Truyện gay: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh – Chap 6

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Giải oan để làm gì? Rồi ta cũng là một kẻ thất sũng sống trong sự ghẻ lạnh của Đại Nhân
Nước mắt Kiệt Lâm chảy thành giọt rơi xuống đất. Tiểu Cát xót xa cũng khóc nhiều hơn
– Nô tì bất tài, nô tì không biết làm gì cho công tử
TIểu Cát vội vã lấy một cái bánh bao nhân thịt nhét vào khe sắt
– Công tử hãy ăn tạm cái bánh này , hãy cố gắng chịu đựng cho tới ngày minh oan, công tử không thể sống trong lãnh ngục như vậy được
Kiệt Lâm sục sùi, công tử cầm lấy cái bánh bao của Tiểu Cát trao mà đôi tay rung rung. Hai ngày nay chàng cứ buồn khóc chứ không ăn nổi một hạt cơm mạc hạng dành cho tù tội . Chàng cắn miếng bánh bao mà thấy nghẹn nghẹn không nuốt nổi. Tiểu Cát cứ nhìn Kiệt Lâm mà khóc mãi không thôi, Y đúng là một đầy tớ trung thành. Tên quản ngục đứng ngoài cửa chính hét to
– hết giờ thăm rồi
Tiểu Cát lẩy bẩy nắm lấy đôi tay Kiệt Lâm nhắn nhủ
– ngày mai Đại Nhân sẽ vào cung diện Thánh cùng Lê Kha, nô tì sẽ tìm cách minh oan cho chủ nhân
Tên quản ngục hét nhắc lại
– Hết giờ thăm nom, mời ra ngoài
Tiểu Cát dù rất bịn rịnh muốn ở thêm chút nữa nhưng cũng đành phải từ biệt
Hoàng Cung
Ngự trên ngai rồng là Hoàng Đế Trần Nhân Tông, hai bên tả hữu một là mẫu nghi thiên hạ, hai là Ái Phi xinh đẹp, đứng hai bên là các cung nữ hầu quạt. Bên dưới là những dãy ghế, tùy theo chức phẩm lớn nhỏ mà ngồi ở vị trí gần vua. Từ Hoàng tử, quận chúa , các vương gia quốc trưởng cho đến các quan lại đại thần trong Triều. Trạng Nguyên Thích Phương hôn nay vinh dự được Thái Tử Điện Hạ tiếp đón.
Ngồi cùng ghế lân cận là Hoa Vương Đại Việt Lê Kha. Phần chính giữa được trải thảm đỏ. Lần vào cung diện Thánh này không những với mục đích trình tấu lên kế hoạch thành lập hội quá ca kỷ họa tiết dạy cho các con cháu Hoàng Thân quốc thích mà còn là dịp để thích Phương thưởng thức vũ điệu Hạc Tiên của các cung nữ cung đình mà Hoàng Đế rất tâm đắc
Vua Trần vổ tay lốp bốp hai cái, ngay tức khắc đoàn ca múa nhạc bước vào. Sau khi bộ phận nhạc cụ đã yên vị thì đội cung nữ bước vào. Dẫn đầu đoàn vũ công là cung nữ Uyên Chi. Gương mặt làng thu thủy nét xuân sơn rất dịu dàng đằm thắm. Cô là nhíp chính trong vai Hạc Tiên với bộ y phục trắng toát có gắn các dãy lụa tựa như những cánh lông vũ hồng hạc
– Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, các cung nữ vũ khúc Hồng Hạc xinh đẹp như tiên giáng trần. Thích Phương khen ngợi
Thái Tử Điện Hả nghe thế thì cười phả lên một hơi rồi nói
– THiếu nữ Hạc Tiên chính là Uyên Chi Cung Nữ, là ái nam xuất thân từ thanh lâu, được Vương Công Công mang về dạy dỗ. Tên Thật là Đỗ Sinh
Đoàn Dự giật thốt khi nghe Thái Tử Điện Hạ nói. Đoàn Dự nghĩ thầm trong bụng. Cô nhíp chính trong vai Hạc Tiên là Đỗ sinh ư? Thảo nào mới nhìn đã cảm thấy rất quen. Sao Đệ ấy lại trở thành cung nữ cơ chứ? Thảo nào Đệ ấy nhìn ta chầm chầm khi vừa bước chân đến
Ban nhạc hòa tấu nổi lên. Đội Ngũ Vũ công tán ra thành hay hàng ngủ. Đứng đầu là cung nữ Uyên Chi. Cô giang rộng hai tay tạo hình đôi cánh rồi xoay múa uyển chuyển. Hoàng Đế Trần Nhân Tông cùng các Đại Thần ngắm nhìn chăm chú
Thích Phương nghĩ thầm
“Sao trong cung lại có một cung nữ ái nam xinh đẹp tuyệt trần như vậy?”
Ngự Hoa Viên
Ngự Hoa Viên vốn là vườn hoa lạc cảnh nằm phía sau tử cấm thành của kinh thành Thăng Long. Nơi đây quang cảnh thoáng đảng. Tư tự như Đào Hoa Viên của phủ Trạng Nguyên nhưng diện tích rộng lớn hơn gấp nhiều lần. Các hòn non bộ , hình thú bằng đá quý khắp nơi tiến tặng Vua cùng một số cây cảnh được bố trí rất xinh động. Hoa nở bốn mùa lúc nào cũng tươi tắn.
Sau khi thưởng thức bản nhạc cùng vũ khúc Hạc Tiên , Thích Phương đã phải lòng cung nữ Uyên chi. lại nghe Thái Tử Điện Hạ nói cô là cung nữ ái nam xuất thân từ thanh lâu hiện đang là người của Vương Công Công. Ông ấy lại là chổ thân cận của Thích Phương, một phần thì chức trọng trạng Nguyên cũng khiến cho bác bậc công công dị nể.
Thấy vương Công Công dắt cung nữ Uyên Chi đi trong ngự hoa viên thì Thích Phương vội chạy theo nói
– Công Công xin dừng bước
Công Công và cung nữ Uyên Chi vội quay lại
– Thích Phương Trạng NGuyên có điều chi chỉ bảo? Vương Công Công hỏi
– Nghe nói Uyên chi Cô Nương có tài ca múa, ta đây muốn mời Uyên Chi về phủ biểu diễn, không biết ý Công Công thế nào
– Chuyện này…Vương Công Công bỏ lửng câu nói
Thích Phương ra lệnh cho tên hầu tòng kiệu mang đến cho Công Công một cái hộp có đậy bằng tấm vãi đỏ. Vương Công Công mở ra xem thì thấy vàng rồng chiếu lấp lánh. Đôi mắt Công Công như sáng lóe lên. Ông vội vàng đậy tấm vải lại rồi quay sang nói với Uyên Chi
– Còn không mau tạ ơn trạng nguyên
Uyên Chi dập đầu tạ ơn Thích Phương
Vương Công Công nói
– Xin Trạng Nguyên hãy đợi ở cổng Tây Thành Nội, Uyên Chi sẽ thua xếp một số hành lý rồi sẽ ra sau
Thích Phương ánh lên vẻ vui mừng
– Vậy làm phiền công công
Đoàn Dự ngay từ đầu vào Cung diện Thánh đã phát hiện ra ánh mắt háo sắc của Thích Phương ngắm nhìn Uyên Chi và những nụ cười đầy ấn ý khi Uyên Chi Cung Nữ lướt ngang qua bàn bằng một Vũ điệu xòe cánh trong vũ khúc Hạt Tiên đã đoán biết phần nào. Hay tin Thích Phương có nhã ý mời Uyên Chi tiến phủ thì suy nghĩ của chàng càng có cơ sỡ hơn.
Mặc dù Đoàn Dự có trình bày Uyên Chi là vũ nữ cung đình làm như thế sẽ phật lòng Hoàng Thượng nhằm ngăn ý định của Thích Phương lại . Thích Phương khăng khăng bảo rằng Vương Công Công đã quyết thì ắc sẽ biết tình toán. Đoàn Dự phân trần cũng trở nên hoài công. Bất đắc , công tử dành ít thời gian ngắn ngũi để gặp gỡ Uyên Chi cô nương
Uyên Chi đang trang điểm thì có nô tì Xuân Lan vào báo là có Hoa Vương Lê Kha cần gặp. Uyên Chi vội vã chạy ra ngoài gặp ngay. Cố nhân gặp lại thật là trớ trêu. Uyên Chi cứ ngỡ Lê Kha là chàng học sĩ lạnh lùng khi xưa chứ đâu hề biết huynh ấy chính là Đoàn Dự- Người mà đã từng có một mối tình rất đẹp với mình một thời. Đoàn Dự thì lấp lửng muốn nói nhưng nghĩ lại nghịch cảnh trêu ngươi rồi lại thôi
– Ta biết đệ là Đỗ Sinh, là bằng hữu của ta ở Quốc Tự Giám, Đệ hãy vì ta mà khước từ Thích Phương Trạng Nguyên có được không?
Uyên Chi lẽn đi ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Đoàn Dự. Một mối tình thầm kín ấp ũ bao năm qua dường như đã giết chết tâm hồn công tử. Cười nhạt cho phận đời. Uyên CHi nói
– Đệ không còn cách nào lựa chọn, Những gì đã xảy ra đối với Đệ cứ như một ác mộng. Từ lúc Huynh đăng quang thì đệ lưu lạc tha phương, đói khát lam lũ, khi gặp lại Huynh những tưởng đệ sẽ tìm thấy một niềm an ủi trên cõi đời này. Nhưng hai nén bạc mà huynh vứt cho đệ tuy cứu đói mà làm lòng đệ như quặng thắt. Bị bán vào thanh lâu mua vui cho các công tử đồng tính, bị tú bà đánh đập tàn nhẫn, may mà có Vương Công Công xót thương bỏ tiền chuộc đệ, số phận của Đệ đã như một nô tì, đệ không còn cách lựa chọn nào khác
Nước mắt đỗ Sinh chảy ròng trên khóe mi. Đoàn Dự chạnh lòng xúc động. Muốn nói ra hết cho Đỗ Sinh Hiểu nhưng lại không nói được. Đỗ Sinh là người mà Đoàn Dự từng yêu thương và âm thầm giúp đỡ. Công tử không hề lạnh lùng như Lê Kha học sĩ. Lê Kha đã chết dưới dòng sông Hồng khi bị bọn Thủy tặc phục kích. Lê Kha đâu còn nữa. Đoàn Dự lặng lẽ bước đi. Những cánh hoa ban rơi rụng như nặng lại. Phải chăng nghịch cảnh đã đưa mình và Đỗ Sinh trở nên như thế? Dù Thế nào ta vẫn phải báo thú. Vẫn hại cho Thích Phương tan nhà nát cửa và mất hết những người thân yêu[
Cổng Tây Thành Nội
Thích Phương lóng ngóng mong chờ Uyên Chi Cô Nương. Đám quân lính tùy tùng đang chầu chực hai hàng gần chiếc kiệu vàng. Đoàn Dự phóng lên lưng ngựa . Công Tử giựt mạnh dây cương làm con Tuấn Mã nhắc hổng hai chân trứoc rồi hí lên một hồi. Thích Phương bèn quay đầu lại nhìn
Đoàn Dự khiển mã đi vòng qua Thích Phương rồi nói
– Đệ sẽ về Phủ bằng tuấn mã, huynh cứ việc ở đó mà đợi Uyên Chi cô nương
Thích Phương nghe thế thì bước đến chặn yên ngựa lại, công tử nói
– Kìa, Lê Kha, sao đệ có thể bỏ ta lại cơ chứ? Dù có lập cung nữ Uyên Chi làm thiếp thì người ta sủng ái nhất chỉ duy nhất một mình đệ mà thôi, sao có thể mang một cung nữ ra so bì với một Hoa Vương tuyệt sắc do Hoàng Đế sắc phong được cơ chứ?
Đoàn Dự nói
– Đó là ý của Huynh, Đệ có lý của Đệ, Khi nào Huynh yêu một người sẽ hiểu cảm giác này, Đệ không thích chuyện này cũng là lẽ đương nhiên
Dứt lời Đoàn Dự quất mạnh mông ngựa. Con Tuấn Mã giật nẩy rồi phóng đi vun vút bỏ lại Thích Phương. Thật chất Đoàn Dự không muốn Uyên Chi tiến phủ không phải vì chàng yêu Thích Phương nên sanh lòng ghanh ghét mà vì cung nữ Uyên Chi chính là Đỗ Sinh- Người tình của chàng, công tử không muốn Đỗ Sinh dấng thân vào tình trường oan oan tương báo đầy rẫy hận thù nơi chốn phủ.
Lần gặp lại Đỗ Sinh sau cùng, chàng thảy cho công tử ấy hai nén bạc không phải vì bố thí mà vì bất đắc dĩ phải làm thế. Mang thân xác của Lê Kha khiến chàng không thể nhận lại cố nhân. Cảnh tình bây giờ thì lại thêm rối ren hơn nữa. Đoàn Dự thúc ngựa như bay . Siêm Y tung bay phấp phới bỏ lại bụi mờ sau lưng. Đoàn Dự không hướng ngựa về Phủ, công tử phi một mạch về huyện Châu Phong thăm mẫu thân và Tiểu Đệ Đoàn Long
Đoàn Dự phóng xuống ngựa gọi mẹ í ới. Đoàn thẫm nghe tiếng con trai gọi thì mừng rỡ chay ra . Mẹ con bịn rịnh tay bắt mặt mừng .Mẹ chàng nay tươi tắn và khõe mạnh hẳn ra. Đoàn Dự cầm tay dìu mẹ vào nhà. Căn nhà nay đã được sửa soạn. Bàn thờ vốn để thờ mình cũng đã dẹp bỏ. Vật dụng thì khang trang hơn trứoc. Có lẻ một ngàn lạng bạc khá lớn mà Đoàn Dự gửi cho mẹ đã làm gia cảnh sung túc hơn rất nhiều so với trước. Đoàn Long cũng mập mạp hẳn ra, thằng bé được gửi đến Trường làng ăn học cho biết chữ nghĩa. Đoàn Dự mừng lắm. Cứ ôm lấy mẹ và em như còn trẻ con
Lãnh NGục
Kiệt Lâm gào khóc luôn miệng đòi gặp Đại Nhân nhưng tên quản ngục thì làm lờ mọi thứ. Cảm thấy điếc tai thì hắn đến mắng chàng rồi bỏ đi ra ngoài mặc sức cho chàng kêu la
Những ngày ở trong lãnh ngục đối với Kiệt Lâm như một cực hình. Những hạt cơm hẫm mốc vương vãi đã bốc mùi thúi và lên dòi nhặn. Các vết đốt do côn trùng cắn nổi lên dầy đặc. Lỡ loét khắp người. Bổng nhiên chàng cảm thấy mệt hơn. Thân nhiệt lên cao hơn canh giờ trước. Mồ hôi toát ra. Môi chàng tím tái tại nhưng vẫn lầm bầm gọi Thích Phương Huynh. Có ai tưởng tượng nổi một công tử khôi ngô xinh đẹp từng được sủng ái yêu thương mà bây giờ lâm vào cảnh tình thê thãm như thế này chỉ vì sự nghi ngờ không có bằng chứng thiết thực nào hay không? Nổi đau tinh thần như ngàn mũi kim châm đâm vào tim. Chàng thấy ngực mình đau thắt, tim mạch rối loạn, mắt lờ đờ rồi ngất xỉu
Tên quản ngục đứng bất giác canh chừng ở cửa bên ngoài cũng không hề hay biết. Đến giờ cơm trưa hắn mang bát cơm dô thì mới phát hiện. Y vội mở cửa ngục bước vào xem. Kiệt Lâm thoi thóp thở, sức khõe dường như đã cạn kiệt. Sợ Đại Nhân trách tội nếu Kiệt lâm có mệnh hệ nào, Y cho người đi gọi đại phu
Đại Phu đến bắt mạch , một lát sau trở ra. Tên quản ngục vội vã bước đến hỏi
– Sao rồi Đại Phu?
Đại Phu lắc đầu thở dài một cái rồi nói
– Công tử bị một loại côn trùng mang dịch bệnh cắn
– vậy phải làm sao? Tên Quản ngục hỏi gấp
– Dịch bệnh này cho đến nay vẫn chưa có thuốc chữa trị
– vậy tức là…Tên quản ngục bỏ lửng câu hỏi
Đại Phu lắc đầu thêm một cái rồi nói
– Cần phải cách ly càng sớm càng tốt để chống lây lan cho mọi người
Đại Phu lửng thửng bước ra để lại cho tên quản ngục một vẻ bàng hoàng lo lắng
Phủ Trạng Nguyên hôm nay tưng bừng mở hội chào đón tân lang Uyên chi tiến phủ. Những tiếng trống kèn và các giai điệu đờn ca vang vội vào lãnh ngục khiến Kiệt Lâm đau như quặng thắt. Nước mắt chàng còn chưa khô trên khóe mi nay lại trào chảy ra. Tình đời quả thật là đen bạc và phủ phàng. Chàng nhớ đến Dương Trung, một nông phu nghèo hèn khốn khó ở quê nhà đã hết lòng thương chàng, nhưng vì vinh hoa phú quý mà phụ bỏ tình thâm để rồi lâm vào cảnh tình bi lụy như thế này. Tình yêu giữa những người đồng tính nhân gian cứ như một vòng luân chuyển nhân quả. Họ xem tình ái như một trò chơi.
Lóe mắt bởi nhan sắc, giao động bởi phủ phím phồn hoa. Để rồi khi hối hận thì đã quá muộng màng. Ghanh ghét-Thù Hận-Phủ phàng là những gì chàng học được từ trong Phủ. Kiệt Lâm cầm lấy đôi tay của nam nô Tiểu Cát ngoài xoang sắt, nước mắt công tử chảy ròng. Tên nam nô Tiểu Cát trung thành cũng thế. Hắn khóc sước mướt mỗi khi vào thăm. Kiệt Lâm môi rung rung nói
– Tiểu Cát, Ta không còn sống được bao lâu, ta muốn được an táng tại quê cha đất tổ, hãy giúp ta trở về có được không?
Tên Tiểu Cát vừa sước mướt khóc , Y gật đầu một cái rồi kín đáo nhét vào bên trong một con dao
– Chủ Nhân bảo trọng
Tiểu Cát gạt nước mắt quay đi
Kiệt Lâm vờ hét lên một tiếng rồi ngất. Tên quản ngục vội vã mở cửa xông vào giúp, hắn Đương loay hoay hỏi han thì Kiệt Lâm đã nhanh tay đâm ngay chân hắn một nhát rồi nhân cơ hội bỏ chạy. Tên quản ngục hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã phập xuống. Y đứng vội dậy toang đuổi theo nhưng máu từ vết đâm tuông ra xối xã nên không bước được
– Có người vượt ngục. Tên quản ngục truy hô
Đại Sảnh Đường
Thích Phương ngồi ở vị trí chánh phòng, kế bên là ái đệ được sủng ái nhất Đoàn Dự. Bên dưới tả hữu là hai vị tình lang Huỳnh Đông và Tuấn Khoa . Một tấm thảm đỏ được trãi từ đầu bàn Thích Phương ngồi ra tới gạch cửa. Tiếng khèn vang lên thì Đỗ Sinh thướt tha bước vào. Đỗ Sinh bây giờ khác trước rất nhiều, dáng dấp thanh mảnh vả gọn gàng hơn. Giọng nói ủy mị điệu đà.
Đặc biệt là điệu múa Hạc Tiên uyển chuyển chẳng khác gì nữ lưu. Đỗ Sinh nhún người nhẹ một cái bái kiến Đại Nhân và các Huynh lớn. Thích Phương trông thấy tuyệt sắc giai nhân thì nhoẽn miệng cười đầy trắc ý, sau đó chàng phát biểu lý do và giới thiệu Uyên Chi là tân nương mới của mình. Đoàn Dự thì cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo quá, chả trách chàng không buồn mà cũng ko vui. Trong khi Huỳnh Đông và Tuấn Khoa thì luôn cảm thấy chán ngán với những thành viên mới. Nghe thích Phương tuyên bố các hữu tục quỳ gối dâng rượu và ngửi giầy liếm chân sẽ miễn bỏ thì Huỳnh Đông phản bát ngay
– Không được, Đây là hữu tục của Phủ , như vậy không những không giữ được gia quy mà còn thiếu sự công bằng
Tuấn Khoa châm chích
– Vậy chứ không phải đã bị miễn bỏ từ thời Lê Kha tiến phủ rồi hay sao?
Nói xong thì Tuấn Khoa hứ lên một cái
Huỳnh Đông lại nói
– Có thể vì Lê Kha là Hoa Vương do Hoàng Đế ngự ban thì miễn, còn Uyên Chi Cô nương vốn là một nô tì, xét về thân phận thì cô ấy không thể không liếm chân ngửi vớ cho chúng ta được, như vậy sẽ không còn phân biệt đẳng cấp sang hèn lớn nhỏ, quy tắt của Phủ sẽ không còn
Tuấn Khoa cười nhạt một cái, những gì Huỳnh Đông nói thật là nhạt nhẽo so với chàng. Không phải vì Tuấn Khoa muốn binh vực cho Uyên Chi mà thật tế là muốn lôi sự khiêm nhượng của Đại Nhân dành cho Lê Kha cho thõa lòng ghen tức
Thích Phương khua tay nói
– Hai Đệ không cần phải tranh luận nữa
Thích Phương quay sang Đoàn Dự nói
– Lê Kha, còn ý đệ thì sao?
Ngẫm một lát Đoàn Dự nói
– Cô ấy là cung nữ, là thân phận nô tì, nếu Đại Nhân thiên vị thì những Gia đinh và nam nô khác sẽ cảm thấy không phục, thôi thì cứ theo hủ tục mà làm
Nghe ái Đệ nói thế Thích Phương ra lệnh cho các hữu tục được tiến hành, theo đó Uyên Chi sẽ đi bằng hai đầu gối dâng rượu một lượt. Sau đó là nghi thức cởi giầy liếm vớ. Nhưng khi nghi thức dâng rượu còn chưa được bắt đầu thì bên ngoài Kiệt lâm la hét rồi xông thẳng vào Đại Sảnh, trên tay công tử cầm một con dao còn dính máu của tên quản ngục.
– Thích Phương, ta giết chết ngươi
Kiệt Lâm lao tới. Đỗ sinh sợ hãi lui sang một bên. Hai tên Gia đinh lao tới ngăn Kiệt Lâm lại.
Kiệt Lâm nhá dao vào Thích Phương quát
– Thích Phương, tên đốn mạc hạ lưu, ta giết chết người
——————–
Thuộc truyện: Hoa Vương bất hạnh – Hồn ma trong tranh
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 2
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 3
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 4
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 5
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 6
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 7
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 8
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 9
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 10
- Hoa Vương bất hạnh - Hồn ma trong tranh - Chap 11
Leave a Reply