Truyện gay: Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông – Chap cuối
Tác giả: princeoftherain

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Gã đàn ông bắt đầu mơn trớn, hắn ngậm lấy một bên vú của cô mút chùn chụt, đôi nhũ hoa mới đó đã cương lên căng cứng. Phía dưới âm hộ vẫn phập phồng chờ đợt, thỉnh thoảng đầu dương vật của hắn nhấp nhẹ vào trong xoáy tròn, nhưng không để cô toại nguyện hắn ngay lập tức rút ra. Cô oằn người lên, cảm giác âm hộ như có lửa đốt, mỗi lần hắn nhấp nhấp đầu khấc bên ngoài cô lại cố gắng đẩy hạ bộ về phía trước muốn nuốt lấy dương vật ấy lút một cái. Cứ liên tục như thế một lúc, hai mép âm vật đã sưng tấy, hắn biết cô cuối cùng đã không chịu được nữa, giờ chỉ như một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lệnh bèn xoay cô lại phía sau, cơ thể người hầu gái vừa dựa vào tường, tức thì mông đã ưỡn cao lên mời gọi dương vật của hắn.
Hắn không khách khí nữa, lấy tay vân vê một chút ở mép âm vật dùng thứ nước dịch nhớp nháp ấy bôi xung quanh đầu khấc, sau đó hai tay vững chãi ôm lấy hông cô, từ phía sau đút mạnh vào kêu «Ót» một tiếng. Bên trong, đầu khấc vừa chạm vào một lớp chắn mỏng đã ngay lập tức công phá khiến nó rách toạc, băng băng tiến vào sâu hơn. Cô hầu gái nấc lên một tiếng, âm hộ đau nhói thốn như thể vật đó đã đâm lên tận ruột, một tay bất giác đưa lên chặn ở cửa mình.
Hắn biết cô đang đau đớn, không tiếp tục tiến vào nữa. Dương vật lập tức xoay tròn bên trong, trong âm đạo trinh tiết nóng ấm khít chặt vô cùng. Cảm giác thống khoái lan tới tận óc, hắn lâng lâng như bay trên thiên đường liền đưa tay ngấu nghiến bóp cặp nhũ hoa săn chắc.
Đau đớn trong cô vừa dịu lại, bên trong âm đạo lập tức co bóp, bắt được tín hiệu đó gã đàn ông đang xoay tròn dương vật vội nhấp liên tục. Từ phía sau, hắn một tay ôm lấy bầu ngực người hầu gái, một tay đặt lên hông trân mình dập như máy. Bên trong âm đạo, từng lớp mô thịt vặn xoắn bóp chặt lấy dương vật gân guốc, dâm thủy ứa ra nhễu nhão chảy cả xuống hai bên bìu hắn.
Người hầu gái lúc này đã hoàn toàn bị khống chế, đầu óc trống rỗng đê mê tận hưởng hoan lạc phía dưới. Âm đạo liên tục co bóp như một chiếc máy ép loại ưu. Lần đầu tiên của cô nhục nhã nhưng vô cùng sung sướng, thật không thể ngờ lại gặp phải một kẻ hiếp dâm điêu luyện như vậy.
Cỗ máy tình dục trên người cô vẫn đang hoạt động, cơ thể hắn tựa hồ chỉ còn lại chiếc dương vật khổng lồ đang cương cứng vận hành không ngừng nghỉ, nó sắp sửa xuất ra thứ sản phẩm chất lượng nhất của một thằng đàn ông.
Nhịp dập mỗi lúc một nhanh, dương vật liên tục bị sức ép bên trong âm đạo hút lấy, mấy đường gân đều nổi lên cuồn cuộn như thể một con mãng xà. Cô vô cùng khoái lạc, vừa rùng mình một cái tức thì đầu khấc hắn chọc sâu vào phía bên trong, âm hộ co bóp mạnh mẽ cô sướng đến chảy cả nước mắt, dâm thủy ào ạt xối xả tuôn ra. Cùng lúc đó hắn gầm lên một tiếng dương vật bị bó chặt phun đầy tinh dịch vào tận sâu bên trong âm đạo, cô cảm thấy như có một chiếc vòi bơm thủy lực bên trong cơ thể, hắn trút hết tinh lực vào người cô vừa xuất tinh vừa đẩy mạnh vào trong.
Hắn xuất tinh xong chưa vội rút ra ngay, còn mơn trớn hai bầu ngực một lúc. Cô dùng nốt chút sức lực cuối cùng co thắt bên trong vắt cạn tinh dịch của hắn, sau đó hắn từ từ kéo dương vật ra khỏi cái lỗ sung sướng ấy. Con thú hoang trong người hắn cuối cùng đã chịu ngủ yên sau khi cướp đi sự trong trắng của cô hầu gái. Hắn không ngờ rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó đều đã bị bại lộ.
Ánh trăng ai oán không ngừng tìm kiếm nỗi thống khổ của nhân gian, khi gã đàn ông còn đắm chìm trong sướng khoái, khi âm hộ người hầu gái co bóp mạnh mẽ cũng chính là lúc ánh trăng lọt qua khe hở li ti của cánh cửa gỗ đem theo chút ánh sáng mỏng manh rọi vào bên trong hầm rượu. Vào thời khắc ấy, cô hầu gái đang mê muội chợt nhận ra người đang điên cuồng đút dương vật vào trong cô chính là cậu chủ.
…
Số tinh dịch hắn bắn vào người cô hôm đó nhiều ngoài sức tưởng tượng. Sau đêm đó cô đã mang trong mình giọt máu của hắn.
– Sao, ngươi đã có thai rồi ư?
Bà chủ tay bưng chén trà nóng, chậm rãi liếc nhìn cô hầu gái. Đứa con trai hư hỏng của bà không ngờ lại tạo ra một thứ sản phẩm tệ hại như vậy. Đương nhiên bà không thể chấp nhận nó, đứa bé ấy cần phải được loại bỏ.
– Con trai ta quả thật ngu ngốc. Nhưng dù thế nào đứa bé ấy cũng là máu thịt của nó, ngươi hãy lẳng lặng mà sống, ta sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con. Nhưng ngươi nên nhớ chuyện ngày hôm đó cách nào cũng không được tiết lộ, bằng không…
Bà ta nhíu mày, chén trà trên tay cũng cố ý làm rơi xuống đất vỡ choang một tiếng. Cô hầu gái giật mình vội vã lui về phòng.
…
Từ đó, cô đơn độc một mình nuôi con. Đứa bé lớn lên chưa một lần nhìn thấy mặt cha, nó cũng không hề biết rằng phía trước đang có một âm mưu vô cùng độc ác chờ đợi hai mẹ con.
Người đàn bà ấy quyết tâm loại trừ cái gai trong mắt. Khi thằng bé lên bốn tuổi, bà ta cho người lén bắt cóc đứa nhỏ, đem đến vứt trước cửa một ấu nhi viện tồi tàn ở ngoại ô. Người mẹ mất con liền phát điên, sau bao nỗi thống khổ mà cô phải chịu đựng, đến cuối cùng gia đình ấy vẫn không chịu buông tha. Một thời gian sau họ phát hiện cô hầu gái treo cổ chết trong phòng mà không rõ nguyên do, trước lúc chết hẳn đã không thanh thản.
Sau này tất cả mọi đầu mối về vụ việc năm ấy đều bị bịt kín, tất cả mọi tội ác đều bị che dấu, bóng đêm dường như nuốt chửng tất cả cho đến khi…
Bóng đêm ngày càng dày đặc, xung quanh tôi tựa hồ có một tầng hơi lạnh mỏng manh quấn quýt, hơi lạnh càng lúc càng thấm dần vào trong cơ thể. Màn đêm đặc quánh khiến cho tầm mắt của con người ta xuất hiện một thứ ảo giác triền miên bất tận.
– Người đã nhìn thấy hết rồi chứ? Cậu chủ.
Trong không gian văng vẳng một thứ âm thanh ma mị lúc gần lúc xa. Thứ âm thanh ấy tưởng chừng lạnh lẽo nhưng lại rất đỗi thân thuộc, tôi khẽ gật đầu.
…
– Cậu chủ, mau dậy đi.
Lại nữa sao? Đầu óc tôi mơ hồ hoạt động, ánh sáng chói lòa xung quanh khiến mọi thứ như biến mất khỏi tầm mắt. Tôi đang ở đâu thế này?
Tôi nheo mắt, ánh sáng bên ngoài cũng dịu hơn một chút. Kì lạ thật, vẫn là nơi ấy.
Rút cuộc là thực hay là mộng?
Tôi thử nhéo vào một bên má, lập tức cảm giác đau buốt lan ra nhanh chóng. Vậy không phải là mơ sao? Có điều cảnh vật vẫn chẳng có gì thay đổi.
Tôi đang ngồi trong một căn phòng lớn, bài trí rất lộng lẫy, kiểu trang trí này chẳng phải rất giống ngôi nhà đó sao. Tôi đứng dậy, vừa định đi loanh quanh một chút tức thì cửa phòng bật mở. Bên ngoài một người phụ nữ đứng tuổi đang chăm chú nhìn tôi. Tôi giật thót, chợt nhận ra người phụ nữ ấy.
Phải! Chính bà ta là người đã cướp đi đứa bé trong giấc mộng ban nãy.
– Cháu tỉnh rồi ư?
Tôi nhíu mày, đột ngột hỏi lại:
– Bà là ai?
Bà ta vẫn đứng ở cửa, miệng từ từ nở ra một nụ cười hiền hậu.
– Cháu nội, lẽ nào cháu không nhận ra ta sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, bà ta chính là người phụ nữ độc ác đó. Tôi nhoẻn miệng cười.
– Là bà sao? Rút cuộc ngày này cũng tới.
Người đàn bà ấy hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chỉ trong thoáng chốc biểu hiện đó ngay lập tức thoái ẩn khỏi khuôn mặt. Bà ta tiến lên phía trước, ra khỏi cánh cửa sau đó khoát tay nói:
– Các ngươi cũng vào đi.
Sau câu nói ấy liền bước hẳn vào trong, theo sau là ba kẻ mà tôi mãi mãi chẳng thể nào ngờ được: Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam.
Cơ thể tôi như đóng thành băng đá, một đống cảm xúc hỗn độn đang dần dần phình lên trong tâm thức. Tôi nhìn ba người họ, lão Đại vẫn cương nghị như trước chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt rất có thần thái. Lão Nhị mặc một bộ đồ màu đen, mắt đeo kính đen vô cùng phong độ nhưng cũng rất tuyệt tình. Lão Tam khuôn mặt như tượng sáp, hai tay chắp sau lưng lạnh lùng nhìn vào khoảng không vô tận phía trước cứ như tôi đây chẳng có một chút giá trị nào vậy.
Tôi căm phẫn nhìn người đàn bà xấu xa ấy, khẽ cất tiếng:
– Như vậy là sao?
Bà ta đột ngột chuyển sang trạng thái đau khổ, khuôn mặt bỗng chốc vô cùng rầu rĩ. Một giọt nước mắt chợt lăn xuống từ hốc mắt sâu hoắm, giọng khàn đục trả lời tôi:
– Cháu à! Bao năm nay ta đã mòn mỏi chờ đợi từng giây phút, cái thân già này cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Nói đến đó bà ta chợt dừng lại ho khan mấy tiếng, tôi hững hờ tỏ vẻ không quan tâm.
– Ta biết cháu hận cái gia đình này, nhưng xin cháu hãy hiểu cho ta. Năm ấy người mẹ bất hạnh của cháu sau khi sinh cháu ra đời liền bỏ đi biệt xứ, ngay cả ta cũng chẳng thể tìm được. Mấy năm sau cha cháu cũng qua đời vì bạo bệnh…
Nghe đến đó tôi bỗng mỉm cười trong vô thức, qua đời vì bạo bệnh ư? Đúng là quả báo, lũ người độc ác các ngươi còn không mau chết hết đi.
– …cháu còn nhỏ, cha mẹ lại mất cả. Thân già này đành gửi cháu vào một ấu nhi viện để họ chăm sóc, nhưng nào ngờ cuộc sống lại xô đẩy chúng ta rơi vào hoàn cảnh khốn cùng. Khi biết tin cháu mất tích khỏi nơi đó ta vô cùng hoang mang, đành để ba người bọn họ chia nhau ra tìm kiếm cháu trở về.
Sợ rằng cháu sẽ không chấp nhận thân già này, sợ rằng cháu sẽ vì tủi nhục mà hành động dại dột, sợ rằng cháu sẽ lại một lần nữa tuột mất khỏi vòng tay ta…vì vậy ta đã nhờ bọn họ sống bên cạnh cháu một thời gian, tìm hiểu về con người cháu, lấp đi nhưng mất mát đau thương trong quá khứ. Để lúc này cháu có thể sẵn sàng chấp nhận một ngôi nhà mới đầy đủ hơn, chấp nhận bà lão vô dụng này như một thành viên trong gia đình. Cháu hãy hiểu cho ta, mọi chuyện ta làm đều là muốn tốt cho cháu.
Sau câu chuyện không một chút sơ hở của người đàn bà ấy, tôi càng cảm thấy bà ta vô cùng nham hiểm. Bèn buột miệng nói:
– Nhảm nhí. Đã nhiều năm như vậy, dựa vào vài câu nói của bà, liệu có mấy phần chân thực?
Bà ta vẫn giữ nguyên trạng thái đau khổ lúc trước, nhẹ nhàng nói với tôi:
– Ta biết cháu vẫn chưa thể chấp nhận bà già này, hi vọng một ngày nào đó cháu sẽ hồi tâm chuyển ý. Từ nay hãy coi nơi này như gia đình của cháu, ta sẽ ở bên cạnh cháu bất cứ đâu. Chúng ta đừng rời xa nhau nữa nhé.
Nói xong còn mỉm cười bình thản. Nhìn nụ cười giả tạo của bà ta, tôi không khỏi ghê rợn. Nếu như câu chuyện trước đây không được hé mở, ắt hẳn người đàn bà ấy đã bảy phần chiếm được lợi thế.
Tôi tuy có chút rối loạn, nhưng thần trí vẫn còn rất sáng suốt. Đối mặt với người đàn bà ấy lạnh lùng nói:
– Bà hãy ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với ba người bọn họ.
Mệnh lệnh của tôi ngay lập tức được đáp ứng, bà ta không một chút lưỡng lự nhanh chóng ra khỏi phòng. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại bốn chúng tôi.
…
Tôi đã từng tưởng tượng vào một buổi hoàng hôn cùng ba người bọn họ ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn những mảnh ký ức xưa cũ đầy ắp kỷ niệm. Tôi đã từng tưởng tượng vào một đêm cuối đông sẽ nắm tay lão Tam dạo qua những con phố nhỏ quen thuộc, tôi còn muốn nghe hắn nói: ” Nhóc con, mau lại đây”. Tôi đã từng tưởng tượng một lần nào đó được nằm trong lòng lão Nhị, giúp hắn xoa dịu nhưng mất mát đau thương…
Tôi chợt nhận ra tất cả những ký ức ngọt ngào từ trước đến nay phải chăng đều là mộng tưởng?
– Nếu mọi thứ chỉ là một vở kịch thì các người đúng là những diễn viên hoàn hảo nhất.
Tôi đau đớn nói, khuôn mặt vương đầy lệ. Lúc này tôi chẳng cần một người bên cạnh dỗ dành, cũng chẳng cần bất cứ sự quan tâm nào cả. Thứ tôi cần nhất là sự thật.
– Các người không có gì để nói sao? Được vậy tôi sẽ cho các người biết sự thật.
Từng chút một, tôi cố gắng đem hết tất cả những tội ác của gia đình ấy kể cho ba người bọn họ. Đến cuối cùng, khi câu chuyện chuẩn bị đi đến hồi kết, tôi lặng lẽ lau nước mắt.
– Các người hiểu rồi chứ? Cuộc sống trước đây của tôi đã quá u tối, còn tưởng rằng sau này sẽ cùng ba người sống một cuộc sống vui vẻ. Thật không ngờ.
Nói đến đó cơ thể tôi như mất hết sinh lực, hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Thấy vậy, lão Tam đang lạnh lùng nhìn tôi bỗng dưng tiến lại gần vỗ nhè nhẹ vào lưng. Lâu sau đó, trở về vị trí cũ nghiêm nghị nói:
– Cậu chủ đừng quá xúc động, những điều chúng tôi làm cũng chỉ mong cậu sớm được trở về với gia đình. Đều muốn tốt cho cậu cả thôi.
Tôi đau khổ nhìn hắn, một giọt lệ nóng ấm rơi nhẹ xuống bên gò má.
– Gia đình? Vậy bốn người chúng ta còn không phải gia đình sao?
Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi kết thúc, rút cuộc bọn họ đều đã mất hết nhân tính, còn đem những chuyện tôi kể nói lại với người đàn bà kia. Bà ta đương nhiên lo lắng liền cho người ngày đêm giám sát, đối với tôi một chút sơ hở cũng không được phép xảy ra.
…
Gã đàn ông nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng dội lên một cơn ho rũ rượi như muốn đứt hơi. Hắn đưa tay về phía trước, vẽ ra mấy hình thù kì dị trong không trung, miệng run rẩy nói:
– Mẹ à! Trước đây chúng ta đã làm nhiều việc sai trái. Kiếp nạn này sợ rằng không qua khỏi. Sau khi con mất đi, hãy cho người tìm lại đứa bé ấy. Nó là tia hi vọng duy nhất của gia đình chúng ta.
Người đàn bà ấy nhìn đứa con đang hấp hối trên giường bệnh, sắc mặt mau chóng biến đổi. Cuối cùng đột ngột rít qua kẽ răng hai chữ “Oan nghiệt”. Cùng lúc đó, cánh tay đang chới với trong không trung đột ngột buông thõng, hơi thở cũng không còn nữa.
…
– Thiên Trường, Đại Nguyên, Tam Cường. Ta có chuyện muốn nhờ ba người các ngươi.
Người đàn bà ung dung ngồi trên sạp gỗ mun, lưng tựa vào một tấm bích ngọc. Chậm rãi nói:
– Thằng bé cũng đã mười lăm tuổi, nghe nói nó vừa trốn khỏi nơi đó. Gia đình này cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Ba người các ngươi hay mau chóng tiếp cận nó.
Bà ta liếc nhìn kẻ đứng ở giữa, thở dài một tiếng ảm đạm.
– Đại Nguyên, việc lần này vất vả cho ngươi rồi. Nhưng ngươi yên tâm, xong việc ta sẽ hậu đãi.
…
Đêm đó Đại Nguyên bị đánh nhừ tử, nằm bê bết máu ven đường. Tam Cường ở bên cạnh anh chỉ có một nhiệm vụ: chờ đứa trẻ tới.
Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ tên nhóc cắn câu.
…
– Ta không muốn nó làm công việc ngu ngốc đó nữa, hãy biến nó thành kẻ biết hưởng thụ một chút. Thiên Trường, đến lượt ngươi ra mặt rồi đấy. Hãy khiến cho nó tưởng rằng thứ đang chờ đợi ở phía trước là yêu thương.
…
– Nhóc con, bắt đầu từ hôm nay hãy đến lớp cùng lão Nhị. Kiếm tiền cứ để tao lo, không cần phải bán thứ nước ấy nữa.
Một buổi chiều khác.
– Mày còn không chịu nghe lời, đã bảo không cần lo kiếm tiền nữa. Lẽ nào muốn tao đập nát cái xe đó?
Thiên Trường gằn giọng, hắn thực sự không muốn tên nhóc kia phải khổ sở.
…
– Đại Nguyên, tôi thực sự đã có tình cảm với thằng nhóc đó.
Tam Cường ngồi trên bục cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc nhả khói vào màn đêm đặc quánh. Đại Nguyên tựa như đang đắm chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, đột ngột cất giọng trầm mặc.
– Lẽ nào cả ba chúng ta đều lạc lối?
Thiên Trường Trong chốc lát dập tắt điếu thuốc, ánh mắt cương nghị hướng về hai người huynh đệ từng vào sinh ra tử.
– Chúng ta là một gia đình, không phải sao?
…
– Tại sao nó lại biết được những chuyện ấy?
Người đàn bà xảo quyệt chăm chú theo dõi đoạn phim quay lén cuộc trò truyện giữa mấy người bọn họ, trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ đen tối.
– Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, tại sao thằng nhóc đó có thể phát hiện ra chứ? Hơn nữa chuyện này chỉ có ba người biết, tại sao…
Bà ta vô cùng lo lắng, thật không thể ngờ những bí mật ấy lại bị bại lộ. Dù trăm phương ngàn kế cũng không cách nào truy ra được đầu mối. Vì vậy bà ta chỉ còn cách giam lỏng đứa trẻ ấy, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ khiến cho nó hoàn toàn mất trí nhớ, biến nó trở thành một cỗ máy sinh sản tiếp tục duy trì nòi giống.
…
Tôi đã ở trong căn phòng khốn kiếp này hơn một tuần, không rõ người đàn bà ấy đang có âm mưu gì. Bà ta định giết người diệt khẩu chăng?
Bên ngoài thời gian không ngừng biến đổi còn ở nơi này mọi thứ như đóng thành băng. Tôi đang loay hoay tìm việc gì đó giết thời gian, bỗng dưng từ khe hở nhỏ dưới cánh cửa một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo xuất hiện, khi nó vẩn vít đến quanh tôi cũng là lúc tôi từ từ chìm vào mộng mị.
…
– Mau lên, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.
Thiên Trường vừa chạy hộc tốc vừa kêu lớn, tay phải cầm một khẩu súng ngắn trên vai vác một thân hình quen thuộc đang mê man bất tỉnh. Hai người còn lại vừa chạy vừa bắn phía sau yểm hộ.
«Đoàng»
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy người phía trước trong thoáng chốc ngã quỵ xuống, thân hình trên vai cũng theo đó nằm vật ra đất. Đại Nguyên từ phía sau chạy đến, vội vàng đỡ Thiên Trường dậy.
– Không sao chứ?
Sau đó hô lớn.
– Tam Cường mau đến đón thằng nhóc.
Thiên Trường một chân đã bị thương, biết rằng nếu như kéo theo cái chân ấy cả ba sẽ không thể thoát, bèn nói lớn:
– Mau đi đi. Mau đem thằng nhóc rời khỏi đây.
Đại Nguyên dìu hắn lên vai, vẫn ương ngạnh to tiếng:
– Không được, chúng ta sống cùng sống chết cùng chết.
Hắn không kiềm chế được nữa, gắt lên:
– Chúng mày còn không mau rời khỏi đây. Mình tao ở lại là đủ rồi.
Sau đó chợt mỉm cười, thanh thản nhìn Đại Nguyên.
– Chúng ta là một gia đình, phải không?
Đại Nguyên đưa một tay lên đau đớn gạt nước mắt, đành lòng thả Thiên Trường xuống. Hắn chạy đến giúp Tam Cường đỡ thằng nhóc lên vai, quay lại nhìn Thiên Trường lần cuối.
«Người anh em, bảo trọng»
«Đúng vậy! Là một gia đình, ta phải bảo vệ họ»
Thiên Trường liên tục nổ súng bắn về phía trước, lũ người kia phút chốc đã tiến sát đến. Hắn ra sức bắn thêm một đợi đạn nữa, hạ gục được thêm mấy tên.
«Đoàng…đoàng…đoàng…đoàng»
Hàng chục viên đạn găm chi chít lên cơ thể, hắn ộc ra một ngụm máu lớn, cuối cùng cũng không còn đứng vững được nữa.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thiên Trường chợt thấy một ảo giác: tên nhóc đang ngây ngốc giơ tay cười với hắn. Hắn chợt cảm thấy hạnh phúc, nhẹ nhành đưa tay nắm lấy khoảng không vô tận phía trước.
«Chờ ta»
…
Thấm thoát đã ba năm, thời gian trở mình còn nhanh hơn những gì tôi nghĩ, tất cả những ký ức ấy chẳng ngần ngại thoát khỏi sự trói buộc của thời gian hiện về trước mắt tôi.
Hôm ấy, khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên một toa tàu hỏa. Bên cạnh còn có một túi hành lý đơn giản, lục ra trong đó chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo và một phong thư. Hóa ra ba người họ sau khi biết người đàn bà kia chắc chắn sẽ thủ tiêu tôi lập tức giải thoát khỏi đó, đưa tôi lên đoàn tàu ấy trốn đi thật xa. Họ còn để lại cho tôi một tài khoản ngân hàng, hi vọng cuộc sống của tôi từ nay sẽ không phải khổ sở. Nhưng họ đâu biết rằng, không có họ những tháng ngày tiếp theo của tôi chẳng khác nào địa ngục.
Sau này, tôi thuê một cửa hàng nhỏ ở vùng ngoại ô quay lại con đường cũ bán nước hoa quả để kiếm sống.
…
– Chú ơi, bán cho con một ly nước cam.
Tôi đang quẩn quanh trong những suy nghĩ bất tận, chợt bị tiếng gọi của nhóc tì làm cho giật mình. Vội vàng múc mấy muỗng nước hoa quả đổ vào ly cho nó. Đứa bé nhảy tưng tưng vui vẻ đón nhận ly nước quả từ tôi, thấy nó đứng một mình tôi buột miệng hỏi:
– Con đi cùng ai?
Nó lắc lư cái đầu theo một nhịp điệu kì quặc chẳng buồn trả lời, bước chân sáo nhảy lò cò về phía trước, miệng vẫn hút rột rột. Tôi lo lắng vội chạy theo nó, đến ngã rẽ thì không thấy đâu nữa. Đang định tìm kiếm chợt nghe gần đó có giọng trẻ nít nhí nhảnh gọi «Papa».
Tôi bước chậm rãi đến ngã rẽ phía trước, trong không gian tĩnh mịch ấy hai bóng người cao lớn đang mỉm cười ngây ngốc nhìn tôi. Khoảnh khắc đó tôi không cầm nổi nước mắt bèn để chúng tùy tiện chảy xuống rồi vội lấy tay gạt đi.
– Nhóc con, đừng khóc.
Những đêm mất ngủ không thể trở về nhà
Tôi lại nhớ mùa Đông năm ấy
Tảng sáng nơi trạm xe lửa
Phố dài tăm tối vắng bóng người
Quán nhậu ven đường nghi ngút khói
Cảnh sắc quá khứ chậm rãi trôi
Gác nhỏ đêm Đông trong mộng ảo
Hồi ức như mộng, gió thổi tung.
Hết.
Thuộc truyện: Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông – by princeoftherain
- Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông - Chap 2
- Đêm qua gác nhỏ lại gió Đông - Chap cuối
Nari says
Hiếm lắm mới thấy một câu chuyện như vậy. Cảm ơn tác giả, nó thật sự rất hay. Đọc xong mà cảm thấy có chút gì đó xao xuyến trong lòng, một nỗi nỗi buồn mơ hồ không thể nói…Lắng đọng.
Những đêm mất ngủ không thể trở về nhà
Tôi lại nhớ mùa Đông năm ấy
Tảng sáng nơi trạm xe lửa
Phố dài tăm tối vắng bóng người
Quán nhậu ven đường nghi ngút khói
Cảnh sắc quá khứ chậm rãi trôi
Gác nhỏ đêm Đông trong mộng ảo
Hồi ức như mộng, mộng như không
Kaine says
Lần đầu tiên mình đọc được 1 câu truyện như vậy. Rất hay và cảm động.