Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Ơ , chuyện gì vậy ? Có chuyện gì ?
Bảo Nam mở căng mắt nhìn hắn , rồi xích lại gần ngồi cạnh hắn . Choàng tay qua vai hắn , an ủi hắn .
– Lộc Hàn bỏ tao đi xa rồi , không còn ở đây nữa ….
– Trời .. lại chuyện bỏ đi nữa . Không biết nó có điểm gì mà mày cứ cắm đầu vào yêu quá vậy ?
Hắn đưa ánh mắt buồn bã nhìn Bảo Nam , hắn móc điện thoại ra mở hình lên cho Bảo Nam coi . Xem xong , Bảo Nam thốt lên ….
-Ủa là cậu ta đây mà , ngày kia tao với tao tớ đến viếng một người vừa mất của anh Vĩnh Thiên . Vậy là mày yêu nhóc này đây à ?
-Ừ , mày tìm giúp tao đi ….
Hắn cúi đầu chẳng nói được gì , giờ hắn buồn lắm . Hắn chỉ muốn nhìn thấy cậu thôi . Chỉ nhìn ở xa thôi cũng được , nếu cậu khỏe mạnh thì hắn mới vui trong lòng . Bảo Nam thở dài nhìn hắn gật đầu . Thiết nghĩ quả đất này có nhiều ổ chuột , biết cậu ở đâu mà tìm ?
– Thôi đừng buồn nữa , có gì tao sẽ tìm giúp cho ..
Hắn nhìn Bảo Nam mừng rỡ , nhưng rồi lại nghĩ về bệnh tình của ba hắn . Nếu như không dắt Huyền Trang về làm dâu thì hắn sợ phản bội ba mẹ của mình . Là đứa con bất hiếu không biết nghe lời cha mẹ , làm trọn đạo chữ hiếu đã bỏ công ra nuôi dưỡng hắn nên người. Hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng . Lấy cô ả về rồi thì cũng đâu được gì ? Cũng đâu có yêu đương hay hạnh phúc khi ở bên cô ? Hắn thấy nó như bị ép buộc lấy người mình không yêu , giống như một cơn ác mộng , huống chi sống chung với Huyền Trang cả đời ….
-Thôi tao đi đây , chúc hai người vui vẻ …
– Ơ ….
Bảo Nam gãi đâu cười ngượng , chỉ biết nhìn hắn bỏ đi . Bảo Nam nhìn Vũ Minh mặt đỏ như gấc . Sáp lại gần Vũ Minh hôn tới tấp ….
-Từ từ … đã … a ..
-Nãy anh hôn chưa đã , tại cái thằng Phong mất nết chen ngang .
-Tại anh thì có … mà nè .. anh có tính giúp anh ấy tìm người không ? Em thấy tội anh ấy quá ….
– Ừm , mà em yêu anh ta hả ? Chán anh rồi phải không ?
Bảo Nam ghen tuông hờn dỗi nhìn Vũ Minh . Bảo Nam khoang tay , quay mặt sang hướng khác . Đang hôn mà lại nhắc tới hắn , Bảo Nam cảm thấy Vũ Minh dường như muốn yêu hắn hơn rồi . Vũ Minh lúng túng , vòng tay ôm Bảo Nam . Thiệt tình , sao lại đi ghen một người đã là hoa có chủ rồi chứ . Chỉ là thấy người ta bị bỏ rơi tội quá , nên Vũ Minh muốn giúp thôi . Tự nhiên Vũ Minh yêu con người Bảo Nam quá , chẳng hề quan tâm đến ai khác cả , suốt ngày chỉ nghĩ có mỗi Vũ Minh . Từ khi quen nhau đã lâu , Vũ Minh dường như bị Bảo Nam làm cho say đắm không rời . Khẽ nhẹ nhàng hôn lên cổ Bảo Nam , cắn nhẹ lên nó quyến rũ Bảo Nam .
-Thôi mà , đừng giận nữa nha … em chỉ muốn phụ anh tìm giúp thôi ….
– Uhm … um .. anh … biết rồi …
Bảo Nam đè Vũ Minh xuống hôn lên môi , tay sờ soạng loạn xạ . Căn nhà của Bảo Nam giờ đây đầy tiếng dục vọng dâng trào ….
Buổi tối buông xuống mù mịt , chỉ có vài ánh sao lác đác . Hắn vẫn đứng ngống trông khu nhà trọ ấy . Vẫn mong được thấy Lộc Hàn một lần , nhưng vô vọng . Hắn chờ Lộc Minh , đứa em trai của Lộc Hàn để mong được một chút hi vọng . Chờ mãi…. hắn chẳng thấy bóng dáng nó đâu ? Hắn thất vọng đành tìm đến rượi uống cho quên đi nỗi nhớ cồn cào trong người ….
– Bé yêu ơi ~ tại vì sao ta lại xa nhau ? – Hắn cầm ly rượi say khướt hát – Tại vì anh quá ngu không giữ em lại ….
Hắn tự trách mình , hắn khóc .. nước mắt hắn chảy dài trên má . Khuôn mặt hắn đỏ lựng vì quá say , hắn gục đầu xuống rồi lại ngóc lên . Dường như mắt hắn mờ nhạt dần , hắn thấy mọi người ở đây đều là Lộc Hàn . Hắn thấy bóng dáng , khuôn mặt , nụ cười tươi của Lộc Hàn . Bỗng một cô gái còn trẻ đi đến bên chỗ hắn , ngồi bên cạnh hắn vuốt ve ….
-Anh ơi , bo cho em vài đồng đi …
Hắn nhếch mép cười khinh , hắn ôm cô gái ấy vào lòng . Cảm giác như chính hắn kinh tởm gái điếm . Hắn lôi vài trăm ngàn , nhét vào khe ngực của cô gái ấy . Hắn nói nhỏ vào tai cô gái trẻ ấy ….
-Ở bên cạnh tôi một đêm , chỉ một đêm thôi được không ?
Cô gái trẻ run rẩy lắc nhẹ đầu , nhưng rồi cũng chiều lòng gật đầu . Hắn gục đầu vào người cô , hắn cảm thấy mệt mỏi trong người . Chỉ muốn nằm nghỉ , ngủ một giấc dài đằng đẵng để mong ngày mai được thấy Lộc Hàn ở bên cạnh . Cô gái trẻ ấy , dìu hắn ra khỏi quán . Rồi bắt taxi đến khách sạn qua đêm .
Sáng tinh mơ hôm sau , hắn khẽ cựa mình mở mắt . Hắn day day thái dương vẫn còn đau nhức . Quay sang bên cạnh , hắn chẳng thấy ai cả . Chỉ thấy một tờ giấy để lên chiếc gối trắng tinh . Hắn giật mình nhìn lại mình , thì thấy vẫn còn quần chip :”> . Hắn thở dài vuốt ngực , cầm tờ giấy lên đọc ….
Phong , tôi thấy hình của anh trong điện thoại rồi, anh luôn miệng nhắc đến Lộc Hàn . Chắc là anh nhớ cậu ấy lắm . Cậu ấy đang ở chỗ của tôi . Anh nên cố gắng tự mình tìm đi nhé , ở trên thành phố cách đây thôi . Hôm qua chúng ta chưa có gì cả , xin lỗi anh vì tôi xem hình mà không hỏi ý kiến của anh . Chỉ là tôi mượn điện thoại gọi cho cậu ấy thôi . Cậu ấy nói nhớ anh nhiều lắm … ”
Hắn vui mừng bật khóc khi có chút manh mối về cậu . Hắn cầm tờ giấy nhảy nhún lên giường hạnh phúc . Hắn rất biết ơn cô gái trẻ ấy , nhưng hắn đã quên không hỏi tên cô gái ấy . Thì làm sao mà tìm được ? Hắn lại ôm trán suy nghĩ , hắn bí quá đành phải nhờ Bảo Nam giúp . ( thằng cha Phong này cứ nhờ Bảo Nam của tui tìm giúp quài o.O Grừ … :p )
Tại một thành phố lớn , nơi Lộc Hàn ở . Cậu ôm điện thoại ngồi thu lu trong bóng tối khóc vì nhớ hắn . Cô gái trẻ đi đến bên cạnh Lộc Hàn , cô ôm cậu vào lòng vỗ lưng …
– Đừng khóc nữa nha ..
-Hu hu hu … em nhớ anh ấy quá … chị ơi ….
Lộc Hàn vẫn cứ khóc vào lòng cô gái trẻ ấy . Tự nhiên nước mắt cô cũng rơi theo . Cô chợt nghĩ , tình đầu rất mong manh và dễ vỡ , cũng giống như cô khi còn yêu vậy . Cô ngẫm nghĩ lại chuyện hôm qua lúc cô dìu hắn vào khách sạn …
Ui da … anh này sao mà nặng thế .. uống gì mà nhiều dữ ..
Phải lấy điện thoại gọi cho em ấy đã …
Điện thoại cô hết tiền , nên đành lấy điện thoại của hắn gọi đỡ . Cô mở máy lên thì đã thấy hình cậu và hắn ôm nhau ở màn hình chính . Nên cô đoán ra được phần nào , hắn luôn miệng nhắc đến Lộc Hàn từ suốt trên đường đến khách sạn . Cô nhẹ nhàng bấm số gọi cho đầu dây bên kia , khi bấm đúng số . Cô giật mình thấy dãy số chuyển sang qua dòng chữ “Vk iu là số 1 ” . Lúc đầu cô tưởng là bấm nhầm số , nhưng không phải đúng là giọng Lộc Hàn ấp úng nghe thấy rõ …
Đã bảo là em lấy vợ rồi , đừng có làm phiền em nữa ….
Hàn … chị đây …
Ủa , chị hả sao lại ….
Chị mượn điện thoại của anh ta gọi cho em thôi … đêm nay chị không về… em khóa cửa cận thận nha
Dạ vâng…. chị ơi , anh ấy ….
Ổn mà em , chắc em nhớ anh ta lắm ….
Hic … em nhớ anh ấy nhiều lắm…
Giờ cô mới biết là cậu yêu hắn , nhớ hắn quá nhiều trong những ngày gần đây . Nhiều lúc , cậu cứ cố dấn thân vào con đường mà mình không hề thích . Cô thầm cầu mong , sao cho đôi trẻ này nhanh chóng ở bên nhau . Chứ cô thấy Lộc Hàn như thế này , cũng không tốt lên tí nào . Ngày càng tiều tụy hẳn đi ….
Mong là anh Phong đến đây tìm thật nhanh nhanh gấp ….
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 46
Quay ngược thời gian mà Lộc Hàn quen biết cô gái ấy . Kể từ khi cậu đặt chân lên thành phố này , cậu chưa tìm được việc làm mong muốn theo ý mình . Lộc Hàn chỉ biết lang thang tìm phòng cho thuê ở qua ngày , thì cậu gặp cô gái này đang trong tình trạng say khướt đụng vào người cậu . Lộc Hàn chợt nhớ tới ngày mà hắn cũng chạm mặt cậu như thế này . Lộc Hàn cười nhạt , coi bộ thành phố này nhiều người cũng giống tính cách của hắn quá . Cũng chính vì gặp được cô gái này , mà cậu có được chỗ ở sống tạm qua ngày . Lộc Hàn thấy cô gái này tìm một gốc cây ói mửa , cậu chỉ biết đứng nhìn quan sát . Nhưng rồi cậu đi lại gần cô gái , vỗ lưng để cô tống thứ khó chịu ấy ra ngoài …
-Chị gì đó ơi … về nhà đi .. đừng có ngồi ở đây nữa …
-Kệ tôi , cậu không có liên quan đến tôi . Tránh ra đi … tránh xa ra đi …
-Chị say quá rồi đó , đừng có ngủ ở gốc cây này chị ơi …
-Đã nói là kệ tôi mà …
Thấy cô gái này chẳng cần ai quan tâm , cậu đành bỏ đi . Không thèm để ý đến cô này nữa , bỏ đi được một lúc thì cậu thấy áy náy quay lại . Lộc Hàn nghĩ , nếu bỏ cô ấy ngủ ở đây thì tội lắm , chẳng khác nào ngủ bờ ngủ bụi . Cậu đành liều mình , đỡ cô đứng dậy .
-Đã .. nói .. là … không cần quan … tâm…đến ..tôi …nữa …mà … cái cậu này …lì quá …
-Chị ơi … nhà chị ở đâu em đưa về …
-Nhà tôi hả ? tôi không có nhà … tôi bị bỏ rơi … ha ha … tôi ở nhà trọ thôi à …
Mặt cô đỏ lựng , mắt nhắm mắt mở đưa Lộc Hàn chìa khóa phòng cho thuê . Cô giúi chìa khóa vào tay Lộc Hàn rồi nói …
-Nhà cho thuê ở gần đây nè , đây nè … đây nè …
Lộc Hàn đành dìu cô bước đi theo ngón tay cô chỉ đường . Đến nơi , Lộc Hàn thấy nhà cho thuê này đẹp gấp đôi mà cậu từng thuê ở gần trường học . Lộc Hàn tủi thân thấy nhớ trường lớp , nhớ bạn bè cũ và cả hắn nữa . Nhưng giờ đây , cậu bỏ học lên thành phố kiếm sống mất rồi . Lộc Hàn mở cửa , đưa cô gái vào trong nhà rồi để cô nằm ở sàn nhà . Mặc cho cô nằm ở đó muốn ra sao thì ra , cậu bước ra phòng thì bị cô nắm chặt tay lại . Đôi môi cô mấp máy , khóe mắt chảy nhỏ một giọt nước mắt ….
-Ở lại đây đi , bầu bạn với tôi đi . Tôi cô đơn lắm …
Lộc Hàn giật mình nhìn cô , cậu cũng tháy cô đơn và nhớ hắn nhiều lắm vậy . Đâu chỉ có riêng mỗi cô , cậu cũng thấy cô đơn một mình không chốn nương tựa ở thành phố đầy cám dỗ này . Lộc Hàn đành bỏ giỏ xách qua một bên , đỡ cô lên giường rồi pha nước chanh gừng cho cô uống để tỉnh táo lại một chút .
-Ui da … chat quá vậy … – Cô nhăn mặt
-Nước gừng á chị … đỡ hơn chưa ? – Lộc Hàn vuốt lưng cô .
-Cũng đỡ rồi , mà cậu là ai ? –Cô nhìn cậu ngơ ngác
-À em là người đưa chị về đây , em là Lộc Hàn . Vậy chị nghỉ ngơi đi , em xin phép đi tìm phòng thuê …
Cô nhìn Lộc Hàn đầu rối tung lên không hiểu chuyện gì xảy ra ? Cô chỉ biết ngồi nhìn Lộc Hàn cầm giỏ xách bước ra . Cô thấy cậu là người tốt , lại còn nhỏ tuổi biết kiếm sống ở thành phố rộng lớn này . Nên cô đành kêu Lộc Hàn ở lại , dù sao cô cũng không có bạn để tâm sự …
-Nè … Lộc Hàn .. em ở lại đi … giờ có kiếm phòng thuê cả ngày cũng không có đâu ..
-Ơ .. vậy vậy … em ..em …
-Thôi không cần ngại … em vào đây đi , phòng này rộng mà . Chị em mình sinh hoạt chung …
-Không được đâu chị , em ngại … tại em là con trai …
-Trời … có gì đâu ? Chỉ cần biết cẩn thận một chút là được mà ?
-Vậy … vậy em xin cảm ơn chị …
Lộc Hàn nhìn cô mỉm cười tươi , nụ cười rạng rỡ mà cô chưa từng thấy . Cô ngạc nhiên nhìn Lộc Hàn , nét mặt rất giống người cô từng yêu . Cô lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy , cô muốn quên đi chuyện cũ . Để nó không bao giờ lặp lại một lần nào nữa . Cô cười lại rồi bắt chuyện với cậu …
-Chị tên là Ngọc Quyên , em cứ gọi chị Quyên là được rồi . Mà em cũng bỏ nhà ra đi sao ? Gia đình em đâu ?
Lộc Hàn gãi đầu cười trừ , cảm giác này sao đau quá đỗi . Nhắc tới ba mẹ mình không còn sống trên thế gian này nữa , thì trong lòng cậu đau lắm . Lộc Hàn chỉ biết cúi đầu nói nhỏ nhẹ …
-Ba mẹ em mất rồi , chỉ còn lại mỗi em trai thôi …
-Oh … chị xin lỗi … lẽ ra chị không nên nói chuyện này …
-Không sao đâu chị , em hiểu chị tò mò muốn hỏi mà …
-Uhm , chị mệt quá … ngủ đây … uống nhiều quá giờ nói linh tinh … – Cô nằm ngã phịch xuống giường – Rất vui được biết em …
Quyên cười thầm trong lòng , rồi chìm dần vào giấc ngủ . Khiến Lộc Hàn chưa kịp nói lại “em cũng vậy …” . Lộc Hàn quen biết chị Quyên như thế đó , chị ấy là một người tốt không giống như hắn ở phương xa . Lộc Hàn tự cười cho mình , suy nghĩ thật ngốc nghếch …
“Ở đây cũng nhiều người tốt ấy chứ , không giống anh Phong đâu . Người gì mà đáng yêu lại còn cục mịch nữa . Phong ơi … em nhớ anh lắm …”
Quay trở về hiện thực , Lộc Hàn ôm chị Quyên khóc sụt sùi . Cậu thấy nhớ hắn lắm , lòng cồn cào gửi nơi phương xa ấy , hắn có sống tốt không ? Đừng phụ lòng mẹ của mình , mà làm mẹ bị tổn thương thì tội lắm . Lộc Hàn muốn hắn phải tôn trọng quyết định của một người mẹ , đừng vì cậu mà làm điều không hay . Lộc Hàn thầm cầu mong hắn được hạnh phúc , nhưng cậu đâu hiểu rằng . Hắn mấy ngày nay mệt mỏi lắm rồi , đi tìm cậu khắp nơi để mong một lần gặp lại còn người xưa của cậu . Chỉ một lần thôi , để hắn được ôm cậu thêm lần nữa …
Cả ngày nay hắn chạy xe lên thành phố tìm kiếm cậu . Kể cả Bảo Nam và Vũ Minh cũng tìm giúp cho hắn . Nhưng đến trời tối mà vẫn không thấy đâu , chỉ thấy ánh đèn loe loét soi rọi trên con đường thành phố rộng lớn này . Thành phố giấu Lộc Hàn kĩ quá , không thể nào tìm ra được . Hắn gào thét trong vô vọng và nỗi nhớ Lộc Hàn da diết …
“Lộc Hàn , em ở đâu ? Ra đây đi … làm ơn đừng bỏ anh …”
Mãi đến đêm hôm khuya hoắc , người người đi đường thưa thớt dần … Bảo Nam nhìn hắn lắc đầu tay siết vai hắn an ủi . Điều đó , đã làm trong hắn mang một nỗi buồn thất vọng tràn trề . Hắn cầu xin , hắn chỉ gọi mỗi tên cậu trong đầu …
“Lộc Hàn … anh xin em … đừng chơi trốn tìm với anh nữa mà …”
-Phong , về thôi … Em ấy không có ở đây đâu . Đừng tìm kiếm vô ích nữa , mà hãy cho mình tương lai tốt hơn đi , đến lúc đó tìm cũng chưa muộn mà ?
Hắn nhìn Bảo Nam ánh mắt buồn rũ rượi , đành gật đầu quay đầu xe trở về nhà . Hắn bỏ lên phòng , ôm gấu bông với nỗi cô đơn trống lạnh . Hình ảnh của Lộc Hàn hiện ra trước mắt , hắn thấy khó chịu vì cảm giác giày vò bản thân nhớ cậu này . Hắn chạy vào nhà tắm mở vòi sen xả lên người . Hắn soi mình vào chiếc gương phẳng kia , mới đó mà khuôn mặt hắn đã thay đổi rồi ư ? Mới tìm cậu chỉ được nửa tháng thôi mà râu ria của hắn mọc um xùm . Hắn cạo râu đi rồi nhẹ nhàng sờ cằm của mình , hắn thấy nhớ cái ôm ấm áp tựa cằm vào vai cậu . Nhớ lắm mái tóc đen mượt của cậu , thơm mùi hương của cỏ dại … Hắn nhắm mắt xua đi hình ảnh ấy , hắn cầm một lưỡi dao lam trên tay …
“Lộc Hàn … anh sẽ chết … nếu không có em bên cạnh … “
Hắn cầm lưỡi dao lam run rẩy , để vật sắc nhọn lên cổ tay . Hắn lắc đầu , giục dao lam đi đấm mạnh vào tường . Hắn nghĩ , hắn không thể bỏ cậu lại ở thế gian một mình . Hắn muốn cậu và hắn chết thì phải có nhau , có đôi để trọn vẹn tình cảm mà hắn trao cho Lộc Hàn , không bao giờ đổi thay .
“Anh xin yêu em trong cơn mơ
Người hãy đến dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ
Từ trong con tim anh cứ nhớ em vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến anh mong chờ
Góc phố vắng em mình anh bơ vơ…”
Tắm xong , hắn mặc áo sơ mi đen dài tay , quần tây xám rồi lấy chìa khóa xe đi bar . Gửi xe cho bảo vệ , hắn vào quán bar nhảy theo nhịp từng điệu nhạc chát chúa cả tai . Tiếng nhạc rap não lòng , cũng đủ khiến hắn càng nhớ Lộc Hàn thêm . Hắn nhớ lời cậu dặn , không bao giờ hút thuốc hay làm những chuyện bậy bạ mà cậu ghét . Hắn chẳng quan tâm nữa , hắn muốn quên đi tất cả , muốn làm theo ý mình vượt qua ranh giới . Để được mong cậu thấy hắn tiều tụy , đau lòng rồi gặp hắn . Đến lúc đó cậu trách móc hắn điều gì cũng được , hắn chỉ cần mong gặp cậu một lần thôi là đủ rồi . Thời gian sẽ là câu trả lời cho cả hai …. “Yêu tiếp hay buông tay ?” . Đó là những gì hắn có thể làm , hắn tập tành chơi đá – thuốc lắc* (*nghiêm cấm thử dưới mọi hình thức , đây chỉ là tác giả tham khảo trên google và chỉ có mục đích hành hạ nhân vật Tần Phong trong truyện thôi . Đề nghị bà con , các bạn , mọi người không nên để ý nhiều quá vấn đề này ^_^ ) . Tập tành nhảy theo thuốc lắc dẫn đến không còn nhận thức gì nữa . Hắn đâu có biết rằng , ở phương xa nơi của cậu ở , Lộc Hàn ôm tim đau nhói . Vì chuyện không hay sẽ xảy ra , một điềm gở nữa sẽ ập đến . Nhưng Lộc Hàn chẳng quan tâm , chỉ biết đó là dấu hiệu bệnh nhỏ rồi cũng sẽ qua hết . Không , cậu đâu có biết giờ này hắn khủng khiếp đến nhường nào . Nó sẽ làm cả hai rơi vào hành động điên rồ , mất nhận thức của tình yêu . Nơi mà mối tình đầu của cả hai đầy ngọt ngào mơ mộng , sẽ bị vỡ tàn tành bởi hắn hành động thiếu suy nghĩ …
Truyen gay: Thiếu Gia Sát Gái gặp Cậu Nhóc Lạnh Lùng – Chap 47
Hắn uống thuốc lắc cho thấm dần trong cơ thể , rồi lên sàn nhảy điên dại . Nhảy đã chán chê hắn tìm một gốc để ngồi . Hắn liên tục gọi rượi đến , nốc cạn sạch một đống chai rượi . Hắn say khướt , gục mặt lên bàn . Miệng hắn thầm gọi tên Lộc Hàn , mà tay vẫn cố cầm ly rượi để lên miệng . Nhưng hắn mệt nhừ tử , tay thả ly xuống bàn làm đổ rượi . Tiếp tân thấy hắn ngủ gục lên bàn , nên bước lại gần hắn lay dậy ….
-Anh ơi , về nhà ngủ đi …. ở đây sắp đóng cửa rồi …
-Uhm … Lộc Hàn … em ở đâu ? … ra đây đi …
-Anh ơi , ở đây là quán Bar . Anh vui lòng về nhà đi ạ , quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi ạ …..
hoangson says
B viet truyen thieu gia sat gai va cau nhok lanh lung rat hay nhu ket thuc ko co hau
Yeu-anh-mai says
Truyen a viet xux dog lam. E doc ma muon khoc ghe, nhug ko pt tai sao ko khoc dc
kennyhuy says
dt mk ko mo dc ckuon 2 pun wa co aj lm wen ko 01687430847 ko eo la nka
lê triệu phú says
cậu truyện thật cảm động làm em phải khóc rất nhiều phải chi gay như em và bao ng khác được chấp nhận thì kết cục ngoài đời sẽ tốt hơn
quốc huy says
Ai chưa co n.y thi bao m nhe 0912266927
cong says
bạn ác quá………………………………………..
thien says
Huhuhu khoc muon. Het nuoc mat luon roi. Luc cuoi thi cuoi mot mjh nhu thag dien luc khoc cug dien. Ban ac wa ket thuc truyen nhu thek ma dc ak… Ai dong cam lam wen nhe10687594245
Nam says
Ko ngo cau truyen hay the lai la bi kich
Thụ Khểnh says
Tác giả xấu quá… kết thúc k có hậu gì hết.. hjxhjx
Thụ Khểnh says
sau này có gặp mặt tui tác giả tránh ra nha.. viết truyện k có hậu gì hết… ứ chịu… nghĩ chơi..
hòa nguyễn says
mình ghét kết cuộc này…đọc lấy hết nước mắt mình rồi….tác giả làm ơn sửa lại đoạn kết đi….hichic
hòa nguyễn says
moi ng kb nha zalo 0985982853
DũngHero says
truyện hay quá..mà kết thúc thật đâu lòng :'(
Heo Ròm says
Sao kết thúc bùn quá v nhỉ ? trào lưu viết truyện của 2015 là đau bùn à ! :((
Dương Danh Gia Huy says
truyện này hay nhưng bùn quá, công nhận tác giả ác thật, đọc mà chảy cả lít nước mắt…huhu…
Trần Minh Đức says
viết chuyện j đâu mà cứ sóng với chả gió lắm thế đọc thấy nản quá trời, mong tg lần sau vết trện nhớ cho ít sóng gió thôi không người đọc ngán với cả kết thúc truyện có hơi buồn nên viết có hậu. Mih chỉ đóng góp ý kiến thế thôi mong bạn đừng hiểu lầm là mik chê nha, chuyện cũng hay đấy. Thanks bạn nhiều.
phúc says
Mình thích cái sóng gió ấy nhưng không thích cái kết buồn đó. Thực sự là nó quá buồn. Mình mong bạn thay đổi cái kết được không.
duy says
Đọc mà khóc quá chời T.T
Henry says
Dù the nao thi họ van o ben nhau den phut cuoi cua cuot doi minh. Ngam…
Henry says
T nghi do la ket thuc tot dep nhat họ dang co. Boi họ da chịu wa nhieu dau don, bat hanh, kho dau cua cuoc doi. Va da den luc họ duoc nghi ngoi. Duoc ben nhau mãi mãi ko ai ko mot ai co the chia lia họ. Truyen nay hay… Va xuc dong lam. Hay lammm
Hủ says
Chap cuối đọc không ngừng rơi nước mắt luôn…huhu…Truyện nhiều sóng gió vậy mà cái kết lại là 1 câu chuyện buồn… nghĩ mà thấy thương họ quá..hức…mong tác giả thay đổi cái kết cho họ và cho họ xảy dung sống chung trong căn nhà trên cánh đồng kia, họ chỉ hạnh phúc có xíu thôi mà…Ahuuuuuuu… *nước mắt chảy không ngừng*???
Khánh Ninh says
đúng thật.anh Phong mãi ms cưa đổ a Hàn mà.sao tgiả lại lm têk
huhu
sói cô đơn says
noi that mjh đã khoc . khj đọc truyen nay. doc caj ket mjh cam nhan . dong tính ko phaj là caj tộj . nhug taj sao .m.n ko hỉu . chia cách t.y của ho chứ. de moj viec da lỡ thi nhan ra .cx đã wa muon r.mjh mog muon cac p .dong tính se co 1cuoc sog hp cua rieg mjh . va mjg mog cac p sẽ hieu . va ko kì thị nữa . thank t.g đã viet truyen de cho mjh hiu dc cam giac cua t.y và cac gio cua gay . de co dc hp.
Jmm123 says
Tác giả ác quá. Truyện hay nhưng buồn quá lấy nước mắt của tui huhuhu?????????
Lam says
Khóc rất nhiều đó tác giả. Tác giả ác quá chừng
Trần Hoàng Minh Tú says
Tác giả ác lắm . ác lắm mà … Tại sao ko để cho họ gần nhau mà phải để họ chết chớ cái đồ vô lương tâm mờ … Lấy ko biết bao nhiu nước mắt của tôi đó tác giả đáng chết … Tôi cũng là người viết truyện đam mỹ mà chưa dám nghĩ đến tình tiết này mà hụ hụ có ấm ức j xin nt qua zalo để chửi tui lại nha 01216278001
Ác Ma says
Tác giả ơi chuyện rất hay nhưng kết thúc lại ko có hậu tí nào