Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay: Anh Em Rể. Tác giả: Hoàng Nguyên. Đơn giản, tôi là gay, một người đồng tính. Bạn không thắc mắc nữa nhé. Tôi yêu một người con trai hơn tôi ba tuổi. Cậu trai đó cũng yêu tôi. Chúng tôi là một cặp tình nhân yêu nhau. Rồi người yêu tôi lấy vợ, không ai khác anh ta lấy em gái tôi. Và bây giờ tôi là anh vợ của anh ta.”
– Bạn hãy đọc câu chuyện trong cái nhìn bình thường đối với tình dục, không có vấn đề gì có thể là quá quan trọng. Nếu bạn tin nó hiện hữu, vâng, tôi xin chân thành cảm ơn. Còn nếu bạn nghĩ nó chỉ là bịa đặt, vâng, dẫu sao thì đây cũng chỉ là một câu chuyện., “mua vui cũng được một vài trống canh”.
– Có đôi chỗ tôi in nghiêng (thường là sẽ được dự báo bằng các dấu hoa thị – ***). Câu chuyện này được kể trong sự đan xen giữa hồi ức quá khứ hòa vào thực tế. Khi hiện tại xảy ra một sự kiện bất chợt, nhân vật “tôi” sẽ kể lại cho bạn nghe một đoạn trong chuyện tình của anh ta. Cứ như vậy cho đến khi câu chuyện kết thúc, quá khứ được giới hạn lại bởi sự xác định của hiện tại. Vậy, quá khứ sẽ là chữ thường và chữ nghiêng là chuyện hiện tại.
– Và cuối cùng, hãy phản hồi lại cho tôi biết cảm nhận của bạn sau mỗi phân đoạn nhé. Chân thành cảm ơn.
Truyện gay: Anh Em Rể – Chap 1: Hoài Niệm
Tác giả: Hoàng Nguyên
“Sang bác hai bế nào con, mẹ đi lấy sữa cho con nha…”
Em tôi nói rồi đặt đứa bé vào tay tôi. Nó tiếp
“Anh bế bé giúp em tí nhé, em vào lấy sữa cho nó.”
Đây đúng thật là em gái tôi mà. Nó loay hoay và lu bu không dứt. Vừa nói hết câu với tôi, nó lại quay vào “rống” lên hỏi chồng.
“Anh Kha ơi, mua sữa cho con chưa vậy? Gần hết rồi nè.”
Chồng nó từ trên lầu đi xuống, tay thắt cravát. Bất giác nó nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười.
“Chào chú. Đi làm trễ vậy sao?”
“Ừ….dạ…Chín giờ em mới làm…anh ạ!”
“Ừ. Thôi chú đi đi.”
Em tôi ngắt lời.
“Anh hai, cho ảnh đi mua sữa đã. Hết sữa rồi. Lát ảnh đi làm rồi em tính sao?”
Tôi chau mày nhìn em tôi. Nó khựng lại.
“Để chú đi làm đi. Hôm nay anh nghỉ, lát anh mua cho. Anh ở đây với cô cả ngày. Bên nhà mất điện rồi.”
“Ôi thế thì tuyệt quá!” Con nhóc hôn tôi cái chụt. Rồi quay sang ôm chồng. “Thôi anh đi đi. Để anh Bác hai lo vụ sữa. Bác Hai lo cho bố quá thì bác hai cực thân!” Nó cười tít mắt.
Cậu em rể lại ngước lên nhìn tôi. Tôi nhìn xuống đứa cháu trên tay để không phải bắt gặp đôi mắt cậu em rể, một thời là….
….Là tình yêu của tôi…..
Đơn giản, tôi là gay, một người đồng tính. Bạn không thắc mắc nữa nhé. Tôi yêu một người con trai hơn tôi ba tuổi. Cậu trai đó cũng yêu tôi. Chúng tôi là một cặp tình nhân yêu nhau. Rồi người yêu tôi lấy vợ, không ai khác anh ta lấy em gái tôi. Và bây giờ tôi là anh vợ của anh ta.
Tréo ngoeo làm sao, thú vị làm sao cho cái sự đời bất trắc này! Định mệnh hay duyên số gì đấy mang người ta lại với nhau, rồi dứt họ xa nhau. Rồi chắc cũng là cái duyên cái mệnh vì đó, họ lại gặp nhau, trong cùng một gia đình, chỉ là bây giờ quan hệ đã khác xa một thời dĩ vãng.
Tôi chưa bao giờ trách anh. Tôi chưa bao giờ hận anh hay giận hờn vì anh đã chia tay tôi mà lấy em gái tôi. Bởi tôi sớm biết tình yêu thì rất mong manh, và tình yêu của một người đồng tình thì nhẹ tênh như sợi chỉ hồng giữa cuồng phong vậy. Tôi vẫn yêu anh, đến tận bây giờ, nhưng bây giờ tôi yêu anh theo một cách khác, theo cách một người anh đối với em, chỉ thế thôi!
Và tôi vẫn vui khi nhìn thấy anh hạnh phúc….
Năm đó tháng Hai có hai mươi chín ngày. Tôi nhớ rõ là như vậy.
Tôi quen anh khi dự tiệc chia tay một người bạn sang Mĩ định cư. Anh là bạn cùng khóa với anh con bạn tôi. Hôm đó là tiệc buffet. Ở bể bơi, có đàn dương cầm, vĩ cầm, rượu…Một bữa tiệc thượng lưu.
Bữa tiệc của những người trẻ tuổi. Hẳn nhiên, nó thú vị và đầy ắp sự bất ngờ. Những trò chơi.
Nhạc đang trỗi lên những giai điệu nhẹ nhàng. Bất giác đèn tắt phụp. Nhạc cũng lặng đi. Trăng mờ ảo chiếu xuống bể bơi lóng lánh nước. Hắt lên những sắc trắng điệu đàng, nhưng không giúp được gì khi đèn điện mất đi. Lờ mờ, gió rít lên đám hoa. Tôi thoảng thấy mùi Nguyệt quế lẫn vào những hương quyến rũ của những que thịt xiên. Cứ như mang một chai nước hoa và xịt thử mùi giữa chợ cá vậy! Rồi bỗng tiếng con bạn tôi cất lên “thánh thót”.
“Bạn hãy nhanh chóng tìm một người cạnh mình, và nắm lấy tay người đó. Khi đèn sáng bạn hãy đưa tay người bạn mình lên. Nếu bạn vẫn một mình, sẽ có điều thú vị cho bạn đấy!”
Nó hết lời là những tiếng hò reo. Mọi người hứng khởi tán thành. Rú lên kinh hãi, hay thích thú nhỉ? Tôi không biết nữa. Vì khi đó, tôi đang rơi vào thế kẹt! Tôi đang đứng ở góc tít xa. Tôi đứng một mình. Tôi chờ đám bạn tôi đến nhưng không thấy đứa nào cả. Tôi bước đi vội tìm ai đó để nắm tay. Vì tôi biết chắc điều thú vị của con bạn tinh quái của tôi sẽ là điều phiên toái và tiếng tai cho thanh danh tôi! Nhưng ngặt nỗi căn biệt thự này tôi không biết đường, làm sao mà đi? Không khéo lại….bước xuống bể thì lạ quá! Tôi đang phân vân thì nghe tiếng “tũm”. Ôi trời, ai đó đã minh chứng cho lời tiên đoán của tôi. Ai đó đã rơi xuống bể khi cố tìm bạn mình để nắm tay mà.
Tôi chưa kịp định thần sẽ làm gì, trốn sau bụi rậm hay làm điều gì hòng né đòn thì phụp một cái. Đèn lại chiếu sáng lên. Cả cái đèn flash rọi thẳng vào tôi. Tôi nghe tiếng cười của con bạn trong loa.
“Ông Nguyên, đưa tay nào có nắm lên cho tôi xem nào!”
Tôi nhớ mặt tôi đã trắng bệch, và càng trắng hơn dưới ánh đèn. Con khỉ này trước khi chia tay muốn cho tôi kỉ niệm đây mà!
Mọi người hò reo. “Không có tay nắm là thú vị lắm nha!”
“Thôi tiếp đi, tìm thêm một người cô đơn nữa rồi mình xử luôn cho có cặp!”-Một giọng nữ.
“Được rồi. Nhà đèn ơi, bác lia thêm một người cô đơn nữa đi nào…”
Con bạn tôi hét lên trong loa. Và đèn rời khỏi tôi. Phắt một cái, nó dừng lại ở cổng. Một người con trai bước vào.
“Hoan hô, có rồi!”
Gương mặt người kia bàng hoàng vì bất ngờ.
“Vậy là được rồi nhé. Anh Kha và Nguyên không có tay nắm nhé!”
Sau đó, hai chúng tôi được mang lên sân khấu và hành quyết. Đúng như những gì tôi đã đoán trước, con bạn nghịch cực của tôi đã bày ra bao nhiêu là trò. Chúng tôi phải nhảy tango, vận chuyển rượu mà không được dùng tay (có nghĩa là bạn và người đối diện sẽ….dùng miệng để di chuyển li rượu!), …Những vị khách thích thú cao độ. Nhưng may mắn sao lại có một đôi nam nữ lại…..xung phong lên vận chuyển rượu như chúng tôi! Chúng tôi được tha bổng và trở xuống chỗ của mình trong tràng pháo tay “động viên khích lệ” của quan khách.
Tôi kịp véo tai con bạn
“Trời đất ơi, bà muốn gì đây?”
“Hi hi” – Nó cười gian xảo. “Thì tìm kỉ niệm cho ông chứ làm gì! Tui đi rồi, sẽ không còn ai nghịch phá ông nữa đâu!”
Khi đó tôi còn trẻ và tôi đã không biết rằng, câu nói và ánh mắt phấn khích bỗng sa sầm lại của cô bạn gái lúc chia tay là một lời tỏ tình. Có nhiều lúc tôi nghĩ lại, rằng nếu như hôm ấy, tôi kịp hiểu ra lời tỏ tình của người bạn thân của mình, và tôi chấp nhận lời tỏ tình ấy? Rồi thì tôi sẽ ra sao? Có lẽ là khác với bây giờ….và biết đâu sẽ tốt hơn bây giờ chăng?
Kha đến chỗ tôi và đưa tôi một li rượu.
“Chúng ta làm quen nhé!”
Tôi nhận li rượu, khẽ cuối đầu rồi cụng tách và li rượu của Kha. Tôi nhấp môi.
“Tôi là Nguyên. Còn anh là Kha nhỉ, là bạn của anh cô bạn tôi!”
“Vâng! Nhưng sao cậu biết?”
“HÌ, tôi và cô gái này học cùng nhau từ tiểu học đến đại học mà.”
“Ra là vậy.”
Anh ta cưởi mỉm. Tôi cũng không biết nói gì, xoay tròn li rượu trên tay.
Rồi đám bạn của tôi đến. Thì ra nảy giờ chúng nó âm mưu với nhau làm bẽ mặt tôi, nên trốn hết sang một góc. Giờ thì kế hoạch đã thành công, cả đám ùa ra ngặt nghẽo cười nhìn tôi. Chúng tôi đi vào nhà cùng nhau, lên phòng cô bạn. Tôi quên chào Kha một tiếng vì lũ nhốn nháo bạn tôi đã kéo tay tôi đi.
——————
Danh sách các chương:
- Anh Em Rể - Chap 2: Là Nhân Duyên?
- Anh Em Rể - Chap 3: Tôi là ông trẻ!
- Anh Em Rể - Chap 4: Em là đồ điên
- Anh Em Rể - Chap 5: Em đừng đi mà
- Anh Em Rể - Chap 6: Nụ hôn sau cơn mưa
- Anh Em Rể - Chap 7: Đậu đỏ vỏ quýt
- Anh Em Rể - Chap 8: Tình yêu ngọt ngào
- Anh Em Rể - Chap 9: Tôi – Em tôi – Người yêu tôi
- Anh Em Rể - Chap 10 - 11
- Anh Em Rể - Chap 12: Biển, bên anh, em cùng anh…
- Anh Em Rể - Chap 13: Thiên tài thoát khỏi phụ nữ!
- Anh Em Rể - Chap 14: Xin lỗi anh
- Anh Em Rể - Chap 15: Nhưng em vì anh!
- Anh Em Rể - Chap 16: Hối hận, đừng thốt lên như thế!
- Anh Em Rể - Chap 17: Hãy tha thứ cho em
- Anh Em Rể - Chap 18 - 19: Vĩnh viễn mất nhau
- Anh Em Rể - Chap 20: Anh chẳng nhìn, dù nửa gương mặt em
- Anh Em Rể - Chap 21: Xin hãy quên em
- Anh Em Rể - Chap 22: Anh thích tréo ngoe?
- Anh Em Rể - Chap 23: Ừ, chúng ta là anh em rể
Nam Hy says
Câu chuyện thật sự rất hay. Câu từ và văn phong truyệt vời. cảm thấy tội cho a Nguyên, mà tại s a ko ấy ko giải thích rõ ràng, ko lẽ Kha cố chấp đến v ? 🙁 . đc thì cho e làm quen. e thích cái văn phong này quá
Hoàng Minh says
Tôi rất buồn khi đọc câu truyện này,tôi rất tiếc cho mối tình của 2 nhân vật nam chính,mối tình của họ rất trong sáng,nhưng mối tình này đã chính thức đứt kể từ khi Thảo và Kha kết hôn,nó khiến tôi ghét Thảo,ghét Kha,nhưng tôi cũng thương cho 3 người đặc biệt là Nguyên và Kha,nói thật nếu được ước tôi ước 2 bạn sẽ được hạnh phúc,nếu k chê thì tác giả có thể làm bạn của tôi được không,nếu được xin hãy ad fr nik fb của tôi https://www.facebook.com/hoangminh6969.
Nhóc cen says
Jg
khôi ken says
cho xin cái nick đi tg
Lụ Lụ says
Sau khi đọc xong tác phẩm truyện này của tg. Đọc xong em đã buồn mấy ngày liền. Em thiệt sự rất buồn vì chuyện tình của 2 nhân vật này như thể có duyên nhưng không có phận (tội thật). Em thích kết thúc hạnh phúc chứ không phải như vầy. Vì em vẫn thấy Nguyên còn cô đơn lắm… Kha ngay trước mắt Nguyên nhưng cách xa cả chân trời. Dù truyện có tình tiết buồn nhưng vẫn thích đọc (buồn nữa là khúc cuối 2 người vân không thuộc về nhau). Em ước gì có phép và đưa Nguyên quay về ngày mà Nguyên gặp Kha, muồn Nguyên làm lại, suy nghĩ cách để yêu lại Kha, muốn 2 người được yêu lần nữa… Nhưng không thể… Mong đc tg add nick https://www.facebook.com/profile.php?id=100009326404132
Quang says
Tôi đã đọc truyện này từ 2011. Nó đã ám ảnh tôi biết bao lâu r. Tôi nhớ như in đoạn kết « tôi xếp hành trang cho vào ngăn kí ức, khóa lại ngăn kéo kỉ niệm r ném chìa khóa vào hố lãng quên…..». Cảm xúc của tôi dâg trào từg hồi theo từg tập truyện. Cảm ơn Nguyên.
Chánh Trần says
Câu chuyện của bạn rất hay nhưng bạn mở đầu câu chuyện là như vậy nên kết thúc câu chuyện lại rất buồn phải bạn bớt đi nhân vật nữ là thảo mang căng bệnh nào đó mà mất đi để cho hai người đó nói lại tình xưa là rất tuyệt vời đấy bạn mình nghĩ bạn có st truyện nào tiếp bạn nên cho nó có cái kết có hậu nha bạn