Truyện gay: Yêu anh nha – Chap 20: Con Yêu Phi
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Sáng hôm sau, Long đến chở Phi đi học như mọi khi, lần này hai người tới lớp sớm hơn Chiêu Dương. Hai người tới lớp sớm quá, không có gì làm nên Phi nằm ườn người ra gối đầu trên đùi của anh. Anh chăm chú nhìn nét mặt cậu lúc này.
-Em đang coi gì vậy?
-Anh còn phải hỏi, em ngoài cải lương ra thì em biết coi gì nữa đâu!
-Không ngờ nha…
-Không ngờ gì chứ? Không phải anh biết em thích em coi cải lương lâu rồi sao?
-Không phải chuyện đó, anh không ngờ là lúc coi cải lương mặt em cũng đáng yêu đến vậy.
-Anh này…
Long cuối xuống, tiến đến môi cậu, anh bắt đầu gặm nhấm môi cậu, Phi cũng đáp trả lại nụ hôn đó một cách nồng nhiệt. “Từ khi nào mà em hôn điêu luyện như vậy?”Phi kéo đầu anh xuống tiếp tục hôn.
-E hèm…đây là cái lớp học nha!-giọng nói làm cho hai người lập tức buông nhau ra.
-Em chào cô.-là cô giáo chủ nhiệm, sự xuất hiện làm cho Phi ấp úng.-thực…thực sự…thì…em…với…Long…đang…đang…
-Hai đứa em đang quen nhau.-Long nói.
-Cô biết.-vốn dĩ chuyện của hai người, giáo viên nào dạy lớp này đều biết.-Và cô cũng không cấm chuyện của hai đứa.
-Cô nói thiệt…-Mặt cậu hớn hở.
-Nhưng cũng không phải cô ủng hộ hoàn toàn, hai đứa nên nhớ mình còn là học sinh, không được có những hành động cũng như cử chỉ quá mức cho phép.
-Dạ…-Phi cười nói.
-Sao rồi? Vết thương sao rồi em.-cô chủ nhiệm xoa đầu Phi hỏi.
-Dạ bác sĩ nói là cuối tuần này có thể cắt chỉ.
-Ừm, em nhớ là cần kiêng một số thứ nghe hog, nếu không thì sẽ để lại sẹo đó.
-Dạ….dù gì thì cũng để lại sẹo mà cô.-Phi chợt buồn.
-Thôi không sao đâu, đàn ông con trai có vết sẹo thì thêm nam tính chứ có gì đâu.-cô chợt nhận ra điều gì đó.
-Dạ.
-Thôi cô đi đây, chủ yếu cô ghé qua là để xem em thế nào rồi thôi.-cô lấy trong giỏ xách ra một tờ giấy đưa cho Long.-Long nè, đây là danh sách học thể dục tự chọn, có môn bơi, võ với lại aerobic, những môn này sẽ lấy điểm vào cột thể dục của học kỳ hai này, một lát em hỏi lớp bạn nào học môn nào thì đánh dấu vô rồi đem xuống phòng giáo viên đưa cho cô.
-Dạ.
-Phi em định học môn nào?
-Có lẽ là bơi!
-Sao vậy? Sao không là môn khác?
-Bởi cả ba môn này em đều đã học qua, và em thấy là bơi là môn em thích nhất.
-À há.
-Nhưng mà…em không biết sẽ ra sao nếu như có thêm vết sẹo này.-Phi đã tốn không ít công sức để có được cơ thể đẹp đẽ hoàn mỹ như ngày hôm nay nên cậu rất đau lòng khi phải tiếp nhận một sự thật là cơ thể mình lại có thêm một vết sẹo như thế
-Không sao đâu! Chuyện này không ảnh hưởng gì đâu!-Long cố an ủi cậu đã rơm rớm nước mắt.
-Ê, thằng kia, ai cho mày làm Phi của tao khóc.-Chiêu Dương vào đến lớp, liền vỗ mạnh vào vai Long.
-Ai da, đau, con này, không biết thì đừng có đánh người kiểu đó chứ, Phi nghĩ là vết thương sau khi lành sẽ để lại sẹo kia kìa, không lo khuyên mà còn đi đánh người lung tung.
-Thôi mà Phi, mày cứ nghĩ lung tung, thành sẹo thì sao chứ, cuộc đời sau này của mày có thằng Long rồi còn gì, sợ không có người lấy hả.
-Con này nói đi đâu vậy, còn anh nữa em khóc đâu mà khóc. Em chỉ là thương tiếc cho cơ thể quý hơn ngọc ngà của mình thôi.-cậu cố gắng nặn ra nụ cười.
Ngày hôm đó, mọi chuyện trôi qua rất suôn sẻ, suôn sẻ đến lạ lùng. Cái lớp mà bình thường quậy như giặc, lại không khiến cậu tốn chút hơi sức phải la “im lặng”. Hôm nay, ông Khánh đi công tác về, thấy con trai đi học về, ông lo lắng hỏi han đủ các kiểu, cũng giống như những người cha bình thường lo lắng cho con mình. Mặc dù ông Khánh không thích nét vẻ quá yếu đuối của Phi nhưng dù gì cậu cũng là con. Mà đã là con thì cha mẹ nào lại nỡ nhìn con mình đau đớn. Bây giờ, chúng ta qua bên nhà của Quốc Minh, lúc này Minh đang ở trong phòng, khóa trái cửa, nằm trên chiếc giường King size.
-Ưm….hừ….a….-những êm thanh rên rỉ, bàn tay vuốt ve thứ đã dựng đứng phía bên dưới.-Phi…a…hà…ưm….
Tiếng thở ngày gấp gáp, động tác ngày càng nhanh, những hình ảnh của Phi hiện ra trong đầu Minh mỗi lúc một nhiều. Trên cơ thể rắn rỏi của Minh bóng loáng một lớp mồ hôi, ” A….a…”rồi một dòng dịch trắng bắn ra, hòa với từng giọt mồ hôi tạo nên một khung cảnh khá là đặc sắc. Quốc Minh dùng quần lót của Phi lau đi những vết tích trên cơ thể, đây không phải lần đầu tiên Minh tự an ủi mình với quần lót Phi, nhưng mỗi lần làm cảm xúc đều không giảm đi thậm chí còn tăng lên. Kể từ khi lấy được quần của cậu, dường như ngày nào Minh cũng sử dụng nó để phục vụ cho mục đích cá nhân.”Đến khi nào thì em mới chịu thuộc về anh đây hả Phi?!” Minh nhìn cái quần đã thấm đẫm tinh dịch”Cũng đã đến lúc trả mày về với chủ của mày rồi” Quốc Minh đứng đậy đi vào phòng tắm, tắm sạch sẽ, vừa tắm ra thì có tiếng gõ cửa phòng “Cốc…cốc…”
-Ai đó?-Minh từ trong phòng tắm bước ra, chỉ quấn một cái khăn tắm ngang eo.
-Chị đây.-là tiếng của Khiết Linh.
-Vào đi.
-Á…thằng này không mặc đồ mà kêu tao vô làm gì!!-vừa mở vào thấy Minh không mặc đồ liền bật ngược trở ra.
-Chị này, có phải xa lạ gì đâu, dù sao thì em cũng có quấn khăn mà!-Quốc Minh mở tủ tìm đại cái quần mặc vào.
-Mặc đồ vào ngay, dù sao thì chị mày cũng còn con gái đó.
-Rồi vào đi.-Khiết Linh đi vào nhưng mà lấy tay che mắt, chỉ để hi hí.-Mặc đồ rồi, cứ thích làm quá lên.
-Mai mốt làm ơn mặc đồ đầy đủ rồi mới kêu người khác vô nha.
-Mệt chị quá. Nhưng mà chị kiếm em chi vậy?
-Ờ ha….tao kiếm mày chi vậy ta….À nhớ rồi.-Khiết Linh nhớ ra chuyện cần nói.
-Chuyện gì?
-Tao muốn hỏi tại sao mày quậy anh Phong?
-Anh Phong! Chị nói làm em nổi da gà! Làm như là chị lấy nó rồi không bằng!
-Chuyện của tao, không cần mày quan tâm. Tao chỉ muốn biết tại sao mày lại phá địa bàng của ảnh?
-Chị thừa biết mà còn hỏi. Chuyện chị gây ra, đáng lý người chịu là chị nhưng chỉ tiếc một điều chị là chị hai của tôi, chứ không người bị phá là chị chứ không phải nó đâu.
-Mày…mày…, vì thằng đó mà nói chuyện với chị mày như vậy đó hả?
-Tôi đã nói là tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ em ấy, chị đừng mong làm hại được Phi.
-Mày càng nói càng làm tao căm ghét thằng đó thôi. Tao chỉ tiếc là hai thằng tao sai đi xử lý nó, không làm nó biến mất khỏi thế gian này thôi. Đúng là vô dụng.
-Chị câm miệng cho tôi, biến ra khỏi phòng tôi ngay.
-Mày nên nhớ tao là chị của mày đó, vì một đứa như thằng Phi mà mày nói chuyện với tao như vậy đó hả!
-Vì tôi còn xem chị là chị của tôi nên tôi mới nói chuyện, chứ nếu không thì tôi đã đạp chị ra khỏi phòng nãy giời rồi.
-Mày….được lắm….mày có giỏi thì cứ theo mà canh chừng thằng đó đi.
Khiết Linh vừa bước ra khỏi phòng, Minh lập tức đóng cửa phòng lại “Rầm”, Linh đứng trước phòng âm thầm mưu tính “Phải tự ra tay mới được!”
Ngày hôm sau, mọi chuyện đều diễn ra rất bình thường, tưởng chừng như không có gì xảy ra. Nhưng…. hôm nay cậu lại không chịu xuống sân, đòi ở trên hành lang. Hành lang này bình thường đều rất đông người nhưng lúc này lại không có một bóng người, tuy nhiên điều này lại không làm cho cậu bận tâm, có lẽ là bởi Phi thích cái sự thanh tịnh này.
-Anh xuống dưới mua nước lên cho em nha.-Long ôm eo Phi nói.
-Lẹ lên nha anh!-cậu hôn lên má anh.
Nơi này khá là cao, nếu là một người sợ độ cao chắc chắn là đã chóng mặt từ nãy giờ nhưng cậu thích đứng ở đây, thích cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống. Hôm nay trời không có nắng, gió lại rất mát, đột nhiên cậu nghe tiếng bước chân, nghĩ là anh muốn hù mình, nên vội vàng quay lại thì.
-Á….-cậu bị người ta xô xuống lầu, nhưng may là bám được một tay vào lang can.
-Mày chết đi!!-là Khiết Linh, cô tháo từng ngón tay đang cố bám víu vào lang can.
-Chị Linh….-Quốc Minh hét lên, cũng là lúc Linh tháo được ngón tay cuối cùng của cậu, rồi bỏ chạy.
-Phi….-Minh chạy đến kịp thời nắm lấy tay cậu.-Giữ chặt tay anh.-Minh cố gắng kéo cậu lên.
-Phi…-anh từ dưới sân ngó lên thấy cậu lơ lửng vội vàng chạy lên, phụ Minh kéo Phi lên.
Hai người hì hục kéo Phi lên, không hiểu tại sao, một người bình thường nhìn thì nghĩ không nặng bao nhiêu, nhưng đụng chuyện mới thấy, nặng như heo. Vừa kéo lên được, cậu lập tức òa khóc, gục vào lòng anh khóc nức nở, còn tay thì giữ chặt lấy tay Quốc Minh. Hai người nhìn nhau rồi nhìn Phi không biết phải nói gì. Suốt hai tiết học còn lại, Phi cứ như người mất hồn, lúc nào cũng lo sợ, mãi đến mấy ngày sau mới lấy được bình tĩnh. Nhưng để Phi lấy lại được cái thần thái thường ngày, thì mọi người đã tốn không ít công sức dỗ dành. Bữa nay là ngày cậu đi cắt chỉ, cậu hỏi thì bác sĩ nói là vết thương lành rồi nhưng sẽ để lại sẹo, bà Ngọc nói con mình không cần lo dù gì thì vết sẹo này cũng bị áo che lại không sao hết. Tuy nghe lời mẹ nhưng thực sự thì Phi cũng không vui lắm, dù sao thì cậu cũng đã đăng ký thể dục tự chọn là bơi, tới lúc đó để người ta thấy trên bụng mình có cả một vết sẹo lớn như vậy, nghĩ tới đúng là có chút tự ti.
-Alo, Phi hả? Qua nhà anh chơi chút đi.-Long gọi điện thoại cho cậu.
-Chi vậy? Em làm biếng đi quá hà.-cậu nằm trên giường than vãn.
-Qua đi, mẹ anh kiu anh gọi em qua chơi, sẵn qua đây nếm thử tài nấu ăn của mẹ anh luôn.
-Có ăn hả! Vậy đợi chút em qua liền.-nghe tới chữ ăn cậu liền cúp máy, đứng dậy thay đồ, xin phép mẹ qua nhà Long chơi.
Qua tới nhà anh, Phi bấm chuông, liền thấy anh lon ton chạy ra mở cửa. Long ôm chầm lấy cậu, thì bị cậu đẩy ra “mẹ anh thấy bây giờ”, anh liền xụ mặt xuống “nhưng mà anh nhớ em quá hà!” Phi mặc kệ anh, bỏ đi vào nhà.
-Thưa cô con mới qua.-Phi đi thẳng vào bếp.
-Mới tới đó hả Phi.
-Cô nấu món gì mà thơm quá vậy cô?
-Cô đang kho thịt, thịt kho hột vịt đó.
-Ủa… cô tính nấu thêm canh chua hả cô?-Phi thấy nguyên liệu nấu canh để gần bồn nước.-mà cô tính nấu canh chua gì vậy cô?
-À, canh chua cá bông lau. Long nó thích ăn canh chua có bông lau lắm đó.
-Ý, con thích ăn cá này lắm luôn á! Nhưng mà cá đâu rồi cô?-Phi ngó tới ngó lui không thấy con cá đâu.
-Thôi chết, cô để quên cá ngoài chợ rồi. Con canh dùm cô nồi thịt nha, cô chạy ù ra chợ lấy cá rồi về liền.
Nói xong rồi bà Mai lật đật chạy ra chợ, để lại nhà cho hai người. Hay nói đúng hơn là để cho Long lợi dụng cơ hội nhà chỉ có hai người, anh liền rón rén rón rén đi nhẹ vào bếp, thấy cậu đang chăm chú rửa sạch rau củ đợi cá về là đem lên nấu thôi.
-Vợ à…-Long từ phía sau luồn tay ôm lấy eo cậu.
-Ấy, anh à, làm gì vậy? Anh có biết nhà bếp là một nơi nguy hiểm, nếu như lúc nãy em không phải đang rửa rau, mà là đang cầm dao cắt cái gì đó thì sao!-Phi bị anh làm giật mình liền la mắng.
-Tại vì anh nhớ vợ quá thôi. Tại vì em không thấy thôi, bộ dạng lúc em chăm chú làm bếp quả thực giống như người vợ “damdang” vậy đó!
-Nè, chữ “damdang” của anh là nghĩa gì đây?
-Là gì thì tùy vào suy nghĩ của em thôi.
-Ưm…anh…anh làm gì…gì vậy…ưm…bỏ tay anh ra khỏi người em ngay.-tay anh luồn vào áo cậu, vuốt ve hai đầu vú của cậu.
-Nếu như em nói nhà bếp là một nơi nguy hiểm thì em không biết nhà bếp cũng là một nơi thú vị cho những cuộc làm tình đó.-hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cậu, anh hôn vào cổ, lưu lại đó những vết đỏ mà cậu không muốn người khác nhìn thấy
-Anh…anh dừng…dừng lại ngay cho..cho em…-những lời nói của cậu càng làm anh hưng phấn.- đồ vô lại nhà anh… đừng mà… đừng… sẽ lưu lại dấu đó…đừng mà… sẽ bị người khác thấy….
-Thì cứ để cho người ta thấy, sợ gì chứ.
-Long à, mở cửa cho mẹ coi Long.-tiếng của bà Mai ngoài cửa nói vọng vào.
-May cho em là mẹ về sớm đó, nếu không em chết với anh.-Long buông cậu ra, nuối tiếc đi ra mở cửa.- Mẹ bị sao vậy?
-Lúc nãy, mẹ băng qua đường có thằng kia nó vượt đèn đỏ quẹt trúng mẹ, hên là con cá còn nguyên không sao hết.-mặc dù chân đi khó khăn nhưng bà Mai vẫn còn lo cho con cá mà con mình thích ăn. Trong lúc đó, Long cảm thấy tình yêu thương dành cho mẹ mình dâng trào một cách mãnh liệt, khiến Long chỉ muốn ôm mẹ mà òa khóc một đứa con nít.
-Để con xách cho cô.-từ dưới bếp Phi chạy lên phụ anh đỡ bà Mai vào nhà.
-Để mẹ xuống bếp nấu cho xong bữa ăn hôm nay.-vào nhà ngồi nghỉ được một chút, bà Mai định đứng dậy đi xuống bếp, nhưng chỉ bước được vài bước thì khụy xuống.
-Mẹ…-Long thấy mẹ mình như vậy vội chạy tới đỡ.
-Cô ơi, bữa cơm hôm nay để con nấu cho!-Phi nói.
-Thôi, mời con qua ăn cơm mà bắt con xuống bếp nấu thì kỳ lắm.
-Không sao đâu cô ở nhà con cũng hay phụ mẹ nấu cơm mà.
-Nếu vậy thì phiền con quá, cảm ơn con trước.
Phi vào bếp, trổ hết tài nghệ bếp núc được mẹ truyền cho từ bấy lâu nay, Phi hoàn thành hết tất cả những gì còn lại mà bà Mai làm chưa xong, cậu còn nấu thêm nồi canh, trong lúc cắt cà chua thì lỡ phạm trúng tay, chảy máu. Cậu la lên, làm anh lo lắng chạy xuống xuống bếp, rồi chạy lăng xăng kiếm băng cá nhân cho cậu, tất cả những cử chỉ hành động của hai người đều bị bà Mai thấy hết.
-Cơm xong rồi, mời cô với Long ăn cơm.-cậu nấu xong mọi thứ, dọn lên mâm, bưng tới bàn ăn.
-Chà nhìn ngon quá ta.-bà Mai nói.
-Không những nhìn ngon đâu mẹ, ăn cũng ngon lắm đó mẹ.
-Mời cô với Long ăn cơm.-cậu bới cơm cho từng người.
-Ngon lắm, rất vừa miệng, mẹ con đúng là khéo dạy.-bà Mai húp thử muỗng canh.
-Thấy chưa, con nói rồi mà!
Suốt buổi ăn, bà Mai thấy Long gắp đồ ăn vào chén Phi còn nhiều hơn gắp cho mẹ nó. Còn cậu thì dường như cảm nhận được ánh mắt của bà Mai, nên Phi cứ cũng cố hạn chế những hành động thân mật với anh nhất có thể, cậu cũng gắp đồ ăn vào chén bà Mai. Ăn xong, Long phụ cậu dọn chén dĩa xuống bếp, Phi muốn rửa chén nhưng mà bà Mai không cho, nói là tránh để vết thương lúc nãy bị nhiễm trùng. Hai người, lên phòng anh ngồi nói chuyện.
-Chà phòng anh rộng quá ha, còn có giường King size nữa.-cậu ngồi trên giường nhún lên nhún xuống.
-Cũng như phòng em thôi chứ có gì đâu.
-Ai nói, phòng em nhỏ hơn phòng anh chứ bộ, với lại giường nhà em đâu có rộng bằng giường này.-nói rồi Phi nằm ra giường.
-Giường này có thể làm nhiều thứ lắm đó.-Long nằm lên người cậu, cố định hai tay cậu trên đầu.
-Anh có tin em lên gối một cái là anh chết liền hong!-chân cậu đang để giữ hai chân của anh.
-Hi hi, em không nỡ làm tổn thương chồng em đâu phải không!!!
-Ngồi dậy.-Phi xô anh ra khỏi người mình.
-Hi hi, Phi, lên sân thượng nhà anh chơi không? Giờ này lên đó mát lắm đó.
-Cũng được, đi, dẫn em đi.
Phi lon ton đi theo anh lên sân thượng, trên sân thượng nhà Long có cả hồ bơi, cậu liền lao tới nghịch nước, trông không khác gì một đứa con nít.
-Sao? Thích không?
-Thích lắm, tiếc là em không mang theo đồ bơi, chứ không thì em đã phóng xuống nước rồi.-cậu bỉu môi tiếc nuối.
-Thì ngày mai em qua đây đi, mang theo đồ bơi luôn.
-Được đó!!!-cậu cười, nụ cười không có mưu toan gì.-Ý từ đây có thể nhìn thấy nhà em nè.
-Phải rồi.-chắc là do ám ảnh lần suýt té từ trên cao xuống nên khi đứng trên cao nhìn xuống thì đầu óc cậu choáng váng.-Phi…Phi…em sao vậy?
-Không sao đâu, chỉ là hơi chóng mặt chút thôi-Thấy Phi lảo đảo bước chân, anh liền vòng tay qua eo đỡ lấy cậu. Không may là ngay lúc đó bà Mai vừa bước lên sân thượng, bắt gặp ngay cảnh tượng, con trai mình ôm lấy một đứa con trai khác.
-Cô…-Phi thấy bà Mai liền thoát khỏi vòng tay của anh.
-Ờ…ờ…có chuyện gì vậy hai đứa…sao mà….-bà Mai không biết phải nói gì lúc này.
-Dạ, cô đừng hiểu lầm, chỉ là Long thấy có đứng không vững nên Long mới tới đỡ thôi.-Phi thấy được từ trong ánh mắt của bà Mai điều gì đó nên vội vàng giải thích.-Thôi, cũng trễ rồi, thưa cô con về.
-Ờ con về.
-Để Long tiễn Phi ra cửa.
-Long…mẹ có chuyện muốn nói với con. Phi phiền con đóng cửa dùm cô nha.
-Dạ không sao đâu cô.
Đứng trên cao nhìn xuống, đợi đến khi Phi ra tới cửa rồi bà Mai mới yên tâm nói chuyện với con mình.
-Long! Mẹ hỏi con, con với Phi là mối quan hệ gì?
-Thì là bạn thân, mẹ hỏi kì vậy!
-Mẹ muốn con nói thiệt cho mẹ biết, có phải con với Phi có mối quan hệ không bình thường hay không!?
-Mẹ…mẹ nói không bình thường là sao? Phải con đang hẹn hò với Phi.
-Con còn dám nói như vậy với mẹ nữa hay sao?
-Có gì đâu mà không nói được chứ mẹ, con yêu Phi mà.
-Con nên biết hai đứa đều là con trai, sao lại có thể quen nhau được kia chứ, mẹ thiệt không hiểu nổi con.-bà Mai nhìn Long ngồi trên xích đu, trả lời từng câu hỏi của mình rất thản nhiên.
-Hai đứa con trai thì sao chứ mẹ, yêu thì làm sao nói được, con cứ nghĩ ngoài Phi ra mẹ là người hiểu con nhất, nhưng tại sao mẹ ngăn cấm tình yêu của con.
-Nhưng còn Thiên Di, con định làm sao? Chuyện của con với Thiên Di con tính làm sao? Mẹ nhắc cho con nhớ con bé nó sẽ về Việt Nam đó!
-Nhưng mẹ ơi con chỉ coi Thiên Di là một người bạn, hoặc cùng lắm là một đứa em gái mà thôi.
-Nhưng con phải nhớ chuyện của hai đứa, đã được hai gia đình sắp xếp hết tất cả rồi.
-Chính vì cuộc sống của con hết bị người này đến người khác sắp đặt, cho nên khi gặp Phi con mới biết cuộc sống này không vô nghĩa. Mẹ có biết suốt bao nhiêu năm qua mọi người cứ nghĩ con là một đứa bé có vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng không cứng cỏi thì làm sao được chứ, họ hàng bên nội đâu có xem mẹ là dâu, đâu có xem con là cháu nội. Từ nhỏ đến lớn phải chịu đủ mọi loại ánh mắt, đủ mọi sự ghẻ lạnh. Họ chỉ xem mẹ là một kẻ giựt chồng người khác, xem con là một đứa dư thừa….mãi cho đến gần đây khi họ biết mình không có con trai để nối dòng thì bọn họ mới bắt đầu xem trọng mẹ con mình được một chút. Đến lúc còn gặp được Phi con mới biết cuộc đời mình không chỉ có một màu đen, con phải đấu tranh giành giật hạnh phúc không chỉ cho bản thân mình mà còn là cho Phi nữa mẹ à.
-Được! Nếu như con không quan tâm đến bên nội thì cũng phải nghĩ đến xã hội chứ! Con có chịu được những lời dị nghị của mọi người, những ánh mắt xem hai đứa như những kẻ bệnh hoạn không!
-Mẹ cần quan tâm thiên hạ làm gì, họ đâu có nuôi mình ngày nào! Người con cần nhất là mẹ, là mẹ, mẹ à… chỉ cần mẹ hiểu và chấp nhận chuyện của con và Phi thì con không cần quan tâm người ngoài nghĩ gì cả.-Long bước đến quỳ dưới chân mẹ mình.
-Mẹ cần suy nghĩ, con về phòng học bài đi.
-Dạ, thưa mẹ con đi.
Bà Mai ngồi một mình trên sân thượng, suy nghĩ về những điều Long nói, nghĩ đến những gì mà con mình đã chịu đựng. Gió…gió thổi lồng lộng…như muốn thổi bay đi tất cả, thổi bay những đau khổ của một người vợ có chồng như không, của một người mẹ một mình nuôi con, của một người phụ nữ đứng trước những suy nghĩ khó khăn. Gió như muốn cuốn bay đi những định kiến của xã hội.
—————-
Thuộc truyện: Yêu anh nha – by Song Tử
- Yêu anh nha - Chap 2
- Yêu anh nha - Chap 3
- Yêu anh nha - Chap 4: Đi chơi chung
- Truyện gay: Yêu anh nha - Chap 5: Người lạ mặt
- Yêu anh nha - Chap 6: Bị từ chối
- Yêu anh nha - Chap 7: Quá khứ
- Yêu anh nha - Chap 8: Quyết Định
- Yêu anh nha - Chap 9: Không Muốn Em Bị Tổn Thương
- Yêu anh nha - Chap 10: Nụ hôn đặc biệt
- Yêu anh nha - Chap 11: Buổi tối đáng nhớ
- Yêu anh nha - Chap 12: Đối mặt tình địch
- Yêu anh nha - Chap 13: Khi Phi nổi giận
- Yêu anh nha - Chap 14: Lần đầu tiên
- Yêu anh nha - Chap 15: Dấu Vết Lạ Trên Cổ Phi
- Yêu anh nha - Chap 16: Sắp có chuyện rồi
- Yêu anh nha - Chap 17: Tôi sẽ bảo vệ Phi
- Yêu anh nha - Chap 18: Phòng bệnh hạnh phúc
- Yêu anh nha - Chap 19: Có lộc ăn
- Yêu anh nha - Chap 20: Con Yêu Phi
- Yêu anh nha - Chap 21: Thuộc về em
- Yêu anh nha - Chap 22: Một thuở yêu người
- Yêu anh nha - Chap 23: Người đi trong ngõ tối
- Yêu Anh Nha - Chap 24: Tình Nhân Của Ba
- Yêu anh nha - Chap 25: Chỉ tại mình nghỉ nhiều
- Yêu anh nha - Chap 26: Đã là quá khứ
Leave a Reply