Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 13
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp, trời nắng nhẹ, mây xanh phủ đầy, gió lành lạnh làm mấy chiếc lá khẽ rung, thật tuyệt vời để chúng tôi chuẩn bị cho bài thuyết trình về phương pháp dạy toán vào tuần sau. Trên hai băng ghế đá, giữa là cái bàn cũng bằng đá, đặt dưới góc me tây to tướng (lại là me tây, sau mấy cái trường thích trồng loại cây này quá, chắc nó to và tán rộng) bọn tôi mỗi đứa một việc, con Trang đang cắm cúi tìm tài liệu, tôi thì hí hoái viết bài theo tài liệu con Trang đưa cho, thằng Chính thì chăm chú đánh máy những tờ nào tôi viết xong vào trang word, xong rồi add vào powerpoint, căn chỉnh hiệu ứng , có mỗi con Mai là sướng, vì nó giữ nhiệm vụ thuyết trình nên nó chả làm gì cả, chỉ việc xem tạp chí rồi nói tào lao. Nói rõ một chút thì con Mai là một hủ nữ hạng nặng, nó rất cuồng mấy chàng gay, xem mấy chàng ta như thần tượng của mình, cứ trong trường hễ nó thấy hai thằng con trai nào đi cùng nhau, vừa cười vừa nói là nó lại hét toáng lên, vui sướng vì hành động của họ. Như mọi lần, nó ngồi coi xong cuốn tạp chí thì vứt qua một bên, bắt đầu trả bài cho bọn tôi:
– Trời ơi, anh ABC với anh XYZ thừa nhận mình là gay rồi tụi mày ơi, đúng là trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau, nhưng mà… tao thích như thế, nhìn mấy anh ấy nắm tay nhau, hôn nhau, cười với nhau tao mà lòng tao cũng nôn nao, sướng vui không kém.
Như để bọn tôi thêm tin, nó liền cằm cuốn tạp chí đảo một vòng, hươ hươ trước mặt bọn tôi, dù chả đứa nào thèm nhìn vì mãi lo phần việc của mình, thằng Chính vẫn vừa đánh máy vừa đáp:
– Suốt ngày mày cứ huyên thuyên mấy cái chuyện đó mà không biết chán hả Mai, tao nghe mà phát tỏm, tụi gay đã không bình thường, hóa ra mày còn biến thái hơn bọn chúng nữa.
Nghe thằng Chính nói vậy, con Mai tức xì khói liền lấy cùi chỏ huých vào bụng thằng Chính. Thằng Chính bị đau nên la oai oái:
– Tao nói không đúng hả con kia?
– Đúng cái con khỉ khô, những đứa con gái như tao người ta dùng một mỹ từ nghe rất hay đó là “hủ nữ”, chứ ai lại kêu biến thái này biến thái nọ như mày hà thằng quỷ, mà gay có tội tình gì, có ăn hết của nhà mày đâu mà mày giở giọng kì thị như thế chứ. – Như chưa hả giận, con Mai vừa nói vừa đưa tay nhéo vào eo thằng Chính, thằng Chính lại bị đau nên nó nhảy cẩng lên như đỉa phải vôi, làm nó nhỡ tay bắm nhầm cái hiệu ứng cho cái slide vừa add, nó nhăn nhó:
– Dạ… dạ…. em biết rồi chị biến thái, à nhầm, chị hủ nữ, chị tha cho em, đau quá trời quá đất. – Quay qua thấy tôi với cái Trang cười như nắc nẻ nó la oai oái. – Ê! Thằng quỷ với con kia, vui lắm sao mà cười như điên vậy hả? Thằng quỷ Huy kia, mày qua đây ngồi dùm tao đi! – Thằng Chính vội đứng dậy kéo tôi qua chỗ nó ngồi, còn nó qua ngồi kế bên con Trang, chắc nó sợ ngồi kế con Mai một hồi thì bầm dập, thương tích đầy mình. Con Mai thấy vậy cười sặc sụa:
– Sao, sợ bà rồi hả? Đụng đến mấy chàng gay của bà thì bà cho chết em nhé.
Thằng Chính hình như vẫn không sợ, nó lè lưỡi trêu con Mai giọng châm chọc:
– Thế thì cầu đến ngày chị có chồng vớ phải thằng gay cho đáng đời chị nhé, đến lúc đó chị sẽ nguyền rủa cái bọn gay làm khổ đời chị nhé.
Con Mai không vừa đáp lại:
– Ừ thì… thà chị lấy gay đẹp, dễ thương như thằng Huy đây… – Nói đến đó con Mai ngưng lại lấy tay vếu nhẹ vào má trái của tôi rồi nói tiếp. – Còn hơn lấy mấy đứa trai thẳng bụng mỡ, ở dơ như bọn cưng nhé, Huy hén?
– Nhưng thằng Huy nó có phải gay đâu mà mày đòi lấy nó, hay là mày thích thằng Huy rồi. – Thằng Chính chất vấn khi con Mai khen tôi đẹp, dễ thương. – Thằng Chính quay qua tôi, nói tiếp. – Chết mày rồi Huy ơi, con Mai nó để ý mày kìa, đời mày xem như tàn em nhé… ha… ha.
– Ế… ế… đừng vu khống tao nhé mày, tại tao thấy thằng Huy dễ thương nên lấy ra làm ví dụ thôi, mày làm gì xoắn cả lên thế. – Con Mai tru tréo, giọng chống chế.
Thấy hai đứa càng ngày càng hăng cải nhau như mấy con gà chọi hăng đá, con Trang phải lên tiếng:
– Nè! Nè! Tụi mày ra đây học nhóm hay ra đây cải nhau vậy. Đã không làm thì im lặng cho người khác nhờ.
Giọng con Trang làm con Mai với thằng Chính tắt đài, con Mai thì cười hề hề:
– Thì buồn buồn cãi nhau cho nó vui tí mà mậy.
Thằng Chính lấy tai gãi đầu không biết đáp sao, chợt nó quay qua tôi:
– Ê! Hôm nay mày sao vậy, nãy giờ im ru mà rù hà, bộ có chuyện gì hả?
– Có gì đâu, vẫn bình thường mà. – Tôi đáp và không ngừng viết.
– Xạo, cái mặt hiện cái chứ lo lắng chà bá kia kìa, thường ngày ông hay kể chuyện vui lắm mà, hôm nay sao im thinh vậy. – Con Mai thêm vào.
– Ừ thì cũng đang suy nghĩ… – Tôi chưa nói xong thì thằng Chính nhảy vào.
– À… à… suy nghĩ về con nào đúng không, đứa nào, khai mau thằng cờ hó, mày đừng nói với tao là mày tương tư con mắm Mai này nhé.
Nghe thằng Chính gán ghép, lại bị gọi là con mắm, con Mai đỏ mặt, nó bắn con mắt hình viên đạn vào thằng Chính, nó chồm tới nắm lỗ tai thằng Chính, nói như hét:
– Ế… ế… thằng kia, sao mày cứ gán ghép bậy bạ cho bà thế hả? Nói cho biết dù bà là hủ nữ nhưng không phải cứ thấy trai là bâu vào nhé, mà tổ sư nhà mày, dám gọi bà là mắm nè, này thì mắm hả mậy. – Con Mai nắm lỗ tai thằng Chính xoắn lại, tội thằng Chính chỉ biết la ai oái vì đau mà không làm gì đươc (thằng Chính miệng mồm vậy chứ rất sợ gái).
Thấy bộ dạng nó thê thảm quá và muốn cứu nó thoát khỏi tay con Mai , tôi đành tự thú:
– Thôi… thôi… cho tui xin đi, cãi hoài, để tui khai, thật ra tui đang nghĩ về thằng học sinh tui đang dạy.
– Trời, không lẽ mày là pê đê hả Huy, mày thương phải học sinh của mày hả, tao không nghĩ tao có loại bạn biến thái như mày. – Thằng Chính dù bị đau vẫn độc mồm độc miệng nói như thế.
– Ê, thằng quỷ, nói khó nghe vậy mày. – Con Mai ngừng nhéo, quay qua nạt thằng Chính, xong nhìn tôi giọng hào hứng. – Huy thương học trò thiệt hả?
Con Trang nổi tiếng hiền lành ít nói, giờ nghe tôi khai như thế, cả nó , thằng Chính, con Mai đều nhìn tôi chằm chằm, thái độ dò xét, nôn nóng chờ câu trả lời con Mai vừa hỏi, làm tôi cũng đâm lúng túng:
– Trời… trời… ơi, ai nói vậy, tầm bậy vừa thôi mấy cô mấy chú, ai bảo tui thương học trò của mình vậy. Tui đang rầu lắm đây này, đang suy nghĩ không biết làm sao cho thằng học trò quậy phá chịu học, tui dạy nó ba tuần rồi mà vẫn chưa thấy hiệu quả tiến triển gì hết, nó ham chơi mà lười học lắm.
Nghe tôi nói thế thằng Chính con Trang thở phào nhẹ nhõm, như vừa trút được tảng đá nặng trên người, duy chỉ có con Mai là thất vọng nó thở dài , giọng buồn bã:
– Ôi trời, tưởng gì?
Thằng Chính thì thích thú:
– May quá, tao cứ tưởng mày biến thái thiệt, mà nó không chịu học thì mày phải tìm cách chứ.
– Tao tìm đủ cách rồi, nhẹ nhàng có, hăm dọa có, mà cũng chả xi nhê gì hết mày ơi. Lúc nào học nó cũng không tập trung, nhìn đồng hồ lo ra không à. – Tôi đáp.
– Thế thấy không dạy được thì bỏ đi. – Con Mai hiến kế.
– Ừ đúng đó, không dạy được thì bỏ, kẻo lại mất uy tín. – Thằng Chính đồng tình.
– Sao được, tụi mình là giáo viên mà, với học sinh cá biệt thì phải cố gắng tìm cách giúp đỡ để tụi nó thích học, bỏ thế sau này nó ra sao đây. – Con Trang phản đối.
– Thì tui cũng nghĩ như thế nên mới đau đầu đấy chứ. – Tôi đáp giọng buồn bã.
– Thế bà có cách gì à? Có thì nói cho ông Huy biết mà áp dụng. – Con Mai hỏi con Trang.
– Theo tui thì hãy làm cho thằng học sinh đó thấy tầm quan trọng của việc học, cho nó thấy nếu không học thì chả làm gì được. – Con Trang đáp giọng trầm ngâm.
– Ừ, cám ơn Trang, để tui cố gắng xem sao. Thôi bỏ chuyện này qua một bên, bọn mình làm tiếp cho xong đi. – Tôi gật đầu đáp lại.
Suốt ngày hôm đó tôi như muốn điên, nghĩ nát óc mà vẫn không biết phải làm cách nào để thằng quỷ nhỏ chịu học hành đàng hoàng.
Tôi kèm thằng quỷ nhỏ tính đến nay cũng gần một tháng rồi, nhưng kết quả học tập của nó vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, dù tôi biết nó không phải là một đứa học kém, ngược lại nó tiếp thu rất nhanh nhưng lại lười học, trong giờ học nó luôn ngáp dài ngáp ngắn, nhìn đồng hồ liên tục mong cho hết giờ, lúc nào nó cũng kiếm cớ để trốn học, khi thì đau họng, lúc lại đau bụng, nhức đầu, tôi có nói với cô Loan thì cô bảo tôi cố gắng giúp cô, thế là để nó không mất bài nên nhiều hôm tôi phải làm giúp bài tập cho nó.
Tôi cầu trời khấn phật cho con bé nào chê nó học dốt để nó về nhờ vả tôi kèm cho, nhưng chờ mãi sao chả thấy, thiệt là khổ hết sức. Mà tôi để ý mấy lần rồi, thằng quỷ nhỏ rất hay dòm lén tôi, mỗi lần tôi ngước lên là thấy ánh mắt của nó đang nhìn mình, thấy tôi nhìn lại nó là nó lại quay đi nhìn chỗ khác, lộ rõ sự lúng túng, thằng quỷ nhỏ này đúng là khó hiểu thật.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi tôi đến kèm thằng quỷ nhỏ , tôi nhớ lúc bước vào nhà Quốc Anh, Minh Dũng thì tâm trạng rất vui và thoải mái vì Quốc Anh và Minh Dũng là hai đứa học trò ngoan, chịu học, bao nhiêu tâm huyết yêu nghề mến trẻ của tôi bóc lên ngùn ngụt, nhiệt tình truyền đạt lại kiến thức, còn bây giờ khi đứng trước nhà thằng quỷ nhỏ thì mấy thứ đó biến đi đâu mất hết. Bước lên phòng học của nó tôi uể oải mở cửa, cửa vừa mở ra tôi như tá hỏa, mắt long lên, thằng quỷ nhỏ đang ngồi trên ghế chờ tôi và trên người nó… chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu đen.
Truyện gay 16+: Nợ mẹ hai nàng dâu (Thầy ơi ta yêu nhau) – Chương 14
Thằng quỷ nhỏ thấy tôi liền đứng dậy, quay mặt về phía tôi. Tôi vội lấy tay che hai con mắt lại (nhưng vẫn còn hí hí chút), vì đây là lần đầu thấy một đứa con trai nude gần 100% như thế, thấy vậy nó hỏi:
– Thầy làm gì vậy? Sao lại lấy tay che mặt thế kia?
– Đây là phòng học, không phải cái hồ bơi, yêu cầu em mặc quần áo đàng hoàng vào? – Tôi nói như ra lệnh.
– Ngộ nhỉ, đây là nhà em thì em muốn mặc cái gì thì kệ em, thầy có quyền gì mà ý kiến hả? – Nó trả treo lại tôi như thế.
– Ờ thì… ờ thì… – Tôi lúng túng không biết đáp sau, vì đây vốn thật là nhà nó, phòng này đúng thật là phòng nó, tôi chỉ là một người ngoài thì ý kiến sau đây.
Thằng quỷ nhỏ bắt đầu tiến về phía tôi đang đứng, cả cái cục u dưới lớp quần nó đập vào mắt tôi, nó cứ nhảy tưng tưng lên, cả một bụm to, thấy thế tôi càng lúng túng, hồi nãy tôi chỉ lấy tay che cho có, giờ che tối thui luôn. Thấy vậy nó giật tay tôi ra rồi bảo:
– Thầy này lạ nhỉ? Tính y như con gái, toàn con trai với nhau thì có gì mà ngại, thầy cứ xem đây như hồ bơi đi, bọn con trai nude đầy ra đó. – Rồi thằng quỷ nhỏ nắm lấy tay kéo tôi đi lại bàn học, lúc này tôi thấy body nó trông cũng ổn phết (chứ nó kéo ra rồi thì phải nhìn thôi, trai tơ ngon thế cơ mà), chu choa mạ ơi, thằng quỷ nhỏ này nó ăn cái gì mà trắng thế, trắng phếu trắng phóc luôn, trắng từ trên xuống dưới trừ mái tóc và cái quần kia, cái ngực nó nở nang chắc nịch (lại ngực, tại sao tôi lại mê ngực), bụng nó nổi từng ngấn lộ rõ từng múi.
Dù vậy tôi cũng vội giật tay mình khỏi tay nó, đi nhanh lại ghế và ngồi xuống, khi tôi lướt qua người nó, một cái mùi xộc vào mũi tôi, chắc do mấy hôm trước nó mặc áo quần đầy đủ nên tôi không ngửi được, phải, mùi này quen lắm, nó không phải mùi nước hoa cũng không phải mùi xà phòng, mà là mùi tự nhiên của cơ thể, cái mùi này tôi đã ngửi thấy ở đâu đó rồi. Hình như là, nó giống mùi của thằng Định. Phải tôi nhớ rõ lúc nằm kế thằng Định, khi dụi đầu vào lưng nó cái mùi này cũng bay vao mũi tôi. Mãi nghĩ về cái mùi, thằng quỷ nhỏ đập bàn làm tôi hết cả hồn, nó nói như ra lệnh:
– Hôm nay bài nhiều đó, thầy làm nhanh cho em nhé! – Vừa nói nó vừa đặt cuốn sách hóa học và quyển tập trước mặt tôi.
– Em học hay tôi học vậy, tôi đến đây để dạy chứ đâu phải đến làm bài thuê cho em. – Tôi đáp giọng bực mình.
– Thì thầy biết em không làm được mà? – Nó đáp giọng dựa dẫm.
– Không biết thì sao lúc tôi giảng lại không chịu nghe. Bây giờ tôi có làm cho em cũng được, nhưng mai mốt em vào phòng thi thì ai làm cho em. – Cái bài ca mà ngày xưa tôi nói với thằng Định, giờ đem ra nói lại với thằng quỷ nhỏ này.
– Có cái câu này thầy mói mãi không biết chán nhỉ, đến lúc đó thì em học, giờ đã thi đâu mà lo. – Nó bĩu môi.
– Ồ, giọng huênh hoang thế cơ à? Nước đến chân mới nhảy thì chết hụp em nhé. Thôi không nói nhiều nữa, lật tập sách ra đi giờ tôi sẽ hướng dẫn cho mà làm, không thì dẹp.
Đúng lúc đó thì điện thoại của nó đổ chuông, nó nhìn vào số rồi bắt máy, không biết đầu dây bên kia nói gì mà thằng quỷ nhỏ cứ đáp:
– Biết rồi, biết rồi, ra liền, tới liền, chờ tí.
Nghe xong thằng quỷ nhỏ bỏ điện thoại vào túi, nó lật tập ra, ồ chuyện lạ, mấy lần tôi kêu nó giở sách, giở tập thì nó có thèm làm đâu, như nước đổ đầu vịt ấy, toàn tôi làm, hôm nay bỗng dưng nó ngoan đột xuất. Thấy vậy tôi hỏi:
– Hôm nay ngoan quá nhỉ, biết tự giở tập sách ra luôn à, chắc tí trời mưa to lắm?
– Mệt thầy ghê, rồi, bài này làm sao, chỉ em lẹ đi.
Tôi với nó làm như thế gần nữa tiếng, điện thoại của nó reo liên tục, nó lấy ra nhìn chọn hủy cuộc gọi rồi bỏ lại vào túi, thấy vậy tôi hỏi:
– Ai điện sao không nghe máy đi, nếu không nghe thì tắt nguồn cho rồi, để nó reo mãi mất tập trung lắm.
– Bạn em điện, mà thầy thắc mắc làm chi.
Nhưng sự yên ổn cũng chỉ kéo dài được vài phút, sau đó điện thoại nó lại reo nữa, thế là thằng quỷ nhỏ lấy máy ra, nó nghe:
– Đợi đi, giờ tao đang học. Tí nữa đến.
Không biết bên kia đáp lại gì với nó mà thấy cũng lâu lắm, chắc hơn một phút, thằng quỷ nhỏ gật đầu lia lịa, sau đó nó đáp:
– Ừ… biết rồi, biết rồi. Tao tới ngay.
Nó cúp máy, bỏ vào túi, sao đó quay qua tôi, nó cười hề hề, thái độ lạ tôi chưa từng thấy, nó gian gian làm sao ấy, giọng nó ngọt xớt:
– Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
– Muốn gì, em nói đi. – Tôi vừa đáp vừa nhìn vào sách.
– Chả là bạn em nó cũng đang làm bài tập, cơ mà bài khó quá nó không làm được, giờ nó muốn em qua làm chung với nó. – Nó vẫn chưa thôi cái giọng ngọt ngào giả tạo kia.
– Trời, thân em còn lo chưa xong thì chỉ bài cho ai, thôi, ngồi xuống mà học đi, khi nào giỏi thì qua giảng lại cho nó. – Tôi cười khẩy, cố tình nói khích như thế.
– Không, nó muốn cả thầy cùng đi với em nữa. Giờ thầy qua bên nhà nó với em nhé. – Nó nói giọng năn nỉ.
Tôi im lặng vì đang suy nghĩ về yêu cầu của nó, thấy vậy nó tiếp:
– Đi mà thầy, chả lẽ thầy để em và nó dốt, thầy từng bảo rất yêu học trò mà, nhất là học trò chịu học đấy. – Cái giọng nó vẫn chưa thôi ngọt như kẹo dẻo.
Nó cứ ngồi đó năn nỉ mãi làm tôi phải động lòng, thế là tôi gật đầu đồng ý, thằng quỷ nhỏ khoái chí rú lên vui sướng, nó vội lấy cái túi xách cho sách vở, bút viết vào đó không quên hối thúc tôi nhanh lên. Hình như nó biết sợ với cái bộ dạng nude táo bạo như thế ra đường thiên hạ nhòm ngó hay sao ấy, nên nó mở tủ lấy áo và quần mặc vào. Sau khi xuống nhà tôi định dắt xe đi cùng nó thì nó cản lại:
– Thôi thầy bỏ chiếc xe cà tàng đó lại đi, lên đi chung với em cho nhanh, nhà nó xa lắm đi xe đạp bao giờ mới đến, lát nữa em chở thầy về đây lấy xe về.
Nó dựng xe, cái chiếc xe mà lúc trước nó đụng phải tôi, nó tiến lại nắm lấy tay tôi, thấy thế tôi hơi bất ngờ, vội rụt tay lại. Thấy vậy nó bảo:
– Thầy giống như con gái ấy, toàn đực rựa với nhau mà nắm tay nắm chân cũng ngại với chả ngần. Thôi thầy lên xe đi, nhanh nào, trễ rồi đấy. – Nó hối thúc tôi.
– Kệ tôi, tôi không thích người khác chạm vào người mình. – Tôi đáp lại, mặt tê rần rần vì cái nắm tay hồi nãy hình như có luồn điện chạy qua người.
Tôi chỉ mới lên ngồi phía sau, chưa kịp vững thì nó đã phóng xe cái vèo, tôi chới với xém bật ngửa ra sau, bất ngờ quá tôi ôm chầm lấy eo nó, thấy thế nó hạ ga, xe chạy chậm lại, nó phá lên cười:
– À há, không thích người ta chạm vào người mình mà chỉ thích mình chạm vào người khác thầy nhỉ?
Tôi tức tối buông eo nó ra, đáp lại:
– Chứ em chạy cái kiểu đấy tôi không ôm em thì có mà té gãy cổ chắc.
Chả thèm trả lời, nó rồ ga cái nữa, lần này tôi cũng chới với nhưng không bật ra phía sau mà lại chúi về phía trước, đầu ngã vào lưng nó, sau lấy lại được thăng bằng , tôi ngóc đầu dậy. Thằng quỷ nhỏ lại phá lên cười nhưng không nói gì nữa. Trời phật ơi, đi xe với thằng quỷ nhỏ này có mà rụng tim ra mất. Từ lúc nãy khi bước xuống nhà, tôi định nói với cô Loan một tiếng là theo thằng quỷ nhỏ này đến nhà bạn nó, nhưng lại không thấy cô đâu cả, thắc mắc quá tôi mới hỏi nó:
– Ua, hồi nãy sao tôi không thấy cô Loan đâu cả, tính chào cô một tiếng.
– Mẹ em hả, bả đi tới nhà thằng bạn em từ sớm rồi. – Nó đáp lại.
– Xem ra nhà em với bạn em thân quá nhỉ? – Tôi hỏi tiếp.
– Thân gì đâu? Bả tới đó xem sổ sách ấy mà.
– Ủa, nhà bạn em mà mẹ em đến xem sổ sách là sao?
Chả hiểu sao thằng quỷ nhỏ đâm bực, giọng gắt gỏng:
– Thôi, thầy hỏi nhiều quá trời, tới đó thì biết. – Nói rồi nó lại tăng ga, phóng xe về phía trước.
Sau mười lăm phút chạy xe thì cũng đến, tôi tá hỏa vì chả thấy nhà bạn của thằng quỷ nhỏ đâu, chỉ thấy nó rẽ vào và dừng lại trước một cái vũ trường mang tên Ấn Tượng Club, tôi không biết nó có nhầm lẫn gì không nên hỏi lại:
– Em vào lộn chỗ hả? Có đúng nhà bạn em ở đây không vậy?
– Ừm, là chỗ này nè? – Nó đáp không do dự.
Sau đó nó kêu tôi xuống xe để chạy xe vào gửi, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy mấy thằng con trai giữ xe đều gật đầu chào nó, vẻ như nó thường xuyên tới đây thì phải:
– Ủa, anh hả? Hôm nay đi với ai vậy? – Một thằng con trai ghi phiếu xe chào nó.
– Tay sai của bà già đó. – Nó vừa đáp vừa nhìn tôi cười, dường như không sợ tôi nghe thấy, tôi nghe mà thấy tức anh ách.
– Sao anh dám đưa tay sai đi theo, không sợ cô biết sao? – Một thằng con trai khác đón lấy chiếc xe từ tay nó dẫn vào hàng hỏi như thế.
– Không còn cách nào khác, mà bà già có chửi thì bảo học xong rồi, có gì mà lo. – Nó đáp xong thì đi thẳng về phía tôi, tôi cứ tưởng nó quên túi xách nên nhắc nó trở lại lấy, ai dè nó cũng đi băng băng xem như không có cái túi xách nào tồn tại trên đời vậy. Hồi nãy nghe nó bảo tôi là tay sai, giờ lại không thèm mang túi xách, bực quá tôi nói:
– Nè, ai là tay sai của mẹ cậu hả? Mà sao tôi bảo lấy túi xách mà lại không trở lại lấy, vào đó lấy cái gì mà học đây.
Nó chả thèm đếm xỉa đến lời tôi nói, nó cười với tôi rồi nắm tay tôi kéo đi nước một, tay nó to và mạnh hơn tôi nên có cố gắng cũng không tài nào giật lại được. Một số người đi ra đi vào thấy thế nhìn chằm chặp làm tôi xấu hổ hết sức. Mấy anh phục vụ vừa thấy nó bước tới thì vội mở cửa, cười và chào nó, cửa chỉ mới hé ra một chút thôi mà tiếng nhạc xập xình đinh tai nhứt óc bên trong đã chạy tán loạn ra ngoài, tôi là tôi không thích đến những nơi như thế này, nó ồn ào bởi sự pha trộn tiếng la, tiếng hét, tiếng nhạc, nó khiến tôi đau đầu. Nó nắm tay tôi đi thẳng đến quầy pha chế, khi gần đến thì nó buông ra vì có một nhóm người đang ngồi ở bàn vẫy tay chào nó, nó vội tiến về cái bàn đó, ba đứa đó mặc trông non choẹt, chắc là bạn của nó. Trước khi tiến hẳn về phía đó tay nó chỉ vào cái quầy pha chế và miệng nó ghé sát vào tai tôi bảo:
– Thầy muốn ăn muốn uống gì thì cứ gọi thoải mái nhé.
Nói xong nó bỏ mặt tôi, tiến về nhóm người kia, một thằng nhóc ăn mặc sang trọng trạc tuổi nắm lấy tay nó một cách bạo dạn, không ngại ngùng, ra vẻ giận lẫy:
– Ra trễ thế, biết người ta chờ lâu muốn chết không?
– Sớm vầy là may lắm rồi. Mười giờ mới học xong mà. – Nó đáp lại
– Thằng vừa rồi là thầy anh đó hả? – Một đứa con gái tóc dũi thẳng hỏi như thế?
– Ừ, tại thằng chả mà không được ra được đó. – Nó vừa đáp vừa quay về phía tôi.
– Nhìn quê một cục, sao thấy kế của tao có hay không Duy? – Một con bé tóc cao trên vai nhìn tôi hỏi.
– Ừ, hay lắm, mà chắc chỉ xài được lần này thôi? Lần sao sẽ không qua mặt được thằng chả đâu? – Sau khi đáp, nó nóc cả một li nước đậm màu, tôi nghĩ chắc là loại rượu nào đó trong cái bar này.
– Thôi, uống đi rồi ra nhảy nào! – Thằng nhóc lúc nãy bảo như thế, nó cầm một chai rượu lên rót vào ly mỗi đứa, sau đó cả bọn và thằng quỷ nhỏ đưa ly rượu chạm vào nhau. Uống xong chúng rời khỏi ghế ra ngoài sàn lắc lư theo điệu nhạc đang đập ầm ầm, cùng với những người cũng đang nhảy đang lắc điên cuồng kia.
Vừa thấy tôi ngồi vào ghế, anh phục vụ đã hỏi muốn dùng món gì hay uống gì không, tôi biết vào bar thì đồ rất mắc, chém không đẹp không ăn tiền, vì thế suy nghĩ mãi không biết kêu cái gì? Lỡ kêu cái gì đắt quá không đủ tiền trả thì chết, tôi lại không có thói quen đem theo nhiều tiền, hiện trong túi tôi còn chưa đến hai trăm ngàn. Nghĩ mãi một hồi không kêu nhanh sợ bị chửi nên tôi chỉ dám gọi chai nước suối, anh phục vụ nhìn tôi chằm chằm như quái nhân thiên cổ, làm tôi cũng hơi chột dạ, nhưng rồi anh cũng lấy cho tôi chai nước suối lavie và một cái li thủy tinh chân cao rất đẹp, bên trong có vài viên đá nhỏ. Anh mở nắp chai và rót gần đầy li cho tôi, sau đó anh qua phục vụ người khác.
Tôi nhìn thấy bọn người đang nhảy nhót ngoài kia một cách điên cuồng thì thấy rùng mình. Và thằng quỷ nhỏ với cái đám bạn của nó cũng đang lắc lư theo điệu nhạc mà anh DJ đang đánh.
Trong khi tôi sốt ruột gần chết vì giờ đã hơn mười giờ, tôi sợ má tôi lo nên đã điện về báo và nói dối (lại nói dối) là hôm nay học trò bài nhiều nên về trễ, má đừng chờ cửa tôi, lát về tôi tự vào được. Còn thằng quỷ nhỏ với đám bạn của nó lúc nào mệt thì vào nóc rượu tiếp, sau đó lại ra nhảy như điên, nhảy rồi vào nghỉ mệt rồi lại uống, cứ thế cái điệp khúc đó lặp mãi không dứt. Tôi hết kiên nhẫn mới ra kêu nó, nhưng tiếng nhạc xập xình quá lớn thêm nữa nó đang say nên chả nghe tôi kêu khàn cổ họng. Bực quá tôi nắm vai nó lại, thằng nhóc áo trắng kia thấy thế lấy làm khó chịu, nhưng tôi mặc kệ, cũng khuya quá rồi, tôi cũng cần phải về làm bài tập và chuẩn bị cho buổi học ngày mai nữa chứ. Khi thấy cánh tay tôi trên vai nó, nó mới ngừng lại, ghé sát vào tai tôi nó hỏi:
– Thầy ra đây nhảy chung đó hả?
Thuộc truyện: Nợ mẹ hai nàng dâu {truyện gay}
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 3 - 4
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 5 - 6
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 7 - 8
- Nợ mẹ hai nàng dâu - Chương 9 - 10
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 11 - 12
- Nợ mẹ hai nàng dâu - chương 13 - 14
Anonymous says
Sao chưa có chương tiếp theo nữa vậy?????
Anonymous says
Đang mong chờ chương mới!
bot says
Chuong moi ben tao xanh do moi nguoi, ben kenh truyen cung co nua
Thiên Vũ says
Nhanh lên tg ơi lâu lắm r chưa ra chap mới à nha gần năm r ó