Truyện gay: Nhóc à Em Phải Là Của Anh – Chương 6
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
cốc…cốc…cốc
nó nghe tiếng gõ cữa định ra mở nhưng khi ra đến cửa phòng thì hắn đã xuống trước, nó lặng lẽ đi theo
-ai mà giờ này còn đến vậy?
hắn vừa hỏi vừa vặn nắm đấm cữa
cạch…
ả nhào vào ôm hôn hắn tới tấp, bất chấp 2 đôi mắt bất ngờ của nó và hắn
-Tùng à, em nhớ anh quá đi, sao anh về VN mà ko nói cho em vậy
nhỏ bỏ hắn ra nhìn về phía nó
-ai đây anh
hắn sực tỉnh
-à…à. đây là…
hắn chưa nói thì nó đã lên tiếng
-người ở thôi
-ồ…vậy à…anh tìm osin ở đâu ra mà đẹp trai vậy
nhỏ đi lại hướng nó, nó nhìn hắn rồi nhìn phía ả
-đây là…?
-à wên anh chưa giới thiệu, đây là…
-tôi là girl friend của anh Tùng
nó sững người, thì ra anh đã có người yêu, nó chợt có chút gì đó khó diễn tả đang ngự trị trong người nó, cảm giác là gì đây?
-anh Tùng làm gì đớ người vậy, tối nay em ngủ vs anh nha
hắn lắp bắp
-anh…anh…
-anh sao vậy? chẳng phải ở singapore em và anh đều ngủ chung đó sao
XOẢNG….đỗ vỡ, lời ả vừa nói như rạch vào tim nó 1 vệt lớn, lời thứ 2 của ả như đang xát muối vào vết thương đó, nó đứng trân người, ko dám bước đi, nó sợ rằng nó sẽ khụy xuống nếu nó cử động, nó ko muốn anh thấy nó yếu đuối, bất động…
anh Kì đứng ở cầu thang nhìn sự việc diễn ra, anh đã trưởng thành nên anh thừa biết nó nghĩ gì và nó muốn gì, kể cả nó đã yêu con người đối diện như thế nào, anh bước nhẹ xuống giả vờ
-thôi cũng đã khuya rồi, ngủ sớm mai nói, Tường à, anh dìu em về phòng, em đang ko khoẻ.
nó ko còn biết làm gì, mặc cho anh Kì dìu nó, tâm trạng nó rối bời, đầu óc mụ mẫm, mắt nó vẫn mở, đèn nhà vẫn sáng nhưng sao nó thấy trời tối đen, ko ánh sáng, ko có lối thoát cho nó hay tâm hồn nó
….hắn nhìn bóng nó bước lên lầu, hắn đau…
… “anh sẽ giải thích, em phải tin anh”…
hắn chợt cười, nụ cười đắng…
…”mà chắc gì em cần lời giải thích từ 1 người mà em ko yêu”…
TRỜI ĐÊM NAY KHÔNG SAO NHƯ BÁO TRƯỚC TÌNH YÊU NÀY SẼ CÒN NHIỀU TRẮC TRỞ.
sáng….
két…
hắn bước ra từ cửa phòng vs bộ dạng uể oải, chạm mặt anh Kì
-đêm qua em thật sự ngủ vs cô ta?
hắn bối rối
-thật ra…em…em…ko có làm gì vs Tuyết Niệm hết
-nhưng đây là 1 hành động ko thể chấp nhận
-anh 2 à, anh phải hiểu cho em
-anh hiểu cho em nhưng những gì em làm anh không thể thông cảm
-anh….
-thôi đủ rồi
anh Kì thở dài
-anh thật sự thất vọng về em
anh Kì bỏ đi để hắn ở lại chưng hửng, ả bước từ trong phòng ra
-sao vậy anh?
-à à, ko có gì
ả choàng tay từ phía sau ôm hắn, ém mặt vào lưng
-anh ko biết em nhớ anh thế nào đâu, 3 tháng trôi qua vs em như vô tận vậy
nó bước ra để làm điểm tâm sáng, phòng của nó ngang phòng hắn, thấy cảnh tượng trước mắt, nếu ko là người cứng cỏi chắc có lẽ nó đã sụp đổ, ả mặc chiếc áo sơ mi của hắn dài tận gối, còn hắn đang cởi trần mặc chiếc quần bó ngắn để lộ hết phần cơ thể, kể cả phần nhạy cảm
-à…à…tôi xin lỗi, nếu có làm phiền xin bỏ qua
ả lên tiếng
-ko có gì
trong bữa ăn sáng
-VN sao lại có chuyện này, người ở đc ăn chung vs chủ sao?
nó lặng im, dọn phần của nó xuống
-nếu đc thì ngày mai làm ơn dọn xuống kho ở đi, tôi ko muốn mỗi sáng bị làm phiền những phút lãng mạn vs anh Tùng
anh Kì nổi nóng, đứng dậy
-tôi xin nói cho cô rõ, ngôi nhà này của tôi theo mặt pháp lý, giấy tờ tên tôi hẳn hoi, ko phải nhà cô kể cả thằng Tùng…
nhìn qua hắn
-nên cô ko có quyền gì lộng hành ở đây hết, nếu muốn tôi có thể tống cô ra khỏi nhà, hiểu chứ?
ả đứng tròng nhìn anh Kì, quay sang hắn
-anh à, xem anh của anh kìa
hắn đứng dậy
-anh hai à…
-kể cả em, im ngay, nhu nhược
quay sang ả
-để anh em tôi chút ko gian riêng đc ko?
đợi ả đi khuất
-em sao đây?
-anh ko tôn trọng em
-chính em mới ko tôn trọng em, loại người như em là nhu nhược, nếu em ko yêu Tường thì buông tha cho nó đi
-em ko giữ, muốn đi cứ việc…
hắn biết là hắn đã nói hớ, định rút lại nhưng ko còn kịp nữa
anh Kì nhìn hắn bất ngờ
-đc, nếu như em muốn, em giỏi lắm Tùng
anh rút đt gọi cho T.Anh
-T.Anh à? qua đây đi, anh có chuyện muốn nói…nghỉ 1 buổi đc ko?…uhm…có chuyện liên quan nhóc Tường….bữa nay chắc nhóc cũng ko đi học đâu…qua đi anh giải thích sau.
hắn thấy anh dọn vali
-anh định đi đâu?
-ko cần em quan tâm.
-em có quyền đc biết
-anh sẽ dẫn Tường đi đến 1 nơi nào mà ko có dấu chân em
-…
hắn ko nói gì, nhìn lên cầu thang thấy bó lững thững đi xuống đeo 1 chiếc cặp quai xéo, hắn nắm tay nó nhưng anh Kì đã giật tay nó đi, ra đến cổng thì T.Anh vừa tới
-chuyện gì vậy anh?
-dài dòng lắm, lên xe anh kể
3 người lên xe của anh Kì đi mất hút, hắn đứng lặng nhìn theo
…” mình đã sai rồi sao? “…
-rút cuộc là chuyện gì?
-tao ko biết đâu, hỏi anh Kì á
nó nhìn sang anh, anh Kì qua gương chiếu hậu nói vs 2 đứa phía sau
-thật ra mấy ngày nay Tùng nó dẫn con bé người yêu nó về chơi
T.Anh té ngữa
-CÁI GÌ, ÔNG TÙNG ĐÃ CÓ NGƯỜI YÊU?
-uhm, nhưng trước kia thôi, còn bây giờ anh ko biết, gọi là dẫn chứ thật ra con bé tự tìm về
-rồi sao?
-nó có những cử chỉ ko đẹp vs nhóc Tường
-điển hình?
-nó đuổi nhóc xuống nhà kho, ko cho ăn chung bàn, ôm ấp thằng Tùng trước mặt nhóc
-CÁI GÌ? ANH ĐỂ YÊN À? ANH EM CÁC ANH ….
nó lên tiếng can
-thôi đừng trách anh Kì, sáng nay ảnh đã cho ả bài học rồi
anh Kì phân bua
-anh nào có để yên…hôm nay anh sẽ chở nhóc và em ra biển, rũ bỏ mấy ngày qua nha.
-tao ko để yên đâu. tao gọi cho kon Mai
T.Anh nhấc đt lên
…alo…ừ, tao đây,… tao nói cho mày nghe tin này….uhm. .tin xấu….sao?…có mấy đứa lớp mình ở đó à?, oke, vậy cũng tốt….nghe đây…uhm…thật ra thì…ông Tùng đã có người yêu rồi…..tao ko nói về vấn đề mất thì bỏ mà là mấy ngày qua nhỏ đó đài đọa thằng Tường…ông Tùng hả? nếu tao biết vậy sáng tao đã xé xác từ lâu rồi …tao hiền chứ đâu phải ngu mà chịu để người ta ức hiếp người mình….uhm….tùy mày đó…nghe nói là con của chủ tịch Dương…uhm.. tùy mày thôi….tao cúp đây…
T.Anh vừa nói xong thì nó đặt tay lên vai của T.Anh kèm nụ cười nữa miệng bí ẩn đặc trưng
-tao sẽ lại là tao thôi, đừng vội vàng, cứ chầm chậm, sẽ ổn thỏa…hừ
mắt nó hướng về trước tia nhìn sắc hơn dao, xe ko bật máy lạnh nhưng 2 người ngồi chung có cảm giác nhiệt độ đã xuống mức âm, ko ai dám hó hé gì, chỉ lâu lâu lại nhìn trộm khuôn mặt nó lúc này rồi rùng mình ớn lạnh…
-tao đã nói rồi, đứa nào dám động em kết nghĩa tao là tao cho đứa đó vào nắp trượt ngay
-nó là con của chủ tịch Dương đó
-thây kệ mẹ nó, tao sẽ cho nó ” tịch ” luôn … còn thằng Tùng, chưa xong vs tao đâu. dám lừa dối tình cảm Út Tường à?….2 đứa mày hãy đợi đó, sẽ đc nếm trải thôi…
chiếc xe thắng trước cổng, nó bước xuống vs bộ dạng cực tươi tắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh Kì và T.Anh nhìn nó mà vui, tự nghĩ chắc nó đã nghỉ thông suốt, đến bậc cửa lớn, hắn bước ra hầm hầm
-từ sáng giờ đi đâu
-chơi
-tại sao ko nói cho anh biết
-để làm gì, vs lại anh lấy quyền gì mà hỏi em
nó bỏ đi vào, hắn nổi nóng
-tôi lấy quyền là chủ của cậu, hỏi cậu, từ sáng giờ đi đâu, làm gì, sao bây giờ mới về, cậu muốn lánh việc à
nó khựng lại 1 lúc lâu rồi ko trả lời mà đi thẳng lên lầu
rầm…cánh cửa khép lại, lúc này nó bắt đầu khụy xuống, có gì đó ướt và mặn lăn dài trên mặt nó, nước mắt ư?, từ trước đến giờ nó nào biết khóc là gì, ngay cả lúc khó khăn nhất cơ mà, vậy tại sao bây giờ lại rơi thứ gọi là nước mắt, nó cười, nụ cười chua chát hiện lên sau dòng nước mắt
…” hừ… thì ra từ trước đến giờ anh luôn coi em là người ở, 1 thằng ô sin ko hơn ko kém, vậy tại sao? tại sao anh cho em cảm giác ấm áp làm gì để rồi khi lấy đi lại lạnh hơn gấp ngàn lần sự ấm áp từng có, anh là vậy sao?, thì ra từ trước tới nay em đã lầm, em tưởng anh có tình cảm vs em dù là chút ích…nhưng…ko…anh ko có….anh ko có…em ghét anh…Tùng à….em ghét anh….em hận anh….em sẽ sống khác…bộ lông nhím xù xì gai góc mà em mang trên mình để chống chọi cuộc đời bạc bẽo này chính anh đã tháo nó xuống, trả lại con người thật của em, em tưởng rằng như vậy đã có 1 chút ánh nắng lọt vào cuộc đời này nhưng ko…chính anh lại là người bắt em mang nó 1 lần nữa và lần này…nó sẽ sắc bén hơn xưa….anh lạnh vs em nghìn lần thì em sẽ bén gấp vạn lần …sẽ ko còn ai có thể để em đau nữa, anh là người thứ 1 làm em đau trong tình yêu, lần đầu yêu với em thật hãi hùng, là lần đầu cũng là lần cuối anh nhé, khi bước ra khỏi căn phòng này có thể em sẽ đánh mất em của ngày hôm qua, 1 thằng khờ dại nhưng như thế chẳng tốt hơn sao?….anh à…EM SẼ SỐNG KHÁC…”
nó quẹt vội nước mắt rồi bước ra ngoài, cạch….cửa phòng đóng lại, bỏ lại sau lưng 1 tâm hồn bị tổn thương, hiền lành để đến vs kon người mới để chống chọi vs giông bão. liệu nó có vượt qua chông gai của cuộc đời?
TOBECONTINED…
nó đi xuống lầu để nấu cơm, hắn đang ngồi xem tivi vs ả trên sôpa có vẻ chẳng quan tâm cho lắm việc nó đang làm, nó bước xuống nhặt rau, xắt thịt, nấu cơm, ả từ trên đi xuống
-chà, có vẻ chăm chỉ nhỉ
-ko có gì, việc phải làm thôi
ả bước tới nắm tay nó giật ngược lại
-tao nói cho mày biết, tao đã biết tất cả ý đồ của mày rồi, mày định quyến rũ anh Tùng chứ gì, hừ…loại nghèo mạt rệp như mày thì có cửa sao? chắc mẹ mày không dạy mày rằng quyến rũ đàn ông của người khác thì phải trả giá đắt thế nào đâu. hay là…mày giống kon gái mẹ của mày…chuyên đi quyến rũ…
BỐP…BỐP…ả chưa nói hết câu đã nhận 2 cái tát như trời giáng của nó làm ả cắm đầu xuống nền gạch, khinh khỉnh nó hỏi
-vậy kon gái mẹ của mày có dạy xuất phạm người khác còn trả cái giá đắt hơn ko?
ả nổi máu
-thằng chó mày dám chữi tao?
-chữi mày thì sao, mày mà là tiểu thư nhà họ Dương à, nói chuyện thô lỗ như hạng gái điếm ngoài đường vậy, bên đó mày có học hay đi đứng đường hả
vừa nói nó vừa phun nước bọt ra vẻ coi thường, bây giờ ả đã thật sự điên tiết, ả đứng dậy, nhào lên đạp vào người nó làm nó lảo đảo
-con quỷ cái mày dám đánh tao.
nó chụp đc cái chảo gần đó, liền ngay lập tức đã bay vào mặt ả. ả choáng váng, rờ lên mũi
-trờ…trời ơi…ra máu rồi…mày dám làm tao đổ máu …từ nhỏ đến giờ ba mẹ tao còn chưa làm rụng 1 cọng tóc của tao…vậy mà mày…mày…dám…
-tại vì vậy mà mày mất dạy thế đấy, coi trời = vung., ko coi ai ra gì, ổng bã ko dạy mày thì coi như đây là hình phạt vậy
ả ta ko nói gì nhào đến nắm đầu nó, nó lắc cổ qua, ả nắm ko trúng, nó lập tức vớ 1 nắm tóc của ả, bây giờ cả 2 đều nắm đc nhau, cả 2 đánh nhau túi bụi…hắn đang xem tivi nghe tiếng động chạy xuống thấy vậy liền chạy đến can ngăn nhưng chưa kịp ngăn thì đã lãnh trọn 2 đạp của 2 đứa, hắn la lên
-CÓ THÔI ĐI KHÔNG?, CÁC NGƯỜI ĐỊNH PHÁ NHÀ TÔI ĐẤY À?
hắn lôi ả ra trước, nó hét lên
-NẾU CÓ THỜI GIỜ RẢNH ANH HÃY XÍCH CON CHÓ ĐIÊN NÀY LẠI HAY CHO NÓ VÀO CHUỒNG ĐI, NÓ CHẠY LUNG TUNG RỒI CẮN TÔI THẾ NÀY ĐÂY.
-chó con mẹ mày. thằng khốn nạn
———————-
Thuộc truyện: Nhóc à Em Phải Là Của Anh
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 2
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 3
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 4
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 5
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 6
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 7
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 8
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 9
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 10
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 11
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 12
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 13
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 14
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 15
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 16
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 17
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 18
- Nhóc à Em Phải Là Của Anh - Chương 19
Leave a Reply