Truyện gay: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh – Chap 2

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đỗ Sinh theo tay chỉ của thiếu phụ nhảy ùm xuống nước. Công tử gặp nạn kia đã chìm xuống đáy sông. Đỗ Sinh lặn hụp tìm kiếm rất lâu mới vớt chàng lên được. Thiếu phụ mừng rỡ. vị công tử bị nạn hồi tỉnh ,công tử lấy làm lơ ngơ khi nghe người thiếu phụ gọi mình là tướng công. Chàng một mực không nhận nương tử và bảo mình tên là Đoàn Dự. Đỗ Sinh bàng hoàng
– là Đoàn huynh đây sao ? đây là thân xác hoàn dương của huynh đây sao ?
Đoàn công tử nhìn Đỗ Sinh với ánh mắt triều mến
– phải, là huynh đây, chúng ta sẽ ở bên nhau , không còn sinh ly tử biệt nữa
Đỗ Sinh nhìn diện mạo xấu xí của Đoàn huynh khi hoàn dương thì thất vọng vô cùng.
– không, không phải huynh, ta không thể quen một người xấu xí bần hàn như vậy
Công Tử bỏ chạy rồi thét lên. Đoàn Dự cũng bỏ mặt người thiếu phụ mà chạy theo Đỗ Sinh, đuổi kịp Đỗ Sinh thì Đoàn Dự giữ chàng lại rồi nói
– Hiền đệ, là huynh đây mà, huynh đã hoàn dương rồi nè
– ta không quen huynh
Đỗ Sinh hất mạnh tay vị công tử kia ra rồi bỏ chạy. Cú hất mạnh làm Đoàn huynh té nhào lên bờ sông, chàng nhìn thấy diện mạo mình dưới nước thì mới hiểu cớ sự. Đoàn công tử phẩn nộ hét lên
– Phán Quan, ông ra đây mau, ông ra đây mau cho ta
Ngay tức khắc Phán Quan và đầu trâu mặt ngựa hiện ra
– Đoàn Dự bớt giận, có điều gì muốn thỉnh cầu?
– tại sao ông cho ta hoàn dương với một thân xác nam nhân xấu xí bần hàn như vậy ? sao ông bảo sẽ trả lại thân xác tuyệt mỹ cho ta ?
Vị Phán Quan nghiêm nghị đáp
– ngươi là một Hoa Vương tuyệt sắc hiếm có, thế gian không mấy ai có được diện mạo này, một phần thì hai năm nay người chết vô số nhưng không có một tuyệt sắc giai nhân nào, ta không còn cách nào khác hơn là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa sai trái nhanh gọn
Đoàn công tử hỉ nộ đương định đập đầu dô tản đá tự vẫn thì bị Phán Quan làm phép biến mất tản đá. Ông giải bài
– ngươi định tự sát như những lần trước nữa hay sao ? Ngươi nghe cho rõ đây, diện mạo chỉ là nhất thời, cái đẹp hình thể sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng tình cảm con người thì trường tồn vĩnh cửu, ngươi ba lần bảy lượt từ chối hoàn dương chỉ vì thân xác không đẹp đẽ, vậy ngươi đã lĩnh hội được cái gì là tình yêu thật sự chưa ? đồng tính luyến ái nhân gian các ngươi nói thì nghe hay lắm, có ai không yêu thích vẻ đẹp bên ngoài, có ai nói sẽ yêu người yêu cho dù người mình yêu trở nên xấu xí, bần hàn không? Ngươi đã thấy sự phủ phàng của người đồng tính chưa ? Ngươi hãy xem lại cơn hỏa hoạn năm xưa tại thư phòng đi
Phán Quan lại dùng pháp thuật đưa chàng về quá khứ hai năm về trước
.Đoàn công tử nhìn thấy cái đêm xấu số của mình, có một hắc y nhân đã lẻn vào phòng gạt lĩnh dầu khiến căn phòng phát hỏa. Lúc chàng tỉnh giấc thì lửa đã cháy tứ bề. Đoàn Công Tử hét la lên chỉ có Đoàn Dự người học sĩ đồng môn cùng tên phòng bên liều mình sang cứu. Xem đến đây thì Phán Quan liền nói
– hãy nhìn đi, nhìn cho tận mắt người mà ngươi không chút tình cảm, không chút cảm mến trong cơn nguy khốn đã không tiết tính mạng đã xã thân cứu ngươi như thế nào ? Lẽ ra trong đêm ấy người mà quỉ sai phải bắt là hắn chứ không phải ngươi, hắn hy sinh để cứu ngươi, bọn quỉ sai đã bắt nhầm ngươi đêm ấy.
Đoàn Dự nghe thế thì mũi lòng. Phán quan lại tiếp
Ngươi vì vẻ đẹp hình thể mà bạt tình bạt nghĩa, còn hắn, hắn yêu thích ngươi nhưng chưa bao giờ ngươi đáp lại…Ngươi muốn biết tên hắc y nhân đã phóng hỏa đốt ngươi là ai không ?
Dứt lời Phán Quan dùng pháp thuật biến ra cái kính soi quá khứ dị lai , cho Đoàn Công tử thấy được hiện tại
Khi mặt kính hiện lên chân dung của một Trạng Nguyên vây quanh biết bao là nam nhân khôi ngô tuấn tú , Phán quan liền nói
– là Thích Phương -người yêu củ của ngươi đó, bây giờ đã là trạng nguyên giàu sang phú quí, biết bao nhiêu nam nhân xinh đẹp bên cạnh, hắn có nhớ tới ngươi không ? Có bao giờ hắn quay lại Quốc Tự Giám năm xưa để thắp cho ngươi nén hương không ?
Đúng là như vậy thật. Bao năm nay không hề thấy huynh ấy quay lại. Cũng chẳng bao giờ nhớ đến ngôi trường năm xưa một thời học sĩ ân ái , Tình cảm yêu đương mận nồng ở Hoa Viên Túc xá một thời đã bị người ta lãng quên. Đoàn công tử như tan nát cõi lòng khi cứ nghĩ rằng mình đã ngủ gật làm lĩnh dầu lật đổ. Giờ đây biết được kẻ hắc y nhân hại mình chính là Thích Phương, công Tử thấy đau thắt ở cõi lòng. Phán Quan lại nói tiếp
– hắn sợ ngươi đổ đầu bảng nhãn dành mất vị trí Trạng Nguyên của hắn, hắn vì vinh hoa phú quí , tự phụ bần hàn, người yêu vong ơn bội nghĩa một thời ân ái với ngươi đó
Ánh sáng của mặt kính biến mất. Lòng của Đoàn công tử như tát tát. Những giọt nước mắt ứa ra nghẹn ngào. Phán quan bước tới vỗ vay an ủi
– ngươi cứ sống vì nét đẹp hình thể, cứ chạy theo diện mạo bề ngoài sẽ không thấy được đâu là cái tình, đâu là người thật lòng với ngươi đâu. Diêm Vương bảo ta bày ra cách này để cho ngươi thấy được sự tình. Còn bây giờ ngươi hãy mau quay lại ngã Ba sông Hồng, ngươi hãy mượn xác của công tử Lê Kha mà hoàn dương, Lê Kha dương thọ đã tận, ta sẽ trả lại sự sống cho phu quân của thiếu phụ, hồ sơ sinh tử của ngươi coi như đến đây kết thúc
Dứt lời vị Phán Quan và Quỉ Sai biến mất
Chiếc thuyền rồng có quân lính triều đình tháp tùng đưa công tử Lê Kha đi dọc theo bờ sông với muôn vàng lời chúc tụng cùng những cánh hoa Đào được các thiếu nữ Kinh Thành tung lên bay lã tả rơi phủ khắp mọi ngã đường. Đổ Sinh đứng thất thần . chàng ngã khụy bên bờ sông với những hờn trách oán thán
“Tại sao ko phải là Huynh ấy mà là 1 gả nông phu xấu xí bần hàn khố rách áo ôm? Tại sao?”
Tiếng gào khóc của Đổ Sinh càng trở nên lạc lõng giữa rừng người. Ai ai cũng xúm xính chen chúc nhau để chiêm ngưỡng vẻ đẹp Quốc sắc thiên hương của tân Hoa Vương năm nay chứ đâu ai đoái hoài tới một kẻ lạc lối đường tình như chàng
Lê Kha đưa tay chào tất cả mọi người. Chiếc thuyền rồng lướt trên mặt nước mỗi lúc mỗi xa rồi dần. Chiếc thuyền tiến về Kinh Thành Thăng Long theo nghi lễ tiến cung nhận sắc phong của Hoàng Đế Trần Thánh Tông dành cho danh hiệu Hoa Vương mỗi năm
Khi chiếc thuyền rồng đi vào một chi lưu nhỏ của dòng chảy sông Hồng thì bị mai phục bởi một toáng thủy tặc. Từ bên hai bờ sông không thấy một bóng người nhưng cung tên bay vụt ra rối rít xuyên thủng bức rèm. Một tên lính triều đình thốt lên “bảo vệ Tân Hoa Vương” Lê Kha kinh hãi chạy ra mũi thuyền. Ba quân lính triều đình đã bị thọ tiển, một tên xuyên tâm chết ngay tức khắc ,một tên lính còn lại thọ thương ngất xỉu nằm vắt vẻo trên thành thuyền. Một tên thủng lách rơi tỏm xuống sông máu nhộm hồng mặt nước. Bốn tên lính còn lại trên thuyền bối rối rút gươm phòng thủ. Tên lính đầu binh thốt lên
“bảo vệ thuyền rồng, bảo vệ tân Hoa Vương”
Vừa dứt lời thì từ trong lùm cây , hai tên hắc y nhân lao ra, lộn một vòng rồi nhảy tuýt lên mạng thuyền. Chiếc thuyền chòng chành xoay một vòng làm Lê Kha xuýt ngã , tưởng chừng như công tử sẽ bị văng xuống sông nhưng rất may là chàng đã kịp nắm lấy một cây trụ thuyền gần đấy. Hai gả hắc y nhân nhanh như cắt rút đao đâm trúng yết hầu của hai tên binh lính, chỉ la lên 1 tiếng “Á” thật lớn rồi chết ngay tức khắc.
Hai tên lính còn lại thì hoảng loạn rối rít di chuyển về cuối thuyền. Bất ngờ từ dưới mặt sông trồi lên hai bóng nước thật lớn, ngay sau đó có thêm hai gả thủy tặc phóng lên trên không, hô 1 tiếng thật lớn rồi nhảy bổ lên thuyền. Thì ra nhóm thủy tặc cùng bọn Hắc y nhân đã tính toán rất kỹ lưỡng hòng cướp thuyền rồng của triều đình .
Hai tên lính thấy thế xuất chiêu mấy hiệp chống đỡ. Những tiếng leng keng của đao kiếm hai bên phát ra không ngớt.. Bên nhóm thủy tặc bỏ mạng hai tên. Quân lính triều đình hổ trợ lẫn nhau tranh đấu . Nhóm Thủy Tặc bị tiêu diệt sạch, chỉ còn đúng 1 tên ra sức đánh cướp nhưng cũng đã bị thọ trọng thương. Tên Thủy tặc mưu trí túm lấy tân Hoa Vương kề đao ngang cổ rồi quát lớn
“Các ngươi bước tới ta sẽ giết hắn”
Hai tên lính triều đình thựng lại đường kiếm không dám bước tới. Thủy tặc có vẻ rất khôn ngoan khi chọn đúng tân Hoa Vương làm con tin. Ngẫm trong đầu nếu không hoàn thành sứ mạng của Hoàng Đế đưa tân Hoa Vương về nhậm sắc phong thì cũng bị biu đầu, hai tên lính gác không ai dám bước tới nữa bước. Lê Kha mặt tái nhợt khi cảm thấy đau rát vì lưỡi đao đã cứa phạm vào da thịt rướm máu, mồ hôi tuông trên trán và thái dương . Chưa ai biết phải xử trí ra sao thì bất ngờ một tên lính của triều đình bị thọ tiễn nằm gần đấy chợt tĩnh lại.
Toàn thân y máu thấm loang loáng , trút hết sức lực cuối cùng y toang đứng dậy chụp lấy thanh đao trên tay tên thủy tặc. Cuộc giằn co đoạt kiếm diễn ra trong hổn loạn, trong khi chỉ cần nới nhẹ lực tay một tí thì Lê Kha mất mạng như chơi. Hai tên lính triều đình thấy tình thế thuận lợi lên toang đánh tới tiếp ứng . Lúc này thì tên lính tưởng chừng như chết mà đột nhiên sống lại kia đã dần đuối sức.
Thủy tặc vung 1 tay thanh đao chém sợt ngang búi tóc Lê Kha làm đứt lìa cổ tên lính, y ngã gục xuống đất chết ngay tức khắc, và lần này thì có tên dược cứu y y cũng chẳng bao giờ tỉnh lại thêm được 1 lần nữa. . Hai tên lính triều đình còn lại vung kiếm chém 1 cái choang làm rơi thanh đao của thủy tặc. Đường kiếm chém rách một lằn dài sọc trên cánh tay tên thủy tặc , y hoảng loạn ôm chặt lấy Lê Kha hòng biến chàng thành tấm bình phong che chắn lưỡi gươm đoạt mạng của đối phương. Y thụt lùi vài bước rồi vấp phải xác chết của một tên lính triều đình rồi bị rơi tỏm xuống sông .
Công Tử Lê Kha cũng vì thế mà rơi luôn theo hắn, cả hai chìm nghỉm xuống đáy mất tâm hơi . Sợ trúng gian kế của thủy tặc nên hai tên lính trên thuyền lóng ngóng do dự không dám nhảy xuống cứu. Ngay chổ hai người rơi xuống nước sục sôi lên nhiều bóng nước lớn rồi im bặt. Đến lúc này thì không thể làm lơ. Đằng nào cũng chết, không đưa được Tân Hoa Vương về thì cũng bị chém đầu. Một tên lính gác đành chúi nhào xuống nước.
Tên còn lại thấy thế cũng không dám chậm trể. Y cũng chúi nhào xuống theo. Hai tên lính triều đình cùng lặn hụp mò tiềm Lê Kha. Thật may mắn cho họ là cuối cùng cũng tìm thấy chàng. Hai tên lính gác mừng rỡ đưa chàng lên thuyền. Kẻ đưa ngón tay kiểm tra hơi thở, người còn lại thì áp một bên lổ tai xuống ngực kiểm tra nhịp tim. Rồi hai tên lính gác mặt tái nhợt thốt lên
– Tân Hoa Vương đã chết rồi
Tự trách bản thân đã bất tài vô dụng không họ tống được tân Hoa Vương về gặp Hoàng Đế, hai tên lính gác toang vung kiếm tự kết liễu đời mình thì nghe tiếng sặc ọc nước hục hục của Lê Kha nên chựng đường gươm quay lại nhìn. Thấy tân Hoa Vương hồi tỉnh, hai tên lính triều đình vui mừng khôn xiếc. Vội buông thanh gươm, chúng chạy đến đỡ chàng dậy. Hai tên lính triều đình gọi hối hả
– Lê Kha công tử, Lê Kha công tử, công tử không sao chứ.
Tân Hoa Vương ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, và cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, mọi chuyến đối với chàng bang hoàng như một người mất trí. Hai lên lính triều đình lại tiếp tục vừa lay vừa nói
– Lê Kha Hoa Vương, công tử có sao không?
Lê Kha ngồi bật dậy, nhìn thấy máu tươi loang loáng khắp nơi, bên cạnh là những xác chết . Chàng bàng hoàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chàng cũng không hiểu tại sao hai tên lạ mặt này lại gọi mình là Lê Kha. Đương thất thần thì chàng giật thốt khi nhìn thấy một bóng trắng dưới đáy sông Hồng, vuốt mắt nhìn thật kỹ chàng mới nhận ra đó là Phán Quan dưới địa phủ .
Phán Quan nhìn Lê Kha mỉm cười rồi biến mất trong làng nước xanh biếc . Lê Kha cuốn quính bò ra gần mặt nước, chàng thò đầu nhìn diện mạo của mình phản chiếu dưới mặt sông. Chàng mừng rỡ khi nhìn thấy diện mạo của mình đẹp đẽ muôn phần, công tử lẩm bẩm “ Ta đã hoàn dương rồi sao, ta đã là Hoa Vương Đại Việt rồi sao?
Hai tên lính gác rối rít đáp
– Phải, Công tử chính là tân Hoa Vương của Đại Việt mà, công tử không nhớ gì sao?
Lê Kha vui mừng lẫy bẫy nói
– Nhớ, nhớ chứ, ta là tân Hoa Vương Đại Việt
Chàng lại tiếp tục thốt lên vang rền
– Ta là Tân Hoa Vương của Đại Việt
Chiếc thuyền rồng di chuyển về kinh thành . Đoàn Dự bây giờ không còn là một hồn ma vất vưỡng trong tranh nữa, công tử đã trở về dương gian với một diện mạo khôi ngô phi thường với một lòng căm hờn day diết , căm hờn kẻ đã mặn nồng cùng mình bên Hoa Viên túc xá rồi nhẫn tâm sát hại mình để đoạt lấy ngôi vị trạng nguyên – Hắn là Thích Phương Trạng Nguyên đương thời ở phủ Long Biên.
Hắn thụ hưởng vinh hoa phú quý và bổng lộc của triều đình không xuễ. Mỹ nam bao quanh hầu hạ vô số kể. Nếu không nhờ pháp lực của Phán Quan cho Đoàn Dự thấy được quá khứ thì chàng sẽ mãi mãi không hề biết được tung tích của gả Hắc Y Nhân đêm hôm đó đã lật đổ lĩnh đèn dầu phóng hỏa đốt mình là ai. Đoàn Dự căm phẩn đọc trong suy nghỉ
– Thích Phương, huynh đã bất nhân thì đừng trách đệ bất nghĩa
Phủ Trạng Nguyên
Thích Phương tươi tắn, vẻ mặt rạng rỡ cười nói râm rang trong suốt buổi yến tiệc . Hôm nay phủ trạng nguyên mở hội linh đình để mừng cho ngày hội khổ hiếm có của Tam Khôi triều Trần –Trạng Nguyên-Bảng Nhãn- Thám Hoa.
Ngoài việc mừng ngày hội ngộ bạn bè củ đều đổ đạt danh hiệu cao quý nhất hai năm trước , Thích Phương còn có dịp được khoe khoang với bằng hữu về đội ngũ các chàng trai xinh đẹp trong phủ của mình qua “Vũ Khúc Khổng Tước”- Là điệu múa “Khổng Tước tầm dục” hiếm khi người đời có dịp được thưởng thức, ngoại trừ các Thanh Lâu quyền quý dành cho các công tần tôn nữ con của các quan chức đại thần triều đình, đây là điệu múa khiêu gợi mà vũ công là các công tử khôi ngô tuấn tú.
Ai cũng biết Khổng Tước là một loài chim công có bộ lông vũ màu lục óng ánh, đuôi rất dài, có màu lục ánh đồng, mỗi lông ở mút có sao màu lục xanh, đỏ đồng, vàng, nâu. Khi chim công động dục nó sẽ xòe đuôi hình nan quạt để phô diễn một điệu múa nhằm quyến rũ bạn tình. Và chỉ có loài chim trống mới được tạo hóa ban cho khả năng này để chim dụ đối phương trong mùa động dục. Các chàng trai trong vũ điệu khổng tước được hóa trang rất xinh đẹp, nữa kín nữa hờ gợi tình biết bao. Đầu đội mão lông phụng.
Phần thân trên được che hờ bằng những cánh lông có màu ánh đồng, xanh lục hoặc tím, phần ngực thì để trần, cùng với cơ bắp tay toát lên 1 vẻ đẹp nam tính cuồn cuộn như đông hải. Phần hạ thể thì càng gợi dục hơn với một chiếc khố be bé được gắn kết vài cánh lông chim hoàng tước vàng rực. Các chàng trai uyển chuyển hạ thể trong vũ điệu tầm dục làm mê hoặc không những các cô nương mà còn làm xao xuyến trái tim biết bao công tử ái nam trong phủ
Thích Phương nâng chén Quỳnh Đào chung vui cùng hai vị công tử khách quý là Bản Nhãn và Thám Hoa. Ngồi bên cạnh Trạng Nguyên là Kiệt Lâm-Chàng trai đang được Trạng Nguyên sủng ái nhất Phủ, và cũng chính vì thế mà Kiệt Lâm luôn bị các công tử ái nam khác đố kỵ ghen tức nhất. Thường thì trong các buổi yến tiệc hoặc những kỳ trẩy hội của kinh thành thì vị trí tháp tùng trạng nguyên đều ưu ái dành cho Kiệt Lâm.
Trong khi Kiệt Lâm và Thích Phương o bế tình cảm kẻ nâng người rót bên nhau, thì từ những hàng ghế bên dưới, các công tử thất sủng cứ liếc mắt căm hờn. Căm hờn nhất phải kể đến Tuấn Khoa, vị công tử vừa mới bị thất sủng kể từ khi Kiệt Lâm tiến phủ. Chàng coi Kiệt Lâm là cái gai trong mắt và luôn mong muốn tìm cách nhổ bỏ .Kế bên Tuấn Khoa là Huỳnh Đông, số phận thất sủng cũng chẳng hơn kém gì. Nhưng Huỳnh Đông không hề oán than, vì chàng đã biết rõ bản tính trăng hoa bay bướm của Thích Phương trạng nguyên.
Có mấy ai mà ở mải trên đỉnh vinh quang cơ chứ? Chẳng qua là chưa có thểm nam nhân nào lọt vào mắt xanh của Trạng Nguyên thôi, nếu có thì Kiệt Lâm cũng bị ra rìa không hơn không kém. Tài Nghệ Chăn gối thì mỗi người mỗi khác, kỹ năng nịnh hót o bế thì mỗi người một vẻ, nhưng bản tính bay bướm có mới nới củ của Trạng Nguyên mới quyết định quan trọng.
Đâu còn lạ lẫm gì với chàng nữa mà ghen ăn tức ở. Có chăng là Huỳnh Đông thích kích động cho trâu bò húc nhau mà ngồi cười chẻm chệ cho vui. Chàng muốn làm cho các huynh đệ thất sủng lồng lộn lên mới cảm thấy hả hê cho kiếp bị bỏ bê ghẻ lạnh . Mỗi công tử một tính cách, cái phủ trạng nguyên này có bao giờ mà bình yên như mặt nước Tây Hồ bao giờ. Thấy Tuấn Khoa huynh cứ hầm hừ vẻ mặt ghen tức nhìn Kiệt Lâm với Thích Phương tay trong tay mà chưa chịu nâng chén rượu quỳnh nên Huỳnh Đông quay sang châm chích
– Tuấn KHoa huynh sao còn không nâng chung rượu? Trên thế gian có buổi tiệc nào không tan, cuộc vui nào mà chẳng tàn, đâu có ai ngự trị mãi trên danh hiệu Hoa Vương mãi được đâu, Hoàng Cung có có tam cung lục diện, mấy huynh đệ mình chẳng qua chỉ là một ánh đèn le lói trước ánh trăng, Huynh thấy đó, mới hôm qua trăng còn soi sáng ngời ngời mà nay lại le lói như ngọn đèn đêm….Haizz
Huỳnh Đông thở dài một tiếng, nghe thì cứ tưởng là sự cảm thông nhưng kỳ thực đó lại là một kỷ xỏa đâm thọt đầy trắc ý, xem ra Huỳnh Đông rất nham hiểm trong lời nói, chỉ với vài câu điêu ngoa đã có thể chọt trúng chổ ngứa của kẻ đang bị ghẻ lạnh . Tuấn Khoa cảm thấy tức tối trong lòng, công tử đập bàn một cái rồi bỏ về giữa chừng mang theo nổi căm hờn khi bản Vũ Khúc Khổng Tước còn đang biểu diễn lưng chừng. Thích Phương đang mê mãi các chàng trai trong trang phục Âu Lạc gợi tình và cười nói âu yếm bên cạnh Kiệt lâm đâu thèm để ý gì đến ai còn ai ở bên dưới. Thám Hoa rót cho Thích Phương một chung rượu rồi nói
– Thích Phương Huynh, nghe nói danh hiệu Hoa Vương Đại Việt năm nay thuộc về một vị nho sinh xuất thân cũng từ Quốc Tự Giám, trường học củ của chúng ta đúng là nơi chiêu mộ nhiều mài râu tài sắc
Nghe Thám Hoa vô tình nhắc đến trường củ và danh hiệu Hoa Vương nên Thích Phương có chút chạnh lòng. Đúng là Quốc Tự Giám là nơi chiêu mộ kỳ danh dị sĩ của đất nước thật. Thích Phương cũng từ đó mà có cái danh hiệu Trạng nguyên cao quý này. Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì xưa nay không có một nho sinh nào mang cả đồng hai danh hiệu. Nếu năm đó Đoàn Dự không bị mưu sát thì đã có người đi vào lịch sử Đại Việt đầu tiên rồi. Thích Phương đương đưa chung rượu lên môi thì chựng lại hỏi
– Huynh bận trăm công ngàn việc không đến dự cuộc thi, chắc hẳn vị công tử đó tài ba xuất chúng lắm thì phải
Thám Hoa cười hi hi hai tiếng rồi nói
– Khôi ngô xuất chúng vô cùng
Xưa nay Thích Phương rất tự hào về đội ngủ các chàng trai xinh đẹp bên cạnh mình nên nghe Thám Hoa bằng hữu hết lời khen ngợi tân hoa vương nam nay nên sinh lòng tị nạnh
– Đẹp hơn cả những chàng trai vũ khúc Âu Lạc của ta luôn sao?
Thám Hoa tay nâng chung rượu, ánh mắt lém lĩnh nhìn Thích Phương rồi nói
– Không một ai sánh bằng, công tử ấy tên là Lê Kha, nhà ở Châu Phong, 18 tuổi, cực kỳ đẹp trai
THích Phương vốn đam mê nam sắc, nghe bằng hữu nói thế thì lóe lên một sự kiếu kỳ , nếu có thể đưa được tân hoa vương năm nay đến cho chàng chiêm ngưỡng một lát cho thõa trí tò mò thì chàng cũng đã ra lệnh cho gia đinh đi ngay. Nhưng ngặc nổi phủ Long Biên cách kinh thành mấy dặm đường, buổi yến tiệc còn đang hưởng lạc lẽ nào lại bỏ dở?.
Thích Phương tạm gác chuyện đó sang một bên mà vui cùng bằng hữu. Xưa nay ai mà chẳng biết Thích Phương đã muốn gì là phải làm cho bằng được, nhất là những thủ đoạn tiểu nhân để áp bức các nam nhân sa ngã vào lòng mình. Hắn thay tình như thay Siêm Y. Chẳng những thế, hắn còn ghiết hại người yêu để bài trừ khả năng đăng quang cả ngôi vị trạng nguyên- Đó là Đoàn Dự, một hoa vương xinh đẹp bạc phước đã trở thành hồn mà vất vưỡng suốt hai năm
Khi vũ khúc khổng tước tầm dục còn chưa kết thức ,thì lẫn vào trong tiếng nhạc của bạn nhạc lẽ là tiếng sáo du dương từ phía ngoài đưa vào. Tiếng sáo thánh thót vang lên như tiếng đàn mỗi lúc một gần. Thích Phương đặt vội chung rượu xuống suy ngẫm. Kỳ lạ quá! Là ai đã thổi lên bản nhạc Hoa Viên Khúc Vịnh Kiều vậy? Bản nhạc này đã lâu lắm rồi ta không bao giờ thổi, là ai có thể thuộc bài này vậy?
Thích Phương chơ vơ giữa âm khúc trong vắt của tiếng sáo lòng. Bản Hoa Viên Khúc Vịnh Kiều này một thời rất nổi và nằm trong phần thi tài năng của Đoàn Dự năm đó, cùng với những phần thi phụ đã giúp chàng đăng quang ở ngôi vị Hoa Vương cao quý nhất một thời . Ký ức tình yêu và sợ hãi hiện về lẫn lộn trong tâm trí Thích Phương. Chàng đã từng nghe bản nhạc này trong 1 đêm trăng đẹp muôn ngần và Đoàn Dự đã đầu áp tay gối thổi cho chàng nghe
Thích Phương giật tỉnh, trạng nguyên ra lệnh cho đội vũ công ngừng lại rồi gọi gia đinh đi mời chủ nhân của tiếng sáo đó vào ngay tức khắc
Thích Phương nóng lòng chờ gia đinh quay lại để biết mặt chủ nhân của bản nhạc kia là ai. Nhưng được một lát thì gia đinh chỉ trở về tay không. Y hớt hãi bẩm báo
– Đại nhân, người thổi tiếng sáo ấy chính là tân Hoa Vương Lê Kha
Thích Phương nghe thế thì giật thốt vì quá đổi vui mừng. Chàng thật không ngờ người mà mình đinh ninh muốn gặp nay lại xuất hiện, đúng là ông trời đã quá ưu ái cho mình, sao lại có sự trùng hợp kỳ diệu như thế cơ chứ? Nhưng thấy gia đinh chỉ về tay không nên Thích Phương vung tay đập bàn quỡ trách
– Tại sao ta bảo mời công tử ấy vào mà ngươi lại trở vào tay không?
Tên gia đinh thấy chủ nhân phẩn nộ nên mặt tái nhợt. Y đáp
– Dạ bẫm đại nhân, thuộc hạ có mời nhưng công tử ấy bảo là trên đường trở về Châu Phong, biết là tân Hoa Vương do Hoàng Đế sắc phong nên thuộc hạ không dám ép buộc ạ
Thích Phương nghe thế thì nguôi giận phần nào, công tử ra lệnh cho ban nhạc lễ và đoàn vũ công lui hết rồi tức tốc chạy ra ngoài phủ tiềm kiếm Lê Kha, chàng nghĩ thầm “có thể công tử ấy chưa đi khỏi đây xa. Mình chạy theo thử may ra còn có cơ hội được gặp”
Thích Phương chạy theo hướng tiếng sáo khi nảy mà chàng nghe tới một hàng liễu rũ bên cạnh một bờ hồ, chàng không thấy ai cả. Tiếng sáo vốn đã im bặt từ lâu nên cũng khó lòng đoán hướng mà tìm. Đương dòm dáo dác xung quanh thì chàng lại nghe tiếng sáo khi nảy lại cất lên bên phía khu rừng trúc. Thích Phương mừng rỡ vì Lê Kha vẫn còn chưa đi khỏi đây xa, chàng chạy một mạch tới khu rừng trúc . Lê Kha đang bước đi thản nhiên chậm rãi từng bước. Bản nhạc Hoa Viên Khúc Vịnh Kiều vừa dứt thì chàng nghe có tiếng gọi sau lưng
– Lê Kha công tử, xin dừng bước
Là tiếng gọi của Thích Phương. Lê Kha thả lỏng tay sáo, chàng quay lại nhìn người khách xa lạ vừa gọi tên mình rồi hỏi
– Huynh đài là…………..?
Thích Phương đến gần trả lời
– Ta là Thích Phương, rất hân hạnh được quen biết công tử, nếu được tax in được kết tình bạn hữu với công tử
——————–
Thuộc truyện: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 2
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 3
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 4
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 5
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 6
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 7
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 8
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 9
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 10
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 11
Leave a Reply