Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 5
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Mảng nước chảy đều khắp áo xuống tới thắt lưng khiến vải trắng bó sát vào khuôn ngực Hiệp, nổi lên những thớ thịt săn chắc rõ rệt. Thời gian như ngưng đọng, tỉ lệ nghịch với dòng chảy của nước vẫn không ngừng nhiễu lộp độp từ cơ thể chàng trai xuống sàn nhà. Không gian im lặng đến đáng sợ, thực tế chỉ thoáng qua có vài giây nhưng tựa hồ đã trải qua hàng thế kỷ căng thẳng. Xuyên cảm thấy ngợp thở khi phải bị dìm trong bầu không khí đó, một người là anh trai, một người là bạn thân vẫn đang nhìn nhau “say đắm” như thể chỉ thêm một giọt dầu là sẽ nhào vô xáp lá cà nhau ngay lập tức.
Xuyên lấy khăn đem đến lau cho Hiệp, nhưng chỉ lau sơ sơ phần cổ rồi đưa cho anh lau tiếp phần… phía dưới, sau đó chủ động nhận lỗi:
– Em xin lỗi, tại em bất cẩn quay lại bất ngờ nên bạn em mới tạt nước trúng. Anh đừng…
– Cậu ta là ai? – Hiệp dường như không mấy quan tâm đến lời biện giải của Xuyên, chỉ muốn biết danh tính của người lạ.
– Dạ, đây là Định bạn của em. Bạn ấy đến nhà học nhóm, trời nóng khát nước nên em với cậu ấy mới xuống bếp tìm chút gì để giải khát.
Hoàng Định vốn là cổ máy siêu tốc, không bao giờ cạn nhiên liệu cho dù gặp môi trường mới. Trải qua vài phút bỡ ngỡ ban đầu, cậu có thể dự đoán được người vừa bị mình tạt nước trúng là anh trai của Xuyên, vì vài lần cũng đã được nghe cậu bạn kể đến – nào là cao to, bảnh mã, menly, giỏi võ, giỏi thể thao… nói chung là tất tần tật mọi ưu điểm của một “Mr.perfect” mà bao nữ sinh chết mê chết mệt. Hôm nay được diện kiến dù trong tình huống không mấy suôn sẻ, đúng là Xuyên quảng cáo không quá phô trương, thì cứ coi như là chính xác 99,9% đi. Về chiều cao và hình thể, đúng là Định chưa thể bì kịp với người anh trai này, nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới 15 tuổi mà đã cao 1m75 rồi, đến lúc trưởng thành mà vẫn cố gắng kiên trì luyện tập thì chưa chắc ai thua ai đâu nhé. Sau vài chục giây nhận diện đối thủ đáng gờm, Định cũng thu hồi vẻ mặt khiêu chiến, nét mặt trở nên ôn nhu hơn theo đúng kiểu em nhỏ cần biết điều, bước lên phía trước cúi đầu chào Hiệp:
– Chào anh, em học cùng khối nhưng khác lớp với Xuyên. Từ nay sẽ trở thành bạn thân chí cốt của cậu ấy, cùng giúp đỡ nhau vươn lên. Vừa rồi sơ ý thật không phải với anh, mong bậc trưởng bối rộng lượng bỏ qua cho ạ!
Cậu chàng nói một tràng trơn tru trôi chảy không vấp chữ nào khiến Xuyên cũng phải trố mắt ngạc nhiên. Đúng là so về độ can đảm, Định hơn cậu rất xa, vì chính cậu dù đã sống chung nhà gần 10 năm mà còn chưa dám đối mặt nói nhiều như vậy. Hiệp vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, mặt không biến sắc, cũng bắt đầu nhìn đối tượng một lượt theo kiểu đánh giá năng lực cá nhân, sau đó quay sang Xuyên hỏi:
– Đây là người mà cậu bảo gần nhà nên đi học cùng nhau mỗi ngày đó hả?
– Dạ phải, nhà cậu ấy ở cách nhà mình 6 căn phía đầu ngã ba đó anh!
Chân mày Hiệp khẽ chau lại, miệng khẽ nhếch lên như định hỏi thêm điều gì đó nhưng lại thôi. Anh quay mặt đi toan lên lầu, nhưng trước khi cất bước vẫn buông thêm một câu được gọi là “cảnh báo”:
– Chưa hiểu hết về người ta, đừng có tin tưởng mà thân thiết quá!
Câu nói lấp lửng không đầu không cuối khiến cả Xuyên và Định đều khó hiểu. Nhưng Định cũng thừa “có tật giật mình” để biết là anh trai của Xuyên chẳng mấy thiện cảm với cậu. Xuyên như nhìn thấu được nỗi băng khoăn của Định nên đặt tay lên vai cậu bạn an ủi:
– Đừng lo lắng, anh trai mình tỏ vẻ khó tính thế thôi chứ không có gì đâu!
Định vốn từ lâu đã trở thành người vững vàng, chưa bao giờ để nỗi phiền muộn lấn át trong đầu, nay lại có một người bạn thấu hiểu động viên bằng giọng nói trầm ấm cùng nụ cười tươi tắn như vậy, thể lực càng được tăng lên gấp đôi, tức tốc quay trở về hình thái hài hước vốn có:
– Tui chỉ có một băng khoăn lớn lao thôi…
– Là gì thế? – Xuyên tròn xoe mắt khó hiểu.
– Tại sao cậu đã vỡ giọng rồi mà vẫn còn trong trẻo như thế? Tui đang nghi ngờ không biết Xuyên đã dậy thì hoàn toàn chưa đấy!
Dù biết chỉ là một lời trêu chọc, nhưng Xuyên vẫn đỏ mặt mắc cỡ.
– Ông đúng là… cái gì cũng nói nhảm được!
– Hehe, thôi pha nước uống lẹ đi, tui khát nước muốn chết rồi đây nè!
Hai người bạn lại tiếp tục nói cười vui vẻ với nhau, âm thanh không lớn nhưng với ai kia đang lặng thầm theo dõi thì rõ hơn tiếng động cơ vừa khởi động.
Giai đoạn nước rút qua đi, khối 12 đã tạm ổn thỏa sau đợt thi học kì 1. Hiệp được trở lại thời gian biểu thông thoáng hơn, nói một cách cụ thể là lại cùng Xuyên đi học cùng giờ. Vốn mỗi sáng đều háo hức đứng trước nhà Xuyên để cùng nhau đi học, nay tự dưng lòi ra thêm ông anh tê giác húc đi cùng, Định nghiểm nhiên không mấy hứng khởi. Tuy vậy cậu không muốn Xuyên khó xử nên vẫn vui vẻ chào hỏi, giấu biểu hiện bị quấy rối miền riêng tư của đôi trẻ qua một bên.
Đoạn đường giờ có ba thành viên, nhưng vẫn chỉ có tiếng nói của hai người bạn hợp cạ rôm rả với nhau, người kia vẫn im lặng không nói gì. Nhưng khác với một Lâm Mạnh Hiệp thường ngày, tâm trạng anh chàng bắt đầu hơi bồn chồn pha lẫn bức bối, trông thấy cái tên nhóc kia cứ cười nói với Xuyên, lại liên tục quàng vai bá cổ ra chiều thoải mái như thế nên thấy vô cùng chướng mắt. Hiệp phút chốc biến thân thành bóng đèn, chen giữa hai người, đẩy Xuyên sát vào bên trong trước ánh nhìn ngơ ngác khó hiểu của hai đương sự. Tất nhiên làm việc gì đường đột cũng cần phải có lý do chính đáng, Hiệp tuy hơi chột dạ nhưng vẫn điềm nhiên giải thích:
– Đường nhiều xe cộ nguy hiểm, đi sát bên trong an toàn hơn! – Đây là lý do mà Hiệp biện giải cho việc kéo Xuyên vào trong cùng.
– Anh lo xa quá rồi, em lúc nào cũng giành đi phía ngoài. Nên em không sao thì Xuyên cũng sẽ chẳng có việc gì đâu! – Định vẫn thế, can đảm đối mặt với đối thủ, giọng nói tràn đầy uy lực.
– Dù sao người nhỏ thó, sức đề kháng yếu cần được đảm bảo vẫn tốt hơn!
Hiệp nói xong câu đó, như thể không muốn nghe thêm lời đối đáp nào nữa, quay sang Xuyên phán một câu mệnh lệnh “Đi nhanh kẻo trễ giờ!” rồi tăng dần tốc độ. Xuyên nhìn Định khoác khoác tay ra hiệu “Một sự nhịn bằng chín sự lành” rồi cũng chạy theo Hiệp. Định cố nén bức xúc, bước nhanh theo, len sát vào vách lề đường, lúc này Xuyên lại tiếp tục là người ở giữa. Hiệp cũng đã trông thấy vị trí bị hoán đổi như cũ, đồng thời Định còn nắm lấy tay Xuyên rịch nhẹ lại để cậu chạy chậm bớt rồi nói:
– Xuyên yên tâm đi, dù không có anh trai đi cùng thì tui cũng sẽ bảo vệ cậu an toàn từ nhà đến trường, cả tháng qua là minh chứng rõ ràng nhất. Giờ này còn sớm, nếu anh của Xuyên gấp thì cứ để ảnh đi trước đi, tụi mình từ từ đi cũng được, không trễ học đâu mà lo!
Một câu nói mang ngụ ý đuổi khéo kỳ đà, Hiệp làm sao không rõ. Nhưng phải nhận định cho rõ ràng ai là người đến trước chứ, chẳng qua Hiệp thời gian trước bận ôn thi nên phải đi học sớm chứ trước giờ vốn là Hiệp đi cùng Xuyên đến trường mà. Kẻ đến sau sao có thể chiếm tiện nghi trắng trợn như vậy chứ!
Hiệp bắt đầu dừng bước, ánh mắt một lần nữa nhìn – thật – sâu vào đối tượng chống phá kia. Vì thấp hơn, lại cũng không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của hai người, nhưng Xuyên cũng có thể dự đoán được hai đôi mắt kia đã biến thành hai nòng súng laser đang nẹt nhau tóe lửa.
Ai cũng là mạng hỏa, Xuyên chỉ còn cách dùng nước dập lửa để bảo đảm sinh mạng cả ba, bởi hai kẻ mà khiêu chiến thì chắc kẻ thì liệt giường, người kia cũng đi không nổi.
– Thôi mà, chỉ là đi học cùng thôi. Em không phải con nít mới lớn, cũng tự biết bảo vệ mình rồi, không cần các anh phải nhọc công nhiều đến vậy!
Vẫn là giọng nói của cậu bé nước da bánh bò bông có tác dụng xoa dịu triệt để cơn tam bành. Nhưng suốt đoạn đường đi tiếp nối, không gian hoàn toàn chìm trong “buổi họp cấp cao”, chỉ có tiếng xe cộ náo nhiệt sát bên lấn át, còn lại là suy nghĩ của mỗi người một hướng.
Buổi trưa cùng ngày, Xuyên về sớm hơn nên chuẩn bị bữa trưa. Cậu tuy chưa rành về nấu nướng nhưng đã được mẹ nuôi chỉ dẫn vài lần nên cũng biết cách nấu cơm, bật bếp hâm đồ ăn đã được sơ chế qua để trong tủ lạnh. Khi mọi thứ vừa hoàn thành thì Hiệp cũng về tới, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức nên bụng cũng hơi réo nhẹ nhưng không phát ra âm thanh bên ngoài, tuy thế anh chàng vẫn lặng thinh không tỏ vẻ háo hức lắm. Xuyên thấy Hiệp vừa bước vào liền nở nụ cười tươi rói – luôn là ưu điểm lớn nhất của cậu chàng, chào đón Hiệp rồi bảo anh thay đồ xong xuống ăn cơm luôn.
Bữa cơm chỉ đơn giản với ca lóc kho và canh cải ngọt, tuy vẫn là do mẹ làm nhưng lại được chính tay cậu bé trai nấu ra thành phẩm nên cảm giác thưởng thức cũng có phần khác biệt. Hình như đây là lần đâu tiên Hiệp và Xuyên ngồi ăn riêng với nhau thế này, vì hồi trước mẹ còn về buổi trưa để ăn cùng hai anh em, thời gian sau thì Hiệp thường về trễ hơn khá nhiều nên Xuyên luôn ăn trước, chừa phần lại cho cậu. Chẳng hiểu sao hôm nay Hiệp lại về sớm hơn thường lệ, Xuyên vừa về chừng nửa tiếng thì anh chàng cũng lon ton về tới nhà.
Chính vì những cột mốc “đầu tiên” như thế nên khiến cả hai đều ở trong trạng thái lúng túng, không gian không có vẻ thoải mái tự tại như hai anh em trai cho lắm, mà lại giống như kiểu… kiểu gì thì cả hai đứa đều chưa thể hình dung ra được*.*.
Được một lúc, Hiệp lại là người chủ động bắt chuyện, phá tan bầu không khí ăn uống ảm đạm:
– Tên nhóc kia có vẻ rất thích cậu thì phải! – Hiệp luôn dùng những câu từ dễ gây hiểu lầm như thế.
– Dạ, tụi em mới biết nhau chừng hơn tháng nay. Cũng hợp tính nên chơi thân…
– Là khi nào? Là lúc cậu vừa thông báo cho ba mẹ là để cho tôi đi học trước còn cậu đã có bạn đi cùng rồi đó hả?
– Dạ, là lúc đó đó.
– Hai người làm thế nào mà quen nhau. Tôi nghe tên nhóc đó nói là khác lớp mà?
– Dạ, tụi em biết nhau khi em bị một tụi… côn đồ chặn đường hăm he (cậu chàng tính dùng từ “biến thái háo sắc” cho chính xác nhưng thấy ngại nên đổi). Cũng may Định xuất hiện kịp thời giải cứu…
– Có phải là cái buổi tôi đi khảo sát thực tế ở trường đại học phải về trễ, để cậu tự về nhà một mình?
– Dạ đúng… – Xuyên lại thấy xấu hổ vì cứ gây chuyện phiền phức.
Hiệp im lặng một lúc lâu, cắm cúi ăn bốn chén cơm liên tục. Vẫn lại như thông lệ thường nhật, tiếp tục buông ra câu nói chốt hạ:
– Người gì đâu mà cứ hễ lơi lỏng ra là lại gặp chuyện. Chẳng biết cậu có cái điểm gì hấp dẫn mà lại thu hút lũ ruồi bọ kia đến thế không biết!
– Ơ… chuyện đó em cũng đâu có biết! – Xuyên vẫn cứ trưng bày bộ mặt ngây thơ vô số tội như thế, ánh mắt long lanh nhìn vừa thấy thương vừa ngứa mắt, những muốn nhào vô ngắt nhéo cho bỏ thèm.
Hiệp đứng dậy đi lên lầu, không nói thêm lời nào nữa. Nhưng những ngày tiếp theo sau đó, bất kể có “cậu trai nào đó” không mấy hoan nghênh nhưng anh chàng vẫn hồn nhiên đi cùng với Xuyên đến trường. Cho dù thời gian có bận rộn, Hiệp vẫn lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của cậu bé, khi có bất kì hiểm nguy gì rình rập liền lập tức ra tay. Nhưng Hiệp chưa bao giờ thực hiện được những điều đó thêm lần nào nữa, vì khi có Định cặp kè sát sao mọi lúc mọi nơi, Xuyên gần như an toàn đến một sợi tóc cũng không rơi ra được.
Bản thân Hiệp cũng không rõ, rốt cục tại sao cậu lại cảm giác khó chịu với thái độ ân cần thân thiết có phần thái quá của tên nhóc kia dành cho em trai mình. Nó gần giống như một thứ gì đó vốn nghĩ từ trước đến nay là độc quyền của mình, bất khả xâm phạm, nay lại bị cướp mất giữa ban ngày mà không lời xin phép. Để giờ đây, Hiệp tự dưng lại thấy quan tâm nhiều hơn, chú ý nhiều hơn, suy tư nhiều hơn đến một người mà cậu đã từng nghĩ rằng không thể nào tiếp nhận trong cuộc đời cậu.~
——————
Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 6
Mạnh Hiệp đậu vào trường đại học khoa kinh tế đối ngoại theo đúng nguyện vọng của ba, đó cũng là chuyên ngành mà anh chàng có sỡ trường và ưa chuộng nhất. Vì không kỳ vọng quá nhiều vào cậu con trai lúc nào cũng thích thể thao hơn học tập, nên cả ba lẫn mẹ Hiệp đều bất ngờ với số điểm rất khả quan của cậu.
Dù không báo trước hay đặt ra điều kiện cụ thể nào cho thành tích vượt ngoài mong đợi này, nhưng tất nhiên ba mẹ không thể để cho cậu con trai (đã từng là) quý tử này chịu thiệt thòi. Một bữa tiệc thịnh soạn được chuẩn bị rất chu đáo, dù là tại gia nhưng trang hoàng lộng lẫy chẳng kém gì nhà hàng bởi mẹ Hiệp vốn là một chuyên gia tổ chức party có tiếng tăm cho các khách sạn lớn. Ngoài ra anh chàng còn được papa tặng cho chú ngựa sắt mới cao cấp có gắn phụ tùng di chuyển tự động – đó là chiếc SH màu trắng viền đen rất cá tính và thời thượng, cực hợp với chiều cao siêu chuẩn của quý công tử.
Lâm Mạnh Hiệp đã học lấy bằng lái từng đầu năm khi vẫn còn học lớp 12 do nhà trường tổ chức thi đối với các đối tượng học viên vừa hoặc gần đủ tuổi, như vậy có nghĩa anh chàng đã chính thức trưởng thành – bước vào tuổi 18, Xuyên cũng được 14 tuổi và bước vào năm cuối cấp 2. Từ lúc này, hai đứa không còn đi chung trên một con đường đến trường nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là Hiệp hoàn toàn lơi lỏng để cho “ai kia” tha hồ oanh tạc. Vì đã có xe riêng, giờ đi học lại trễ hơn so với Xuyên, anh chàng càng có lý do để đưa rướt cậu bé đi học, dù từ nhà tới trường chỉ có 5 phút đi bộ đường tắc là tới. Tất nhiên, Xuyên dù thấy vui vì được quan tâm nhưng cũng không thể ỷ lại.
– Không cần đâu anh, em tự đi được mà. Từ nhà đến trường có bao xa đâu!
– Không bao xa đó là khi cậu đi đường tắc, mà trong hẻm có nhiều thành phần bất hảo lúc nào cũng lăm le ăn thịt cậu! – Đây là lý do Hiệp đưa ra.
– Nhưng em đã có Định đi học cùng rồi, bạn ấy có học võ nên không ai dám kiếm chuyện đâu!
Hiệp chau mày tỏ vẻ khó chịu, dạo gần đây cứ hễ anh chàng chủ động dành thời gian trò chuyện với Xuyên nhằm mục đích “gắn bó thân thiết”, y như rằng được vài câu là cậu ta nhắc ngay đến cái tên khó ưa kia.
– Cậu sợ làm phiền người nhà mà lại đi dựa dẫm vào người dưng à? Người ta đâu phải lúc nào cũng ở bên cậu 24/24, rồi những lúc đau yếu bệnh tật gì đó thì sao?!
Hiệp buông ra một tràng những lời trù ẻo như thế mà không hề biết phía sau lưng đang có một cơn lốc sắp chực cuốn xoáy…
– Sáng sớm hừng đông đã được nghe những lời “vàng ngọc” của anh trai, bậc hậu bối như tiểu đệ đây thật lấy làm mát ruột! Anh trai to con cứ yên tâm đi, tôi vận động thể lực mỗi ngày, tuy không dám tự nhận mình bằng “ai đó” nhưng cũng đủ độ dẻo dai để đi học đều đặn mỗi ngày, đặc biệt là đủ sức bảo vệ người bạn thân chí cốt mọi lúc mọi nơi theo đúng tiêu chuẩn anh trai đề ra. Vì thế anh cứ yên tâm mà giao phó đứa em bé nhỏ kia cho tôi “chăm sóc” được chứ ạ?!
Nói xong một đoạn văn dài trả đủ cả vốn lẫn lời cho kẻ thù không đội trời chung, cậu trai bảnh tỏn Hoàng Định vô cùng hả dạ, tung tăng bước tới vô tư quàng vai Xuyên tỏ vẻ thân mật vô cùng tận, nở nụ cười trắng sáng đã luyện tập từ cậu bạn mà nói:
– Hôm nay tui tới sớm, để mời Xuyên lại bữa sáng hôm trước tui lỡ để quên tiền. Có quán cơm sườn gần bên trường mới mở nghe gian hồ đồn ngon lắm, vô ăn thử nha!
– Bạn bè mà sao ông tính toán quá dạ? Mấy lần trước ông toàn giành trả, tui mới trả có một lần thôi mà ông đã khắc cốt ghi tâm như vậy rồi. Làm sao tui dám đi ăn chung nữa chứ! – Xuyên thở dài bó tay với tên bạn lúc nào chịu phần thiệt về mình.
Định không nói gì, tự xem đó như một lẽ hiển nhiên nên chỉ đáp lại bằng nụ cười tươi rói. Nhưng cậu chàng đã quên đối thủ kia đang lăm le chờ cơ hội phản công.
– Chẳng biết giàu có đến đâu mà bày đặt ra vẻ! – Kiểu cách mang đầy vẻ khinh người.
– Anh trai, em đây tuy không thuộc hàng đại gia nhưng cũng dư sức lo cho bạn thân bữa sáng.
– Nhóc nhà tôi mỗi ngày đều được phát tiền cử đầy đủ, không có bỏ đói. Chẳng ai mượn cậu phải bao nuôi, để người ngoài nhìn vào tưởng nó bị gia đình bạc đãi!
– Chuyện ba mẹ cậu ấy thì tôi đây không biết, nhưng anh trai của cậu ấy cứ hay tỏ vẻ quan tâm khi có người ngoài còn bên trong thì lạnh nhạt vô tình đến đáng sợ! Thế nên thằng bạn thân này càng cần phải ga-lăng hơn để bù vào phần thiếu hụt của kẻ làm anh BẤT LỰC kia!!!
– Cái gì bất lực? Ax, cái tên nhóc này. Mà hai thằng con trai với nhau, việc quái gì phải ga-lăng?!
– Tôi thích thế đó, anh buồn hay gì?
– Mày…
– Thôi thôi, làm ơn dừng lại dùm đi!!! – Thoáng thấy sắp sửa có đánh nhau, Xuyên buộc phải chen vào ngăn hai con hổ và sư tử hiếu chiến này. – Hai người sao cứ gặp nhau là như chó với mèo vậy, cãi nhau một hồi trễ học luôn bây giờ, đi thôi Định!
– Vậy là cậu chọn người dưng bỏ người nhà đúng không? – Hiệp nhất quyết không buông tha, đẩy Xuyên vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
– Anh hai, em đi với bạn là được rồi, không cần anh phải nhọc công đâu, em đi học đây!
Xuyên dần đã học được tính dứt khoát, khi nhận định rõ ràng điều gì khả thi là quyết định ngay chứ không do dự như trước nữa. Hà cớ gì phải từ bỏ thói quen vốn dĩ đã thế để chọn một điều khác dẫu tốt hơn nhưng lại chẳng dễ chịu gì.
Khỏi phải nói, kẻ chiến thắng cảm thấy sung sướng đến mức nào. Anh chàng cao kều nhí nhảnh tung tăng vừa đi vừa huýt sáo, miệng cười ngoác lên đến tận mang tai. Hiển nhiên người đi đường chú ý quá xá nên kẻ đi cùng là Xuyên cũng không thể ngó lơ:
– Này, nãy giờ nhiều người dòm chắc tưởng ông vừa mới trốn viện ra đó!
Câu nói này vô cùng hữu hiệu để cắt đứt sợi dây diều bay lơ lững nãy giờ trong tâm trí Định, cậu chàng hiển nhiên hơi quê cơ, gãi gãi đầu cười nhẹ lại rồi đáp:
– Cám ơn Xuyên nhiều nha!
– Vì điều gì?
– Vì đã lựa chọn tui.
– Cái gì mà lựa chọn chứ! Có phải cuộc thi gì đâu, ông với anh hai tui lúc nào cũng làm quá sự việc lên. Có mỗi cái đến trường thôi mà cũng giành lộn. Người ngoài nhìn vào thể nào cũng ném đá tui vì bức xúc tại sao chẳng đẹp mà lại có giá đến thế đó! – Xuyên tự biết thân phận mà cảm thán.
– Trùi, Xuyên coi thường nhan sắc của mình quá đó. Xuyên có giá thiệt mà!
– Thôi đi ông, nghe mà rợn hết da bồ câu nè!
– Hahahaha…
Được một lúc, như ngẫm nghĩ ra điều gì đó, Xuyên tự dưng bật cười đầy thích thú.
– Gì mà tự nhiên cười vậy? – Định phản phất chút ý nghĩ có phải mình vừa lây chút bệnh “tàu bay giấy” cho cậu bạn nhỏ của mình không.
– Tại tui thấy ông với anh Hiệp cứ mỗi lần gặp nhau là lại cãi lộn. Làm tui liên tưởng đến những cặp đôi trong mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc với Đài Loan, lúc đầu rất ghét nhau nhưng sau từ từ thì yêu nhau đắm đuối. Có khi nào… – Xuyên vừa dàn dựng kịch bản vừa ánh mắt long lanh nhìn trời cao ra chiều vô cùng thích thú.
– Ê ê, đừng có nói nhảm nhí à nha! May mà tui chưa ăn sáng nên không có gì để ói đó, nghe mà nổi hết da đà điểu luôn! I dà…. – Định vừa đi theo chiều tưởng tượng của Xuyên vừa rùng mình đầy rợn óc.
– Thôi đi ông, phản ứng cứ như thể ta đây “chuẩn Sơn” lắm vậy á! – Xuyên trề môi khích bác.
– Nè, làm ơn đừng nghĩ ra mấy loại ý tưởng sởn gai óc đó dùm tui nữa nha. Tui không có sỡ thích với mấy tên vai u thịt bắp thế đâu, mà bình sinh tui cũng chúa ghét ai cao hơn mình nữa! – Định rất ấm ức vì vẫn chưa vượt qua chiều cao lý tưởng của Hiệp.
– Ừ, thì cứ coi như là vậy đi. Mà sao tui chưa thấy ông có bạn gái vậy? Hay là có rồi mà giấu đó? Nè, chỗ bạn bè thân thiết hoạn nạn có nhau, có “tình iu” thì phải thật thà thú nhận đi! Đừng để tui điều tra ra được là phạt nặng đó nhá!
– Xuyên thiệt nhảm nhí, tui làm gì có ai! Ế chảy nước ra…
– Trùi, nói ai tin. Ông vừa cao ráo, đẹp trai, face lại rất đỗi lừa tình, đá lông nheo một cái mà mấy em girl xếp hàng xin chết. Có mà ông lọc lừa kén chọn thì có!
– Không, có kén chọn gì đâu. Thật ra thì tui đã có đối tượng hướng đến rồi, nhưng người ta vẫn chưa hiểu được lòng tui. Nên đành ngậm ngùi… – Định thở dài đầy tâm trạng.
– Ai? Ai vậy? Nhỏ nào mà ngây thơ trong sáng dữ vậy, để tui đi khai thông giùm cho! – Xuyên vẫn cứ hay sốt sắng vào những vấn đề mà tưởng chừng vô hại và vô… liên quan đến mình như thế.
– Thôi đi, Xuyên chẳng giúp gì được đâu! Mà nè, chịu khó chút nha, giờ trường cũng gần, lên cấp 3 tui sẽ sắm xe đạp chở Xuyên đi học. Khi đủ 18 tuổi tui đi học bằng lái rồi sẽ xin mẹ mua xe máy cho tui, nhưng tui thích A Lắc (E-Blade) hơn, vì tiện lợi có bình xăng để ngay phía trước, khỏi mắc công bước xuống mở cốp xe mỗi khi đổ xăng. Với lại tui cũng ghét xài đồ đụng hàng với kẻ đó lắm!
Biết ngọn lửa lại sắp sửa bùng cháy, Xuyên chỉ biết mỉm cười rồi im lặng cho nó dập tắt từ từ. Xuyên chưa từng nghĩ sẽ lệ thuộc hay dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng khi nhận được sự chăm sóc và dự tính của người bạn thân chí cốt, lòng cậu chàng cũng thấy dâng lên niềm hạnh phúc êm đềm.
Khi về đến nhà, Xuyên lại phải tiếp tục đối mặt với một ngọn lửa khác còn “rực rỡ” gấp bội phần, bởi nó là ngọn lửa bị bỏ rơi. Trong giờ cơm, ba mẹ kêu Xuyên lên gọi Hiệp xuống. Cửa phòng khép hờ, cậu gõ cửa hai cái rồi đẩy nhẹ vào trong. Hiệp không mặc áo, chỉ độc nhất chiếc quần sort màu xanh rêu mỏng tan trên gối chút đỉnh. Dù không phải lần đầu tiên, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cơ thể của anh trai một cách trực diện, chẳng hiểu sao trong lòng cậu chàng lại dâng lên thứ cảm xúc khó tả thành lời.
– Anh hai xuống ăn cơm. – Xuyên đi thẳng vào mục đích chính khi bước vào.
Hiệp không nói gì, mặt quay đi chỗ khác như thể xem Xuyên như người vô hình. Cậu bé thở dài tỏ vẻ lúng túng khó xử, đành xuống nước hòa giải:
– Em xin lỗi chuyện hồi sáng. Vì ngày nào em với Định cũng đi học chung với nhau, giờ tự nhiên anh đòi chở em đi học, bỏ bạn ấy đi một mình coi sao được!
Lý do Xuyên đưa ra rất đỗi thuyết phục, nhưng ai kia dường như chẳng mấy bận tâm đến điều đó.
– Cậu ra ngoài đi, nói với ba mẹ lát tôi ăn sau! – Đây là câu trả lời cho bữa cơm chiều của Hiệp.
– Anh đừng như vậy mà, thời gian gần đây em thấy rất vui vì anh đã quan tâm em nhiều hơn, chính thức xem em như một thành viên trong gia đình. Nhưng em lớn rồi, có thể tự lo cho mình được, anh không cần phải…
– TÔI ĐÃ BẢO RA NGOÀI, SAO LÈM BÈM NHIỀU THẾ HẢ?!
Hiệp bỗng quát lớn, âm vực vang khắp nhà khiến ba mẹ dưới lầu cũng phải giật mình huống chi người đối diện tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xuyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng theo mệnh lệnh gắt gao, đóng cửa lại rồi chạy xuống lầu cùng lúc ba mẹ toan chạy lên xem có chuyện gì. Vẫn như từ trước đến giờ, Xuyên luôn biết cách dùng lý do hợp lý để ba không trách mắng anh trai, nhận phần lỗi về mình đã gây phiền phức.
Hiệp bước vào nhà tắm xả nước, dòng chảy từ vòi sen xối thẳng xuống đỉnh đầu giúp cậu xoa dịu đi cơn tức giận. Hiệp chẳng hiểu vì điều gì mình lại nổi điên lên như vậy nữa, rõ ràng Xuyên chẳng có lỗi gì đáng để cậu phải quát mắng lớn tiếng cậu bé đến thế. Lần nào cũng vậy, cứ sau mỗi điều lầm lỡ, cậu mới hối hận về những việc mình đã đối xử với đứa em trai cùng cha khác mẹ này.
Đúng là Hiệp đang tức tối, đang rất bức bối khó chịu trong lòng, không phải vì việc Xuyên từ chối cậu để đi cùng Định. Mà vì mớ cảm xúc hỗn độn diễn ra sau đó trong lòng anh chàng. Tại sao lại phải nhất định tranh giành việc đưa đón Xuyên trong khi từ trước đến nay cậu luôn là người chúa ghét phiền phức? Tại sao trong suốt buổi học trong đầu cậu lại cứ lởn vởn hình ảnh hai người nói cười vui vẻ với nhau rồi khó chịu khôn cùng? Những điều này hoàn toàn không thể và không nên tồn tại trong cảm xúc của một người anh dành cho em trai, nó vượt quá tầm kiểm soát của một người chưa từng rung động miền yêu đương ái tình như Hiệp. Có phải chăng, đó là lý do cậu muốn chối bỏ đi tất cả?!!
——————
Thuộc truyện: Một nửa anh em
- Một nửa anh em - Tập 3 - 4
- Một nửa anh em - Tập 5 - 6
- Một nửa anh em - Tập 7 - 8
- Một nửa anh em - Tập 9 - 10
- Một nửa anh em - Tập 11 - 12 - Sự thật vô tình
- Một nửa anh em - Tập 13 - 14 - Ru em từng ngón xuân nồng
- Một nửa anh em - Tập 15 - 16 - Niềm tin
- Một nửa anh em - Tập 17 - 18 - Sóng ngầm sau nắng ấm
- Một nửa anh em - Tập 19 - 20 - Nước mắt phân ly
- Một nửa anh em - Tập 21 - 22 - Ngỡ Một lần nữa em quay về
- Một nửa anh em - Tập 23 - Nơi tình yêu bắt đầu
Leave a Reply