Truyện gay: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh – Chap 5

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Biết là Kiệt Lâm luôn âm thầm theo dõi và bới móc để làm xấu hình ảnh của mình trong mắt Thích Phương để tranh sũng nhưng Đoàn Dự vẫn điềm tĩnh nói
– À, thật ra là dạo gần đây bá tánh huyện Châu Phong luôn gâp thiên tai, hạn hán quành hành nên mùa màng thất thu, Đệ vì muốn tích phúc cho Đại Nhân nên đã mang số tiền ấy bố thí cho bá tánh
Đoàn Dự quay sang Thích Phương nói
– Thích Phương huynh, đệ ra đi đường đột quên mất chuyện bẩm báo với huynh, huynh không trách đệ chứ?
Thích Phương vỗ về nhẹ bờ vai Đoàn Dự nói
– Đệ về thì tốt rồi…mau..đệ lại đây, huynh có bản nhạc này muốn song tấu cùng đệ
Thích Phương cầm tay Đoàn Dự dắt lại bàn, trạng nguyên quay sang nói với Kiệt Lâm
– Đệ truyền lệnh ta thông báo cho bọn gia đình biết Lê Kha đã về, còn khoảng thâm hụt một ngàn lạng bạc ta sẽ trích ngân sách của Phủ bù đắp vào
Kiệt Lâm dư sức hiểu Thích Phương muốn dành những khoảng khắc riêng tư cho người sũng ái nhất chứ không lý nào một bậc trạng nguyên bề thế lại điếm xỉa đến bọn gia đinh như vậy. Kiệt Lâm tuy rất bực tức trong lòng nhưng không thể nói gì thêm được nữa, công tử gầm gừ ánh mắt bỏ đi. Tình cảm của Thích Phương dành cho Lê Kha thật là làm cho người ta ghanh tị vô cùng. Những cong tử trúc mã tài ba khác trước giờ tuy có được sũng ái nhưng cũng không đến nổi vĩ đại như vậy?
Kiệt Lâm trở về phòng đập phá tan nát đồ đạc, Bữa ăn tối mà tên nam nô của mình chuẩn bị sẵn cũng bị chàng hất đổ. Bản nhạc Đào Hoa Tình Tứ được hòa tấu bởi Thích Phương và Đoàn Dự song phối du dương từ Trúc Lâu vang đến càng làm cho Kiệt Lâm tức tối thêm nữa. Kiệt Lâm lồng lộn giựt bức bức màn chốn phòng the rồi gào lên in ỏi. Tên nam nô phục dịch của chàng khuyên ngăn cũng bị chàng mắng chửi xĩ xối rồi đuổi đi
Phòng của Lê Kha
Tên nam nô Quách Tĩnh đang ngồi đọc sách giữa đêm thâu. Thoáng thấy bóng người vụt bên cửa sổ Y héc lên
– Ai đó
Không nghe tiếng động gì cả. Có lẽ mình hoa mắt hay bóng cây gió quật in vào chăng? Quách Tĩnh trầm mắt một tí rồi lại tiếp tục đọc sách . Được một lát thì hắn lại nhìn thấy cái bóng đen khi nảy in lên cửa sổ. Lần này thì nhìn rõ là bóng người. Quách Tĩnh mưu trí thổi phụt ngọn đèn rồi lui ra gian nhà phía sau trãi chiếu giả vờ ngủ
Từ phía ngoài, một tên hắc y nhân bịt kín khuông mặt chỉ chừa cặp mắt lùa tay gạt chốt cửa. Hắn lộn một vòng đến gần bàn rồi bỏ thuốc vào bình trà. Cẩn thận đậy nắp lại rồi hắn lộn nhào ra cửa. Tên hắc Y nhân thẩn trọng khép lại cửa rồi mới bỏ đi
Quách Tĩnh lồm cồm ngồi dậy. Nảy giờ hắn đâu nhắm mắt, từng cử chỉ của tên Hắc y nhân được hắn theo dõi sát xao. Quách Tĩnh dở nắp bình trà rồi đưa lên mũi ngửi
– Là suy dương tán? Quách Tính lẫm nhẫm
Đại Sảnh Đường
Mới sáng sớm mà Thích Phương đã nổi giận đùng đùng, Đại Nhân triệu tập tất cả các lang thiếp tới Đại Sảnh Đường ngay tức khắc. Gia đinh đến thông báo có vẻ như có việc rất hệ trọng. Mọi người còn không đủ thời gian để lựa chọn siêm y
Đoàn Dự ngồi ghế bên cạnh Thích Phương . CUộc họp hôm nay rất khác thường, ngoài Đoàn Dự ra thì không một công tử tình lang nào khác được ngồi. Thích Phương phẩn nộ đập bàn một cái rồi nói
– Ai, ai đã rắp tâm hãm hại Ái Đệ của ta?
Mọi người đẩy mắt nhìn nhau, không ai hiểu Thích Phương nói gì ngoài Huỳnh Đông , bởi kế lẽn bỏ độc dược vào nước uống là do hắn đứng phía sau giựt dây tên nam nô của mình . Tuy nhiên trước mặt mọi người thì hắn vờ như không hiểu chuyện gì. Bước đến gần Thích Phương thêm một bước công tử nói
– Mới sáng sớm huynh kêu chúng đệ tới, chưa nói rõ đầu đuôi đã đùng đùng quát tháo, thật ra trong phủ đang xảy ra chuyện gì
Thích Phương rời khỏi bàn, công tử bước tới bước lui ngang mặt các lang thiếp hằng hộc
– Đêm qua có người lẽn vào phòng của Lê Kha đầu độc, may mà Ái Đệ của ta kịp thời phát hiện chứ nếu không đã Thành thái giám mất rồi
Thích Phương vừa bước vừa chỉ tay qua một lượt quát
– Là ai? Là ai trong số các ngươi đã làm
Tuấn Khoa nhìn Kiệt Lâm với ánh mắt nghi kị. Kiệt Lâm thì cũng ánh mắt đấy liếc nhìn Huỳnh Đông
Thích Phương xỉa tay vào Kiệt Lâm quát
– Có phải buổi chiều hôm qua ta đã la mắng ngươi nên ngươi tức giận trong lòng rồi đầu độc đệ ấy không?
Kiệt Lâm tuy có xem Lê Kha là cái gai trong mắt nhưng chàng cũng không phải hung thủ cho vụ này. Thật không ngờ tình đời giống như trở bàn tay. Mới hôm nào còn tay trong tay âu yếm mặn nồng với biết bao mỹ từ ngọt ngào mà giờ lại xoay vần như con tạo. Kiệt Lâm thất sũng đã đành, Thích Phương không thương cũng đâu đến nổi phải mắng chửi mình nặng lời khi chưa có một bằng chứng gì cụ thể. Biết bao nhiêu uất ức, biết bao nhiêu nghèn nghẹn. Kiệt Lâm nói
– Đệ không ngờ huynh thay đổi nhanh như vậy? Phải, đệ rất ghen tức vì huynh hết mực sũng ái Lê Kha, Nhưng đệ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đầu độc đệ ấy, còn chuyện một ngàn lạng bạc đó là vì Huynh, vì các cơ nghiệp của cái phủ TRạng Nguyên này, đệ chỉ muốn báo cho huynh biết chuyện đã mất đi một ngàn lạng bạc trong ngân quỹ, huynh chẳng những không đoái hoài tới mà còn nạt nộ đệ, Huynh phán xét đệ là hung thủ khi không có một bằng chứng gì cụ thể sao?
Thích Phương vung tay tán cho Kiệt Lâm một cái làm công tử té nhào
– Ngươi lòng dạ ghanh ghét hiểm độc, không phải ngươi thì ai?
Thích Phương quay sang hét tên gia đinh mang roi mây tới. Công tử quất phầm phập lên lưng Kiệt Lâm bắt khai
Kiệt Lâm lẩy bẩy với những đòn mây đánh vào lưng, chàng hét lên đau điếng nhưng một mực không nhận tội
– Đệ không có làm Đại Nhân tha mạng
Tiểu Cát-tên nam nô phục dịch của Kiệt Lâm thấy thế thì xót lòng, y lao vào vừa chịu đòi roi thay cho chủ vừa van xin khẩn thiết
Đánh mấy chục roi như trút được cơn giận, Thích Phương ra lệnh cho gia đinh giam Kiệt Lâm vào lãnh ngục chờ xét xử sau
Từ Đầu chí cuối Đoàn Dự vẫn không hề rời khỏi ghế, cũng không có lời nào nói đỡ cho Kiệt Lâm. Đối với chàng các lang thiếp đều rất đáng chết, toàn là một lũ lòng lang dạ sói , hơn nữa biết đâu Kiệt Lâm chính là kẻ đứng phía sao hãm hại mình thì sao?
Thích Phương trừng mắt quát mọi người
– các ngươi lui hết cho ta, từ giờ trở đi nếu không có lệnh bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi phủ nữa bước, ta sẽ chặt đầu kẻ nào cả gan dám làm chuyện này
Mọi người lặng lẽ rời khỏi Đải Sảnh Đường với một vẻ mặt khá giống nhau. Với những gì họ chứng kiến so với trước giờ thì đây là lần Đại Nhân giận dữ nhat Sợ hãi nhất là Huỳnh Đông, may là không bị lộ ra, chứ nếu không thì không biết số phận của mình ra sau. Về đến thư phòng, Huỳnh Đông căn dặn tên nam nô của mình từ giờ phải thận trọng hơn.
Lãnh Ngục
nếu như các hạng mục công trình khác trong phủ Trạng Nguyên là thiên đường tình ái, Thì lãnh ngục chính là địa ngục của trần gian. Nơi đây hôi thối như bãi rác. Ánh Sáng mặt trời chiếu vào chỉ bằng ô bàn tay. Chuột và côn trùng bò khắp nơi cũng chẳng mảy may sợ người. Kiệt Lâm hét lên một tiếng thất thanh khi có con chuột hôi thối bò đến chân, công tử vung chân hất một cái . Con chuột va vào xoang sắt kêu chút chít. Kiệt Lâm hét lên – Mau thả ta ra, ta không có tội, thả ta ra
Chẳng một ai đáp lại, một lát thì nghe có tiếng lộc cộc mở cửa ngoài. Thì ra là có viên quản ngục đang mang cơm tới, Y đúc vào một cái lổ nhỏ ngay phòng giam rồi nói-
-Ăn đi
Kiệt Lâm nhìn thấy bát cơm nguội cháy khê gạo nở bung nức với trái cà nướng khét đen nằm ở trên mặt cũng chẳng muồn cầm tới. Đối với chàng thức ăn này còn thua thức ăn dành cho một con chó trong phủ. Kiệt Lâm mắng tên quản ngục
– Ngươi dám đối xử với ta như vậy hả?
– Không ăn thì thôi, đây là quy định, bất cứ ai bị giam vào lãnh ngục đều ăn những thức ăn như thế
Viên quản ngục nói xong thì quay đi mặc cho Kiệt Lâm cứ la hét đòi mở cửa. Tức Giận ,Kiệt Lâm đá đổ bát cơm gào hét vừa chửi
– Lê Kha, tên khốn nạn hạ lưu, ta không đội trời chung với người
Đào Hoa Viên
Đoàn Dự cùng đi bộ tập thể dục vừa trò chuyện với Quách Tĩnh-tên nô tì thân cận mà chàng luôn xem là huynh đệ
– Quách Tĩnh, đệ có cảm thấy hôm nay Đại Nhân rất là đáng sợ không?
– Chung quy thì cũng tại vì Đại Nhân lo cho huynh. Quách Tĩnh trả lời
Đoàn Dự nghe thế nhưng chàng cũng đâm lo, thật không ngờ mọi thứ lại trở nên phúc tạp hơn chàng nghĩ. Phủ Trạng Nguyên không như người ta từng tưởng là một chốn hào hoa quyền quý mà còn rình rập rất nhiều sự bạc bẽo ghẻ lạnh. Chàng cứ tự hỏi nếu mai này thất sủng thì số phận cũng không thua kém gì họ. Thích Phương lại không phải là một Đại quan tốt và biết nói lý lẽ, con người của hắn thật đáng sợ hơn người ta tưởng. Nếu mai này hắn biết ta là Đoàn Dự hoàn dương đến hòng báo thù thì nguy hiễm khôn lường. Nghĩ đến những phản ứng của Kiệt Lâm , Đoàn Dự nói
– Dù thế nào huynh cũng phải điều tra ra tên chủ mưu đích thật
Quách Tĩnh quay sang nói
– Đúng đúng, phải tìm ra chứng cớ trừng trị kẻ rắp tâm hại huynh
Đoàn Dự thở nhẹ một cái rồi nói
– Ở kinh thành này có mấy tiệm bán loại thuốc kích dục , có thể tra hỏi sẽ tìm ra manh mối, ngươi đi cùng ta nhé
Quách Tĩnh liền nói
– Đại Nhân đã ra lệnh bất cứ ai chưa có lệnh cũng không được rời khỏi phủ cơ mà
– vậy ta sẽ đến nói với Đại Nhân, ngươi yên tâm chứ?
Quách tĩnh nhoẽn miệng cười rồi nói
– Huynh đúng là Hoa Vương Đại Việt có khác
Trúc Lâu
Đoàn Dự miệt mài ngồi vẽ tranh mà không để ý gì đến xung quanh. Bức tranh chàng vẻ cũng sắp sửa hoàn tất, chỉ còn vài nét chấm phá sau cùng. Thích Phương bất ngờ ôm chàng từ phía sau thì chàng mới giật thốt
– Ơ, huynh đến tự khi nào?
Thích Phương gác cằm lên vai Đoàn Dự, Đại Nhân nhoẽn miệng cười nhẹ một cái rồi khen ngợi bức tọa tiết
– Thật không ngờ Ái đệ của ta không những đẹp đẽ muôn phần mà còn có tài họa sĩ,tranh sống động trông cứ như thật ấy
Thích Phương hôn lên búi tóc của Đoàn Dự một cái, Đoàn Dự cười nhạt một tiếng rồi nói
– Huynh khá khen rồi, đệ chỉ là tưởng nhớ lại hình ảnh của huynh khi thổi bản Đào Hoa Tình Tứ rồi muốn vẻ tặng huynh đấy thôi.
Thích Phương nghe thế thì mát dạ mát lòng. Trên mặt giấy lụa, chàng thấy chân dung của mình hiện lên sống động. Thanh sáo kề môi , bên dưới được chạm thêm hai vần thơ ” Giang sơn gấm vóc, cỏ cây thanh bình”. Thích Phương vội vén Siêm Y ngồi kề cận bên Đoàn Dự cùng ngắm tranh trò chuyện
– Ngày mai huynh sẽ vào cung diện Thánh
– Để làm gì thế? Đoàn Dự hỏi
– Huynh muốn Hoàng Đế ân chuẩn cho Huynh mở một Hội quán , vừa để đề cử đệ làm giảng sư dạy cầm sắc và nhạc cụ dân tộc cũng như họa tranh cho con cháu Hoàng Thân Quốc Thích, ngoài ra còn mở lớp dạy ca múa nhạc nữa
Dưới Triều Đại Phong Kiến thời Trần , nghệ thuật ca múa nhạc tuy có phổ biến nhưng chủ yếu là phục vụ trong cung đình và các phủ Quan chức lớn. Tuy nhiên họ là những xướng ca và kỷ nữ chuyên nghiệp được đào tạo ngay trong cung chứ không có đại trà , chỉ một bộ phận nghiệp dư đường phố biểu diễn mại võ để xin tiền đơn thuần chứ chưa bài bản lắm. Đoàn Dự tuy có tài năng cầm kỳ họa tiết nhưng về mặc múa thì không thể. Đa số các mỹ nam chỉ biểu diện những vũ điệu Lạc Hồng cứng ráp chứ không thể uyển chuyển như nữ lưu xướng ca được. NGhe Thích Phương nói thế, chàng nhoẽn miệng cười rồi nói
– Ấy, Đệ không thể dạy múa được, cái đó huynh phải mời một nữ lưu đứng lớp chứ?
Thích Phương áp má vào đầu Đoàn Dự thật tình tứ rồi nói
– Dĩ nhiên Huynh biết, để phối âm cho các vũ điệu uyển chuyển thì cũng cần có ban nhạc cụ giỏi đúng không? Mà đệ thì có thể dạy cho các con em hoàng thân chuyện này. Đó cũng là tâm ý của Hoàng Đế mà từ trước tới nay chưa ai làm được, nếu thành công, chẳng những thanh danh của phủ được rạng rỡ mà Đệ cũng được lòng TRiều đình. Đệ thấy sao?
– Nếu vậy thì đệ đành nghe theo vậy
Thích Phương sung sướng ôm hôn Đoàn Dự thắm thiết. Tay chàng lần xuống siêm y rút chiếc thắt lưng. Manh áo tứ thân phanh ra để lộ đường nét sơn thủy cuồn cuộn vạm vỡ bên trong. Thích Phương thích thú cúi xuống liếm nhẹ đầu nhũ hoa Đoàn Dự, công tử rên nhẹ lên một tiếng. Mặt hồ trong xanh ngợn nhẹ làng sống, ngọn gió thu mặt rượi thổi sạc lên hàng liễu rũ như ru khúc nhạc tình.
Hoa Lộc vừng nở rộ, từng cánh mỏng rơi lác đác trong cái cảnh luyến ái của đôi nam nhân trở nên lãng mạn muôn phần. Những ống trúc nhờ dòng chảy tự nhiên của con suối đẩy bánh xe luân đưa nước lên cao rồi đổ nước xuống hòn non bộ như những ngọn thác tí hon nghe róc rách như tiếng đàn tre. Thích Phương rê lưỡi xuống vùng bộ hạ mơn trớn đầu khấc của người tình. Đoàn Dự bấu chặt lấy bờ vai Thích Phương rên thê thái. Dục âm lang tỏa khắp mái đình. Khu vực này dành riêng cho Trạng Nguyên và lang thiếp, nếu không có lệnh thì chẳng ai dám bén mãn tới
Cõi Thiên Thai gió nguyện cùng mây
Non nước hòa một nhấp nhô cùng sóng mặt hồ
Lòng quân tử rạo rực xao xuyến
Tiếng rên tình day diết không giờ nguôi
Đoàn Dự đáp lại những yêu thương luyến ái, chàng rút bung Siêm Y rồi tuột luôn nội khố. Cái vật đàn ông nhỏ bé của Thích Phương nở to ra muôn phần, như hoa lộc vừng ửng đỏ những cành mỏng. Đoàn Dự cho dương vật Thích Phương vào miệng rồi mút. Mông công tử ưỡng nhô lên. Tiếng rên rỉ vang vảng .
Thích Phương đặt dương vật vào cửa mình Đoàn Dự rồi nhấp. Hai nam nhân như tùng như bách cọ sát vào nhau sinh cảm xúc đê mê ngây dại. Như sóng nước mặt hồ nhấp nhô. Này là những tinh hoa thuần túy, này là những mật ngọt yêu đương, bao nhiêu tinh khí trào ra. Thích Phương rên héc lên, chàng thở hồng hộc rồi chết lịm trên thân xác người tình.
Đoàn Dự cũng kịp đồng hành cùng chàng lên đỉnh hoan thai. Sung sướng tột độ, hoang lạc tột cùng. Song kiếm tạo hóa của nam nhi rịu rã như cành liễu, ướt sũng như cành non đọng hạt sương sớm mai. Thích Phương rút vật đàn ông ra rồi hoàn áo gấm. Đoàn Dự cũng khoác lại bộ Siêm Y. Họ ngồi trên cùng một ghế ôm ấp nhau như đôi loan phụng
Tuấn Khoa bẻ gãy một cành non, công tử nấp sau hòn non bộ trông thấy loan phụng hòa minh mà căm tức hừng hực. Chàng bỏ đi mang theo nổi căm hờn
LÃNH NGỤC
Mới có hai ngày bị biệt giam trong lãnh ngục mà thần sắc Kiệt Lâm suy sụp hẳn ra. Đầu tóc thì chôm bôm, áo quần rách tơi vì chuột cắn. Da thịt nức nẻ và nổi nhiều đốm ghẻ với các vết côn trùng đốt do ăn ở trong điều kiện dơ bẩn. Trông công tử tiều tụy và bẩn thỉu như một gả ăn mày. Những đêm không ngủ la hét gào khóc khiến cho hai mắt chàng sâu xuống và tím tái.
Thích Phương chưa một lần đặt chân đến lãnh ngục thăm hỏi. Ân tình trong phút chốc như nước chảy qua cầu. Kiệt Lâm hờn trách oán giận Thích Phương bao nhiêu thì căm ghét Lê Kha bấy nhiêu. Kiệt Lâm nằm co rúm trên một thớ rơm. Nghe tiếng mở cửa lộc cộc ở ngoài thì mừng rỡ ngồi bật dậy. Miệng lầm bầm gọi tên Thích Phương, nhưng rồi thất vọng vì người đến thăm là tên nam nô Tiểu Cát
– Là ngươi ha?
TIểu Cát quỳ phập trước khung sắt mắt rưng rưng nói
– Thật là khổ cho công tử, nô tì không biết làm sao để giải oan cho công tử
Nắm lấy bàn tay của Tiểu Cát vịnh trên khung sắt. Kiệt Lâm nói
——————–
Thuộc truyện: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 2
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 3
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 4
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 5
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 6
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 7
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 8
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 9
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 10
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 11
Leave a Reply