Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tôi chết lặng… ko “anh, em” gì nữa mà thành “tôi, Linh”. Thôi xong!!!
Rep tiếp cho Hoàng và Mạnh. Ngay lập tức Mạnh gọi cho tôi, tôi từ chối cuộc gọi, bắt cậu ta phải nhắn tin.
Hoàng: “Chiều nay tôi ko nghe thấy gì đâu. Yên tâm nhé. Ngủ đi. Mai đi học sớm. Ko lại muộn.”
“Thật là chiều nay ko nghe thấy gì chứ?”
“Ừh. Yên tâm )”
“Cậu cười gì?”
“Không có gì. Ngủ đi xem nào. Ốm là tôi ko tha cho đâu. Nha. Ngủ đi. Nhắm mắt vào.”
“Ừ… G9.”
Tôi chết lặng tập 2.
Mạnh: “Ông đây gọi mà dám từ chối. Láo quá rồi.”
“Cậu… Mạnh này. Chiều nay.”
“Biết rồi. “Cậu ko phải Gay, cậu ko thích tôi” đúng ko?”
“Nghe thấy hết à?”
“Gần như thế. Ngủ đi. Đang ngủ tự dưng nhắn tin. Phiền quá.”
“Xin lỗi.”
“Lỗi liếc gì. Ngủ. Đừng có lo lắng nữa. Tôi ko quan tâm nhiều đâu. Mai lại quên đi thôi.”
“Ờ.”
“Ngủ được chưa? Có cần đến ru ngủ ko? Ngủ hay ăn đòn? Chọn đi. Đừng suy nghĩ nhiều. OK?”
“Ừm… biết rồi. Nhớ là mai phải quên nhé.”
“Ừ. Hehe.”
“G9 cậu.”
“Ờ… hehe”
Chết lặng tập 3.
Tôi gần như đã lờ mờ đoán ra được gì đó đằng sau mấy tin nhắn từ 3 kẻ này…
Mớ danh bạ, send cho My 1 tin nhắn:
“Có lẽ… 3 thằng này… thích tao thật!!!”
Mai tôi sẽ nghỉ học. Chắc chắn thế. Và tắt điện thoại. Đương nhiên.
Tôi bị làm sao thế này???????????????????????????????
-Chào cô giáo.
-Vâng… cháu nó bị ốm cô ạ. Có lẽ là đi ăn với đám bạn nên về bị đau bụng. Nửa đêm hôm qua nôn hết bữa ăn ra.
-Vâng… thế nên tôi cũng xin cô giáo cho cháu nó nghỉ học. Vâng. Cảm ơn cô giáo. Chào cô.
-Xong chưa hả mẹ?
-Rồi. Nằm yên ở nhà. Mẹ đi làm đây. Chiều cố gắng về sớm được thì về. Từ nay cấm ăn uống linh tinh đấy. Nghe rõ chưa?
-Dạ… con chào mẹ.
-Ừ… mẹ đi đây.
-Dạ.
Cánh cửa phòng đóng sập lại. Nằm yên trên giường nghe ngóng tiếng đóng cổng, tiếng động cơ xe ô tô của mẹ xa dần. Ngay sau đó, tôi ngồi bật dậy, ném cái khăn trên trán vào chậu nước, đạp cái chăn dầy bình bịch trên người sang một bên. Thật khủng khiếp.
Nửa đêm. Tôi lên kế hoạch giả ốm. Dùng tay móc họng cho nôn hết bữa ăn ra, tự tát vào mặt mấy cái thật mạnh cho mặt sưng lên, đỏ bừng, đầu tóc rối bù, môi nhợt nhạt, tôi cố gắng tạo ra vẻ mặt đau đớn nhất, ôm bụng rên hừ hừ.
Vậy là xong. Sáng nay mẹ đã gọi điện cho cô chủ nhiệm và xin phép cho tôi được nghỉ. Thế là ổn. Ít ra tôi cũng được 1 ngày ko phải đến trường.
Chính xác hơn là 1 ngày không phải gặp 3 cái kẻ-là-ai-cũng-biết-là-ai-kia.
Tôi vươn vai, thoải mái lắc lắc người, mở cửa sổ, bật quạt cây cho mát, mùa hè mà phải đắp cái chăn bông dầy bịch thật đúng là cực hình. Bật laptop, mở ngay list nhạc, cắm loa, Volumn gần max.
Oh yeah. Hôm nay chỉ có mình tôi ở nhà. Chị đi học. Bố mẹ đi làm đến 5h chiều mới về. Hehe.
-Trước tiên là phải nạp năng lượng cái đã… hey… – tôi nhún nhảy chân theo giai điệu ca khúc Forever Alone của Justa Tee, bay ngay xuống bếp lôi hết đống đồ ăn vặt lên phòng. Ngồi trên giường vừa nghe nhạc, vừa ăn bim bim, vừa đọc One Piece. Còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ? Hahaha.
Cứ thế, list nhạc chạy cũng đã hết, truyện đọc cũng đến chap mới ra nhất, vậy mà bây giờ mới 9h hơn. Làm gì cho đến 5h chiều đây?
Nhìn ngó xung quanh, tôi quyết định dọn phòng, trang trí lại vài chỗ, sắp xếp lại vài thứ, lau chùi, quét dọn cho căn phòng sáng sủa lên. OK. Chỗ này… chỗ kia… phải thêm cái này… bỏ cái kia ra… vất cái này cái nọ…
Lọ mọ làm cả buổi sáng, căn phòng trông tuyệt vời hẳn lên, sáng sủa, mát mẻ, thoảng đãng. 2 túi rác to bự được tống ra trước cửa nhà. Nghĩ một lúc, tôi lại chật vật xách 2 túi rác ra tận khu vực tập kết rác thải để vận chuyển đi phân huỷ của cả khu. Mệt điên. Trời trưa rồi. Nắng dã man.
Nhảy chân sáo về nhà theo giai điệu bài Tonight (I’m fuckin you), tôi múa may quay cuồng, chẳng sợ gì sất vì khu vực nhà tôi tầm trưa cực kì ít người, hoặc là đi làm, hoặc là đi học, hoặc là ăn trưa trong nhà.
Nhìn iPOd, bây giờ cũng đã 11h35 rồi còn gì.
Về đến nhà, tôi quay một đoạn skill mới học được từ thằng bạn là dân C-Walk, rồi quay lại mở khoá cổng.
“Bốp… bốp… bốp…”
Tiếng vỗ tay!
Khoan đã nào, Tonight I’m fuckin you không hề có đoạn vỗ tay nào đâu nhé, tôi nghe chán bài này rồi, chắc chắn là tạp âm lẫn vào rồi.
Tạp âm? Hình như tạp âm bắt nguồn từ… cái gì đó… đằng sau tôi…
“RẦM!!!”
Cánh cổng sắt rung lên bần bật bởi lực đập mạnh siêu cấp từ hai bàn tay của ai đó đứng sau lưng tôi.
Tôi bị nhốt vào khoảng trống mà hai cánh tay đó tạo nên, nuốt nước bọt, tôi từ từ quay lại.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Tiếng hét vì giật mình và hoảng sợ của tôi vút lên xé tan không gian yên tĩnh buổi ban trưa của khu phố luôn êm đềm này.
-Thấy tôi đến vui quá quá nên hét lên sung sướng à? À quên… màn nhảy vừa nãy sexy đấy! – hắn ghé vào tai tôi nói thầm sau khi bỏ headphone của tôi ra.
Tại sao trùm khủng bố lại đến đây??? Huhuhuhu.
————————
Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 16
-Nhỏ Chi lớp cậu nói cậu bị ốm, đau bụng…
Âm thanh trầm đục vang lên đều đều trong nhà bếp phảng phất mùi thơm của cơm chiên.
-Hôm nay mẹ cậu xin phép nghỉ cho cậu.
Tiếp tục vang lên.
-Tôi… rất lo.
Tiếp tục vang.
-Không hiểu vì sao lại bị ốm, bị đau bụng…
Tiếp tục.
-Tự hỏi có phải vì ăn nhầm cái gì không mà ra nông nỗi ấy…
-Đoàn ko nhầm thì là do ăn ở quán lẩu kem chiều qua với Chi, My và Hạnh.
Tôi quay phắt lại, tay vẫn cầm cái xẻng xúc đồ ăn, chắp tay nhắm mặt bắn liên thanh:
-MẠNH À TÔI XIN LỖI CẬU. HÔM QUA… CHIỀU QUA LÀ DO TÔI NÓI LINH TINH. TẠI 3 CON NHỎ KIA THÔI. MONG CẬU BỎ QUA CHO. THẬT TÌNH RẤT XIN LỖI. LÀM ẢNH HƯỞNG
ĐẾN THANH DANH CỦA CẬU. XIN LỖI CẬU RẤT NHIỀU!!!
Tôi cúi gập người 90 độ, mắt nhắm tịt lại, gào lên xin lỗi Mạnh. Thật đáng sợ. Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, êm dịu, nhưng tôi cứ thấy cái sát khí đằng đằng nó ném vào gáy tôi trong khi tôi đang làm bữa trưa cho cậu ta. Mạnh cứ ngồi ở bàn ăn, tay chống cằm, mắt quan sát xung quanh, vừa nhìn vừa nói, nhưng sát khí bắn ra vẫn vô cùng uy lực và mạnh mẽ. Khiến tôi không khỏi toát mồ hôi. Thật… đúng là trùm khủng bố.
Mạnh từ từ rời vị trí, đi đến bên cạnh tôi, ngồi xuống cái ghế ở trước mặt tôi, rồi nói:
-Tôi không giận cậu chuyện ngày hôm qua. Mà là chuyện cậu giả ốm và trốn mặt tôi ngày hôm nay cơ.
Tôi từ từ đứng thẳng dậy, nuốt một cục gì đó ở cổ.
-Hà cớ gì lại tắt điện thoại? Tôi có ăn thịt cậu không?
-Tôi…
-Cậu sợ tôi đến thế cơ à?
-Không phải… tại… à mà làm sao cậu biết nhà tôi? – tôi đánh trống lảng.
-Tôi hỏi Chi. Nó bảo đối diện nhà nó. Mà nhà nó lại là tiệm may áo dài Quỳnh Chi nổi tiếng khắp Hà Nội, ai không biết?
Tôi ghét Chi!!!
-Không đánh trống lảng nữa. Nhìn vào mắt tôi đây này. – Mạnh gầm gừ.
-Ừ… sao? – tôi lấm lét nhìn hắn.
-Tôi biết hôm qua cậu nói những gì.
-…
-Tôi nói là đến hôm nay sẽ quên, nhưng kì thực, không thể quên được.
-…
-Nghe này Linh, từ giờ trở đi tôi sẽ không quan tâm đến cái gì nữa đâu, thực ra tôi nghi ngờ từ năm lớp 11 khi cùng cậu tham gia cắm trại cấp thành phố rồi, nhưng đến đầu năm nay tôi mới xác định rõ, chính xác những gì tôi cần và muốn, ở cậu.l
-Ở tôi?
-Ừ…
-Là cái gì?
-Hôm qua… cả Hoàng, Vương đều có mặt trên quán.
Tôi gật.
-Từ hôm nay trở đi, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu, tôi không ngờ nó lại nhanh như thế, đặc biệt là thằng Vương.
-CÁI GÌ? CUỘC CHIẾN GÌ? NÀY CẬU ĐIÊN À? CẬU BỊ LẬM GAME HAY PHIM ẢNH MỸ THẾ? CẬU DÁM ĐÁNH NHAU VỚI VƯƠNG VÌ VỤ GÌ THÌ TÔI CŨNG KO THA CHO ĐÂU.
Mạnh tròn mắt, rồi bật cười ha hả.
-Cậu lo tôi sẽ đánh Vương à? Haha…
Leave a Reply