Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hình như kiếp trước tôi ăn ở có đức lắm hay sao ấy, nên giờ ông trời thương và cho tôi mấy thứ tôi muốn. Thằng Định ngồi dưới bàn chót được khoảng hai tuần thì nó thế chỗ của nhỏ Châu, lên ngồi kế tôi, nhỏ Châu thì xuống chỗ nó ngồi, tức là thằng Định từ vị trí ngồi bàn sáu đã nhảy tót lên bàn ba của tôi. Trước thì thằng Trí ngồi đầu bàn, nhỏ Châu ngồi giữa và tôi ngồi phía trong, nay thì vị trí của tôi và thằng Trí vẫn như cũ, riêng vị trí giữa được thay thế bằng thằng Định, à há, mày lên đây ngồi, ông dê cho mà thấy, thoáng nghĩ như thế tôi bật cười, thằng Định thấy vậy hỏi:
– Mày điên à, tự dưng cười một mình?
– Điên cái đầu mày, miệng tao tao cười. – Tôi đáp và vẫn không ngưng cười, cũng may là giờ chơi chứ trong giờ học chắc tôi sẽ bị tra khảo vì sao lại tự tiện cười như thằng điên trong lớp, gây rối trong giờ học, nếu tôi đỗ thừa tại thằng Định thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mà thằng Định làm tôi mất cả hứng, khi không đang nói chuyện cái nó im thinh, cặm cụi viết viết mấy cái bài toán còn thiếu, thấy vậy tôi giả vờ hỏi:
– Ngọn gió độc nào đưa mày đến đây vậy?
– Thì tao bị cận.
– Xạo, cận mà không đeo kính. – Tôi bĩu môi.
– Xạo mày chi, tao bị cận nhẹ có một độ mấy à. Không tin mai tao đem giấy bác sĩ khám cho coi. – Nó quả quyết.
– Ừ thì tao nói chơi thôi, làm gì bức xúc dữ vậy. Mà sao bị cận không lên bàn nhất ngồi nhìn cho nó đã, ngồi dưới đây không khéo lại tăng độ. – Mặc dù nói với thằng Định như thế nhưng trong lòng tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào, mà nếu đó là thật chắc tôi sẽ nằm ăn vạ vì cô chủ nhiệm đã cướp thằng Định từ tay tôi, à không đã cướp nó từ bàn ba của tôi để chuyển nó lên bàn nhất.
– Cô bảo tao cao to quá nếu lên trên đó ngồi thì mấy bạn ngồi phía sao không thấy bảng, nên tao xin ngồi đây luôn. – Thằng Định đáp và vẫn không ngừng viết. Còn tôi thì đang cảm ơn cái xác trâu của nó, nhờ thế mà giờ nó mới ngồi kế tôi như lúc này.
Đó là lúc đầu, chứ sau này tôi mới biết ý đồ của thằng Định là tại sao nó lại lên ngồi thay thế vị trí của nhỏ Châu, tôi phát hiện ra sau khi làm vài bài kiểm tra và thằng Định xác thực điều đó là đúng. Chả là mỗi khi chuẩn bị kiểm tra môn nào đó, thì thằng Định tìm cách ve vãn tôi, năn nỉ và nịnh nọt tôi bằng đủ thứ bánh kẹo, truyện tranh, đồ chơi, lại dùng bao nhiêu lời nói ngọt ngào dụ khị tôi, mục đích là để tôi chỉ bài cho nó, để rồi điểm của tôi bao nhiêu thì điểm của nó cũng bấy nhiêu, có xê xít cũng chỉ một hai điểm và đương nhiên là điểm của nó phải nhỏ hơn điểm của tôi rồi. Mà sự thật nếu nó không làm thế thì chắc tôi cũng sẽ cho nó coi bài, ai biểu tôi có bệnh mê trai làm chi. Hôm đó sau khi làm xong bài kiểm tra môn toán thì cũng đến giờ giải lao, tôi nghiêm giọng hỏi nó:
– Ê, mày, tao có chuyện muốn hỏi?
– Hỏi gì? – Nó vừa nhai nhồm nhoàm ổ bánh mì trên tay vừa đáp.
– Mày lên đây ngồi là có ý đồ đúng không? – Tôi lên giọng nghi vấn.
– Sao mày nghĩ vậy? – Nó vẫn vừa nhai vừa đáp.
– Thì chứ mấy lần kiểm tra mày toàn copy bài của tao là gì? Lại còn đem tùm lum thứ ra dụ dỗ tao đấy thôi! – Tôi cố lôi thêm bằng chứng vào lời nói.
– Chậc, sao mày nói nghe nghiêm trọng quá vậy, mặt của mày đâu có dễ dụ đâu, tại mày ham ăn… à lộn, tại mày tốt với tao quá nên tao mới biếu lại mày vài ba cái bánh, một hai cây kẹo thôi, mà… chỉ là tao xin chép có chút ít bài giải thôi mà. – Nó chậc lưỡi rồi cười sằng sặc.
– Chút ít con khỉ, mày chép hết cả bài mà dám bảo chút ít hả? – Tôi giả vờ bực bội.
– Thế mày sẽ không cho tao chép nữa đúng không? – Nó đáp lạ bằng câu hỏi với vẻ tự ái.
Nghe thằng Định hỏi thế tôi hơi hoảng hồn, nhỡ tôi trả lời là ừ thì nó có rời bỏ chỗ này mà đi không? Có để nhỏ Châu trở lại đây không, nếu như thế thì tôi sẽ đau khổ đến chừng nào đây? Nghĩ vậy tôi hạ giọng:
– Không, tao vẫn cho mày chép, nhưng nếu như thế mai mốt đi thi thì không có tao ở đó cho mày chép đâu. – Tôi nói với giọng tiếc nuối.
Thằng Định không nhai bánh mì nữa, nó nghĩ cái gì đó rồi gật đầu đáp:
– Ừ biết rồi, vậy nữa cái gì tao không hiểu không biết tao hỏi mày, mày giảng lại cho tao nhé.
– Ừ…ừ… – Tôi gật đầu lia lịa tỏ vẻ hài lòng với yêu cầu này của nó.
Thế là mỗi khi rãnh rỗi, dưới bóng mát mấy gốc me tây cổ thụ, trên mấy băng ghế đá trong trường, có tôi ngồi phụ đạo cho thằng Định các môn toán, lí, hóa. Bọn con gái thấy tôi được ngồi chung với thằng Định hot boy với dáng vẻ thầy giáo chỉ chỉ bảo bảo thì vừa ngưỡng mộ vừa ghét, thái độ đó hiện rõ mồn một trên mặt bọn nó, hình như bọn nó biết và sợ tôi dê thằng Định hay sao ấy mà cứ hết đi tới lại đi lui, hết đảo lên lại đảo xuống, hết nhìn tôi thì quay qua nhìn thằng Định không rời mắt.
Đó là những ngày tháng cho tôi những kỉ niệm đẹp, để rồi đêm đó với một chút sai lầm, tôi xém đánh mất tình bạn của tôi với thằng Định. Và cái tin tôi là một thằng gay cũng suýt nữa xì ra ngoài.
Tôi nhớ mãi ngày hai mươi sáu tháng ba năm đó, trường tôi tổ chức cắm trại cho học sinh khối tám, chín, và dĩ nhiên lớp tôi cũng nằm trong đó, ban ngày sau khi ăn chơi, quậy phá đã đời, chiều tối sinh hoạt đoàn hội cũng đã xong, nhìn đồng hồ cũng gần mười giờ tối, cô chủ nhiệm mới bảo:
– Giờ cũng khuya lắm rồi, một em ở lại giữ trại, các em còn lại theo cô lên lớp dọn bàn lấy chỗ ngủ nào!
Thế là cả bọn nhau nhau lên vì không biết đứa nào ở lại giữ trại, đứa này chỉ đứa kia, đứa kia đùn đẩy đứa nọ, cứ thế mãi không dứt, cái trại của tôi có lẽ ồn ào nhất so với mấy cái trại lớp khác, nó y như mấy cái chợ trời, và mấy đứa lớp tôi là mấy bà bạn hàng đang ra sức mặc cả hàng hóa , mà sở dĩ tụi nó không đứa nào muốn ở lại giữ trại là có lí do cả, đó là bọn nó sợ ma, vốn dĩ trường tôi có tin đồn có một bầy ma nữ hay bay từ trên cây me tây cổ thụ xuống vừa cười vừa giỡn, có khi nhát người nữa, chả biết cái tin đó có thật không nhưng đứa nào cũng thấy sợ, nên cứ sau sáu bảy giờ tối thì chả đứa nào dám lết xác vào trường dù có để quên tập vở hay bỏ sót đồ dùng vật dụng quan trọng trong trường cũng không dám đến lấy về, và cái bọn lớp tôi, dù đã mười ba tuổi đầu rồi mà còn sợ ma, bọn nó sợ đêm đang ngủ một mình thì bầy ma nữ hiện ra, xuống nằm chung thì có mà vỡ tim. Cả lớp vẫn chưa thôi ồn ào thì bất chợt thằng Quân thốt lên:
– Cô ơi, em xin có ý kiến.
– Ý kiến gì hả em? – Cô tôi hỏi lại.
– Dạ, thưa cô… – Thằng Quân đang nói tự dưng ngừng lại, nó làm cho cả bọn tôi và cô giáo thêm sốt ruột. Thấy vậy cô tôi hỏi tiếp:
– Ý kiến gì em nói đi!
– Dạ… – Nó lấy tay chỉ vào thằng Định, thế là cả bốn mươi bốn cặp mắt khác cũng nhìn theo, thằng Định tự dưng bị nhìn chầm chập không biết nó đang thấy thích và hãnh diện hay là đang sợ mà cặp mắt nó cũng đảo liên tục, nhìn hết đứa này đến đứa khác mà chẳng nói được lời nào. Lúc này thằng Quân mới nói tiếp.
– Dạ…trong lớp mình thằng Định là đứa to xác nhất, nên cho nó ở lại giữ trại đi cô.
Lời đề nghị của thằng Quân hình như gãi trúng chỗ ngứa nãy giờ của mấy đứa lớp tôi thì phải, cả bọn đứa nào cũng gật đầu cho là phải, vài đứa còn thêm vào:
– Đúng rồi, đúng rồi, giữ trại thì phải đứa to bự nhất, tướng tá như nó mấy con ma nữ sẽ rất sợ, thằng Định là lựa chọn hợp lí và sáng suốt. – Giọng thằng Long đến đoạn “mấy con ma nữ sẽ rất sợ” nó rên rĩ như một con ma, làm mấy đứa trong lớp khoái chí phá lên cười.
– Chuẩn không cần chỉnh nè. – Thằng Thừa thêm vào vẻ khoái trí.
– Em đồng ý cả hai tay hai chân. – Con Trâm là con gái cũng ham hố nhảy vào ủng hộ.
Thấy lời mấy đứa học trò có vẻ hợp lí, cô giáo trầm ngâm một lát, cô nhìn thằng Định rồi bảo:
– Vậy Định em ở lại giữ lớp nhé?
Chả biết là thằng Định nó đang buồn ngủ hay đáng muốn tống cổ cãi lũ ồn ào kia đi hay nó chả sợ bầy ma nữ mà mặt nó tỉnh rụi, chả thèm suy nghĩ, nó gật đầu cái rụp không nao núng lấy một giây:
– Dạ được mà cô.
Nhiệm vụ đã có người nhận, xem như đã xong, thế rồi cô tôi bảo bọn còn lại lên lớp dọn dẹp mấy cái bàn học qua hai bên, chất chồng chúng lên nhau để lấy chỗ ngủ, cả bọn lục tục kéo nhau đi, đứa thì réo tên nhau í ới, đứa thì vừa đi vừa trò chuyện rơm rả mặc cho xung quanh im ắng lạ thường. Đợi cho tụi nó đi trước gần hết, chỉ còn mỗi cô chủ nhiệm đi chầm chậm phía sau, tôi mới tiến lại gần gọi cô:
– Cô ơi!
Nghe tiếng tôi gọi, cô quay lại nhìn, đứng lại chờ tôi, giọng cô nhẹ nhàng:
– Gì vậy Huy.
– Dạ… dạ… em… – Tôi ngập ngừng, lấy tay gãi đầu, phải đầu tôi có chí chắc nó rơi bòm bọp xuống sân trường rồi vì tôi gãi liên tục, tôi tiếp:
– Dạ… thằng Định nó nói nó ở một mình cũng hơi sợ sợ, nên em muốn xin cô cho em ở lại giữ trại với nó, được không ạ?
Cô tôi suy nghĩ gì đó vài giây rồi cô gật đầu, tôi vui như mở cờ trong bụng, chắc tại cô biết cái lớp học bé quá, nên đuổi được đứa nào đi thì đuổi đi cho nó trống trãi hơn một chút. Khuôn mặt tôi lộ rõ niềm vui sướng, tôi chân sáo chạy thật nhanh về phía trại, hẳn thấy tôi thằng Định chắc bất ngờ lắm.
Quả đúng như tôi dự đoán, vừa thấy tôi thằng Định bất ngờ, nó bật dậy hỏi luôn:
– Đi đâu đây?
– Đi ngủ chứ đi đâu mày. – Tôi đáp gọn lõn.
– Ai cho? – Nó chất vấn.
– Cô cho, mày có ý kiến ý cò gì thi gặp cô mà hỏi. – Tôi đáp với giọng điệu huênh hoang, thể như là đang thực hiện chiếu chỉ mệnh lệnh của nhà vua ban xuống.
– Ừ, vậy thì vô nằm đi. – Nó vừa đáp vừa lấy tay chỉ vào chỗ kế bên, tôi cũng không để nó chờ đợi lâu, nhào tới nằm luôn. Sau khi yên vị cái cơ thể vàng ngọc xuống tấm bạt mõng manh lạnh lẽo trên nền đất khô cứng, tôi hỏi nó:
– Mày biết sao cô kêu tao xuống ngủ chung với mày không?
– Không. – Nó vẫn đáp gọn lõn.
– Cô sợ mày bị con ma nữ nào đó dê xòm nên bảo tao xuống ngủ với mày. – Tôi vừa đáp vừa làm giọng run run ma quái để hù thằng Định. Thằng Định nó không nói gì chỉ cười một cái rồi quay đầu qua phía bên kia nhắm mắt ngủ, chắc có lẽ cả ngày nay tham gia chơi kéo co, nhảy bao bố, đập bóng nước nên giờ nó thấm mệt, nó cần ngủ cho lại sức. Phải nó biết tôi nói láo vụ cô kêu tôi xuống ngủ chung với nó và biết con ma nữ dê xòm đêm nay kia chính là tôi thì chắc nó đã tống cổ tôi từ lúc mới bước vào cái cổng trại rồi.
Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 8
Lần đầu tiên được nằm kế người mình thích phải nói là rất sướng và rất thích, tim cứ gọi là đập thình thịch, rộn rã, một cảm giác lâng lâng khó tả như đang bay ở chồn bồng lai tiên cảnh nào ấy, nên tôi không tài nào chợp mắt được, cứ nằm lăn qua lăn lại mãi, mới đầu tôi còn nằm cách thằng Định hai gang tay, sao thì nhích dần dần vào còn một gang rưỡi, rồi còn một gang và cuối cùng là không milimet.
Tôi nằm dựa sát vào nó, đầu mình dụi vào lưng nó, ái chà một cái mùi nghe thật dễ chịu, không phải mùi nước hoa, cũng không phải mùi xà phòng, đó là một mùi tự nhiên, mùi của trai mới lớn, hơi nóng từ lưng nó truyền qua người tôi, một cảm giác ấm áp thật dễ chịu. Tôi chả biết thằng Định là cái món quái quỷ gì mà nó làm tôi thật khó ngủ, cứ hết quay qua bên này chán, lại quay qua bên kia.
Đột nhiên lúc đó trong đầu tôi nãy ra một ý nghĩ mờ ám, đó là sẽ ôm nó ngủ. Bởi ta nói cái thời nhỏ nhỏ nó ngây thơ (vô số tội) và liều mạng quá thể, nghĩ là làm ngay không cần biết đúng sai, kết quả xấu hay tốt ra làm sao. Tôi liền nằm hướng mặt quay về lưng thằng Định, cánh tay tôi bắt đầu quàng qua eo nó, đè lên cánh tay nó luôn, lúc đầu chỉ là quàng nhẹ như người ta vô tình vớ phải cái gối ôm, ôm vào người, sao thấy cái gối ôm không phản ứng gì ráo nên tay tôi siết chặt hơn tí nữa, cái gối ôm lại không phản ứng nên siết vào chặt hơn.
Thấy hình như vẫn chưa thỏa cơn ham muốn, tôi quàng luôn cái chân mình qua nữa phần dưới của người nó, mới đầu cũng chỉ từ từ nhẹ nhẹ, sao cái gối ôm không động đậy lấy một cái nên tôi siết vào chặt hơn. Ông bà ta nói được voi đòi tiên hay lòng tham không đáy cấm có sai, và giờ đây nó thật đúng với tôi, đã được quàng eo, được quàng nữa thân dưới của thằng Định rồi nhưng cơn ham muốn vẫn chưa thỏa, lúc này tôi lại muốn quàng cái khác, và cái quàng này còn táo bạo hơn, đó là muốn quàng luôn thằng nhỏ của nó nữa.
Vì còn nhỏ nên cứ vô nghĩ vô lo, nghĩ gì làm đó, muốn thì phải làm liền, tôi bắt đầu di chuyển cái tay từ đằng eo lần lần xuống đằng lưng, cái gối ôm vẫn chả phản ứng, người ta nói được lời như cởi tấm lòng, còn tôi giờ đây được hành động nên càng làm tới. Cánh tay tôi bắt đầu rời khỏi eo thằng Định, những ngón tay trên bàn tay tôi bắt đầu rút về phía lưng quần thằng Định, vì nó mặc quần lửng nên lưng quần dạng lưng luồn thun, không có phéc mơ tuya như các loại quần tây, quả là cơ hội thuận lợi cho tôi. Mấy ngón tay của tôi bắt đầu đột nhập vào trong lưng quần của nó, tôi cám giác rõ dưới lớp quần thằng Định là làn da mềm mại ấm nóng vì thằng quỷ này không mặc quần lót, “ba má ơi”, tôi thốt lên trong đầu, khi tôi định cho mấy ngon tay tiến sâu hơn để xem thằng bé của thằng Định to hay nhỏ thì tiếng thằng Định vang lên:
– Đủ rồi Huy!
Chỉ một câu nói gọn lỏn nhưng nó làm tôi điếng cả người, tất cả hành động đều như bị đứng lại, sau vài giây định thần, tôi vội vã rút cả tay và chân về. Lúc này tôi ước gì có một cái hố thật to để mà chui xuống, một cảm giác xấu hổ và sợ sệt, nó làm tim tôi đập nhanh và tay chân thì đang run rẫy cả lên. Giọng tôi đầy run sợ, thấy rõ sự ấp úng:
– Tao… tao…xin lỗi.
– Tại sao mày làm vậy. – Thằng Định hỏi tiếp.
– Tao… tao… – Giọng tôi vẫn ấp úng mà không nói thành lời. – Mày nên phản ứng sớm hơn có thể. – Tôi đáp với giọng buồn bã và hối hận.
– Tao muốn xem thử mày làm gì? – Thằng Định vừa nói vừa nhìn lên mái trại, nơi có bóng đèn cà na mờ ảo, một vài con thiêu thân đang lào vào, vẫn chưa chịu đi ngủ dù đã khuya lắm rồi. – Thôi, ngủ đi, có gì mai nói. – Thằng Định tiếp.
Cả đêm đó tôi không ngủ được vì mãi nghĩ đến cái hành động dơ bẩn mình đã làm, trằn trọc đến gần bốn giờ sáng mới thiếp đi.
Sáng hôm sau bắt đầu dở trại, mấy đứa trên lớp lục tục kéo xuống, chả biết đêm qua có đứa nào ngủ được hay không mà giờ ra mắt đứa nào trông cũng như mắt cú, thâm quần và đen xì. Cô chủ nhiệm đã thức từ lúc nào, giờ cô đang trong phòng giáo viên cùng họp với các thầy cô khác, chắc là về chuyện dở trại. Khi mấy đứa trên lớp ồn ào bước vào trại, mấy thằng con trai nhào tới nằm đè lên người thằng Định, do bị đau nên nó mới chịu mở mắt ra. Dụi dụi mắt cho tỉnh táo bớt, nó chửi mấy đứa kia quá trời, chửi rằng chơi gì mà mất dạy thế, chửi xong nó nhìn qua chỗ tôi nằm, không thấy tôi, nó vội hỏi mấy đứa:
– Ủa, thằng Huy đâu rồi tụi bây?
Mấy đứa kia mặt ngơ ngác nhìn nhau đáp, có đứa còn pha trò:
– Ai biết, mày ngủ chung với nó mà giờ hỏi bọn tao là sao? – Thằng Lâm thắc mắc ngược lại.
– Không chừng nó bị con ma nữ nào bắt mất rồi, ai bảo mày ham ăn ham ngủ mần chi. – Con Linh phụ họa vào.
– Hay là tối qua mày đã làm gì nó, xe quần xé áo dê nó nên nó sợ bỏ về rồi? – Giọng thằng Trung đầy vẻ trêu chọc, làm cho mấy đứa kia nghe đứa nào cũng há miệng cười sằng sặc.
Biết có hỏi mấy đứa này cũng bằng thừa, thằng Định vội chạy lên phòng gặp cô chủ nhiệm, sau khi ra hiệu, cô bước ra, nó vừa thở hồng hộc vừa hỏi cô giọng lo lắng:
– Cô ơi! Thằng Huy… thằng … Huy nó biến mất rồi. Sớm giờ cô có thấy nó đâu không ạ?
Cô chủ nhiệm tôi tưởng có gì nghiêm trọng lắm, hóa ra là chuyện này, cô lấy tay để lên vai nó (cô định xoa đầu nhưng nó cao quá, cô với lên thì kì), cô bảo:
– Bạn Huy mệt, xin cô về từ sớm rồi.
Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, thằng Định càng lo hơn, giọng nó gấp gáp:
– Nó có sao không cô, hồi tối nó đúng là có gì đó không ổn, cô biết nhà nó không để em đến xem nó có bị gì không ạ?
Nghe thằng Định nói vậy cô tôi cũng sợ, không biết tôi có té xỉu gì ở dọc đường hay không nên cô cho địa chỉ và chỉ đường cho nó đi. Nó chạy vội ra trại mượn gấp xe của thằng Trí, bảo mấy đứa dọn trại làm giúp luôn phần của nó đi, giờ nó có việc gấp rồi. Nó leo tót lên xe và chạy thẳng đến nhà tôi, mặc cho mấy đứa kia la lói om trời vì thằng quỷ Định trốn việc.
Tôi đang rửa chén ngoài sau nhà thì nghe tiếng thằng Định kêu, tôi hơi run sợ nên Định tìm chỗ trốn, nhưng không kịp nữa rồi, nó đã bước vào chỗ tôi, tôi chỉ còn biết ngồi đó chờ xem nó muốn nói gì, nhưng nó chưa nói thì cái miệng ham nói của tôi đã giành nói trước, tôi hỏi nó:
– Mày đến đây chi vậy?
– Tao nghe nói mày không khỏe hả? – Nó đáp giọng lo lắng.
– Ai nói vậy, tao vẫn khỏe như trâu nè. – Tôi vừa đáp và vẫn ngồi rửa chén.
– Thế mày nói dóc cô hả? – Nó hỏi giọng tỉnh queo.
Biết mình nói hớ, lỡ lộ ra tôi nói dóc cô thì chắc mình tàn đời nên vội chống chế:
– Ừ thì hơi mệt chút nên tao xin cô về, với lại tí tao phải ra đồng phụ má nhổ cỏ nữa.
Thằng Định thở phào nhẹ nhõm:
– Thế mà tao cứ tưởng…
Thấy giọng nó lấp lửng tôi hỏi thêm:
– Tưởng cái gì?
– Tao tưởng mày tự tử. – Nó vừa nói vừa lấy tay gãi đầu.
Nghe nó nói vậy tôi phì cười:
– Mày điên hay sao mà nghĩ tao như vậy?
– Thì tao sợ vụ hồi tối làm mày nghĩ quẩn. – Nó vẫn chưa hết gãi đầu.
– Mày an tâm đi, tao còn má tao nữa, tao mà chết thì ai lo cho má tao.
Lúc này thằng Định mới thôi không gãi đầu nữa, giọng nó đã vui hơn:
– Có hiếu quá hén, mà… giờ có ai ở nhà không mày? – Nó hỏi và nhìn dáo dát xung quanh.
– Không, nhà có hai má con tao thôi, má tao ra ruộng từ sớm rồi, còn mình tao à, lát tao cũng ra ngoải đây. – Tôi vui vẻ đáp lại.
– Ừ, vậy thì tốt, mà mày đã đi khám bệnh chưa?
Tự dưng nó đổi chủ đề đột xuất, tôi há hốc mồm ngạc nhiên:
– Khám bệnh gì ba?
– Thì khám bệnh pê đê nó. – Nó đáp lại với cái giọng ngây thơ chưa từng thấy, mặt tôi lúc này chợt nóng bừng lên, hơi nóng tỏa ra hầm hập, tôi tức tối, lớn giọng:
– Khám cái đầu mày, đó không phải là bệnh, và tao nói lại lần nữa, tao không phải pê đê.
Thằng Định thấy tôi chợt lớn giọng, nó cũng không vừa:
– Thế hồi tối mày đã làm gì, trai mà dê trai không phải pê đê thì là gì?
Trời đất ơi, khi không nó la lớn như thế muốn bể cả cái chỗ này, không biết hàng xóm nhà kế bên có nghe thấy không nữa, họ mà nghe rồi bàn ra tán vào thì chắc tôi tiêu đời mất, nghĩ lại thằng Định cũng chỉ vì nó quan tâm tôi nên mới hỏi thế, khi khổng khi không tôi lại nạt nộ nó, đúng là tôi hơi có lỗi thật, dù sao tối qua tôi cũng là đứa làm điều quá đáng với nó, nghĩ vậy tôi dịu gọng:
– Xin lỗi! Tại tao nghe ai gọi pê đê là thấy ghét lắm, mà nói lại lần cuối cùng với mày là tao không phải pê đê. Tao là gay nhé!
– Gay là gì? Đó giờ tao chỉ nghe thiên hạ bảo mấy thằng mê trai là pê đê thôi. – Nó nói làm như mình giỏi lắm, biết hết chuyện trên đời, vậy thì lần này để ông mày giảng cho mày biết nhé, nghĩ vậy tôi buông cái chén với cái đồ chùi nồi đang cầm trên tay xuống, với tay lấy cái ghế chân lùn đưa cho nó ngồi, tôi đáp:
– Tao không biết nhưng hiện giờ ở Việt Nam nếu gọi thằng nào pê đê tức là thằng đó ỏng ẹo như con gái, thích mặc đồ con gái, thích đi đứng, ăn nói nhỏ nhẹ, thích bôi son trét phấn như con gái, mấy đứa thuộc loại đó gọi là transexual. Còn tao thì không có mấy thứ đó và tao cũng không thích mấy cái đó, mấy đứa gay như tao giống y như con trai từ cách nói năng đi đứng, chỉ khác một cái…
Tôi chưa kịp nói hết thì nó đã nhảy chen vào lời nói của tôi:
– Khác cái quái gì?
– Khác cái là bọn tao không yêu con gái, chỉ thích con trai. – Giọng tôi buồn bã, tôi lại tiếp tục cầm cái chùi nồi xát vào cái chén bẩn.
Thằng Định dường như cảm nhận được nỗi buồn trong lời nói của tôi nên giọng của nó không cũng chùn xuống:
– Tao biết rồi, tao xin lỗi.
– Thế mày có nói chuyện tao là gay, tao đã sàm sỡ mày cho ai khác biết không? – Tôi chất vấn.
Bất chợt thằng Định nhìn lên bầu trời trong xanh cao vời vợi kia, mấy đám mây trắng xốp đang trôi chầm chậm chạy theo cơn gió, nó nhìn theo một lúc lâu, dường như đã suy nghĩ xong, nó quay qua nhìn tôi, thở dài một cái, giọng nó trầm xuống, lấp lửng:
– Tao sẽ không nói, vẫn coi mày như bạn, và giữa tao và mày xem như chưa có chuyện gì xảy ra… nhưng… với một điều kiện…
– Điều kiện gì? – Tôi tiếp lời nó.
– Mày đừng làm như thế với những đứa không giống mày nữa?
Nghe yêu cầu của nó tôi thấy lòng mình quặng lại, chợt tôi thấy phận mình sao nhỏ bé y như hạt bụi nằm ngoài bãi cát rộng lớn kia, chắc là người đồng tính nên đáng bị như thế, bị cấm yêu, bị cấm thích, tôi đáp lại giọng buồn bã:
– Tức là tao bị cấm…
– Không… – Thằng Định ngừng lại. – Mày vẫn có thể yêu nhưng không được yêu mấy đứa như tao, bọn nó không đáp lại tình yêu của mày đâu, chỉ làm cho mày khổ hơn thôi, nhưng… mày có thể yêu mấy đứa giống mày. – Nó nói tiếp.
Tôi biết nó nói như thế nghĩa là nó đã khẳng định nó là trai thẳng, tức là tôi không còn được yêu, được thích nó nữa, biết như thế nhưng giờ làm sao được, tôi cũng đang có bí mật cần phải giấu mà, tôi gật đầu buồn bã:
– Tao hứa.
– Vậy thì ngoéo tay đi. – Thằng Định đưa ngón út bàn tay phải của nó lên chờ đợi, tôi buông chén, buông chùi nồi, tay vẫn còn lắm lem xà phòng ươn ướt, tôi lấy ngón út của tôi móc vào ngón út của nó.
– Ừ, thì ngoéo.
Sau hôm đó, thằng Định vẫn xem tôi như bạn, mọi bí mật của tôi đều được nó giữ kín, không một ai biết và nó cũng không nói cho ai, có điều mối quan hệ của tôi và nó không còn tự nhiên, thoải mái như trước nữa, dường như có một vách ngăn vô hình được dựng lên, tôi trở nên trầm hơn, không nói cười liếng thoắng nghịch ngợm như trước. Duy có một điều ở thằng Định vẫn không thay đổi, đó là nó vẫn cặp dê chép bài của tôi trong giờ kiểm tra. Tôi hù nó: “Mày mà chép bài tao hoài là tao lại dê mày nữa đó.”, nhưng nó đáp giọng thách thức: “ Tao thách mày đó.”, vì nó biết tôi không dám làm thế với nó lần nữa đâu.
Thằng Định đến và đi đều bất ngờ, đầu năm lớp chín chưa học được lấy một ngày, nó đã chuyển lên Sài Gòn học, nó không nói với ai kể cả tôi, chỉ khi đầu năm nhập học cô chủ hiệm thông báo cả lớp mới biết. Cái bàn ba của tôi lại trở về như cũ, thằng Trí ngồi đầu, nhỏ Châu ngồi giữa và tôi ngồi trong. Cái bí mật tôi là gay cũng theo nó về nơi xa lắm.
Thuộc truyện: Nợ mẹ hai nàng dâu {truyện gay}
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 3 - 4
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 5 - 6
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 7 - 8
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 9 - 10
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 11 - 12
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 13 - 14
Leave a Reply