian quen hắn, tôi cũng đã chăm chỉ ngồi luyện trên google. Cho nên đây là lần thực hành đầu tiên của tôi! Và chắc là hắn cũng vậy
Cả 2 đều lóng ngóng cả.
Xong hết mọi công đoạn rồi, chỉ còn 1 công đoạn cuối cùng thôi, mà công đoạn này thì tôi sợ sợ sợ lắm lắm lắm. Đây là công đoạn: 2 hòa làm 1, lòng trắng hòa với lòng đỏ, mì chính hòa với bột canh.
Bắt đầu mọi thứ không như tôi
– “ ôi trời ơi, đau, anh làm cái quái gì thế” – tôi hét rất là to
– “bé mồm thôi, em điên ah?”
– “nhưng mà đau”
Cuộc nói chuyện của tôi và hắn bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa và 1 tiếng nói nhè nhẹ của bác gái:
– “ 2 đứa trêu nhau làm gì mà hét to thế?”
Ô la la!
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện đó, mà cũng là lần đầu tiên trong đời tôi mặc quần áo nhanh như vậy.
Vơ vội chiếc áo len, may mà tôi mặc quần chun( quần pijama vì đoán trước rồi cho nên mặc thế cho dễ….hành động) nên chỉ cần xỏ 1 phát là xong. Cả hai nhanh như chớp. Ah quên, chưa kịp mặc quần chip (nhét tạm vào chăn)
– “làm gì mà khóa cửa thế? Mở cửa cho mẹ!”
Cảnh mà bác thấy lúc đó: hắn – cầm tay chơi game, tôi- giả vờ cầm truyện
– “hai đứa làm gì mà hét to thế, mẹ ở dưới nhà còn nghe rõ?”
– “nó đánh cháu bác ạ, bác xử nó đi” – tôi biện minh
– “im đi’’ – nó cáu
– “không có gì đâu, mẹ xuống nhà đi”
Bác dặn dò thêm 1 số thứ nữa rồi cũng xuống. Phù, hú hồn, thoát nạn.
– “ em điên ah? Làm cái gì mà la thất thanh lên vậy?”
– “nhưng mà đau, anh phải nói trước chứ”
– “nói làm sao được, anh thấy trên phim có ai kêu đâu”
– “ơ, sao anh dốt thế, anh không thấy mặt chúng nó như khỉ ăn ớt đấy ah?, rên hừ hừ đấy còn gì?”
– “nhưng mà đau thì em nói nhỏ thôi, tóm lại em sai, đừng có mà cãi”
– “em cãi bao giờ? Nói lại cho đúng thôi, thế anh thử nằm ra em cho 1 phát như thế xem có đau không” – tôi bực
– “ em còn nói nữa, mai đến lớp anh không tha cho đâu”
– “sao, làm gì? Giờ dọa nữa ah?”
….
Khẩu chiến nổ ra vì 1 lí do: đau > hét > cãi nhau!
– “mai tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”
– “tao thách, thằng điên”
Đó là cái kết cho vụ cải nhau ùm tỏi của tôi và hắn. Quá bực mình, không thể tìm ra lỗi sai của mình ở đâu. Chỉ từ cái việc đó mà tiếp tục sản sinh ra những chuyện chả liên quan khác! Hắn cũng cục tính, lại còn gia trưởng nữa. Tôi lẹt đẹt chạy xuống nhà. Đi đến cầu thang tầng 2, tôi mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “chết cha, quên lấy quần chip”
Lật đật đi lên!
– “lên đây làm gì nữa đấy?”
– “lấy quần sịp!”
– “xong về luôn đi”
– “khỏi đuổi, tôi tự khắc về!”
Thật là mất mặt, biết thế lúc nãy xỏ luôn vào cho xong. Xuống nhà, tôi ngồi nói chuyện với bác 1 chút rồi về.
1 ngày u ám!
Tối về, chả còn mơ mộng về cái chuyện đó, chỉ thấy bực mình.
Cái tivi cũng biết cách làm tôi sợ. Kênh vtv2 giới thiệu chương trình người dân tộc…blab bla. Bỗng dưng có cảnh: 1 con dê bị xiên dọc từ mông lên mồm xong quay quay. Chả hiểu sao nó cứ làm tôi ghê ghê, rùng hết cả người.
Ngày hôm sau!
Giận nhau thật rồi! chả nhắn tin hay gọi điện gì!
Ngày hôm sau nữa ( tức thứ 2 đầu tuần)
Tôi ghét dậy lúc đang nằm trong chăn ấm, lười tắm, lười luôn gội đầu. Lúc nào dậy nhìn cũng như vừa bước từ chuồng lợn ra. Mẹ tôi vẫn mắng: “sao phòng con như cái chuồng lợn thế!”
Đến trường trời này thật là cực hình! Gió cứ buốt, lộng cả vào người.
Lớp học cũng bắt đầu muộn hơn vào mùa đông thì phải!
Sáng nay hắn không đón tôi, tôi cũng chả thèm chờ( nên cũng ko biết có đón ko)
HÔm nay có gì đó hơi khác
Bước vào lớp, cảm nhận của tôi là như thế. Hắn và mấy đứa bằng hữu ngồi bàn với nhau chuyện gì đó. Khi tôi vào, có 1 đứa nhìn với ánh mắt rất gì đó và này nọ!
Thôi chết, hôm qua nó dọa sẽ cho mình biết tay?? Mà chắc chả sao đâu!
Đinh ninh là như thế, nhưng hóa ra không phải thế
Phịch cái tấm thân nặng nề xuống! aigoo, được ngồi trong lớp thật sướng quá đi!
Mấy thằng trong lớp lảng vảng chỗ tôi. Có gì đó không ổn
Tôi bắt sóng cái vụ này nhanh lắm, vì quen rồi mà. Cứ kiểu này là có vấn đề. Tôi đứng dậy, muốn xuống căng tin!
Leave a Reply