Truyện gay: Yêu anh nha – Chap 18: Phòng bệnh hạnh phúc
Tác giả: Song Tử
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Phi cố dùng sức đạp vào bụng Minh một cái “Anh Minh em đồng ý để anh theo đuổi em là gì em muốn mối quan hệ của chúng ta tốt hơn, chứ không phải để anh làm những chuyện như thế này.” Phi nói xong rồi chỉnh sửa lại quần áo bước ra ngoài.
-Bánh lên lâu rồi hả anh.-Phi tiến lại cười cười với anh như chưa có gì xảy ra.
-Mới lên hà. Sao lâu vậy em, bộ có chuyện gì hả, rồi thằng kia đâu?
-Đâu có gì đâu, còn Quốc Minh đâu thì sao em biết được.
-Chứ không phải nó đi theo em hả!?
-Anh này nói lạ hog, em vô toilet Quốc Minh vô trỏng làm gì?
-Ai biết được mấy người!
-Nè, kiếm chuyện nữa phải không!
-Tôi chỉ xuống dưới gọi thêm nước sẵn tiện lấy chút đồ cho Phi thôi.-Minh từ phía sau bước đến, để lên bàn một túi đồ.
-Cái gì vậy?-câu nói không chủ ngữ vị ngữ này của Phi cũng đủ để Minh biết chỉ mới là bắt đầu của những hậu quả lúc nãy.
-Thì em cứ mở ra đi.-Minh mỉm cười nhìn Phi nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng.
-Cái gì vậy?-Long vừa hỏi lấy túi đồ trên bàn mở ra. Bên trong là một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra là một cây quạt nhỏ.-Quạt?
-Phải, là quạt trầm hương loại tốt.-Phi lập tức giật lấy chiếc hộp Long đang cầm.
-Là quạt trầm hương thượng hạng, em đã tìm mua lâu lắm rồi nhưng mà không có. Anh kiếm ở đâu vậy?-Nét mặt của Phi dãn ra thấy được cây quạt mà tìm mua bấy lâu nay.
-Anh có một ông anh rất thích sưu tầm những món đồ như thế này, lần trước nghe em nói tìm lâu rồi nhưng không thấy, nên anh mới nhờ người anh này tìm thử.-Minh mỉm cười nhìn Phi vui vẻ cầm cây quạt.
-Nếu vậy thì em cảm ơn anh, sẵn tiện anh cho em gửi lời cảm ơn đến người anh đó của anh.-nhưng ngay lập tức cậu lấy lại nét lạnh lùng ban đầu, ngẩng mặt nói với Quốc Minh.
-Em có thêm sở thích sưu tầm quạt từ khi nào mà anh không biết vậy?-Long im lặng nhìn cậu vui vẻ từ nãy đến giờ mà lên tiếng.
-Em còn nhiều điều bí ẩn lắm anh lo mà tìm hiểu đi.- Phi cười nhìn anh.
Ba người ăn xong, ngồi nói chuyện một lát nữa mới về, sau khi thanh toán xong tiền bạc, Phi ra ngoài đợi hai người lấy xe. Phi đang đứng đợi lấy xe thì có hai người thanh niên bịt mặt chạy xe ô tô tới, cậu không kịp phản ứng thì bị người ngồi phía sau dùng dao đâm một phát vào bụng cậu. Phi không kịp la lên, rồi ngã xuống.
-PHI!-anh và Minh vội vàng chạy tới. Long lập tức gọi cấp cứu, còn Minh chỉ kịp nhìn thấy biển số xe của hai người đó, dường như Minh đã thấy ở đâu rồi.
-Phi à, em phải cố lên, xe cấp cứu sắp tới rồi.-Long đỡ cậu ngã vào lòng mình.
-Em phải cố lên, Phi à, em không được có mệnh hệ gì đó!-Minh thấy cậu chảy máu mỗi lúc một nhiều.
-Hai anh yên tâm đi, em không có chết đâu. Em….-Phi thấy hai người lo lắng cho mình, mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gắng cười nói với hai người, nhưng chưa nói hết câu đã bất tỉnh.
-Phi…
Sau khi xe cấp cứu tới, Phi được đưa vào phòng cấp cứu, Minh với Long cũng vào theo. Long gọi điện cho bà Ngọc vào bệnh viện.”Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân”
-Là tôi, tôi là mẹ của cháu.-bà Ngọc vừa vào đến đã nghe bác sĩ hỏi.
-Hiện tại bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp.
-Để tôi, tôi là mẹ của nó.
-Nhóm máu của bệnh nhân là nhóm máu A-, chỉ có thể nhận máu từ những nhóm A- hoặc O-. Nhưng hiện tại bệnh viện không đủ máu để cung cấp, xin hỏi người nhà có ai thuộc nhóm máu trên.
-Nếu vậy thì chỉ có ba nó mới có nhóm máu này.-bà Ngọc tuyệt vọng.-nhưng mà ba nó đang công tác ngoài Hà Nôi không thể về kịp.
-Tôi, tôi thuộc nhóm máu O-, để tôi hiến. Tôi vừa kiểm tra sức khỏe định kỳ, xách định là nhóm máu O-. -Long lên tiếng.
-Được nếu vậy thì cậu theo y tá làm thủ tục.
Cô cảm ơn con nhiềubà Ngọc nắm lấy tay anh “Không sao đâu cô”.Sau khi truyền máu xong, bác sĩ dặn anh ở lại bệnh viện để theo dõi bởi vì đã truyền một lượng máy lớn. Cậu gọi điện thoại báo cho mẹ mình_bà Mai, biết được vội vàng chạy vào bệnh viện.
-Có sao không con, sao lại nhập viện vậy?-bà Mai vừa vào phòng bệnh đã thấy con mình đang nằm trên giường.
-Có sao đâu mẹ, chỉ là truyền máu cho bạn con thôi.-Long thấy mẹ tới định ngồi dậy.
Cốc…cốc…cốc…mẹ của Phi tới thăm Long”Chào chị, chắc chị là mẹ của Long, tôi là mẹ của cháu Phi người mà Long nó truyền máu cho, tôi đến đây để cảm ơn Long”
-Chào chị, mời chị ngồi.-bà Mai đứng lên chào người phụ nữ vừa bước vào.
-Con chào cô-Long định ngồi dậy, bà Ngọc thấy thế vội vàng ngăn lại
-Con cứ nằm nghỉ đi, không cần ngồi dậy.
-Phi sao rồi cô?
-Phi nó phẫu thuật xong đang nằm ở phòng hồi sức, cháu Minh nói là để cho nó sắp xếp cho Phi nằm phòng riêng, cô từ chối nhưng mà nó ép cô nhận cho bằng được. Nên bây giờ Phi nó đang nằm ở bên cạnh phòng con đó.
-Vậy hả cô? Để con qua thăm Phi.-anh nghe tin cậu nằm sát phòng mình muốn đi qua thăm.
-Con cứ nằm nghỉ đi, Phi nó chưa tỉnh đâu. Cô tới đây là muốn cảm ơn con vì con đã chịu hiến máu cho nó.-bà Ngọc nắm chặt tay Long.
-Dạ không có gì đâu cô, dù gì thì con với Phi cũng là….cũng là bạn thân.-Long suýt để lộ chuyện của hai người.
-Thôi con nằm nghỉ đi cô đi trước.-bà Ngọc ra về.
-Mẹ ở lại với con nha.
-Được rồi mẹ, mẹ về nhà nghỉ, con không sao đâu, mẹ về xin phép cho con nghỉ học mấy bữa.
-Nếu vậy thì mẹ về.
-Dạ mẹ về cẩn thận.
Sau khi bà Mai rời khỏi, Long lập tức bước xuống giường, đi qua phòng bên cạnh.Long rời khỏi giường, qua phòng bên cạnh, thấy Phi nằm trên giường, mắt nhắm nghiềm. Anh thấy Quốc Minh ngồi bên cạnh nhìn cậu say đắm, thấy anh vào Quốc Minh đứng dậy nhường chỗ cho Long ngồi.
-Mẹ của Phi đâu rồi?-Long thắc mắc.
-Cô ấy muốn ở lại nhưng mà tao nói cô về nghĩ để mai còn đi làm.
-Còn mày sao lại ở đây?
-Phi ở đây thì tao ở đây, mày nói mắc cười.-Quốc Minh nói với vẻ thản nhiên.
-Mày nói giống như em ấy là người yêu của mày vậy!-Long trừng mắt nhìn Minh.
-Phải, em ấy không phải là người tao, nhưng mà tao yêu Phi, tao muốn em ấy là của tao, nhưng….hừ, chỉ tiếc là tao gặp Phi trễ hơn mày. Nếu không thì nhất định sẽ không có chuyện mày xuất hiện ở đây.
-Tao thiết nghĩ người như mày thì thiếu gì người yêu, mày có một gia thế khổng lồ, vẻ ngoài hoàn mỹ, có thể vung tiền ra để làm mọi thứ. Vậy thì tại sao mày lại chọn Phi?-Long thắc mắc.
-Vậy còn mày? Mày cũng đâu có thua gì tao, chung quanh mày có biết bao nhiêu người quay quanh mày, tại sao mày lại chọn Phi?-Minh đặt ngược lại câu hỏi cho Long.
-Tao cũng không biết nữa, có lẽ là tiếng sét ái tình, lần đầu tiên gặp em ấy tao dường như bị em ấy hút mất hồn. Đôi mắt của Phi trong lần đầu gặp chứa cái gì đó rất cô đơn, rất u buồn, cái cảm giác đó tạo cho người khác cái cảm muốn che chở, muốn bảo bọc. Và tận đến giờ tao cũng không biết tại sao chỉ mới gặp nhau lần đầu nhau nhưng em ấy có thể nắm lấy tay tao đi dọc sân trường. Lúc đó tao biết là tim tao đã bị Phi lấy mất rồi.-Long đứng dậy tiến về phía cửa sổ nhìn ánh trăng tròn.-Tao nói rồi đó, còn mày, tại sao mày yêu em ấy.
-Tao không yêu từ lần đầu gặp như mày, mà từ nhiều lần tiếp xúc mới hình thành, chắc là mày nhớ tao hay làm những hoạt động bên Đoàn, có nhiều lần Phi cùng tao thống kê mấy cái danh sách, có những lúc chỉ có tao với Phi, tao thấy em ấy rất đáng yêu, nhiều khi rất ngốc nghếch nhưng cũng rất dễ thương. Nhưng lúc tao chỉ mới thấy có chút hứng thú với em ấy, tao chỉ yêu Phi khi tao biết được chuyện đã xảy ra với em ấy tao mới thực sự yêu. Lúc đó tao mới thấy được sự mạnh mẽ của Phi, dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng Phi vẫn rất hồn nhiên, rất ngây thơ,…-Quốc Minh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, tay xoa xoa thái dương.-Tao cảm thấy tao đã yêu Phi từ lúc đó, tao đã theo dõi Phi mọi lúc, mọi nơi, cũng chính cái bữa mày tỏ tình với Phi mà Phi bỏ chạy rồi gục xỉu giữa đường cũng chính tao đưa em ấy về nhà.
-Sao mày biết chuyện của Phi?-Long ngạc nhiên khi nghe Minh nói về chuyện của cậu.
-Mày không nhớ tao là ai sao?!-Quốc Minh nhắc đến chuyện là đại ca xã hội đen của mình.
-Ờ hở…mày nói vậy thì tao mới nhớ-Long vẫn không rời mắt khỏi cảnh đêm lãng mạn
-Lần đầu tiên em nghe hai anh nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau như vậy đó.-Phi vừa tan thuốc mê, tỉnh dậy, lên tiếng làm cho hai người kia giật mình.
-Phi em tỉnh rồi,ấy đừng ngồi dậy, coi chừng động vết thương.-Long ngăn cậu lại khi thấy cậu định ngồi dậy.
-Sao em tỉnh dậy sớm vậy?-Minh thắc mắc.
-Hong lẽ anh muốn em nằm luôn!-Phi nhìn Minh mà chu mỏ hỏi.
-Ý anh không phải vậy, ý anh là sao thuốc mê mau tan vậy, thường thì sớm nhất ngày mai mới tỉnh.-Minh giải thích.
-Em nói giỡn thôi chứ có gì đâu mà anh giải thích thấy ghê vậy!-Phi cười hì hì.
Nụ cười của Phi hiện tại làm cho anh và Minh thấy lòng mình nhẹ nhõm”Alo, đợi tôi chút” điện thoại Minh rung lên, Minh ra ngoài nghe, để lại cho anh với Phi không gian yên tĩnh của hai người.
-Em có biết lúc nãy làm anh lo lắm không?-Long ngồi xuống giường, dụi đầu vào tay cậu.
-Anh thấy rồi đó, bây giờ em có sao đâu.-Phi kéo mặt anh lên, vuốt ve khuôn mặt của anh.-Mà nè, sao anh lại mặc đồ bệnh nhân, em nhớ chỉ mình em có chuyện thôi mà.
-Nếu như em đã hỏi vậy thì anh cũng nói luôn, lúc nãy bác sĩ nói em cần truyền máu gấp mà mẹ em thì nhóm máu không phù hợp, nên anh mới nói bác sĩ lấy máu anh truyền cho em.-Long nói rồi nhìn vào mắt cậu.-Cái gì vậy có gì đâu mà khóc?
-…em biết là nhóm máu của em không hộp với mẹ, chỉ hợp với thôi…nhưng…nhưng mà em không nghĩ là anh sẽ truyền máu cho…cho em…em không biết nói gì hết…-Phi khóc thút thít, nói không nên lời, gục đầu vào vai anh mà khóc.
-Em khờ quá, anh yêu em, anh có thể làm tất cả vì em được mà, chỉ có chút máu thì có gì đâu chứ.-Long an ủi cậu.
-Hay là đêm nay anh ở lại đây với em nha!!!-Phi trưng ra bộ mặt khiến cho người nhìn chỉ muốn cắn.
-Nhưng mà anh nằm ở đâu?
-Thì anh nằm chung giường với em nè, em chỉ cần nằm nghiêng người qua một chút là đủ chỗ cho cho hai đứa mình mà-Phi vỗ vỗ xuống giường.
-Nhưng mà em mới phẫu thuật xong, nên nằm thoải mái một chút sẽ tốt hơn
-Thôi mà, tối nay anh nằm lại đây với em đi, còn không thì anh gọi mẹ em vô đây dùm em đi, chứ em không muốn ngủ một mình.
-Được rồi…được rồi…tối nay anh sẽ ở lại đây với em, em cứ để cô ở nhà nghỉ ngơi đi, mai cô còn đi làm nữa mà.
-Anh hứa rồi đó nha, hihihi.
-Mà Phi nè, em có biết người đâm em là ai không?-Long nhớ lại chuyện lúc chiều.
-Em cũng không biết, nhưng có lẽ là họ nhận nhầm người, anh cũng biết mà trên đời thiếu gì chuyện có thể xảy ra, với lại em đâu có phải hạng người đi gây thù chuốc oán khắp nơi.
-…chắc là vậy!-tuy không đồng tình với suy nghĩ của cậu nhưng anh cũng ra vẻ đồng ý.
Trong khi hai người đang cười cười nói nói, hạnh phúc tràn ngập, thì bên ngoài phòng bệnh Minh như một kẻ điên, mất hết bình tĩnh.
-Tụi bây tìm được hai thằng đó chưa?
-Dạ, vừa mới bắt được đại ca!
-Mày hỏi hai thằng đó ai sai tụi nó làm chuyện này?
-Dạ…dạ..em có hỏi rồi, nhưng mà hai đứa nó không nói gì hết!-giọng nói bên kia càng nói càng lí nhí.
-Đm nuôi tụi bây chỉ tốn cơm, biểu làm có chút chuyện cũng không được.-Minh nổi giận.
-Dạ..tụi em xin lỗi đại ca.
-Tối ngày chỉ biết xin lỗi, bây giờ tụi bây hỏi nó lần nữa nếu nó không khai thì đánh một trận rồi nhốt vô kho lạnh, mai tao qua xử lý.-Minh cúp máy.
-Dạ…dạ…
Minh cúp điện, lấy lại trạng thái bình tĩnh, bước vào phòng, thấy Phi đang nằm dựa vào ngực anh chơi điện thoại. Thấy Minh vào cậu vội vàng đặt điện thoại xuống, nở nụ cười, Minh cảm thấy dầu óc mình dễ chịu ngay khi thấy nụ cười của Phi.
-Sao nằm ở đó? Sao không về phòng mình mà nằm kìa!-Quốc Minh thấy lạ khi anh nằm trên giường cùng cậu.
-Là em kiu anh Long đêm nay ở lại đây với em đó. Em ngủ một mình không được!
-Nghe rõ chưa!!!-Long đắc ý nhìn Minh cười.
-Nếu vậy thì thôi, còn em nữa đi ngủ đi cũng gần 11h rồi.-Minh ngồi xuống cạnh giường.
-Còn sớm mà bình thường đến 11h30 em mới ngủ.- cậu chu mỏ nói.
-Đó là bình thường, còn bây giờ em đang bị thương, nghe lời anh ngủ đi.
-Phải rồi đó ngủ đi em.-Long tiếp lời Minh.
-Nếu vậy thì em ngủ.-Phi miễn cưỡng nằm xuống giường, đeo tai nghe vào, để lời ca dìu mình vào mộng.
Cả Long và Minh ngồi ngắm cậu từ từ chìm vào mộng đẹp, vẻ mặt cậu lúc này trông rất hồn nhiên, rất ngây thơ. Miệng Phi lầm bầm gì đó, tay giữ chặt tay của Long, rồi đột nhiên cắn một cái, làm cho Long không kịp phản ứng, muốn la lên cũng không dám la. Đến lúc này thì Quốc Minh mới hiểu được câu hỏi của Phi hỏi mình, hôm ngủ lại nhà Phi một đêm. Phi cắn chặt tay Long một hồi mới bỏ ra, anh định xuống giường ngồi nhưng bị Phi giữ chặt, nên anh đành nằm lại cạnh cậu. Hiện một tay Phi thì giữ lấy tay Long, đầu ngả vào ngực anh, còn tay kia thì được Minh ngồi cạnh giường nắm lấy, Minh gục đầu lên giường bệnh mà ngủ thiếp đi.
Thuộc truyện: Yêu anh nha – by Song Tử
- Yêu anh nha - Chap 2
- Yêu anh nha - Chap 3
- Yêu anh nha - Chap 4: Đi chơi chung
- Truyện gay: Yêu anh nha - Chap 5: Người lạ mặt
- Yêu anh nha - Chap 6: Bị từ chối
- Yêu anh nha - Chap 7: Quá khứ
- Yêu anh nha - Chap 8: Quyết Định
- Yêu anh nha - Chap 9: Không Muốn Em Bị Tổn Thương
- Yêu anh nha - Chap 10: Nụ hôn đặc biệt
- Yêu anh nha - Chap 11: Buổi tối đáng nhớ
- Yêu anh nha - Chap 12: Đối mặt tình địch
- Yêu anh nha - Chap 13: Khi Phi nổi giận
- Yêu anh nha - Chap 14: Lần đầu tiên
- Yêu anh nha - Chap 15: Dấu Vết Lạ Trên Cổ Phi
- Yêu anh nha - Chap 16: Sắp có chuyện rồi
- Yêu anh nha - Chap 17: Tôi sẽ bảo vệ Phi
- Yêu anh nha - Chap 18: Phòng bệnh hạnh phúc
- Yêu anh nha - Chap 19: Có lộc ăn
- Yêu anh nha - Chap 20: Con Yêu Phi
- Yêu anh nha - Chap 21: Thuộc về em
- Yêu anh nha - Chap 22: Một thuở yêu người
- Yêu anh nha - Chap 23: Người đi trong ngõ tối
- Yêu Anh Nha - Chap 24: Tình Nhân Của Ba
- Yêu anh nha - Chap 25: Chỉ tại mình nghỉ nhiều
- Yêu anh nha - Chap 26: Đã là quá khứ
VanMen says
Hết r hả bùn vậy. Đang độc hay mà.
bí mật! says
tg ơi viết tiếp ik hay quá!!!!!