Truyện gay: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 2 – Chương 8
Tác giả: PhanAn

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Vâng,cám ơn anh nhiều.
Miệng ríu rít cám ơn,Vũ ôm chầm lấy Danh hôn lấy hôn để.Hai người lại bắt đầu mây mưa với nhau.Vũ làm cuồng nhiệt,làm cho Danh ngất ngây sướng sung tột đỉnh.
Như thường lệ,ngủ trưa xong,Hải Đăng chuẩn bị lên đồ đi đến tiệm net.Lúc trước, do phải né tránh Vũ nên Hải Đăng trốn về quê.Được một thời gian, dưới quê lừa đảo không được nhiều, tiền Trí đưa đã xài hết, không còn tiền hút chích, Hải Đăng lần mò lên thành phố, đi tìm Trí.Do cứ lẽo đẽo xin tiền hút chích hoài nên Trí bực mình không cho nữa.
Hải Đăng đành phải nhập bọn với đám call lừa đảo ở Nguyễn Văn Cừ để kiếm tiền hút chích qua ngày.
Bước vào tiệm net, thấy mấy đứa đồng bọn đang ngồi góc kẹt,Hải Đăng đến cười hỉ hả rồi ngồi vào máy.Mới vừa tạo nick trong vietfun,bất ngờ,một bàn tay vỗ nhẹ vào vai.Hải Đăng quay đầu lên nhìn.Nhận ra Vũ,Hãi Đăng hết hồn, chân tay bủn rủn.Vũ nhìn Hải Đăng cười gằn:
– Sao hả?Công việc của mày lúc này tốt chứ?Lừa đảo được nhiều không? Chuyện của tao,mày tính thế nào hả?
Vũ hỏi mà Hải Đăng không biết trả lời thế nào,miệng câm nín. Vũ liền nắm cổ áo Hải Đăng, tung ra cú đấm. Hải Đăng ngã nhào,miệng la bai bải. Đồng bọn của Hải Đăng chạy đến. Mấy đứa này tưởng Vũ là khách làng chơi, bị Hải đăng lừa gạt nên nhào đến chửi bới um sùm, hòng giải vây cho Hải Đăng. Vũ nổi khùng,tay đấm,chân đá.Cả đám xúm lại nhào đến ẩu đả với Vũ.Hải Đăng nhân cơ hội đó lẻn trốn. Nhìn thấy Hải Đăng chạy ra ngoài,Vũ muốn đuổi theo nhưng bị vướng đám call lừa đảo nên đành để Hải Đăng chạy thoát.
Nhân viên tiệm net thấy đánh lộn loạn xạ liền chạy đến can. Vũ được kéo ra. Thấy Hải Đăng đã chạy thoát,Vũ bực tức đưa tay điểm mặt đám call quát:
– Đ.M,cái lũ khốn chúng mày.Tao mà không kiếm được thằng chó đó,tao sẽ quay lại tính sổ với đám chúng mày
Vũ nói xong,bỏ ra ngoài mặc cho đám đó chu mỏ lên chửi eo éo. Nhưng Hải Đăng đã mất dạng rồi.Vũ phóng xe chạy vòng vòng mà chẳng thấy đâu.Tức mình,Vũ quay xe lại tiệm net,quyết ăn thua đỉ với cái đám eo éo đó.Nhân viên tiệm net ngăn lại,không cho Vũ vào. Nhân viên nói nếu Vũ vào đành lộn,họ sẽ gọi điện báo công an.Vũ đành hậm hực bỏ ra về.
Hải Đăng thoát được Vũ rồi,về nhà hú hồn.Gọi điện cho đồng bọn,tụi nó cho hay Vũ đã quậy tưng bừng.Có đứa còn bị Vũ đánh sưng mặt.Cả đám đều bảo Hải Đăng đừng đến nữa,coi chừng gặp Vũ.
Không thể đến tiệm net ở Nguyễn Văn Cừ, Hải Đăng cũng không thể nằm nhà được.Nằm nhà,không đi lừa đảo trấn lột,làm sao có tiền hút chích? Nợ cũng nhiều rồi, Hải Đăng phải đi mới có thể kiếm tiền để trả nợ,mới có tiền hút hít. Hải Đăng đành phải chui vào tiệm net bên quận 8,gần cầu chữ Y.
Hai ngày sau,Hải Đăng chat gặp được khách.Hẹn gặp ở quán cà phê bên đường Phạm Thế Hiển, Hải Đăng bèn kêu đồng bọn chở đến điểm hẹn. Do sợ gặp Vũ nên Hải Đăng luôn lận dao trong người. Cũng như mọi lần, Hải Đăng sẽ đến quán nước trò chuyện với khách.Nếu khách đồng ý vào hotel thì Hải Đăng sẽ giở trò trấn lột,trộm cắp trong hotel.Còn nếu khách không chịu đi mướn phòng,Hải Đăng sẽ giở giọng giang hồ đòi tiền xe ôm.Nếu gặp khách bèo nhèo,Hải Đăng đòi một trăm ngàn.Còn gặp khách sang, Hải Đăng sẽ đòi hai hoặc ba trăm,tùy theo khách. Và nếu cần thiết, đồng bọn của Hải Đăng,cũng là tên nghiện ngập ma túy,sẽ nhảy vào hỗ trợ.
Vào quán,thấy khách sang trọng,Hải Đăng mừng húm. Đinh ninh hôm nay gặp mồi ngon, Hải Đăng liến thoắng liên hồi. Đang suy nghĩ xem lát nữa cần giải quyết như thế nào thì bất ngờ,Hải Đăng lãnh cú dấm vào mặt.Người vừa tung ra cú đấm không ai khác hơn chính là Vũ.Còn người khách sang trọng đó chính là Bình,bạn của Danh. Hôm nay,chính Bình sẽ làm mồi nhử để câu Hải Đăng ra.Còn Vũ và Danh ngồi ở góc kẹt phía trong. Khi thấy Hải Đăng vào trong quán khua môi múa mép với Bình, Vũ liền bước tới đấm liền.
Bất ngờ bị đấm đau điếng người, nhận ra Vũ,Hải Đăng hồn vía lên mấy liền đứng dậy,chạy ra ngoài,miệng la vang trời. Vũ đuổi theo,bay đến tung thêm cú đá. Tên đồng bọn của Hải Đăng thấy thế liền lấy đá chọi. Do không đề phòng nên Vũ bị đá ném trúng đầu chảy máu. Đau quá,Vũ liền đưa tay ôm lấy đầu. Đúng lúc đó,Hải Đăng rút dao trong người ra,quơ loạn xạ.Vũ thấy dao, né tránh nhưng không kịp, bị dao quơ trúng một đường ngay bụng, máu chảy ròng ròng. Bình và Danh thấy Vũ chảy máu liền kêu toáng lên.Hải Đăng hốt hoảng nhảy lên xe cho tên đồng bọn chở đi. Trong chớp mắt,cả hai đã biến mất.Danh và Bình cũng vội vàng kêu taxi đưa Vũ vào bệnh viện.
Hay tin Vũ vào bệnh viện,Ngọc Thái, Ngọc Đức và Trường Giang kéo vào. Danh kể cho Ngọc Thái đầu đuôi sự việc. Nghe Danh ứng cho Vũ năm triệu nhập viện, Ngọc Thái liền đồng ý sẽ lo hết phần viện phí còn lại. Tuy Danh là chủ doanh nghiệp nhưng Ngọc Thái thấy không nên để Danh lo hết, như vậy mất mặt lắm.Chính vì vậy,Ngọc Thái chấp nhận đứng ra lo phần viện phí,phần còn lại.
Ngọc Đức nghe thế chửi đổng lên,chửi Vũ quá hung hăng làm mọi người tốn tiền. Trường Giang nghe thế chửi thầm trong bụng. Mấy đứa callboy mang thân xác ra kiếm tiền,làm giàu cho hai anh em Ngọc Đức, Ngọc Thái thì không sao. Rủi gặp chuyện,tốn chút ít tiền đã chửi um sùm. Trong khi đó, Danh chỉ là khách làng chơi,thấy Vũ gặp nạn vậy ,còn xót xa thương tình cho năm triệu nhập viện mà không nói tiếng nào.Còn Ngọc Đức chưa gì đã chửi um sùm.
Thấy Danh trố mắt nhìn,Ngọc Thái hoảng hốt kéo Ngọc Đức đi chỗ khác, không cho Ngọc Đức chửi nữa. Khi nghe bác sĩ nói,vết thương không nặng lắm, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Ngọc Thái còn bận nhiều việc nên bảo Trường Giang ở lại chăm sóc cho Vũ. Mọi chi phí phát sinh sau này, Ngọc Thái lo hết.Dặn dò Trường Giang đâu đó xong xuôi, Ngọc Thái kéo Ngọc Đức về.
Vũ ra phòng hồi sức cũng được ba ngày rồi. Mấy ngày qua, Trường Giang ở trong bệnh viện săn sóc cho Vũ. Hôm nay,sức khỏe Vũ đã đỡ nhiều rồi. Vũ không dám cho ba mẹ hay. Bởi thế,ở dưới quê, ba mẹ Vũ chẳng hay biết gì.
Bình và Danh vào bệnh viện thăm Vũ.Thấy Vũ đã đỡ hơn bữa trước, hai người cũng mừng cho Vũ.Bình nhét cho Vũ một triệu làm Vũ cảm động vô ngần. Biết Danh đã ứng năm triệu,nay Bình lại cho một triệu,Vũ không biết nói gì để cám ơn hai người. Danh chỉ là khách làng chơi,mới gặp gỡ và quan hệ có một lần.Còn Bình là bạn của Danh.Vũ và Bình chưa có gì.Thế mà,cả hai lại quá tốt.Trong khi đó,Vũ nghe Trường Giang kể lại nhưng lời của Ngọc Đức trong bệnh viện, Vũ căm hận vô cùng.
Danh và Bình về rồi, Khang đến thăm Vũ. Hay tin Vũ có chuyện,Khang vội đến liền.Chính Hải Đăng gặp Trí cho hay mọi chuyện. Trí nổi quạu,chửi Hải Đăng một chập rồi cấm Hải Đăng từ nay không được đến gặp nữa. Trí không muốn vì Hải Đăng mà liên lụy tới mình.
Còn Khang,khi hay Vũ xảy ra chuyện,trước mặt Trí, Khang vẫn tỉnh bơ, coi như không có gì xảy ra. Sau đó, Khang lân la tiếp xúc với đám callboy của Ngọc Thái để xem Vũ đang điều trị ở bệnh viện nào. Sau đó,Khang lén Trí đi thăm Vũ.
Ngồi xuống bên giường, Khang lo lắng hỏi:
– Có sao không Vũ? Làm sao đến nỗi bị đâm vậy? Hôm nay Vũ thấy thế nào?Có đau nhức lắm không?Tối ngủ được không?
Thấy Khang hỏi tới tấp,Vũ phì cười.Với giọng còn yếu ớt,Vũ trả lời Khang:
– Anh hỏi nhiều quá,làm sao Vũ trả lời?
Cầm tay Vũ,Khang trìu mến hỏi:
– Hôm nay,Vũ đỡ nhiều chưa?
Vũ gật đầu.Khang hỏi tiếp:
– Tối ngủ được không?
Vũ lại gật đầu.Nhỏ nhẹ,Khang lại cất giọng hỏi tiếp:
– Làm sao để đến nỗi bị đâm vậy Vũ?
Vũ từ từ kể lại chuyện hôm đó.Khang ngồi nghe mà tay cứ nắm tay Vũ mà mân mê.Ánh mắt Khang nhìn Vũ cứ như đắm đuối.Lúc này,Khang không còn giữ vẻ bình tĩnh nữa.Bao nhiêu lo lắng,Khang đều hiện rõ lên nét mặt. Trường Giang ngồi kề bên,nhìn thấy đều biết Khang đã có tình cảm với Vũ.
Nghe Vũ kể xong,Khang lại muốn xem vết thương .Vũ nhỏ giọng nói:
– Không sao đâu anh.Do tránh kịp nên vết thương không nặng lắm
– Bị đâm thế này mà Vũ bảo không sao? Nếu sâu hơn nữa,chắc Vũ bỏ mạng quá!
Nghe Khang nói,Trường Giang chợt phì cười:
– Nếu Vũ bỏ mạng,chắc có người bỏ ăn bỏ ngủ luôn quá?
Biết Trường Giang chọc mình,Khang vẫn không nói gì. Khang chỉ im lặng, tay nắm tay, mắt nhìn VŨ như có bao điều muốn nói.Lúc này, trong lòng Khang dâng trào nỗi niềm yêu mến.Khang muốn ôm hôn Vũ quá nhưng vì xung quanh còn có nhiều người nên Khang không dám.Khang chỉ biết đắm đuối nhìn Vũ.Bắt gặp ánh mắt ngây dại của Khang, Vũ hoảng hồn nhìn qua nơi khác. Vũ biết là Khang thích mình nhưng Vũ không thể đáp lại tình cảm của Khang.VŨ chỉ muốn xem Khang như người bạn mà thôi.
Ngồi bên Vũ một lát,Khang phải về.Trước khi về, Khang đưa Vũ một xấp tiền.Vũ ái ngại không muốn nhận.Khang liền nói:
– Ở bệnh viện tốn kém nhiều lắm.Vũ giữ lấy mà dùng.
Vũ đành phải nhận. Khang bịn rịn,nắm tay Vũ hồi lâu rồi bước ra về.
Ngày hôm sau,Hiếu Nhân vào thăm Vũ.
Nghe Trường Giang báo tin Vũ bị Hải Đăng đâm, Hiếu Nhân đang ở quê vội vã lên liền. Còn hơn mười ngày nữa mới vào năm học mới nhưng Hiếu Nhân tìm đủ mọi cách xin ba mẹ lên thành phố. Vừa đến Saigon,Hiếu Nhân đã vội vàng vào bệnh viện thăm Vũ.
Nhìn thấy Vũ,Hiếu Nhân lật đật bước tới bên giường, miệng hỏi lia hỏi lịa :
– Vũ, có sao không vậy? Đỡ nhiều chưa? Vết thương có nặng lắm không? Hôm nay Vũ thấy thế nào? Bác sĩ bảo sao?Có nghiêm trọng lắm không?
– Làm gì mà hỏi tới tấp vậy Hiếu Nhân? – Trường Giang lên tiếng – Hỏi thế, làm sao Vũ trả lời?
– Thì nghe Vũ bị đâm,Hiếu Nhân lo quá trời – Hiếu Nhân phân trần – Mà sao Vũ để Hải Đăng nó đâm vậy?
– Lúc đó,bất ngờ bị hòn đá ném vào đầu ,choáng váng cả mặt mày nên mới bị Hải Đăng đâm – Vũ đáp
– Sao lúc đó Vũ không kêu thêm người mà lại đi một mình? Sao Vũ ẩu quá?
Nghe Hiếu Nhân trách móc,Vũ làm thinh lặng lẽ không trả lời. Mấy ngày nằm bệnh viện, nghĩ đến Hải Đăng,Vũ vô cùng căm hận.Sau này gặp lại, Vũ nhất quyết phải lấy máu Hải Đăng mới hả cơn giận.
Trong khi đó,Trường Giang kể lại mọi chuyện cho Hiếu Nhân nghe.Từ việc Vũ bị Hải Đăng lừa lấy xe, hãm hại đến chuyện bị đâm, bao nhiêu chuyện, Trường Giang kể lại hết. Càng nghe, Hiếu Nhân càng thấy bàng hoàng. Không ngờ từ khi mình bỏ về quê, nhiều chuyện lại dồn dập xảy ra như thế. Hiếu Nhân nghe Trường Giang kể mà lòng buồn bã vô cùng.Hiếu Nhân thầm tự trách mình,tại sao lúc Vũ gặp bao nhiêu chuyện,Hiếu Nhân lại không có ở bênh cạnh an ủi? Lúc trước,còn làm callboy, Hiếu Nhân có gặp trắc trở gì ,Vũ đều ở bên cạnh chuyện trò,an ủi,khuyên nhủ.Thế mà giờ này đây,khi Vũ gặp chuyện,Hiếu Nhân lại ở quê nhà,chẳng có chút gì để an ủi, chia sẻ khó khăn cùng Vũ.Càng nghĩ,Hiếu Nhân càng ngậm ngùi xót xa.
Hiếu Nhân đang trầm tư thẫn thờ thì Trường Giang lên tiếng hỏi:
– Nhân lên Saigon nữa ở đâu?
– Cũng chưa biết nữa.Nghe Vũ bị đâm,Nhân hoảng hốt chạy vào bệnh viện, chưa kịp tìm chỗ trọ.
– Vậy nữa Nhân đến ở chung với anh và Vũ được không?Ở chung như lúc trước vậy đó,Nhân có ngại không?
– Dạ, được.Có gì đâu mà phải ngại.
Nghe Trường Giang nói thế, Hiếu Nhân vội vàng đồng ý . Không hiểu sao, lúc này Hiếu Nhân chỉ muốn ở chung với Vũ,ở kề cạnh bên Vũ mà thôi.
– Hiếu Nhân ở đây với Vũ nha.Để anh về nhà chút- Trường Giang lên tiếng
– Mấy ngày nay,anh đều ở đây với Vũ hả?
– Uh
– Vậy hôm nay,anh về nghỉ đi.Hôm nay,em sẽ ở đây với Vũ.Tối nay,em sẽ ngủ ở đây luôn
– Ok.Vậy hôm nay,anh nhờ em chăm sóc Vũ nhé! Anh về đây.
Nói xong,Trường Giang ra về.Hiếu Nhân ngồi bên giường đắm đuối nhìn Vũ.Thấy Hiếu Nhân cứ chăm chăm nhìn mình,Vũ đành lên tiếng:
– Hiếu Nhân đi xe mệt không?Nằm xuống đây nghỉ một chút đi.
Hiếu Nhân nằm xuống kề bên.Vũ lúc này trong người còn khá mệt nên bắt đầu lim dim ngủ. Nằm bênh cạnh nhìn Vũ ngủ,trong lòng Hiếu Nhân nhiều cảm xúc trào dâng bồi hồi. Trái tim Hiếu Nhân bắt đầu loạn nhịp.Hiếu Nhân biết là mình đã yêu,yêu say đắm lắm rồi.
Đêm đó,Hiếu Nhân nằm bên cạnh Vũ mà ngủ.Vũ mệt mỏi ngủ say như chết. Nhân còn trằn trọc băn khoăn chưa ngủ được. Lâu rồi,Nhân mới lại ngủ bên cạnh Vũ như thế này. Cả phòng im phăng phắc.Tất cả mọi người đều đã ngủ say.Chỉ còn mình Nhân chưa ngủ,hai mắt còn mở thao tháo nhìn vào khoảng không. Không hiểu sao,nằm bênh cạnh Vũ,Nhân cứ trằn trọc mãi,không ngủ được. Nằm mà Nhân cú suy nghĩ,cứ nhớ.Hết suy nghĩ chuyện này lại nhớ đến chuyện kia rồi thở dài.Cứ thế mà trằn trọc suốt đêm thâu.
Hai ngày sau, trong lúc chuyện trò tỉ tê cùng Trường Giang và Vũ, bất chợt Hiếu Nhân hỏi:
– Khi hay tin Vũ nằm bệnh viện ,Nam phản ứng thế nào? Sao từ hôm bữa đến giờ, Nhân không thấy Nam vào thăm Vũ?
– Nam còn đang ở dưới quê,làm sao vào thăm được? – Vũ thở dài
– Thế Nam chưa hay tin Vũ nằm bệnh viện hả?- Nhân hỏi
– Chưa
– Sao Vũ không gọi điện cho Nam hay?
– Gọi để làm gì? Với lại hiện giờ,Chắc Nam còn đang giận nên Vũ vẫn chưa muốn gọi .
– Nam giận chuyện gì?- Hiếu Nhân ngạc nhiên hỏi
– Thì chuyện hôm bữa – Trường Giang lên tiếng – Hôm đó Vũ nóng quá nên đã nặng lời, nặng tay với Nam.Hôm đó,Nam vừa chạy về,vừa khóc,máu chảy ròng ròng
– Gì mà đến máu chảy ròng ròng ?Chuyện như thế nào vậy? Anh kể lại cho Nhân nghe đi
Hiếu Nhân sửng sốt hỏi, Trường Giang thuật lại đầu đuôi sự việc.Hiếu Nhân nghe qua hết hồn,nhìn Vũ trách:
– Sao Vũ nặng tay quá vậy?Nam yếu đuối lắm,liệu chiụ nổi cú sốc đó không?
– Vũ cũng biết mình sai rồi – Vũ buồn buồn đáp – Đợi khi nào nhập học, Vũ sẽ tìm đến Nam nói tiếng xin lỗi.Hy vọng lúc đó,chắc Nam cũng nguôi ngoai rồi, không còn giận nữa.
– Thọi,để Hiếu Nhân gọi điện cho Nam.Hay tin Vũ bị đâm,chắc Nam sẽ chạy lên Saigon liền,không còn giận nữa đâu.
Nói xong,Hiếu Nhân liền gọi điện cho Nam.Điện thoại của Nam đã bể tan tành rồi trong tai nạn giao thông nên Hiếu Nhân gọi hoài chẳng được. Bực bội,Hiếu Nhân nói:
– Sao gọi hoài chẳng được vậy nè? Vũ biết sồ điện thoại bàn của ba mẹ Nam không? Để Nhân gọi đến xem thử
Vũ liền đọc số điện thoại nhà của ba mẹ Nam.Hiếu Nhân gọi điện, gặp được mẹ Nam.Nói chuyện qua điện thoại,Hiếu Nhân mới biết được Nam bị tai nạn giao thông,còn đang ở Saigon.
Nghe tin Nam bị tai nạn giao thông,Vũ rụng rời,hoảng hốt lập bập nói:
– Nhân,Nhân đưa điện thoại cho Vũ.Để Vũ nói chuyện một chút
Hiếu Nhân đưa điện thoại.Vũ vội vàng chụp lấy nói:
– Dạ,thưa bác,cháu là Vũ.Nam bị sao vậy bác?
– Nam bị đụng xe,suýt chết.Cũng may,nhờ các bác sĩ tận tình cứu chữa nên Nam mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần.Hiện giờ,tay chân Nam còn bó bột,đang ở nhờ nhà anh tài xế.Khi nào Nam tháo bột xong mới về quê.
– Thế Nam hiện giờ đang ở đâu? Bác có thể cho cháu số điện thoại,điạ chỉ chỗ Nam ở được không?
– Địa chỉ số nhà,bác không nhớ.Bác chỉ biết nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Còn điện thoại của Nam bể nát rồi.Bác chỉ có thể liên lác với Nam qua số điện thoại của anh tài xế.
– Thế bác có nhớ số điện thoại của anh tài xế không?
– Số điện thoại bác trai giữ,bác không nhớ.
– Bác ơi,thế Nam bị tai nạn ở đâu vậy?Bác còn nhớ không ạ?
– Bác còn nhớ Nam nói,Nam bị tai nạn ở ngã ba Trường Chinh – Phạm Văn Bạc gì đó.Bác nhớ loáng thoáng là Nam bị tai nạn bên quận Tân Bình
– Dạ,vậy khi nào bác trai về,bác cho con số điện thoại cảu anh tài xế đó nha
– Vậy thì tối bác trai về,cháu gọi lại đi.
– Dạ,vâng.Tối cháu sẽ gọi lại
Vũ cúp máy xong,quay qua hỏi Trường Giang:
– Đường Phạm Văn Bạc bên quận Tân Bình là ở đâu vậy anh?
————–
Thuộc truyện: Cay đắng và ngọt ngào – Tập 2 – Chương 1 – by PhanAn
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 2
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 3
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 4
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 5
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 6
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 7
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 8
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 9
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 10
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 11
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 12
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 13
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 14
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 15
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 16
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 17
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 18
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 19
- Cay đắng và ngọt ngào - Tập 2 - Chương 20
Leave a Reply