Truyện gay: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy – CHƯƠNG 16
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đình Khang lạnh lùng hỏi ngược lại nó:
– Tôi ức hiếp em khi nào?
Minh Hưng bị giọng nói lạnh lùng đó làm cho sợ hãi đến mức từ trên giường đứng bật dậy, thiếu điều té lăn quay ra đất, điện thoại trên tay cũng sắp nắm không chắc. Tại sao đầu dây bên kia lại là tên thầy bá đạo đó?
Đúng lúc đó mẹ nó vừa mở cửa bước vào, dịu dàng nói:
– Minh Hưng, dậy rồi thì xuống ăn cơm đi con, trễ lắm rồi! Mẹ vẫn chừa cơm cho con đó!
– Vâng ạ! – Minh Hưng để điện thoại ra xa một chút rồi trả lời mẹ. Sau đó lại đưa điện thoại lại gần nói với hắn ta – Dạ thưa thầy, thầy gọi em có việc gì không ạ?
– Ừm… cũng không có gì! – Đang nói chuyện đột nhiên cậu nhóc đổi thái độ 180 độ khiến Đình Khang vô cùng sửng sốt, với giọng điệu lễ phép, dịu dàng đó của nó hắn vẫn tạm thời chưa thích ứng được!
– Ồ… Nếu không có gì thì em xin phép xuống ăn cơm nha thầy!
– Thật ra chỉ muốn hỏi em một chuyện…
Minh Hưng nghe hắn úp úp mở mở như vậy trong lòng bèn thấy bất an, nhưng mặt khác lại rất tò mò muốn biết hắn nói đến chuyện gì nên quay ra nói với mẹ:
– Mẹ ơi, con đang nói chuyện với thầy, năm phút nữa con xuống nhé!
Mẹ cậu nhóc nghe nó nói chuyện với thầy giáo liền dễ dàng gật đầu, sau đó đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại. Còn Đình Khang nghe đến đây liền hiểu, hóa ra có phụ huynh ở đó nên cậu nhóc mới giả vờ ngoan ngoãn, lễ phép như vậy. Nghĩ đến đó hắn khẽ cười không thành tiếng.
Đằng này, mẹ vừa ra khỏi phòng nó đã lộ nguyên hình:
– Có chuyện gì thầy nói mau đi! – Minh Hưng cao giọng nói – Nhưng em đoán chín phần là chuyện không tốt lành gì rồi!
– Haha – Đình Khang cười nhạo sự thay đổi thái độ đến chóng mặt của nó!
– Thầy cười gì đó? – Minh Hưng cáu gắt hỏi.
– Tôi định nói về chuyện học tập của em – Đình Khang ung dung nói vào vấn đề, bỏ ngoài tai câu hỏi cáu kỉnh vừa rồi của nó.
– Biết là không có gì tốt lành mà. – Minh Hưng trề môi nói.
– Chuyện học không phải là chuyện tốt lành ư? – Đình Khang hỏi lại – Tôi nghĩ chuyện thi giữa kì và cuối kì rất quan trọng với sinh viên bọn em chứ!
Minh Hưng nghe nhắc đến kì thi giữa kì trong lòng liền nôn nóng, biết tổng là hắn ta chỉ làm chuyện độc ác thôi mà. Định lấy việc đó ra uy hiếp mình ư? Không thể được, năm nhất mà phải học lại thì chắc sẽ bị cha mẹ đuổi cổ ra khỏi nhà mất!
Nghĩ vậy nên Minh Hưng bèn xuống nước nhỏ nhẹ nói, trong giọng nói còn pha chút vẻ oán thán:
– Thầy ơi… Em… em là người không có lý tưởng lớn chứ không phải cố ý xem nhẹ kì thi của thầy đâu. Xin thầy thương tình em mà có ra đề cũng nhớ “đao hạ lưu nhân” nha thầy, chừa cho em một con đường sống nha thầy!
Trong giây phút này Minh Hưng cũng quên rằng mình đang nói chuyện điện thoại, đầu dây bên kia chắc chắn không thể thấy được nó đang làm gì nhưng cậu nhóc như phản xạ có điều kiện, đưa tay lên quệt mấy giọt nước mắt tưởng tượng.
Đình Khang ở đầu dây bên kia nghe nó xong liền trầm ngâm một lúc sau mới hỏi một câu thật sâu xa:
– Vậy lý tưởng của em là gì?
Minh Hưng nghe xong liền nghẹn họng, ho khan mấy tiếng rồi mới ngập ngừng nói:
– Trước kia em từng muốn làm một nhà kinh tế kiếm được nhiều tiền, sau đó lại nhát gan không dám mạo hiểm nên mới muốn làm giáo viên thể dục, đi dạy hễ trời mưa sẽ được nghỉ. Nhưng bây giờ học rồi mới biết làm giáo viên thể dục cũng không dễ dàng gò. Em nghĩ kĩ lắm rồi… – Minh Hưng im lặng một hồi rồi mới nói chắc như đinh đóng cột – Em thấy làm đậu hũ bán là đơn giản nhất. Nếu làm chuẩn thì không nói gì, nhưng lỡ làm cứng thì là đậu hũ khô, làm mềm là đậu hũ non, làm lỏng là sữa đậu nành, làm mỏng là tàu hũ ki, lên men làm chao, lỡ hư thì sẽ làm đậu hũ thối. Em thấy đó là một công việc nhẹ nhàng, phù hợp với em nhất!
– … – Đình Khang nghe nói thì toàn thân cứng đờ, không tài nào mở miệng ra chen ngang được.
– Vì thế… – Minh Hưng hít một hơi thật sâu, trịnh trọng tuyên bố – Lý tưởng của em là làm đậu hũ!
– Phụt… – Đình Khang nghe nó hùng hồn kết luận vậy thì đành phụt cười, nếu nhịn nữa chắc chắn sẽ bị nội thương mất.
Minh Hưng nói xong thì trong lòng vô cùng đắc ý, thử xem hắn ta còn có thể lên giọng dạy đời nó nữa không.
Tuy nhiên, bên kia, Đình Khang cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp trả:
– Lý tưởng của em thật chi tiết và sâu sắc. Em bán đậu hũ có thể vực dậy nhiều ngành công nghiệp liên quan, thúc đẩy phát triển ngành trồng đậu nành, đẩy mạnh tiêu thụ điện, nước, gas, dầu,… làm nước nhà thêm giàu mạnh. Thầy quả thật cảm thấy hổ thẹn với em quá!
Minh Hưng thấy hắn nói hổ thẹn thì trong lòng ý xuân phơi phới, đầu óc như đang bay bổng trên chín tầng mây.
– Nếu sau này bắt gặp em bán đậu hũ trên đường, thầy nhất định sẽ dừng lại ủng hộ! Tuy nhiên, bây giờ em vẫn còn đang là sinh viên của thầy, nên trước mắt kì thi giữa kì đó em vẫn phải thi. Em hãy cố gắng học, dù sao sau này có bán đậu hũ thì cũng là người bán đậu hũ có văn hóa, sẽ tạo nên tiếng thơm cho quán đậu hũ của em. Đó là chưa kể đến lỡ em bán ngoài lề đường, bị đội trật tự lại bắt thì bây giờ em hãy học cho nghiêm túc, sau này mới có sức ôm đậu hũ mà chạy chứ!
Minh Hưng đang đắc ý trên tậng chín tầng mây nghe hắn nói như bị rớt tự do xuống đất, khóe môi giật giật như bị trúng gió không nói được lời nào. Sự đắc ý của nó trong chớp mắt đã bị lời nói của hắn ta làm cho đóng băn, sau đó vỡ vụn không thương tiếc. Hắn ta đúng là thâm độc!
– Thầy… thầy… – Minh Hưng tức đến nỗi nói không thành tiếng.
– Nhưng tôi thấy vết thương của em nếu thi sẽ khó khăn, còn đợi khỏi hẳn thì phải đợi đến lúc thi chung với khóa sau.
– Ừm… – Minh Hưng chợt nhìn xuống chân mình, hắn nói cũng đúng thật.
– Nên tôi đang nghĩ sẽ cho em mười điểm qua môn, nhưng lại sợ bạn bè trong lớp dị nghị nên định sẽ cho em làm bài lý thuyết.
– Ồ… đúng đúng đó thầy! – Nghe hắn nói vậy nó như mở cờ trong bụng, đầu gật như giã tỏi. Hôm nay mới thấy được hắn ta tốt bụng một chút.
– OK! Nhưng thầy muốn nhờ em một chuyện!
– …
Minh Hưng nghe hắn OK liền vui vẻ gật đầu, sau đó nghe thêm vế sau thì liền đứng hình. Người ta vốn có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” quả thật không sai. Bản chất ác ôn thì đương nhiên không thể làm được gì tốt đẹp. Tốt với mình hóa ra là có chuyện muốn nhờ vả! Nhưng như vậy dù sao cũng tốt hơn, mắc công hắn tốt với mình không có lí do chắc ăn không ngon ngủ không yên quá!
– Thầy… thầy muốn nhờ em làm gì?
– Chuyện tôi nhờ em vô cùng đơn giản, đảm bảo nằm trong phạm vi của em có thể thực hiện, chỉ sợ em ngại và không chịu giúp tôi thôi!
– Chuyện… chuyện gì? – Hắn ta nói cái gì mà nham hiểm quá vậy? Không lẽ… không lẽ như trên phim truyền hình nó thường thấy? Lấy thân đổi điểm ư? Nghĩ vậy Minh Hưng bất giác giữ chặt cổ áo, lắp bắp nói – Em chỉ làm những việc trong sáng, hợp với thuần phong mỹ tục Việt Nam thôi nha!
– Em đang nghĩ gì vậy? – Đình Khang vừa hỏi vừa cười đểu – Em có biết tiếng Pháp không?
– Không! – Gì chứ, tiếng Anh còn chưa thuần thục huống chi là tiếng Pháp. Thầy nghĩ tôi là thánh chắc!
– Tốt! Vậy tôi sẽ gửi một đoạn tiếng Pháp đã phiên âm cách đọc sang tiếng Việt vào mail cho em, em chỉ cần học thuộc là được.
– Chi vậy thầy? – Minh Hưng thắc mắc hỏi.
– Đó là việc tôi nhờ em giúp. Em chỉ có nhiệm vụ học thuộc và cuối tuần tôi sẽ trả bài em là được. Nếu em làm tốt thì mười điểm giữa kỳ, không cần kiểm tra.
– Dạ, được thôi! Được thôi!
Minh Hưng vừa nghe đến việc được mười điểm mà không cần kiểm tra là hai mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa, vứt ngay cái thắc mắc nội dung là gì, tại sao phải học,… qua một bên. Nói gì chứ hồi cấp ba, mỗi lần thi nói là nó phải học thuộc gần một chục đoạn hội thoại có sẵn, những chữ không biết đọc nó cũng phiên âm trên đầu để dễ đọc, như vậy mà nó còn trót lọt vượt qua các kì thi cấp ba, huống gì là bây giờ chỉ có một đoạn, dù mười đoạn nó cũng ráng cày cho thuộc. Nghĩ đến mười điểm không cần kiểm tra là nó đã thấy sinh khí dồi dào, toàn thân như được refresh đều tràn đầy năng lượng.
Sau khi gác máy, Minh Hưng lập tức đăng nhập vào email đã thấy thư mới.
OK, cũng không dài lắm, toàn bộ là phiên âm cách đọc ra tiếng Việt nên nó cứ như một con vẹt, ráng nhồi nhét vào đầu mình đoạn tiếng Pháp xí xa xí xồ đó. Tuy có khó đến mấy nhưng nghĩ đến việc kiểm giữa kì còn khó khăn hơn nên Minh Hưng quyết không lùi bước, dốc hết sức học bài còn khẩn trương hơn lúc thi Đại học.
Mặt khác, từ hôm đó đến cuối tuần, dường như để nó tập trung vào học bài nên khi lên lớp hắn ta không còn kiếm chuyện gây sự với nó nữa. Nhưng ngoài ra, hắn vẫn một mực giành phần đưa đón và dẫn nó đi tái khám, điều này cũng khiến Minh Hưng không ít lần cảm thấy bực mình nhưng biết làm sao bây giờ, bây giờ nó như cá ở trên thớt rồi, thà bị mọi người khinh bỉ chứ không thể tự khinh bỉ để mình rớt môn này được.
Bỏ ngoài tai hết tất cả các lời bàn tán, dị nghị, Minh Hưng cuối cùng cũng học thuộc mớ tiếng Pháp dây mơ rễ má đó đúng thời hạn. Mặt khác, suốt tuần đó Minh Hưng và Đình Khang cứ đi đi về về đều đặn như vậy, không có gì đột biến, lại thêm dù bọn họ bàn tán đến đâu thì Minh Hưng vẫn im ỉm không phản bác hay có hành động gì chống đối nên scandal này cũng nhanh chóng giảm độ nóng.
Minh Hưng vừa học bài kiếm mười điểm lại được thêm scandal của mình đang chìm dần nên cảm thấy như vừa đi đúng một nước cờ tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn thì khấp khởi mừng thầm.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ hẹn với tên Đình Khang, Minh Hưng tranh thủ dò “bài” lại lần nữa. Sau khi nó có thể nín thở một hơi đọc làu làu gần nửa trang giấy A4 chỉ toàn là tiếng Pháp xong mới tạm an tâm bước ra khỏi nhà.
Đúng như thỏa thuận được nó và Đình Khang “ký kết”, Minh Hưng phải học thuộc đoạn tiếng Pháp lằng nhằng đó và “trả bài” vào cuối tuần này. Và bây giờ chính là lúc nó phải trả bài như hắn ta từng đề nghị. Tuy nhiên hắn lại không nói rõ sẽ trả bài ở đâu mà chỉ hẹn tám giờ rưỡi sáng sẽ đến đón. Minh Hưng cũng không quan tâm lắm đến chuyện sẽ trả bài ở đâu vì “trúc xinh trúc mọc đầu đình” em thuộc bài rồi thì trả bài ở đâu cũng thuộc!
Xem lại đồng hồ lần cuối, thấy đã đến giờ rồi nên nó liền xách ba lô lên ra khỏi cửa.
Thấy nó ra ngoài, mẹ Minh Hưng liền hỏi theo:
– Con đi đâu đó?
– Dạ, con ra ngoài học nhóm mẹ ơi!
– Vậy trưa có về ăn cơm không?
– Chắc có đó mẹ! Bây giờ con đi nha, không thôi trễ giờ tụi nó mắng chết! – Minh Hưng nghĩ là dù sao cũng trả có một đoạn tiếng Pháp chưa đầy năm phút, thậm chí ở trên xe đọc làu làu cũng được, chỉ tại tên ôn dịch kia màu mè đòi đi đâu đó nên nó mới phải tốn thời gian cuối tuần quý báu như vậy!
Nói xong nó chào cha mẹ rồi biến mất sau cánh cửa. Vừa ra ngoài nó đã thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc đỗ cách đó không xa. Không cần nghĩ cũng biết đó là ai, bây giờ nó không còn ngại ngùng như mấy ngày đầu nữa, bây giờ thấy chiếc xe đó nó đã nhanh chóng chạy lại, mở cửa xe, leo lên rồi đóng cửa lại. Mọi chuyện diễn ra như một thói quen hết sức bình thường mà chính nó cũng không nhận ra.
Người ngồi trên xe vẻ mặt bình thản, hai tay đặt hờ trên vô lăng, dáng vẻ điềm đạm nhưng vẫn cuốn hút lạ kì. Hôm nay hắn ta đã rũ bỏ hình tượng giảng viên gương mẫu với áo sơ mi, quần dài, giày tây nghiêm túc thường ngày để khoác lên mình bộ trang phục vô cùng thoải mái. Lần này hắn đeo kính râm, áo thun vừa vặn ôm lấy hình thể lý tưởng, chiếc quần jeans bụi bặm càng tôn lên nét cá tính của hắn.
Công nhận hắn ta đúng là yêu nghiệt tu luyện ngàn năm mà, trông lúc nào cũng toát lên một sức hút mãnh liệt, ăn mặc nghiêm túc cũng hấp dẫn, mà trang phục đơn giản khoác trên người hắn cũng có sức hút lạ thường. Thử hỏi xem, nếu trên người hắn ta không toát ra yêu khí thì làm sao có thể khiến người khác hồn bay phách lạc như vậy?
Đình Khang thấy nó lên xe rồi mà mặt vẫn còn đờ đẫn nên khẽ nhíu mày cất giọng lôi nó về thực tại:
– Em đang suy nghĩ vẩn vơ gì đó?
– Ơ… không có gì, không có gì! – Minh Hưng lắc đầu giả vờ bình thản, nhưng giọng điệu và kiểu lắc đầu nguầy nguậy của nó cũng đủ chứng tỏ là nó đang “rất có gì” thì đúng hơn!
– …
– Chúng ta đi thôi! – Thấy người bên cạnh đang nhíu mày, tỏ thái độ vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời vừa rồi của mình nên Minh Hưng vội giục hắn đi để hắn không có cơ hội hỏi tiếp.
Đình Khang dường như cũng hiểu ý nó nên không thèm truy hỏi nữa, chậm rãi lái xe ra khỏi đường nhà cậu nhóc. Khi chiếc xe vừa đi được một đoạn thì Minh Hưng chợt nhớ ra một chuyện, bèn xoay qua hỏi người ngồi kế bên:
– Thầy ơi, chúng ta đi đâu đấy?
– Đi trả bài!
– Chẳng phải kiếm một chỗ dừng xe lại, em ngồi đọc cho thầy nghe là được rồi sao? Cần gì phải phiền phức thế?
– Ồ, em không thích phiền phức?
Đình Khang cố tình lên giọng, nó nghe thấy vậy liền gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Sau đó hắn ta mới nói tiếp:
– Vậy mà tôi còn định đưa em đến một nhà hàng năm sao, trả bài xong sẽ mời em dùng một bữa! Nhưng không ngờ em lại không thích phiền phức… – Nói đến đây hắn ta giả vờ thở dài tỏ vẻ tiếc rẻ – Vậy chúng ta quay lại nhé?
– Cái gì? Sao thầy không nói sớm! – Minh Hưng nghe nói đến nhà hàng năm sao thì hai mắt sáng như chớp nhoáng, thái độ thay đổi hoàn toàn – Thầy đã có lòng rồi còn tốn công như vậy, nếu chúng ta quay lại chẳng phải rất tốn xăng hay sao? Thế thì chẳng bằng em chịu phiền phức một chút cũng không thiệt thòi gì, chỉ tiếc là thầy không nói sớm để em ăn mặc trang trọng hơn!
– Không cần thiết, ăn mặc đơn giản là tốt rồi!
Nói xong, ánh mắt hắn ta khẽ ánh lên nét cười trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh cố hữu, tập trung lái xe.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước nhà hàng X vốn nổi tiếng sang trọng nhất thành phố. Minh Hưng há hốc miệng ra nhìn ngắm không rời mắt, mãi đến lúc Đình Khang không kìm được lay lay vai kéo nó về thực tại thì Minh Hưng mới chịu hoàn hồn.
Đây đúng là nhà hàng năm sau, hai người bọn họ vừa bước xuống xe thì ngay lập tức đã có nhân viên nhà hàng bước đến cúi người cung kính, giơ tay ra chào đón bọn họ. Minh Hưng mới lần đầu được tiếp đón chu đáo thế này nên cảm thấy có chút không quen, rối rít gật đầu cảm ơn. Bên cạnh đó thì Đình Khang dễ dàng phớt lờ sự xuất hiện của nhân viên đó, chậm rãi mà mạnh mẽ kéo tay nó đi lên những bậc cầu thang tít tắp. Vừa đi hắn ta vừa nói:
– Chút nữa cậu sẽ có nhân viên đến đưa cậu vào phòng VIP số một, vào đó đã có người đợi sẵn, cậu chỉ cần trả bài cho người ngồi trong đó là được!
– Nhưng… nhưng… chẳng phải trả bài cho thầy sao? Sao bây giờ lại là người khác?
– Cậu không cần quan tâm người đó là ai, thái độ như thế nào, chỉ cần ngồi xuống, không cần chào hỏi hay suy nghĩ gì, cứ đọc hết đoạn tiếng Pháp tôi đã soạn cho cậu học thuộc là được!
– Nhưng…
Bao nhiêu câu hỏi Minh Hưng còn chưa kịp thốt thành lời thì nhân viên mà hắn nhắc đến đã xuất hiện. Cô nhân viên xinh đẹp đó vừa thấy Đình Khang thì hai mắt đã chuyển thành hình trái tim, cười tươi như hoa chào hỏi hắn. Mà hắn ta lại vô cùng thờ ơ, đánh mắt qua nó đang đứng bên cạnh như ra hiệu. Cô nhân viên đó chợt hiểu, vội vàng tươi cười chào nó rồi cúi người giơ tay ra:
– Mời cậu đi lối này!
– … – Minh Hưng hai chân như đeo đá nặng trịch, muốn đi cũng đi không nổi. Tự dưng phải trả bài cho người mà nó không biết là ai quả thật rất khó khăn, ý chí ban sáng đã vơi đi một nửa.
Đình Khang thấy thái độ ngập ngừng của nó bèn nở nụ cười động viên, sau đó khẽ đẩy nó đi về phía trước.
Thôi được rồi, phóng lao thì phải theo lao. Dù sao cũng vì mười điểm không cần kiểm tra có bắt nó nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng nó cũng cố gắng, huống chi chỉ là việc làm cỏn con này!
Minh Hưng khích lệ bản thân xong liền mạnh dạn bước theo sau cô nhân viên xinh đẹp kia. Hóa ra phòng VIP lại đặt trên tầng cao như vậy, đã vậy cô ta còn nhanh nhảu nhấn nút thang máy rồi.
Minh Hưng chỉ cần vừa nhìn thấy thang máy trong lòng đã cảm thấy bồn chồn khó chịu, nỗi sợ không gian tù túng của nó bắt đầu trỗi dậy. Nhưng sau khi cửa thang máy mở ra và thấy bên trong có hai ba người đứng sẵn, trông ai ai cũng dung mạo sang trọng, đàng hoàng nên nó cũng yên tâm phần nào.
Sau khi bước vào, cửa thang máy vừa đóng lại nó đã lập tức nhắm tịt mắt, hô hấp bắt đầu khó khăn. Cô nhân viên đi cùng tinh ý phát hiện ra thái độ bất thường của nó liền hỏi thăm. Minh Hưng khẽ mở mắt ra, thấy không gian sáng sủa, cô gái đứng bên cạnh thì ân cần chu đáo nên cũng yên tâm hơn. Vì thế nó bèn lắc lắc đầu, hai mắt thì chăm chăm nhìn đèn thông báo chỉ mong sao cửa thang máy mau mở ra là được.
Cuối cùng thì cũng như nó ước nguyện, cửa thang máy vừa mở ra thì nó đã lao nhanh ra như một cơn lốc trước ánh mắt khó hiểu của mọi người. Tuy nhiên cô nhân viên rất chuyên nghiệp, bề ngoài vẫn giữ được vẻ thân thiện, bình tĩnh, tiếp tục dẫn nó đến trước phòng VIP.
Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bức tường màu vàng nhạt, ấn tượng nhất là cánh cửa bằng gỗ được chạm trổ vô cùng công phu, tinh tế. Cô gái bên cạnh tiến đến gõ cửa, sau đó nó nghe bên trong vang lên tiếng xí xô xí xào gì đó rồi cô ta nhẹ nhàng mở cửa ra hiệu cho nó vào.
Vừa bước vào trong Minh Hưng đã bị choáng ngợp bởi nội thất bên trong vô cùng sang trọng. Căn phòng nhỏ được bày trí khá đơn giản nhưng từng thứ đồ vật đều toát lên vẻ hào nhoáng, tất cả chúng phối hợp với nhau tạo nên một không gian như nó đang bước vào một căn phòng hoàng gia nào đó có thảm đỏ, có rèm nhung, có nến, có đèn chùm,… khắp căn phòng cũng toát lên một mùi hương thoang thoảng.
Sau một hồi bị nội thất căn phòng hớp hồn thì Minh Hưng mới bắt đầu để ý đến cô gái đang ngồi ở góc phòng kia! Vâng, là một cô gái Tây với nét đẹp sắc sảo, từng đường nét trên gương mặt: đôi mắt, cánh mũi, bờ môi cho đến nụ cười đều rất hài hòa thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam của cô ta sâu hun hút như đáy hồ, dường như muốn hút người đối diện vào trong đôi mắt ấy. Lại thêm mái tóc vàng được uốn lọn kỹ càng cộng hưởng với ánh sáng màu vàng nhạt của đèn chùm trên cao như phát ra một màu vàng kim óng ánh như những sợi tơ.
Cô gái ấy vừa thấy Minh Hưng bước vào đã trừng mắt tỏ vẻ không vui. Nó thấy vậy liền nghĩ rằng do mình nhìn cô ta chằm chằm như vậy rất thất lễ nên vội vàng chấn chỉnh tinh thần, lịch sự cười cười với cô ta.
Sau khi gọi thức uống xong Minh Hưng mới từ tốn kéo ghế ngồi xuống, gật đầu với cô ta một cái rồi nhớ đến lời dặn dò của Đình Khang nên vội vàng xổ một tràng tiếng Pháp vừa học ra, nó đọc nhanh đến nỗi chỉ sợ chậm một giây thôi thì bao nhiêu chữ trong đầu sẽ bay đi hết.
Không ngờ cô gái xinh đẹp kia vừa nghe xong liền tỏ vẻ vô cùng tức giận, sau đó trừng mắt và bô lô ba la nói cái gì đó mà nó không hiểu nổi. Minh Hưng đoán đây chắc là tiếng Pháp nên nó hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì cả, chỉ thấy phản ứng gay gắt đó của cô ta cũng đủ khiến nó run rẩy rồi. Minh Hưng tự hỏi không lẽ mình phát âm sai từ nào sau?
Nhưng Đình Khang chỉ hướng dẫn mình một đoạn đó, muốn xin lỗi bằng tiếng Pháp nó cũng biết phải nói như thế nào. Chỉ biết trong lúc nó còn đang mơ mơ màng màng chưa biết phải làm thế nào thì cô ta đã đẩy ghế đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
Minh Hưng thấy vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, “giám khảo” chấm điểm nó thuộc bài hay không cũng đã bị nó chọc cho tức giận bỏ đi rồi, không lẽ công sức học bài mấy ngày nay phải đổ sông đổ biển sao? Tiêu rồi, tiêu rồi!
————-
Thuộc truyện: Thầy ơi Anh hãy đợi đấy
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 2
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 3
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 4
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 5
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 6
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 7
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 8
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 9
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 10
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 11
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 12
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 13
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 14
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 15
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 16
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 17
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 18
- Thầy ơi Anh hãy đợi đấy - CHƯƠNG 19
Leave a Reply