Truyện gay: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh – Chap 10
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Thích Phương nghe tới mẫu thân của ái đệ thì phấn khởi, nhưng nảy giờ cũng chứng kiến phần nào cái cảnh hạch sách của thuộc hạ mình với song thân của ái đệ nên chàng nổi giận. Thích Phương xáng cho một tên gia đinh đứng gần mình nhất một bạt tay. Thích Phương quát
– Các người đúng là một lũ vô lễ
Gạt vẻ mặt cao có qua một bên, Thích Phương lễ phép chìa tay mời ông bà lão vào phủ. Ông bà lão vui mừng khôn xiết. Muội muội cũng mừng rỡ theo gót
Đại Sảnh Đường
Thích Phương rót trà mời song thân của Lê Kha. Ông bà lão có vẻ khách sáo khác thường. Lần đầu tiên đặt chân đến một nơi sang trọng lại bề thế như thế còn nhiều bỡ ngỡ e dè, lại còn được ngồi ngang hàng với một vị trạng nguyên quyền cao chức trọng nữa chứ. TIểu Muội Muội thì có vẻ rụt rè hơn. Những gì đối với con bé quá ư là lạ lẫm chưa từng thấy ngay cả trong mơ.
Lầu các được mạ một màu váng óng ánh. Những cây cột cũng to đùng chặm khắc muôn thú tinh xão. Muội Muội cứ dòm dáo dát, ngay cả ngước mặt lên cả trần nhà để ngắm nhìn cho thõa thích. Thích Phương tiếp chuyện với hai lão bá bá trong thời gian chờ đợi Lê Kha về. Nghe song thân của ái đệ chia sẽ nổi lo lắng bấy lâu về tin tức con mình Thích Phương cũng lấy làm cảm thông.
Công Tử cũng nói đỡ lời vì Lê Kha đệ cũng ít khi ra ngoài phủ. Hỏi tới thì Thích Phương mới nói với hai lão bá bá Lê Kha đi Ba Vì từ sáng sớm có lẽ cũng đang trên đường trở về. Hai lão bá bá nghe thế cũng vui trong dạ. Thích Phương mời đến những hai lần thì hai lão bá bá mới hết dè dặt và khách sáo mà nâng chung trà uống
Đoàn Dự khẩn trương bước vào Đại Sảnh Đường với vẻ mặt hệ trọng. Chàng chưa kịp bẩm báo về việc đã tìm thấy lão đại phu và đã mang về phủ thì tiểu muội muội vội chạy òa đến ôm chầm lấy chàng
– Kha Ca Ca, Kha Ca Ca
Tiểu muội muội mừng rỡ ôm chân Ca Ca, cô bé ngước mặt lên nhìn Đoàn Dự với vẻ mặt vui mừng trong khi Đoàn Dự không có gì một cảm xúc thân quen hoặc đã biết gì cả. Chàng nghĩ thầm ” Tiểu Muội này xa lạ chưa từng thấy, là người trong phủ hay sao mà ta lại không biết kìa, hay đây là Muội Muội của Lê Kha?
Đoàn Dự ngồi sập xuống áp hay tay nựng nhẹ gò má tiểu muội, chàng lấp lửng hỏi khẻ
– Tiểu muội là………..
Tiểu Muội Muội ngây thơ long đôi mắt lên nói
– Kha Ca Ca giận không nhận Muội Muội phải hông? Ca Ca xem ai tới nè
Tiểu Muội Muội hồn nhiên kéo tay Kha Ca Ca của mình đến khoe có cha với mẹ đến thăm. Ông Bà lão nhìn thấy đứa con trai của mình vừa mừng vừa tủi, nước mắt trào ra ngay. Đoàn Dự thần người nhìn ông bà lão một lát, chàng không có một cảm xúc gì với họ cả. Vì chàng đâu phải là Lê Kha, con trai thật sự của họ đã mất rồi. Sợ Thích Phương nghi ngờ nên Đoàn Dự vờ cười rồi chạy đến ôm mẹ. Bà Lão gác cằm lên vai Đoàn Dự, bà hờn lẫy đánh bụp bụp vào lưng con sục sùi vừa khóc vừa nói
– Kha Nhi, sao con không về thăm mẹ gì hết, thư cũng không gửi cho mẹ, con bất hiếu lắm
Đoàn Dự tuy không có chút xúc cảm của tình thâm nhưng cũng thấy mủi lòng. Thật là tội nghiệp bà lão . Bà ấy không biết con trai bà đã mất. Đoàn Dự vỗ về nhẹ bờ vai bà lão rồi nói
– Con xin lỗi mẹ, con thật bất hiếu để mẹ phải lo lắng
Ôm bà lão được một lát thì chàng quay sang ôm cha. Ông lão cũng lẩy bẩy vừa vỗ về vừa hờn trách
Thích Phương thấy cảnh tình đoàn tựu sước mướt mà cũng vui lây, công tử nhoẽn miệng cười rồi ra lệnh cho gia đinh chuẩn bị phòng nghĩ ngơi cho mọi người. hai lão bá bá và muội muội được sắp xếp nghĩ ngơi ở một phòng khách khá rộng rãi. Tiểu Muội Muội cứ nhảy đong đỏng trên chiếc giường sang trọng vì nó cảm thấy quá thích. Trước giờ nó chưa nhìn thấy chiếc giường nào đẹp và lộng lẫy như thế này bao giờ cả. Ông bà lão cứ nhìn con bé hồn nhiên mà cười khấc lên.
Phòng Đoàn Dự
Đoàn Dự và tên nam nô Quách Tĩnh đã cứu lão đại phu của hiệu thuốc Vãng Sanh Đường từ dưới vách vực núi Nghĩa Lĩnh mang về. Nhị vị công tử đã bí mật cất dấu lão tại phòng riêng của mình để tránh tai mắt của Huỳnh Đông
Lão đaị phu khi đưa lên khỏi mặt đất thì thương tích đã đầy người, với một vết chém rất dài ở sau lưng, cộng thêm với ngã từ trên cao xuống nên bị thêm nhiều đa chấn thương. Tuy đã được nhị vị công tử sơ cứu và băng bó vết thương nhưng đến nay vẫn chưa thấy ông tỉnh lại. Lão Đại Phu này chính là nhân chứng duy nhất có thể vặt trần bộ mặt xấu xa của Huỳnh Đông và tên thuộc hạ. Để tránh bức dây động rừng nên tất cả được giữ bí mật
Cao Lổ chính là Đại Phu phục dịch riêng trong phủ Trạng Nguyên. Ông được Đoàn Dự bí mật chỉ định đến để chửa trị cho ông lão hiệu thuốc. Vì sự an nguy của nhân chứng nên chàng yêu cầu Cao Lổ không được tiết lộ thông tin này ra ngoài. Ông được thưởng trước hai nén bạc và đã hứa sẽ không dám trái lời.
Ngày hôm sau thì Cao Lổ lại đến, Bắt mạch xong ông nói
– Hôm nay tình trạng đã khá hơn rất nhiều, có lẽ vài hôm nữa lão ta sẽ tỉnh
Đoàn Dự nghe thế thì tỏ vẻ vui mừng. Cao Lổ xếp sắp lại một số dụng cụ hành y bỏ vào tay nải. Đoàn Dự chìa ra cho lão hai đỉnh bạc rồi nói
– Ông nhớ lời ta dặn rồi chứ
Cao Lổ mừng rỡ cầm hai đỉnh bạc cho vào tay nải , Ông cười một cái rồi nói
– Công Tử cứ yên tâm, lão phu chưa hề cho bất cứ ai biết chuyện này
Đoàn Dự lấy làm hài lòng, chàng gật đầu một cái rồi tiễn Lão Cao Lổ đi ra. Chàng cẩn thận cài cửa nẻo kín đáo tránh tai mắt mọi người
Kể từ ngày Uyên Chi bị tống giam vào lãnh ngục, căn phòng này trở thành chốn không người. Tên nam nô phục dịch riêng của cô cũng trở về xó bếp mà phục dịch khẩu phần ăn cho mọi người. Huỳnh Đông và Trương nam nô nhân cơ hội này đã đột nhập để lục soát. Họ nghi ngờ rằng Uyên Chi cô nương và Lê Kha có mối quan hệ rất là mờ ám cần phải làm cho ra lẽ để hạ bệ cả hai. Chỉ có như vậy mới nhổ được cái gai trong mắt công tử bấy lâu nay. Huỳnh Đông và Trương nam nô chia nhau ra lục soát. Người tìm phía trước người phía sau. Sau một hồi tìm kiếm thì chủ tớ xích lại gần nhau. Huỳnh Đông hỏi
– Có tìm thấy cái gì hông?
Trương nam nô lắc đầu. Cả hai tỏ vẻ thất vọng. Chủ tớ nhìn nhau trần mắt suy ngẫm .Thật là kỳ lạ, rõ ràng những gì cảm nhận thì Uyên Chi với Hoa Vương Lê Kha có cái gì đó rất bất thường. Chẳng lẽ nghi ngờ của mình là sai hay sao?
Trương nam nô đảo mắt khắp phòng ngẫm nghĩ. Những chổ cần lục cũng đã lục tung hết rồi, còn chổ nào nữa cơ chứ. Bất giác Y dán mắt vào chiếc giường , chổ tấm đệm lót có hình thù gì tròn trịa hình ống nổi lên. Trương nam nô vội bước đến dỡ tấm đệm lên. Một con gián nhảy vụt xuống đất. Y hốt hoảng la á một tiếng nhưng Huỳnh Đông đã nhanh tay bịt miệng Y lại. Huỳnh Đông mắng giọng thều thào
– Con quỹ, nhỏ cái mồm lại
Thì ra do căn phòng bỏ trống lâu ngày, lại không có người quét dọn nên gián đến làm tổ. Khi rút chiếc đệm ra thì con gián náo động phóng chạy. Trương nam nô bản tính nữ lưu điệu đã nên sợ gián cũng phải. Biết mình quá vô duyên tại bất cẩn nên im bặt. Huỳnh Đông nhìn thấy một ống trúc. Thì ra chính cái ống trúc này đã làm tấm đệm nhô lên. Huỳnh Đông vội rút cuộn giấy trong ống trúc ra. Cuộn giấy khá dầy, được cuộn tròn rất tỉ mỉ và nhét vào một ống trúc, được cột chặt lại bằng một sợi chỉ đỏ. Có vẻ như chủ nhân của nó rất quý trọng cuộn giấy này thì phải. Trương nam nô châu đầu dô hỏi khẻ
– Cuộn giấy gì thế nhỉ?
Huỳnh Đông rút sợi giây, cuộn giấy bung ra . Thì ra là hai bức tranh được xếp chồng lại rồi cuộn tròn. Là hai mỹ nam tuyệt sắc hiếm có. Trương nam nô trông thấy thì thốt lên
– úi chùi ui,hai mỹ nam tuyệt trần, mẹ Uyên Chi này cũng đắc hàng ghê
Huỳnh Đông đánh khẻ vào tay Trương nam nô một cái vì thấy đang lén lút mà còn xì xầm to nhỏ chuyện mê trai. Chủ tớ im lặng ngắm nghía bức tranh thêm một lát .Một bức vẽ chân dung Lê Kha tung bóng cầu mây trong bộ đồng phục học sĩ trường Quốc Tự Giám. Một bức còn lại thì bọn họ không rõ đó là ai, chỉ biết vị công tử này diện mạo khôi ngô tuấn tú không kém gì Lê Kha, vị công tử đang ngồi thổi sáo dưới ánh trăng, bên dưới chạm bốn câu thơ khá lãn mạn
“Trăng kia sáng cũng lưu mờ
tình người không như tuổi mộng mơ
Đêm nay hãy ngắm nhìn trăng cho kỹ
Để kẽo trăng đi khỏi hững hờ
Huỳnh Đông nhếch mép cười . Công tử ngẫm nghĩ
Thì ra ta đoán không sai, Ả Uyên Chi này với Lê Kha bọn họ đã có mối tình từ trước, con này là hạng gái lầu xanh chuyên đi quyến rũ nam nhân. Thảo nào họ cứ lặng lẽ trộm nhìn nhau một cách khác thường”””
Bổng Huỳnh Đông và Trương nam nô nghe có tiếng bước chân người đi ngoài hành lang nên nhanh nhẹn cuốn hai bức tranh lại rồi nấp vào vách cửa trốn
Quách Tĩnh đang hối hả bưng khai thức ăn đi theo dãy hành lang. Trên khay đủ thứ món sơn hào hải vị, những thứ thức ăn này là do Đoàn Dự sai Quách Tĩnh mang đến cho hai lão bá bá và Tiệu Muội Muội dùng trưa, nhưng không hiểu sao hắn lại bưng trở lại nguyên si. Đoàn Dự lấy làm ngạc nhiên nói
– mấy cái này…….
Quách Tĩnh nhanh não nói
– Huynh thật sự là đáng trách, sao lại bảo đệ mang mấy thứ này đến cơ chứ?
Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi
– Có chuyện gì đệ nói xem
Quách Tĩnh nói
– Huynh thật sự không biết cả nhà huynh ăn chay mỗi tháng năm ngày vào dịp trăng rằm à?
Đoàn Dự nghe thế thì chột dạ. Chàng ngẫm nghĩ :Thật sự mình có biết gì về họ đâu cơ chứ. Sao lại có người ăn chay một tháng năm ngày vào dịp rằm? Có vẻ như sự việc càng ngày càng khó khăn ra. ..
Đoàn Dự đứng thần người chẳng nói chẳng rằng . Quách Tĩnh nói
– Lê Kha huynh mau mau đến an ủi mẫu thân đi, Lê lão phu nhân có vẻ rất buồn tủi, bà ấy còn nghĩ rằng Huynh đã quên mất cội nguồn kìa
Đoàn Dự gượng nói
– Ờ, được rồi , đệ nhớ canh chừng lão đại phu cẩn thận
Quách Tĩnh nhoẽn miệng cười nói
– Tình trạng của ông ấy đã đỡ nhiều rồi, hai ba hôm nữa có lẽ sẽ tỉnh lại
Huỳnh Đông và Trương nam nô đang nấp bên trong phòng Uyên Chi tình cờ nghe lóm tới đây thì giật rúm người vì sợ hãi . Tên chủ tớ gian manh canh lúc không có ai bên ngoài nữa thì mới lấp ló trở ra rồi chạy vội về thư phòng.
Huỳnh Đông mắng tên Trương Nam Nô
– Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?
Trương nam nô sờ sợ nói
– Nô tì đã làm đúng như lời chủ nhân dạy, rõ ràng chính mắt nô tì thấy lão ấy đã rơi xuống vực cùng cổ xe ngựa rồi mà
Huỳnh Đông cào nhào
– Con quỹ ngựa ngà ngươi chắc hại chết luôn cả ta quá
Trương nam nô nhăn nhó hỏi
– Bây giờ phải làm sao?
Huỳnh Đông trần mắt một lát rồi nói
– Tuyệt đối không để cho lão ấy có cơ hội nói ra sự thật, hiểu chưa?
Trương nam nô nhanh nhão đáp
– dạ, nô tì hiểu
Huỳnh Đông cau có nói
– Mau đi thám thính tình hình xem sao
Trương nam nô dạ dạ rối rít rồi lui. Huỳnh Đông rót vội ly trà uống để hạ bớt hỏa. Công tử nhìn trầm mắt vào hai bức tranh nói trong đầu
– Lê Kha, ta không thể để thua ngươi được
Huỳnh Đông gấp gáp rót thêm chung trà uống
Lãnh Ngục
Uyên Chi tựa lưng vào vách, nàng thả hờn theo tia nắng mong manh chiếu xiên vào ô cửa nhỏ. Mặt trời dần ngã bóng về tây khiến giọt nắng thêm phần yếu ớt. Ánh sáng quá nhỏ không sưởi ấm nổi trái tim băng giá của nàng. Nàng thích Lê Kha, nàng yêu Đoàn Dự, hai nam nhân tuyệt sắc của Đất Nước Đại Việt dường như không nằm trong tầm tay với của nàng. Cảnh tâm tối đọa đầy càng gợi thêm nhiều ký ức xa xăm. Những lần thêu thùa bên khung cửa sổ nhìn trộm Lê Kha chơi đùa rồi tương tư mộng tưởng thả hồn theo mấy vầng thơ
“Tình lang ơi hỡi tình lang
Nửa đêm thức giấc tưởng chàng kề bên”
Trông cảnh cô đơn ghẻ lạnh chốn lao tù này mà gợi cho nàng nhớ đến sự ghẻ lạnh khinh khi của bạn hữu đồng môn, những câu diễu cợt chua ngoa rồi cười tặc lưỡi của bọn công tử khiến nàng bật khóc rồi chạy về thư phòng. Những đòn roi của lão sư . Sự lạnh lùng nhạt nhẽo của học sĩ Lê Kha. Trong cái ghẻ lạnh xa lánh của mọi người, hình bóng Đoàn Dự lại hiện về trong tâm khãm của nàng.Đoàn Dự thật đẹp và quyến rũ biết mấy. Chàng đẹp tựa như thần tiên. Như Lữ Đồng Tân cỡi bạch hạc phiêu bạc trần gian, thí pháp biến hóa ra mọi thứ che mắt người đời, rồi những lần Đoàn Dự bí ẩn trừng trị bọn học sĩ ức hiếp Uyên Chi.
Nàng lại nhớ đến những lần bên cạnh Đoàn Dự cùng đối ẩm họa thơ xóa tán lạnh giá của đêm đông
Trông nàng bây giờ đâu khác gì Kiệt Lâm và bao tình lang khác khi bị giam cầm vào lãnh ngục. Nàng thoáng nghĩ đời nàng cũng giống như một giọt nắng, lúc chói lọi khi tàn lụi rồi vụt tắt hẳn. Xưa nay những công tử cho dù có ngoại hình sắc nước hương trời lắm cũng trở thành tàn úa sau khi ra khỏi lãnh ngục. Diện mạo biến sắc còn dám vọng tưởng gì được sủng ái.
Ngày đầu còn thất hoảng chứ giờ nàng cũng đã quên rồi với cảnh chuột gián bò tới bò liu kiếm ăn. Có khi bát cơm tù chưa kịp cầm lấy thì kiến bọ côn trùng đã phủ đầy mặt tô. Cuộc sống lao tù phong kiến thật là khiếp đãm. Đôi mắt Uyên Chi trở lên thăm quầng, phấn son đã nhạt màu từ lâu, thay vào đó là những đốm ghẻ như hạt đậu nổi khắp gương mặt
Nghe tiếng bước chân người đến , Uyên Chi ngước mặt về xoang sắc nhìn. Thấy dáng Huỳnh Đông nàng cũng chẳng mảy may rụt rịt. Nàng đâu còn lạ lẫm gì với thói đời ghen ăn tức ở và chua ngoa đanh đá trong ngữ từ của Huỳnh Đông. Có đến đây thì cũng vã lã giả mèo khóc chuột chứ có thành ý gì tốt đẹp với nàng
Huỳnh Đông cười nhếch mép nói
– Uyên Chi cô nương lộng lẫy kêu xa trong vũ khúc Hạc Tiên mà người người ca tụng sao bây giờ lại thê thãm như thế này?
Uyên Chi trần mắt nhìn ngó nghiêng nói
– Rồi cũng sẽ tới lượt ngươi, đồ thối tha
Huỳnh Đông cười phả lên một hồi xong rồi nói
– Ngươi hãy nhìn lại mình đi, sống chung với lũ ruồi nhặn côn trùng, ăn những thứ bần tiện còn thua một con chó
Huỳnh Đông xĩa tay quát lớn giọng hơn
– Ngươi mới chính là con điếm thanh lâu thối tha mạc hạng
Uyên Chi cười nhạt nhẽo nói
– Nếu đã thấy cảnh tình của ta rồi thì mau về đi, có lẽ đã hả dạ vì sự đố kị ghanh guông của ngươi với ta đã thành công
Uyên Chi cười nhạt một cái rồi nói tiếp
——————–
Thuộc truyện: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 2
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 3
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 4
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 5
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 6
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 7
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 8
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 9
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 10
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 11
Leave a Reply