Truyện gay Anh Có Đi Chung Đường Với Em Không – Chap 4.2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Bốp mày ……………..được rồi , từ nay tao nhốt mày ở đây coi mày làm sao gặp được nó , tao sẽ qua nói chuyện với ba mẹ nó
– Ba….ba…..
Ba khóa cửa lại nhốt tôi trong đó rồi ba tôi lấy xe qua nhà Vinh để nói chuyện với họ, điều tôi lo lắng nhất cũng đã đến , tại sao vậy? tại sao ba lại biết chuyện của tôi? Rồi tôi phải làm gì đây tôi hét vang cả từ đường
– Trời ơi ! Gay đâu phải là cái tội đâu , đâu có phải là con muốn vậy đâu . Sao không ai hiểu cho con vậy. Con có quyền làm những gì con thích chứ, tại sao ép con làm những chuyện không muốn, hãy để con chết đi con không còn muốn sống nữa…..huhu…………huhu……
Đến nhà Vinh , ba tôi không kìm được ông đã lớn tiếng với mẹ Vinh vì lúc đó ba Vinh đi công tác không ở nhà
– Tôi xin lỗi chị vì tôi đột ngột qua đây nhưng chị hãy hiểu cho tôi cũng làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình đi đúng hướng, tôi qua đây mong chị nói thằng Vinh đừng qua lại với thằng Thanh của tôi nữa , tôi không muốn mình mất đi 1 đứa con trai chị hiểu không? Chúng tôi chỉ có duy nhất một mình nó thôi, nó còn phải gánh vác sự nghiệp của cả dòng tộc nữa , tôi không muốn nó thành 1 thằng đồng tính như con chị Truyện gay Anh Có Đi Chung Đường Với Em Không.
– Tôi xin lỗi anh , tôi hiểu được cảm giác anh như thế nào? Anh yên tâm đi tôi biết mình nên làm gì , anh cứ về lo cho Thanh.
– Tôi cám ơn chị đã hiểu cho tôi , thôi không phiền chị nữa , tôi đi về
– Dạ anh về
Me Vinh lên phòng gặp vinh để nói chuyện
– Vinh à , hai mẹ con ta nói chuyện được không
– Mẹ biết rồi phải không ?
– Uhm
– Vậy thì con cũng không giấu mẹ làm gì nữa. Con là 1 thằng gay , và con rất yêu Thanh
– Mẹ biết
– ???
– Mẹ biết con như vậy lâu rồi , vì con có nhớ ngày con tổ chức sinh nhật cho Thanh ở biệt thự không? Lúc đó mẹ đứng bên ngoài mẹ đã nhìn thấy hết
– Me biết từ khi đó sao me không……
– Tối đó mẹ khóc rất nhiều , đứa con mẹ đứt ruột đẻ ra với hình hài đầy đủ của 1 đứa con trai nhưng nó lại là gay quả là 1 cú shock lớn đối với mẹ , mẹ đã khóc rất nhiều đêm nhưng rồi mẹ đã suy nghĩ âu đó cũng do ông trời đã sắp đặt như thế, nên mẹ ko trách con mà ngược lại me phải ủng hộ con , vì mẹ biết không có ai ủng hộ việc làm sai trái này, rồi từ từ mẹ tìm hiểu và me biết rằng mẹ phải ủng hộ con , vì hạnh phúc của con cũng là hạnh phúc của mẹ
– Mẹ….mẹ ơi con……..
– Thôi đừng khóc nữa con trai , mẹ sẽ cố gắng giúp cho 2 đứa
– Con cám ơn mẹ
Giấc mơ màu hồng ngọt ngào của tôi hoàn toàn sụp đỗ khi ba tôi nhất quyết không cho tôi ra khỏi nhà, tôi buồn và nhớ anh lằm tôi không còn muốn làm gì hết ngoài việc khóc than năn nỉ mọi người ,tôi bỏ ăn bỏ uống tôi đang tự hủy hoại thân xác mình từ 62kg mà tôi chỉ còn 45kg người tôi như rả rời thiếu sức sống vì nguồn sống duy nhất của tôi là anh cũng đã rời xa thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa, mẹ tôi nhìn tôi ma không ra ma người không ra người bà rất đau xót
– Con ơi sao con lại hành bạ bản thân mình như vậy?
– Mẹ ơi tại sao mẹ không hiểu cho con vậy, mọi người trong gia đình này không ai hiểu cho con như vậy thà mẹ để con chết đi, chứ con không còn tha thiết sống nữa
– Sao con lại nói vậy? Con không thương mẹ sao
– Con thương mẹ, con biết dù thế nào đi nữa con cũng không làm tròn bổn phận 1 đứa con trai nên mẹ cho con chết đi để kiếp sau nếu có duyên mẹ con thì con sẽ báo hiếu cho mẹ, còn bây giờ nếu mẹ thương con thì hãy cho con tiếp tục đi trên con đường mà con chọn.
– Con ơi sao con không chịu hiểu và cảm thông cho ba mẹ chứ, tại sao con cứ muốn tiếp tục sai lầm như vậy hả? Mẹ chỉ có mình con thôi
– Con không đi sai đường, vì con biết mình là ai và mình cần phải làm gì, mẹ ơi con biết nói ra điều này mẹ sẽ rất đau nhưng sự thật vẫn là sự thật con là đồng tính nên con không thể nào sống theo cách của ba mẹ được
– Sao con vẫn cố chấp như vậy ,con hãy suy nghĩ và đi theo đường ba mẹ đã chọn cho con, không được cãi
Rồi mẹ bước ra chỉ còn mình tôi trong căn phòng tối om, giá như có anh ở đây giờ này thì tôi có thể dựa vào anh để thêm sức sống chống chọi đến cùng, hơi thở tôi yếu dần mắt tôi mờ dần dường như hồn tôi sắp bay khỏi thân xác nặng nề này để bay đến bên anh, không lẽ duyên số chúng tôi đến đây thôi sao, khi mắt đã nhắm tôi hoàn toàn kiệt sức rơi vào tình trạng hôn mê tôi không còn biết chuyện gì đã xảy ra nữa, và tôi mơ thấy tôi và anh đã được mọi người trong gia đình chấp nhận, chúng tôi tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau dường như giấc mơ ấy chính là niểm khao khát mà tôi hằng mong đợi nhưng khi tôi quay lại thực tế thì tôi đang trong phòng hồi sức ,đang được truyền nước biển vào người, và niềm hạnh phúc ấy lại tan biến đi chỉ còn nỗi cô đơn trống trải ở lại, tôi nhìn thấy mẹ tôi đôi mắt đỏ hoe đang ngồi cạnh tôi, hai tay bà đang cẩm lấy tay tôi và nói
– Sao con dại vậy, con làm vậy mẹ đau lòng lắm không , đối với mẹ con là tất cả con biết có lẽ mẹ đã sai khi cứ ép con làm những việc con không thích nhưng con hãy hiểu cho mẹ và cho cả gia tộc này , chúng ta là người có tiếng trong giới làm ăn, ba con sẽ đối mặt với mọi người như thế nào đây khi mọi chuyện được phanh phui, mẹ biết điều đó là ích kỹ nhưng sự ích kỹ này giúp cho dòng họ không bị tai tiếng suốt đời con hiểu không?
– Tại sao cứ đặt nặng cái dòng họ ấy lên con, con không muốn con chỉ muốn làm một người bình thường sống hạnh phúc bên người con yêu mà thôi , con không cần thứ gọi là danh gia vọng tộc như vậy
– Không thích con cũng phải chấp nhận vì con là Trần Gia Thanh, người sẽ nối nghiệp Trần Gia, không lẽ con muốn sự nghiệp này tiêu tan trong tay con thôi được rồi mẹ sẽ chết để cho con muốn làm gi thì làm
Mẹ tôi cầm con dao gọt trái cây trên bàn liền gạch 1 đường trên cổ tay , máu mẹ đang chảy, tôi vội cầm lấy tay mẹ lại, tôi nhìn mẹ rất lâu tôi đang do dự vì trong tôi cả 2 luồng ý nghĩ đang đấu tranh , một là tôi sẽ chấp nhận làm con bất hiếu để được hạnh phúc bên anh , 2 là tôi sẽ chấp nhận số phận đã an bày quên đi tất cả về anh trong lúc ấy tôi thấy đầu óc choáng váng và tôi đã xỉu, mẹ tôi 1 tay cầm máu chạy ra kêu bác sĩ
– Có ai không, cứu con trai tôi mau!
Bác sĩ cùng y tá từ bên ngoài chạy vào kiểm tra cho tôi, còn mẹ tôi được 1 cô y tá dẫn vào phòng để băng vết thương. Sau khi tôi tỉnh dậy lúc đó mẹ đã về vì cũng khá khuya rồi, trong không gian yên tĩnh ấy tôi ngồi suy nghĩ về cảnh tượng hồi nãy tôi thật bất ngờ mẹ lại gạch tay mình lúc đó tôi cảm thấy mình thật sự có lỗi với mẹ, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rồi tôi cũng đã có quyết định. Sáng hôm sau , mẹ vào thăm tôi nhìn cánh tay bị thương của mẹ tôi càng thương mẹ hơn, mẹ nhẹ nhàng ngồi kế bên tôi nắm lấy tay tôi
– Con khỏe chưa? Còn đau ở đâu không
– Mẹ con sẽ nghe theo lời mẹ, con sẽ làm 1 đứa con trai nối nghiệp gia tộc, con sẽ từ bỏ tất cả để không cho ba mẹ phải xấu hổ vì con đâu
– Con trai mẹ biết nghĩ vậy là tốt, nhưng mẹ muốn con cắt đứt hết mọi quan hệ với Vinh
– Được con nghe lời mẹ
Đưa ra quyết định ấy mẹ đâu biết rằng tôi đau như đang bị ai cắt từng miếng thịt, cái khóc nghẹn ngào có khó hơn là khóc ào ào ra , nó trôi ngược vào tim như những dòng nước lạnh đóng băng trái tim của tôi lại, anh sẽ ra sao khi biết chính tôi sẽ là người đập tan cái hạnh phúc mà tôi với anh đã bao năm đấp xây lên như vậy, nhưng tôi không thể làm gì khác hơn nếu vì tôi mà mẹ chết đi tôi sẽ là một tội nhân thiên cổ, tôi chỉ còn 1 sự lựa chọn là tôi sẽ ôm hết đau khổ về mình và mong anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc mới.
Truyện gay Anh Có Đi Chung Đường Với Em Không. Tôi đã cố nghỉ ngơi cho thật tốt để sớm ra viện, việc đầu tiên khi tôi ra viện là tôi sẽ đi gặp anh và sẽ cắt đứt hết mọi quan hệ với anh. Tôi nhắm tin cho anh hẹn gặp mặt tại căn biệt là nơi bắt đầu câu chuyện của chúng tôi, tôi đã đến rất sớm đợi anh ở đó, từ xa xa tôi đã thấy anh đang đi về biệt thự, chí không gặp nhau trong 1 khoảng thời gian thôi mà sao anh ốm đi nhiều, người thì xanh xao hơn, tôi nhìn thấy 1 nụ cười rạn rỡ trên môi anh khi gặp tôi, anh liền nhào tới ôm lấy tôi
– Gặp lại em anh mừng lắm, anh nhớ em lắm , sao người em ốm vậy , lâu nay anh cố gắng gọi cho em nhưng hoàn toàn không gặp được em, anh lo cho em biết chừng nào, anh yêu em lắm
Những câu anh nói làm tôi không thể đứng vững được, nó ngọt ngào nó xoa dịu cái nỗi đau của tôi nhưng trong phút giây ấy tôi lại làm chủ được mình , tôi đẩy anh ra anh ngơ ngác nhìn tôi khó hiểu
– Sao vậy em
– Chúng ta chia tay đi
– Em………em nói gì vậy?
– Em nói chúng ta hãy chia tay đi, coi như mọi chuyện là 1 giấc mơ anh hãy quên nó đi và hãy quên em đi, đừng bao giờ nhớ tới em nữa
– Tại sao em đòi chia tay trong khi chúng ta đang yêu nhau nhiều như thế này ? em nói anh nghe đi ai ép buộc em làm vậy?
– Không ai ép buộc tôi cả, vì tôi muốn chia tay anh thôi
– Em…có biết rằng anh đang làm mọi cách để giúp chúng ta ở bên nhau còn em thì đang đạp đỗ nó đó
– ……uhm.
– Em nhìn đi, vết thương ở trên người anh nè, vì được bên em , anh cắn răng chịu những trận đòn nhừ tử để ba me anh có thể chấp nhận chuyện chúng ta, tại sao em lại có thể nói ra những lời nói đó chứ
– Tôi đâu có ép anh làm vậy, tại anh muốn làm thôi
– Em quên những kỷ niệm ngày trước của chúng ta sao, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi , sao em lại buông xuôi tất cả vậy
– Đơn giản là tôi hết yêu anh rồi , tôi chán anh rồi hiểu chưa
– Em……giờ anh mới thấy được con người thật của em, trước giờ anh đã lầm em rồi…..thôi được rồi, em không còn là Thanh mà ngày xưa anh từng yêu vì người anh yêu không bao giờ đối xử với anh như vậy cả, từ nay Trịnh Quang Vinh và Trần Gia Thanh không bao giờ quen biết, tôi và em sẽ giống như người xa lạ, tạm biệt em
Anh đã đi, hình bóng anh từ từ khuất xa tôi, tôi muốn chạy lại kéo anh nhưng tôi không được phép làm vậy , những lời anh nói làm tôi đau quá , đau đến tột đột đau đến nỗi con tim tôi phải khóc , tôi khóc rất nhiều tôi quỵ xuống đất ngồi ôm ngực khóc trong đau khổ
– “Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm..
Người yêu ơi,anh có biết?”
Ngồi khóc trong đau khổ tuyệt vọng tôi đã cạn hết nước mắt tôi bước đi ra khỏi cái biệt thự ấy , trên đường đi tôi thấy mọi người đang xúm lại thành 1 đám đông hình như có tai nạn giao thông , tôi đi ngang qua ghe mắt nhìn thử , trời anh đang nằm ở đó đầu anh nhiều máu lắm , tôi liền gọi xe cấp cứu đưa anh vào bệnh viện, tôi theo lên xe, ngồi bên anh tôi cầm tay anh , cầu nguyện cho anh qua khỏi, nhưng máu anh càng chảy ra nhiều hơn tôi rất lo lắng, đến bệnh viện tôi phụ các y tá đưa anh vào phòng cấp cứu nhưng khi đến cửa tôi không được vào tôi quá lo lắng và sợ anh sẽ không qua khỏi vì máu anh chảy rất nhiều , vì quá lo cho anh mà tôi quên báo cho gia đình anh, tôi liền gọi cho mẹ anh
– Alo bác ơi Vinh đang cấp cứu trong bệnh viện bác vào nhanh lên
– Bác đến liền
Tôi đang ngồi chờ bên ngoài thì bác đã đến, bác bình tĩnh hỏi chuyện tôi
– Nói bác nghe xảy ra chuyện gì vậy con?
– Dạ thưa bác mọi chuyện là như vậy…………….
– Uhm bác hiểu rồi nếu như đây là quyết định của con thì bác ủng hộ con
– Con cám ơn bác đã hiểu cho con
– Ai là người nhà bệnh nhân đâu
– Dạ tôi là mẹ nó, con tôi sao rồi bác sĩ
– Cháu nó đã qua cơn nguy hiểm , chúng tôi đưa cháu qua phòng hồi sức rồi. nay mai cháu nó sẽ tỉnh thôi mọi người đừng lo lắng
– Dạ cám ơn bác sĩ
Tôi cùng bác đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh đang ngủ say sưa như đã trải qua những chuyến đi mệt mỏi, tôi và bác mới thở phào nhẹ nhỏm , tôi chào tạm biệt bác rồi tôi quay về, về đến nhà tôi đã nói hết cho mẹ nghe, và bà nói với tôi rằng
– Con cứ đi thăm cậu ta cho đến khi cậu ta khỏe
– Mẹ cho phép con ư
– Uhm vì mẹ không muốn con bị mang tiếng nhưng với 1 điều kiện
– Điều kiện gì mẹ
– Không vượt qua giới hạn
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện thăm anh, anh vẫn còn ngủ và bác đang ở bên canh anh , tôi nhẹ nhàng bước vào
– Thanh con đến rồi à vào đây đi con
– Dạ
– Nó còn ngủ có lẽ thuốc mê chưa hết
– Dạ
Tôi thấy anh động đậy , anh từ từ mở mắt ra anh ngơ ngác nhìn chúng tôi
– Đây là đâu vậy, sao tôi lại ở đây, tôi là ai sao tôi không nhớ gì hết vậy?
– Mẹ là mẹ của con đây
– Mẹ hả? sao con không nhớ gì vậy
– Con bị tai nạn rồi được đi cấp cứu con không nhớ sao
– Dạ không
– Còn đây là ai vậy mẹ?
– Đây là Thanh bạn con đó
– Bạn con sao
– Con không nhớ gì hả
– Con đâu quen bạn này đâu
Câu nói của anh làm tôi và bác ngạc nhiên, anh không biết tôi là ai ư? Anh đang giận lẫy tôi sao? Bao nhiêu câu hỏi hiện ra và cuối cùng tôi với bác đi gặp bác sĩ hỏi về bệnh tình anh
– Bác sĩ con tôi hình như nó bị mất trí nhớ phải không bác sĩ
– Uhm thường thì ca phẫu thuật não luôn để lại di chứng, chắc cháu nó đã mất đi phần ký ức quan trọng nhất mà nó luôn nghĩ tới
– Vậy có cách nào trị được không bác sĩ
– Tùy thuộc vào cháu nó, cho cháu nhìn lại những vật dụng hay những kỷ niệm liên quan đến phần ký ức đó thì có ngày cháu nó sẽ nhớ
– Còn cách nào không bác sĩ
– Tôi có một anh bạn bác sĩ chuyên khoa thần kinh bên Mỹ, nếu được thì chị cho cháu nó qua bên đó điều trị có lẽ sẽ sớm hồi phục
– Cám ơn bác sĩ
Tôi và bác rời khỏi phòng bác sĩ đứng trước phòng anh nhìn thấy anh vẫn còn đang ngủ, tôi quay san an ủi bác
– Không sao đâu bác rồi có ngày anh ấy cũng sẽ nhớ lại thôi
– Uhm cám ơn con , bác sẽ cho nó qua Mỹ điều trị
– Qua bên đó điều kiện tốt hơn sẽ giúp anh ấy hồi phục hơn
– Còn con thì sao có đi theo gia đình bác không bác sẽ lo cho con
– Dạ thôi bác ơi, con nghĩ chắc đây cũng là ý trời như vậy anh ấy sẽ không còn nhớ đến con thì sẽ không còn đau khỗ nữa bác
– Liệu con có vượt qua được không
– Dạ được chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi cô
Tôi nhìn anh và tự nói với lòng mình” có lẽ anh sẽ không còn đi chung đường với em nữa , em sẽ tự đi trên con đường mình đã chọn , tạm biệt anh chúc anh sẽ sống thật hạnh phúc”
Khoảng 2 tuần khi sức khỏe anh đã đỡ hơn , anh được gia đình cho qua Mỹ điều trị và lúc đó chúng tôi thật sự không còn liên lạc với nhau
3 năm sau , tôi đã thay cho ba tôi làm chủ tịch của Trần Gia, cuộc sống của tôi cũng thay đổi, tôi lao đầu vào công việc để quên đi những chuyện tình cảm, tôi không cho phép mình được nghỉ ngơi dù chỉ 1 lúc, tôi ép chặt quỹ thời gian của mình để luôn tìm những kế hoạch phát triển công ty càng mạnh, và gia đình tôi giao toàn quyển cho tôi quyết định, mọi người đều thấy sao tôi không quen ai sao cứ một mình hoài vậy nhưng đâu có ai biết được trong tim tôi luôn chỉ có 1 hình bóng của anh và mãi mãi không có ai thay thế được vị trí đó.
Hôm nay là một ngày khá đặc biệt vì công ty tôi hôm nay sẽ được xác nhập với một công ty đầu tư có quy mô tầm cỡ ở bên Mỹ, công ty tôi sẽ được lên sàng và càng lớn mạnh hơn khi được công ty đó hậu thuẫn. Đúng 3h, tôi đã có mặt tại tổng công ty đang chờ đợi đối tác của mình, khi nghe tiếng mở cửa và co người bước đến , người đó đưa cho tôi 1 tập hồ sơ , tôi mở ra thì thấy một dòng chữ rất lớn
“ANH CÓ ĐƯỢC ĐI CHUNG CON ĐƯỜNG VỚI EM KHÔNG “
THE END
Nhựt says
Tôi đã khóc khi đọc câu chuyện này của bạn tôi không biết là bạn lấy trong đời sống hay do ngẫu hứng mà viết ra câu chuyện này rất ý nghĩa giới tính thứ 3 trong mắt mọi người là điều rất khó chấp nhận có người miệt thị có người chê bai dòng thọ gia đình không chấp nhận phải trải qua những đắng cay đau khổ cùng cực cỡ nào phải chịu những nỗi đau về thể xác lẫn cả tình thần phải đấu tranh giành lấy hạnh phúc của mình được ở bên người mình yêu là điều mình hạnh phúc nhất tôi cũng là 1 người thuộc cộng đồng LGBT nên tôi cũng thấu hiểu nổi lòng của tác giả khi viết lên bài viết này qua đó tôi cũng mong mọi người sẽ có 1 cái nhìn tích cực mở lòng hơn để chào đón họ .
Nhựt says
Nếu được xin tác giả hãy viết tiếp câu chuyện xin chân thành cảm ơn .