Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 32: Kỳ nghỉ

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Các bạn đọc và cho ý kiến nhé
Phong thức dậy vì những tiếng ồn của người tập thể dục, tiếng sủa của chó được dắt dạo. Cậu ngồi dậy, phát hiện có thứ lạ trên người mình, một chiếc khoác đen dày đang được đắp người cậu. ” chiếc áo khoác này rất giống của..”
– Phong, anh đã tìm em suốt đêm. Cho anh xin lỗi em. Trung bơ phờ vì kiếm cậu suốt đêm.
– xin em hãy tha thứ cho anh, anh say quá không làm chủ được bản thân. Trung quỳ xuống cố ý xin lỗi cậu.
– anh đứng dậy đi, người ta đang nhìn kìa. Cậu đỏ mặt giải thích thế nào khi người đàn ông này đang quỳ xin người con trai khác.
– em tha thứ cho anh thì anh mới đứng dậy, không anh tự trách mình mãi mãi. Trung từ tát vào mặt mình từng cái một.
– được rồi, em tha thứ cho anh, dừng tay lại. Cậu nắm tay Trung để Trung thôi tự tát mình.
– thật sao. Trung nhỏe cười. Phong theo Trung về nhà tránh đôi mắt người khác ở hoa viên.
– anh tự tát mình chi để mặt rằn đỏ thế kia. Phong xoa xoa mặt Trung.
– để em tha thứ thế cũng đáng. Trung lại cười với cậu.
– anh không đi làm sao. Cậu đánh trống lãng.
– ừ thôi anh tắm thay đồ đi làm nha, mà cái khoác của Lâm sao lại ở đây.
– chắc lúc anh Lâm trả mũ kepi cho anh rồi bỏ quên, em lại mang ra ngoài. Cậu nói dối cho xong chuyện. Nhưng nghỉ mãi tại sao nó lại ở đấy nữa.
Trung tắm rửa thay đồ cảnh phục chuẩn bị đi làm.
– Phong nè, bây giờ anh chở em sang nhà Lâm để anh lấy xe nha, sẵn trả cái áo khoát luôn.
Bây giờ, không thể từ chối được, cậu đành qua nhà Lâm. Người mở cửa lại là Lâm, Trung chào bạn nói lý do qua Lâm không phản ứng gì chỉ cau mày khi thấy cậu.
Trung chỉ nói 1 hồi rồi chào cậu và Lâm đi trước vì có việc. Lâm vẫn lạnh lùng cau mày hỏi
– cậu đến đây làm gì ?. Em gái tôi không gặp những thứ rác rưỡi như cậu.
– em đến không gặp Lan, em đến trả anh chiếc áo khoát. Cậu bỏ qua lời cay độc của Lâm đưa áo khoát ra.
Lâm nhìn chiếc áo khoát, rồi hất chiếc áo khoát ra. ” cái đó không phải là của tôi, nếu có đúng mà chạm vào đồ dơ bẩn, đê tiện như cậu thì vứt đi”. Vừa nói xong Lâm đóng lại cổng cái rầm trước mặt cậu.
Dù Lâm nói cay độc với cậu không phải lần đầu nhưng lần nào cũng làm cậu cảm thấy đau trong người.
*——*****
– cưng vẫn chưa kiếm được việc phải không? Trung hỏi cậu lúc đang quét sàn.
Cậu gật đầu, Trung lại hô ” tuyệt vời”. Cậu nhíu mày không hiểu sao Trung lại nói vậy.
– là vầy, tổ trinh sát của bọn anh mới phá được đường dây ma túy lớn đúng dịp nghỉ mấy năm 1 lần nên được dịp nghỉ du lịch do công đoàn trả hết. Mà lại được dẫn theo 1 người thân.
Phong hiểu ý Trung, dịp nghỉ hiếm có của công an Trung muốn dẫn cậu đi cùng. Nhưng như vậy trong tổ trinh sát có Lâm, vậy nếu chắc chắn sẽ đụng chạm nhau.
– anh Trung, anh đi 1 mình đi, em phải học mà, vã lại em phải kiếm việc làm mà.
– anh biết trường em được nghỉ vào dịp thành lập trường, còn việc làm anh có thể nuôi em cả đời mà. Hơn nữa dịp này, đi mà không có em đi cùng thì thà ở nhà còn hơn. Trung xụ mặt xuống ( giả vờ thôi)
Dịp nghỉ của cảnh sát đi cùng nhau là rất hiếm, Phong nghỉ vì cậu mà Trung bỏ dịp nghỉ này thì tội quá. ” anh đừng bỏ dịp nghỉ này, bỏ thì phí lắm”
– vậy là em cũng đi cùng anh phải không ?. Trung cười tươi như hoa khi cậu gật đầu đồng ý.
Lát sau, cậu ngỡ ra cậu bị lừa, mắt hướng nhìn Trung đang nhìn ngoài đánh trống lãng.
******
Ba ngày sau, tất cả đối tượng tham gia tập trung đầy đủ, công đoàn thuê nguyên chiếc xe khách 26 chỗ ngồi.
Ai cũng có cặp nên ngồi gần nhau, Phong nhìn kỹ rồi thở phào ‘ chắc anh Lâm không đi cùng’.
– nhanh lên anh hai, hết chỗ ngồi luôn giờ. Giọng 1 cô gái rất quen.
Phong hướng đầu về phía có tiếng, đích thực là Ngọc Lan. Lan mà ở đây thì chắc người đó …
– con bé này, xe đã chạy đâu mà vội. Lâm bước lên xe ngay sau Lan.
– A, anh Phongggg. Lan chạy tới ôm tay cậu. Nhớ anh quá.
Mấy người trên xe thấy đều cười, Lâm nhăn nhó.
– con gái con nứa, không có ý tứ gì hết. Qua bên kia ngồi. Lâm xách tay kéo vào hàng sau ngồi.
– anh Trung đẹp trai, tốt bụng, hào phóng đổi chổ cho em đi, em không muốn gần bom hẹn giờ đâu. Lan chưa bỏ cuộc.
– vậy cô em xinh đẹp, không xấu tính, không keo kiệt nỡ để gần quả bom hẹn giờ hay sao. Trung cười phản lại.
– hai người nói ba láp ba xàm gì đó. Lâm lên tiếng với giọng lạnh lùng vốn có.
Lan híc mũi phùng má chưa chịu bỏ cuộc, cuối cùng có người chịu đổi chỗ cho cô nàng. 1 nữ công an ngồi cách 1 hàng luồng chịu đổi chổ ngồi cho Lan.
Chắc Lâm chưa nói gì cho Lan gì về việc cậu tỏ tình với anh trai cô nàng, ngay cả cậu ở trại tạm giam suốt 1 tuần. Lan hỏi và nói chuyện với cậu rất nhiều. Lâm ngồi sau nhìn đăm đăm vào cậu như ‘ không được nói bậy bạ với em tôi’
Hai đứa nói chuyện ồn ào đến khi Lan thiếp ngủ đi. Cậu lén quay đầu lại nhìn Lâm đang nói chuyện tự nhiên với nữ cảnh sát. Tự nhiên trong cầu lại cảm thấy khó chịu, ganh ghét. Nhưng cậu nghĩ lại ‘ Lâm là con trai bình thường nên có cuộc sống bình thường.’ không nên đòi thứ mà cậu không thể có được.
Trung rất vui khi có cậu đi cùng, Trung hay chỉ cho thấy những khung cảnh đẹp qua cửa kính cho cậu xem.
Trong lòng Phong nghĩ nên vứt bỏ tình cảm mãi không đạt được, hãy chấp nhận tình cảm mới đi. ” anh Trung, anh vẫn còn ý định giữ em làm người yêu anh không?”. Trung đứng ngây lại khi cậu nói nhỏ bên tai anh.
– thật sao ? Trung hỏi ngược lại.
Cậu gật đầu, làm Trung hét lên ” tuyệt vời”, không còn cách khác lấy tay bịt mồm Trung lại. Trung hét làm vài người thức tỉnh và cùng hướng về phía 2 người. Cậu vẫy tay không có việc gì.
Tuyến đi còn dài, Trung cứ cười nắm tay cậu suốt cuộc đi, đã thế Trung lợi dụng không ai để ý đều hôn 1 cái vào mặt cậu.
——————–
Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 33: kỳ nghỉ (tt)
Các bạn đọc và cho ý kiến nhé
Xe khách chở các chiến sĩ dừng tại một nhà khách lúc chiều tối, hoàng hôn mang lại những tia ánh nắng đỏ.
– ja, giờ chia phòng rồi. Để tiết kiệm chi phí, 1 phòng lớn cho tất cả bạn nữ, còn các chàng trai 4 người 1 phòng đôi. Sếp Tuấn hô thông báo như ra lệnh.
– bất công quá sếp ơi!, anh em chen chút sao mà ngủ. 1 anh ý kiến.
– tập huấn ra sao, sao không ý kiến đi giờ muốn ngủ hàng lang khách sạn hả ?. Sếp nói ai ý kiến chứ.
– 14 nam 4 phòng xếp sao hả sếp.
– 3 phòng có 4 người, 1 phòng tôi với tài xế ở.
Ồ, bất cônggggg….
Bất công nhưng ai ý kiến, xếp Cậu, Trung, Lâm và Nam anh công an trẻ lần trước đưa Lâm về nhà, cả 4 xếp 1 phòng.
– tắm rồi ngắm hoàng hôn đi. Nam mở miệng đầu tiên.
– tắm chung cho nhanh nào còn đi, Lâm, Nam hay Phong vào nào. Trung hào hứng vào phòng tắm trước.
Nam định đi vào tắm chung thì bị Lâm nói ” bộ đồng bóng hết hả hay sao tắm chung’ thành ra ai cũng im hết. Hết Trung, Lâm, Nam mới tới lượt cậu tắm.
Cậu tắm xong chỉ còn Trung trong phòng, Trung dẫn cậu đi ra bờ biển đi dạo hết hoàng hôn, nhưng hình ảnh Lâm cứ quay quẩn trong đầu. Hết hoàng hôn lại tụ tập cùng ăn các loại hải sản, Lan cứ bám theo cậu đến giờ ngủ.
Khi ngủ cậu và Trung chung 1 giường, Lâm và Nam 1 giường. Cơ hội nên Trung ôm cậu chặt để ngủ.
Đều là cái ôm nhưng Cái cảm giác giữa Lâm và Trung khác nhau xa vời mà cậu không thể diễn tả được. Cái ôm của Lâm lại mang lại cảm giác gần gũi, thân thiện, ấm lòng và bình yên. Còn cái ôm của Trung cũng nóng ấm nhưng lại không có cảm giác an toàn.
Dù sau cuộc hành trình dài mệt, nhưng cậu không hề buồn ngủ. Cậu gỡ tay Trung ra và từ từ đi ra khỏi phòng tiến về phía bờ biển. Cậu đi lang thang trên bờ biển vắng vẻ.
Cuối cùng Phong dừng chân bên những tảng đá to xa xa khách sạn. Cậu không biết đã nghĩ gì khi đến đây. Phong nghe đâu giọng nho nhỏ
-( mình đã yêu nhau gần 30 năm rồi phải không Tuấn) giọng nho nhỏ bên kia những tảng đá.
– ( ưhm, nhanh ghê thật. Gia đình em vẫn ổn chứ) giọng khác trầm hơn nói.
-( con gái em mới sinh 1 đứa con trai, giờ lên chức ông ngoại rồi) giọng sao nghe thật mỉa mai.
– ( anh vẫn sao hối hận không được bên em chừng thời gian, Huy ạ)
Lòng tò mò con người lúc nào cũng có, cậu trèo lên tảng đá nhìn xuống, và người cậu thấy chính là đội trưởng Tuấn đội trinh sát, người còn lại là ông chủ khách sạn nơi đang ở. Khi hai người nắm tay và hôn nhau cậu trượt xuống.
– cậu lại làm đồi bại gì hả ?
Lâm đã xuất hiện tự khi nào sau lưng cậu.
– em không làm gì cả ?. Phong lấp liếm và đi ngược lại hướng Lâm.
– tôi không tin kẻ thủ đoạn như cậu lại làm việc tốt. Lâm cau mày đi về phía tảng đá.
– anh Lâm, không có gì đâu. Cậu giang tay ngăn Lâm lại.
– tránh ra, đồ đồng bóng cậu không đụng vào người tôi. Lâm hất mạnh đẩy Phong sang bên ngã xuống cát.
cốp, cậu ngã đập đầu vào cục đá nhu lên mặt cát. Phong xoa đầu chỗ bị thương, bàn tay cậu dính ít máu. Lâm đứng sững sờ nhìn cậu.
Phong đứng dậy bỏ đi, cứ đi dọc bờ biển càng lúc càng nhanh. Cậu ngồi trên 1 kè đá. Cậu nhìn xa xăm ra biển tối, giọt nước mắt không hiểu sao lại lăn xuống.
– thì ra em ở đây, anh đi kiếm em mãi. Trung đi về phía cậu.
Cậu chùi nước mắt không để Trung thấy. Cậu cố cười hỏi
– sao anh lại đến đây ?
– anh dậy không thấy em nên đi kiếm, mà em đang khóc sao. Trung ngồi cạnh cậu.
– à đâu có, gió thổi cát vào mắt đấy mà.
Trung không hỏi gì thêm, ôm vai cậu lại. ” em bị cảm lạnh mất”, cậu nghĩ đã là người yêu thì cũng không sao, cậu ngã đầu vào vai Trung. Trung mỉm cười ngả đầu anh lên đầu cậu.
——————–
Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 34 kỳ nghỉ (tt)
Các bạn đọc và cho ý kiến nhé
Sáng hôm sau là buổi đi bơi. Ai cũng háo hức ra bờ biển, mấy chị em mặc 1 mảnh 2 mảnh đủ màu sắc, còn mấy anh thì chỉ độc mỗi cái quần đùi. Thi nhau chạy xuống biển.
Phong không có tâm trạng để bơi nên ngồi duỗi chân nhìn ra hướng biển. Trung từ dưới nước trồi dậy đi về phía cậu
– sao em không xuống tắm cùng bọn anh. Trung kéo tay cậu.
– em thức hơi khuya nên giờ hơi mệt anh đi bơi 1 mình đi.
– anh Phong, mình đi bơi đi anh. Giọng dễ thương của Lan cũng tới rủ đi xuống tắm biển.
– muộn rồi cọp con, anh rủ trước rồi. Trung giành nói. Lâm đâu sao không đi cùng.
– anh Lâm nói không có hứng thú nên ngồi 1 đống kia kìa. Mà anh Phong là bạn trai em mà sao anh lại giành.
Phong nhìn về phía Lan nhìn, đang mặc quần đùi trắng ngồi bệt trên cát. Không thèm để ý đến đám này.
– bạn trai em à, trên Phong có đóng dấu của em không. Trung đốp lại.
– anh Trung kỳ quá, con trai giành với em làm gì.
Cậu thấy 2 người nói nhau kiểu đó thấy tức cười, mà cậu nhớ Lan sợ gặp Trung lắm mà. Một người nữa xen vào cuộc giành của Lan và Trung.
– ha ha, hai đứa giành nhau tức cười quá. Sếp Tuấn bước qua phía tụi nó.
– chào chú / chào sếp.
– hôm nay hai đứa cho chú mượn chú nhóc nha. Sếp Tuấn vỗ vỗ vai cậu. Còn cậu ngạc nhiên sao sếp Tuấn lại kiếm cậu.
Sếp đã mở miệng thì ai phản đối, Lan và Trung đành cười quay lại chào tiếp tục sự nghiệp tắm biển.
– cảm ơn chú, không có chú chắc tai cháu chết mất. Phong mở miệng nói trước.
– ồ, tớ cứu được cậu cơ à. Cậu rãnh đi dạo chứ. Sếp Tuấn ôn tồn và suồng xã nói với cậu.
Phong nhanh đứng dậy phủi cát đi theo bước của sếp Tuấn. Cậu im lặng theo sếp Tuấn đến bãi đá tối qua. ” vậy là sếp Tuấn nói về chuyện tối qua”.
Nhưng không sếp Tuấn cùng cậu ngồi lên tảng đá phẳng và kể về 1 câu truyện.
” cách đây 31 năm, những năm cuối cùng của chiến tranh. Có 1 chàng trai đã tham gia vào cuộc chiến tranh và gặp 1 chàng trai khác trên chiến trường, họ tham gia mặt trận campuchia chống khơ-me đỏ, chiến đấu cùng nhau, họ cùng sống cùng chết cho đến ngày giải phóng hoàn toàn đất nước. Đến ngày chia tay, họ nhận ra họ đã yêu nhau từ lúc nào.
Xã hội lúc ấy không thể chấp nhận những quan hệ gọi là lãi cái, lãi bóng, Bây giờ gọi là đồng tính.
Hơn nữa cả hai đều là con một trong 2 dòng họ có tiếng tại quê nhà. Họ còn trách nhiệm với cha mẹ, gia đình mình. Họ phải ngậm ngùi nuốt nước mắt chia tay.
Dù chia tay nhưng họ lại không thể quên được nhau, dù ai trong họ đều lấy vợ lập gia đình hoàn thành trách nhiệm ‘ nối dõi tông đường’, họ lén gặp nhau chỉ mỗi năm 1 lần duy nhất.
Một khi lập gia đình phải gánh thêm trách nhiệm con cái, không thể dứt bỏ được. Không thể mang tiếng cho con cháu bị sĩ nhục dù xã hội có thoáng hơn. Nên họ chỉ gặp nhau 1 lần duy nhất trong năm”
Hết câu truyện của sếp Tuấn, cậu đã biết 2 người trong câu truyện này là ai. Cậu nghĩ họ sao giống ngưu lang – chức nữ quá, thật tội nghiệp.
– cậu trai, tôi cảm ơn cậu đã bảo vệ chúng tôi đêm qua. Sếp Tuấn mở lời cảm ơn cậu.
– ơ, chú nói gì con không hiểu gì hết, tối qua con không gặp hay thấy chú đâu mà. Cậu tỏ ra không biết gì. Chuyện khơ-me đỏ coi như không nghe. Cậu mỉm cười vô tư.
Sếp Tuấn như hiểu ý cậu chỉ mỉm cười theo cậu, không nói gì thêm. Tay đặt lên tóc cậu xoa đầu. Sau giang tay ôm cậu vào lòng vỗ về, Phong bỗng nhớ đến người cha ở quê, và thoáng nhớ chú Hưng hay xoa đầu cậu. Sếp Tuấn thì thầm bên tai cậu ” cảm ơn con, con trai”.
Sáng tắm biển, chiều đi dạo mua đồ địa phương. Phong có tâm trạng tốt hơn sau khi nói chuyện với sếp Tuấn, chú có hỏi việc của cậu và Lâm nhưng cậu nói có chút hiểu lầm, Phong đi cùng Trung, Lan quyết đi cùng cậu, Lâm lo cho cô gái to đầu mà xí xác thành ra 4 người đi cùng nhau.
– sao anh Phong với anh hai đi mà im lặng vậy. Lan vô tư nghĩ sao nói vậy.
– cọp con à, em đi nhìn đường không đâm vào cột điện đấy. Trung chọc phá Lan, trả đũa cô nàng phá chiều lãng mạn của anh và cậu.
– xí, còn lâu. Ý, nhìn kìa người ta nặn tượng hình người kìa. Lan kéo cả đám vào xem.
– nhìn kìa tượng anh công an giống anh hai ghê, còn anh đầu bếp giống anh Phong. Ha há, tượng này giống anh Trung như đúc. Lan lấy 1 que có tượng màu đen, hình có mũ che mặt, đeo kiếm.
– còn hình này giống ai ta. Trung lấy que hình con hổ trong hoạt hình kungfu panda.
Hai người cứ đua nhau cãi, Lâm lườm cậu suốt làm mất tự nhiên. Cậu cũng tránh mặt Lâm. Trung giành mua cặp tượng công an áo xanh lục – đầu bếp mũ trắng, Lan không mua được nên tức nhảy lên.
Đến đoạn đông người, Trung kéo cậu lẫn vào đám đông cắt đuôi hai anh em kia.
– tặng cục cưng của anh nè. Trung đưa cho Phong que tượng cảnh sát. Cầm nó là phải nhớ đến anh nha ‘đầu bếp’. Anh lắc lắc tượng trên tay.
– em nhớ rồi anh công an.
Trung hôn trộm má cậu mặc kệ giữa đường.
Trung và Phong đi dạo chơi mua chẳng được mấy, chỉ ăn là chính. Khi về về khách sạn không ăn được gì. Trung kéo cậu về phòng đi tắm trước để đi ngắm sao biển. Nhưng cậu thấy mệt nên tắm và ngủ sớm để sáng hôm sau trở lại Cần Thơ.
——————–
Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian
- Dòng ký ức thời gian - Chap 2: Cuộc đi thi cấp huyện cùng thầy Khoa
- Dòng ký ức thời gian - Chap 3: Thầy Khoa
- Dòng ký ức thời gian - Chap 4: Lời tỏ tình bất ngờ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 5: Có lẽ là yêu - bắt đầu hành trình trái tim
- Dòng ký ức thời gian - Chap 6: Bạn thân vs Ghen?
- Dòng ký ức thời gian - Chap 7: Có phải khi yêu thì khờ phải không
- Dòng ký ức thời gian - Chap 8: Hồ ly tỷ tỷ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 9: Giới hạn của thiên đường
- Dòng ký ức thời gian - Chap 10 : Thiên đàng địa ngục cách chỉ gang tay
- Dòng ký ức thời gian - Chap 11: Tai nạn bất ngờ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 12: Hành trình của gió bắt đầu
- Dòng ký ức thời gian - Chap 13: chúng ta từng gặp nhau bao giờ chưa?
- Dòng ký ức thời gian - Chap 14: Gia Sư
- Dòng ký ức thời gian - Chap 15: Đi Bơi
- Dòng ký ức thời gian - Chap 16: cuộc hẹn
- Dòng ký ức thời gian - Chap 17: bạn trai Ngọc Lan
- Dòng ký ức thời gian - Chap 18: Cơ Hội
- Dòng ký ức thời gian - Chap 19: thời cơ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 20: Hắc Ngưu
- Dòng ký ức thời gian - Chap 21: nụ hôn vụng trộm
- Dòng ký ức thời gian - Chap 22: bữa tiệc
- Dòng ký ức thời gian - Chap 23: tái ngộ ân nhân
- Dòng ký ức thời gian - Chap 24: cảm xúc chân thật
- Dòng ký ức thời gian - Chap 25: buổi sinh nhật
- Dòng ký ức thời gian - Chap 26: ngongiocodoc, maimaitimgio và Rungxanhlon
- Dòng ký ức thời gian - Chap 27: Đối mặt
- Dòng ký ức thời gian - Chap 28: quà sinh nhật tuổi 20
- Dòng ký ức thời gian - Chap 29: tình yêu được thú nhận
- Dòng ký ức thời gian - Chap 30: họa đơn vô chí
- Dòng ký ức thời gian - Chap 31: những ngày kém may mắn
- Dòng ký ức thời gian - Chap 32 - 33 - 34: Kỳ nghỉ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 35: sự hiểu lầm khốn khổ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 36: Tai nạn định mệnh
- Dòng ký ức thời gian - Chap 37: Từ bỏ tình yêu
- Dòng ký ức thời gian - Chap 38 - 39: Dối tâm
- Dòng ký ức thời gian - Chap 40: anh rể tương lai
- Dòng ký ức thời gian - Chap 41: Chân thật bị lộ ra
- Dòng ký ức thời gian - Chap 42 - 43 - 44: Lê ( Vũ) Đại Lâm
- Dòng ký ức thời gian - Chap 45: Gỡ bỏ
- Dòng ký ức thời gian - Chap 46: thừa nhận yêu
- Dòng ký ức thời gian - Chap 47: để em đi vì anh yêu em
- Dòng ký ức thời gian - Chap 48: Hãy Tha Thứ cho anh
- Dòng ký ức thời gian - Chap 49: sự thật người hiến máu
- Dòng ký ức thời gian - Chap 50: Chuyến về quê và chiếc xe bị cháy nổ
Leave a Reply