Truyện gay: Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông – Chap 2
Tác giả: princeoftherain

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Yên tâm, đồ nhóc con.
Giây phút ấy tôi hoàn toàn không tự chủ được bản thân, hai tay bất giác vòng ra sau ôm lấy cơ thể hắn, cảm thấy thật ấm áp.
– Đêm nay hãy chăm sóc lão Tam cho tốt. Khà khà.
Nghe thấy câu này, cảm giác ấm áp trong tôi vừa mới chớm nở chợt vụt tắt. Tôi cười cười đấm nhẹ vào lưng hắn.
…
Sau cùng, tôi gọi một chiếc xích lô máy cùng lão Tam trở về nhà.
Đêm đông muộn, tầng không vời vợi mỏng manh như sắp sửa rơi xuống. Ánh đèn độc mộc le lói chiếu qua khung cửa sổ hắt lên sắc vàng ảm đạm, ở một góc nào đó của con phố nhỏ vô tuyến nhà ai còn chưa tắt khiến những thanh âm lộn xộn thỉnh thoảng dội lên chát chúa. Tôi ngồi bên cửa sổ chênh chếch đưa mắt xuống dưới phố, văng vẳng đâu đó tiếng rao khuya đánh thức cả màn đêm.
– Nhóc con, mau lại đây.
Lão Tam nằm dài trên giường, cơ thể trần như nhộng giơ tay ngoắc ngoắc tôi đến gần. Vừa nãy còn say đến độ chẳng biết trời đất trăng sao, phải lột hết quần áo dùng nước ấm lau người cho hắn. Vậy mà khi tôi vừa chạm vào “cái đó” hắn lập tức tỉnh lại.
Lão Tam có lẽ đã lâu không được gần gũi nữ nhân, vì thế từ lúc ở quán nhậu trở về hạ bộ lúc nào cũng cương cứng. Khi lau cơ thể hắn mùi hạ bộ khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân, đành phải cách xa hắn ra một chút. Lúc này tên khỉ ấy lại đang khiêu gợi gọi tôi đến gần.
…
Căn gác xép nhỏ chìm trong bóng tối, ánh đèn đường bất quá cũng soi sáng được một góc, mái hiên nhỏ che mưa che khuất cả ánh trăng. Dưới màn đêm ấy, hai con người đang quyện vào nhau tưởng chừng sắp hòa làm một.
Lão Tam mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, cơ thể như phát hỏa. Tôi rúc đầu vào ngực hắn nằm yên không nhúc nhích.
– Tên tiểu tử này, lần nào cũng là ta chủ động.
Hắn nhè nhẹ xoa đầu tôi, miệng lảm nhảm gì đó nghe không rõ. Hạ bộ vẫn hùng dũng hướng thẳng lên, chọc cả vào hông tôi.
– Cái vật này…
Tôi nghịch ngợm nắm lấy dương vật căng cứng của hắn, xóc xóc lên xuống mấy cái, đầu khấc đã rỉ ra chút tinh tương trong suốt.
– Lát nữa đừng xin nó tha mạng nhé. Ha ha.
Hắn nhe răng cười đểu cáng. Trong đêm tối mờ mờ ảo ảo, vẻ mặt ấy thực sự vô cùng hấp dẫn. Tôi khẽ liếm lên ngực hắn, toàn thân chợt run lên một chặp, mấy cơ bắp phập phồng như sắp sửa bung ra đến nơi.
Lão Tam cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó nhẹ nhàng hôn môi. Bờ môi ấy tham lam từ từ xâm chiếm tôi từng chút, từng chút một cho đến khi cơ thể mềm nhũn hoàn toàn không có một chút phản kháng. Hắn đặt tôi xuống giường, tự tay lột hết quần áo trên người vứt sang một bên. Lúc này cả cơ thể tôi đã hoàn toàn không một mảnh vải, hắn cọ cọ hàm râu rê lưỡi trên ngực rồi cắn nhẹ vào cái núm nhỏ khiến tôi oằn lên tê tái.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của hắn đặt lên ngực mình, nơi trái tim nóng hổi đang từng nhịp bỏng cháy. Hắn phía dưới chợt khựng lại, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy tôi sau đó cắn nhẹ vào tai thì thầm nói:
– Đêm nay làm vợ anh được không?
Câu nói ấy khiến tôi như tan chảy, nhanh chóng nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ phía đối phương. Đón nhận nụ hôn của hắn vừa giống như bị cưỡng hiếp, rất hung tợn nhưng lại có chút gì đó ôn nhu dịu dàng, chiều chuộng. Thậm chí, đôi lúc tôi còn có cảm tưởng chỉ cần hôn môi thôi là đủ chẳng cần làm tình cũng được.
Nếu như thay tôi bằng người con gái khác, thì nữ nhân ấy khi nằm trong vòng tay hắn bất luận thế nào cũng chẳng thể rời xa.
…
Trong khoản tình trường, lão Tam tuyệt đối điêu luyện từ lời lẽ đến hành động. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã khiến tôi thực sự hạnh phúc. Đương nhiên hai chúng tôi chẳng thể nào thành một cặp, nhưng tôi biết những lời lẽ đó đều xuất phát từ tình cảm chân thành của hắn. Vì vậy, mỗi lần ngủ với hắn ta tôi đều cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Tôi một tay ôm hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng nhẵn nhụi rắn chắc. Cùng lúc ghé lên tai hắn nói nhỏ:
– Để em mút “cái đó” một chút.
Sau đó chúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm hai viên bi đang săn cứng. Tôi ngậm lấy dương vật nóng hổi ấy vào miệng mút mút, lưỡi xoáy tròn quanh đầu khấc khiến tinh tương chảy tràn trong miệng. Tôi vừa nhả “cái đó” ra tức thì ngón tay hắn ta ngay lập tức nhét vào thế chỗ. Khi đã có chất bôi trơn, ngón tay hư hỏng lập tức tiến vào phía sau của tôi. Động tác rất nhẹ, rất dịu dàng bên trong tôi, đó là một thứ cảm giác thật kì diệu.
Được một lúc, lão Tam ngọt ngào dụ dỗ:
– Anh đưa nó vào nhé?
Không thấy tôi trả lời liền rút tay ra, chuẩn bị đưa dương vật ướt đẫm vào trong. Còn chưa kịp chuẩn bị, hắn đã đẩy mạnh một cái lút cán.
Tôi «A» lên một tiếng, đau đến chảy nước mắt. Phía sau cảm tưởng như muốn nứt ra. Dương vật vẫn hắn vẫn nằm im trong tôi chưa nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng ôm từ phía sau cắn nhẹ vào tai tôi.
– Anh xin lỗi.
Lời nói ấy lúc này dường như có vài phần công hiệu, tôi cảm thấy đỡ đau hơn một chút liền ra hiệu cho hắn tiến tới.
– Còn đau không?
Hắn vẫn kiên trì ôm chặt tôi. Tôi ngoan ngoãn lắc đầu. Hắn đẩy mạnh vào sâu một cái, sau đó khẽ ra vào từ từ.
“Cái đó” của hắn vô cùng khỏe mạnh, tôi có thể cảm thấy luồng nhiệt từ nó truyền vào cơ thể. Dương vật to lớn ấy ở bên trong lấp đầy từng phần, từng phần một. Thi thoảng đầu khấc chạm tới một điểm tận cùng khiến tôi vô cùng khoan khoái, cảm tưởng như cả thế giới này chỉ còn có mình tôi và hắn, đêm nay tôi sẽ cho hắn xâm lấn tất cả mọi thứ thuộc về mình.
Lão Tam gác hai chân tôi lên vai, sau đó từ phía trước tiến tới, ở vị trí này khuôn mặt hắn đặc biệt đẹp trai. Khuôn mặt dâm đãng ấy khiến tôi liên tưởng đến một kẻ hiếp dâm trong bộ phim truyền hình dài tập đang phát sóng. Chính vì thế tôi lập tức ghì hắn xuống điên cuồng nút lưỡi.
Chẳng mấy chốc nhịp thở của hắn càng lúc càng gấp, vật chủ bên trong tôi cũng trương to lên, liên tục dập sâu lút cán. Tôi biết giới hạn của lão Tam sắp đến đỉnh điểm, tôi cũng sắp sửa không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó, một tay hắn nắm lấy hạ bộ tôi vuốt ve lên xuống, tôi hổn hển chụp lấy bàn tay to lớn ấy khẽ kêu lên:
– Đừng…đừng…
Nhưng hắn không những không dừng lại mà chuyển động mỗi lúc một nhanh. Tôi cảm thấy không thể chịu nổi nữa, đành xuất tung tóe lên bụng. Lão Tam dường như bị sự co thắt bên trong tôi làm cho sung sướng cực độ, đột ngột gầm lên khe khẽ. Trong một khoảnh khắc dương vật giật giật mấy cái phình to hết cỡ, trút toàn bộ tinh dịch nóng ấm nồng đậm vào bên trong tôi.
Giây phút ấy tôi vô cùng hạnh phúc liền ôm chầm lấy hắn kêu lên:
– Em yêu anh.
Dương vật lão Tam sau khi trút cạn tinh dịch, còn giật nhẹ mấy cái chưa chịu thu nhỏ lại. Hắn đè tôi ra hôn môi thêm một lúc, sau đó rút mạnh ra nghe «Ọt» một cái. Bên trong tôi lập tức trống rỗng, tinh dịch cũng theo đó tràn cả ra ngoài nhầy nhụa.
Tôi nằm nghỉ một lát sau đó dùng khăn lau sạch những vết tích mà trận chiến để lại. Tôi cũng lau sạch “cái đó” cho hắn. Cuối cùng nằm xuống bên cạnh hắn ôm lấy thân hình ấy thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.
…
Từ trước đến nay, tôi không hiểu tại sao lão Tam lại làm tình cùng tôi. Có lẽ bởi vì hắn ta là người dễ dãi trong chuyện tình cảm.
Tôi đã từng hỏi hắn, nhưng hắn bảo không biết nên nói thế nào. Cũng có thể, hắn cơ bản không biết mình nên nói gì.
Tôi chỉ biết rằng, hắn chưa từng nói yêu tôi, thậm chí chữ “thích” cũng chưa bao giờ nói nên thành lời. Ẩn trong mắt đôi mắt hắn, có một nơi rất mông lung diệu vợi – là một đại dương xanh thẳm và sâu đến không chừng. Tôi biết, nơi đó tôi mãi không hiểu được, cũng không thể nào với tới được.
Gió Đông thổi hun hút qua mấy kẽ hở trên mái hiên đem theo hơi lạnh tràn vào căn gác xép nhỏ. Tôi co mình trong chăn ấm quờ quạng ôm vào khoảng không trống rỗng bên cạnh, người nằm bên đó đã không thấy đâu nữa. Lão Tam lần nào cũng vậy, buổi sáng đều bỏ đi từ rất sớm, có lẽ hắn phải trở về sớm để báo danh.
Liếc thấy bên cạnh có một mảnh giấy nhỏ được gấp cẩn thận, tôi vội mở ra xem. Trong đó ghi nguệch ngoạc mấy chữ: đồ ăn để trên bàn. Thứ đồ ăn hắn nhắc tới là một gói xôi khúc mà tôi vô cùng thích, nhìn thấy nó trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả – vô cùng hạnh phúc, lại cũng hơi tủi thân. Lão Tam thật biết dỗ dành kẻ khác.
…
Đối với tôi, cảm giác được ai đó quan tâm là một thứ tình cảm rất đáng trân trọng. Bản thân tôi chỉ là một chấm nhỏ trong xã hội đầy màu sắc, mà cũng có thể tôi chẳng là gì, chẳng có chút cân lượng nào cả. Trước khi gặp ba người bọn họ tôi chỉ là một thằng nhóc bán nước hoa quả, ngày ngày đẩy xe nước hoa quả khắp các con phố kiếm sống mưu sinh. Tôi thuê căn gác xép này với một cái giá rẻ mạt, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối chế biến thứ nước đó đem bán kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Đôi lúc tôi cảm thấy chán nản, đôi lúc lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng bởi vì mỗi lần suy nghĩ về tương lai, về gia đình tôi chợt nhận ra thế giới này chỉ mình tôi đơn độc. Phải, tôi mồ côi từ bé.
Năm bốn tuổi tôi bị đem đến vứt ở cửa ấu nhi viện, từ đó mọi diễn biến của cuộc đời tôi đều xảy ra trong cái nơi tồi tàn, khổ sở ấy. Nói là ấu nhi viện nhưng thực chất nó là một khu nhà phức hợp kiểu cũ của Pháp bỏ lại, tất cả lũ trẻ trong đó đều là trẻ mồ côi hoặc bị cha mẹ ruồng bỏ. Chúng tôi như những con gà nhỏ bị lũ người trong ấu nhi viện chăn dắt, tôi nhớ năm đó có một bạn nhỏ từng kể rằng đến năm mười tám tuổi từng người ở đây sẽ lần lượt biến mất, tất cả tung tích của họ đều bị xóa sạch. Mãi đến sau này tôi mới biết rằng nơi ấy thực chất là nguồn cung cấp nội tạng cho chợ đen, những đứa trẻ đáng thương ở đó khi đủ tuổi đều sẽ bị bán cho một số tổ chức buôn bán nội tạng.
Nhưng năm đó một tên nhóc con như tôi làm sao hiểu được những đạo lý kia, chẳng qua không chịu nổi cuộc sống như ngục tù ấy đành phải tìm cách thoát thân. Năm mười hai tuổi sự trong trắng của tôi bị một đàn anh cướp đi, hắn đã xâm hại tôi ngay trong phòng tắm, lần đầu tiên ấy đau đớn, nhục nhã đến khôn cùng. Năm mười lăm tuổi, vào một đêm trăng sáng tôi bỏ trốn khỏi ấu nhi viện cùng mấy người bạn, cuối cùng trôi dạt đến xóm lao động nghèo này.
…
Khi còn đang ngơ ngác lạ lẫm với cuộc sống ở thế giới bên ngoài tôi may mắn gặp được gia đình chú Ba. Không chỉ cho tôi một mái nhà, họ còn mang đến cho tôi thứ mà trước nay có nằm mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ tới: Tình người.
Vợ chú là người dạy cho tôi làm món nước hoa quả tuyệt vời ấy. Trước đây quầy bán nước hoa quả chính là của thím Ba, mỗi ngày thím Ba đều tất bật đẩy xe nước đi bán khắp mọi ngóc ngách. Thím Ba là người phụ nữ tốt, một lòng một dạ vì chồng con, không những vậy thím còn một mực thương yêu tôi hết mức. Ngày ngày tôi cùng thím đi bán hàng không quản nắng mưa. Ngày nắng, thường hết hàng sớm tôi đi theo tất tả mời khách thỉnh thoảng quạt mát cho thím. Ngày mưa, buôn bán ế ẩm tôi cùng thím đẩy xe nước đến tận khuya, nhiều lúc người ta còn tưởng hai mẹ con, thương chúng tôi vất vả liền mua một lúc mười mấy ly nước.
Chuỗi ngày tươi đẹp đó tưởng chừng kéo dài đến vô tận nhưng chẳng ai ngờ một vụ tai nạn vô tình cướp đi mạng sống của người phụ nữ bất hạnh. Năm đó chú Ba thống khổ tột cùng, những ngày hạnh phúc họ bên nhau chỉ mới được một thời gian, ông chú đã sống đơn độc gần nửa đời người sau biến cố ấy từ bỏ mọi sự trên đời, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho năm người con. Thím Ba tuy đã mất nhưng trong lòng tôi người phụ nữ ấy mãi mãi là một vị bồ tát cứu khổ cứu nạn, là người mẹ hiền duy nhất của tôi.
Từ đó, tôi bắt đầu dọn lên gác xép nhỏ kia. Xe nước hoa quả của thím chú Ba không nỡ rời xa, tôi xin phép chú được tiếp tục sử dụng nó để mưu sinh, dù thế nào tôi cũng không phải kẻ ăn bám, tôi muốn tự nuôi sống bản thân bằng chính sức lao động của mình. Chú Ba cuối cùng cũng đồng ý.
Cứ như vậy, mỗi tháng đưa cho chú một chút tiền coi như là tiền thuê căn phòng nhỏ ấy. Tuy vất vả nhưng cuộc sống tự do khi đó thật thoải mái. Cứ như vậy cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày lặp đi lặp lại, lâu dần lâu dần đến buồn chán. Cho đến một ngày, khi tôi gặp lão Nhị bị người ta đánh vào một buổi tối muộn.
…
Hôm ấy tôi vừa dọn hàng xong, trên đường trở về nhà. Khi đi ngang qua một con phố nhỏ gần đó chợt thấy lão Tam đang lay lay lão Nhị nằm bên góc đường. Lão Nhị toàn thân bê bết máu, cơ thể đầy vết bầm tím, mê man bất tỉnh. Hai chúng tôi lập tức gọi xe cứu thương đưa hắn vào viện. Cũng may chấn thương không nặng, điều trị một thời gian lập tức có thể xuất viện. Sau này khi mấy người chúng tôi kết nghĩa huynh đệ, chuyện khi ấy mới được lão Nhị đem ra kể cho tôi biết.
Cũng từ ngày đó ba người bọn họ không cho tôi làm công việc này nữa, bắt tôi đi học ở lớp cơ khí cùng lão Nhị. Lão Đại kiếm tiền, hằng tháng sẽ chu cấp cho tôi. Tôi cũng chẳng biết ý kiến ấy xuất phát từ đâu, đã có vài lần vì không muốn lão Đại phải chịu khổ, tôi vẫn lén lút đẩy xe đi bán nhất quyết không nhận khoản tiền ấy. Lão Đại biết được liền đem xe bán nước định đập bỏ, từ đó tôi hứa với họ rằng sẽ không làm cái nghề này nữa, chuyên mẫn học tập, chỉ mong giữ lại được kỷ vật duy nhất kết nối tôi với thím Ba.
…
Chuyện của tôi với lão Tam đương nhiên hai người kia đều biết. Khi biết về cuộc sống tăm tối dạo trước của tôi, họ lại càng thương tôi hơn. Lão Tam còn đem chính bản thân mình ra cố gắng giúp tôi xóa bỏ đi ký ức đen tối ấy. Hắn dùng tình cảm bù đắp cho tôi những khoảng trống, những đau khổ mà tôi phải gánh chịu suốt thời gian qua. Có lẽ tôi phải thực sự cảm ơn ba người bọn họ.
…
Mùa Đông đương đến độ già cỗi, mấy ngày này cái lạnh càng ngày càng ương bướng, nó vẩn vít mãi trên những con phố, trong những tiệm sách cũ ven đường hay trong một tầng không gian chật hẹp như lớp học cơ khí.
Tôi kiễng chân chăm chú theo dõi động tĩnh phía bên kia. Thầy giáo già đứng giữa đám học sinh nhốn nháo, trên tay cầm một thanh kim loại lớn hình trụ, miệng thao thao bất tuyệt.
– Ở đây tôi có một thanh thép chuẩn, theo như những gì đo được nó có độ hoàn thiện ở mức tối đa. Có nghĩa là bất kỳ một góc vát nào cũng đều đạt con số chuẩn tuyệt đối. Các cô cậu hãy đưa ra phương pháp để khiến góc vát của thanh thép này giảm đi một độ «1°».
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bàn tán trao đổi. Mấy phút sau, trong đám đông một cánh tay giơ lên.
– Nào mời anh.
– Thưa thầy, chúng ta có thể sử dụng một máy cắt Plasma CNC lập trình với độ chính xác cực cao rất có thể…
Thầy giáo già chợt nhíu mày, liền lên tiếng:
– Cậu dùng dao mổ trâu để giết gà, xem xem như vậy có hợp lý không? Người khác.
Góc một độ, phải nói đây là việc vô cùng khó nếu không muốn nói là không thể thực hiện được. Với một máy cắt bình thường điều này là hoàn toàn vô vọng. Tôi chẳng buồn suy nghĩ, đám người xung quanh cũng yên lặng hết cả, không khí sôi nổi ban nãy giờ đây đã bị dập tắt, ai cũng trong trạng thái dở khóc dở cười. Câu hỏi hóc búa ấy khiến chẳng ai còn tâm trạng mà bàn tán nữa.
Lâu sau đó, thầy giáo già tủm tỉm cười, dõng dạc nói lớn:
– Không ai làm được phải không? Hãy nhìn cho kỹ.
Ông cầm thanh sắt trên tay, đến bên cạnh máy mài dũa gần đó, đưa tay lướt nhẹ một đường trên trục mài đang quay tít, thanh sắt lóe một cái bắn ra mấy tia lửa nhỏ. Khi dùng thước đo lại chỉ còn tám chín độ «89°» đúng là đã vát đi một độ.
– Các cô cậu đã thấy rồi chứ? Dù là trong việc gì cũng cần phải có cái đầu suy nghĩ, không phải động một chút là máy móc. Máy móc đúng là công cụ hữu ích giúp con người, nhưng nên nhớ chúng ta mới là những kẻ tạo ra nó, vì vậy hãy biết tận dụng tối ưu những gì mà nó đem lại. Đừng để cuộc sống trở thành nô lệ của những thứ ấy.
Ông ngẫm nghĩ một chút sau đó tiếp tục nói:
– Hơn nữa nước ta còn nghèo, vừa rồi có một cậu còn đòi sử dụng máy cắt Plasma CNC để làm cái việc cỏn con kia. Thử hỏi những khoản đầu tư như vậy có thực sự xứng đáng không? Cái tôi muốn các cô các cậu học được ở đây ngày hôm nay đó là làm sao phải trở thành một người thợ giỏi, lành nghề chứ không phải đào tạo ra những kẻ chỉ biết đứng ấn nút trong dây chuyền sản xuất tự động. Các cô các cậu hiểu chứ?
Sau lời thuyết giảng đó, hầu hết bọn họ đều cảm thấy xấu hổ, lòng tự trọng ít nhiều bị ảnh hưởng. Tôi cũng cảm thấy có chút gì đó ngu muội, tự đề xuất bản thân phải cố gắng hơn nữa.
Buổi học hôm đó tan muộn hơn thường lệ, lúc tôi tạm biệt hai người bọn họ đã hơn bảy giờ tối. Một mình trở về nhà vừa đi vừa suy nghĩ lời thầy giáo già nói ban nãy, càng ngẫm càng cảm thấy chí lý.
Không ngờ ở phía sau, hai bóng đen lặng lẽ áp sát tôi từ bao giờ. Còn chưa kịp định thần đã bị một bàn tay to lớn dí tấm khăn vuông vào mặt, tôi ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Bất luận là thực tại hay quá khứ luôn có những vết tích khiến con người ta khó có thể đối mặt. Thật đáng tiếc, những vết tích đó luôn tồn tại không cách nào gạt bỏ: Sinh mệnh bỗng nhiên chấm dứt, thanh xuân trôi qua trong nuối tiếc, mối tình đầu chẳng thể nào bày tỏ, điếu thuốc lá cả một đời không sao từ bỏ nổi.”
…
– Cậu chủ, mau dậy đi.
Đầu óc tôi hãy còn đau buốt, một mảng sáng mờ mờ đùng đục cứ vẩn vơ qua lại trong trí nhớ hỗn độn. Rút cuộc tôi đang ở nơi nào?
…
Cô hầu gái nhanh nhẹn đẩy tấm khăn ướt trượt trên nền nhà, mặt sàn sau mỗi lượt đều trở nên sáng bóng. Thỉnh thoảng cô đưa tay thấm những giọt mồ hôi lăn tăn trên khuôn mặt thanh tú.
Bầu không khí trong ngôi biệt thự u ám một cách kỳ lạ, vài âm thanh bi ai thánh thót từ đầu máy chạy đĩa cổ kính vang vọng trong không gian. Cô cần mẫn chuyên tâm làm công việc của mình tới mức những tiếng gót giày khe khẽ phía sau cũng không tài nào phát hiện ra.
Nhanh như chớp, một thân hình to lớn từ phía sau ôm chặt lấy cô. Miệng bị bịt kín, cơ thể bị khóa cứng, hắn đã hoàn toàn khống chế người con gái ấy, đương nhiên hắn biết cô sẽ phản kháng.
Hắn kéo cô hầu gái xuống hầm rượu, mặc cho những nỗ lực la hét, vùng vẫy trong vô vọng. Dưới hầm rượu ẩm thấp, mùi gỗ mục xộc lên khiến thú tính trong hắn càng trở nên điên cuồng hơn, trong không gian chật hẹp tăm tối ấy dục vọng đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn hấp tấp xé toạc chiếc quần lót nhỏ nhắn phía dưới, vo tròn lại nhét cứng vào miệng cô. Sau đó tay trái lần mò xuống âm vật xoa nắn phía bên ngoài. Cô hầu gái nhục nhã chỉ hận không thể cắn lưỡi chết ngay tại chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đau khổ tột cùng.
Hắn biết người con gái ấy vẫn còn trinh, vì vậy không cho tay vào bên trong mà chỉ xoa nắn bên ngoài, đồng thời cởi hết quần áo trên cơ thể sau đó dúi đầu cô vào hạ bộ đang săn cứng. Hắn cố tình làm vậy để cô ngửi thấy mùi đặc biệt của dương vật, thứ chất kích thích tự nhiên không một người đàn bà nào cưỡng nổi. Tới khi mép âm vật phù lên, hai bên mép rỉ ra thứ nước dịch trơn ướt, hắn đưa đầu khấc to lớn vờn vờn bên ngoài, chỉ đút nhẹ vào một chút sau đó lập tức rút ra. Hai mép âm vật phập phồng liên tục khép mở như thể muốn hút lấy dương vật gân guốc kia vào bên trong. Hắn đã thành công, người con gái ấy rút cuộc cũng trở nên mê muội. Hắn muốn cướp đi sự trinh tiết của cô ta một cách chính thống, hắn muốn cô ta phải tự dâng hiến.
Cô hầu gái lúc này chẳng còn sức lực mà kháng cự nữa, phần cơ thể bên dưới đã không còn thuận theo lý trí. Cô đã buông xuôi tất cả phó mặc cho số phận.
—————–
Thuộc truyện: Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông – by princeoftherain
- Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông - Chap 2
- Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông - Chap cuối
Leave a Reply