Truyện gay: Ngọt ngào như anh yêu em – Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi không rõ cảm nắng mức độ hai và cảm nắng bình thường khác nhau như thế nào, nhưng tôi chắc chắn tình cảm mà tôi dành cho Luke, không phải là cảm nắng đơn thuần. Và tôi hy vọng tình cảm mà Luke dành cho tôi cũng như vậy.
Hôm nay là ngày cuối tuần. Bình thường vào ngày này, tôi hay nướng trên giường đến 8h sáng. Nhưng vì ngày hôm nay quá đẹp, quá đẹp so với mấy ngày mưa dầm mưa dề trước đây, nên tôi quyết định dậy sớm hơn, ăn sáng sớm hơn để chạy ra công viên gần nhà chơi.
Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi ra công viên chơi là từ lúc nào. Có lẽ cũng lâu lắm rồi. Tôi tha thẩn bước đi, ngước nhìn lên những tán lá rợp mát rồi tự cười một mình. Hôm nay trời thật đẹp. Tôi tự nhủ như vậy không biết bao nhiêu lần. Tiết trời khoan khoái dễ chịu. Nắng vàng một màu trong veo. Gió đưa mùi vị ẩm ướt từ những lớp vỏ cây, hòa vào trong không khí. Tôi thích mùi gỗ ẩm. Nó đưa tôi trở về với tuổi thơ, với những món đồ cũ kỹ trong chiếc hộp gỗ nhỏ của bà nội.
Đang lang thang trên con đường nhỏ lát gạch của công viên, tôi bỗng bắt gặp Luke. Cậu đang ngồi trên bãi cỏ, mắt hướng về phía hồ nước. Tôi gọi cậu, giọng đầy ngạc nhiên:
– Luke !!!!!
Câu ngước lên. Tôi có thể đọc được sự ngạc nhiên trong mắt cậu khi nhìn thấy tôi, như khi tôi nhìn thấy cậu. Cậu đáp lại tiếng gọi của tôi, bằng một sự điềm tĩnh khó tả:
– Cậu làm gì ở đây ? Nhà cậu gần đây à ?
– Ừ – tôi cười tít mắt – Cậu đang làm gì thế ?
– Cậu thấy đấy. Tôi đang vẽ
– Tớ ngồi được không ? – tôi hỏi
– Nếu cậu muốn
Tôi ngồi xuống cạnh cậu rồi tiếp tục nói:
– Tớ không biết là nhà cậu gần đây đấy
– Nhà tôi ở ngay bên kia đường kia kìa
– Cậu hay ra đây vẽ lắm hả ?
– Ừ
Trả lời xong, cậu lại cặm cụi vào tờ giấy, vào nét bút. Tôi ngồi cạnh, tự nhủ rằng phải giữ trật tự để cậu tập trung hoàn thành tác phẩm.
Cậu đang vẽ hồ nước. Tôi có thể hiểu tại sao. Tôi cũng thích ngắm mặt hồ vào những buổi sáng đẹp như thế này. Ánh nắng trong veo, chiếu xuống mặt hồ xanh ngắt, khiến khung cảnh bừng sáng. Giống như một khu vườn địa đàng.
Ngồi mãi cũng chán, tôi bèn mượn cậu một tờ giấy ngồi nằm dài ra bãi cỏ mà vẽ. Tôi bắt chước cậu, vẽ hồ nước xanh ngắt, vẽ bầu trời cao, vẽ mây, vẽ gió, vẽ cả hai con chó đang đùa giỡn với nhau. Nhưng chắc do tôi vẽ xấu quá, nên cậu liền hỏi khi nhìn vào bức tranh của tôi:
– Cậu vẽ con gì vậy ?
– Con chó
– Con chó á ? Sao chẳng giống gì hết
– Giống mà. Đây là mắt này, đây là bốn chân này, hai tai này, đuôi nữa này. Đó. Đã nhìn ra chưa ?
Cậu lắc đầu. Tôi thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục vẽ. Được một lúc, cậu sắp xếp đồ rồi bảo:
– Tôi phải về bây giờ. Cậu có về luôn không ?
– Tớ qua nhà cậu được không ?
– Tại sao ?
– Vì tớ muốn biết
– Thế thì không được
– Đi mà. Năn nỉ đấy. Cho tớ đến nhà cậu đi mà. Please!!!!!
Luke hơi nhăn mặt vì những tiếng năn nỉ ỉ ôi mà tôi phát ra
– Thôi được rồi. Nhưng đến đấy cậu không được đụng vào thứ gì đâu đấy
Tuyệt chiêu làm nũng người khác của tôi lúc nào cũng có tác dụng
– Yên tâm đi. Tớ rất ngoan mà. Hihi
Nhà cậu ở sâu trong một con ngõ nhỏ, cực kỳ yên tĩnh. Ngôi nhà của cậu vì thế cũng khoác lên vẻ thanh bình. Tôi đến đúng lúc bố câụ đang tưới cây trong sân trước nhà. Bố cậu hỏi:
– Kiên về đấy hả con ? Ủa, ai đây ?
– Cháu chào bác. Cháu là Momo….à không, cháu là Nhật, bạn cùng lớp với Luke…à quên, với Kiên ạ – tôi nhanh nhảu
– Mới chuyển trường mà đã đặt biệt danh cho bạn rồi hả con ?
– Tại cậu ý muốn đấy chứ, con có gán ghép gì đâu – Luke thản nhiên nói
– Đúng đấy bác ạ. Luke bảo ai làm nghê thuật cũng đều có nghệ danh hết á. Vậy nên cháu cũng muốn có một cái ?
– Cháu làm gì mà cần nghệ danh vậy ?
– Cậu ấy viết truyện – Luke cướp lời tôi
– Thế à ? Chắc cháu học giỏi văn lắm nhỉ ?
– Cũng bình thường thôi ạ. Tại văn phong của cháu không hợp với thầy cô nên…
– Có bản lĩnh viết truyện thế là tốt rồi. Thôi hai đứa vào nhà đi.
Tôi bước vào trong nhà, ngó nghiêng khắp nơi. Thứ đầu tiên khiến tôi ấn tượng đó là chiếc bể cá cảnh. Trong y chang một thủy cung thu nhỏ luôn. Tôi thích thú gõ nhẹ vào mặt kính khiến lũ cá bơi toán loạn. Đúng lúc đó, mẹ cậu từ trong bếp bước ra.
– Cháu là bạn của Kiên hả ? Chào cháu.
– Cháu chào cô. Cháu là Nhật, nhưng cô cứ gọi cháu là Momo cô nhé
– Ái chà. Momo sao ? mẹ cậu hỏi rồi liếc nhìn con trai mình
– Vâng. Cháu thích cái tên đấy lắm ạ – tôi cười đáp
– Cô đang nướng bánh. Cháu có muốn ăn thử không ?
– Có ạ. Cháu thích ăn bánh lắm
– Vậy cháu cứ ngồi chơi đi. Tí cô bảo thằng Kiên mang ra
Mẹ cậu nói xong rồi quay trở lại bếp. Lúc ấy, Luke bảo tôi:
– Cậu cứ đứng đó mãi sao ?
– Thế cậu định làm gì ?
– Lên phòng tôi đi.
Phòng của cậu nằm ở tầng 3. Căn phòng tuy nhỏ nhưng lại có trần rất cao. Hóa ra bên trong phòng còn có một cầu thang xoắn dẫn lên trên là giường ngủ và “đại bản doanh” của cậu. Bên dưới chỉ có bàn học, tủ quần áo, và một chiếc ổ cho cún. Trên tường có rất nhiều bức tranh được đóng khung, lồng kính cẩn thận. Bước vào phòng của cậu giống như bước vào một khu triển lãm tranh vậy. Tôi thích thú ngắm nhìn chúng rồi hỏi:
– Tất cả đều là do cậu vẽ à ?
– Ừ
– Cả cái này nữa sao ? – tôi chỉ vào một bức tranh không rõ hình thù gì cả
– Không. Cái đấy là do con cún của tôi nó đánh đổ lọ màu nước rồi vô tình giẫm lên. Tôi thấy đẹp nên treo lên
– Con cún của cậu đâu rồi ?
– Trên này
Tôi chạy lên thì thấy cậu đang ngồi trên giường, vuốt ve một con cún mà tôi cũng chẳng biết là giống gì, chỉ biết là nó rất đẹp và đáng yêu. Con cún có nằm dài trên giường, mắt lim dim hướng ra ngoài cửa sổ.
– Tớ vuốt thử được không ?
– Cứ tự nhiên đi. Nó hiền lắm
Tôi vuốt nhẹ lên đầu nó, rồi thích thú vuốt xuống lưng. Lông con chó rất dài nhưng rất mượt. Đúng lúc đó có tiếng mẹ cậu gọi từ dưới nhà. Luke chạy xuống. Một lúc sau cầm lên đĩa bánh mà mẹ cậu vừa nướng xong
– Xuống ăn bánh đi này – cậu bảo
Mùi bánh thơm phức lan tỏa khắp phòng. Tôi hào hứng chạy xuống. Con cún cũng chạy xuống theo
– Mẹ cậu hay làm bánh lắm hả ? – tôi hỏi trong khi đưa miếng bánh lên cắn
– Ừ, ăn đến phát ngán luôn.
– Tớ cũng thích làm bánh lắm. Nhưng thi thoảng mới làm thôi tại mua nguyên liệu tốn tiền quá.
– Cậu có muốn cho con cún ăn không ?
– Nó ăn được bánh sao ?
– Dĩ nhiên. Cái gì cũng ăn được tất
Tôi bẻ một miếng bánh, rồi đặt lên lòng bàn tay. Con cún hít ngửi, liếm một phát, cả miếng bánh chui tọt vào miệng. Nó còn liếm láp tay tôi một lúc nữa, chắc vẫn còn mùi thơm
– Tên của nó là gì vậy ? – tôi hỏi
– Luke nhí
– Haha. Tên hay thật đấy. Nhưng tớ thích gọi là Bo hơn
– Tên nó là Luke nhí rồi. Cậu gọi tên khác là nó không nghe đâu
– Vậy thì thế này đi. Mỗi người đứng một góc phòng. Tớ gọi nó là Bo. Cậu gọi nó là Luke nhí. Nếu nó đi ra phía ai thì tức là nó thích cái tên ấy hơn. Thử không
Luke gật đầu. Và chúng tôi bắt đầu thí nghiệm.
Ai cũng cố gắng để dụ con cún ra phía mình. Luke huýt sao. Còn tôi vì không biết huýt sao, nên vừa vỗ tay xuống sàn, vừa gọi. Con cún có vẻ như không quan tâm đến trò này lắm. Nó cứ ngồi đó mà gãi tai, rồi quay ra nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi không chắc là vẻ mặt của con cún lúc bình thường và lúc khó hiểu có gì khác nhau hay không, nhưng tôi đoán chắc nó đang rất bối rối, không biết đi về phía ai.
Bất chợt, con cún đứng dậy, bước đi thật chậm về phía Luke. Tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn cố gọi. Thế rồi nó ngoái lại nhìn, rồi lững thững bước về phía tôi. Tôi mừng rỡ. Có lẽ loài chó cũng bị thu hút bởi nụ cười thân thiện. Nó rúc đầu vào ngực tôi như làm nũng. Tôi cười với nó, xoa đầu nó, rồi nói với Luke:
– Tớ thắng rồi nhé.
– Cậu ăn may thôi. Loài chó thường bị thu hút bởi mùi thơm
– Người tớ làm gì có mùi ?
– Có đấy. Tại mũi cậu không ngửi thấy thôi. Mũi chó thính hơn mũi người mà
– Dù sao thì tớ cũng thắng
– Cậu có thể gọi nó là Bo nếu muốn. Còn tôi vẫn sẽ gọi nó là Luke nhí
– Thế cũng được – tôi mỉm cười hài lòng
Từ hôm đó, chủ nhật nào tôi cũng qua nhà Luke để chơi với Bo. Dần dần, cả nhà cậu ấy cũng quen với sự xuất hiện của tôi. Tôi đối với gia đình cậu ấy như người nhà vậy. Bố mẹ cậu coi tôi như con trai, nhiều khi còn mời tôi ở lại ăn cơm nữa. Dĩ nhiên là tôi từ chối.
Mấy lần tôi cũng ngỏ ý mời Luke về nhà tôi chơi, vì nghĩ rằng cả nhà cậu ấy đã biết mặt tôi rồi, không lẽ gia đình tôi lại không biết cái đứa tên Luke mà ngày nào tôi cũng nhắc đến là ai. Nhưng Luke có vẻ không hào hứng lắm với lời mời này. Cậu thường viện ra những lí do khác nhau, và mỗi lần như thế tôi lại đánh dấu vào sổ tay để xem cậu thích dùng lí do nào nhất.
Tôi hay sang nhà Luke chơi, và lần nào tôi sang cũng thấy cậu đang ngồi bên giá vẽ, tay cầm bút, bên cạnh la liệt những hộp màu. Mỗi lần như thế cậu thường rất tập trung. Mặc cho tôi lục lọi tủ sách của cậu, hay chơi đùa cùng con Bo, thì Luke vẫn mải miết với bức vẽ.
Một hôm, đang ngồi vẽ, cậu hỏi:
– Cậu thấy bố mẹ tôi thế nào ?
– Bố mẹ cậu rất tâm lý. Tớ rất quý họ – tôi trả lời rất nhanh – Sao nào ?
– Không sao ? Tôi chỉ muốn biết người khác nghĩ gì về bố mẹ mình thôi
– Thế cậu nghĩ gì về họ ?
– Tôi yêu họ, cậu biết đấy. Nhưng nhiều lúc tôi nghĩ họ thật phiền phức vì quan tâm tôi thái quá
– Đó là vì họ yêu cậu thôi
– Tôi biết chứ. Nhưng cậu có hiểu cảm giác khi bố mẹ cậu chăm lo cho cậu từng li từng tí một kể cả khi cậu đã lớn không ? Ngay trước mắt bạn bè ấy ?
– Bố mẹ tớ cũng vậy mà tớ có thấy gì đâu ?
Luke không trả lời nữa, mà lại cắm cúi vào bức tranh. Tôi biết không nên làm phiền cậu nữa nên nằm đọc truyện. Ngoài trời đầy nắng và gió. Mùa hè sắp đến rồi
Thuộc truyện: Ngọt ngào như anh yêu em – Ryochan (a.k.a Sơn Tùng)
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 2: Nghệ danh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 3: Cảm nắng mức độ hai
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 4: Buổi sáng là quãng thời gian tôi thích nhất
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 5: Hà Nội của chúng tôi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 6: Nhật ký
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 7: Mưa và nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 8: Ước mơ
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 9: Bắt đầu chuyến đi
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 10: Đà Nẵng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 11: Tiên cảnh
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 12: Tình yêu màu nắng
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 13: Nếu điều đó xảy ra
- Ngọt ngào như anh yêu em - Chap 14: Lời thú tội
Leave a Reply