Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 17 – Sóng ngầm sau nắng ấm
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chớp mắt mà đã hết hè, năm học mới lại đến, Xuyên bước vào lớp 11. Công việc của mẹ ngày một bận rộn, lịch quay nhiều nên không có thời gian ở nhà làm bữa sáng, vì thế Hiệp và Xuyên cũng như papa đều phải ăn tiệm. Đây cũng được xem là cái cớ để Hiệp phụ trách hộ tống Xuyên đi học mỗi ngày, từ đó suy ra, “cậu bạn thân” kia đã không còn cơ hội đến nhà rũ đi học cùng nữa. Tuy nhiên, vì giờ tan học khác nhau, Hiệp có khi phải ở lại tới chiều để tham gia buổi học ngoại khóa và thể thao hội nhóm, vì thế Xuyên phải tự về một mình. Nhưng cậu trai nhỏ chưa bao giờ phải chịu cảnh lẻ loi đó, vì đã có một người âm thầm nắm bắt thời cơ…
– Hey, chào người yêu bé nhỏ! – Định vỗ vai Xuyên cười tươi rói.
– Rãnh quá he, trong lớp gặp rồi giờ còn chào.
– Nhưng Xuyên có chịu nói chuyện với tui đâu nên coi như giờ mới là giáp mặt lần đầu mừ! – Định tỏ ra phiền muộn vì mối quan hệ không còn khắn khít như xưa.
– Ừm, tại tui cũng cần suy nghĩ về mối quan hệ của tụi mình…
– Hả? Vậy là Xuyên đang do dự đúng không? Đang cảm thấy ở bên tui mới thật sự vui vẻ??? – Định mắt sáng bừng lên, nhen nhóm niềm hi vọng cháy bỏng.
Ánh mắt Xuyên nhìn xa xăm, khoảng không vô định như cuốn sâu vào tầm ngắm sâu thẳm, không rõ chỉ là bâng quơ hay chất chứa những suy nghĩ mơ hồ. Cậu trai nhỏ cất giọng nhẹ nhàng như làn gió…
– Chúng ta vào quán cà phê nói chuyện chút đi!
Định chưa bao giờ từ chối lời đề nghị nào của Xuyên, trước đây cũng vậy, bây giờ và sau này cũng thế. Quán cách xa trường khoảng 300 mét, là tụ điểm của khá nhiều học sinh cấp 3 hội nhóm với nhau bởi không gian yên tĩnh, bình dị. Gọi nước xong, Xuyên nhanh chóng vào thẳng chuyện cần nói:
– Mấy ngày gần tựu trường, tui đã suy nghĩ về Định rất nhiều!
– Thật vậy sao? Nếu nhớ tui sao không tới nhà chơi, không thì gọi điện a lô một tiếng, dù tui có đang ở tận Phi Châu cũng bay về với Xuyên mà! – Định đã thăng cấp về tài ăn nói “mật ngọt chết ruồi” lên nhiều bậc kể từ khi quyết tâm cưa đổ Xuyên.
– Hì, ông thiệt là vui tính, lúc nào cũng biết cách làm cho tui cười! Chính vì điều đó lại càng làm tui thêm đắn đo…
– Xuyên đắn đo vì giờ đây tui đã không còn thua kém bất kỳ điểm gì so với hắn ta nữa, về chiều cao, thể lực, vóc dáng, võ công, v.v… đúng vậy không? Xuyên tin tui đi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Rồi khi tui trưởng thành, công thành danh toại, tìm được việc làm thì khả năng tài chính của tui thừa sức để lo cho tương lai của hai chúng ta!!! – Định nghĩ rằng mình đang chiếm ưu thế, thừa lực tấn công thần tốc.
Xuyên cười nhẹ, nụ cười ẩn chứa suy nghĩ xa xăm, không hẳn vui vẻ, cũng không hẳn đau buồn, chỉ có thể gọi là hỗn tạp.
– Định biết không… tui rất quý Định, xem Định là người bạn thân nhất và duy nhất của mình, không ai có thể thay thế được. Chính vì lẽ đó, tui càng sợ mất đi một người bạn quá tốt như Định, tui không muốn mọi thứ bị phá vỡ. Nhưng có lẽ tui đã sai, tui quá ích kỷ, khi cố giữ niềm vui cho mình mà cố tình lờ đi sự quan tâm hơn mức tình bạn quá dễ dàng nhận ra như thế…
– Xuyên nói sao? Tức là… Xuyên đã biết rõ tình cảm tui dành cho Xuyên từ lâu rồi, nhưng cố tình giả vờ như không biết đó hả?
– Đúng thế, tui đã nghĩ, cách tốt nhất khi mình không thể tiếp nhận là nên để mọi thứ cứ như bình thường. Rồi theo thời gian, thấy tui không có phản ứng gì, cứ vô tư xem nhau như bạn bè thì Định sẽ dần dần từ bỏ, giữ nguyên tình bạn như thế. Nhưng không ngờ, tui lùi một bước, Định lại tiến hai bước, nhất quyết kiên trì không bỏ cuộc, dù đến khi biết được mối quan hệ của tui và anh Hiệp rồi, Định lại không những không buông xuôi mà càng tranh chấp quyết liệt hơn. Điều đó khiến tui vô cùng khó xử!
– Phải, cho dù là hắn ta hay bất kỳ ai đi nữa, tui cũng nhất quyết không buông tay! Xuyên có biết để dành trọn yêu thương cho một ai đó là một điều hết sức khổ sở hay không?! Lúc vừa mới nhận thức được tình cảm của mình, tui đã vô cùng hoảng sợ, thậm chí kinh tởm chính mình. Tui là một thằng con trai khỏe mạnh, cao ráo bảnh mã, cua gái dễ như trở bàn tay, thế mà lại “tim đập chân rung” khi tiếp xúc với chính thằng bạn thân chí cốt của mình…
Hơn ai hết, Xuyên hiểu rõ điều đó, mà có lẽ đứa con trai nào khi vừa nhận ra tình cảm bất thường của chính mình đều có suy nghĩ như thế. Nhưng không phải bất kỳ điều gì trái với lẽ tự nhiên đều đi đến một điểm chung, Định yêu Xuyên và Xuyên yêu Hiệp… chứ không hề có bất kỳ sự phát sinh tình cảm nào đối với một đối tượng khác. “Tình yêu” và “Dục vọng” hoàn toàn khác nhau, chúng ta có thể đắm say với một người nào đó quá lý tưởng về ngoại hình, nhưng để dành trọn tim yêu vào người đó không tính toan thì lại là một chuyện khác. Xuyên yêu Hiệp, yêu chính anh trai tuy không cùng huyết thống với mình, đó là điều cậu đã phải dằn vặt rất nhiều, vì thế cậu chàng chẳng còn đủ sức lực để dấng thân vào một mối quan hệ rối rắm nào khác nữa. Với Định, một người bạn thân hoạt náo, luôn đem lại niềm vui và sự thư thái cho cậu, như vậy là quá tốt rồi, cậu không muốn chuyển hóa nó thành một điều gì khác mà có thể tốt hoặc xấu đi nữa…
– Định à, tui không thể và cũng không muốn yêu Định. Định là một người bạn mà tui vô cùng quý mến, tui không muốn mất đi tình bạn tốt đẹp của hai chúng ta! Đừng so sánh cũng đừng tính toán những ưu khuyết của Định và anh Hiệp nữa… Cho dù sau này, Định có vượt xa anh ấy về mọi mặt, thì người mà tui lựa chọn vĩnh viễn chỉ có một mà thôi!
– Tại sao chứ? Tại sao không phải là tui?!
– Không biết nữa, yêu không có lý do, không yêu lại càng không có lý do. Người ta thường dùng nhiều biện chứng khi yêu một ai đó nhưng tui nghĩ quan trọng là cảm giác thôi!
– Rắc rối quá, tui không thể hiểu nổi! Tui chỉ nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần mình cố gắng thì mọi thứ sẽ thuộc về mình, vậy thôi!
Cuộc nói chuyện không thể đi đến một điểm kết nhất định, bởi Xuyên và Định có những chí hướng của riêng mình. Phía xa khuất sau cây thông lớn cuối góc quán, có một người cũng đang ngồi đó lặng lẽ nãy giờ, ở địa phận rất dễ dàng nhìn và nghe, cũng như “save” lại hình ảnh cuộc gặp gỡ của hai người…
* Người đã âm thầm theo dõi và ghi hình lại cuộc gặp gỡ của Xuyên và Định là ai? Mục đích của kẻ đó là gì? Có mối quan hệ thế nào với 3 nhân vật và sẽ gây nên ảnh hưởng gì cho chuyện tình của họ???
Khi Xuyên về tới nhà thì thấy cổng nhỏ không chốt khóa, cửa chính khép hờ, cậu bước vào nhẹ nhàng mang theo chút lo lắng, nhưng rồi thở phào nhẹ nhỏm khi biết Hiệp đã về trước mình. Anh chàng đang ngồi trên ghê sô-pha ung dung thư thái xem ti vi, Xuyên rón rén đi tới bịt mắt Hiệp lại rồi giả giọng gầm gừ:
– Ngồi im, cấm động đậy! Móc hết tiền bạc tư trang rồi lột hết quần áo ra cho ta!!!
Dường như không lường trước được tình huống này, hay có lẽ Xuyên nghĩ Hiệp sẽ có hành động nhẹ nhàng và lãng mạn hơn kiểu như mấy bộ phim Hàn xẽng. Nhanh như tên bắn, Hiệp nắm chặt hai tay đang bịt mắt mình, sau đó trườn người xoay góc 90 độ, dùng tay kia lòn qua quật Xuyên từ phía sau ngã nhào ra phía trước. Cũng may là anh chàng còn chút lòng nhân đạo, để cậu trai nhỏ nằm xài lai trên hai bắp đùi mình thay vì cho đo đất. Tuy vậy Xuyên cũng hơi ê ẩm vì bị quật xuống nhanh và mạnh như thế.
– Anh thật thô bạo, bộ không biết thiệt hay cố tình giả ngu mà vẫn ra tay mạnh với người đang muốn nô đùa với mình như thế chứ?! – Xuyên xoa xoa cổ tay bị đau.
– Nếu như anh thật sự không biết thì vị trí của em nằm không phải còn nguyên vẹn êm ái ở đây đâu mà đã văng ra tuốt ngoài cổng cách hơn 100 mét rồi!
– Người ta chỉ chọc anh một chút, có cần ra tay nặng vậy không?! Hành động lãng mạn vậy mà lại biến thành phim kiếm hiệp… rõ bực!!!
– Anh không thích phim tình cảm sến đuối, coi phim hành động thôi!
– Hứ, đúng là Dracula bạo chúa mừ!!!
Xuyên ức chế chồm người đứng dậy, làm bộ mặt giận dỗi toan đi lên lầu thì Hiệp gọi lại:
– Sao hôm nay về trễ thế?
Thoáng ngập ngừng một chút, Xuyên đã tính nói ra cuộc hẹn với Định nhưng bất giác lại thôi…
– À, em ở lại với mấy đứa bạn để bàn về kế hoạch làm báo tường.
Câu trả lời ngắn gọn, mang tính thuyết phục cao bởi chuyện đó cũng không có gì lạ lẫm đối với một đứa có năng khiếu vẽ vời như Xuyên. Hiệp im lặng không hỏi gì thêm, quay đầu lại tiếp tục ung dung xem chương trình “Đi tìm ẩn số”, biểu hiện bí ẩn khôn lường. Xuyên cũng lẳng lặng đi lên phòng, lòng chợt dấy lên nổi bất an không tên. Chẳng hiểu sao cậu lại chọn cách nói dối, nói thật cũng có sao đâu! Nhưng có lẽ Xuyên muốn tự bản thân mình giải quyết êm xuôi mọi chuyện, chu toàn mọi thứ, để vẫn có được tình yêu và tình bạn vững bền. Nước cờ mà cậu đặt ra có thể đã đúng, nhưng tính toán đường đi lại quá non tay, trên dọc chuyến hành trình không phải chỉ có “quế nhân” mà còn có “dã nhân” nữa.
Chiều cuối tuần, mẹ ở nhà nên chuẩn bị cơm nước rất thịnh soạn, thậm chí đồ ăn còn nhiều hơn bình thường nữa. Vì thế Xuyên thắc mắc hỏi tại sao, mẹ bảo là nhà mình sắp sửa có khách đến ăn cơm chung. Người đó là ai thì Xuyên chưa tiện hỏi vì nghĩ chắc là người quen của ba mẹ, bản thân cậu còn nhỏ không thể biết được. Một lúc sau thì papa về, nhưng không phải về một mình, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông trạc tuổi và một cô gái trẻ rất xinh đẹp.
– Mình về rồi đó à? Vào phòng khách ngồi chơi một chút, em dọn đồ ăn ra bàn rồi vào dùng cơm luôn! – Mẹ niềm nở bước ra chào ba và đón tiếp vị khách kia rất nhiệt tình.
– Chị đừng xem tôi là khách, người quen thân thiết lâu năm cả mà! Châu bước ra chào cô đi con, rồi đi vô bếp phụ cô dọn cơm luôn! – Châu là tên của cô nàng.
Người đàn ông trung niên với vẻ ngoài lịch lãm không kém gì ba nói năng lịch thiệp, xem chừng là người khá quyền uy, vừa chào hỏi nhã nhặn với mẹ xong thì quay sang cô con gái ra mệnh lệnh. Vẫn theo kiểu mấy phân cảnh của phim gia đình Hàn Quốc mấy trăm tập, đon đả đùng đẩy ngại ngùng một hồi thì cũng đâu vào đấy thôi, cô gái xinh đẹp kia vẫn vào phụ mẹ dọn cơm, tranh mất phần việc thường ngày của cậu. Bàn ăn sẵn sàng thì mẹ cũng kêu Xuyên lên gọi Hiệp xuống, vì lúc nãy anh chàng có dặn bận làm báo cáo dữ liệu nên khi nào ăn cơm mới được kêu (máu công tử vẫn còn nguyên *.*) Surprised
Những tưởng Hiệp sẽ hơi ngạc nhiên khi thấy sao nhà hôm nay đông người như thế, nhưng anh chàng vẫn giữ biểu hiện bình thản, xem như chuyện đã biết trước rồi vậy. Không đợi ba mẹ nhắc nhở, Hiệp tự động bước đến chào bác trai kia, kèm theo ánh mắt “có lẽ là” trìu mến dành cho cô gái ấy (theo cảm nhận của Xuyên thôi!^^). Mà không “cảm” vậy sao được khi mà vô bàn ăn, mẹ lại cố tình bảo Xuyên nhường chỗ ngồi thường ngày cho cô nàng ấy – tức là ngồi kế bên Hiệp, Xuyên phải lấy thêm ghế ngồi kế bên (ngoài bìa).
Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng những câu chào hỏi thông lệ, rồi về công việc làm ăn. Vấn đề chính mà Xuyên bắt đầu vểnh lỗ tai lên tập trung nghe đó là khi hai bên người lớn bắt đầu đề cập đến chuyện của Châu và Hiệp – bộ đôi mà theo họ là thanh mai trúc mã hiếm có trên thế gian (làm lố). Thì cũng cứ coi như là vậy đi, Hiệp thì miêu tả nhiều rồi, cũng được xem như là nam nhân bá đạo. Còn Châu – cô gái với vẻ ngoài đúng chất một thiếu nữ xinh đẹp, tính cách biểu hiện nãy giờ xem ra cũng là con nhà gia giáo nề nếp, nói năng nhỏ nhẹ, không sồn sã rôm rả nhưng mấy cô “thí sinh” trước đó Hiệp dẫn về. Có lẽ với một vài tiêu chuẩn được xem là khá ổn đó, ba mẹ cũng đã đủ hài lòng về cô gái này rồi, nhưng Hiệp thì vẫn lặng im, không tỏ ra bất kỳ biểu hiện gì là tiếp nhận hay phản đối cả, cứ làm thật tốt phần việc của mình đó là ĂN.
Cuộc gặp gỡ rồi cũng đến lúc hạ màn, hai cha con khách quý chào cả nhà ra về. Trong khi ba và bác kia đang vừa từ tốn ra ngoài tiễn đưa trò chuyện thêm dăm câu, thì Châu vẫn còn nấn ná đứng đó chào hỏi mẹ Hiệp và anh chàng. Hiển nhiên mẹ nháy mắt ra hiệu bảo Hiệp tiễn cô nàng ra ngoài cổng (có phải về một mình đâu mà cũng màu mè *.*), cái chính là bà muốn tạo điều kiện cho đôi trẻ được quyến luyến tâm tình với nhau đôi câu, Hiệp cũng không chối từ, chủ động nắm tay cô nàng bước đi. Xuyên cũng chỉ lẳng lặng nhìn như thế, bởi danh phận cậu cũng chỉ đơn thuần là một đứa em trai, không thể can thiệp được gì. Nhưng điều cậu chàng không ngờ tới đó là cô gái ấy trước khi đi lại quay mặt lại, nhìn về phía Xuyên nở nụ cười hết sức “nồng nàn”:
– Chị về nha Xuyên, hôm khác sẽ đến chơi và mời em đi cà phê Starbuck!
Đơn thuần cũng chỉ là một lời chào, nhưng cái đáng nói ở đây là sao cô ấy lại biết được tên cậu?! Trong khi lúc nãy chào hỏi mẹ cũng chỉ nói đây là em trai của Hiệp mà thôi. Chẳng lẽ cô nàng đã biết Xuyên từ trước, cậu cứ nghĩ đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, cả Hiệp cũng vậy, nhưng có lẽ mọi việc không hề đơn giản như Xuyên đã tưởng. Dường như mối quan hệ của anh trai và Châu đã có từ trước rồi.
Xuyên không bao giờ giữ mớ thắc mắc của mình được lâu, cần phải tìm lời giải đáp thỏa đáng thật sớm, nhất là khi câu trả lời đều nằm ở vị “anh trai kiêm người yêu” kia. Khi ba mẹ đều đã yên vị ở dưới lầu chuẩn bị đi ngủ, Xuyên mới rón rén đi vào phòng của Hiệp…
– Có cần em phải gõ cửa không? – Miệng thì nói thế nhưng cửa đã mở rồi, chân cũng đã vào được 3 bước.
– Không cần làm màu nữa, đã lăn lộn lê lết ở đây mấy đêm rồi còn gì?! – Cái tên to xác này luôn nói những lời cay độc không chút nể mặt.
Xuyên cũng đã quen với tính cách thô thiển đó, bình thản bước vào, ngồi trên góc giường, nhìn vào đối phương với ánh mắt nửa dè chừng nửa dò xét:
– Sao vậy, lâu ngày không được ngủ cùng nên nhớ hơi hả? Bởi vậy, lúc người ta chủ động thì không chịu đâu, cứ làm giá! Giờ chịu hết nổi rồi cũng tự động bò qua!!! – Hiệp tiếp tục dùng những lời nói khích tướng, cố tình khiến Xuyên nổi giận.
– Em chỉ hỏi hai chuyện thôi, rồi về phòng ngay! – Cậu chàng chẳng thèm để tâm lời Hiệp nói. Đi thẳng vào vấn đề chính.
– Chuyện gì?
– Có phải anh và chị Châu kia đã biết nhau từ trước rồi không?
– Phải, thì sao?
– Hai người quen nhau khi nào, và tại sao chị ấy lại biết tên em trong khi trước đó chưa từng gặp mặt, mẹ cũng không nói tên em ra… thế mà chị ta lại gọi chính xác và rất tự nhiên nữa?!
– Vì trước đây anh và cô ta đã từng…
Hiệp tính nói thêm thì bỗng tiếng chuông từ Iphone5 vang lên, anh chàng nhìn qua tên hiển thị người gọi đến bỗng khẽ chau mày một chút, sau đó bấm “Denied”, không nhận cuộc gọi. Hiệp ngước mặt lên nhìn Xuyên rồi nói:
– Em về phòng đi, lúc khác anh sẽ giải thích cho em hiểu. Anh bận việc chút!
Dù lời thoại tiễn khách có phần dịu dàng hơn so với trước đây rất nhiều, nhưng Xuyên vẫn cảm nhận rõ sự lãnh đạm của anh, có vẻ còn bất an hơn cả ngày trước. Rốt cục giữa hai người có mối quan hệ như thế nào, vì sao Châu lại có vẻ như khá hiểu biết về cậu? Điều Xuyên lo lắng nhất chính là, Châu hoàn toàn khác với những cô gái trước đây, cả về nhân cách lẫn hoàn cảnh: Thứ nhất, Châu không nằm trong danh sách những “thí sinh” Hiệp đưa về nhà ra mắt ba mẹ, thế mà họ khi vừa gặp mặt cô ta vẫn rất niềm nở và ra vẻ ưa chuộng rất nhiều. Thứ hai, đa phần những cô gái trước đây đều không mảy may để ý gì đến Xuyên nhiều lắm, chỉ là chào hỏi qua loa cho có lệ, còn lại hoàn toàn phớt lờ với danh phận anh em trai của hai người. Trong khi đó, Xuyên lại cảm nhận rất rõ, Châu có một cái nhìn khá khác lạ về mình, có sự chú ý đặc biệt đến mình. Hay là người cô nàng thật sự “cảm gió” là Xuyên??? Sad Ặc ặc, không thể nào, chỉ là mơ mộng thôi, làm gì có cái kiểu “tình anh duyên em” ở đây được, mà nếu được thế thì khỏe rồi, chỉ sợ mọi chuyện đi xa hơn những gì cậu tưởng tượng thôi. :p
Cánh cửa phòng vừa khép cũng là lúc Hiệp bấm lại số vừa gọi đến cho mình, hướng mắt nhìn ra hiên cửa sổ, nơi ánh trăng vàng hiu hắt đang chiếu rọi giữa trời đêm ảm đạm, nét mặt anh chàng cũng có vẻ đăm chiêu xen lẫn biểu cảm sâu xa.
——————
Truyện gay: Một nửa anh em – Tập 18 – Đối đầu với chị dâu
Quán cà phê Highland, buổi trưa thanh vắng, nắng nhẹ. Trong một góc quán khuất sau tầm nhìn ra con phố ồn ào, Hiệp và Châu đang ngồi đối diện nhau, trong nét mặt có vẻ nghiêm trọng khác biệt với những đôi tình nhân đang âu yếm xung quanh họ…
– Lâu lắm rồi chúng ta mới lại được hẹn hò với nhau thế này đúng không anh? Nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, thật êm đềm và lãng mạn quá…
– Đừng vòng vo ca cẩm nữa, cô muốn gì nói đi!
– Sao anh lại hỏi em câu đó, em có muốn gì đâu chứ? – Châu bày ra bộ mặt rất ư là kinh điển: ngây thơ vô số tội.
– Tôi rất không ưa những đứa con gái dây dưa lầu bầu. Rốt cục thì cô muốn sao mới để yên cho tôi đây?! – Hiệp bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Anh à, em chưa bao giờ làm khó anh. Ngày trước chẳng phải anh từng thực hiện mọi yêu cầu của em không chút nề hà đó sao?
– Ngoài yêu cầu đó ra, tôi sẽ đáp ứng cho cô tất cả!
– Ngoài yêu cầu đó ra, em cũng không cần gì cả!
Hai lời thoại gần giống, nhưng ngụ ý hoàn toàn đối lập. Ánh mắt Hiệp bắt đầu sắc lạnh, chiếu tia nhìn về phía đối phương đầy sự căm phẫn cố kìm nén.
– Cô đừng quá đáng như thế, cái gì cũng có giới hạn thôi! Bình sinh tôi đây chúa ghét ai uy hiếp tôi, đưa tôi vào thế bị động.
– Anh nhầm rồi, từ trước đến nay… trong mối quan hệ của chúng ta, em luôn là người chủ động. Lúc bắt đầu yêu, rồi chia tay, để giờ đây quay trở lại, em đều chủ động! – Nét mặt Châu vẫn thể hiện sự tươi vui ngạo nghễ, nhưng ẩn sau ánh mắt cùng nụ cười sắc sảo kia lại chứa chút ủy khuất sâu xa nào đó, ít hay nhiều chỉ mình cô biết.
– Quay lại? Cô đừng có nằm mơ!
– Sao lại không, gia đình hai bên cũng đã gặp nhau nói chuyện cả rồi. Ba mẹ anh rất là quý em, mà có vẻ ông bà cũng ham con dâu lắm rồi. Này nhé, chúng ta sẽ cưới nhau, sau đó vui chơi thư thái thêm vài năm cho đến khi tụi mình tốt nghiệp ra trường, anh ổn định sự nghiệp, công ty của ba anh và liên doanh của ba em hợp lại thành một tập đoàn thống nhất, anh sẽ được kiêm nghiệm chức vụ phó tổng điều hành, em an phận ở nhà sinh cho anh một đứa bé trai thật kháu khỉnh, cháu nội đích tôn nối dõi tông đường khiến ba mẹ anh tự hào và mãn nguyện. Rồi…
Châu đang còn tính tiếp tục bài diễn thuyết bất tận của mình nhưng đã bị bàn tay Hiệp chặn họng lại:
– Xì-top cái điệp khúc “Beautiful life” đó của cô lại đi! Tôi tự thấy mình không được cái diễm phúc đó, mời cô trao tương lai sáng lạng kia cho một thằng “dại dột” khác dùm. Tôi đã qua cái thời bồng bột dễ dãi trước đây rồi, tôi hiện giờ đang muốn sống rất nghiêm túc!
– Chời đất ơi, chứ bộ nãy giờ em nói với anh là chuyện giỡn chơi chắc?! Tất cả những điều em liệt kê ở trên đều sẽ thành hiện thực 100%, chỉ cần anh gật đầu một cái là xong xuôi đâu vô đó. Ngủ một giấc sáng mai thức dậy là thành chàng rễ quý của ông chủ doanh nghiệp TRÂN CHÂU lừng lẫy nhất Sài Thành chuyên về mặt hàng phế liệu… í quên vật liệu xây dựng! – Đúng là học chuyên ngành tiếp thị có khác, trót lưỡi đầu môi ghê gớm luôn.
– Hứ, tôi không cần cái danh hiệu đó, khả năng tôi đủ để tự lực cánh sinh, không cần dựa hơi vào ai, càng không muốn để phụ nữ dắt mũi mình. Cô mà chịu an phận sao? Có mà trời sập á, về nhà chồng rồi thì chắc cô leo từ nóc nhà nhảy xuống quá!
– Đứng trên nóc nhảy xuống chi vậy anh? Nhà anh cao lắm, nhảy xuống té gãy cổ rồi sao?!! Em không có ngu vậy đâu, anh yên tâm!!!
Hiệp hoàn toàn bó toàn thân với cô gái lắm chiêu này, có lẽ đối thoại không thể giải quyết được vấn đề, Hiệp đứng dậy, tiến đến gần, cúi nguời đưa mặt mình gần sát vào mặt cô nàng, làm mọi người lầm tưởng rằng họ đang “hun” nhau, nhưng kỳ thực là buông lời đe dọa.
– Đừng có manh động tự làm theo ý mình, cô sẽ không biết mình phải nhận lãnh hậu quả gì đâu!
– Anh có thể làm gì được em? Khi em là người nắm dao đằng cáng?!
– Chuyện đó trước sau gì cũng phơi bày, chỉ là tôi muốn tự mình đứng ra giải quyết, người ngoài như cô đừng có nhúng mũi vào, và cũng đừng mơ tưởng cái ý định hoang đường đó nữa, không có cửa đâu!
– Hihi, anh đúng là người đàn ông thủy chung son sắc nha! Thiệt ganh tị quá đi mất, mà không biết cái chuyện hôm trước em mách cho anh, anh đã hỏi “người ấy” của anh chưa vậy?!
Ngập ngừng một lúc, Hiệp lên tiếng hờ hững…
– Chuyện đó không cần cô lo!
– Nhắc nhở anh biết, đừng tin tưởng quá mà để bị cắm sừng. Trong thế giới của anh cũng không thiếu chuyện đó đâu, nhất là người ta có nhiều sự lựa chọn như thế.
Hiệp bỏ đi, cố tỏ ra vẻ phớt lờ những gì Châu nói, nhưng thực sự trong lòng cũng có chút dao động. Anh chàng rất phiền lòng khi Xuyên lại nói dối chuyện hẹn gặp Hiệp ở quán ở cà phê buổi trưa hôm đó bằng cách lấp liếm bởi việc học. Hiệp là người không thích sự lừa dối, nhất là với người mình yêu thương…
Thứ năm, Xuyên được nghỉ buổi sáng, điều đó có nghĩa cậu ở nhà một mình. Đang ngồi thảnh thơi trên ghế sô-pha xem Paris by night “Lụa” thì bỗng tiếng chuông cửa reo, Xuyên buồn bực chạy ra mở cửa thì nhận ra đây là vị khách nữ xinh đẹp bí hiểm.
– Chào em trai xinh xắn đáng yêu!
– Chào chị, chị muốn tìm anh Hiệp hay ai ạ? Ba mẹ và anh ấy đều đi làm, đi học hết rồi ạ. Chiều chị ghé nhé! – Xuyên muốn giải quyết nhanh gọn để khỏi phiền hà giờ phút nghỉ ngơi của mình, sắp tới màn hai tấm lụa bay của Minh Tuyết rồi.
– Chị biết, tới đây chủ yếu là chơi và tham quan thôi, không cần gặp ai cả!!!
Xuyên còn chưa hết thản thốt về câu trả lời của Châu thì cô nàng đã điềm nhiên lách người chen vào trong, mặc cho Xuyên vẫn đứng đó trông theo với ánh nhìn nửa thản thốt nửa dị hợm. Không còn cách nào khác để “tiễn khách”, Xuyên đành đóng cửa cổng, bước vào theo để kiểm soát vị khách quá mức tự nhiên kia. Châu đi lòng vòng phòng khách, ngắm ngắm nghía nghía, sờ mó hết vật này đến đồ kia, cũng may là không hậu đậu cẩu thả đến mức làm đổ bể thứ gì. Dạo chơi chán chê, cô nàng ngồi phịch xuống sô-pha thở hắt ra một cái rồi lên tiếng:
– Lấy cho chị cái gì mát uống đi cưng!
– Chị uống gì ạ?
– Ừm… sinh tố kiwi đi, để ít đường thôi, chị đang giảm cân, nhanh nha chị đang khát!
– Dạ, xin lỗi… Nhà em không có kiwi.
– Vậy thôi sinh tố sầu riêng đi!
– Hôm qua mẹ em có mua về cho cả nhà ăn hết rồi, không có chừa lại làm sinh tố chị ơi!
– Chời đất ơi, cái biệt thự rộng thênh thang, đẹp lộng lẫy như vậy. Mà hỏi món uống nào ra cũng không có là sao chời?!! – Cái mồm của chị í cong cớn đến Trấn Thành giả gái còn không bằng luôn.
– Dạ, nhà em không phải quán giải khát. Nếu chị thích uống sinh tố thì cảm phiền ra ngoài đầu ngỏ mua dùm!
– Thôi, trời nắng vậy đi long nhong ngoài đường đen da hết. Vậy trong nhà có đồ uống gì sang nhất thì đem ra đây dùm đi! – Xà nẹo một hồi cũng đành biết thân biết phận.
Xuyên thở dài ngao ngán rồi lặng lẽ quay người đi vào bếp, 1 phút sau để lên bàn trước mặt vị khách quý ly nước lọc.
– Cái gì vậy chời… nghĩ sao mà tiếp khách bằng loại nước không thể bèo hơn thế này chứ?!
– Thì chị bảo đang khát, mà lại sợ mập. Nên em đem cho chị ly nước mát vừa giải khát vừa không đường, khỏi sợ tăng cân! – Xuyên đáp trả hờ hững.
– Tui thấy không vui vì thái độ của cậu rồi đó nhe! Dù sao thì tôi cũng là người yêu của anh hai cậu, chẳng bao lâu nữa là thành chị dâu rồi. Cậu nên biết điều mà phải phép một chút!
– Khi nào lấy nhau được hẳn hay đi. Giờ chị vẫn chỉ là “người dưng ngược lối”, đừng nên ra vẻ quá như vậy!
Châu bắt đầu phát cáu, đứng phắt dậy, dù thế vì không mang giày cao gót nên chiều cao đã bị thua thiệt ít nhiều so với Xuyên, cố nhón lên nhưng vẫn chới với, 1m64 phải chịu thôi! Cô nàng thể hiện sự ranh mãnh đàn chị, đứa nay vuốt nhẹ má Xuyên, rồi nhéo nhéo ngắt ngắt ra chiều dạy dỗ…
– Cưng à, khôn hồn thì nên ngoan ngoãn với chị đi, cưng không biết bản thân cưng đang chịu sự lệ thuộc thế nào đâu!
Xuyên nghe thấy tiếng mở cổng, đoán chắc Hiệp về nên dùng kế hoãn binh:
– Chắc anh Hiệp về rồi đó, tôi lên phòng đây. Cứ ở đây mà trò chuyện với anh ấy. Cáo từ!
– Đứng lại đó, tôi còn chưa uống nước mà?
– Ly nước để trên bàn đó, chị không có tay cầm uống sao?!
– Tôi muốn cậu dâng tới tận tay tôi uống!!!
Xuyên bắt đầu nổi điên với loại con gái vẻ ngoài thiên thần mà bên trong ác quỷ này, cậu chàng cầm ly nước lên đưa sát mặt Châu. Nhưng vì lực tương tác hơi nhanh nên nước bị văng ra ngoài, tạt trúng vào áo của cô ả một ít. Xuyên rụt tay lại toan xin lỗi thì Châu đã giơ tay lên tát vào mặt cậu một cái rõ đau:
– Chị quá đáng rồi đó, tôi chỉ lỡ tay một chút thôi! Sao lại động tay động chân như vậy chứ?
– Tao thích đó mày làm gì được tao? Tao rất ghét đứa nào làm đổ nước lên người mình, làm dơ hết cái áo hàng hiệu mười mấy triệu mới mua, lát về tao phải đem quăng vô sọt rác rồi!
– Chị thật đúng là…
Xuyên hơi rướn người về phía trước, toan hù dọa đôi chút vì nóng giận cực đại, máu sôi lên tới não, phải dạy cho đứa con gái thâm hiểm này một bài học mới được. Nhưng cậu chưa kịp làm gì thì Châu đã nhanh tay hơn, xử lý tình huống mà chính cậu cũng không ngờ tới…
– Cái gì? Cậu tính đánh tôi hả, sao cậu có thể thô bạo với con gái như vậy chứ?~! Á……..
Xuyên chưa kịp hiểu cái lời thoại cắt cớ đó của Châu dùng để làm gì thì cô nàng đã kéo cánh tay cậu đang cầm ly nước vẫn chưa tràn ra hết về phía mình, tự động hất vào mặt cô ả. Sau đó hất tay Xuyên ra, làm ly nước trượt ra rơi xuống nền gạch vỡ tan tành, đồng thời cô nàng bật người ra sau, làm động tác “bị ngã” vô cùng điêu luyện, lăn thêm mấy vòng rồi hạ cánh an toàn gần thành nệm sô-pha, gương mặt lộ vẻ đau đớn dối trá. Một tình huống quá đỗi quen thuộc trên các phim truyền hình, chỉ là Xuyên không ngờ cái loại con gái hai mặt này lại đưa mình vào vai diễn bị hại, khi thiên thời địa lợi nhân – vừa – đủ, Hiệp đã đứng ngay cửa chính, thưởng thức toàn bộ vỡ diễn “Nỗi Oan Thị Mầu”.
Mọi thứ diễn tiến theo đúng những gì Châu sắp xếp, chỉ còn chờ Hiệp bước vào đỡ mình dậy và mắng đứa em bạo hành với chị dâu một trận thôi. Hiệp từ tốn đi tới chỗ hai người, nhẹ nhàng để cặp xách xuống ghế, sau đó tiến lại gần chỗ Châu đang tạo dáng “nửa nằm nửa ngồi” cộng vẻ mặt cố tỏ ra khổ sở nhất có thể…
– Em có sao không?
– Dạ, không sao đâu anh! Chỉ bị trầy trụa chút đỉnh, bầm tím chút đỉnh, trật khớp chút đỉnh thôi. Lát em đi khám bác sĩ thử xem sao, nhưng chắc không đến nổi ảnh hưởng tới xương đâu!
– Vậy thì tốt rồi! – Hiệp quay mặt nhìn chỗ khác, nét mặt hờ hững.
– Mà anh đừng có la Xuyên nha! Cũng tại em, có phải là khách quý gì đâu, chỉ vì tới nhà thăm anh và hai bác nhưng không gặp, trời thì trưa nắng nóng quá đi nên em có xin cậu ấy cho em vào nhà uống chút nước cho mát. Em hiểu hoàn cảnh “chị dâu em chồng” mà, có lẽ Xuyên hổng có ưa em nên mới đẩy ly nước mạnh tay quá, em cầm không kịp. Con gái chân yếu tay mềm, dù Xuyên trông có vẻ thư sinh như cũng cao hơn em gần 10 phân nên hiển nhiên sức lực áp đảo, muốn đẩy ngã em đâu phải chuyện khó khăn gì!!! – Đi một vòng dài dòng chóng mặt, cuối cùng cô nàng cũng về đích thành công với ý định ám hại “em chồng hờ”.
Xuyên lắc đầu thở dài, có vẻ như lần này Hiệp lại tiếp tục chọn sai đối tượng nữa rồi, mà chính xác là ba mẹ thì đúng hơn. Chỉ có điều lần này hơi mệt tim vì bà chị này lại hướng tầm ngắm về phía cậu quá tập trung. Lười thanh minh, lại dị ứng day dưa với phụ nữ nên Xuyên chọn cách im lặng, giao mọi quyền xử lý vào tay vị anh trai kiêm người yêu. Hiệp sau khi kiên nhẫn nghe hết lời ca cẫm của Châu thì nhẹ nhàng đỡ cô nàng dậy, tạo thời cơ cho chị ấy lợi dụng ôm ấp sờ soạng bờ vai và cơ ngực rắn rỏi của anh, Xuyên cũng chẳng quan tâm, nhìn đi chỗ khác. Sau khi dìu Châu an vị lên sô-pha, Hiệp lúc này mới xoay người hướng về phía Xuyên đang đứng, mặt đối mặt. Châu háo hức nghiêng người qua để chuẩn bị chứng kiến phân cảnh mắng chửi bênh vực cho cô, có khi có đánh cho vài cái cũng nên. Hiệp đưa tay lên, hướng đến bên má hơi đỏ lựng của Xuyên, đó cũng là chỗ Châu vừa tát. Vì da mặt Xuyên trắng, lại dễ kích ứng với tác động bên ngoài nên dấu tay in khá rõ, Hiệp ôn nhu vuốt ve nhẹ nhàng lên, ánh mắt hơi lay động mang chút thương cảm, sau đó cất tiếng nói khẽ:
– Em lên phòng đi, ở đây để anh dẹp được rồi!
Xuyên tính nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì quá hiểu rõ tính nhau rồi nên Xuyên càng biết Hiệp luôn muốn tự đứng ra giải quyết mọi rắc rối một mình, tránh ảnh hưởng đến đối phương càng ít càng tốt. Cậu chàng lẳng lặng tiến đến stop đĩa nhạc, lấy ra cất vào hộp cẩn thận rồi tắt tivi, sau đó đi lên lầu, trong khi Châu vẫn há hốc mồm vì sự bình an vô sự của kẻ mình cố tình hãm hại.
– Anh Hiệp, anh bỏ qua dễ dàng vậy sao?! Không một lời trách móc thậm chí nhắc nhở luôn!
– Thì em cũng bảo đừng la mắng em ấy còn gì? Với lại em tự biết mình chân yếu tay mềm, mong manh dễ vỡ nên tự động mất đà té ngã, đâu phải ai làm cho té đâu mà oán trách được!
– Anh… Anh không thấy người em ướt chèm nhẹp sao hả? – Châu chẳng chút ý tứ, ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên để Hiệp dòm cho rõ, mảng nước ướt thẩm thấu vào lớp áo ngoài mỏng manh làm người đứng gần dễ dàng thấy rõ những hoa văn màu đỏ chót của chiếc áo ngực cô đang mặc.
Hiệp không đáp lại, bước vào phòng tắm lấy ra chiếc khăn nhỏ và cái áo mặc nhà của mẹ trên sào, đem ra chìa trước mặt Châu:
– Vào trong thay ra rồi mặc đỡ cái này vào, lấy máy sấy hong khô rồi mặc trở lại, để ướt vậy hoài không tốt đâu! – Lời nói có vẻ quan tâm nhưng cử chỉ lại lãnh đạm như xa lạ.
– Thiệt là cảm động quá đi! – Châu nũng nịu, áp sát người vào Hiệp, không nhận lấy vật phẩm ngay mà đong đưa vòng 1 của mình để lừa tình, ánh mắt rất đỗi “Phan Kim Liên”. – Em muốn anh… thay đồ cho em!!!
– Hì… xin lỗi nha, tui giờ không còn thích ăn bánh bèo nữa!
– Anh giờ chuyển sang ăn bánh da lợn rồi hử? – Châu gặng hỏi mang theo chút tức tối kìm nén.
– Cô biết vậy là tốt rồi!
– Ây da, ba mẹ anh mà biết được khẩu vị “khác loài” này của cậu con trai quý tử, chắc là vui mừng đến muốn chết đi mất!!! – Châu châm biếm với vẻ thâm hiểm đa đoan.
Lúc này chính Hiệp là người kéo Châu áp sát vào mình, ánh mắt sắt lạnh đáng sợ hướng vào đối phương buông lời cảnh cáo cao điểm:
– Tôi đã nói là cô đừng manh động làm càng, khôn hồn thì biết điều một chút! Cô cũng chẳng tốt đẹp gì để có thể đặt chân vào nhà này làm con dâu đâu!
– Tại sao lại không? Chẳng phải em là người tình đầu tiên của anh sao? Và chẳng phải em cũng là người anh có ý định gắn bó lâu dài là gì?!
Trong lúc đó, Xuyên bước xuống trở lại, trên vai có quải theo chiếc ba lô. Dù nhìn thấy khung cảnh “ôm ấp dính khấu” có phần nhạy cảm nhưng nét mặt cậu vẫn không biến sắc, bình thản lướt qua rồi nhìn Hiệp nói một câu:
– Em sang nhà bạn học nhóm, 5 giờ em về ạ!
Hiệp chưa kịp lên tiếng nói gì thì Châu đã chen vào:
– Chắc là qua nhà người bạn trai vô cùng thân thiết, hơn cả mức tình cảm bình thường luôn chứ gì?! Trông cậu ta cũng đẹp trai, cao lớn chẳng kém gì anh trai của cưng mà đúng không? Ây da, hơi khó lựa chọn đây!!!
– Chị đừng có nói nhảm nhí, không biết gì thì đừng có thêm mắm dặm muối vào! – Xuyên cảm thấy hết chịu nổi cái loại con gái rãnh rỗi sinh nông nổi này.
– Tôi nói là chỉ có từ đúng tới chính xác hoàn toàn thôi. Tôi biết cậu cũng đang do dự dữ lắm, chàng nào cũng tươi nguyên hết mà, nhưng tôi nghĩ cậu nên “bát-sê” sang cậu bạn thân kia thì hơn, vì anh trai hào hoa phong nhã này đã có tôi “hốt” rồi!!! – Châu vừa nói vừa tiếp tục lợi dụng ve vuốt ngực Hiệp.
Xuyên chẳng muốn mất thời gian đôi co thêm nữa, cộng thêm chướng mắt với khung cảnh kia nên quay mặt bỏ đi. Nhưng được một đoạn đến giữa sân thì đồng thời chuông cổng reo lên liên hồi, Xuyên bước ra mở thì biết ra người mình đoán trong đầu ngay, chỉ có thể là Định:
– Tui nói để tui tới nhà Định mà, sao lại đây làm gì nữa?
– Tại trễ hơn giờ hẹn nửa tiếng rồi, không biết Xuyên có chuyện gì nên tui tới…
Xuyên định nhanh chóng bước ra đóng cổng đi ngay nhưng bà tám kia như oan hồn vất vưởng quyết chống phá cho banh chành mới chịu siêu sinh, tiếng cười lãnh lót chói tai từ phía sau vọng tới, tiếp nối theo giọng nói lanh lảnh:
– Ây da, cảm động thiệt nha. Chàng đến chờ nàng ở tận cổng luôn cơ! Điệu này thì anh Hiệp sắp sửa mất người yêu là cái chắc rùi, người ta nhiệt tình đến thế mà! Chúc cho đôi trẻ trăm năm hạnh phúc nha, hai cặp đều thành được với nhau, kết thúc phim quá có hậu luôn rồi!!! Hí hí hí…
Bốn đôi mắt cùng hướng về đối diện nhau, mỗi người một biểu hiện, lo lắng có, bực bội có, ngạc nhiên có và đắc thắng có. Ngày trưa hè nóng bức càng thêm rát bỏng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan…
——————
Thuộc truyện: Một nửa anh em
- Một nửa anh em - Tập 3 - 4
- Một nửa anh em - Tập 5 - 6
- Một nửa anh em - Tập 7 - 8
- Một nửa anh em - Tập 9 - 10
- Một nửa anh em - Tập 11 - 12 - Sự thật vô tình
- Một nửa anh em - Tập 13 - 14 - Ru em từng ngón xuân nồng
- Một nửa anh em - Tập 15 - 16 - Niềm tin
- Một nửa anh em - Tập 17 - 18 - Sóng ngầm sau nắng ấm
- Một nửa anh em - Tập 19 - 20 - Nước mắt phân ly
- Một nửa anh em - Tập 21 - 22 - Ngỡ Một lần nữa em quay về
- Một nửa anh em - Tập 23 - Nơi tình yêu bắt đầu
Leave a Reply