Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Chap 2: Rời bỏ
Vĩnh mở mắt, cảm giác trong Vĩnh lúc này đang rất lo âu, nhưng Vĩnh cũng thấy vui vì nó đã làm điều khó giải tỏa ấy cho Vĩnh. Xoay người về phía nó, Vĩnh khẽ nói:
– Nguyên à, hì, Vĩnh thương Nguyên!
– Ừm… không ghét Nguyên sao?
– Không… Vĩnh chưa bao giờ ghét… chỉ yêu thầm thôi!
– Nhưng chúng ta là anh em.
– Kệ… có máu thịt ruột rà cũng kệ… Nguyên làm người yêu Vĩnh nhé?
– Không lo học hành đi… sắp thi cuối cấp rồi còn bày đặt yêu đương, cậu mợ mà biết là đi đời nha con!
– Hì… có yêu mới có động lực đi thi chứ!
– Dẻo mồm…
Vĩnh vòng tay ôm chặt người nó, nó cảm thấy ấm áp quá… khoảng lạnh trong nó giờ chìm vào một góc nào đó. Nó rất sự ba mẹ cậu mợ và bà ngoại của nó phát hiện chuyện này, nó là anh họ của Vĩnh cơ mà… Sao nó lại làm cái chuyện dại dột ấy chứ.
– Sao Nguyên chưa ngủ hả?… 2h20 rồi đấy!
– Suy nghĩ bâng vơ thôi!
– Đừng lo… chuyện này chỉ có hai ta với nhau… Nguyên ko nói, Vĩnh không nói cũng không ai biết đâu!
– Ừm… ngủ…
Hai đứa trẻ nhìn lên trần nhà, nháy mi mắt vài cái rồi cũng chợp ngủ. Cơn gió đêm ùa vào tạo làn hơi sương mát rượi…
——————————————————-
– Hai đứa mở cửa, dậy mau!- mẹ nó.
– Dạ, con nghe rồi mẹ!- nó hất cái chăn qua bên.
– Cái tên ngủ nướng… dậy coi!- nó vỗ vỗ đít Vĩnh.
– Cho ngủ miếng nữa đi mà… oái…
Không đợi Vĩnh ngáp ngắn ngáp dài mà nó lấy tay thột lét lòng bàn chân, nách, eo của Vĩnh khiến cu cậu dãy đành đạch như một con cá mắc cạn.
– Có chịu dậy không? Mẹ gọi ăn sáng kìa!
– Kêu anh yêu đi rồi dậy!!- khuôn mặt có chút biến thái.
– Không dậy kệ mấy người… tui đi ăn sáng!
– Khoan… anh dậy mà… em yêu!
– Gớm…- Nó cười thầm trong bụng rồi bỏ đi xuống nhà dưới.
Vĩnh lật đật xếp chăn cuốn gối rồi chạy như bay theo nó. Cái bộ dạng vừa có người yêu trong thật tức cười…
_______________________________________
Bữa sáng của cả gia đình diễn ra nhộn nhịp hơn mọi khi… Lúc trước Vĩnh chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nó, còn bây giờ thì khác, món điểm tâm sáng nào ngon Vĩnh đều cho nó ăn nhiều, còn luôn miệng khen ngon để nó có thể cảm thấy ngon miệng. Nó thì ngồi bẽn lẽn, có lúc thì tủm tỉm cười vì cái nhây của Vĩnh.
– Hai đứa con có chuyện gì sao, nom mà 2 đứa tươi thế?- ngoại.
– Hì hì, ko có gì đâu nội!- Vĩnh cặm cụi ăn để đánh trống lãng.
Rồi mỗi bữa sáng, trưa, tối vẫn diễn ra đều đều như vậy. Vĩnh cũng hay đưa nó đi chơi, tối về lại ngủ cùng, nhưng chưa một lần nó cho Vĩnh thử cảm giác cúc ăn dưa.
Năm đó Vĩnh đậu vào lớp chuyên hóa trường chuyên Thăng Long Đà Lạt. Còn nó thì đậu vào lớp A trường THCS Lam Sơn Đà Lạt.
———————————– 2 năm sau ———————————-
Nó bây giờ học lớp 7 rồi, còn Vĩnh đã lên lớp 11 rồi còn gì. Tình cảm của nó dành cho Vĩnh ngày một nhiều hơn, nhưng dạo này Vĩnh đi học thêm tối rồi về muộn quá… Có khi chập 12 giờ đêm Vĩnh mới mở cửa phòng. Thi thoảng Vĩnh cũng hay động dục rồi đòi đâm nó nhưng nó ko dám cho, vì nó sợ cảm giác đó. Thấy cánh cửa phòng mở ra, nó xoay người vào phía vách tường, lẫy Vĩnh.
– Xin lỗi, anh về muộn… em đừng giận anh nha!
Nó bây giờ học lớp 7 rồi, còn Vĩnh đã lên lớp 11 rồi còn gì. Tình cảm của nó dành cho Vĩnh ngày một nhiều hơn, nhưng dạo này Vĩnh đi học thêm tối rồi về muộn quá… Có khi chập 12 giờ đêm Vĩnh mới mở cửa phòng. Thi thoảng Vĩnh cũng hay động dục rồi đòi đâm nó nhưng nó ko dám cho, vì nó sợ cảm giác đó. Thấy cánh cửa phòng mở ra, nó xoay tngười vào phía vách tường, lẫy Vĩnh. Vĩnh biết nó buồn, nhưng Vĩnh ko làm đc gì cả.
Vĩnh thay vội bộ đồ ngủ rồi đi đánh răng. Xong leo lên giường vòng tay ôm nó.
– Anh xin lỗi… lại một ngày nữa anh để em chờ…
Thấy nó ko nói lời nào, Vĩnh thọc tay vào người nó, sờ soạn núm vếu của nó. Cảm giác kích thích bắt đầu lan tỏa, cả 2 củ vật đều bật đèn xanh, nở to ra, nó dậy thì rồi còn gì. Vĩnh tuột nửa quần nó xuống, lộ ra nửa vòm mông trắng mịn, đôi bàn tay có phần chai do chơi bóng chuyền nhiều làm cho da mông nó có chút nhám nhậy. Vĩnh chủ động móc củ vật của mình ra cạ vào rãnh khe của nó, nước nhờn lênh láng chảy ra. Dù nó ko cho Vĩnh quan hệ trong nhưng Vĩnh vẫn nài nỉ nó, và nó chỉ đồng ý cho Vĩnh cạ lên xuống bên ngoài đến khi xuất mới thôi.
– Hai đứa làm gì thế hả?- mẹ nó hét lên, ca nước dừa diêm trên tay rơi xuống tạch, đổ loang ra cả sàn.
Không biết vì sao Vĩnh lại quên đóng cửa ngoài… mẹ nó cũng thương Vĩnh quá, đi học khuya về mệt, nên cũng ráng bổ 2 quả dừa rồi đem lên cho chúng nó uống mát đêm. Thế mà… cớ sự như vậy, ánh đèn phòng sáng lên bất chợt như vầy là chết 2 đứa rồi…
– Không không phải như cô nghĩ đâu!- Vĩnh vội kéo quần nó lên, nhét củ vào lại trong quần, liền chạy lại nắm tay mẹ nó hớt hãi nói.
Nó vẫn nằm im ỉm bất động…
– Con bê đê sao Vĩnh?… Tại sao con có thể làm chuyện dơ bẩn, biến thái như thế đối với anh họ của con!
– Không phải mà, cô, con ko hề… con không hề có ý như vậy, con chỉ tưởng tượng Vĩnh như bạn gái của con thôi!
– Điên rồ thật, ko một thằng con trai bình thường nào dám làm ra một cái chuyện bại hoại như vậy!
Nước mắt nó rơi ra, nó đã nghe tất cả… Nó cố nhắm mắt đề lòng nó nhẹ hơn, cố đè nén cảm xúc để ko phải hỗn xược với mẹ nó… Nó muốn nhận tất cả trách nhiệm về mình, vì chính nó từ đầu đã làm ra cái hành động dơ bẩn ấy.
– Con xin cô, xin cô đừng nói với ba mẹ con!- Vĩnh quỳ xuống, tay vẫn bíu lấy tay mẹ nó.
– Không… tôi ko chấp nhận điều này đối với con tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển chỗ ở, tôi không thể để 2 đứa có thể làm cái chuyện ô ế dòng họ này đâu… Con nghe rõ chưa hả Nguyên, mẹ sẽ ko để yên cho con đâu!
_______________________________________
Lớp học buồn tẻ bỗng tươi tắn hẳn lên khi chàng trai đó ngồi xuống bên cạnh Nguyên. Năm cấp ba nếu không có anh chắc Nguyên đã chết héo trong kí ức đau đớn của một tuổi thơ dữ dội.
– Con Hà Thiên Lộn đâu rồi, sao mày chưa quét lớp nữa???- tiếng thằng lớp phó eng éc như con heo bị cắt tiết.
– Nó còn gặm bánh mì á!- thằng Đặng Chí đang lau bảng quay xuống nói.
Cái lớp 11A2 ngày nào cũng thế, ngày nào cũng ồn ào, nhưng vẫn một màu ảm đạm. Nguyên cầm lấy hộp sữa anh đặt trên bàn, anh theo đuổi nó từ năm lớp 10, anh hiện đang học 12A1 dãy lầu trên. Cơ mà anh rất chịu khó, sáng nào cũng thế cũng mò xuống với 2 hộp sữa và hai ổ bánh mì trên tay. Anh mong mỏi chờ đợi ở nó một điều gì đó khó có thể nói ra được. Phải chăng đó là tình yêu. Anh yêu nó từ lúc nó mới vào trường cấp ba. Anh giả vờ làm bẩn áo nó để được làm quen. Anh thầm gọi tên Nguyên trong giấc mơ triền miên hoa hồng trải đỏ thẳm.
– Em muốn ăn thêm không?
Một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng làm bao con tim xao xuyến, anh điển trai nhất trường, hoạt bác cũng nhất trường, ai cũng mê anh. Nhưng anh chẳng mê ai ngoài nó. Ai ai cũng biết anh yêu nó, anh chỉ yêu mình nó, ngày nào anh cũng ngồi bên Nguyên mặc kệ bao lời dèm pha, chê trách. Cái tên Đỗ Thuận của anh làm cho ai cũng phải ngưỡng mộ, bởi 2 năm liền anh là hotboy học giỏi toàn diện và là Nam Vương của trường. Anh thích chơi bóng chuyền, bóng rổ, bóng banh,… anh thích ngắm nó mỗi ngày và quan tâm nó mọi lúc mọi nơi.
– Dạ không… anh ăn cho hết đi, đừng để phần em!- Nguyên đặt nữa ổ bánh mì của anh lên giấy báo lại cho anh, cu cậu quá quen với việc này rồi, Nguyên đã yêu anh, yêu anh từ lúc nào nó chả nhớ nữa.
– Thế em uống hộp sữa của anh nhé!
– Dạ…
Anh cười tít mắt, hai hạt gạo với cái răng khểnh trái của anh làm cho mấy con bánh bèo trong lớp đẻ trứng ào ạt. Nhiều con chưa uống thuốc chái mê trông rú lên điên đảo, phải gọi là nốn lừng giữa bầy người nguyên thủy. Thằng lớp trưởng bóng kín cũng thành lộ, ẻo một đường cong từ bàn 2 xuống bàn 4, nó và anh thì ngồi bàn 5, nói vậy cũng đủ hiểu, bén mãn tới tia trai rồi.
– Tối nay anh qua chở em đi xem phim nhé, anh mới mua hai vé!
– Nhưng mẹ em không thích anh!
– Không sao, anh tin bác gái sẽ hiểu tình yêu của anh dành cho em, hì hì, có chết anh cũng phải lấy được em!
Mấy đứa mai trê trong lớp lại được một tràng ngáng hứa chảy nước, có đứa còn ghi âm lại câu nói của anh để nghe cho mát lòng mát dạ.
———————————————————————–
Tối. Vừa mới tối thôi. Anh đã dựng xe trước cổng nhà nó chừng 5m. Anh hơi e dè trước thái độ của mẹ nó. Mẹ của Nguyên từ lâu đã khó chịu với việc Nguyên là gay, bà chưa một lần chấp nhận chuyện đó, bà đã đưa Nguyên đi thật xa mọi nơi có gay và gay. Thấy Nguyên quen anh bà rất khó chịu, nhưng bà cũng không thể phủ nhận anh có thể làm cho Nguyên thay đổi cái bản mặt buồn bã suốt 5 năm qua.
Anh nhấn chuông. Cánh cửa tự động mở người đàn bà chạc 40 ra đón khách.
– Cháu chào bác, cháu muốn gặp Nguyên, cháu muốn chở em ấy đi xem phim ạ?
– Hai thằng con trai xem phim sao?- giọng mẹ nó nghiêm nghị.
– Dạ, bác thứ lỗi cho con, nhưng con lỡ mua 2 vé rồi, bác cho Nguyên đi với con nhé?- mắt anh vẫn hút hồn, khuôn mặt vẫn thần thái không một chút sợ sệt.
– Tùy cậu… nhưng thằng Nguyên nó mà có mệnh hệ gì là tôi sẽ cho cậu biết tay, cậu hiểu chưa?
– Dạ, con hiểu rồi thưa bác!
Anh tủm tỉm cười, nó từ trên lầu nhìn xuống tự bao giờ. Đây là lần thứ 2 anh dám vác mặt sang nhà mời nó đi chơi với anh, đây cũng là lần thứ hai anh giáp mặt với mẹ nó. Nó thấy trong lòng vui đến lạ.
Nó ngồi trước gương soi, nay nó khác rồi, dậy thì hẳn rồi, mắt to, môi đỏ, mũi cao, mặt trái xoan, da trắng mịn đúng chất hồng hào, đặc biệt là cặp lông mi đen nhánh hơi dài của nó làm bao bánh bèo phải ghen tị. Nó make up 1 lớp trang điểm nhẹ, nó làm việc này là lần thứ 2 đấy, cũng vì anh mà nó mới làm đẹp. Khoác lên mình chiếc áo thun trắng có hình thiên thần trước bụng, dưới nó mặc cái quần jean hơi rách đậm chất bụi bặm, một đôi giày lười làm nó trở nên cuốn hút. Nó phệt lại mái tóc ít phát cho bồng bềnh hơn. Đóng cửa phòng, nó chạy vội ra ngỏ để tránh mặt mẹ. Nhưng ánh mắt của người đàn bà kia vẫn ghim vào nó…
Nó cười với anh một cái làm anh thốn tim, chim ngừng đập, à nhầm thốn chim, tim ngừng đập. Anh quên vịn cái xe máy làm nó ngã cái rầm, tại lúc nãy anh có gạt chân chống xuống mô.
– Hì, xe ngã kìa anh!
Anh lại đơ như trái bơ. Mép anh đã có chút dãi dầu sắp tràn. Thèm quá…
– Này, anh có nghe em nói không!- nó vơ vơ tay trước mắt anh.
– À… à… anh nghe đây!
Nó lại phì cười, anh mê nó quá rồi đấy, mà kể cũng phải, lâu lâu nó mới đẹp một lần mà, chứ bình thường nó đẹp quá rồi.
– Mình xem phim gì anh?
– Phim gì em thích đó!- anh tập trung lái xe đèo nó đến rạp phim.
– Hì, em thích cuộc chiến của những vị thần, mấy vị thần Hy Lạp ý anh!
– Ok, em muốn gì anh chiều nấy!
———————————————————————-
Rạp phim hôm nay đông quá, ai cũng có đôi có cặp hết, có cả những gia đình, những tốp bạn ế. Mùi bắp rang bơ thơm ngát cả một vùng, nó hí ha hí hửng lại bên poster ảnh phim cuộc chiến của những vị thần bảo anh chụp mấy tấm làm kỉ niệm.
– Cười lên nào, hai ba…
Anh nhấn liên phanh hơn chục tấm, cái tay anh linh hoạt nhanh chóng chuyển hết mớ ảnh sang máy anh để làm “của riêng”. Nó biết màu đằng nào anh chả làm thế nên cứ đòi xem điện thoại của anh, mà lão cáo già của nó làm gì cho nó xem được chứ, nó đoán là trong kho ảnh của anh có hàng ngàn tấm chụp trộm nó cũng không chừng.
Anh đột nhiên ôm eo nó rắc rắc liền 20 mấy tấm bên poster. Chắc là chỗ này hội tụ chị em hủ nam hủ nữ nên thấy nó với anh là tia là ngó là bàn đủ kiểu chó mèo, nào là đẹp đôi, nào là đẹp trai, nào là đẹp người đẹp nết. Ôi thôi thiên hạ quá phi hiện thực. Anh cầm một combo bắp nước, nó thì hí ha hí hửng đi trước, mắt anh dán vào nó như sợ mất cục vàng vậy.
– Eo ui rạp đông quá anh ha?
Anh đặt bắp nước vào ghế rồi ngồi xuống bên cạnh nó anh và nó đang ngồi cặp ghế vip trung tâm. Đèn tắt, màn ảnh sáng lên rõ thấy, xin phép quảng cáo 15p chờ người xem vào đông đủ hết. Nó nhai bắp rặm rặm nhìn thương ghê. Anh thì đang ước cái ghế của anh dính vào ghế của nó mà ko có bất kì 1 vật ngăn cách nào, để anh có thể gần nó, rờ đùi nó miếng cho đỡ thèm.
– Bắp ngon ghê anh ha?
– …- anh không trả lời, trong đầu anh vẫn len lối suy nghĩ đen tối.
– Anh?
– Hả, em muốn ăn thêm hả?
– Không, em hỏi anh bắp ngon không thôi!
– À ừ, ngon, ngon lắm em!
Nó lại phì cười, nếu rạp mà ko có ai chắc anh nhảy cẩng lên ôm nó hun vài chục cái cho đã khát quá, người gì đâu mà đáng yêu dã man.
Hết 15p phim chiếu, rạp ko xót 1 ghế, ai cũng chăm chú phim, riêng anh chăm chú nó. Những cảnh quái vật xuất hiện làm nó phụt cả bắp ra ngoài, anh vội vàng lấy khăn giấy lau miệng cho nó, rồi từ tốn đưa nước cho nó uống, còn xoa lưng vỗ ngực cho nó nữa, anh lợi dụng thời cơ quá mà. Nó thì quá ư là sợ máu, thấy máu là vính víu cả lên, may mà anh bịt miệng nó lại chứ không là nó hét banh cái rạp, anh còn ôm nó trước sự chứng kiến của hàng vạn đồng bào trong rạp 4 của starlight. Con Hà Thiên Lộn và thằng Đặng Chí vào rạp tự lúc nào chả ai biết, chúng nó ngồi sau lưng nó và anh, chắc chắn là có mưu đồ bất chính. Quả thật là như vậy, tụi nó ngấm ngầm ghi âm ghi hình chuyện của anh và nó để làm gì… làm gì có ma mới biết.
Mất gần 2 tiếng đồng hồ anh và nó mới thoát khỏi cái rạp. Anh đưa nó đi dạo phố, ăn hàng vỉa hè, tại hàng vỉa hè ngon, rẻ, bổ ngửa. Đến tầm 10h thì anh đưa nó về nhà…
– Hai cậu về sớm thật đấy!- mẹ nó đứng trước cổng chực chờ.
– Dạ, con xin lỗi, bác đừng la em Nguyên, tội ẻm, tại con ham chơi thôi!- anh gãi đầu.
– Tụi con về an toàn, không có gì phải lo cả!- nó cầm chặt tay anh, nó muốn anh tự tin lên….
– Được rồi, cậu về đi.- mẹ nó bỏ vô nhà.
– Anh về cẩn thận nha!
– Khoan Nguyên, anh muốn nói với em cái này nè, ghé tai lại đây!
Nó đưa tai sát vào anh. Anh thì thào.
– Anh yêu em lắm Nguyên à!…. “chụt”….- anh hôn vào má nó.
Trong nhà cái dĩa trái cây đang chuẩn bị vào tủ lạnh rơi xuống một cách không thương tiếc. Mẹ nó thấy rồi, tại ngang qua cửa chính là thấy được ngoài ngỏ.
Nó ngượng ngùng đánh huỵnh vào vai soái ca của nó. Chả ai biết cơn thịnh nộ đang ào ào dâng trào trong lòng người mẹ có đứa con một.
———————————————————————
Anh về rồi.
– Nguyên con đứng lại cho mẹ.
– Mẹ lại tiếp tục răng đe con chứ gì?
– Con dám…
– Sao con không dám chứ? Mẹ giam cầm con 5 năm nay chưa đủ sao mẹ? Con chưa thành cái xác chết thì mẹ chưa hài lòng hả?
– Hỗn láo!…. “chát”….
Một cái tát ập vào mặt nó…. Nhớ lại 5 năm trước….
************* Đà Lạt **************
Sau cái đêm mẹ nó bắt gặp nó và Vĩnh làm chuyện loạn luân. Mẹ đã đánh nó một trận, ba nó còn dện cho nó vài cú vào mông. Nó đau lắm. Nó phải xa rời mảnh đất Đà Lạt trong nước mắt, bóng dáng của Vĩnh vẫn đuổi đeo đằng sau chiếc taxi đang rời bánh. Vĩnh thét lên liên hồi, nước mắt nó thì rơi lã chả không thể nào ngừng được, nó yêu Vĩnh. Đà Lạt mưa.
Rời Đà Lạt nó đến Nha Trang, nơi làm việc mới của ba nó, tại ba nó được người bạn thân giới thiệu cho một công ty ở đây. Bốn năm cấp 2 nó mang tiếng là “bê đê tự kỷ”, tại nó không dám chơi với anh, mặt mũi thì lúc nào cũng lầm lũi ngồi ở một góc lớp. Không ai thèm chơi với nó, nhưng bọn chúng lại nể cái tên Hồ Nguyên vì lúc nào thành tích học tập cũng đứng đầu trường.
Đêm nào nó cũng khóc và cũng nhớ về Vĩnh, nó hận tuổi thơ của nó quá dơ bẩn với gã yêu râu xanh, nó buồn tuổi thơ của nó sao lại yêu đứa em họ, nó giận ba mẹ nó sao không hiểu cho nó. Và rồi nó chìm vào trong giấc ngủ của một đứa vô hồn, vô cảm.
*************************************
– Phải, con hỗn láo thì sao chứ? Ba mẹ sao không hiểu cho con, con trai yêu con trai thì có gì là sai hả mẹ?
– Mày im đi, mày không hiểu được cháu đích tôn là gì hả? Mày yêu thằng đó rồi ai nối dõi, lấy ai nối dõi hả con?
– Xoay đi quẩn lại, mẹ chỉ biết có nối dõi, còn hạnh phúc của con thì sao, không đáng 1 xu để mẹ quan tâm hả mẹ?
– “chát”- một cái tát nữa rơi vào cái má đã in hằn 5 dấu tay của mẹ nó.- Mày muốn yêu thì mày cút đi khỏi cái nhà này!
– Ha ha… mẹ con cũng chỉ có vậy!!!!
Nó chạy thẳng lên lầu, nước mắt rơi như mưa, lòng nó đau nức nẻ, lòng người mẹ mà ai hiểu được….
( Còn tiếp )
Leave a Reply